← Ch.45 | Ch.47 → |
Chiều nào, Lâm Yến Vũ cũng phải ngủ một lát, có khi ngủ liên tục đến chạng vạng mới thức dậy. Chờ cô tỉnh giấc, nhân viên cần vụ sẽ giúp cô chuẩn bị chút cơm, ăn nhiều cơm, là biện pháp tốt để chăm sóc dạ dày đối với phụ nữ mang thai.
Chú ý tới không thấy chú gấu Teddy trước giờ vẫn không rời khỏi mình đâu cả, Lâm Yến Vũ có chút sốt ruột, canh gà cũng không uống, vội vã đi tìm Tiểu Hùng.
"Tiểu Trương, lúc tôi ngủ, có ai vào phòng tôi không?" Lâm Yến Vũ hỏi nhân viên cần vụ phụ trách chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho cô. Tiểu Trương lắc đầu: "Không để ý." Lâm Yến Vũ biết đám nhân viên cần vụ này chỉ nghe chỉ thị của Tần Tuyển, không hỏi nữa, trực tiếp đi tìm Tần Tuyển.
Tần Tuyển đang ở trong thư phòng xử lý văn kiện kinh doanh, thấy Lâm Yến Vũ nổi giận đùng đùng tiến vào, nhướng mày hỏi: "Cô tới đây làm gì?" "Anh đem Tiểu Hùng của tôi đi nơi nào rồi?" Lâm Yến Vũ không nghĩ ra ngoại trừ hắn còn có ai dám tự tiện động vào đồ của cô.
"Vừa bẩn vừa rách, tôi sai người đem đốt rồi." Sau khi Tần Tuyển liếc nhìn cô một cái, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện. Lâm Yến Vũ lo lắng, xoay người chạy ra ngoài. Dư quang của Tần Tuyển chú ý tới động tác của cô, theo bản năng cũng cùng đi ra ngoài.
Lâm Yến Vũ một mạch chạy ra khỏi biệt thự, nói cho cùng mang thai cũng hơi bất tiện, Tần Tuyển hai ba bước liền đuổi kịp cô, thấy cô chạy về phía cái thùng rác.
Nhìn thấy hai nhân viên công tác không biết đang đốt thứ gì, Lâm Yến Vũ giống như điên mà chạy tới, Tiểu Hùng bị đốt chỉ còn lại nửa người, Lâm Yến Vũ bất chấp khói bụi, chạy đến ôm chặt Tiểu Hùng vào lòng, lại bị mùi cháy khét trên người Tiểu Hùng làm cho ho khan.
Tần Tuyển vừa thấy cảnh này, cũng nóng nảy, trách cứ hai nhân viên công tác kia: "Các người bị mù sao, tại sao không ngăn cản cô ấy." Nhân viên công tác uất ức không thôi: "Chúng tôi cũng không ngờ cô Lâm bỗng nhiên lại xông đến." Nhanh chóng lôi Lâm Yến Vũ ra, định đoạt lấy Tiểu Hùng từ trong tay cô đi.
Lâm Yến Vũ gắt gao ôm Tiểu Hùng không buông, Tần Tuyển cả giận: "Một món đồ chơi rách nát có gì đặc biệt hơn người, cô không sợ làm bỏng tay mình à?" Xem xét kỹ tay cô, cũng may không bị gì.
Nhân viên công tác ở bên cạnh vốn khẩn trương đến thở cũng không dám thở mạnh, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đều suy nghĩ, cô gái này rốt cuộc là loại người nào, tại sao khiến cho hai cha con đều vô cùng khẩn trương như vậy.
Lâm Yến Vũ ôm Tiểu Hùng bị đốt đến không ra hình dáng gì, khóc hết sức thương tâm. Tiểu Hùng bị đốt đến hoàn toàn biến dạng, nhất định tấm ảnh của Tiêu Lỗi cũng đã bị đốt thành tro, điều này làm cho cô có dự cảm rất xấu, có thể mình sẽ không còn được gặp lại anh nữa? Mấy ngày nay, cô cũng giống như trước kia, không ôm Tiểu Hùng thì sẽ không ngủ được, có tấm ảnh của anh trong đó, thật giống như đang ôm anh.
"Bệnh thần kinh!" Tần Tuyển oán hận trừng mắt liếc nhìn cô một cái, xoay người bỏ đi.
Trong thư phòng ở biệt thự, Tần Tuyển từ sọt rác phía dưới bàn làm việc lấy lên tấm ảnh bị hắn xé thành nhiều mảnh, dùng bật lửa đốt từng mảnh từng mảnh, nhìn tấm ảnh biến hình, vặn vẹo, cuối cùng bị đốt thành một đống tro đen, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại khoái cảm trả thù.
Cả đêm, Lâm Yến Vũ chưa từng bước ra khỏi cửa phòng, Tiểu Trương đến gọi cô xuống lầu ăn cơm, gõ cả buổi cô cũng không mở cửa. Không có biện pháp, Tiểu Trương đành phải báo với Tần Tuyển, Lâm Yến Vũ ở trong phòng không chịu ra ngoài.
"Tiếp tục gọi." Sắc mặt Tần Tuyển không chút thay đổi ngồi ở bàn ăn dùng cơm, còn cố tình ăn rất chậm, hình như là đang đợi Lâm Yến Vũ. Tiểu Trương có chút khó xử, thì thầm: "Tuyển Thiếu, lúc chạng vạng cô Lâm đã ăn rồi, nếu cô ấy không muốn ăn, có phải nên..."
"Tôi bảo cô tiếp tục đi gọi cô ấy, có nghe không!" Tần Tuyển nâng cao giọng, làm Tiểu Trương hoảng sợ. Cô công tác ở biệt thự đã nhiều năm, mặc dù Tần Tuyển không hiền hoà giống như Tần Hạc An, nhưng chưa từng cao giọng như vậy để nói chuyện với cô, không biết bị cái gì kích thích, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được, nhất định là có liên quan đến Lâm Yến Vũ.
Tiểu Trương gõ cửa thật lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, khi đang có hơi sốt ruột, Tần Tuyển đi lên lầu đến đây."Tìm bảo vệ đến mở cửa ra." Tần Tuyển phân phó Tiểu Trương.
Tiểu Trương có chút khó xử: "Chuyện này không tốt lắm, có lẽ cô Lâm đang ngủ, mấy hôm trước thủ trưởng có gọi điện thoại về nói..." "Tại sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy." Tần Tuyển trừng mắt nhìn Tiểu Trương. Tiểu Trương không thể làm gì khác hơn, đành phải đi tìm người đến mở khóa.
Nhưng mà nằm ngoài dự kiến của họ, trong phòng một mảnh tối đen, sau khi bật đèn lên, lại nhìn không thấy bóng dáng của Lâm Yến Vũ. Trên giường không có, khắp nơi đều không có, cửa sổ lại mở rộng.
Sẽ không phải nhảy lầu chứ! Tần Tuyển tức giận công tâm, chạy về phía cửa sổ, bên dưới cửa sổ tối đen như mực, đều không nhìn thấy cái gì cả. Trong nháy mắt, Tần Tuyển chỉ cảm thấy tâm trạng bị một trận trống rỗng mờ mịt xâm chiếm, như thế này còn chưa vừa lòng sao, cả ngày hắn ở chỗ này là vì cái gì, là để giày vò cô à? Thật muốn hành hạ sớm giết cô chết đi, trong lòng hắn thật tình lo lắng chính là mẹ hắn sau khi đã biết được thân phận của cô, sẽ đến hại cô.
"Tuyển Thiếu..." Tiểu Trương gọi Tần Tuyển, chỉ vào một góc bên cạnh tủ quần áo. Tần Tuyển nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Lâm Yến Vũ đang ôm đầu gối lui ở trong góc.
Tần Tuyển bước đến, nhìn thấy trên người Lâm Yến Vũ chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà phong phanh, đi chân trần, ôm chặt con Tiểu Hùng bị cháy sạch không ra hình dáng gì trong lòng, cả người ngay cả động cũng không động, tựa hồ muốn tự phong bế bản thân, một hồi quặn đau trong lòng, muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Đưa tay lay lay vai của cô, cô vẫn bất động, đôi mắt cũng nhắm chặt, Tần Tuyển lại sờ đến chân của cô, lạnh lẽo hệt như một khối băng, thở dài một tiếng, bế cả người cô lên.
Tiểu Trương giương mắt nhìn Tần Tuyển ôm Lâm Yến Vũ vào phòng của hắn, còn đóng cửa lại, không khỏi mở to hai mắt, cân nhắc xem chuyện này có nên báo lại với thủ trưởng hay không. Thủ trưởng rất để ý cô con gái họ này, chưa nói đến việc mỗi ngày đều gọi điện thoại, nóng lòng chú ý nhất cử nhất động của cô.
Tần Tuyển đặt Lâm Yến Vũ lên giường, kéo chăn đắp lên trên người cô, cô vẫn không chịu mở mắt, hắn khẽ vuốt tóc xoăn trên trán cô, tư vị trong lòng không rõ là gì. Từ trước đến giờ, hắn luôn không có biện pháp xem cô là em gái của mình, thừa nhận chuyện này hoàn toàn là trở ngại lớn nhất giữa hai người họ.
Lâm Yến Vũ ôm chặt Tiểu Hùng, Tần Tuyển không nhìn thấy, cô giấu một con dao gọt hoa quả sắc bén ở trong tay, lưỡi dao hướng ra ngoài, khi có thể sẽ chuẩn bị cho hắn một dao.
Ngay lúc cô dự định hành động, bỗng nhiên cảm giác được hắn từ trong chăn ôm lấy mình, cô có chút khẩn trương, không dám thở mạnh. Giữa lúc hoảng hốt, cô cảm giác được có cái gì đụng vào trán cô, vừa mềm vừa nóng, hẳn là đôi môi của hắn.
Lâm Yến Vũ kinh ngạc vô cùng, không biết tại sao Tần Tuyển lại có động tác như vậy, tay nắm con dao gọt hoa quả chặt hơn nữa.
"Cô muốn giết tôi, tại sao còn chưa ra tay đi?" Đột nhiên giọng nói của Tần Tuyển truyền đến tai. Lâm Yến Vũ mở to mắt, biểu cảm rất phức tạp.
Tần Tuyển nâng cánh tay cô lên, trêu tức: "Không phải cô nghĩ tôi ngốc đến nỗi không nhìn thấy trong tay cô đang cầm cái gì sao, cô ngồi trong góc tường cả đêm không phải đã dự đoán được chắc chắn tôi sẽ đi tìm cô hay sao."
Lâm Yến Vũ không trả lời, tay nắm con dao ném sang một bên, con dao lăn hai vòng trên sàn nhà thì dừng lại. Tần Tuyển cúi đầu xuống nhặt lên, đưa cho cô: "Ra tay đi, đừng có không nói lời nào." Vẻ mặt của hắn làm cho Lâm Yến Vũ cảm thấy rất đáng sợ, ôm chăn lui về phía góc giường bên kia.
Tần Tuyển đem dao ném sang một bên, đi qua phía cô, đặt cô ở dưới thân."Anh muốn làm gì?" Lâm Yến Vũ cảm giác được vẻ mặt của Tần Tuyển có chút khác thường, như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt, theo bản năng che chở cơ thể.
Tần Tuyển dừng tại mắt cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và cổ của cô: "Chúng ta đến một nơi không có ai, chỉ có em và anh, mua một hòn đảo nhỏ em thấy thế nào?" Lâm Yến Vũ nghe nói như thế, cả người run lên, không biết hắn đang hù dọa cô hay là đang nói thật, nếu hắn thực sự quyết định như vậy, cô sẽ rất khó khăn để chạy trốn, mờ mịt biển người, Tiêu Lỗi đến đâu để tìm cô?
"Làm sao đây? Anh rất yêu em, không thể xem em là em gái được. Chúng ta đi đến một nơi không người, thì sẽ không có ai biết chúng ta là anh em rồi." Tần Tuyển vùi đầu vào lòng cô. Lâm Yến Vũ sợ hãi, đẩy đầu của hắn ra, tránh qua bên cạnh, nhưng vô dụng, cô căn bản không nhúc nhích được, sợ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng, cô lại không dám cử động mạnh.
Lỗi, Lỗi, anh mau đến cứu em... Lâm Yến Vũ ngoại trừ kêu cứu trong lòng, một chút biện pháp cũng không có. Cô giãy dụa một chút, Tần Tuyển liền ôm cô chặt hơn, tay còn vuốt ve người cô.
"Anh đừng như vậy! Anh không thể như vậy!" Lâm Yến Vũ cố hết sức trốn tránh Tần Tuyển. Tần Tuyển nhìn cô giận dữ: "Muốn tôi đừng làm như vậy, vì sao chính cô lại có thể làm? Cô biết rõ tôi với cô có quan hệ huyết thống, còn dụ dỗ tôi!"
"Anh đừng chạm vào tôi, sẽ làm cục cưng bị thương, không được đụng vào tôi..." Lâm Yến Vũ khóc không thành tiếng, gắt gao ôm chăn, Tần Tuyển đang ở trên người cô, không ngừng hôn lên mặt lên cổ cô, giống như kẻ điên.
"Mẹ... Mẹ ơi..." Trong lúc nguy cấp, Lâm Yến Vũ nhanh trí, đổi giọng kêu cứu. Quả nhiên, Tần Tuyển nghe thấy cô gọi mẹ thì ngừng động tác lại, Lâm Yến Vũ thừa cơ hội này trốn vào trong chăn. Tần Tuyển đang muốn túm cô ra khỏi chăn, ở cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
"Tuyển Thiếu, Tần phu nhân gọi điện thoại tìm người, nói có chuyện rất quan trọng." Tiểu Trương đứng ở cửa lớn tiếng gọi. Tần Tuyển vốn không quan tâm, nhưng lại sợ Trữ Sương Khiết thật sự có chuyện gì, đành phải buông Lâm Yến Vũ ra, mở cửa đi tiếp điện thoại.
Tiểu Trương đứng ở cửa, nhìn thấy Tần Tuyển lúc bước ra thì mấy cái nút ở cổ áo sơ mi đều cởi ra hết, cổ áo có hơi nhăn, trong lòng cả kinh, muốn bước vào phòng xem Lâm Yến Vũ, nhưng lại không dám.
Sau khi Tần Tuyển đi khỏi, Lâm Yến Vũ mới bước xuống giường. Tiểu Trương ở cửa lo lắng nhìn cô, thấy mắt cô sưng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt, tinh thần hốt hoảng, quần áo trên người cũng có nhiều nếp nhăn, trên cổ có hai dấu đỏ lên rất rõ ràng, nhìn như là dấu hôn, trong lòng thấy hơi có lỗi: "Cô Lâm, cô không sao chứ."
"Hôm nay là ngày mấy?" Lâm Yến Vũ đột nhiên hỏi Tiểu Trương. Tiểu Trương sửng sốt, lập tức trả lời cô: "Ngày 12." "Ngày 12..." Trong lòng Lâm Yến Vũ thầm lẩm nhẩm, trong đầu lại suy tư, hẳn là Tiêu Lỗi đã trở về Bắc Kinh 2- 3 ngày rồi, nhất định phải cách báo cho anh biết, cô bị giam lỏng ở đây.
"Tiểu Trương, mỗi ngày tôi ở trong biệt thự không làm gì thật rất nhàm chán, cô đi tìm mấy quyển sách cho tôi đi, để giết thời gian." Lâm Yến Vũ nói. Tiểu Trương thấy vẻ mặt của cô đã khôi phục lại như bình thường, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên mọi người trong nhà này không phải người bình thường, có thể khống chế cảm xúc của bản thân tốt như vậy.
"Được, cô Lâm, cô muốn xem sách gì?" Tiểu Trương chủ động hỏi. Lâm Yến Vũ suy nghĩ: "Muốn mấy bản gốc sách tiếng Anh, quay lại tôi sẽ viết tên ra cho cô, đúng rồi, tôi còn muốn một quyển tự điển Oxford và bút nữa." "Được, để tôi đi tìm." Tiểu Trương mở miệng đáp ứng, vừa định đi, nhìn lại Lâm Yến Vũ: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với Tuyển Thiếu đâu." Lâm Yến Vũ nhìn cô một cái, không nói gì.
Trong thư phòng, Trữ Sương Khiết trong điện thoại gọi Tần Tuyển trở về nhà một chuyến."Mẹ, có thể để lần khác hay không, hôm nay con có việc." Tần Tuyển không muốn nhìn thấy người mẹ rối loạn thần kinh của hắn, từ chối.
Trữ Sương Khiết không đồng ý: "Không được, bây giờ con phải về nhà ngay. Con cho rằng mẹ không biết chuyện tốt mà con đang làm à, cả ngày con cùng với cha con ở biệt thự Hoài Sơn chuẩn bị trở lại với đứa con hoang kia. Mẹ không biết hai cha con con làm trò ma quỷ gì, đều bị quỷ mê hoặc hết đầu óc rồi." Tần Tuyển biết không thể gạt được bà, đành phải từ bỏ, đáp ứng với bà sẽ lập tức về nhà.
Tần gia ở Hương Sơn, trong phòng vợ chồng Tần Thị, Trữ Sương Khiết xét hỏi con trai.
"Con nhỏ đang ở trong biệt thự Hoài Sơn kia là con gái riêng của cha con, con có biết không?" Trữ Sương Khiết trừng mắt nhìn con. Tần Tuyển gật đầu: "Cha đã nói với con rồi."
Trữ Sương Khiết thấy con trai không kiêng dè mà thú nhận, càng thêm hổn hển: "Con có biết con với nó ở cùng một chỗ là loạn luân hay không? Người ở biệt thự nói với mẹ, cả ngày con vây quanh con nhỏ đó, không nhìn thấy nó một chút thì không được, con có phải điên rồi hay không?"
"Mẹ, không phải mẹ rất hận hai mẹ con nó hay sao, đã cướp đi cha con, con ở đó là để giúp mẹ trả thù, tại sao mẹ lại không hiểu chứ, con đùa giỡn với nó, với tính cách sợ mất thể diện của cha, cũng không thể làm gì con, nếu đùa chơi con nhỏ đó đến chết, không phải vừa đúng với ý muốn của mẹ sao?" Tần Tuyển mỉm cười, biểu tình thoạt nhìn rất bí hiểm.
Trữ Sương Khiết quan sát hắn: "Con đang nói thật?" "Đúng vậy, mẹ, con trai của mẹ có bao giờ lừa gạt mẹ chưa? Con thấy cha xem con nhỏ đó hệt như bảo bối, trong lòng khó chịu, nó dựa vào cái gì chứ, con mới là con trai duy nhất của cha, mẹ thấy đúng không, ai biết con nhỏ kia là đứa con hoang từ đâu chui lên. Không cần thấy cũng biết mẹ nó có tính lẳng lơ hệt như một kỹ nữ, nhất định là đã qua tay rất nhiều đàn ông, cha con đúng là ngu ngốc, xem con hoang thành con gái ruột của mình." Tần Tuyển nói chậm rãi.
Trữ Sương Khiết nghe xong lời nói này của con, cảm thấy vô cùng hả giận, nháy mắt biểu tình thoải mái hơn rất nhiều: "Con nói đúng, con đàn bà họ Diệp chẳng những dụ dỗ cha con, còn mưu toan dùng một con nhỏ không rõ lai lịch giả mạo con gái của cha con, cũng là con trai của mẹ khôn ngoan."
Tần Tuyển nằm xuống, gối đầu lên trên đùi của Trữ Sương Khiết: "Mẹ, con đem con nhỏ đó đến một nơi không có ai, để cho nó tự sinh tự diệt, mẹ chịu không, hiện nay thân phận của nó tựa như một trái bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiết lộ cho đối thủ chính trị của cha biết, ảnh hưởng đến con đường làm quan của cha, mẹ thấy có đúng không?"
Trữ Sương Khiết hơi gật đầu, cảm thấy đề nghị này của con quả thực không sai, bất luận có phải là con gái của Diệp Hinh Nhiên hay không cũng nhắm mắt làm ngơ, suy đi nghĩ lại, lại nói: "Cha con sẽ đồng ý sao?" "Có cái gì mà không đồng ý, cha con rất yêu thương nó, chỉ cần kêu nó đi nói với cha, nó muốn đi nước ngoài để nghỉ ngơi, cha con sẽ không thể không đồng ý." Tần Tuyển một lòng muốn thuyết phục mẹ hắn.
Trữ Sương Khiết nhìn con trai cảnh giác: "Thằng ranh, không phải là có ý đồ không đứng đắn sao, có phải con muốn dẫn con nhỏ đó đi hay không, sau đó không bao giờ quay trở lại nữa?" Tần Tuyển cười cười: "Mẹ, làm sao có thể có chuyện đó, mẹ và cha đều ở Bắc Kinh, con làm sao có thể bỏ hai người mà không trở lại chứ, huống hồ, công việc kinh doanh của con đang phát đạt, con không thể bỏ xuống được."
Trữ Sương Khiết thở dài, khẽ vuốt đầu con, giống như lúc hắn còn nhỏ vậy, ý vị thâm trường mà nói: "Con, mẹ chỉ có duy nhất một mình con, mẹ hiểu rõ nhất chính là con, cha con rất có tham vọng, con không cần học ông ta, mẹ vẫn trông chờ nhìn thấy tương lai con cưới vợ sinh con, hy vọng có thể ẳm cháu trai khỏe mạnh mập mạp."
"Mẹ muốn ẳm cháu thì dễ thôi, con chắc chắn sẽ chuẩn bị cho mẹ vài đứa cháu trai cháu gái." Tần Tuyển đứng dậy, duỗi thẳng lưng. Trữ Sương Khiết ngẩng đầu nhìn hắn: "Đừng trách mẹ không nhắc nhở con, con nhỏ đó, con đừng đùa quá, đến lúc thu dọn không sạch, trong trường hợp đó, mẹ sẽ không tha cho nó."
Tần Tuyển nghe nói như thế, tuy rằng trong lòng hốt hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không: "Mẹ không cần quan tâm, chăm sóc sức khỏe bản thân cho thật tốt, chuyện của con nhỏ đó hãy giao cho con, mẹ không tin ai chẳng lẽ cũng không tin con à." Nói xong lời này hắn liền ra khỏi phòng.
Trữ Sương Khiết nhìn bóng dáng con trai, thở dài. Đứa con này, càng ngày càng giống cha hắn, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo.
← Ch. 45 | Ch. 47 → |