← Ch.220 | Ch.222 → |
Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi nghe Phi Vũ nói đùa, môi mỏng không nhịn được gợi lên, rất hài lòng cười, một mặt tiếp nhận hộp đồ ăn từ trong hắn bưng đồ ăn ra, một mặt nói cám ơn.
Đoan Mộc Ly khẽ nhíu mày, ngược lại quát hỏi Huyền Ca: "Sao ám vệ chuẩn bị đồ ăn khuya còn chưa xong?"
Huyền Ca vội vàng đi dục, nhưng Phi Vũ lại bình tĩnh nói: "Nhị hoàng tử, gia nhà chúng ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, bao tử Hi Nhi tiểu thư không tốt, mỗi một món ăn đều là người bên cạnh hắn sắp xếp, hôm nay tiểu thư không ăn bữa tối, gia cũng không có tâm tư ăn, những thức ăn này đều hâm nóng nhiều lần, không ngờ đang phát huy được tác dụng."
Lạc Vân Hi nghe vậy, trong lòng có chút ấm áp.
Trước đây ở Lạc phủ, Quân Lan Phong sẽ phái người đến đưa đồ ăn cho nàng, từ khi đến Đại phủ, Quân Lan Phong dứt khoát phái đầu bếp qua.
Thì ra, rất nhiều chuyện nàng đã quen, bất chợt có một ngày cảm thấy dư vị, mới cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
Nàng rửa tay ở một chậu vàng bên cạnh, cũng không cần đũa, nhặt một cái sủi cảo thủy tinh, đưa cho Quân Lan Phong, nghiêng đầu cười nói: "Đây là thưởng cho ngươi!"
Quân Lan Phong mừng rỡ như điên, lúc này cúi người xuống, môi mỏng khẽ nhếch, ngậm sủi cảo vào trong miệng, thuận tiện sượt xuống ngón tay trắng nõn của nữ tử.
Động tác này, bọn hắn đã phối hợp vô cùng thuần thục, làm đám người bên cạnh sợ ngây người.
Sắc mặt Đoan Mộc Ly "xoạt" một cái thay đổi thành khó coi, giọng nói cũng trầm thấp hơn: "Sư muội, ngươi cũng nên đút cho ta một cái!"
Quân Lan Phong ăn sủi cảo thơm ngát, liếc ngang trừng hắn.
Lạc Vân Hi nghĩ một lát, hơi mỉm cười nói: "Biểu hiện của sư huynh hôm nay cũng không tệ, cuối cùng không âm dương quái khí với ta nữa, vậy thì —— "
"Liền thưởng ngươi một cái!" Quân Lan Phong nhận lấy câu chuyện của nàng, tiện tay gắp một cái sủi cảo hấp vứt ở trong chén ngọc trước mặt Đoan Mộc Ly.
Lạc Vân Hi chỉ cười không nói, nâng cháo lên uống.
Quân Lan Phong và Đoan Mộc Ly cũng cầm bát đũa ở một bên dùng bữa, những người khác nhưng lại tự giác lui ra khỏi điện, trước khi đi, mặt đều đỏ.
Nhất là người của Đoan Mộc Ly, từ trước đến giờ đâu được thấy Trung Sơn Vương nghiêm túc lại có động tác ngoài dự liệu của bọn hắn thế này!
Thế nhưng, Trung Sơn Vương chẳng phải từ trước đến giờ đều có bệnh sạch sẽ sao? Hắn vậy mà lại ăn đồ người khác dùng tay chạm vào, không thể tưởng tượng nổi!
Ăn cơm xong, Quân Lan Phong đã đưa Lạc Vân Hi về Đại phủ, Đoan Mộc Ly thấy thế, khẽ thở dài, cũng không cự tuyệt nữa. Từ hôm nay dùng bữa có thể thấy, sư muội và Trung Sơn Vương đã có một loại hiểu ngầm, chính là hắn cũng không chen chân vào nổi.
May mà, nỗi khúc mắc của hắn cuối cùng cũng được giải hơn một nửa.
Có thể, hắn chỉ muốn trừng phạt Lạc Vân Hi bằng một phương pháp, để cho mình an lòng, mà không phải thật sự muốn mạng nàng.
Muốn nàng chết, hắn sao cam lòng đây?
Lạc Vân Hi về Đại phủ, trên xe ngựa chỉ có hai người nàng và Quân Lan Phong, bầu không khí bỗng nhiên liền trầm tĩnh lại.
"Hi nhi." Quân Lan Phong nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không dám dùng sức, chỉ lo chọc giận nàng khiến nàng không cao hứng, trầm thấp giải thích: "Hôm nay ta ở cố cung quét tước di vật của mẫu thân, mẫu phi ta là cô cô của Đỗ Tình Yên. Năm trước đó, Đỗ Tình Yên sẽ cùng ta tơi cố cung, bởi vì nơi đó là cấm địa hoàng hậu ra lệnh, trong cung chỉ có ta mới có thể tự do đi tới."
Trong lòng Lạc Vân Hi vô cùng kinh ngạc, mẫu thân của Quân Lan Phong không phải Trung Sơn Vương phi sao? Sao lại sống trong hoàng cung? Nàng một bụng nghi vấn cũng không vội hỏi, mà là lẳng lặng lắng nghe.
"Vốn dĩ, ta muốn mang ngươi tới, nhưng lại sợ Đỗ Tình Yên nghi ngờ, sẽ gây bất lợi cho ngươi." Quân Lan Phong bất đắc dĩ thở dài: "Ta nhiều lần suy nghĩ muốn dẫn ngươi theo bên người, để cho tất cả mọi người đều biết ngươi là nữ nhân ta yêu nhất, thế nhưng, ta lại không dám làm như vậy, Hi nhi, ngươi nói xem ta chẳng có một chút dũng khí nào có phải không?"
Lạc Vân Hi nhẹ giọng nói: "Không phải. Ngươi là muốn bảo vệ ta, ta có thể hiểu được."
Cho dù một người đã cường đại đến không gì không thể làm lay động, nhưng hắn lại không dám thoải mái đối với người mình phải bảo vệ. Y hệt kiếp trước, nàng một lòng đều bả vệ người thân, nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ bọn hắn, cuối cùng, vẫn bị tổ chức phát hiện.
Nếu nàng không chết, người thân sẽ phải chết.
Bởi vì tổ chức tuyệt đối không đồng ý để thành viên có người liên lụy và lo lắng.
Nàng đã chết, người thân đối với tổ chức liền không có tính chất uy hiếp.
Quân Lan Phong dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, khóe miệng nhếch lên độ cong thật lớn: "Ừ, sau này, ngươi đi theo ta."
Lạc Vân Hi lúc này mới hỏi: "Mẫu phi ngươi, làm sao lại sống ở trong cung?"
Thân thể Quân Lan Phong rõ ràng cứng đờ, Lạc Vân Hi cảm nhận được, duỗi tay vòng quanh eo hắn, lại ở trong lòng hắn cọ nhẹ vào lồng ngực của hắn, giọng nói nhiễm phải một phần lười biếng: "Có chuyện gì không thể nói với ta nói sao?"
Quân Lan Phong ôm chặt nàng, ngửa người dựa vào trên ghế ngồi. Ngoài cửa sổ gió đêm thổi bay 1 góc mành xe, hắn lẳng lặng kéo mành lộ ra khe hở, nhìn chân trời sao dày đặc, giọng nói nhẹ nhàng: "Mẫu phi và hoàng hậu quan hệ rất tốt, thời điểm có ta, phụ vương ta ở bên ngoài mang binh đánh giặc, hoàng hậu sợ không có người chăm sóc tốt nàng ấy, đã đón nàng ấy vào cung."
Lạc Vân Hi nghe ra một loại thương cảm không tên, nhưng không lên tiếng nữa.
Tay phải Quân Lan Phong nhẹ run rẩy, đã nhổ trâm bạch ngọc trên đầu nàng xuống, mái tóc dài mèm mại như là thác nước buông xuống, hắn nhẹ vùi mặt vào mái tóc mềm mại của nàng, ngửi mùi thơm làm hắn yên ổn vô cùng kia, nheo mắt lại.
Hi nhi, có một số việc không phải không thể nói, cũng chẳng phải không muốn nói. Mà là không biết phải nói như thế nào.
Những ký ức ấy đau xót, không muốn nhắc tới, càng không muốn để cho ngươi cũng cảm nhận được, ở cùng với ngươi, là thời gian ta vui vẻ nhất, không muốn để cho những đau thương ấy chiếm cứ, ngươi có nghe thấy không?
Một đường đến Đại phủ, xung quanh vắng lặng không có âm thanh gì, nhưng trái tim và linh hồn hai người lại cực kì gần nhau.
Một đêm không lời.
Ngày thứ hai, Lạc Vân Hi ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, ngày hôm trước đã phải dậy sớm, lại quỳ gần như một ngày, đến khi nửa đêm mới có thể ngủ, người cũng mệt muốn chết rồi, cùng một cảm giác, phải bù đắp thật tốt mới được.
Sau khi chải chuốt, Xuân Liễu nói cho nàng biết, hôm nay Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết cùng ra khỏi hoàng cung, vào ở vương phủ, trùng hợp chính là, hai vương phủ đều rất gần Lạc gia.
Ý Xuân Liễu là muốn hỏi Lạc Vân Hi có tặng hay lễ vật không.
Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Đoan Mộc Triết bên kia coi như thôi đi, cữu cữu đi là được rồi, ta là nữ tử chưa lấy chồng, không đến cũng không sao. Bên sư huynh thì..."
Nàng trầm ngâm chốc lát, nói: "Ta qua đó thăm hắn một chút đi, hắn không thiếu tiền bạc, cũng không cần ta đưa cái gì."
Vì thế, sau giờ ngọ, nàng mang theo Xuân Liễu và Khinh Hồng tới Ly Vương phủ.
Mới vừa vào cửa, một bóng dáng lao thẳng về phía nàng: "Hi nhi, đồ đệ tốt, ngươi có bị thương không? Đoan Mộc Ly tiểu tử kia có làm ngươi bị thương không!"
Thấy Cửu Khúc Chỉ phẫn nộ, Lạc Vân Hi bật cười: "Sư phụ, ngươi mất tích rất lâu rồi, thời điểm này mới nhớ đến đồ nhi à?"
Bốn phía Ly Vương phủ không có người, Cửu Khúc Chỉ giữ chặt ống tay áo của nàng, một đường kéo nàng đến một khu nhà vắng vẻ, thở dài ngồi xuống, nói: "Ngươi tưởng bản đại tiên không muốn đi nhìn ngươi sao? Ba ngày trước, ta bị Đoan Mộc Ly giam lỏng."
Lạc Vân Hi nở nụ cười lạnh: "Thật sao?"
Cửu Khúc Chỉ "ừ" một tiếng, sắc mặt rất phức tạp: "Hắn tìm ta hỏi ngươi chuyện năm đó, ta nào có biết ngươi gạt ta nhiều chuyện như vậy, giống hệt sư huynh ngươi vậy, cũng là không ở không được."
Hắn cúi xuống nói: "Cuối cùng nói đến lúc dùng đao, ta tất nhiên là không chịu nói, hắn đã trói ta lại, bằng vào thủ đoạn ta sợ nhất uy hiếp ta, ta chỉ đành nói ra một chút, rất lo cho an toàn của ngươi, nhưng hắn vẫn giam lỏng ta, không thả ta ra, sợ ta đi tìm ngươi. Ta lo lắng gần chết, thật cho là hắn muốn đối phó với ngươi, may mà tiểu tử này còn là người có lương tâm."
"Thủ đoạn người sợ ư? Sư phụ sợ thủ đoạn gì?" Lạc Vân Hi không khỏi tò mò hỏi.
Cửu Khúc Chỉ vốn da mặt dày bất chợt lại nổi lên vệt đỏ, xấu hổ cười.
Phía sau, vang lên giọng nói lạnh nhạt của Đoan Mộc Ly: "Hắn sợ cái gì ư? Sư muội ngươi đã quên mất, hắn sợ nhất là ngứa!"
Sắc mặt Cửu Khúc Chỉ càng đỏ hơn, tức giận nói: "Ngươi không sợ ngứa sao? Không sợ để ta gãi!"
Lạc Vân Hi thấy sư phụ như lão ngoan đồng, không nhịn được cười "khanh khách" ra tiếng.
Môi mỏng của Đoan Mộc Ly cũng đầy cười ý, cất bước vào, nói: "Nghe hắn nói, trước đây ngươi vậy mà thường khiến hắn ngứa đó!"
Hắn vừa nói vừa đi tới trước mặt Cửu Khúc Chỉ, bái một cái nói: "Sư phụ, đồ nhi ở nơi này bồi tội với người!"
"Ngươi nhanh đi đi, ta cùng Hi nhi nói chuyện, ngươi đừng đến xen mồm vào!" Cửu Khúc Chỉ không nhịn được khoát khoát tay về hướng hắn.
Đoan Mộc Ly cũng không cự tuyệt, liếc nhìn Lạc Vân Hi, nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng không cần giúp ta cái gì, bồi sư phụ nhiều là được." Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
Lúc đối mặt Lạc Vân Hi, ít nhiều cũng không dễ chịu, sắc mặt biến hóa, Lạc Vân Hi thấy rõ.
Cửu Khúc Chỉ thở dài: "Điều này không thể trách hắn được. Trước kia, thời điểm bà vú của hắn chết, hắn khóc không ra hình dáng gì nữa, nước mắt đều sắp ngập hết Dạ Đô. Hi nhi, ngươi nên nhận lỗi, việc này, ngươi thật sự là làm quá mức! Ai, Ly nhi đứa nhỏ này, kỳ thực tâm địa là hiền lành nhất, chỉ là có lúc... Rốt cuộc là xuất thân từ hoàng gia, lại có chút tâm kế. Ngươi cũng giống như vậy, nếu như trước kia ngươi biết hắn là sư huynh ngươi, ngươi cũng sẽ không làm ra chuyện như thế. Hai người các ngươi, cũng là người trọng tình cảm, điểm ấy, sư phụ vẫn nhìn thấu, bằng không, chỉ bằng việc Đoan Mộc Ly trói bổn đại tiên, bổn đại tiên đã sớm đuổi hắn ra khỏi sư môn!"
Lạc Vân Hi nghe vậy, trong lòng cảm động vô cùng, nắm chặt hai tay Cửu Khúc Chỉ, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ, sau này sẽ không sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta cùng sư huynh, nhất định sẽ hiếu kính ngài thật nhiều."
Cửu Khúc Chỉ ý vị thâm trường nhìn về phía nàng, nói: "Sư huynh ngươi đối với ngươi, sư phụ thấy rõ ràng, mặc dù có chút không thích ứng, nhưng ngẫm lại, hai người các ngươi ở cùng một chỗ, thật ra cũng có thể sẽ là một việc vui."
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, không ngờ hắn sẽ nói việc này.
"Ta đã có người trong lòng." Nàng trầm thấp thốt ra.
"Quân Lan Phong." Cửu Khúc Chỉ thẳng thắn không chút do dự nói ra cái tên này.
Thân hình Lạc Vân Hi khẽ run, nhưng không tiếp lời.
"Quân Lan Phong sao, ngược lại cũng không tồi, chỉ sợ hôn sự của hắn chính hắn cũng không làm chủ được." Cửu Khúc Chỉ thấy thần sắc Lạc Vân Hi ảm đạm, liền ngừng miệng, không nói thêm lời nào.
Ở Ly vương phủ cùng với Cửu Khúc Chỉ cả buổi chiều, chuẩn bị ở lại Ly vương phủ dùng bữa, nhưng Cửu Sát lại tới tìm, Lạc Vân Hi liền cáo từ hồi phủ.
Quân Lan Phong đứng trước cửa sổ gian phòng của nàng chờ nàng, biết nàng đi Ly Vương phủ, cũng không để trong lòng.
Tối hôm qua lúc dùng bữa, lựa chọn của Lạc Vân Hi, hắn nhìn trong mắt, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
"Đêm này dẫn ngươi đi chơi được chứ?" Quân Lan Phong cười khanh khách hỏi nàng.
"Chơi ư? Đi đâu chơi?" Nhưng nàng nhớ tới, Quân Lan Phong cũng chẳng phải người hay đi chơi, chính như hắn đã nói, hắn thích yên tĩnh.
"Chơi thuyền trên hồ. Đêm nay thái tử thiết yến trên Tây hồ trong thành, bao hết thuyền hoa của hồ, mời danh ca tới biểu diễn, thả đèn hoa, rất náo nhiệt, ta nhớ ngươi hẳn là thích." Quân Lan Phong mồ hôi lấm tấm nhìn thần sắc của nàng.
"Thích." Lạc Vân Hi không hề cố kị chút nào nói: "Chỉ là, Thái tử thiết yến, ta liền không quá vui."
Nói rồi, nàng nâng lên đôi mi thanh tú, làm mặt quỷ.
Quân Lan Phong cười vuốt mũi của nàng: "Hắn thiết yến của hắn, chúng ta chơi của chúng ta, ngươi không cao hứng, không gặp hắn cũng không ai nói ngươi một cái chữ. Ngươi chẳng phải có quan hệ rất tốt với Tề Sính Đình sao? Ta gọi nàng ấy tới, buổi chiều ta khả năng sẽ tổ chức họp một lúc, thời điểm không có ở đây để nàng ấy nói chuyện với ngươi."
"Thật sao? Tốt lắm." Lạc Vân Hi cười rộ lên, cơ hội du ngoạn thế này nàng tất nhiên không thể bỏ qua: " Mà mở cuộc họp gì nhỉ?"
Quân Lan Phong thấp giọng nói: "Trên mặt chính quyền, hiện nay phong hai người vương gia, triều cục náo loạn."
Sau khi Lạc Vân Hi nghe không nói thêm gì, Quân Lan Phong chống đỡ thái tử, nàng cũng không phản đối. Dù sao Thái tử mới đúng là người thừa kế chính thống của Thiên Dạ.
Chỉ là, nàng có chút lo lắng, cái tính cách kích động này của Thái tử liệu có thể ngồi vững long ỷ kia sao? Thế nhưng, trong tư tâm, nàng rất không thích Thái tử.
Mùa hè lúc chiều chạng vạng, bên hồ gió mát phất phơ.
Tây hồ, nằm ở thành tây của Dạ Đô, vì ở phía Tây, cho nên người Dạ Đô thân thiết gọi nó là "Tây hồ ", sắc trời còn chưa toàn tối hẳn, mặt hồ đã nổi lên đủ mọi loại đèn lồng đầy màu sắc, vô số thuyền hoa trôi trên mặt nước, tiếng nói tiếng cười, vừa múa vừa hát, đúng là một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế.
Thái tử mở tiệc, mời cũng đều là quan chức thân tín, Đại phủ tất nhiên là không ở đây.
Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong cùng ngồi xe ngựa màu đen đi tới bên hồ, Cửu Sát đã tới trước dọn dẹp ra một khu trên bờ, mời hai người xuống xe, lên thuyền.
Bọn hắn ngồi một chiếc thuyền tử đàn nhỏ hai tầng tinh xảo, thuyền tuy nhỏ, nhưng lại đầy đủ an toàn tiện lợi. Phía dưới có nhà bếp, khoang hành lý, tầng trên lại có hai phòng, một là phòng khách, nhìn từ đằng xa, tám đèn lồng hoa sen treo vào bốn góc thuyền hoa, khiến thuyền hoa chiếu lên ánh sáng cực lớn, chạm trổ khắc thú, đồ trang sức bạc nạm ngọc, thấy rất rõ ràng, vô cùng hào hoa phú quý.
Quân Lan Phong dắt tay Lạc Vân Hi, mang theo nàng lên lầu hai.
Hai người ngồi bên trong phòng phía đông, bên cửa sổ đặt đồ ăn, mang lên một vò rượu lâu năm, Lạc Vân Hi bởi vì bị bệnh dạ dày, Quân Lan Phong sớm chuẩn bị rượu thuốc cho nàng, hơn nữa chỉ cho phép nàng uống một chén, cho nên, nàng chỉ có thể uống từng chút một cho tới hết.
Gió đêm thổi, thổi bay vô số cánh hoa, hai người chuyện trò vui vẻ, ánh mắt trôi về một chiếc thuyền lớn giữa hồ.
Gánh hát Thái tử mời tới đã ở trên boong thuyền biểu diễn, xung quanh thỉnh thoảng truyền ra tiếng ủng hộ.
Sắc trời, hoàn toàn ảm đạm, Tây Hồ không ít người du ngoạn, Lạc Vân Hi chú ý tới thuyền của thái tử, đấy là một chiếc thuyền cực lớn và xa hoa, trên thuyền có thể dung chứa mấy trăm người, không thiếu triều thần quan chức nàng nhìn quen mắt đều ở phía trên nâng cốc nói chuyện vui vẻ.
Ở giữa hồ, thuyền hoa dừng lại, có người ở phía dưới kêu lên: "Vương gia, Thái tử đến đây."
Lạc Vân Hi hơi nhướng mày, lập tức rụt đầu trở về, môi đỏ mọng hơi chu ra.
Quân Lan Phong thò đầu thoáng nhìn xuống dưới, đáp một tiếng, trông thấy biểu tình của Lạc Vân Hi, cười ôn nhu, nói: "Ta xuống trước, ngươi ở đây đợi ta, được không?"
"Được." Lạc Vân Hi gật đầu. Thái tử đứng ở đầu một chiếc thuyền nhỏ âm u, hắn choàng một cái trường sam màu xám tầm thường, mang theo áo khoác, bên cạnh chỉ có mấy thị vệ, rất an phận.
"Trung Sơn Vương." Thấy Quân Lan Phong từ khoang ra, Thái tử khẽ gọi một tiếng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn cửa sổ trước lầu hai.
Nơi này cũng không thể nhìn thấy người, thế nhưng, hắn khẳng định chắc chắn, Lạc Vân Hi ở phía trên.
Bởi vì, Trung Sơn Vương bảo hắn dẫn Tề Sính Đình theo tới, hắn đã nghĩ đến điểm này.
Bất kể như thế nào, quan hệ của Trung Sơn Vương và Lạc Vân Hi rất bí mật, Lạc Vân Hi không xuống gặp mình, cũng là hợp tình hợp lý, hắn không để ý lắm, chỉ có điều, trong lòng có chút khiếp sợ thôi!
Cái phế vật luôn luôn bị hắn xem thường kia đột nhiên liền chuyển vận, không chỉ nhanh mồm nhanh miệng, lại thông tuệ khôn khéo, còn biết võ công, biết y thuật, y hệt trong một đêm thoát thai hoán cốt, những thứ đó đã làm hắn rất kinh ngạc rồi, sau đó lại thấy Trung Sơn Vương mình vẫn sùng bái vậy mà thân thiết với nàng như vậy!
Kỳ thực, thẳng thắn mà nói, rất thích, thậm chí là yêu, bằng không, Trung Sơn Vương không thoái hôn với Đỗ Tình Yên, một mối hôn sự tốt như vậy?
Thật làm hắn quá mức rung động.
"Người đều đã đến đông đủ, ngươi xem, ngươi lúc nào thì tới?" Thái tử một tay che áo khoác lại, hạ thấp giọng hỏi.
Đông cung phàm có hội nghị, cũng đều là Quân Lan Phong chủ trì.
Gần như tất cả triều thần đều nể mặt hắn, cam tâm tình nguyện, cho nên mỗi lần hội nghị đều mở được cô cùng thuận lợi.
Dư quang ánh mắt Quân Lan Phong hướng về bệ cửa sổ lầu hai quét một chút, trầm giọng nói: "Trời vừa tối, chính là thời điểm tốt, liền dùng thời điểm này thôi, không để cho người khác chú ý."
"Được, ta đi sang chờ ngươi." Thái tử gật đầu, vung tay phải lên, thị vệ bên người đảm nhiệm làm thủy thủ lập tức đẩy hai mái chèo, thuyền nhỏ trôi nhanh như bay.
Quân Lan Phong lên lầu hai, dặn dò Lạc Vân Hi vài câu, mà lúc này, Cửu Sát nhận đã Tề Sính Đình, Quân Lan Phong lúc này mới rời đi.
← Ch. 220 | Ch. 222 → |