Anh tự xử đi
← Ch.1344 | Ch.1346 → |
"Được, một lời đã quyết!" Trần Khiêm nhàn nhạt cười.
Sĩ diện hay nhân tình gì, Trần Khiêm sớm đã nhìn thấu.
Không sai, Trần Khiêm bây giờ là người ích kỉ, việc gì có lợi cho mình mới làm.
Ầm!
Mạnh Khang, Trương Thiết lúc này đã khó lòng chống đỡ nỗi.
Bị đánh bay đến nằm ngắc ngoải dưới chân Trần Khiêm.
"Ha ha ha, hai tên phế vật, Lục Tông Nguyên, ông còn gọi được ai nữa, kêu ra luôn đi!"
Vương Đại Hải cười khoái trá.
Trân Khiêm chậm rãi bước ra.
"Cái gì, chỉ là một tên nhãi ranh, chẳng lẽ nhà họ Lục không còn ai nữa sao? Mời đến một thằng nhóc miệng còn hôi sữa?"
Vương Đại Hải khinh miệt nhìn Trần Khiêm lắc đầu.
"Mấy năm nay anh đều ở Đông Nam Á học võ đúng chứ?"
Trần Khiêm nhìn hắn ta một cái rồi nói.
Vương Đại Hải nghe xong liền ngớ người.
Hắn ta mai danh ẩn tích, tự cho là vô cùng bí ẩn. Không ai biết những chuyện liên quan đến hắn ta. Nhưng hiện tại lại bị thằng nhãi ranh này bóc trần."Sao... sao cậu biết?"
Vương Đại Hải nhìn Trân Khiêm chòng chọc.
"Tên Văn Sâm kia là sư đệ của anh à?"
Trần Khiêm lại hỏi.
Vương Đại Hải giương mí mắt lên: "Ông ta là sư đệ ngoại phái của tôi! Cậu quen ông ta sao?"
"Đúng, bị tôi giế
Trân Khiêm nói.
"Cậu?"
Vương Đại Hải căng thẳng.
"Xem ra, cậu thật sự có tài, nhưng mà Văn Sâm chỉ là một tên đồ đệ chạy vặt của Thiết Quyền Môn, giết ông ta dễ như bốn. Nhưng cậu đừng tưởng cậu có thể là đối thủ của tôi. Được, dám giết người của Thiết Quyền Môn, tôi đây xả thịt cậu trả thù cho sư đệ"
Vương Đại Hải giận dữ.
Lập tức xông đến
Ầm!
Hai nắm đấm ập vào nhau.
Vương Đại Hải bị đánh bay ngược ra ngoài cùng với tiếng xương kêu răng rắc.
"AI"
Vương Đại Hải ôm lấy cánh tay, xương bên trong gần như lòi ra bên ngoài.
Chỉ cần một quyền đã phế đi cánh tay của hắn ta. Đây là sức mạnh gì vậy? Vương Đại Hãi thất kinh.
Lục Tông Nguyên, Mạnh Khang trừng mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó tin.
"Cậu trẻ tuổi như vậy đã là võ sĩ nội kình, hơn nữa nội kình lại thuần hậu như vậy!"
Vương Đại Hải hoảng sợ nói.
"Anh tự xử đi!"
Trần Khiêm lắc đầu nói.
← Ch. 1344 | Ch. 1346 → |