Truyện:Thiên Tài Bảo Bối – Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta - Chương 189

Thiên Tài Bảo Bối – Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Trọn bộ 218 chương
Chương 189
Người Đàn Ông Thần Bí Tà Mị Anh Tuấn!
0.00
(0 votes)


Chương (1-218)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Dực Beta:Tieumanulk

Tối nay...............Kết hôn sao? Đây........... có phải thật không?

Trước mắt không tiếng động như sợi dây trân châu bình thường bị đứt rơi xuống cánh tay, rơi xuống nơi yếu đuối nhất trong tim, đau đến mất đi tri giác................

Không! Cô không tin! Sáng sớm nay hắn đối với cô săn sóc vô cùng dịu dàng! Cô muốn chạy trốn ra ngoài! Cô muốn tận mắt chứng kiến sự thật! Lời nói của ai cô cũng không tin!

Đám người hầu đã sớm đi xa................

Diệp Vị Ương lại đau đến mức không cách nào hô hấp!

Lời nói kia như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô...................

Rõ ràng hành động chịu dàng của thanh Phong Tuấn vẫn còn chân thật như vậy, rõ ràng nụ cười của hắn chân thành như vậy, rõ ràng là hắn vui. Muốn cô không biết bao nhiêu lần, rõ ràng cô vừa mơ một giấc mơ rất đẹp! Tại sao lại có một tin tức dọa người nhảy ra như vậy?

Cô sợ đến mức vô lực chống đỡ.

Những lời mà đám người hầu vừa nói là sự thật hay chỉ là lời nói dối? Cả trái tim cũng vô cùng rối loạn cảm giác đầu đau đớn như sắp nứt ra!

Làm sao bây giờ? Hắn.... muốn kết hôn!

Làm sao bây giờ? Hắn muốn cùng người khác kết hôn! Thì ra tấm thiệp kia là thật! Cô thật ngốc!

Nếu như........ những lời nói của đám người hầu kia là thật, vậy sau đêm tân hôn tối hay hắn sẽ có vợ và gia đình của mình, không lâu sau có lẽ sẽ có một đứa bé đáng yêu, vậy đến lúc đó...............trái tim đã thất lạc của cô phải làm sao bây giờ?

A, tương lai! Tương lai ở đâu? Những lời nói của đám người hầu kia có đúng không? Vốn cô phải học được cách thỏa mãn, không nên có lòng tham vô đấy muốn có được tim của hắn.

Đúng vậy, cô thật ngu ngốc, hắn chưa bao giờ lừa gạt cô, chỉ là cái gì cũng không muốn nói với cô mà thôi. Nhưng hành động của hắn luôn rõ ràng như thế. Đáng lý cô nên sớm nghĩ tới? Kiên trì không có lợi ích gì!

Ha ha ha DIệp Vị Ương tiếp tục cười, cười đến rơi nước mắt, cười đến mức cuối cùng hai mắt cũng khổ sở không thể mở nổi.

Hàn Thiên Tuyết! ........... Đúng vậy, trên tấm thiệp kia viết chính là cái tên dễ nghe này! Cô vì cô gái xinh đẹp này bó một bó hoa tươi, làm quà chúc mừng bọn họ!

Ha ha ha! Thật nực cười! Mỗi món quà đều được lựa chọn rất tỷ mỉ, sau đó còn được cô cẩn thận gói lại! Cô đã làm váy cưới cho ngươi khác!

————- Cô từng mong muốn cỡ nào chuyện gì cũng đừng xảy ra nữa, cố gắng cùng hắn vui vẻ, cố gắng......khiến tình yêu giữa bọn họ có thêm màu sắc!

Như vậy cô còn chưa đủ ngu ngốc? Ngu ngốc, quả nhiên là ngu ngốc! Diệp Vị Ương, mi đúng là thập phần ngu ngốc, mi ngu ngốc lại đi làm trò người cho người ta, hôm nay biết được bọn họ phải kết hôn lại đem những mũi kim đâm vào trái tim mình!

Thật vất vả để quyết định yêu thêm lần nữa, kết quả lại là như vậy.............

Loại đau đớn này phải dùng loại từ ngữ như thế nào để miêu tả đây?Tất cả mọi lời nói đều trở nên mờ nhạt vô lực.........

Dường như khóc thực sự đã đủ rồi, đôi mắt cô cứ trống rỗng như vậy thêm một lát...........

Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc phải làm chuyện giờ mới vơi đi nỗi đau trong lòng?

Trong lòng đang có một thanh âm rất rõ từ từ lan rộng, cô không tin.........

Cô vẫn chưa thể tin được rằng Thanh Phong Tuấn có thể đối với cô như vậy! Hay tìm người hỏi xem sao! Hoặc trực tiếp chạy đi gặp Thanh Phong Tuấn!

Đúng rồi! Cô có thể tìm tờ báo mà hai người hầu khi nãy nói! CÓ lẽ.......... Có lẽ bọn hj hiểu nhầm ý tứ văn chương! Có lẽ chuyện họ bàn luận cũng chỉ là chuyện tào lao không có chứng cứ thôi!

Đúng! Cho dù thế nào đi nữa cô cũng muốn biết sự thật.

Trong nháy mắt một chút hi vọng được dấy lên, cô chính là chịm thiên đường bất tửcó một chút khả năng sinh tồn, cho dù có là dục hỏa cô cũng phải ra sức sống lại!

Đúng vậy, không sai, tìm chứng cứ mới là chuyện quan trọng nhất, nói không chừng cũng chỉ là lời đồn mà thôi! Đối với cô gái ngay cả chết cũng không sợ như cô mà nói, quy tắc sinh tồn duy nhất không phải là lạc quan sao?

Trong biệt thự cô không tài nào tìm được một tờ báo hay là TV, ngay cả gọi điện thoại cũng không thể. Cho nên, trước hết cô phải đi ra ngoài.

Ngẩn đầu, ánh mắt hơi sưng đỏ nhìn thấy bức tường cao, lại thấy được đại thụ.

Đúng, cô không thể từ lan can bằng sắt leo ra, nơi đó có camera giám sát, cô nên chuồn êm từ nơi này, chỉ cần ra ngoài một chút mua tờ báo xong sẽ lập tức quay về, tìm một chỗ không người, thấy tin tức rõ ràng để trái tim mình yên tâm, không suy nghĩ lung tung nữa!

Sau đó thần không biết quỷ không hay, cô lại từ tay xuống phòng bếp, làm một bàn đầy thức ăn cho hắn, hắn bảo ngày mai trở lại nói không chừng tối nay sẽ về! Giống như hôm qua hắn về khiến cô một phen vui mừng cùng kinh ngạc.

Hôm nay biệt thự đặc biệt vắng và yên tĩnh, người làm đi đâu hết, không thấy mấy ai, mà cô nên cảm ơn Thanh Phong Tuấn vì đã ép cô học quyền đạo! Không nghĩ thêm nhiều, cô hít thật sâu, nhìn giày cao gót dưới chân một chút, rất dễ nhận thấy nó sẽ trở thành gánh nặng!

Đang lúc cô đang định leo cây thì một cánh tay gầy như que củi bắt dược cô!

DIệp Vị Ương hỏang sợ quay đầu, thấy chính là bà lão giúp mình phẫu thuật xóa đi vết sẹo – anh túc lão nhân!

"Bà ơi, bà đừng làm cháu sợ, bà tìm cháu có việc sao? Hiện tại cháu nhất định phải ra ngoài!" Diệp Vi Ương cố gắng lấy lại bình tĩnh trong giọng nói.

Anh Túc lão nhân cũng không tính là rất già ánh mắt phức tạp cười cười, móc ra một khẩu súng và một viên thuốc mạnh mẽ đặt vào tay Diệp Vị Ương, nói với cô "Con gái, ta với con cũng được coi như là có duyên, hiện tại ta cũng muốn đi, xem ra con dường như cũng không vui vẻ gì, khẩu súng và viên thuốc này để lại cho con, chờ lúc còn muốn trốn thoát thì trước đó hãy nuốt viên thuốcnày, sau đó tự bắn mình một phát súng, chớ ngu ngốc bắn vào huyệt thái dương và tim. Được rồi, ta đi, con nhớ giữ sức khỏe!"

Nói xong không đợi Dệp Vị Ương kịp phản ứng, anh túc lão nhân lại dùng cách chạy trốn mà cô nghĩ ra nhanh chóng nhảy lên cây rời đi, động tác vô cùng linh hoạt!

Diệp Vị Ương ngây ngốc một lúc lâu, nhìn khẩu súng lục và viên thuốc trên tay một chút rồi bỏ vào túi, cuối cùng vẫn còn nhíu mày cẩn thận cất đi!

Cô cởi giày ra, ném vào bụi cỏ, hai ba cái liền nghiêm chỉnh trèo lên cây, lại mượn những cành cây để bay qua tường.

Trong quá trình có vô số cành cây khô lá úa cào rách da cô nhưng cô không rảnh để bận tâm những thứ này, cũng tạm thời quên mất đau đớn!

Thật vất vả để bay qua tường, thế giới bên ngoài dường như có sự thay đổi rất lớn, so với trước khi cô vào bi thự tuyệt đối khác! Thì ra cô đã ở trong tòa biệt thự lâu như vậy, bên ngoài đã sớm biến thành một thế giới khác rồi!

Bên ngoài ánh mắt trời dường như cũng chói mắt hơn so với trong biệt thự rất nhiều, chiếu vào đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng lên thật khó chịu!

Đã lâu rồi, cô chưa từng nghĩ sẽ dùng cách bất lực này để thoát ra ngoài! Cô muốn tìm Thanh Phong Tuấn, nhất định phải tìm được hắn trước khi hôn lễ được cử hành.

*****

Edit:Dực Beta:Tieumanulk

Diệp Vị Ương không nhớ rõ mình đã đi chân không trên đường bao lâu rồi, chỉ biết dòng người ngày càng đông đúc, chỉ có thể nhìn thấy cảnh ngựa xe như nước, những tòa nhà cao tầng nhưng không biết là nơi nào.

Lòng bàn chân rất đau, lúc leo cây vượt tường khiến trên mặt có chút bẩn, tóc cũng rối, trên người lại mặc một chiếc váy công chúa hoa lệ thật dài. Cô giờ đây thật nực cười, nhếch nhác, nhưng........... màn này rơi vào mắt của một chàng trai chạy BMW lại gióng như thiên sứ lạc vào cõi trần!

Người đàn ông mang kính dừng xe bên đường, hắn xuyên qua cửa kính nhìn cô gái bên cạnh xe không hề phát hiện ra mình, nhìn ánh mắt hốt hoảng bất lực của cô, mặc bẩn nhưng mặt mày tinh sảo như tranh vẽ!

Hắn cho tới bây giờ vẫn không phải chúa cứu thế, chiếm đoạt cùng tìm kiếm sự vật mới là niềm vui thú sau khi hắn rời khỏi gia tộc!

Ừm hửm, hắn cười một tiếng rất lưu manh, tựa vào ghế tài xế giọng nói rất tà mị, cả người tản ra một loại hơi thở thần bí khó đoán...Diệp Vị Ương, chúng ta lại gặp mặt. Lần này, em phải thuộc về tôi!

Hắn đưa tay xoa cằm, hứng thú ngang nhiên quan sát thiên sứ xui xẻo đi trên đường!

Sau đó—————–

Hắn mở cửa xe, đẹp trai ưu nhã rất tự nhiên đứng trước mặt Diệp Vị Ương!

Ánh mắt thâm trầm như biển sâu của hắn tựa chim ưng nhìn cô chằm chằm, đảo qua đôi mắt to trong suốt sáng ngời như ngôi sao của cô, rồi lướt qua cánh môi đỏ hồng khẽ nhếch lên một cách khổ sở, lưu luyến dừng lại trong chốc lát, tiếp tục nhìn xuống! Nhìn tới chiếc cổ mảnh khảnh trắng noãn, xuống chút nữa.... Hắn càn rỡ cuồng vọng tùy ý dừng lại ở ngực cô như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật!

Mặc cho DIệp Vi Ương chậm lụt không hiểu cũng không biết đã gặp phải đại sắc lang! Ban ngày ban mặc bị người ta dùng ánh mắt phóng đáng dùa giỡn!

Ánh sang mặt trời chiếu lên đôi kính cũng không thể nào làm mất đi sự thần bí trên khuôn mặt thân hình hắn rất hoàn mĩ nhất định là một người đàn ông cực kì anh tuấn! Đây vốn là một người có hình ảnh hấp dẫn bức người! Chắc chắn cố tình........

Cố tình để Diệp Vị Ương có chút cảm giác quen thuộc với hắn! Khóe miệng hắn khắc một nụ cười vô cùng tà mị yêu nghiệt, nụ cười kia cùng với nụ cười tà mị của Thanh Phong Tuấn không cùng một cấp bậc. Ít nhất Thanh Phong Tuấn cũng dung hợp một chút chính nghĩa ở bên trong, lời nói bình thường hoàn toàn mị hoặc chỉ cần hắn muốn thực sự có thể hủy hoại đến tận xương tủy!! Khiến cho người ta có cảm giác không phải là thiên thần giáng thế, người lại giống như một ác ma!

Có lẽ ánh mắt của hắn quá càn rỡ, ngay cả một người trước sau đều bình tĩnh như Diệp vị Ương cũng muốn quay lại đi đường vòng. Người này.. bằng trực giác cô cũng biết không thể chọc nổi, hơn nữa hiện tại cô đang có một chuyện gất khẩn cấp!

Nhìn xung quanh một chút, trong khoảng thời gian không ở đây đã khiến cô trở thành dân mù đường một trăm phần trăm, hoàn toàn không xác định được phương hướng.

Không có giày đôi chân tuyết trắng đã bị thương, bất kể thế nào cô quyết định gặp người nào hỏi người đó. Dĩ nhiên, trong mắt cô, người đàn ông đeo kính với ánh mắt chiếm đoạt trước mặt không phải người, về việc là thần hay ma thì cũng không liên quan đến cô, không thèm nhìn!

Cô mới bước một bước đầu tiên, eo nhỏ nhắn đã bị người ta giữa ban ngày ban mặt ôm lấy, hơi thở tà mị không thể tránh đưc cứ dán vào, tiếp theo cô bay lên trời, bị người đó nửa ôm công khai đi tới chiếc xe thể thao gần đó.

Coi như bốn năm nay trình độ rèn luyện cũng rất tốt, Diệp Vị Ương nhịn không được muốn thét chói tai "A a a! Anh....... Anh muốn làm gì?Tôi không biết anh! Anh mau thả tôi xuống!" Chẳng lẽ người đàn ông này điên cuồng đến thế, ban ngày, trên đường cái lại dám công khai bắt người?!

Người đàn ông đeo kính cười thế cười, cợt nhã nói "Mĩ nữ, có xe không ngồi là kẻ ngu, có thể ngồi trên xe tôi thì càng là chuyện may mắn ngàn năm khó gặp. Nếu tôi không ngại tôi có thể chở em một đoạn, em cũng nên chân thành nói một tiếng cảm ơn có phải không?"

Nói xong, không đợi Diệp Vị Ương kịp phản ứng, trực tiếp mở cửa xe, động tác rất bá đạo, , lực đạo cũng êm ái không chút do dự nhét cô vào trong xe, cùng lúc nhanh chóng thắt đai an toàn cho cô.

Nhưng Diệp Vị Ương vừa nghe giọng nói đó đã hoàn toàn ngẩn người! Giọng nói này.......... Giọng nói này........ Rõ ràng là của Đông Phương Thước!

Để giải đáp sự nghi ngờ của mình, Diệp Vị Ương chủ động nghiêng người qua một chút, tháo xuống cặp kính lớn che khuôn mặt hắn, khuôn mặt yêu nghiệt mê người của Đông Phương Thước hoàn toàn hiện ra trước mặt Diệp Vị Ương!

"Đông Phương Thước......Lam sao anh lại......ở nơi này?" DIệp Vị Ương thực sự quá kinh ngạc, hơn nữa nhìn Đông Phương Thước dường như không biết cô! Điều ày làm sao có thể?

Lúc bnày sau lưng Dệp Vị Ương có một giọng nói già nua truyện đến "Con gái, chớ hao tâm tổn sức đoán nữa, đó chính là bạn của con Đông Phương Thước nhưng hắn không còn nhớ rõ con, là ta cho hắn dùng thuốc. Ta thân là người nước Z, làm sao có thể trơ mắt nhìn vương tử đưa thủ lĩnh Ưu Việt của Huyết Sắc Điện đường giúp lòng tham vô đáy của cô ta phá hủy nước Z. Hiện tại, ta giao hắn cho con. Nếu như yêu Thanh Phong Tuấn thiếu gia khiến con đau khổ như vậy, không bằng để ta làm chủ cho con cùng với vương tử nước Z của ta thành một đôi. Nắm lấy cơ hội thật tốt, ta đi trước, có thể không lâu sau chúng ta sẽ lại gặp lại thôi!"

Nói xong, Anh túc lão nhân lặng lẽ rời đi.

Cái này là cái gì? Diệp Vị Ương đau đầu không dứt!

Mà Đông Phương Thước hoàn toàn mất trí nhớ lại thấy hết sức thú vị, lúc trước ngồi trong xe qua ống nhòm vừa vặn thấy cả quá trình Diệp Vị ƯƠng leo cây trốn!

Chậc chậc, rõ ràng là một cô gái mảnh mai, không nghĩ tới sức mạnh bộc phát lại mạnh đến thế. Đông Phương Thước không nhịn được nghĩ thầm nếu như đen Diệp Vị Ương huấn luyện thêm một chút, thân thủ hẳn là sẽ trở nên tương đối phi phàm!

Càng thú vị hơn là tính cảnh giác của Diệp Vi Ương lại kém đến thế, hắn nhìn trộm cô lâu như vậy cũng không bị phát hiện.

Bây giờ Đông Phương Thước cực kỳ lý trí và cơ trí, không phân biệt đượcbạn hay địch thì vô cùng lãnh khốc.

Cho nên lúc mới ắt đầu, hắn không có nửa phần thương tiếc, chỉ muốn nhìn cô gái với đôi chân trắng nõn trần trụi kia có thể đi được bao xa, kết quả.....

Cô gái này ngu ngốc cố sức cố chấp, chân chảy máu do đi nhiều canh giờ vẫn không chịu dừng lại.

Khiến hắn ngồi không yên..........

Trực tiếp xuốngxe bắt người, tác phong của hán trước sau như một!

Vào lúc này mĩ nữ ở bên cạnh, hắn không vội lái xe đi, ngược lại còn khôi phục giọng nói tà mị nhìn chằm chằm vẻ mặt phản kháng không có hiệu quả của Diệp Vị Ương! Không biết vì sao, hắn rất thích nhìn cô, thích ôm cô hơn giống như hắn và cô dã biết nhau lâu rồi!

"Mĩ nữ, em là người của Thanh thiếu sao?" Không thích quanh co lòng vòng, hắn trực tiếp đi vào chủ đề.

Diệp Vị Ương có chút gấp gáp thế nào cũng không mở được cửa xe, không rảnh bận tâm câu hỏi của Đông Phương Thước, cô dồn trọng tâm của cơ thể mình về bên phải. Lúc dùng toàn lực mở cửa xe, mái tóc đen cũng theo tư thế nghiêng về bên phải, lộ ra gò má hoàn mĩ cùng với chiếc cổ trắng noãn, có thể bởi vì nôn nóng, gương mặt có chút ửng hồng như quả táo vừa chin tới, khiến người ta muốn cắn một cái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-218)