← Ch.291 | Ch.293 → |
Sau khi Đại Vi hoàn hồn, cô ấy lắc đầu như lắc trống bỏi, luôn miệng nói: “Không ngại! Chị không ngại đâu!”
Nói xong, đôi mắt cô ấy lóe sáng nhìn Tiền Nguyên Nguyên một chút, rồi nói với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, chúng ta nhanh tới bệnh viện thôi. ”
Tô Tái Tái đồng ý.
Khi Đại Vi đi nhanh qua bên đường để đón xe, cô đi vượt qua Tiền Nguyên Nguyên, đồng thời không quên cười nhẹ tán dương anh ta một câu: “Tốt lắm, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Tiền Nguyên Nguyên nghe vậy chỉ yên lặng vuốt vuốt cái mũi rồi đuổi theo.
Thật ra việc này chẳng liên quan gì tới việc anh ta có thể dạy được hay không cả, chỉ đơn thuần là vì anh ta bị Tô Tái Tái đánh tới sợ hãi mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tiền Nguyên Nguyên nhịn không được mà muốn chửi chú út của mình.
Cũng không biết chú út kéo được bà cô này ở đâu ra mà đánh anh ra tới gà bay chó sủa…
Tiền Nguyên Nguyên lại thở dài một hơi, rồi xốc lại tinh thần lần nữa, sau đó xoay người ngồi lên xe taxi.
Khi tới nơi, anh ta cũng rất tự giác, nhanh chóng thanh toán tiền xe.
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện điểm tới là bệnh viện, sau đó đảo mắt nhìn thấy rõ tên của bệnh viện xong, hàng lông mày của anh ta nhíu lại: “Cô… Đàn em, chỗ này sao?”
“Đúng vậy. ” Tô Tái Tái gật đầu.
Lúc này Đại Vi đã đi tới cửa chính của bệnh viện, thấy hai người họ còn lề mề ở đằng sau, cô ấy nhanh chóng quay đầu lại nhìn hai người họ, vừa đi vừa gọi: “Đàn anh! Đàn em Tiểu Tái! Hai người nhanh lên nào!”
Tô Tái Tái đáp lời rồi cùng với Tiền Nguyên Nguyên nhanh chóng đuổi theo Đại Vi.
Đại Vi đã từng đi với Khúc Nhiên tới đây một lần cho nên cô ấy biết đường, ba người họ vội vàng chạy tới phòng bệnh.
Bọn họ còn chưa tới gần, đã nghe thấy tiếng cãi vã quyết liệt truyền ra từ trên hành lang.
Không chỉ như thế, ngoài cửa còn có bảy tám người đàn ông mặc đồ tây đen, tư thế đứng trông giống như bảo vệ.
Bọn họ đứng sừng sững ngoài cửa giống như cọc gỗ, chẳng hề quan tâm tới tiếng cãi cọ ở bên trong.
Nhưng khi thấy ba người Đại Vi đến gần, bọn họ lập tức xoay người qua, đưa tay ra ngăn cản bọn họ không cho tới gần.
“Đường này không thể đi, mời ba người đi đường vòng. ”
Bảo vệ còn chưa nói dứt lời, Đại Vi đã làm ầm lên: “Tránh ra! Chúng tôi tới đây cùng với Khúc Nhiên!”
Vẻ mặt mấy người bảo vệ có hơi khinh thường, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, nói: “Thật xin lỗi, vậy càng không thể để mấy người đi qua, đây là chuyện nhà họ Mễ. ”
“Anh! Chuyện nhà cái gì chứ? Nhà họ Mễ vốn dĩ chưa từng thừa nhận Khúc Nhiên! Các anh tránh ra!” Đại Vi vô cùng tức giận, cô ấy vươn tay muốn đẩy bảo vệ ra.
Tay Đại Vi còn chưa đụng được tới người bảo vệ thì anh ta đã nghiêng người né tránh, sau đó anh ta tóm lấy cổ tay cô ấy, dùng sức một chút, khiến Đại Vi đau tới nỗi kêu ra thành tiếng.
Bảo vệ hừ lạnh nói: “Cùng lắm cũng chỉ là một sinh viên không có cấp bậc của Huyền Học Viện mà cũng dám…”
Bảo vệ còn chưa nói hết câu bên cạnh đã có một cánh tay vươn ra, khống chế anh ta.
Tay bảo vệ vừa mới bị tóm lấy thì anh ta đã cảm thấy cả người mềm nhũn, anh ta buông Đại Vi ra, đồng thời cũng quỳ gối xuống đất.
Anh ta muốn vươn tay kia ra tóm lấy cổ tay đối phương, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào cả.
Từ khi bảo vệ vừa bị Tô Tái Tái đánh tới, anh ta cảm nhận được có một luồng không khí đi xuyên vào trong kinh mạch mình, trong chớp mắt, anh ta cảm thấy tay mình như bị điện giật vậy!
Cả người anh ta cảm thấy đau nhức, tê dại, nhưng hoàn toàn không thể thoát ra được, thậm chí còn không thể la lên.
Tô Tái Tái đang nắm lấy cổ tay anh ta, đứng từ trên cao nhìn xuống đối phương bên dưới, cười nhẹ nhàng nói: “Cho dù là sinh viên không có cấp bậc ở Huyền Học Viện cũng không phải là người anh có thể chọc vào!”
Giọng điệu cô trở nên m-ề-〽️ 𝐦ạ-❗ và nhẹ nhàng hơn, hỏi lại: “Đã hiểu chửa?”
“Đã… Hiểu!” Anh ta quỳ gối trước mặt Tô Tái Tái, cố gắng thốt ra câu trả lời qua kẽ răng.
Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, anh ta e rằng bản thân sẽ thành kẻ tàn phế mất.
“Ừ! Biết nghe lời là tốt. ” Tô Tái Tái gật đầu, lúc này mới hài lòng bỏ tay ra.
Tay của bảo vệ mới vừa được bỏ ra, cả người anh ta xụi lơ, nằm rạp trên mặt đất, ngay cả thở cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này những bảo vệ khác mới giật mình hoàn hồn, bọn họ đi lại gần muốn kéo đồng nghiệp của mình lên, nhưng tay bọn họ vừa mới đụng vào đối phương thì giật nảy cả mình.
Chỉ ngắn ngủi hai ba phút, cả người bảo vệ kia đều đầm đìa mồ hôi, giống như thể vừa mới được vớt từ trong giếng nước ra.
Thấy đồng nghiệp thật sự không đứng dậy được, bọn họ chỉ có thể đỡ anh ta qua một bên nghỉ ngơi.
Tô Tái Tái chẳng thèm ngó qua đám người kia dù chỉ một chút, cô quay qua hỏi Đại Vi: “Đàn chị Đại, chị không sao chứ?”
Đại Vi đang đứng ôm cổ tay, kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái, đôi mắt lóe sáng.
Cô ấy đang chăm chú nhìn cô, chậm mất nửa nhịp mới chậm rãi lắc đầu, giọng nói giống như còn đang mơ: “Không có việc gì. ”
Đàn em mà còn tiếp tục đẹp trai như thế này nữa thì cô ấy sẽ vứt bỏ thần tượng đàn anh Tiền của mình mất!
Tô Tái Tái gật đầu, định quay qua nói gì đó với Tiền Nguyên Nguyên đã chậm một nhịp, thì đúng lúc này Chu Phổ và Nghiêm Thanh chạy tới.
Đi cùng với bọn họ còn có Thẩm An và sư mẫu Nghiêm.
“Tiểu Tái. ” Chu Phổ dẫn đầu đám người đi nhanh về phía cô, ông ấy nhìn hai phía một chút, sau đó tập trung ánh mắt lên người Tô Tái Tái: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Thầy Chu, thầy Nghiêm, đàn anh Thẩm. ” Tô Tái Tái cười rồi chào hỏi từng người một, cô im lặng một chút, sau đó nhìn sư mẫu Nghiêm rồi hỏi: “Sư mẫu Nghiêm, bác cũng tới đây nữa à?”
Sư mẫu Nghiêm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Bác cùng tới xem tình hình thế nào. ”
Tô Tái Tái gật đầu, sau đó cô nhìn Chu Phổ, nói: “Thầy Chu, phiền mọi người lùi ra một chút trước đã, chúng cháu có tình huống cần phải xử lý trước. ”
“?” Chu Phổ không hiểu.
Khi Chu Phổ còn đang mù mờ không hiểu gì thì Tô Tái Tái quay qua nhìn Tiền Nguyên Nguyên vẫn luôn đứng ở một bên, hơi hếch cằm nói với anh ta: “Đàn anh Tiền, tới phiên anh rồi. ”
“Dọn dẹp sạch đi. ”
Tiền Nguyên Nguyên nghe lời, nghiêng trái nghiêng phải khởi động cổ, cả người hơi chuyển động một chút, chặn mọi người ở phía sau lưng, anh ta đứng trong hành lang, một mình đối mặt với mấy người bảo vệ kia.
Rất có khí thế của một người giữ cửa khiến mười ngàn người cũng không thể qua.
Tiền Nguyên Nguyên dừng lại một chút, anh ta quay đầu lại nói với người ở sau lưng: “Đàn em, em có yêu cầu gì không?”
“À!” Tô Tái Tái nghiêng đầu, trông như thể không hề để ý.
“Không 𝖈●𝐡●ế●✞ là được. ”
Tiền Nguyên Nguyên gật gật đầu, anh ta lần nữa nhìn về phía đám bảo vệ của nhà họ Mễ đã bắt đầu hoảng loạn.
Tô Tái Tái cười, lấy điện thoại di động ra, bấm thời gian cho anh ta: “Ba phút, nếu vượt qua thời gian này thì coi như anh tấn công phó bản thất bại. ”
???
Cái gì cơ? Ba phút cái gì? Cái gì là tấn công phó bản?”
Chu Phổ và Nghiêm Thanh đều mộng mị, bọn họ còn chưa kịp hỏi thêm, sau khi Tô Tái Tái nói “Bắt đầu”, Tiền Nguyên Nguyên đã nhào về phía đám bảo vệ.
Trong chốc lát, những tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau đồng thời vang lên, hai giáo sư của Luyện Đan Viện nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể trợn mắt há mồm.
Ầy, tình hình này…
Cái này có nghĩa là phó bản hả?
Ngược lại, sư mẫu Nghiêm được Thẩm An bảo vệ sau lưng lại là người hoàn hồn trước tiên, tay bà ấy hơi che miệng lại, cười nói: “Đột nhiên tôi nhớ lại khoảng thời gian ở Cổ Võ Viện trước kia, hồi đó bọn tôi cũng thích chơi thế này!”
Cái gì, thế này ở Cổ Võ Viện gọi là chơi hả?
Ba người của Luyện Đan Viện tiếp tục chấn động và kinh ngạc tới bật ngửa ra sau.
Lúc này, rốt cuộc bảo vệ cũng nhớ tới việc lấy gậy baton ra, đáng tiếc, cây gậy mới đập xuống, Tiền Nguyên Nguyên đã né tránh, sau khi né tránh một cái gậy khác, anh ta giơ chân lên đá, khiến gậy baton trong tay đối phương rớt ra, đập vào một cái gậy baton khác.
Hai cây gậy baton một trước một sau bay về hướng Tô Tái Tái và Đại Vi.
Đại Vi bị dọa tới hét “Á!” một tiếng, cô ấy đang muốn kéo Tô Tái Tái, vẫn đang cúi đầu nhìn máy đếm thời gian, né đi…
Cô không ngẩng đầu lên, nhưng lại có thể chuẩn xác bắt lấy cái gậy baton thứ nhất, nhẹ nhàng đẩy một cái là lập tức đánh trúng gậy baton đằng sau.
Cái gậy baton thứ hai nhanh chóng thay đổi quỹ tích, một lần nữa bay về hướng Tiền Nguyên Nguyên.
Tiền Nguyên Nguyên chẳng hề có cơ hội này để tránh thoát cả, anh ta bị cái gậy baton đánh thẳng vào ót, không nhẹ cũng chẳng nặng.
← Ch. 291 | Ch. 293 → |