Mộ Dung phu nhân
← Ch.07 | Ch.09 → |
Trên đường đi thăm Mộ Dung phu nhân, Vương phu nhân không ngừng lắc đầu nói: "Các đại phu khắp Cô Tô này đều nói, là do ưu tư quá lâu lại bị đả kích nghiêm trọng, đã bị thương vào kinh mạch. Hiện nay, cho dù có uống thuốc bổ vào, cũng không ăn uống được gì, bọn họ đều nói, muốn trị tận gốc, phải cởi bỏ được khúc mắc trong lòng bà ấy."
"Cô cô vẫn không chịu nói?" Vương Ngữ Yên cau mày hỏi.
"Cả đời bà ta quái đản, bây giờ có thể thay đổi sao? Tất nhiên là không chịu rồi, ta đây mỗi ngày khuyên nhủ bà ấy cũng thấy phiền, chỉ có thể chờ con bà ấy trở về." Vương phu nhân khoát tay, "Bà ấy luôn để tâm những chuyện vụn vặt, vì vậy rất khó khuyên nhủ a."
Nằm trên giường hơn một tháng, Mộ Dung phu nhân cả người tiều tụy đi không ít, thấy hai mẹ con Vương Ngữ Yên bước vào, chỉ cố nhếch miệng cười. Bọn họ ngồi chưa ấm chỗ, đã nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng liền bị đẩy ra. Mộ Dung Phục thấy có người trong phòng, nhưng cũng không chào hỏi, chỉ một mực kéo một vị đại phu vào, lúc đến tận giường của Mộ Dung phu nhân hắn mới buông tay ra, vái chào: "Thỉnh Tiết thần y cứu mẫu thân của ta!"
Vương phu nhân và Vương Ngữ Yên thấy vậy thì không ngồi trên giường nữa mà đứng sang bên cạnh.
Vương Ngữ Yên nhìn Mộ Dung Phục gầy đi nhiều, cảm thấy không đành lòng liền kéo tay hắn lắc lắc, hắn nhìn nàng, cười khổ một cái, sau đó nhẹ nhàng rút tay mình ra, bao lấy bàn tay bé nhỏ của nàng. Mặc dù không nói với nhau câu nào, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ ý của đối phương. Mộ Dung Phục mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, trong lòng lại lo lắng không yên, lúc này mới cảm thấy có chút thoải mái.
"Mộ Dung công tử, mời ra ngoài nói chuyện." Tiết thần y rất nhanh bắt mạch xong, trầm ngâm một lát liền chắp tay nói với Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục cũng giơ tay làm ra động tác "mời". Thấy vậy, Mộ Dung phu nhân liền suy yếu mở miệng, nói: "Không cần ra ngoài. Bệnh tình của ta, ta cũng rõ ràng. Đại phu, ngài không cần kiêng kị, ta còn được bao nhiêu thời gian?"
"Tại hạ bất tài, nếu là nửa tháng trước, còn có thể thử cứu chữa một lần. Nhưng bởi vì bây giờ, phu nhân trong lòng tích tụ..." Tiết thần y vuốt râu, có chút phiền não.
"Xin ngài cứ nói, đừng ngại."
"Nhanh thì mấy ngày, chậm thì một tuần, phu nhân sẽ...Tại hạ hổ thẹn." Tiết thần y cúi đầu tạ lỗi với Mộ Dung phu nhân xong, liền quay sang Mộ Dung Phục, "Mộ Dung công tử, từ nay về sau, nếu Mộ Dung gia có cần gì, ta nhất định sẽ đem toàn lực giúp đỡ. Chỉ là bệnh tình của phu nhân, ta thật sự bất lực, tâm bệnh khó giải..."
Mộ Dung Phục tái mét mặt, nhưng vẫn khách khí đưa Tiết thần y ra ngoài, lại nói chuyện thêm một lát. Sau khi trở lại, hắn cũng không vào trong nhà, chỉ trầm mặc ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng của Mộ Dung phu nhân. Vương Ngữ Yên nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, liền tiến lên kéo hắn: "Cô cô gọi huynh."
Mộ Dung Phục day day đầu mi, thấy Vương Ngữ Yên lo lắng nhìn hắn, liền vuốt tóc mai của nàng, sau đó kéo nàng cùng vào phòng.
"Phục nhi, có một số chuyện, nhân lúc ta còn có thể, ta muốn nói cho ngươi." Mộ Dung phu nhân vẫy tay, bảo Mộ Dung Phục ngồi lên giường.
Vương phu nhân và Vương Ngữ Yên nhìn nhau, đều muốn ra ngoài để hai mẹ con họ nói chuyện, lại bị Mộ Dung phu nhân gọi lại: "Đệ muội, thời gian của ta không còn nhiều, đứa nhỏ Phục nhi này lại chưa trưởng thành, chỉ có thể giao cho ngươi, cho nên tuy rằng việc này không vinh quang gì...vẫn hi vọng ngươi có thể nghe, ngươi cũng nên biết chuyện này."
Vương phu nhân còn chưa mở miệng nói gì, Mộ Dung Phục đã kiên định: "Mẫu thân, không nên nói gở, không chừng mấy ngày nữa người liền khỏe lại."
Mộ Dung phu nhân cười nhạt, ảm đạm lắc đầu: "Những lời này ngay cả bản thân ngươi cũng không tin, thì làm sao có thể an ủi ta được. Cứ để ta nói ra cho hết, để đến lúc ra đi không còn phải vướng bận gì."
Mộ Dung Phục cắn răng, mím môi lại không nói gì nữa.
"Phục nhi, chuyện ta sắp nói cho con, có thể là rất ly kì, nhưng đây là chuyện có thực." Mộ Dung phu nhân sắc mặt hình như cũng hồng nhuận hơn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mộ Dung Phục, "Phụ thân ngươi chưa chết."
Mộ Dung Phục mở to hai mắt, Vương phu nhân cũng thét lên kinh ngạc. Duy chỉ có Vương Ngữ Yên không lên tiếng, trong lòng nàng chỉ nghĩ, rốt cục...
"Cha ta...ông ấy...đang ở đâu?" Mộ Dung Phục vội vàng hỏi, "Tại sao lại như vậy?"
Mộ Dung phu nhân liền đem chuyện ở Nhạn Môn Quan kể lại cho hắn, tuy rằng giọng nàng yếu ớt, nói được hai câu thì lại thở gấp một lần, nhưng tình cảnh bi thảm năm đó cũng khiến cho Vương phu nhân và Mộ Dung Phục trợn mắt há mồm. Vương phu nhân lặng lẽ lè lưỡi với Vương Ngữ Yên: "Ngày thường đều nói ta lòng dạ độc ác, dượng ngươi so với ta còn lợi hại hơn."
Mộ Dung Phục một lúc sau cũng lấy lại được bình tĩnh, thay mẫu thân dém chăn: "Chuyện phụ thân giả chết, tuy rằng ta...không đồng ý lắm, nhưng dù sao ông ấy cũng một lòng vì nghiệp lớn phục quốc. Nhưng chuyện này, và chuyện nương bị bệnh có quan hệ gì?"
Mộ Dung phu nhân buồn bã cười, sau đó lại nói tiếp: "Hắn giả chết xong, liền trốn ở lân cận Thiếu Lâm Tự, buổi sáng thì chiêu binh mãi mã, thu thập tiền bạc, buổi tối lại vào Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm trộm bí kíp võ công. Hai người chúng ta định kỳ ước hẹn sẽ dùng bồ câu truyền tin tức, nhưng cách đây không lâu, hắn nói với ta hắn đã quen một nữ nhân phi thường giàu có, vàng bạc trong tay nàng tương đương với ngân khố của cả một quốc gia, hắn nói, nếu có nàng trợ giúp, bây giờ sẽ có thể khởi binh..."
Vương phu nhân đối với chuyện này hết sức nhạy cảm, vội hỏi: "Tỷ phu, hắn và nữ nhân..."
"Không có chuyện ấy." Mộ Dung phu nhân khoát tay nhẹ hều, sau đó lại thu tay che miệng, khụ khụ hai tiếng, "Nhưng mà, cũng không khác nhiều lắm. Từ lần tin tức đó xong, hắn đột nhiên bặt vô âm tín. Đúng lúc ta lo lắng nhất, thì bồ câu đưa tin lại mang đến một phong thư nặc danh, trong thư viết để cảnh cáo ta, nếu phải lựa chọn giữa gia tài bạc triệu và nguyên phối thê tử tận tụy, hắn tất yếu sẽ bỏ ta mà đi."
"Ta lúc đầu cũng không tin, cho nên không để ý tới. Sau đó lại qua một tháng nữa, phụ thân ngươi vẫn không hồi âm lại, trong lòng ta liền sốt ruột như có lửa đốt. Nhưng kẻ nặc danh kia vẫn tiếp tục gửi thư, lại cảnh cáo ta, hơn nữa còn đề nghị, nếu ta đối với phu quân đủ tin tưởng, thì có thể thử đến thăm dò một lần...Ta khi còn trẻ cũng là người nghịch ngợm, bị khích bác như vậy, liền cũng muốn thử xem, ta không tin hắn lại vô tình vô nghĩa như thế."
Mô Dung phu nhân sau đó lặng lẽ đến chỗ ẩn cư của Mộ Dung Bác, theo dõi mấy ngày, phát hiện hai người kia thường xuyên lui tới những chỗ bí mật, nhưng chỉ là nơi quen thuộc để kết giao bằng hữu trên giang hồ, cho nên trong lòng âm thầm đắc ý. Nhưng vì để tên nặc danh kia hoàn toàn buông tha cho việc châm ngòi li gián quan hệ giữa vợ chồng họ, và cũng vì muốn điều tra cho rõ tại sao Mộ Dung Bác đột nhiên cắt đứt liên hệ, cho nên nàng quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch khảo nghiệm Mộ Dung Bác.
Mộ Dung phu nhân vốn tinh thông cầm kỳ thi họa, trong đó đặc biệt là thơ, lại am hiểu cách bắt chước bút tích của người khác. Vì vậy nàng dùng một số tiền rất lớn hối lộ tên sai vặt của nữ nhân kia, lấy một bức thư tay của nàng ta, sau đó bắt chước phong cách và bút tích viết một phong thư. Trong thư viết, tuy rằng hàng ngày dùng lễ nghĩa giang hồ để đối đãi, nhưng trong lòng nàng thật sự ái mộ Mộ Dung Bác, cũng có ý muốn giúp hắn làm nên đại sự, chỉ có một yêu cầu là muốn kết làm phu thê để yên tâm. Sau đó lại kèm thêm một câu, không cần Mộ Dung Bác phải bỏ vợ, chỉ cần nhường cho nàng làm chính thê, nàng sẽ không so đo.
Viết thư xong, Mộ Dung phu nhân liền sai gã sai vặt kia đi giao thư cho Mộ Dung Bác, nói hắn sau khi nhận được lời của người này thì phải lập tức trở về bẩm báo.
"Phụ thân trả lời là..." Liên tưởng đến chuyện Mộ Dung phu nhân hộc máu, đúng lúc đó hắn và Ngữ Yên đang nói về chuyện xưa của Âm Lệ Hoa, vì thế Mộ Dung Phục đã đoán được một nửa, sắc mặt lại càng tái.
"Không, dám, từ, chối, ý, tốt, của, nàng!" Mộ Dung phu nhân gằn từng tiếng, uất hận nói, sau đó lại che miệng ho khụ khụ, máu tươi chảy đẫm ra khăn tay.
Vương Ngữ Yên lặng lẽ bưng một chén trà xanh đưa cho nàng. Mộ Dung phu nhân súc miệng xong, lại đỡ tay giúp nàng nằm xuống.
"Đệ muội, ta đời này những chuyện có thể làm được cho Mộ Dung gia ta đều đã làm, kết quả lại đổi lấy như vậy. Cho nên, bây giờ, ta chỉ khuyên ngươi một câu, đừng bao giờ đem trái tim mình toàn tâm toàn ý cho một tên nam nhân." Nàng cầm tay của Vương phu nhân, cố nói, "Đối với ngươi, hắn là trân bảo vô giá, ngươi đối với hắn mà nói, không chừng chỉ là một tấm áo cũ nát. Ta...chính là tấm gương. Ngươi phải nhớ kĩ a!"
Vương phu nhân đôi mắt đỏ hồng, nhỏ giọng đáp lại: "Về sau, ta sẽ không bao giờ cố chấp vì hắn nữa."
Một bên là phụ thân ham mê danh lợi, một bên là mẫu thân đang hấp hối, Mộ Dung Phục cố kìm nén nỗi xúc động trong lòng, nói: "Nương, chuyện của phụ thân, ngươi định thế nào? Còn người nặc danh kia, hắn tại sao lại làm vậy?"
Mộ Dung phu nhân mệt mỏi nhắm mắt: "Hắn tự đi cưới người đàn bà kia, tự khôi phục vinh quang cho Đại Yến của hắn, cuộc đời này của ta, sẽ không còn quan hệ gì với hắn nữa. Còn cái người nặc danh kia, tuy rằng lén lút, nhưng ta cũng không hận hắn, ngược lại còn muốn cảm ơn, cảm ơn hắn đã giúp ta nhìn thấy rõ bộ mặt của phu quân mình!"
Nàng dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại mở mắt ra, gian nan ngồi dậy, bi ai nhìn Mộ Dung Phục: "Phục nhi, đời này của ta cũng không còn có gì lưu luyến, chỉ duy nhất không yên lòng về ngươi. Trước đây bắt ngươi phải theo chí lớn của phụ thân, bây giờ nghĩ lại, quả thật là hoàn toàn sai lầm. Ta chỉ hi vọng cuộc đời này ngươi có thể bình an vui vẻ, thế là đủ. Ngàn vạn lần đừng giống cha ngươi...Đáp ứng ta, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt!"
Mộ Dung Phục trong mắt cũng có giọt nước, cố gắng nói: "Ta đáp ứng nương."
Cảm xúc kịch liệt cơ hồ đã lấy hết sức của Mộ Dung phu nhân. Nàng chậm rãi nằm xuống, khó nhọc nói: "Đệ muội, phiền ngươi mang Phục nhi ra ngoài...ra ngoài chuẩn bị cho ta một chút. Để Yên nhi ở đây với ta là đủ rồi."
Mộ Dung Phục rùng mình, biết nàng nói ra ngoài chuẩn bị là chuẩn bị hậu sự, liền vội vàng nói to: "Không! Ta không đi! Nương, người sẽ không chết mà!"
"Ngoan, Phục nhi nghe lời...Đi thôi."
Thấy Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Phục, trong ánh mắt đều là khẩn cầu và yêu thương, Vương phu nhân không nhẫn tâm nhìn nữa, vội vàng lấy khăn lau nước mắt, sau đó hùng hùng hổ hổ kéo Mộ Dung Phục ra ngoài: "Nghe lời của nàng, đừng để cho nàng bất an!"
Vương Ngữ Yên nhìn người đang nằm trên giường thở dài, nhẹ nhàng hỏi: "Cô cô, người muốn uống nước không? Đúng rồi, trong phòng bếp đang nấu canh gà tần sâm, để ta mang tới cho ngươi."
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, liền vươn ngón tay gầy guộc ra, nắm lấy ống tay áo của Vương Ngữ Yên: "Không vội, Yên nhi, nói chuyện với ta một lúc đi."
Vương Ngữ Yên nghe lời, liền ngồi xuống, ôn nhu hỏi: "Cô cô muốn nói chuyện gì?"
"Cái gì cũng được." Mộ Dung phu nhân nhắm hai mắt lại, "Ví dụ như, ta còn chưa chính thức nói với ngươi một tiếng cảm ơn. Lại như, ngươi có thể nói cho ta, làm sao ngươi biết dượng ngươi, hắn...sẽ đối với ta như vậy?"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |