Bớt được một chuyện
← Ch.0689 | Ch.0691 → |
Trân Khiêm ở phía sau bọn họ bất lực vãi cả ra.
Được rồi, mỗi lần mình ra tay thì công lao đều bị người ta phỗng mất.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ không như vậy.
Nhưng con mẹ nó Vu Cường, sao anh không động não mà nghĩ xem, anh tìm phó giám đốc Vương, mà giám đốc lại đích thân gọi điện thoại để sắp xếp sao?
Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng là vì mình quá khiêm tốn.
Nhưng chẳng còn cách nào cả, Trần Khiêm thật sự không muốn nói toạc ra, nhất là với nhóm Ngô Sảnh bây giờ.
Chính là cảm giác hơi khó nói ra.
Lúc đi vào, hai nhóm người lại nhập chung lại thành một nhóm.
Đặc biệt là lần này được Vu Cường giúp, cho nên mấy cô gái kia vô cùng cảm kích, chủ yếu là nảy sinh cảm giác sùng bái Vu Cường.
Việc này khiến Lâm Duyệt có cảm giác khủng hoảng bủa vây.
Bởi vì những cô gái này cũng rất xinh đẹp, đến bắt chuyện với Vu Cường, đương nhiên trong lòng Lâm Duyệt thấy không thoải mái rồi.
Vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái đó.
"Cầm lại túi của tôi đi này!"
Lúc đi đến bên Trần Khiêm thì ném túi lên người Trần Khiêm, sau đó Lâm Duyệt lững thững đi đến bên cạnh Vu Cường.
"Vu Cường, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy? Chẳng phải anh nói hôm nay đưa em đi ngâm nước.
nóng sao, còn dẫn em đi ăn món ngon nữa!"
Lâm Duyệt đến bên cạnh Vu Cường rồi nũng nịu nói.
Quyết định phải chủ động một chút, nếu còn không chủ động nữa chỉ sợ là anh bạn trai sắp vào tay mình sẽ bị người ta cướp mất.
Bởi vì mấy hôm nay Vương Hạo với Ngô Sảnh vẫn luôn tác hợp cho mình với Vu Cường.
Với cả Lâm Duyệt vốn cũng vô cùng xinh đẹp, hai người cũng đã nảy sinh những mập mờ rồi.
Chỉ còn cách nhau một lớp giấy nữa thôi.
"Được chứ, gì cũng được hết!"
Vu Cường cười nói.
"Vu Cường, đây là bạn gái anh à?"
Cô gái kia cũng cười nói: "Thật là xinh đẹp quái"
Lâm Duyệt không nói gì mà ngây người nhìn Vu Cường.
Vu Cường cười khổ nói: "Không phải, đây là bạn thân của tôi thôi!"
"Đúng rồi người đẹp, vẫn chưa biết tên cô là gì?"
Cô gái này thật sự là vừa xinh đẹp vừa có khí chất.
"Tôi tên Vương Mẫn, ha ha, hôm nay thật sự cảm ơn anh nhé, hay là kết bạn đi?"
'Vương Mẫn cười nói."Được thôi!"
Sau đó Vu Cường với Vương Mẫn thêm wechat với nhau.
Lâm Duyệt tức đến tái xanh cả mặt.
Ban đầu Trần Khiêm thấy cô gái này hình như rất giống Vương Tiêu, nhưng lúc nghe thấy tên thì bỗng chốc hiểu ra.
'Thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Ngô Sảnh cũng sững sờ, nhưng không dám xác định, chỉ hỏi một câu: "Phải rồi, chị có quen ông Vương Hồng Phi không?"
"Hả? Đó là ông nội tôi!" Vương Mẫn nói.
"Ôi đệch, trùng hợp vậy à, ông nội tôi là Ngô Bách Hoal Chị Vương Mãn có biết không?"
"Phụt!" Vương Mãn cũng ngạc nhiên, sao có thể không biết được chứ. Tên tầm thường Trần Khiêm chẳng phải là bạn cũ của ông nội - Ngô Bách Hoa giới thiệu cho mình sao.
"Tôi biết chứ, cô là Ngô Sảnh đúng không? Cháu gái của ông Ngô!? Còn nhớ lúc nhỏ chúng ta có gặp nhau vài lần!"
Vương Mẫn cũng thấy quen thuộc.
Trần Khiêm có hơi xấu hổ, con mẹ nó thật trùng hợp quá đi mất.
May mà trưa hôm qua ông cụ Ngô gọi mình về ăn cơm không nhäc đến chuyện xem mắt.
Bởi vì rõ ràng là ông cụ Ngô gọi cho mình, sau đó Ngô Sảnh mới lái xe đến nhà ông cụ Ngô.
Rồi ở trước mặt Ngô Sảnh, mặc dù ông cụ Ngô muốn hỏi nhưng cũng không hỏi, Trần Khiêm cũng không chủ động nói đến.
Sau khi ăn cơm xong, đến chiều mới nói chuyện với ông cụ Ngô.
Dù sao thì có một cô gái tốt lại đi giới thiệu cho Trần Khiêm mà không giới thiệu cho Ngô Phong, sợ Ngô Phong nghĩ nhiều. Nếu như để Ngô Sảnh biết thì chắc chắn Ngô Phong cũng sẽ biết.
Bớt được một chuyện.
← Ch. 0689 | Ch. 0691 → |