Phản kích của nàng
← Ch.025 | Ch.027 → |
Lạc Vân Hi cúi đầu, trên mặt mang theo âm trầm
Vừa rồi, nàng không nghĩ muốn ở trước mặt Lạc Kính Văn bại lộ thực lực, cho nên cứ để tùy ý người nam nhân này khống chế chính mình
Nàng dám khẳng định, trước mặt Lạc Kính Văn, Trung Sơn vương tuyệt đối không dám lấy mạng của nàng!
"Phụ thân..." Lạc Vân Hi khẽ gọi một tiếng
"Oa!" Không hề nói trước, nàng há miệng phun nước bọt tới hướng Trung Sơn vương
Trong lúc nhất thời, nàng nhanh nhẹn phun tới hướng vạt áo của Trung Sơn vương
Biến đổi này chỉ phát sinh trong gan tấc, Trung Sơn vương nguyên chỉ phòng bị tay nàng, căn bản không để ý tới phía miệng nàng!
Sắc mặt lập tức thay đổi, thân thủ kéo vạt áo ra, nhanh chóng phi thân lui về phía sau
Nhưng vạt áo trước ngực, đã bị nhiễm bẩn một mảng...
Người ngoài xe ngựa la hoảng, bộ mặt tuyết trắng của Trung Sơn vương sớm đen lại, đồng tử kịch liệt co rút vài cái!
Hắn từ trước đến nay đối với mọi chuyện luôn tự phụ, nhưng không nghĩ muốn so đo với một nữ tử. Vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, nói cho Lạc Kính Văn nữ nhi của ông ta đối với hắn chẳng là gì! Nhưng Lạc Kính Văn tựa hồ lại làm ra bộ dạng như không biết chuyện gì!
Lạc Vân Hi ngồi trong xe ngựa lạnh mặt cười, không hề sợ hãi nhìn Trung Sơn vương, biểu tình bức người không làm khó dễ được mình
Trung Sơn vương khinh nhẹ một tiếng, tiểu nữ nhân này cự nhiên có tâm báo thù mạnh như thế... Hắn nheo lại đôi phượng mâu, thân thủ đem áo khoác ném xuống dưới chân
Cởi ra áo bào, nam nhân thân cao một thước tám nhìn vô cùng hoàn mỹ, dáng người rắn chắc, cơ vai hơi gồ lên, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài, thật sự không khác gì với dáng người mẫu!
"Cầm đốt!" Môi mỏng khẽ mím, từng chữ từng chữ một phát ra, sắc mặt vô cùng khó coi
Kạc Kính Văn bước lên phía trước: "Vương gia___"
"Lạc thái úy giáo dục nữ nhi thật là tốt! Đáng tiếc!"
.
Đáng tiếc nhìn xiêm y của hắn mà xem! Trung Sơn vương không nói tiếp, mắt nhìn Lạc Vân Hi. Phía sau một gã tùy tùng cầm theo áo mà chủ tử vứt bỏ đi theo
Sắc mặt Lạc Kính Văn trở nên âm trầm, ánh mắt đảo qua trên người Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ, sau đó u ám nhìn về phía Lạc Băng Linh còn đang nằm trên mặt đất
"Mang tứ tiểu thư hồi phủ đi!"
Ngữ khí của hắn vô cùng không tốt
Chật vật như vậy, sao có thể tiến cung?
Mà Lạc Vân Hi là người Lương quý phi muốn gặp, đương nhiên không thể trở về
"Phụ thân, không cần!" Lạc Băng Linh tỉnh dạy liền nghe được một câu như vậy
"Đừng nói nữa!" Lạc Kính Văn không kiên nhẫn đánh gãy lời của nàng, phân phó nói: "Lên đường!" Nhanh chóng bước vào xe ngựa
Rèm cửa màu chàm trên xe rủ xuống. Ánh mắt đại phu nhân xẹt qua một tia nghiêm túc. Phế vật này đắc tội Trung Sơn vương, sợ là không có quả tốt mà ăn!
Trong xe ngựa, Lạc Nguyệt Kỳ kinh hãi sửa sang lại y phục, sau đó liếc nhìn Lạc Vân Hi
Nữ nhân này rốt cuộc là người thế nào! Ngay cả Trung Sơn vương cũng dám trêu chọc... Vậy thì nàng và Lạc Băng Linh có là gì?
← Ch. 025 | Ch. 027 → |