← Ch.01 | Ch.03 → |
Chạy trốn mấy ngày nay, hắn không có thời gian cạo râu, cũng cố ý để râu để giúp hắn bảo vệ mặt trong cái rét cắt da của Siberia, nhưng ở nơi ấm áp ẩm ướt này thì chỉ khiến cằm hắn ngứa kinh lên được.
Hắn muốn đem chỗ râu này xử lý cho xong, nhưng có lẽ phải để ngày mai. Hắn thở dài, xoay người đi về bên giường. Tất cả những việc này khiến hắn tốn không ít khí lực, lúc ngồi lại lên giường thì cả người hắn đã đổ mồ hôi. Hắn nâng tay lên lau mồ hôi, nhưng tay trái lại run lên giống như tên nghiện thuốc phiện.
Đáng chết, hắn suy yếu giống như một lão nhân già cả, một khúc gỗ mục. Hắn không biết mình đã nằm ở đây mấy ngày, có lẽ hai, hoặc ba ngày nhưng vì bị sốt cao cùng với miệng vết thương đau nhức nên trí nhớ của hắn có chút mơ hồ không nhớ rõ tên bác sĩ kia ra vào mấy lần, cà lơ phất phơ mà nói với hắn chút gì đó. Tay phải của cậu bị chặt mất ba sợi gân, một dây thần kinh, còn có ít mạch máu, tôi đã nối hết lại rồi, tôi cũng không cho cậu thuốc giảm đau vì nó chẳng khác gì ma túy, nhưng mà cũng khó nói trước tay cậu còn phục hồi được như cũ không.Vì nối gân cốt nên sau khi hết thuốc tê cậu sẽ rất đau, đại khái sẽ đau ba ngày, nhưng đó là chuyện tốt vì nếu cậu không đau thì tôi lại phải làm giải phẫu lại.
Ba ngày sau sẽ tốt thôi, ha ha......
Vết thương thật sự là đau đến chết được, nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều. Nhìn tay phải cuốn thạch cao của mình, hắn nghĩ mình ở trong này hẳn đã được hơn ba ngày. Cơn mệt mỏi lại bắt đầu đánh úp lại, thế giới trước mắt lại bắt đầu vặn vẹo. Đáng chết, hắn cần nghỉ ngơi.
Thấy rõ chuyện này, hắn đành nhận mệnh rồi lần nữa nằm lại lên giường. Chuyện khác không tính, bây giờ hắn cần phải ngủ trước rồi lại nghĩ sau.
Thở dài vì mỏi mệt, hắn nhắm mắt lại, không lâu sau lại lâm vào mê man.
Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn cơ hồ nghe được có người đi tới. Hắn muốn mở mắt nhưng lại mệt mỏi không được, hai mí mắt nặng như có người lấy kim khâu lên.Người đi đến vén chăn của hắn lên, hắn đồng thời ngửi được mùi cồn sát trùng. Là tên bác sĩ kia sao?
"A Nam?" Một giọng nữ cất lên.
"Ừ?"
"Tình huống của hắn thế nào?"
"Khôi phục khá tốt, miệng vết thương vẫn có sắc hồng, không bị nhiễm trùng, đây là dấu hiệu tốt."
Là tên bác sĩ kia, nhưng còn có một cô gái sao?
"Trời ạ, người anh ta đều là mồ hôi, hôi chết đi được." Một nữ nhân khác mở miệng oán giận, "Người này cũng không tắm rửa sao?"
Xấu hổ lập tức dâng lên.
"Hồng Hồng, đối với một nam nhân đang bị trọng thương thì cô không thể yêu cầu quá nhiều được." Nữ nhân đầu tiên buồn cười mở miệng, "Cho nên chúng ta mới ở trong này. Tôi đi lấy khăn mặt và chậu rửa mặt, cô giúp A Nam một chút."
"Muốn tôi giúp cái gì? Hỗ trợ cởϊ qυầи anh ta hả?"Trời ạ.
Hắn không phải chưa từng bị người ta nhìn trong tình trạng trần trụi nhưng hiện tại hắn không muốn bị một nữ nhân xa lạ cởϊ qυầи. Không hiểu sao hắn trở nên kinh hoàng, ra sức mở to mắt nhưng không sao tỉnh lại được.
May mắn, vị nữ bác sĩ thích cười kia đã mở miệng ra cứu vớt hắn, "Không cần, giúp tôi nâng anh ta dậy là được rồi."
A Nam vừa cười vừa nói: "Tôi phải giúp anh ta thay thuốc trên lưng."
Nữ nhân oán giận hắn hôi kia vươn tay ra đỡ hắn dậy, "Đáng chết, người này sao lại nặng như vậy?" Tuy oán giận nhưng cô nàng vẫn ngồi lên giường, để hắn dựa vào người mình.
"Anh làm nhanh chút đi, miễn cho tôi bị con gấu lớn này đè bẹp dí."
A Nam cười cười, "Dạ vâng, thưa sếp."
Lớn đến từng này, hắn rất ít khi xấu hổ thế này, nếu có thể thì hắn tình nguyện tự mình ngồi, tự mình đổi thuốc, nhưng lúc trước đi ra toilet giải quyết nỗi buồn đã khiến hắn tiêu hao hết sức lực, thế nên hiện tại hắn chỉ có thể để nữ nhân vô cùng nhỏ bé này chống đỡ người mình.
Vì để phòng ngừa hắn ngã xuống, cô nắm tay hắn, quàng qua vai mình, cánh tay mảnh khảnh đỡ lấy lưng hắn, tay kia thì vỗ về ngực hắn. Tuy đang ở trong trạng thái nửa hôn mê nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ngực mềm mại của cô kề sát bên sườn hắn, mà cái đầu hắn lại tựa sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Tóc cô vừa mềm vừa mượt, cọ lên chóp mũi hắn, tỏa ra mùi hương sạch sẽ thơm tho đến chết tiệt. Đó là mùi xà phòng mang theo mùi quả táo thơm ngát.
"Anh ta hôn mê như vậy là bình thường sao?" Cô phiền chán di động khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình, điều chỉnh tư thế.
"Nói thực ra, anh ta cũng không phải vẫn luôn bị hôn mê, cũng có lúc anh ta thanh tỉnh." A Nam vừa nói vừa chuyển động đầu.
"Vậy tay anh ta còn dùng được không?"
"Sau khi hồi phục thì chắc không có vấn đề gì trong sinh hoạt hàng ngày." Đáp án này khiến hắn hơi chút nhẹ nhàng thở ra. Nữ nhân tên Hồng Hồng kia lại di chuyển cái mặt của cô. Hắn có thể cảm giác được chóp mũi cùng khuôn mựat nhỏ nhắn của cô không ngừng cọ qua mặt hắn.
Hắn đang kỳ quái, vì sao cô lại cứ đứng ngồi không yên nhích tới nhích lui thì vị bác sĩ kia liền hỏi ra nghi vấn trong lòng hắn.
"Hồng Hồng, sao cô cứ nhích tới nhích lui vậy?"
"Bởi vì râu của anh ta cọ lên mặt tôi! Đáng giận, người gì mà lại để râu dài thế này chứ?" Cô khó chịu oán giận, "Râu này vừa xấu lại vướng, không hiểu sao có người lại thích để râu chứ."
Quẫn bách tiếp nối xấu hổ mà dâng lên trong lòng hắn. Nói thật, hắn cũng muốn cạo hết đi chẳng qua hắn quá yếu, đến cả sức mở miệng kháng nghị cũng không có.
"Cũng không thể nói như vậy, kỳ thật râu và tóc giống nhau, có tác dụng giữ ấm, hơn nữa có vài cô gái còn thấy nam nhân để râu rất gợi cảm đó." A Nam mở miệng thay đàn ông trên toàn thế giới khiếu nại.
"Ok, giữ ấm thì mình công nhận nhưng gợi cảm ấy à? Hừ!" Cô nàng phun ra một tiếng không đồng ý.
A Nam nhíu mày, "Hừ cái gì, cô ăn đồ bị hỏng hả?"
"Vớ vẩn." Cô trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Không phải ăn đồ bị hỏng thì cô mang thai hả?"
"Mang thai cái đầu anh ấy! Tốt nhất là tôi một mình cũng có thể tự lớn bụng được, hừ."
"Hả? Vậy anh chàng làm công ty điện tử lần trước đâu?"
"Chia tay rồi." Cô ngắn gọn nói.
"Vì sao?"
Hắn có thể cảm giác được vấn đề này khiến cô nàng mỏ nhọn kia hơi hơi cứng đờ, nhưng cô rất nhanh đã mở miệng trả lời.
"Cá tính không hợp." Cô vội vàng bỏ lại câu này, không kiên nhẫn thay đổi đề tài, thúc giục nói: "Được rồi, xong chưa? Anh còn muốn làm bao lâu nữa?"
"Sắp xong rồi." A Nam vừa nhanh tay hơn vừa dụ dỗ cô gái kia nói chuyện phiếm, "Sao thế, cô đang có việc cần đi làm hả?"
"Từ tuần trước tôi ra ngoài dạo phố gặp phải phiền toái thì tên vương bát đản Hàn Võ Kì kia đã không cho tôi ra ngoài cửa rồi, tôi thì có thể có chuyện gì chứ?"
"Vậy cô gấp cái gì?"
"Người này vừa nặng lại thối, cho dù tôi không bị ép chết thì cũng bị hun chết."
Nghe cô trái một câu, phải một câu oán giận, hắn thật sự nôn nóng nhưng lại không thể làm gì, thậm chí không thể mở miệng vì mình mà giải thích.
Đúng lúc này, cô gái lúc nãy rời đi đã trở lại.
"Người bị sốt thì chảy chút mồ hôi sẽ tốt hơn."
"Vốn mình tôi làm là được rồi." A Nam thay hắn băng bó lại lần nữa, "Nhưng chút tôi còn có việc, cho nên mới tìm cô và Khả Phỉ hỗ trợ."
"Anh làm xong chưa?" Hồng Hồng hỏi.
"Tốt lắm, cô đặt anh ta nằm xuống đi." A Nam vừa nói vừa sắp xếp công cụ.
Hồng Hồng thở một hơi, thử để hắn nằm xuống, nhưng bởi vì tay tên không có sức nên thiếu chút nữa là quăng hắn lên giường.
"Oái, chết tiệt!" Cô mắng một tiếng, vội vàng khẩn cấp ôm lấy hắn, ngược lại bị cả người hắn kéo đến ngã xuống cùng.
"Hồng Hồng, cô có khỏe không?" Cô gái kia nghe tiếng thì vội hỏi, Hồng Hồng ghé vào trên người nam nhân kia, thở hổn hển hai ngụm rồi than thở: "Chả khỏe tí nào, ngày mai cơ bắp tôi sẽ đau nhức, người này chắc phải nặng 200kg."
Hắn đâu có nặng 200kg. Hắn khó chịu lầu bầu trong lòng như thế nhưng lại nhịn không được mà cảm nhận thân thể mềm mại đẹp đẽ của cô.
Môi cô lướt qua cổ hắn, ngực mềm mại cách vải dệt mỏng manh mà ép lên vòm ngực trần trụi của hắn.
Cảm giác kia tốt chết đi được. Hắn quả thực không thể tin được mình thế nhưng lại có phản ứng, trời ạ, hắn mệt đến không thể mở mắt ra nhưng nơi đó lại có phản ứng với cô gái này là sao? Xem ra, hắn thật sự lâu lắm không gần gũi nữ nhân rồi. Lúc này cô đã nâng người dậy, trong nháy mắt rời khỏi, hắn có chút lo lắng người trong phòng sẽ phát hiện ra phản ứng sinh lý của mình.
May mắn là tình trạng xấu hổ đó cũng không có người chú ý tới, ít nhất cũng không có ai nói ra.
"Cho nên tôi mới bảo cô cần vận động nhiều hơn." A Nam buồn cười nói: "Mới làm chút việc vậy mà cô đã đau nhức cơ bắp, bình thường cô ở bệnh viện quản lý bệnh nhân thế nào được chứ?"
"Sao anh chỉ nhìn tôi giống quản lý thôi thế hả? Mấy người sao không đi thỉnh một quản lý chuyện nghiệp về mà làm!"
"Không được, Võ ca nói thuê quản lý rất đắt, chúng ta không có dự toán cho khoản đó, hơn nữa anh ấy nói chỉ hai ngày nữa là anh ta lại có thể hoạt động bình thường, mời quản lý là quá lãng phí."
Điện thoại đột nhiên vang lên, có tiếng bước chân vang lên, nữ nhân thích cười kia cất lời hỏi, "Vâng? Võ ca, có chuyện gì vậy?" Cô ta tạm dừng một chút, "Vâng, được ạ. Nhưng em còn chưa lau người cho anh ta."
Cô ấy lại tạm dừng, hiển nhiên là đang nghe đối phương nói chuyện.
"Được. Em đã biết, em đi xuống ngay."
Cô cúp điện thoại, mở miệng xin lỗi nói: "Hồng Hồng, thực xin lỗi. Dưới lầu có chút việc tôi phải đi xuống trước."
Làm người ta ngoài ý muốn là nữ nhân thích oán giận kia lại sảng khoái nói: "Không sao, cô đi làm việc của mình đi."
"Thực xin lỗi, tôi sẽ nhanh đi lên."
"Không cần, đi đi, tôi và A Nam sẽ xử lý."
"Vậy tôi đi trước, bye!" nói xong, cô ta đi ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa vang lên theo.
"Được rồi, tiếp theo làm gì?" Hồng Hồng mở miệng hỏi.
"Tiếp theo là giúp anh ta lau người." A Nam chưa dứt lời thì điện thoại của hắn đã reo vang, "Ha, tôi đến ngay đây."
"A, đừng nói là anh cũng phải đi bây giờ nhé?" Trong phút chốc, giọng cô nàng nghe có chút kinh hoảng.
Nói thật, trong một giây ki lòng hắn cũng kinh hoảng theo.
Nhưng tên bác sĩ thích làm trò này vẫn còn chút lương tâm mà mở miệng nói: "Thật có lỗi, tôi cũng muốn ở lại hỗ trợ nhưng nếu tôi đến muộn cuộc hẹn với người này thì sẽ bị chém ngàn lần đó."
"Nhưng tôi đâu có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân!"
"Cái này tiếng Trung nói thế nào ấy nhỉ? Cái gì có thể cái gì khéo?" A Nam búng tay một cái, cười nói: "Đúng rồi, quen tay hay việc! Cô cứ coi anh ta là người chết thì được rồi! Người chết thì cô quen rồi đúng không?"
"Người chết? Anh có lầm hay không?"
"Yên tâm, không có việc gì, tình huống của anh ta coi như ổn định rồi, nếu thực sự có gì không đúng thì cô gọi số điện thoại nội bộ để Khả Phỉ liên lạc với tôi là xong."
"A Nam! Này, Tằng Kiếm Nam!" Cô cao giọng hô, nhưng tên kia vẫn chuồn nhanh như chớp. Hắn nghe được tiếng cửa phòng đóng lại.
"Chết tiệt!" Cô lại oán giận mắng ra tiếng.
Hắn không thể tin được cái tên bác sĩ thối kia thật sự đem hắn quăng cho cô gái thích oán giận này, nhưng hắn xác thực đã làm thế.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ cô ta sẽ từ bỏ việc chiếu cố hắn, rồi xoay người đi ra ngoài, để hắn một mình nằm lại trên giường nghỉ ngơi, coi như hai người chả liên quan gì.
Nữ nhân kia đi vài bước rồi dừng lại.
Tim hắn đập thật mạnh, ước gì cô ta mau ra ngoài đi.
Nhưng sau vài giây im lặng cô ta lại mắng một câu rồi tức giận mà hùng hổ quay lại, đứng ở bên giường than thở.
"Đáng giận, tóm lại tôi giúp anh cởϊ qυầи là được chứ gì."
Đáng chết! Hắn thật hy vọng cô ta không cần có lương tâm càng tốt.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |