← Ch.03 | Ch.05 → |
Nói xong, không dám nhìn nam nhân kia nhiều hơn, cô vội ôm quần bẩn ra ngoài, không quên cảnh cáo vị bằng hữu vì nhàm chán và dám cả gan làm loạn kia, "Hồng Hồng, đừng làm gì quá đáng với anh ta, nếu anh ta tỉnh lại biết được thì cô có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội đâu!"
"Tôi có làm gì đâu!" Hồng Hồng chống nạnh, tự đắc nhíu mày nói: "Tôi chỉ giúp anh ta lau người thôi mà, anh ta cảm tạ tôi còn không kịp ấy."
Mệt cô ta còn nói được câu này! Khả Phỉ ném một ánh mắt xem thường rồi vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Tùy cô, nhưng tôi nói với cô rồi đó. Anh ta cũng không phải người cô có thể tùy tiện đùa bỡn đâu. Cô cẩn thận dẫn lửa lên người, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô."
Sau một trận rối ren, thật vất vả hắn mới được mặc quần áo tử tế. Mụ phù thủy đáng sợ điên cuồng kia, dưới sự trợ giúp bất đắc dĩ của Khả Phỉ tiểu thư mà cũng hoàn thành việc mặc quần áo cho hắn.Hai nữ nhân vừa sửa sang lại phòng vừa nói chuyện phiếm. Một lúc lâu sau hai người mới cùng nhau đi ra ngoài, trong phòng lúc này mới khôi phục im lặng. Nhưng chỉ vài phút sau hắn lại nghe được tiếng hát của cô ta.
Trong nháy mắt kia, hắn kinh ngạc không thôi.
Nhưng cô ta cũng không vào phòng mà tiếng ca kia có vẻ xa xôi, giống như cách một bức tường.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra cô ta ở phòng ngay bên cạnh, hắn nghe thấy tiếng cô ta đóng mở cửa phòng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lại nghe thấy nàng ta nói tiếng Anh sau đó cúp máy, tiếp tục ngân nga một bài hát. Cô ta đã không hát bài tiếng Anh vừa nãy mà đổi thành nhạc Trung Quốc. Ca khúc kia thực ôn nhu, hắn chưa từng nghe ca khúc này trước đây. Tuy vậy hắn vẫn sợ hãi nữ nhân điên kia quay lại, hắn vẫn cảnh giác sợ hãi mà phòng bị — nhưng ý chí kiên cường cuối cùng cũng không địch lại mệt mỏi, khiến hắn nặng nền ngủ mất.Trong lúc hoảng hốt, hắn nửa tỉnh nửa mê mà bất an nằm mơ.
Trong mơ, hắn nhớ lại sự tình phát sinh ngày đó......
"Đem tên phản bội kia bắt lại!" Nicolas đứng ở trước cửa, chỉ vào hắn, trầm giọng mà nói, tiếng vang quanh quẩn trong cả căn phòng lớn. Lính hắn mang theo cũng vọt lên, ôm súng chỉa vào đầu hắn, trong đó có một người đi lên còng tay hắn lại.
Hắn không chống cự, ở đó có quá nhiều người, mỗi người đều có súng, hắn không ngốc đến mức đấu lại bọn họ.
"Mày đang làm gì?" Hắn bĩnh tĩnh nhìn nam nhân kia mở miệng hỏi.
Nicolas tiến lên, vẻ mặt đắc ý dào dạt nhìn hắn, tuyên bố nói: "Bắt mày!"
Hắn trừng mắt nhìn tên tóc vàng mắt xanh kia, "Vì tội gì?"
Nicolas đem một đống ảnh chụp và văn kiện quăng vào mặt hắn, "Mưu sát! Phản quốc!"
Những bức ảnh chụp này đập vào mặt hắn rồi thì rơi lả tả xuống, bên trên mỗi bức ảnh đều có mặt hắn, cùng vài nhân viên tình báo khác."Pskov tối hôm qua ở bị người ta gϊếŧ chết tại nhà, hệ thống camera trong nhà hắn chụp được ảnh mày là người cuối cùng đi ra khỏi đó. Người của tao đi điều tra thì tìm được trong tủ sắt của hắn có bằng chứng bán bí mật quốc gia của mày mấy năm nay, tình báo trên tay tao cũng cho thấy mày ở hải ngoại có đầu tư mấy khoản!"
"Tao bị hãm hại." Hắn híp mắt, đè nén lửa giận trong lồng ngực, cắn răng biện hộ.
"Tất cả những đứa bị bắt đều nói câu này." Nicolas cười nhạo nhếch khóe miệng.
Hắn biết tên vương bát đản này cố ý chờ ở đây. Nicolas cố ý đợi hắn đến sảnh mới gọi người tiến lên bắt hắn, vì muốn nhục nhã hắn.
Hắn đứng thẳng thắn lưng, tuy rằng cảm thấy phẫn nộ nhưng vẫn cố gắng áp chế tính tình, lạnh lùng nhìn Nicolas. Hắn biết Nicolas đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, chỉ sợ thằng cha đó đã chờ ngày này thật lâu rồi.
"Mày biết là tao vô tội."
Nicolas nhíu mày cười lạnh, cao ngạo hét lên: "Đem hắn đi!"
Trong nháy mắt kia hắn biết tên này đích thị biết hắn vô tội. Vì thế hắn không nói thêm lời nào nữa, bởi vì hắn hiểu nam nhân trước mặt này so với bất kỳ ai khác đều muốn hắn chết. Cho nên hắn thuận theo, bị người ta áp giải lên xe.
Lúc xe rời khỏi cục an ninh liên bang, trải qua hai lối rẽ, lên cầu thì hắn nhìn con sông bên dưới, từ trong người lôi một câu châm dài vẫn luôn che giấu để mở còng tay. Sau đó hắn chờ đợi, cho đến khi đi qua khu dân cư đông đúc thì hắn mới thừa dịp bọn chúng không để ý mà đánh gục tên lính bên cạnh, đoạt súng rồi mở cửa nhảy xuống xe. Tuy gây ra một trận xôn xao nhưng hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để trà trộn vào đám người, chạy vào trong ngõ nhỏ, biến mất ở những con hẻm của Saint Petersburg.
Hắn có thể cảm nhận được sát ý của kẻ đuổi gϊếŧ mình, nên chỉ có thể không ngừng chạy trốn trong đêm, nhưng lúc này hắn không trốn được, mà bị người ta bắt giữ ở một đầu kia của con sông. Tuy rằng hắn cực lực chống cự nhưng vẫn bị áp đảo.
"Đồ tạp chủng, mày trốn không thoát khỏi tay tao đâu!" Nicolas lại xuất hiện, cao cao tại thượng cười nhạo hắn, giọng nói khiến người ta ghét của hắn cứ quanh quẩn trong bóng đêm.
Tức giận, hắn vung tay đánh trúng mắt phải của tên vương bát đản kia, nhưng giây tiếp theo hắn lại bị người ta kéo ra, vô luận hắn giãy dụa rít gào thế nào thì toàn thân cao thấp đều không thể động đậy!
Đột nhiên toàn bộ thế giới nhoáng lên một cái, hắn phát hiện ra mình bị trởi cánh đồng bát ngát, cột vào một tảng đá, có một nữ nhân không rõ mặt cầm một ngọn lửa, dẫn theo cả trai lẫn gái mà khiêu vũ bên người hắn.
Cô ta hát một bài hát cao vút quỷ dị, rồi lại dán đến trước người hắn, dáng người lung linh mềm mại, chỉ quấn một tấm sa mỏng gần như trong suốt.
Cô ta ở trước mặt mọi người mà lôi kéo quần áo hắn, bàn tay nhỏ lạnh lẽo mềm mại khiếu khích mà âu yếm ngực hắn, giống như đang đùa bỡn hắn vậy.
Này...... Đồ phù thủy đáng ghét. Hắn nhịn không được hít vào, muốn áp chế du͙© vọиɠ kia nhưng lại ngửi được mùi hương trên người cô ta, là mùi quả táo, sự thuần khiết và dâʍ ɭσạи hòa trộn, dụ hoặ hắn. Đồ phù thủy nhà ngươi cách ta xa ra......
Hắn há mồm mở miệng, thanh âm lại khàn khàn yếu đuối.
Thanh âm kháng nghị kia khiến cho cô ta cáng tiến gần hơn, hắn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cô ta, còn có đôi môi đỏ mọng, và bàn tay nhỏ bé đang dán trên ngực hắn.
Đừng mơ – Cô ta vừa khiêu khích vừa trào phúng nói.
Trong phút chốc, phẫn nộ cực hạn và du͙© vọиɠ kết hợp với nhau làm cho hắn giãy khỏi dây trói, trong chớp mắt, hắn đã áp đảo cô ta ở dưới thân, cuồng bạo mà hôn cái miệng nhỏ ngạo mạn kia.
Cảm giác đó thực tốt, tà ác nhưng ngọt ngào, khiến hắn muốn tiến vào cơ thể mềm mại ấm áp của cô.
Tên vương bát đản này! Buông ra!
Cô đẩy mặt hắn ra, rít gào.
Hắn bắt được bàn tay nhỏ đang công kích mình của cô, đem du͙© vọиɠ cứng rắn của mình mà đè nặng cô, ma sát sự mềm mại ôn nhuận của cô, môi dán lên, rít lên trả lời lại: "Đừng mơ", hắn cúi đầu, giữ lấy cái miệng của cô. Đáng tiếc giây tiếp theo hắn chỉ cảm giấy trên gáy có một trận đau nhức, sau đó bóng tối ập đến.
"Hồng Hồng!" Đinh Khả Phỉ kinh hô, tiếng vang vọng trong căn phòng. Lương Linh Hồng đẩy tên vương bát đản đang chết ngất gục trên người mình ra, mà Khả Phỉ ở một bên vẫn bối rối hô: "Sao cô lại lấy điện thoại đánh anh ta?"
"Không làm thế thì chẳng lẽ để hắn ăn hết à?"
"Tôi ...... Tôi không phải ý đó......" Khả Phỉ nhất thời ngậm miệng, "Nhưng ...... Nhưng hắn là bệnh nhân mà......"
"Bệnh nhân cái quỷ!" Mặt cô không hồng, khí không suyễn chỉ vào đũng quần tên háo sắc kia, hừ lạnh một tiếng: "Cô đã thấy bệnh nhân nào mà còn hưng phấn dâng trào thế kia chưa?"
Khả Phỉ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng. Cô rất muốn nói thêm vài câu cho tên đáng thương này nhưng hắn xác thực là...... Ách...... có một cái lều nhỏ nổi lên......
"Đàn ông chẳng ai tốt cả!" Hồng Hồng khó chịu đứng lên, lôi kéo quần áo bị vò xộc xệch, đem điện thoại đã bị đập vỡ mà ném vào trong thùng rác, thuận tiện đá Tằng Kiếm Nam một cái rõ đau. Hắn đến hỗ trợ mà lại không thể túm được tên vương bát đản kia khi cô bị cường hôn.
"Cười cái gì mà cười? Cậu đúng là đồ vô dụng, đều là cậu làm hại, còn dám đứng đó cười?"
A Nam kháng nghị, "Hắc — tôi cũng không cố ý, ai biết anh ta sốt đến gần 40 độ rồi mà còn khí lực lớn như thế chứ?" Hồng Hồng trừng hắn một cái, "Nói cái đó làm gì! Tôi đi về phòng ngủ đây! Cậu tốt nhất xác định tên sắc lang nay sẽ không gọi bậy, ầm ỹ lão nương ngủ thì tôi cũng không ngại đến đây đập hắn thêm phát nữa đâu!"
Sau khi ném lại một câu ngoan tuyệt, cô sải bước tiêu sái ra khỏi phòng, lúc đi còn không quên đóng cửa sầm một cái, nhưng vẫn nghe thấy tiếng A Nam cười.
Cô xấu hổ trở về phòng, thật vất vả tiếng cười cách vách mới dừng lại. Trong phòng, chỉ có cái đèn trên bàn là còn sáng.
Một giờ trước, cô bị tiếng rêи ɾỉ của tên cách vách kia đánh thức, đành phải đi qua nhìn hắn. Lúc cô phát hiện hắn bị sốt, còn đi gọi A Nam cùng Khả Phỉ đến hỗ trợ, ai biết hảo tâm không có hảo báo, tên vô liêm sỉ kia thế nhưng lại cho cô một vố khi cô đang ngồi cạnh giường muốn trấn an hắn.
Trong lúc hỗn loạn, A Nam bắt được hắn, cô tức giận không chịu được, lại nghe thấy hắn gọi cái gì mà phù thủy thì nhịn không được cũng châm chọc cãi lại, ai biết được nam nhân kia thế nhưng giãy ra khỏi sự kiềm chế của A Nam mà đem co áp xuống cường hôn.
Hắn cũng quá trâu bò đi!
Hắn bị bắn một lỗ ở tay phải, còn đang cuốn thạch cao, trên lưng còn có vết thương, nhưng hai người các cô cùng A Nam mà vẫn không khống chế được hắn. Tên kia là gấu Bắc Cực khoác da người hả? Cô thật sự không thể tin được! Hồng Hồng đi vào trong phòng tắm, mở đèn, bắt đầu kiểm tra bên mắt trái bị sưng đỏ. Đáng chết, cái này ngày mai sẽ bị bầm tím!
Đồ Vương bát đản kia! Cô hẳn là nên đập cho hắn hai phát mới đáng! Cô nhướng mi, lấy từ tủ lạnh nhỏ trong phòng một khối băng, bỏ vào trong khăn bông rồi quay lại gương.
Cẩn thận băng lại mắt trái của mình, cô không khỏi suýt xoa "Tê! Nha!"
Cô lại rêи ɾỉ mắng, qua một hồi lâu, mới cảm thấy mắt trái không đau đớn nữa. Lúc nó đỡ hơn chút thì trong miệng cô lại rõ hơn vị cay đắng, đó là vị thuốc trong miệng hắn.
"Hừ!" Cô cầm bàn chải đánh răng, bóp kem ra rồi bắt đầu đánh răng, vừa đánh vừa ra sức nguyền rủa cái tên vô liêm sỉ kia. Thẳng đến khi mùi vị kia hoàn toàn biến mất thì cô mới buông khối khăn bao mắt, tắt điện ở phòng tắm rồi nằm lên giường ngủ.
Ngày mai cô phải dậy sớm ra tòa làm chứng, cô cần ngủ.
Cô kéo chăn lên đến đầu, nhưng không sao ngủ được. Tên cách vách kia không biết làm sao lại bắt đầu rêи ɾỉ. Cô chịu không nổi ngồi dậy, cũng không muốn đi qua, lương tâm cô vì chuyện kia đã hết sạch rồi. Thật là tên đáng ghét! Cô giận, trừng mắt nhìn tường, sau đó lại mở ngăn kép lấy ra một lọ thuốc, vặn nắp cho một viên vào miệng, uống một ngụm nước khoáng, rồi mới lại nằm lại ngủ.
Mau ngủ, mau ngủ, mau ngủ!
Cô tự thôi miên chính mình, thật vất vả, cơn buồn ngủ mới chậm rãi tới, cả người cô thả lỏng xuống.
Ai ngờ không bao lâu sau trong miệng cô lại nổi lên vị thuốc đáng sợ kia, mùi hương đó dẫn đường cho trí nhớ hỗn loạn của cô. Trong lúc hoảng hốt, cô giống như có thể cảm nhận được sức nặng của nam nhân kia khi đè lên người mình, mũi ngửi được mùi mồ hôi ẩm ướt, và mùi thuốc sát trùng, còn có môi lưỡi cường thế của hắn cùng với bộ vị nóng bỏng cứng rắn kia.
Buông – Cô run run nghĩ trong đáy lòng.
Đừng mơ – Giọng nói khàn khàn của hắn quanh quẩn bên tai cô, thân thể cường tráng đè ép thật mạnh.
Cô có chút bối rối, đang ngủ cũng muốn giãy dụa tỉnh lại.
Mà lúc này đây, hắn không chỉ dùng môi lưỡi ấm nóng mà hôn cô, còn một đường đi xuống, đáng sợ nhất là cô không những không muốn giãy dụa mà còn thích sự thô lỗ của hắn, thích cảm giác thân thể cường tráng của hắn ma sát trên người mình. Trong lúc bất giác, cô bám lấy lưng cường tráng của hắn, cắn cắn môi hắn, lại vịn lấy đầu vai hắn mà rêи ɾỉ, một lần lại một lần nhiệt tình đón hắn dã man mà tiến lên. Giấc mộng xuân này cứ thế lặp đi lặp lại cả buổi tối. Lúc mặt trời dâng lên, tác dụng của thuốc đi qua, tiếng đồng hồ báo thức chói tai khiến cô tỉnh lại. Cô đã ngủ được 4 tiếng, nhưng lại không hề có cảm giác được nghỉ ngơi.
Chết tiệt!
Ngồi ở trên cái giường nhăn nhúm, mặt cô hồng thấu lên, mắt nhìn ánh mắt vàng óng ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy suy nghĩ hờn giận.
Đều là do tên cách vách đầu heo kia làm hại!
Cô nhảy xuống giường, khó chịu đi đến phòng tắm để chuẩn bị rửa mặt đánh răng.
Mấy trăm năm chưa mơ mộng xuân, đã thế còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vạy khiến trái tim cô thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài!
"Nha!" Nhìn thấy gương mặt trong gương, cô hít một hơi, đầu tiên là thấy hoảng sợ, sau đó là khẩn trương tiến lên, nâng mặt mà kiểm tra.
"Trời ơi! Mình biết ngay mà!" Cô trừng mắt nhìn mắt trái sưng thũng đến cơ hồ không mở được ở trong gương, nhịn không được lại dùng một loạt tiếng Anh để chửi thô tục.
Đáng giận! Cô làm sao lên tòa được đây? Nhìn cô như đứa con gái bị bạo hành, thật là xui xẻo mà! Vụ này mà cô bị thua thì thể nào cô cũng trở về đánh chết tên kia!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |