Hưu thư
← Ch.102 | Ch.104 → |
Edit: thu thảo
Cha con Lương gia vừa đi, Lạc Vân Hi nói với Lạc Ôn đứng trước cửa phòng khách: "Mang giấy bút tới, nhanh lên!"
Lạc Ôn nhanh nhẹn, sớm đã phát hiện Tam tiểu thư có đủ loại thay đổi, không do dự, đáp một tiếng, chạy thật nhanh tới nhà kề lấy giấy bút tới, nghiên mực mới, giấy là loại giấy Tuyên Thành thượng hạng.
Lạc Vân Hi dựa vào bàn vuông trong phòng khách, dùng cái chặn ngăn tờ giấy lại, thấm đẫm mực đặc cho bút lông, cổ tay phải nhẹ nhàng, vừa suy nghĩ, vừa hạ bút như bay.
"Này, Hi nhi, ngươi biết viết chữ khi nào vậy?" Mặt Lạc Kính Văn đầy khiếp sợ, thấy động tác của nàng thuần thục liên tiếp, trong long liền có cảm giác kỳ quái.
Lại nhìn thấy chữ mà tay nàng vung lên tạo ra, góc cạnh mượt mà, nét bút uyển chuyển tự nhiên, mỗi câu viết ra, đều để lộ phong thái rõ ràng, ngay cả Lạc Kính Văn có chút trình độ thư pháp cũng nhịn không được hít khí lạnh, cùng Lạc Ôn đứng một bên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nhau thấy được đều là khiếp sợ và khó tin.
Sau khi Lạc Vân Hi viết xong, Lạc Kính Văn càng quên thân phận kinh ngạc thốt lên: "Hưu thư sao? Ngươi bị viết hưu thư cho Lương gia sao?"
Hắn thực sự chưa từng thấy, liền suy tư! Nữ tử viết hưu thư cho nam tử sao? Đây chính là chuyện lần đầu gặp trong lịch sử Thiên Dạ!
"Chuẩn bị xe ngựa cho ta!" Lạc Vân Hi một mặt nâng tờ giấy lên, thổi trên nét mực, một mặt sai bảo Lạc Ôn.
Lạc Ôn kinh ngạc một lúc lâu, chọn lựa chạy ra ngoài.
Không lâu lắm, Lạc Vân Hi liền đến ngoài cửa chính Lạc phủ, Lạc Ôn tự mình đảm nhiệm chức vụ đánh xe ngựa, chạy xe ngựa tinh xảo bình thường chuyên dùng cho Lạc Phi Dĩnh ra, hai tay Lạc Vân Hi nắm tờ giấy, khom người vào xe ngựa, Lạc Ôn hỏi cũng không hỏi, đã đánh xe, lái xe ngựa đi về hướng Lương phủ.
"Kẹt kẹt" một tiếng, xe ngựa dừng lại tại cửa lớn Lương phủ.
Lạc Vân Hi vén rèm mà ra, đứng trên xà ngang xe ngựa cao lớn, hít một hơi, kêu lớn: "Gọi Lương Diệp Thu đi đây cho ta!"
Gã sai vặt giữ cửa thấy thế, vội chạy vào trong phủ, dân chúng bốn phía tò mò vây quanh, có người nhận ra là Tam tiểu thư Lạc phủ, tiểu thư phế vật cùng Lương Diệp Thu có hôn ước, không khỏi trở nên hưng phấn, một truyền mười, mười truyền một trăm, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Lạc Ôn khẽ cau mày, nhưng chưa có Lạc Vân Hi sai bảo, hắn không hề nhúc nhích.
Lạc Vân Hi nghe động tĩnh bốn phía không giống bình thường, mặt không hề biểu lộ cảm xúc. Người càng nhiều càng tốt, nàng không ngại những người này làm người tuyên truyền miễn phí cho nàng.
Lương Diệp Thu còn chưa viết hưu thư, đã nghe nói Lạc Vân Hi đến đây, hắn và Lương Tông Phủ cùng đi ra, muốn xem thử Lạc Vân Hi đến cùng muốn giở trò quỷ gì.
Nhìn thấy mục tiêu vừa xuất hiện, lúc này Lạc Vân Hi giơ tờ giấy trong tay lên, cao giọng đọc: "Con trai hộ bộ thị lang Lương Diệp Thu, phẩm hạnh xấu xa, lúc tại Dương Thành, đã có vị hôn thê là ta còn qua lại cùng những cô gái khác, lại bày kế bắt kẻ thông dâm hãm hại vị hôn thê này, hôm này Lạc Vân Hi ta, quyết định bỏ vị hôn phu này về sau nam cưới vợ nữ gả chồng hai bên không liên quan gì tới nhau!"
Đọc một hơi xong rồi thở ra, giọng thiếu nữ mười ba tuổi thanh thúy vẫn còn vang trên không trung ngoài Lương phủ, xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.
Hưu phu... thực sự là hưu phu! Bọn hắn từ trước tới giờ chưa từng thấy việc này, vậy mà hôm nay lại thấy được.
Gương mặt già nua của Lương Tông Phủ tức giận đến tái nhợt, Lương Diệp Thu còn ngây ngốc, cho là mình nghe lầm, đến khi Lạc Vân Hi cười duyên một tiếng, quăng tờ giấy Tuyên Thành đến, thúy thanh nói: "Lương Diệp Thu, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa!"
Nói xong nàng quay trở về xe ngựa: "Về!"
Kỳ thực không chờ nàng nói, Lạc Ôn đã nhanh chóng đánh ngựa, gần như là chạy trốn vậy, liều mạng mà chạy về hướng Lạc phủ. Trời mới biết người nhà họ Lương này bị kích thích thành cái dạng gì, có thể đuổi theo chém cả người lẫn ngựa bọn hắn thành tám mảnh hay không? Dù sao chuyện này, cũng quá chấn động lòng người rồi!
Xe ngựa đi xa, dân chúng bốn phía mới giật mình thốt lên.
Lập tức sôi trào như một nồi nước sôi lớn, điên cuồng la ầm lên.
"Thế mà còn có thể xảy ra chuyện khó tin này, nữ tử hưu phu, còn là vị hôn phu!"
"Trước khi chính thức làm hôn sự mà bị hưu, từ trước đến giờ là sỉ nhục lớn nhất, chỉ là sao lại là nữ hưu nam đây?"
"Phế vật này tám phần là điên rồi phải không?"
"Ta nghĩ rằng hiện tại tâm tình không dễ chịu nhất chính là Lương công tử, chúng ta vẫn là nói ít mấy câu đi!"
Lương Tông Phủ nghiến răng mắng: "Cút, các ngươi đều cút hết cho ta! Nếu không cút, lão phu sẽ đưa các ngươi đến quan phủ!"
Lương Diệp Thu cuối cùng cũng phản ứng lại, gương mặt hoàn toàn biến thành màu tím, nhanh chân xông tới, nắm tờ giấy trên mặt đất, thành thạo, thô bạo xé thành mảnh nhỏ, hét lớn: "Lạc Vân Hi, kẻ tiện nhân!"
Cho dù hắn giờ khắc này trở về lại viết hưu thư, tình cảnh hôm nay này, cũng sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng dân chúng Dạ Đô! Không kịp mất rồi, chuyện đã xảy ra, từ nay về sau, Lương Diệp Thu hắn nhất định trở thành trò cười cho cả Thiên Dạ!
Hắn kích động xách kiếm lên, điên duổi về hướng Lạc phủ.
"Diệp Thu!" Lương Tông Phủ dù sao cũng là người chín chắn, suy tính được nhiều hơn một chút, nếu như Lương Diệp Thu cứ giết Lạc Vân Hi như vậy, tuy xả giận được cho Lương phủ, nhưng nếu dùng một mạng trả một mạng, Lương phủ chắc chắn thất bại hoàn toàn!
"Người đâu, ngăn cản thiếu gia!" Lương Tông Phủ gọi tất cả thị vệ, kéo Lương Diệp Thu phẫn nộ như dã thú lại, oán hận nói: "Đuổi theo còn có ích gì đây? Không thể thay đổi sự thật, còn là lý do để người ta chế giễu! Chúng ta cũng viết một phong hưu thư đưa tới cửa, kêu người ta vụng trộm thả lời đồn, tận lực cứu vãn mặt mũi."
Sau khi Lạc Vân Hi về phủ, nàng biết tin lưu truyền đến mức đồn hạ nhân Lạc gia trong phủ đều biết.
Không nói Lạc Phi Dĩnh, Lạc Băng Linh, Lạc Nguyệt Kỳ kinh ngạc cỡ nào, Tam di nương lại vô cùng lo lắng, sau khi nhận được tin tức đã chạy tới Vân Các, tâm thần bất an bước qua bước lại trong viện, đến khi Lạc Vân Hi trở lại.
Tam di nương bước nhanh tới, trên trán toàn là mồ hôi nhỏ giọt, mềm mại kéo hai tay Lạc Vân Hi: "Con gái, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi làm sao có thể bỏ rơi Lương thiếu gia vậy?"
Tống ma ma, Xuân Liễu và Hạ Đào cũng tới, mặt đầy khó hiểu cùng bội phục nhìn Lạc Vân Hi, góp sức ngươi một lời ta một tiếng mà nói.
Lạc Vân Hi nhìn Tam di nương quan tâm mà sắc mặt thay đổi, cười rộ lên nói: "Nương, chớ lo lắng. Ta không hưu hắn, hắn sẽ hưu ta, không phải sẽ khiến ta trở thành trò cười cho thiên hạ sao, không bằng cũng lôi bọn hắn xuống nước, vậy mới công bằng."
Tam di nương vội la lên: "Sao có thể vậy làm vậy chứ? Có lão gia ở đây, bọn hắn không dám tùy tiện hưu ngươi, nhưng ngươi viết hưu thư, làm ra việc kinh thế hãi tục này, sau này còn ai dám cưới ngươi đây?"
Nói rồi, nàng nắm khăn tay, lo lắng tới nước mắt chảy ròng ròng.
Nàng vốn gầy yếu già nua, khóc lóc, càng làm cho Lạc Vân Hi nhìn mà đau lòng.
"Nương, nữ nhi chắc chắn gả được ra ngoài, nữ nhi phải gả, tất nhiên sẽ không gả cho người bình thường, nam nhân tốt, tầm mắt cũng sẽ không hẹp hòi như thế." Lạc Vân Hi cũng chưa từng nghĩ sẽ lập gia đình, lại cũng chỉ có thể an ủi Tam di nương thế này.
Tống ma ma không ngừng lắc đầu: "Ai, Tam tiểu thư chung quy chỉ là đứa trẻ, làm sao biết danh tiếng nữ tử quan trọng thế nào đây?"
Tam di nương nhưng không lên tiếng nữa, dương ánh mắt khóc đến sưng đỏ nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, mãi rồi, giậm chân một cái, xoay người rời đi, miệng tức giận nói: "Quả thật là nữ nhi của nàng, chuyện kinh thế hãi tục gì cũng đều làm ra được..."
Lạc Vân Hi nghe được thì như bị lạc trong sương mù, có chút ngây người, cái gì gọi là "nữ nhi của nàng?" nàng muốn hỏi rõ ràng, nhưng Tam di nương đã đi xa, lúc này trạng thái tinh thần của cũng không dễ để mình hỏi nhiều, đành phải coi như xong.
Việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm.
Phế vật Lạc gia viết hưu thư cho Lương gia thiếu gia, không tới một ly trà cả Dạ Đô ai nấy đều biết rõ.
Cũng trong lúc đó, phiên bản hai bên từ hôn mới lặng lẽ truyền ra.
Nói là lúc Lương gia thiếu gia ở Dương Thành bắt được vị hôn thê gian dâm, phế Vật tiểu thư thẹn quá thành giận, tìm người viết giùm hưu thư, làm nhục hắn trước một bước.
Người sang suốt hiển nhiên đều biết đây là Lương phủ thả tin ra, nhưng lời đồn truyền lâu liền khó phân biệt thật giả, mà lúc không ít người nghe nói như thế đều tức giận.
Ví dụ như, mấy hoàng tử hoàng gia quan hệ tót với Lạc Vân Hi; ví dụ như, Trung Sơn Vương, Tề Sính Đình; lại ví như, phủ doãn Tông nhân phủ Nhan Thiếu Khanh.
Giờ khắc này, hắn đang đứng tại một cái hẻm ở Dạ Đô, phía sau hắn, là chỗ ở vô cùng sa hoa, đó chính là phủ Nhan gia xếp hạng thứ hai trong tứ đại thế gia, ngày xưa hẻm này náo nhiệt bao nhiêu, giờ khắc này lại suy thoai bấy nhiêu.
Nhan Thiếu Khanh nghe chuyện của Lạc Vân Hi, chau mày, sai bảo Tứ Đại Danh Bộ xung quanh: "Đi bắt Lương Tông Phủ, phán hắn tội truyền tin loạn!" Mặc kệ chân tướng của sự việc làm sao, Lạc Vân Hi cũng là nữ nhi của Duyệt Nhi, hắn tuyệt không cho phép người nhà họ Lương bôi đen thanh danh của nàng!
Tứ Đại Danh Bộ vâng lời đi, Tông nhân phủ vừa nhúng tay vào chuyện này, sẽ lập tức truyền khắp Dạ Đô, lời đồn sẽ biến mất.
Thư đồng Man Cốc của Nhan Thiếu Khanh nghe tin tức, mãi mới lấy lại thần trí, thè lưỡi: "A... , nha đầu này làm việc thật giống đại tiểu thư năm đó."
Bất chợt, hắn ý thức được mình nói sai cái gì, nhanh chóng cúi đầu.
Nhan Thiếu Khanh cười khổ, quay đầu lại nhìn người Nhan phủ yên tĩnh, thở dài: "Duyệt Nhi không giống nàng, nhưng nuôi ra nữ nhi tính tình phản nghịch như vậy. Nếu Lão thái gia ở Dạ Đô, nghe việc này không biết sẽ có phản ứng gì đây?"
Man Cốc nhanh chóng dời đi sự chú ý của hắn: "Chờ Tình Yên tiểu thư đã hết bệnh, lão thái gia sẽ hồi kinh, đến thời điểm Nhan gia đoàn viên, đây mới gọi là náo nhiệt."
Nhan Thiếu Khanh nhớ tới việc này, nhếch môi cười: "Ừm, Chờ bệnh nàng tốt lên, nhanh chóng thành hôn, đã để lâu nhưu vậy, sợ là người khác sẽ cướp đi mất."
Man Cốc cười vui vẻ nói: "Không thể vậy đâu, kinh thành không biết bao nhiêu nữ tử, mặt ngoài không dám làm cái gì, hận chẳng thể ăn tươi nuốt sống Trung Sơn Vương, nam nhân quá xuất sắc cũng không phải chuyện tốt."
Hai người nói rồi lên xe ngựa, Man Cốc đánh về hướng Tông nhân phủ.
Lương Tông Phủ tuy là hộ bộ thị lang, nhưng Tông nhân phủ bắt hắn, chỉ cần một câu nói, đừng nói chỉ bắt, tiền trảm hậu tấu tuyệt đối không một ai dị nghị! Đây là quyền lực chí cao vô thượng của Tông nhân phủ.
Nhan Thiếu Khanh xuất thân từ Nhan gia một trong tứ đại thế tộc, làm quan thanh liêm, chí công vô tư, là thần tử được đương kim thánh thượng vô cùng tin tưởng, cho nên, Lương Tông Phủ đối với hắn tương đối kiêng kỵ.
Được đưa tới sau sảnh lớn của Tông nhân phủ, hắn tuy tức giận, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Bởi vì Nhan Thiếu Khanh công chính, hắn cũng không tin Lạc Kính Văn có thể mua chuộc được Tông nhân phủ, dù cho cùng Nhan gia có giao tình với Tần Tam gia, cũng không cách nào nhúng tay vào chuyện của Tông nhân phủ, Hơn nữa lại là lạc gia nhỏ bé?
Tông nhân phủ tại sao lại nhúng tay quản chuyện của lạc gia, điều này làm hắn thấp thỏm không yên, hai bên giao chiến, sợ nhất là không biết kẻ địch sâu bao nhiêu.
Nhan Thiếu Khanh hầm hầm giận dữ khiển trách hắn một trận, cũng lệnh hắn đứng ra bác bỏ tin đồn.
Lương Tông Phủ chỉ có thể cúi người nhận lệnh, không dám hỏi nhiều, viết thông cáo, giải thích rõ ràng chuyện bắt kẻ thông dâm ở Dương Thành, thừa nhận là Lạc Vân Hi bị oan. Một lời vừa truyền ra, làm dân chúng kinh đô náo động. Hình tượng Lương gia, trong lòng bọn hắn sụp đổ, ngay cả Lương quý phi trong cung, cũng lập tức trở nên đáng ghét.
Trong cung chuyện Lạc Vân Hi cũng vỡ lở.
Hoàng đế cố ý mời Quân Lan Phong đi qua hỏi việc này, lúc này, hai người đang chơi cờ vây ở Dưỡng Tâm Điện.
Đối mặt với việc bị hoàng đế chất vấn, mặt Quân Lan Phong không hề có biểu cảm, giơ tay: "Ta làm sao biết chuyện giữa bọn hắn đây?"
Mặt hoàng đế rõ ràng đầy vẻ không tin, tập trung nhìn hắn, giọng nói sự hoài nghi: "Ngươi không biết ư? A, ngươi chăm sóc Lạc Vân Hi rất nhiều, đừng tưởng rằng trẫm không biết trong lòng ngươi muốn làm gì. Trẫm vẫn nghe rằng người nhà họ Lương không thích Lạc Vân Hi, chuyện nói xấu sau lưng nàng thường xảy ra, sao Tông nhân phủ có thể quản loại việc vớ vẩn này? Chăc chắn phải là người vô cùng để bụng việc này tạo áp lực."
Quân Lan Phong thấy hoàng đế nói, tất cả đều là ghép hắn cùng Lạc Vân Hi liên quan đến nhau, tất nhiên là không nói gì, thẳng thắn im lặng không nói, đưa tay nhặt một quân cờ trắng hạ xuống.
Khóe mắt hoàng đế cong lên, cười nói: "Không phản đối chứ gì? Phủ doãn Tông nhân phủ là ai? Là Nhan Thiếu Khanh! Thiết diện diêm vương của Nhan gia, ai có thể khiến hắn nhúng tay vào việc này? Trẫm cũng chưa chắc có bản lãnh này. Nhưng cháu rể tương lai thì lại khác, đã là cháu rể, đãi ngộ tự nhiên sẽ khác."
Quân Lan Phong nghe vậy, ngón tay nhặt quân cờ run rẩy, mở mắt ra, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng cho rằng, thần sẽ để cho nhà vợ tương lai của thần đi trợ giúp một nữ tử khác sao? Trọng điểm là, bọn hắn cũng sẽ nghe thần sao?"
Hoàng đế cười đến híp cả mắt: "Đặt trên người người khác trẫm là không tin, nhưng ở Lan Phong ngươi khả năng này thật sự rất lớn. Không chừng ngươi thích cô gái nào, bọn hắn đều sẽ giúp ngươi cưới về." Trong lời nói, tất cả đều là việc Trung Sơn Vương không cãi được.
Khóe miệng Quân Lan Phong kéo nhẹ, dứt khoát không để ý hắn, chỉ là trong đầu buồn bực chơi cờ.
Ở chỗ Lạc Vân Hi, bọn người Đoan Mộc Triết, Đoan Mộc Ly, Tề Sính Đình luân phiên tới nói chuyện an ủi, hai ngày sau, Thái tử đại hôn, việc này dần áp chế việc Lạc Vân Hi viết hưu thư.
Đến ngày thứ ba, cửa nhà mọi nhà ở Dạ Đô đều phủ lên tơ lụa màu đỏ tươi đẹp, chuẩn bị đèn đuốc, cơm nước phong phú. Hôn sự của Thái tử là đại sự quốc gia, đây là nghĩa vụ của bọn hắn, cũng là việc vui của bọn hắn.
Sáng sớm Lạc Vân Hi sau khi dậy, thay đổi quần áo mộc mạc, ngồi vào xe ngựa đi đến Tề phủ giúp Tề Sính Đình trang điểm, không thể không nói, quần áo Tề Sính Đình làm cho nàng càng ngày càng nhiều, cái váy màu trắng ngọc này ngắn gọn, hào phóng khéo léo cũng không đáng chú ý, cực kỳ được Lạc Vân thích.
Trời năm canh, Dạ Đô đều đã tỉnh, trong Tề phủ càng là tiếng chiêng trống vang trời, qua lại không dứt.
Lạc Vân Hi có người chuyên dẫn đường, trực tiếp mang vào khuê phòng Tề Sính Đình.
Tề Sính Đình là dòng chính nữ duy nhất của Tề phủ, là hòn ngọc quý trên tay Tề thị lang cùng Tề phu nhân, sân ở cũng được trời cao chăm sóc, nằm ở giữa nội viện Tề phủ, có mấy tầng, hơn hai mươi gian phòng, cho dù là Tuyết Các của Lạc Phi Dĩnh, cũng không bằng nó.
Tầng thứ ba của viện là chủ phòng của Tề Sính Đình, giờ khắc này, nhóm người nha đầu hầu hạ toàn bộ bị đuổi đến tầng thứ nhất của viện đứng, chỉ có Lạc Vân Hi đi vào.
Trong chủ phòng, cũng không huyên náo như trong tưởng tượng, chỉ nghe được một giọng nói rất thấp.
"Đình nhi." Từ rất xa, nàng kêu lên một tiếng.
"Hi nhi, mau vào đi." Tề Sính Đình đẩy cửa sổ ra, nàng ấy đã mặc váy cưới màu đỏ sậm vào, tóc vẫn còn chưa chải, sắc mặt không tốt mấy, vẫy tay với nàng.
Lạc Vân Hi đẩy cửa phòng ra, ngạc nhiên nhìn thấy một cô gái trên mặt đất quỳ, hai tay nắm y phục, vừa khóc vừa nói.
Tề Sính Đình cũng không mong muốn nhìn nàng kia thêm, Lạc Vân Hi đã nhận ra, đây là Tào Thiến tối đó thấy tại tiểu viện Tần gia.
"Ngươi tới làm cái gì?" Lúc này Lạc Vân Hi nhăn mày, mặt cười cau lại, đứng ở trước mặt nàng ta, cảnh giác đặt câu hỏi.
Tào Thiến không ngờ vị bằng hữu này của Tề Sính Đình sẽ mạnh mẽ như thế, ngơ ngác không nói.
"Đi ra ngoài!" Lạc Vân Hi lạnh giọng hét vang.
Tào Thiến bị doạ cả người phát run, ánh mắt nhìn về phía Tề Sính Đình, "Tề tỷ tỷ, Bằng hiện tại đã uống đến không biết chuyện gì, nếu như ngươi không đi khuyên hắn một chút, hắn sẽ chết mất! Ta thật sự lo lắng, mới có thể tới cầu xin ngươi."
Lạc Vân Hi chỉ nghe nàng nói một nửa câu, đã đại khái đoán được chuyện gì, cười lạnh một tiếng: "Tần Bằng say chết, cùng Sính Đình nhà chúng ta có liên quan gì?"
Tào Thiến nhìn nàng căm giận nói: "Trong lòng Bằng có Tề tỷ tỷ, mới có thể mượn rượu giải sầu, nhưng hắn uống năm vò rượu lớn, lấy rượu làm nước uống, uống như không muốn sống, lại uống nữa nhất định sẽ chết!"
Nói xong, nàng lại dập đầu mấy cái: "Cầu xin Tề tỷ tỷ, ngài cứu Bằng một mạng đi!"
Lạc Vân Hi tức giận đến muốn đạp nàng ta một cước cho bay ra ngoài, nhịn được, quay đầu nhìn về hướng Tề Sính Đình.
Sắc mặt Tề Sính Đình thản nhiên, mở miệng nói: "Ta vẫn chỉ có câu nói kia, ta và Tần Bằng không còn liên quan, hắn sống hay chết không có quan hệ gì với ta, ta chuẩn bị gả cho thái tử làm sao có thể có quan hệ gì với hắn được."
Tào Thiến giận dữ, lệ rơi đầy mặt lên án nói: "Tề Sính Đình, ta nhìn lầm ngươi! Ta chỉ thấy ngươi như tâm địa thiện lương, là cô gái tốt, không ngờ bụng dạ hẹp hòi như thế, nữ nhân ích kỷ không để ý đến sống chết của người khác! Bằng muốn chết, ta cùng hắn chết, ngươi làm trắc phi của Thái tử đi!"
Nói xong, nàng ta hất váy đứng dậy, xoay người chạy ra ngoài.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |