Đã đến
← Ch.019 | Ch.021 → |
"Tứ ca, đây là vật gì?"
Lúc này trên đường phố phồn hoa nhộn nhịp của Hiên Viên thành Huyền Ưng cầm một cái trống có dây (cái trống nhỏ nhỏ có 2 sợi dây khi lắc qua lắc lại 2 sợi dây có gắn hạt đâp vào trống phát ra tiếng động- cái này hay có trong phim á) đưa lên tai lắc qua lắc lại, đôi mắt ngạc nhiên mở to, nghi hoặc nhìn cái trống cũng không ngừng động tác lại tựa hồ như chưa bao giờ thấy qua món đồ chơi nhỏ nhắn này, vẻ mặt hào hứng nói: "Đem thứ này về tặng lão đại, lão đại nhất định sẽ rất vui."
Khoé mắt run rẩy, khuôn mặt đen xì của Huyền Báo hiển thị vẻ bắt đắc dĩ: "Đừng xem lão đại và ngươi đều có đầu óc như nhau, còn có vật này ở đâu ra?" Hắn nhớ rõ ràng hắn không hề cho tên ngốc này ngân lượng.
"Đương nhiên là lấy đến đây." Huyền Ưng đem cái trống nhỏ cho vào ngực, nói đương nhiên không có chút cảm giác mình làm sai.
"Đồ đần, ta và ngươi đã nói qua bao nhiêu lần rồi, đừng có gây chuyện thị phi cho ta, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tuỳ ý xằng bậy như ở rừng rậm Huyền thú!" Huyền Báo lấy tay che trán, thở dài ngao ngán, hai bên thái dương giật giật, hận không thể đè tên ngốc này xuống đánh một trận.
Huyền Báo chưa kịp động thủ, giọng nói từ phía sau lưng truyền tới: "Đứng lại, ăn trộm, đứng lại cho ta!"
Huyền Báo hà Huyền Ưng nhìn nhau, đáy lòng đồng thời tuôn ra một ý nghĩ - trốn! Trong chớp mắt, hai người vung bước chân nhắm phía trước lao lên để lại một làn bụi sau lưng.
Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài, xuất ra mấy đồng tiền ném cho người bán hàng sau đó đi về hướng hai huynh đệ biến mất đuổi theo. Nàng thật sự không biết để hai huynh đệ kia ở đây đến cùng là phúc hay là hoạ, xem ra nàng tạo quá nhiều phiền toái rồi.
"Các ngươi không cần chạy, họ sẽ không đuổi theo đâu."
Cũng may hai huynh đệ chạy không nhanh chỉ trong chốc lát Dạ Nhược Ly đã đuổi kịp, nghe được lời nói đó bọn hắn mới dừng chân trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nếu con người hay huyền thú biết được bọn hắn ăn trộm, mặt mũi của rừng rậm Huyền thú coi như mất sạch.
"Vì sao ta lại phải chạy theo tên ngu ngốc này? Rõ ràng người trộm đồ không phải ta..."
"Tứ ca, hắn đặt đồ vật ở đằng kia không phải cho người ta lấy sao?" Huyền Ưng khó hiểu gãi gãi đầu, mặt mũi mờ mịt: "Ở rừng rậm Huyền thú chính là như vậy mà, ở đây có cái gì khác? Tứ ca, con người thật phức tạp quá đi."
Huyền Báo lại thở dài, bất đắc dĩ nhìn Dạ Nhược Ly: "Dạ cô nương đệ đệ của ta lần đầu ròi khỏi rừng Huyền thú nên không hiểu biết nhiều về quy củ của con người, khiến cô nương chê cười rồi."
"Không sao, " Dạ Nhược Ly vuốt cằm mỉm cười, trong mắt hiện hào quang khác thường: "Chỉ là từ nay về sau ngươi nên coi chừng hắn, trong vòng ba năm này cần gì cứ nói, ngàn lần đừng để hắn gây chuyện, việc luyện đan dược giúp ngươi ta đã có, sau khi trở về ta sẽ đem dược liệu cần thiết ghi cho ngươi."
"Tốt, ở rừng rậm Huyền thú dược liệu không thiếu." Huyền Báo tự đắc vỗ ngực, tuy hắn không phải là Luyện Đan sư nhưng cũng biết khi luyện đan cần ít nhất mười dược liệu, nhưng mà khi cầm tờ giấy viết chi chit trên trăm dược liệu trân quý, lòng của hắn không ngừng rỉ máu.
Đúng lúc này, một bộ áo xám xuất hiện trước mắt Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tươi cười nói: "Vị cô nương này, Niệm tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi."
"Niệm tiểu thư?" Dạ Nhược Ly nhíu mày, nhìn vị nam tử áo xám tuấn mỹ lạnh nhạt nói: "Thật có lỗi, ta không biết ai họ Niệm."
"Ta chỉ đến truyền lời, lời đã nói xong ngươi có đi hay không là chuyện của ngươi, tiểu thư ở phòng thứ nhất bên trái chờ ngươi, " Nam nhân áo xám nhún vai, vẻ mặt không sao cả, nói xong mấy lời đó xoay người bước về tửu lâu.
Trầm tư một lát, cuối cùng Dạ Nhược Ly cũng quyết định đi gặp vị Niệm tiểu thư thần bí kia.
"Huyền Báo, Huyền Ưng các ngươi cầm khối ngọc bội này đến hộ quốc phủ tướng quân, cha dượng ta sẽ thay ta chiêu đãi các ngươi, tuỳ tiện hỏi một người cũng có thể tìm được chỗ đó." Dạ Nhược Ly giật một miếng ngọc bài xanh biếc từ bên hông xuống rồi ném vào tay Huyền Báo: "Ta đi một lát sẽ trở về."
Trong phòng rượu, nử tử dựa vào ghế bạch đàn, lười biếng ngáp một cái, trừng mí mắt nhìn người vừa đi vào, hỏi: "Thế nào rồi? Nàng ta tới chưa?"
Nam nhân áo xám bước đến bên nử tử, đứng sau lưng hai tay đặt lên vai nàng: "Nàng ta tới hay không ta không biết, bất quá ta đã nói cho nàng ta biết rồi, Niệm nhi ta đoán nàng ta sẽ tới, bất luận là ai cũng đều muốn biết người tới tìm mình rốt cuộc là ai."
Khoé mắt nử tử run rẩy một hồi, đôi tay trắng như phấn đánh về nam tử sau lưng "Phanh" một tiếng, nắm đấm trúng vào lỗ mũi nam nhân, ngay lập tức một dòng máu chảy xuống.
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Niệm tiểu thư cũng không cho phép gọi Niệm nhi, phải gọi ta là Khê tiểu thư hoặc là Khê."
Nam nhân áo xám bụm mũi, ai oán liếc nhìn Niệm Khê, nhỏ giọng thì thầm một câu: "Bạo lực như vậy sau này không ai thèm cưới."
Sắc mặt lập tức tối lại, Niệm Khê nắm chặt bàn tay trắng như phấn, cắn chặt răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn nam nhân kia: "Không biết xấu hổ, ta nghe thấy rồi đấy, nếu như ngươi không muốn chết thì vẫn nên nói thầm trong lòng đừng nói thành tiếng, nếu không ta sẽ cho ngươi chết rất khó coi."
Nam nhân áo xám sợ run người, vội vàng nịnh hót: "Ha ha, Khê tiểu thư, người nghe nhầm rồi, ta vừa rồi không nói gì mà, thật sự..."
Niệm Khê còn muốn nói gì đó, ánh ánh chú ý nhìn cánh cửa được đẩy vào, thấy Dạ Nhược Ly liền đem mấy lời muốn nói nuốt xuống, trên miệng tươi cười: "Tiểu thư Dạ Nhược Ly, đã lâu không gặp."
"Là ngươi?" Dạ Nhược Ly sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới vị Niệm tiểu thư này lại là lão bản của phường bán đấu giá, sau đó sắc mặt trầm xuống, đôi mắt nhắm lại, lạnh lùng lên tiếng: "Làm sao ngươi biết tên ta? Chẳng lẽ...ngươi điều tra ta?"
"Về việc này ta thật sự xin lỗi, " Niệm Khê đứng lên, dáng cười chậm rãi thu lại: "Vì thể hiện sự áy náy của ta, ta sẽ đưa cho ngươi một tin tức, hy vọng là có ích đối với tiểu thư."
"Cái gì?"
"Người ngoài đều biết, hộ quốc tướng quân và Bình an vương gia không hợp nhau, ta cho ngươi biết trong tay Bình vương gia có không ít cao thủ, hơn nữa có một thế lực bí mật đang âm thầm trợ giúp hắn, về phần thế lực kia thì ta không biết."
Dạ Nhược Ly nhíu mày hỏi: "Những tin tình báo này ngươi làm sao có được?"
"Khắp Hiên Viên quốc này không có gì là Niệm Khê ta không biết." nở nụ cười đầy tự tin, Niệm Khê dừng lại một chút rồi nói: "Mặt khác ta lại tặng cho ngươi một tin phụ nữa, theo ta được biết Bình an vương gia đối với con gái hắn tình cảm không ở mức tầm thường..."
Nói đến chuyện này trong mắt Dạ Nhược Ly hiện lên ánh sáng sắc nhọn: "Hai tin tức đúng là có giá trị, đối với việc ngươi tự tiện điều tra ta ta sẽ bỏ qua cho ngươi vẫn như ban đầu hợp tác với nhau, chỉ là bây giờ ta còn một số việc cáo từ trước, hội đấu giá năm ngày sau ta nhất định sẽ đến."
Thời gian cách buổi đấu giá còn lại năm ngày, đến lúc đó nàng sẽ dùng sự kiện này là suy yếu Hiên Viên. Ngay lúc đó, ngoài cửa thành Hiên Viên quốc có một lão giả áo vàng nhìn người ra ra vào vào khinh thường nói: "Đây là chỗ ở của Thiếu chủ? Hừ, một lũ phàm phu tục tử, thật sự chướng mắt, không biết tại sao Thiếu chủ lại chọn một chỗ như vậy?"
"Lục trưởng lão, đừng quên lời nhắc nhở của Đại trưởng lão trước khi đi." Lão gia đứng bên cạnh lạnh lùng nói, lông mi trắng nhẹ nhăn.
"Không cần ngươi nhiều lời, " lão giả áo vàng không kiên nhẫn cắt lời đối phương, trong mắt sắc bén nhìn về phía trước, cười lạnh một tiếng: "Chắc hẳn phủ tướng quân cũng chỉ có mình Thiếu chủ là huyền giả, mang hắn về rất đơn giản, Ngũ trưởng lão chúng ta không cần chờ người khác, động thủ trước cho thoả đáng."
"Ai, nghe nói hoàng đế Hiên Viên quốc rất coi trọng Thiếu chủ cho nên..."
"Hoàng đế thì sao, cũng chỉ là phế vật" Lão giả áo vàng có chút khinh thường nói chen vào, khoé môi mỉa mai: "Nơi này chỉ toàn đồ vô dụng quan tâm làm gì? Nếu như hắn dám cản trở thì giết, nếu không phải là huyền giả thì không có tư cách sống."
Chứng kiến vẻ mặt ngoan lệ của lão giả áo vàng, Ngũ trưởng lão không khỏi lắc đầu thở dài, đại lục có quy định của đại lục, huyền giả không thể khơi mào tranh chấp với võ giả, vì vậy bọn hắn không thể khiêu chiến, bất quá có một điều Lục trưởng lão nói đúng, đối phó với phủ tướng quân dễ như trở bàn tay, hắn cũng không tin có người có thể cản trở bọn hắn.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |