← Ch.13 | Ch.15 → |
Nhưng nam nhân kia rất nhanh đã đến gõ cửa.
Thái dương của cô kéo lên, tức giận bước ra khỏi bồn tắm lớn, giận dữ trừng mắt nhìn hắn nói: "Anh yên tâm, hôm nay vẫn trong kỳ an toàn của em, không có khả năng mang thai!"
Hắn sửng sốt một chút, lúc này cô mới phát hiện hắn đến gõ cửa cũng không phải vì cái này nhưng hắn vẫn mở miệng, "Thực xin lỗi."
Không biết tại sao cô lập tức không giận nổi nữa. Có lẽ là bởi vì cô chưa từng nghĩ tới hắn sẽ thành thật giải thích như thế.
"Vì sao?" Nếu hắn căn bản không phải vì chuyện cô khả năng có thai mà đến gõ cửa thì hắn xin lỗi vì cái gì?
"Anh không nên mất khống chế." Hắn nói.
Nghe vậy, cô thiếu chút nữa bật cười, mở miệng hỏi: "Anh có thấy em oán giận không?"
Hắn trừng mắt nhìn cô, sau đó vạch trần một chuyện: "Em vừa đánh anh."Cũng đùng.
Lần này, Hồng Hồng thật sự cười ra tiếng, cô thật là có lỗi mà nhìn hắn, "Thực xin lỗi, em quên mất, em đánh anh không phải vì anh mất khống chế."
"Đó là vì sao?" Hắn hoang mang hỏi.
"Bởi vì em nghĩ anh cố ý không cho em thành công." Cô đi lên, ôm lấy cổ hắn.
"Thành công?" Hắn vẫn khó hiểu.
"Thành công khiến anh không khống chế được." Cô cười ngọt ngào, kiễng chân hôn lên môi hắn, .
Được rồi, hắn thừa nhận, A Nam nói thực là quá chuẩn! Nữ nhân ấy mà, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu các nàng nghĩ cái gì, Nhưng đó không phải trọng điểm, cô đã ở trong lòng hắn, đây mới là sự thật. Hắn nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ôm lấy nữ nhân xảo quyệt khó chơi này, đáp lại nụ hôn của cô.
Từ khi hắn bị thương, đên Hồng Nhãn đến nay đã là hai tháng. Đến lúc này hắn biết đã đến lúc. Tay hắn đã hồi phục bảy tám phần, hắn không có lý do gì để tiếp tục ở lại chỗ này. Hắn đoán cô cũng biết, hắn nghĩ phải làm sao để mở miệng nói với cô, nhưng lại không tìm được cách nào có vẻ tốt.Hắn không muốn làm tổn thương cô.
Cô đang ngồi trên đệm, chuyên chú mà gõ bàn phím, bên cạnh là sách tham khảo được chất đầy thành núi nhỏ. Mấy ngày nay, bởi vì bồi hắn ở trong này nên cô đã chuyển tới làm việc tại chỗ, phòng tập thể thao sắp bị cô biến thành thư viện rồi.
Mỗi khi cô viết một đoạn ngắn thì sẽ lập giở đống sách dày bên cạnh, cuốn nào cuốn nấy đều có thể đập chết người.
Nhìn cô thỉnh thoảng cắn đôi môi đỏ mọng, thỉnh thoảng ôm ngực nhíu mày suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nghiến răng nghiến lợi thì thào mắng với màn hình, thỉnh thoảng lại tự cười nhạo khiến người ta thật tò mò.
Nếu không phải cô kiên trì không cho hắn xem thì hắn thật đúng là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô đang viết cái gì. Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, dùng một cái cặp thật to đem đống tóc quăn bất trị mà búi thành một búi tóc đơn giản. Vài sợi tóc theo gió phiêu lãng, ánh mặt trời sau trưa chiếu vào nhà, rơi trên người cô, bộ đồ màu trắng phản chiếu ánh sáng khiến chúng tản ra quanh người cô khiến cả người cô giống như một pho tượng sứ ....."Hồng Hồng?" Một nam nhân ngăm đen gầy gò từ ngoài cửa tiến vào đánh gãy suy nghĩ của hắn.
"A Lãng!" Nghe thấy nam nhân kia gọi, cô kinh hỉ quay đầu lại, bỏ máy tính xuống, vui vẻ thét chói tai, hướng nam nhân kia chạy tới.
Cô nhảy lên người tên kia, mà nam nhân kia cũng cười lớn đón được cô.
Trong nháy mắt, một cảm giác xúc động dã man bao trùm cả người hắn. Hắn muốn tiến lên, đem nữ nhân kia kéo về, lại rít gào lên với cô và cả tên kia, tuyên cáo quyền sở hữu của hắn.
Hắn dừng động tác luyện sức nắm đang làm được một nửa, cơ hồ phải dùng hết ý chí toàn thân mới ngăn hai chân mình không bước đi mà ổn định tại chỗ.
Nam nhân kia ôm cô quay một vòng mới thả cô xuống. Hồng Hồng đánh nhẹ hắn một cái rồi mới cười hi ha chất vấn: "Tên trứng thối nhà anh ấy tháng nay chạy đi chỗ nào lêu lổng hả?"
"Anh đi đâu ấy hả? Đương nhiên là đi châu Phi." Nam nhân kia không hề ngại cú đánh của cô, chỉ lấy từ trong túi quần một cái vòng cổ làm tử xương cốt, đeo lên cho cô."Đây là lễ vật."
"Oa, anh làm gì thế, không có việc gì tự nhiên lại mang xương người chết cho tôi làm gì!" Tuy miệng mắng nhưng cô không cởi cái vòng kia xuống, ngược lại còn cười đến vui vẻ không thôi. Nghe được cách nói của cô, tên kia mở miệng kháng nghị: "Cái gì mà xương cốt người chết, đây là điêu khắc gỗ, nếu anh mang xương về thật thì bà quản gia Tiểu Phì kia còn lâu mới cho anh vào cửa!"
Nghiêm Phong chưa từng gặp người này nhưng lại nhìn thấy ảnh hắn rồi. Hắn chính là một nhân viên của Hồng Nhãn. Hắn vốn không có thành kiến gì đối với nam nhân này, cho tới bây giờ.
Giống như phát hiện địch ý của hắn, nam nhân kia quay đầu nhìn.
"Hi, tôi là A Lãng." Nam nhân hướng hắn vươn tay, lộ ra một nụ cười vô hại, "Anh nhất định chính là Ivan?"
"Xin chào." Căn cứ theo lễ phép, hắn vươn tay bắt tay người nọ.
"Nghe danh đã lâu." A Lãng nói, sau đó siết chặt tay hơn.
Nam nhân này hiển nhiên biết rõ tay hắn bị thương, nhưng vẫn cố ý chơi trò bắt tay này để phân cao thấp. Khóe mắt Nghiêm Phong hơi giật giật, nhưng không nắm tay đáp trả.
Phát hiện A Lãng đang làm cái gì, Hồng Hồng vươn tay vỗ bả vai hắn, cười cảnh cáo hắn, "A Lãng thối, buông tay! Tay anh ấy còn bị thương đó!"
A Lãng cười đến càng thoải mái, hắn buông lỏng tay, lại mở miệng nói: "Tôi nghe Võ ca nói anh là cao thủ võ thuật."
"Tàm tạm."
"Có hứng thú so chiêu không?"
Nam nhân kia đang cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt, trong mắt hắn lại có một loại lãnh khốc khó có thể bỏ qua. Hắn từng gặp qua người thế này, mười người thì có đến tám người là sát thủ. Người này so với hắn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng thể trạng gầy gò, toàn thân rèn luyện cơ hồ không có bao nhiêu chỗ dư thừa, hắn không thể xem thường.
Nhưng nếu hắn đã chủ động nói ra thì vừa vặn có thể giúp hắn kiểm tra trạng huống của mình, vì thế hắn không chớp mắt trả lời.
"Đương nhiên."
Nghe câu này, Hồng Hồng hoảng sợ, dù A Lãng bị thần kinh đi nữa thì sao Nghiêm Phong lại có thể hùa theo hắn chứ.
Thấy bọn họ bày ra một bộ cố ý muốn đấu võ thì Hồng Hồng vội mở miệng ngăn cản bọn họ, "Này, hai người các anh đừng náo loạn."
"Đừng lo, bọn anh chỉ là luyện quyền cước mà thôi." Nghiêm Phong lắc lắc tay, giãn gân cốt, lúc nói chuyện vẫn không quên quan sát tên kia.
Hồng Hồng lười nói, chỉ ném cho hai người một ánh mắt xem thường, lẩm bẩm nói: "Nam nhân chính là một lũ ngốc."
Đối với lời bình luận của cô, A Lãng không hề thấy ngại, chỉ hé ra khuôn mặt hi ha mà cười với Nghiêm Phong.
Hai nam nhân cũng đã đứng trên sàn đấu ở giữa phòng tập.
"Đánh đến chịu thua mới thôi?"
"Đều được." Hắn còn chưa dứt lời thì nam nhân kia đã một bước xông đến. Quyền thứ nhất chính là hư chiêu, Nghiêm Phong nâng tay chắn, A Lãng thuận thế toàn thân, xoay người tung cước, thật mạnh mà quét về phía thắt lưng hắn. Một cước này khiến Nghiêm Phong càng thêm xác định, người này sớm đã điều tra rõ tình trạng của hắn.
Nghiêm Phong tránh một cước kia, lại tung một quyền đến khuôn mặt tuấn tú khiến người ta ghét kia.
A Lãng cúi đầu tránh một quyền này, chân hắn vẫn còn ở giữa không trung, theo lý thuyết thì hắn hẳn là sẽ mất cân bằng, nhưng lúc đầu hắn sắp đụng đến sàn thì tay phải vươn ra chống đỡ, thắt lưng uốn éo, cái chân ở giữa không trung lại đá ngược trở về, đánh về phía đầu của Nghiêm Phong.
Bởi vì không dự đoán được một chiêu này, mặc dù hắn đã lùi về sau nhưng vẫn không kịp tránh toàn bộ, vẫn bị đá cho một cước thật mạnh.
Miệng hắn rỉ máu, hí mắt nhìn nam nhân đã đứng vững đang tươi cười như hoa cúc kia, mở miệng nói: "capoeira?"
"Anh rất biết hàng đó." A Lãng cười nói.
Capoeira là một loại võ thuật Brazil, giống với khiêu vũ. Bởi vì có một đoạn thời gian, người ở đó cấm nông nô tập võ nên những người bị áp bức, bị còng tay nhưng vẫn muốn phản kháng dành tự do đã phát triển ra loại kỹ thuật chiến đấu nhìn như khiêu vũ này.
Tuy rằng nam nhân này thực đen, nhưng không đen như người da đen, hắn vẫn là người da vàng.
"Anh học cái này ở đâu? Brazil?"
"Anh thắng thì tôi sẽ nói cho anh." A Lãng nói đến một nửa, lại đột nhiên đá ra một cước. Lúc này Nghiêm Phong sớm có chuẩn bị, hắn không đợi tên kia đến gần, cũng không né tránh mà nhanh chóng tiến đến bên người tên vô liêm sỉ kia, cho hắn một cái húc khuỷu ta. Động tác mạnh mẽ của hắn đánh trúng cằm tên kia, xóa sạch tươi cười trên mặt hắn.
A Lãng lui ra, kiểm tra cái cằm bị lệch, ngoan độc trong mắt càng rõ ràng. Lúc này đây hắn không lãng phí thời gian nói chuyện, trực tiếp nhấc chân đá ra, Nghiêm Phong vươn tay chặn lại. Hai người qua lại công kích nhau, quyền cước chạm vào nhau vang lên tiếng chan chát.
Nam nhân này là một kẻ ti bỉ nhưng thông minh, chuyên tìm được nhược điểm của hắn mà xuống tay, tiết tấu công kích vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khó nắm bắt. Đôi chân dài của hắn như hai thanh gậy sắt, chỉ nhẹ nhàng đá lên đã có thể tạo thành thương tổn lớn.
Nhưng Nghiêm Phong cũng không phải đèn cạn dầu.
Đánh vài hiệp xong thì trên người hắn đã có vài chỗ bị thương, nhưng đối thủ cũng không chiếm được tiện nghi.
Trong lúc bọn họ đánh nhau đã đụng ngã chồng sách của Hồng Hồng, đập nát cái bàn, sau đó lại quay trở về trên sân.
Ngay lúc hai người ngang nhau, đang giằng co thì hắn lại nhìn thấy một thân ảnh khác đi đến, đứng bên người Hồng Hồng. Mặt cô tái nhợt, trắng như tuyết.
Trong nháy mắt kia hắn bị phân tâm, A Lãng nhân cơ hội liền áp chế hắn. A Lãng khóa lại xương vai của hắn, lấy cánh tay thô cứng kia siết cổ hắn, cúi đầu hung hăng cười, mở miệng dùng tiếng Nga cảnh cáo: "Cô ấy không phải của mày! Mày còn dám dùng cái loại cao cao tại thượng đó mà nhìn tao, trong lòng chúng ta đều biết rõ tay mày cũng như tao, đều dơ bẩn. Cái đồ ti bỉ tạp chủng như mày đến một ngón chân của cô ấy cũng không xứng, nếu tao là mày thì đã ngoan ngoãn chạy về Saint Petersburg rồi –"
Trừng mắt nhìn nam nhân như sói trước mắt, một cỗ xúc động dã man nguyên thủy chiếm cứ hắn. Hắn đỏ mắt, cậy mạnh mà giãy ra khỏi kiềm chế của tên kia. A Lãng lui ra, nhưng hắn không dừng lại, mà hướng tên kia tiến lên. Lúc A Lãng muốn nhấc chân công kích hắn thì hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà ôm lấy chân tên kia, quật hắn xuống đất, hung hăng hướng hắn ném một quyền!
"Đủ!"
Một tiếng hét lớn truyền đến, nhưng hắn vẫn đấm một quyền kia xuống chẳng qua không trúng nam nhân kia mà là đấm lên sàn.
Bởi vì tiếng quát bảo ngưng kia là của A Lãng.
Hắn đem cái sàn gỗ đấm thành một cái lỗ, sau đó thở phì phò, ngẩng đầu, thấy Phong Thanh Lam đứng ở cửa, Hồng Hồng thì vẻ mặt không thể tin được trừng mắt nhìn hắn.
Cỗ bạo khí dã man kia vẫn tràn ngập toàn thân hắn, nhưng biểu tình của cô khiến hắn tìm lại lý trí.
Trong phòng, không ai phát ra thanh âm gì. Hắn buông A Lãng ra, đứng lên, không nói một lời mà tiêu sái đi ra ngoài. Hồng Hồng nhìn nam nhân mặt không đổi sắc đi lướt qua người mình thì ngực rét run lên. Hắn không hề liếc nhìn cô một cái, cứ thế đi ra ngoài. Phong Thanh Lam nhìn tên ngốc còn lại vẫn nằm trên mặt đất, đá hắn một cước sau đó hí mắt mở miệng: "Cậu muốn chết sao? Trêu chọc anh ta như vậy làm gì? Rốt cuộc cậu đã nói gì với anh ta?"
Câu hỏi của cô khiến Hồng Hồng lấy lại tinh thần, cô trừng mắt nhìn A Lãng, chờ hắn trả lời.
Cái đồ vương bát đản kia chỉ hé ra khuôn mặt tươi cười, nhìn cô nói: "Tên kia thật là tàn nhẫn! Cô biết không? Nếu tôi không bảo ngừng thì đầu tôi đại khí bị đấm đến nở hoa rồi."
Hắn cũng không nói sai, nhưng cô vẫn cảm thấy tức giận như cũ."Rốt cuộc anh nói gì với anh ấy?"
"Tôi bảo anh ta đừng trêu chọc cô."
"Còn gì nữa?" Cô trừng mắt nhìn hắn, câu hắn nói với Nghiêm Phong cũng đâu có ngắn.
Nhưng hắn lại không chớp mắt mà nói, "không có."
Hắn nói dối, nhưng Hồng Hồng biết hắn sẽ không nói nhiều, tên hỗn đản này vĩnh viễn chỉ nói những gì hắn muốn người khác biết, nếu hắn không muốn mở miệng thì ai cũng không thể hỏi được gì từ miệng hắn.
"Anh biết không? Tôi thích anh, nhưng ánh đúng là đồ vương bát đản!" Hồng Hồng trừng mắt nhìn hắn, tức giận mắng, sau đó xoay người không lãnh phí thời gian mà trực tiếp về phòng tìm Nghiêm Phong.
"Hắc, thiếu chút nữa thì tôi bị đánh chết rồi!" Hắn há mồm kháng nghị.
"Đáng đời cậu!" Hồng Hồng cũng không quay đầu lại mà gào thét. Phong Thanh Lam nhìn tên kia lạnh lùng nói: "A Lãng, lần này cậu thật sự hơi quá đáng rồi."
Khóe mắt hắn giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cái lỗ trên sàn, rồi lạnh lùng bỏ lại một câu, "Chúng ta cứ chờ coi."
Cô ấy không phải của mày, hắn biết chứ, hắn vẫn luôn biết điều này, nhưng thẳng đến khi nam nhân kia xuất hiện, nói ra câu này thì hắn mới nhận thức hết được vấn đề. Cô không phải thực sự thuộc về hắn.
Đứng ở dưới vòi hoa sen, hắn để cho nước ấm cọ rửa thân thể căng chặt, lời châm biếm của nam nhân kia cũng lặp đi lặp lại ở trong đầu.
Mày dùng cái loại cao cao tại thượng biểu tình đó mà nhìn tao, nhưng trong lòng tao với mày đều hiểu tay hai chúng ta đều dơ bẩn như nhau!
Cửa phòng hắn bị người ta đập ầm ầm. Hắn không muốn để ý tới, nhưng hắn biết ở chỗ này chỉ có một người sẽ đập cửa phòng hắn như thế.
Tắt vòi, hắn lấy khăn mặt vây quanh người mình, rồi đi ra khỏi phòng tắm, mở cửa. Hồng Hồng đứng ở ngoài cửa, mặt cười đến gượng gạo mà nhìn hắn. Nam nhân này toàn thân ướt đẫm, cũng chưa lau khô, từ đầu tới chân chỉ quây bằng một cái khăn, bọt nước theo mái tóc ẩm ướt của hắn rơi xuống. Sắc mặt hắn thoạt nhìn rất khó coi, trên mặt cùng trên người đều lưu lại những vết trầy da, sưng đỏ do trận đánh nhau vừa rồi gây ra.
"Anh có khỏe không?" Cô mở miệng hỏi.
Không tốt.
Trong mắt cô có lo lắng, hắn áp chế xúc động muốn an ủi cô, chỉ đạm mạc trả lời: "Vẫn tốt."
"Phải không?" Cô nhíu mày.
"Đương nhiên." Hắn mặt không chút thay đổi nói.
Thái độ lạnh lùng xa cách của hắn chọc giận cô, Hồng Hồng híp mắt lại, nhanh như chớp nâng tay lên chọc vào vết thâm tím trên đầu vai hắn.
Hắn nhanh chóng bắt được tay cô, không để cô thực hiện được.
"Em muốn làm cái gì?" Hắn nhướng mi hỏi.
"Chứng minh rằng anh rất ngốc." Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, tức khí nói: "Thương thế của anh còn chưa khỏi hẳn, không nên cùng A Lãng tỷ thí. Lúc anh ta đưa ra đề nghị anh phải cự tuyệt ngay mới đúng."
Sau đó để tên kia cho rằng hắn là kẻ nhát gan sao?
Hắn nắm chặt tay cô, gân xanh nổi lên trên thái dương, cất giọng lạnh lùng nói: "Sự thật chứng minh anh đã thắng."
"Đúng vậy, anh." Cô ngước cằm lên, tức giận vạch trần: "Nhưng anh cũng bị thương! Mà điều này vốn có thể tránh, hai người lý ra có thể đánh chơi chơi thôi, cuối cùng lại ẩu đả đến khi hai bên đều bầm dập mặt mũi là vì sao? Tỏ vẻ bản thân dũng cảm hay là tỏ vẻ mình lợi hại?"
Không, hắn cùng tên kia đánh nhau là vì muốn tên kia tránh xa một chút, đừng chạm vào cô gái của hắn! Nhưng cô lại không phải của hắn.
Hắn thắng, nhưng cô cũng không phải của hắn.
Việc này thật làm cho người ta khó có thể chịu được, hắn muốn thét lên với cô, muốn biểu thị công khai quyền sở hữu của hắn trước mặt tên kia!
Xúc động đáng sợ lại chiếm lấy cả người hắn, Nghiêm Phong vươn tay, đem cô kéo vào trong lòng, dùng sức mà hôn cô.
Hồng Hồng bị hắn làm cho hoảng sợ, trên người hắn vẫn ướt nước, dính khắp lên người cô.
"Anh làm cái gì thế?" Lời kháng nghị của cô đều bị hắn cắn nuốt hết. Hắn hôn một cách bá đạo, cường thế cũng đầy khát vọng. Hai tay ôm lấy cô siết chặt lại cơ hồ khiến cô đau đớn. Có lẽ cô nên phản kháng nhưng cô không muốn, cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Cô thích nụ hôn của hắn, thân thể hắn, cô vui mừng khi thấy hắn khát vọng mình như thế.
Nhưng lúc này hắn vô cùng thống khổ, cô có thể cảm nhận được phẫn nộ trong cơ thể hắn. Cô muốn an ủi hắn, chia sẻ sự không thoải mái trong lòng hắn. Cho nên, cô hé miệng, nâng tay luồn vào trong mái tóc ẩm ướt của hắn, đáp trả lại. Sự đáp lại của cô khiến hắn đau lòng. Cô tốt đẹp như vậy, ngọt ngào như vậy, nếu cô là của hắn, nếu cô có thể là của hắn thì tốt biết mấy! Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn khát vọng một người đến thế, hắn muốn muốn cô, khát khao đến phát cuồng.
Cô ấy không phải của mày! Câu nói kia giống như một cây kim hung hăng đâm vào lòng hắn.
Trong lòng mày và tao đều biết rõ ràng tay mày cũng dơ bẩn như tay tao thôi!
Thật là vô liêm sỉ, đúng là tên âm hồn bất tán.
Hai tay mày cũng dơ bẩn giống tao thôi!
Hắn đột nhiên buông cô ra, đột ngột như khi bắt đầu. Cả người Hồng Hồng vẫn đang choáng váng, cơ hồ không thể đứng vững, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng thở gấp, khó hiểu nhìn hắn.
Nghiêm Phong thở phì phò, cầm lấy then cửa mà nhìn cô, mang theo biểu tình phần nộ và thống khổ, cùng có sự đè nén, mở miệng nói: "Về phòng của em đi, cách xa anh một chút."
Đó là một mệnh lệnh.
Cô không nghĩ hắn thực sự muốn nói những lời này, hắn muốn cô, cái khăn kia căn bản chẳng che được gì. Có điều hắn muốn cô lại đuổi cô đi.
"A Lãng đã nói gì với anh?" Cô há mồm nghi hoặc hỏi.
Hắn nhếch môi, cơ hồ trong chớp mắt cả người hắn càng cứng ngắc hơn. Hồng Hồng nheo mắt lại, tức giận hỏi lại: "Anh ta nói cái gì?"
Nam nhân đáng chết, đáng giận, lại ngoan cố này!
"Anh không nhớ rõ." Thân sắc hắn lơ đãng nói. Câu trả lời này khiến cô muốn đánh hắn, nhưng cô không quên được nỗi thống khổ khi hắn buông tay. A Lãng đã nói cái gì khiến hắn bị tổn thương? Mà cả hai người này lại không chịu nói.
"Nếu không có việc gì thì anh muốn trở về tắm tiếp." Nghiêm Phong lui lại rồi đóng cửa, trong nháy mắt kia cô không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự đóng cửa lại trước mặt cô. Hồng Hồng trừng mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch. Thật quá mức khoa trương! Nam nhân này thế nhưng có can đảm ở trước mặt cô mà sập cửa sao?
Trong một giây ngắn ngủi kia, lý trí của cô toàn bộ đều biến mất. Ba một tiếng, cô nắm lấy nắm tay, gõ thật mạnh lên cánh cửa, vừa gõ vừa mắng: "Vương bát đản! Mau mở cửa!"
"Em về đi."
"Anh cái đồ nhát gan này, mở cửa cho em! Có nghe không? Nghiêm Phong –" Nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, không có vẻ gì là sẽ được mở ra. Hồng Hồng tức giận đến sôi lên, cô đi đến cách vách, mở ngăn kéo lấy ra một cái búa, sau đó sải bước trở lại cửa phòng hắn, dùng sức gõ một cái khiến cái khóa hỏng luôn. Cô dùng sức đẩy cửa đi vào.
Nghiêm Phong đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được nữ nhân này thế nhưng dám lấy búa đập hỏng cửa phòng hắn.
"Em điên rồi?"
"Không! Em không điên!" Cô cầm lấy búa, hổn hển đi về phía hắn, phẫn nộ mà dùng sức đánh hắn, "Anh đem em nhốt ngoài cửa mới điên!"
Trên tay cô có búa, hơn nữa còn nổi trận lôi đình, cho nên hắn đành ôm cô lùi lại, thẳng đến khi đụng vào tường phía sau.
"Anh nghĩ anh là ai? Dám sập cửa vào mặt em sao? Anh nghĩ em con mẹ nó vì sao phải để ý tên vương bát đản như anh có bị thương hay không? Cái đồ ngoan cố nhà anh, đáng gϊếŧ ngàn lần, nếu anh nghĩ một cái khóa nho nhỏ có thể ngăn được em thì anh sai lắm lắm rồi!" Cô hung ác rít gào, cả người tựa như một ngọn lửa.
"Anh đừng tưởng rằng mình có bộ dạng tốt, có mấy khối cơ bụng cường tráng là có thể mê hoặc em đến choáng váng, gọi thì đến đuổi thì đi!"
"Anh không!"
"Anh câm miệng!" Cô đem búa ném sang một bên, vươn tay kéo hắn xuống dưới mà cường hôn. Hắn ngây người ngẩn ngơ, cũng quên mất phải phản kháng. Miệng cô thật ngọt, thật nóng, giống như một khối bánh ngọt mới ra lò, vừa nồng vừa thơm, hòa tan trong miệng. Không tự chủ được, hắn vươn tay vây quanh cô, đem cô dán chặt vào người mình. Cô rêи ɾỉ một tiếng, cả người cong lên, lấy hàm răng mà chà đạp môi hắn, còn kéo cái khăn hắn dùng để quấn quanh eo xuống.
Nữ nhân này nhất định là điên rồi......
Lúc cô xoa nắn ngực hắn, Nghiêm Phong đã nghĩ như thế.
Hắn ngăn cản cô.
Lúc cô nắm lấy môn hắn, hắn cũng tự nói với mình như vậy, nhưng bàn tay to lại vói vào trong bộ đồ thể thao của cô, cách áo ngực mà xoa nắn bộ ngực sữa của cô.
Đáng chết, sao cô mặc nhiều quần áo thế!
Không, hẳn là thật tốt mới đúng, may mà cô còn mặc quần áo!
Hắn tɧác ɭoạи nghĩ, nữ nhân này sắp làm hắn điên theo rồi. Sau đó hắn du͙© vọиɠ nóng bỏng đang gắng gượng của hắn cách một lớp quần, chạm vào nơi riêng tư của cô.
Cô nhẹ hít một hơi.
Đúng là đòi mạng mà!
"Em...... Không nên làm như vậy." Lúc cô dừng lại thở dốc thì hắn cảnh cáo cô.
Cô trừng mắt nhìn hắn, sau đó thối lui. Nhìn nữ nhân đang thối lui về phía sau, một nỗi thất vọng cùng thống khổ mãnh liệt khuếch tán trong ngực hắn, Nhưng cô không xoay người đi ra mà dừng trước mặt hắn, cởϊ qυầи áo của mình. Hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể kinh sợ nhìn cô.
Không khí rất lạnh, trong phòng hắn cũng không có lò sưởi nên lúc cô cởϊ qυầи áo thì đã bắt đầu cảm thấy lạnh.
Hồng Hồng nhịn xuống cơn rùng mình theo bản năng, trừng mắt nhìn nam nhân kia.
"Nói lại lần nữa xem em có nên làm vậy hay không."
Hắn không dám, cũng không thể.
Nghiêm Phong nhìn này cô gái dũng cảm này, ngực thắt lại, cổ cũng nghẹn lời, hoàn toàn không nói được gì.
Cô đi về phía hắn, đứng trước mặt hắn. Mỗi hơi thở của cô đều như khí trời mờ sương. Hắn nắm chặt hai tay, lưng dựa lên tường, thống khổ mà ngừng thở, mà nỗi thống khổ này là đến từ khát vọng. Cô không đụng vào hắn nhưng hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, có thể nhìn thấy cô vì lạnh mà không nhịn được run lên.
Bộ dạng hắn bị cô bức lui đến cực hạn kia khiến cô đau lòng. Cô thực quá đáng, cô biết điều đó.
Cô hẳn là nên cho hắn chút đường sống, cũng cho mình một con đường sống, nhưng cô không có cách nào làm như thế.
Trong cơn nóng giận vừa rồi, cô mới phát hiện, cô yêu hắn. Tức giận, chậm rãi trôi đi. Cô nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve thái dương bị trầy da của hắn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hắn muốn né tránh, nhưng hắn cuối cùng vẫn không động đậy, vì hắn cần cô. Sau đó, tay cô nhẹ nhàng hạ xuống, ấm áp theo đầu ngón tay cô truyền đến.
Trong mắt cô có đau lòng và ôn nhu đủ để lay động cả thế giới, còn có cảm xúc khác hắn không dám đoán.
Hắn không dám hô hấp, không dám lộn xộn, không dám nghĩ.
Em yêu anh.
Cô rất muốn mở miệng nói với hắn như thế, nhưng cô biết hắn không thừa nhận nổi, cho nên cô kiễng chân, hôn môi hắn, ôn nhu yêu cầu.
"Em muốn anh yêu em."
Hắn không động, chỉ trừng mắt nhìn cô.
Không khí giống như đông lại.
Có lẽ cô sớm đã dọa sợ hắn. Cổ Hồng Hồng thắt lại, cơ hồ muốn khóc. Nhưng giây tiếp theo Nghiêm Phong nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô. Cách hắn đụng vào cô giống như đang sờ vào một bức tượng dễ vỡ, cô có thể cảm nhận được rung động từ ngón tay hắn.
Nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Ngay lập tức hắn đem cô kéo vào lòng, hôn lên nước mắt của cô, và cả nỗi sợ hãi. Hắn hôn cô, cùng cô triền miên, không tiếng động mà an ủi đối phương. Hai người không rời khỏi phòng hắn, Khả Phỉ cũng không gọi điện thoại giục hai người xuống ăn cơm. Không có bất kỳ ai quấy rầy bọn họ.
Hắn cùng cô làʍ t̠ìиɦ, thẳng đến đêm khuya, thẳng đến hừng đông.
Hồng Hồng mệt đến ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại thì hắn đã đi rồi. Trong phòng chỉ còn không khí rét lạnh và cô. Trừ bỏ bộ quần áo khi hắn đến đã mặc, hắn không mang theo thứ gì, nhưng cô biết hắn đã đi rồi.
Cô biết hắn đang sợ hãi, cô vẫn hy vọng hắn có thể cố chịu đựng hơn nữa nhưng hắn vẫn chọn rời đi.
Cuộn mình ở trên giường, Hồng Hồng bọc cả người bằng cái chăn còn vương mùi vị của hắn, trừng mắt nhìn bộ đồ thể thao cô mặc hôm qua bị hắn vò nát, nước mắt không báo động đã tràn mi.
Lúc đầu cô chỉ chảy nước mắt như vậy, nhưng đến cuối cùng cô khóc nức nở thành tiếng, sau đó trở thành kêu khóc.
Cô cuộn người trên chiếc giường hắn từng nằm mà gào khóc!
← Ch. 13 | Ch. 15 → |