Truyện:Thiên Tài Bảo Bối – Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta - Chương 216

Thiên Tài Bảo Bối – Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Trọn bộ 218 chương
Chương 216
Ngoại truyện 2: Hôn Lễ Thế Kỷ Của Thanh Thiếu! Hàng Đêm Ôm Nhau Ngủ, rốt Cuộc Mập Mờ Tiến Hành!
0.00
(0 votes)


Chương (1-218)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Có thể Thanh Phong Tuấn phát hiện Diệp Vị Ương rầu rĩ không vui cũng có thể không chịu nổi nữ trợ lý giúp chỉnh sửa cổ áo thôi mà cũng trì trệ, thật sự rất ghét mùi nước hoa nồng đậm trên người đối phương thổi đến, hắn vẫn chỉ thích mùi thơm hoa bách hợp thanh nhã trên người bà xã mình thôi!Thanh Phong Tuấn lập tức không vui nhíu mày, suy nghĩ có nên tháo ra mặt nạ thân sĩ không khách khí đẩy ra cô gái làm việc không cần thiết trước mắt ra!

Mắt thấy vẻ mặt chú rễ thay đổi, mấy nam nhiếp ảnh gia Phương Tây vội vàng kéo nữ trợ lý"Vui đến quên cả trời đất" trở lại! Chú rễ là kim chủ của bọn họ, có thể đến nơi này chụp hình kết hôn cho Thanh Phong điện hạ là chuyện vô cùng vinh hạnh mới có được, bọn họ tuyệt đối không được đắc tội.

—————Những đạo lý căn bản này bọn họ đương nhiên hiểu, nhưng...... hiazzzzz, lại thêm một người đáng thương vô ý chọc giận Thanh Phong Tuấn rồi!

Những người đó vốn được Thanh Phong Tuấn gật đầu đồng ý mới cất bước giúp đỡ cô dâu chú rễ chụp ảnh, nội dung công việc tuyệt đối nghiêm túc không có chửi bới hoặc khinh bạc, nhưng...... khi bàn tay nhiếp ảnh khác không cẩn thận đụng phải cánh tay mang bao tay ren trắng của Diệp Vị Ương, Thanh Phong Tuấn ánh mắt lạnh như băng phẫn nộ lập tức phóng đến, hắn vô cùng không vui tuyên bố: "Tất cả tránh ra cho tôi, nơi này không cần các người nửa!"

Nhiếp ảnh gia đáng thương căn bản không biết mình làm sai chuyện gì nhưng vẫn hết sức cung kính lui xuống.

Diệp Vị Ương nhìn hắn, lúc trước vì cô gái Phương Tây tiếp xúc thân mật mà không vui hoàn toàn không còn tồn tại. Bởi vì cô không thể ngăn cản những cô gái khác ngưỡng mộ người đàn ông ưu tú này nhưng giờ khắc này cô nhìn thấy trong mắt hắn tất cả đều là yêu độc chiếm xen lẫn bá đạo. Nếu như cô vẫn chưa yên tâm, vậy cô cũng quả để tâm chuyện vụn vặt rồi.

Thanh Phong Tuấn đúng lúc bày ra bộ dạng bá đạo không chỉ không làm Diệp Vị Ương chán ghét, ngược lại thậm chí trong lòng ấm áp lạ thường. Cô chỉ có thể cười nhạt lẳng lặng nhìn hắn thật lâu.

"...... Ha ha, bà xã, em nên nhìn anh như vậy, tốt nhất sau này mỗi một ngày tỉnh dậy anh đều có thể nhìn thấy em ở bên cạnh nhìn anh, anh chỉ cần nhấc tay là có thể nắm được tay em, khoảng cách như thế rất an toàn. Đó chính là hạnh phúc mà anh hằn mong." Thanh Phong Tuấn không phải tình thánh, ngược lại nhiều năm trước hắn còn là kẻ ngốc trong tình trường nhưng hiện tại hắn lại nói ra những lời yêu thương động lòng người.

Diệp Vị Ương mặt ửng hồng, thấp giọng dò hỏi: "Tuấn, anh vừa rồi thật hung dữ, là.... . ghen tị sao? Vì những người đó đụng trúng tay em?" Nếu như là vậy, vì cảm nhận của ông xã cô sẽ cẩn thận một chút, cô biết hắn sẽ không giận lây sang cô nhưng vậy quá ủy khuất người khác, phải gánh chịu tức giận một cách vô cơ.

Lời cô nói làm Thanh Phong Tuấn có chút lúng túng, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm, ho khan một cái, sau đó không được tự nhiên trả lời cô: "...... Đúng vậy, em hiện tại là bà xã của anh, anh sao có thể để người đàn ông khác đụng vào em chứ." Hắn nói như đương nhiên rồi lại cẩn thận sợ mình quá bá đạo sẽ hù dọa cô chạy mất. Đồng thời, hắn rất không quen cảm giác ghen tị, ở trước mặt bà xã đại nhân bị nhìn thấy rõ ràng thật sự quá mất mặt.

Diệp Vị Ương nhẹ nhàng cười thành tiếng, thanh âm thanh thúy quanh quẩn bên cạnh Thanh Phong Tuấn, làm khuôn mặt luôn nghiêm túc lạnh lùng cũng bị lây nhàn nhạt hồng phấn. Chỉ nghe bà xã vì muốn an lòng rất thẳng thắng nói: "Tuấn, thật ra thì...... vừa rồi em cũng ghen tị cho nên chúng ta huề nhau đi nha! Ha ha......"

Cô đang cười cười nhưng không ngờ Thanh Phong Tuấn bỗng nhiên lại.........tiến về phía trước, bàn tay to mềm mại thon dài trắng nõn nắm lấy cằm dưới của cô, Diệp Vị Ương vẫn chưa kịp thấy rõ trong mắt hắn sao lại lóe lên tia sáng nóng rực, chỉ thấy khuôn mặt hắn vù một cái đã đến gần......

Khi tâm tư cô đang rơi vào tròng mắt đen thâm thúy, lập tức cảm giác được đôi môi ấm áp đã đặt lên môi cô!Ack.... . Hắn........ vừa hôn cô! Dường như vẫn không đủ lập lại dịu dàng trêu trọc đường nét môi cô......

"...... Bà xã, lúc anh hôn em cho dù anh biết đôi mắt em mê người cỡ nào nhưng có phải không nên dùng ánh mắt vô tội đó nhìn anh? Đôi mắt to xinh đẹp này có phải thích hợp nhắm lại hay không? Bằng không...... hiazzzz, anh làm sao tiếp tục hôn đây? Muốn hôn lại không thể hôn cảm giác thật sự rất khó chịu......" Thanh Phong Tuấn cuối cùng kết thúc nụ hôn dài hơi, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô, thanh âm trầm thấp như đang tâm sự với người mình yêu nhất.

Tâm trạng hiện tại của hắn đặc biệt tốt bởi vì chỉ cần ôm lấy cô, hôn môi cô, xúc cảm mềm mại đó làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào. Không có ai được vận khí tốt như hắn, có được bà xã dịu dàng động lòng người như cô!

Từ hôm nay trở đi cô được dán lên nhãn Thanh Phong thế gia chân chính thuộc về hắn! Cảm giác này từ đầu lan tràn đến từng tế bào trên người hắn, rất thoải mái tốt đẹp!

Không biết trong lòng hắn đang cuộn sống, Diệp Vị Ương sau khi nghe hắn trêu chọc thì biết điều nhắm hai mắt lại, mặt đỏ bừng. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, nếu như không phải hai tay Thanh Phong Tuấn vẫn vòng lấy eo cô, cô nghĩ...... mình sẽ trực tiếp té xỉu...... Đó là mùi vị hạnh phúc!

Thân thể cô bị hắn siết chặt vào trong ngực không chút kẽ hở, cảm nhận được nơi nào đó ở nửa người dưới của hắn lập tức trướng to lạ thường, cô kinh ngạc lập tức mở mắt ———

Mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi thăm, thậm chí có phần e lệ mà hắn cũng đang nhìn cô, mặt lại tà ác có phần say mê, sau đó hắn lần nữa cúi đầu rù rì bên tai cô: "...... Bà xã, biết anh hiện tại có ý xấu gì không? Không sai...... anh muốn em, hiện tại điên cuồng muốn có em.... ."

Thanh âm lúc trầm lúc bỗng của Thanh Phong Tuấn khiến Diệp Vị Ương ngượng ngùng không thôi.

Đôi mắt trong veo của cô thoáng cái mở thật lớn, nhiếp ảnh gia chỉ mới lui ra một chút chứ chưa rời khỏi hiện trường nha!Tuấn, không phải anh muốn làm ở đây chứ?

Thanh Phong Tuấn nheo lại tròng mắt đen sâu thẳm nhìn dáng vẻ Diệp Vị Ương xinh đẹp mê người đang sợ hãi, hắn thích thú cười rộ lên! Vẻ mặt bà xã hắn thật sự rất phong phú ...thú vị ...thú vị...cuộc sống sau này có cô bên cạnh nhất định sẽ không còn tịch mịch.

"...... Bà xã, không trêu chọc em nửa, anh tin nhiếp ảnh gia vừa rồi liên tục nhất play, nhất định đã chụp lại được khoảnh khắc em thẹn thùng đáng yêu, hiện tại anh tuyên bố buổi chụp ảnh chính thức kết thúc, chúng ta bắt đầu đi du lịch hưởng tuần trăng mật nào! Đây không phải nơi chúng ta dừng lại, mà chỉ là trạm thứ nhất trong hôn lễ của chúng ta." Thanh Phong Tuấn vừa nói, khóe miệng khẽ nhếch.

Du lịch trăng mật? Một nơi xinh đẹp thế này chỉ là trạm thứ nhất tân hôn thôi sao? Diệp Vị Ương nghi ngờ nhíu lại đầu lông mày, Thanh Phong Tuấn rốt cuộc muốn tạo cho cho cô bao nhiêu niềm vui đây?Cảm giác hắn bây giờ thật biết quan tâm cùng người lạnh lùng điên cuồng làm việc tưởng chừng hai người.

Cứ như vậy, Diệp Vị Ương mặc áo cưới một lần nữa ngồi lên du thuyền tư nhân, cùng Thanh Phong Tuấn đến một tòa thành khác.

*****

Lại qua một ngày mới, Thanh Phong Tuấn đưa Diệp Vị Ương đến địa điểm tiếp theo hưởng tuần trăng mật, bay đi đến nước Pháp nổi danh"thành phố lãng mạng"cùng nhau hẹn hò, nghe nói nơi Diệp Vị Ương muốn đến là vườn hoa lavender lớn thứ hai trên thế giới

Vườn hoa Lavender hàng năm chỉ đến thời điểm tháng sáu đến tháng tám mới mở ra cho người ta đến thăm, ngàn vạn đóa hoa màu xanh, màu tím, màu hồng phấn, màu trắng được trồng theo một hàng dài, theo gió lay động xinh đẹp cực kỳ! Hấp dẫn nhóm lớn du khách từ ngàn dặm xa xôi mà đến.

Thanh Phong Tuấn cùng Diệp Vị Ương đón gió hiu hiu, nắm tay lẫn nhau đi dạo trong biển hoa. Cảm giác mười ngón tay khấu chặt khiến trong lòng đối phương cảm thấy ấm áp. Thật muốn nắm tay thế này đi suốt cả đời.

"Vị Ương, chờ đến khi trở về, em có phải quan tâm tiểu tử thúi kia nhiều hơn anh không?" Thanh Phong Tuấn nheo lại đôi mắt thâm thúy, khóe môi gợi cảm mang theo chút nụ cười, làm bộ như thuận miệng hỏi.

Thật ra Diệp Vị Ương trả lời thế nào cũng không quan trọng chỉ cần cô luôn ở bên cạnh hắn là được. Hơn nữa hắn hỏi chỉ muốn cô thả lỏng cười vui vẻ mà thôi. Dù sao ngồi xe từ khách sạn tới hoa viên này tốn một khoảng thời gian khác dài, Diệp Vị Ương bị say xe, trạng thái tinh thần không được tốt, hắn có chút lo lắng.

Quả nhiên nghe xong lời hắn, Diệp Vị Ương nhếch miệng cười, môi mấp máy trên mặt thoáng hiện hai lúm đồng tiền, mái tóc dài đen nhánh tung bay như hoa tiên tử, cười hỏi ngược lại hắn: "Tuấn, anh ăn dấm của cục cưng sao? Ha ha, không lẽ đây là nguyên nhân anh không cho cục cưng đi cùng chúng ta sao? Bảo bối nhất định rất tức giận. Haizzz, lần này anh quá ấu trĩ rồi, hôn lễ cuả chúng ta sao có thể bỏ rơi cục cưng?"

Diệp Vị Ương vui vẻ cười nói, cảm giác trước đó say xe choáng váng như một loại ảo giác, cô lập tức khôi phục sức sống! Thanh Phong Tuấn khó kìm lòng nổi in lại nụ hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Coi như thế đi. Tiểu tử kia biết điều biết cha hắn đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian, hắn không biết xấu hổ còn tới đây làm kỳ đà sao." Chọc được cô cười mới là điểm mấu chốt. Cô và cục cưng hắn đều yêu.

"Tuấn, anh yên tâm, em và cục cưng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh!" Đôi mắt cô lấp lánh như sao trên bầu trời chói mắt cực kỳ, lời hứa hẹn bật ra lại rất thành! Cuộc đời này, ông trời đã ban cho hắn cô và cục cưng, nên hắn nhất định phải thật quý trọng!

Gió dần dần lớn hơn, Thanh Phong Tuấn nhìn Diệp Vị Ương mặc quần áo mỏng manh, hắn cởi xuống áo khoác của mình dịu dàng choàng lên trên vai cô, tay không có lập tức rút lui mà rất tự nhiên trượt xuống quàng qua eo nhỏ, nửa ôm cô vào người bước chân cũng chậm đi, hai người chậm rãi đi về phía trước.

Dường như cảm nhận được nội tâm hắn không ổn định, Diệp Vị Ương hỏi: "Tuấn, anh làm sao vậy?" Cô muốn đem tay mình nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Thanh Phong Tuấn, ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt nóng rực! Nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy Diệp Vị Ương cảm giác mình đã bị hòa tan......

Thanh Phong Tuấn trong mắt không biết lúc nào châm lên ngọn lửa hoa mỹ, hắn chậm rãi nói: "...... Vị Ương, bà xã của anh, người phụ nữ của anh, tình cảnh này anh thật sự rất muốn...... hôn em." Lần này bất kể có bao nhiêu du khách đang ở đây hắn vẫn muốn hôn lên đôi môi anh đào của vợ hắn.

Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn tại vành tai nhạy cảm của Diệp Vị Ương, làm Diệp Vị Ương đỏ mặt thở hổn hển, cô không nhịn được cười khẽ đưa tay xoa xoa lỗ tai của mình, muốn trốn vào trong ngực hắn nhưng cô không biết động tác đơn thuần kia càng khiến người ta nhớ nhung, Thanh Phong Tuấn đã cúi đầu ngậm lấy đôi môi thơm mềm......

Hôn lướt qua đường cong đôi môi Diệp Vị Ương, cuối cùng dùng lưỡi linh hoạt vòng quanh đầu lưỡi mềm, khẽ mút hôn vào trong miệng. Nụ hôn của hắn lưu luyến trên môi cô không nỡ rời đi.

Thanh Phong Tuấn nở nụ cười khó được mang mờ ám lẩm bẩm nói: "...... Vị Ương, em rất đẹp."

Hắn rất thích dáng vẻ cô ngượng ngùng đỏ mặt.

Đúng, không biết một khắc đẹp đó bị bao nhiêu người dùng cameras chụp lại, nhưng Thanh Phong Tuấn tuyệt không quan tâm. Có thể ở trước mắt người đời tuyên bố hạnh phúc của hắn, hắn thật vui không gì sánh bằng.

Chỉ thấy lông mi Diệp Vị Ương hơi rung lên, vì động tình mà ngượng ngùng làm Thanh Phong Tuấn lại một lần nữa động lòng.

Hắn lần nữa hôn cô mà cô cũng bắt đầu vứt bỏ hết thảy, bắt đầu vụng về đáp lại hắn, hơi thở hai người hòa quyện lại với nhau ở giữa biển hoa!

Thanh Phong Tuấn nắm tay cô, đặt ngay bị trí tim. Thanh âm của hắn ôn nhu mà đê mê còn hơi khàn khàn: "Rất ngọt...... em rất ngọt......"

Diệp Vị Ương hai tròng mắt mở to chăm chú nhìn Thanh Phong Tuấn, cô thở dốc mềm nhũn cọ nhẹ lên tai hắn, mặt đã nóng lên. Đầu lưỡi ẩm ướt bắt đầu liếm láp tỉ mỉ đường cong vành tai mềm mại khiến Diệp Vị Ương không nhịn được thở hổn hển.

Cô chỉ cảm thấy bây giờ rất an tâm dù có bỏ lại cả thế giới củô cũng tình nguyện, chỉ cần...... có hắn bên cạnh!

Trong không khí mang theo ấm áp ngọt ngào. Trên môi, trên gáy, vành tai đều nóng rực. Cánh môi Diệp Vị Ương vì gió mà lạnh lẽo bị Thanh Phong Tuấn liếm láp mà nhẹ nhàng mở ra dấy lên ngọn lửa thiêu đốt người Thanh Phong Tuấn. Hô hấp của hắn dần trở nên rối loạn, rốt cục Thanh Phong Tuấn không nhịn được nhỏ giọng nguyền rủa: "Chết tiệt, anh muốn nhanh trở về khách sạn......"

Ngừng một chút, hắn lại nói: "Bà xã, nếu không...... anh ôm em thế nào?" Biết cô xấu hổ trong tròng mắt thâm thúy nồng đậm nụ cười, thỉnh thoảng không quan tâm thân phận địa vị ở trước mặt mọi người làm chút chuyện điên cuồng thật ra cũng không tệ, ít nhất trong trí nhớ sẽ lưu lại vĩnh viễn một hồi ức lãng mạng!

"Ack.... . Không cần, nơi này nhiều người như vậy! Không cần anh ôm." Diệp Vị Ương mặt đỏ bừng, kéo cánh tay Thanh Phong Tuấn nhỏ giọng đáp trả hắn.

"Vậy không cần anh ôm sao?Ừm, thất vọng quá đi." Gương mặt anh tuấn của Thanh Phong Tuấn cố ý giả bộ mất mác.

"Hả? Vậy...... anh cõng em đi!" Diệp Vị Ương đỏ mặt chịu thỏa hiệp.

Thanh Phong Tuấn cười gật đầu, hắn lập tức ngồi xổm xuống chờ Diệp Vị Ương nhẹ nhàng ngồi lên người, hắn mới từ từ đứng lên, trên lưng hắn tăng thêm một phần sức nặng hạnh phúc.

"Tuấn, anh cõng em qua kia xem Lavender màu tím đi!" Diệp Vị Ương nhẹ nhàng tựa đầu dán tại cổ Thanh Phong Tuấn nhỏ giọng nói. Cô sợ lớn tiếng sẽ phá hỏng cảm giác tốt đẹp lúc này. Thật ra không có gì có thể hạnh phúc bằng lúc này.

"Được, anh sẽ cõng em qua đó."

Thanh Phong Tuấn cứ thế đeo Diệp Vị Ương, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười cho đến một chỗ nở rộ Lavender màu tím, sau đó hắn nhờ người chụp hình hộ! Trong hình hắn cõng cô, hai người mỉm cười nhìn nhau! Mà bối cảnh Diệp Vị Ương cũng rất thích, trừ những đóa hoa xinh đẹp ra xa xa còn có tàng cây lớn cùng bầu trời xanh bao la!

"Tuấn, em yêu anh." Giọng cô dịu dàng tựa như gió trong không trung.

"Vị Ương, anh cũng yêu em......" Giọng của hắn mang theo mùi hoa lấp đầy cả trái tim......

Hắn dùng cuộc đời của mình thề, hắn luôn ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, che chở cô.... cho đến một khắc trước khi chết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-218)