Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 270

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 270
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Một đống bánh bao ngọt trong túi nhanh chóng đập vào mắt người xem.

[Ể, cái này…]

[Ặc, chỗ này cũng phải hơn hai mươi cái đó? Cô ta ăn hết không?]

[Bên trên ngốc à? Cô ta giả vờ giả vịt thôi. Không nghe thấy người ta nói là “Gặp được ông cụ già, mua hết chỗ bánh bao ngọt còn lại” sao? Ú là la, khả năng thì không có nhưng lại biết cách xây dựng hình tượng. Mọi người nhìn đi này, đây tuyệt đối là một người theo chủ nghĩa hình thức. ]

[Chắc chắn rồi. Này… Sao chỉ ghi hình chương trình thực tế thôi mà còn có người muốn xây dựng hình tượng thế? Cô ta không biết nếu hình tượng mà sụp đổ thì sẽ bị vả mặt rồi dạy lại cách làm người sao? Vết xe đổ Phương Hiểu Tuyết còn đó đấy thây…]

Cũng may Bách Trúc còn đang bận kinh ngạc vì đám bánh bao ngọt trên tay Tô Tái Tái nên không quan tâm tới đống bình luận.

Sau khi hoàn hồn, anh ấy mới chỉ vào túi bánh bao ngọt, hỏi: “Hơn hai mươi cái, cháu ăn hết không?”

“Vâng… Cũng tạm. ” Tô Tái Tái nghĩ nghĩ rồi nói.

Cô nuốt xuống câu “Thật ra lúc nãy cháu mua một hơi năm mươi cái lận. ”

Đừng nói là chỉ vài cái thế này, cho dù là mua cả một xe, cả một nhà, cô cũng có thể ăn hết.

… Thế thì được rồi.

Bách Trúc cũng không biết nói gì cho phải, phất tay một cái đầy tùy ý rồi dặn đi dặn lại với cô: "Hôm nay chú bận nhiều việc, không rảnh để chú ý đến cháu nên cháu nhớ tự cẩn thận một chút."

Anh ấy ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Tuy rằng tổ chương trình đã kiểm tra trường học bỏ hoang rất nhiều lần, cố gắng hạn chế các mối nguy hiểm xuống mức thấp nhất.

Nhưng không thể bảo đảm rằng đã loại bỏ tất cả những tai họa ngầm. Mà đến lúc nữa cũng chỉ còn cháu và hai người chơi bình thường, cháu tuyệt đối không được cậy mạnh đấy."

Dáng vẻ lải nhải, thao thao bất tuyệt của anh ấy khiến cho nhóm fan hâm mộ đang xem chương trình chua xót như vừa ăn phải chanh.

Từ khi nào mà đạo diễn Bách nhà bọn họ lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc người khác như vậy!

Có phải Tô Tái Tái là họ hàng của anh ấy không?!

Thật ghen tị!

Lúc bão bình luận [xung quanh tôi toàn là chanh] xuất hiện trên màn hình rào rạt, Tô Tái Tái chỉ nghiêng đầu, đáp lại rất thản nhiên: "Ah."

???

Ah???!

Cái cô này sao lại không biết điều như thế vậy?!

Cô cũng chỉ ‘ah’ một tiếng như thế?!

[Đừng cản tôi! Tôi muốn xông lên đánh cô ta!]

[Tính thêm tôi nữa!]

[Còn có cả tôi!]

Trong lòng fan hâm mộ đầy căm phẫn, nhưng Bách Trúc lại trông như có vẻ đã quen với chuyện này.

Anh ấy lườm một cái rồi lại phất tay với Tô Tái Tái, vội sải bước rời đi.

Chờ anh ấy vừa rời đi, người quay phim đã lập tức bước vào, tiến hành phỏng vấn người dự thi cuối cùng.

Tốt bụng thoải mái giới thiệu với mọi người thay Tô Tái Tái: "Cô Tô, thật ra cô chính là khách mời chính thức rồi, không cần phải tham gia cuộc tranh tài lần này, vậy thì điều gì đã thôi thúc cô tham gia lần này vậy?"

"Có lẽ là bởi vì tiền công quá nhiều chăng?" Tô Tái Tái suy nghĩ, trả lời đầy chân thành.

Bão bình luận bay trên màn hình và người quay phim cùng nhau sững sờ.

Tô Tái Tái thấy bọn họ ngẩn người ở đó thì lại thành thật bổ sung một câu nữa: "Tổ chương trình gửi tôi quá nhiều rồi."

Không phải tôi muốn nổi loạn mà do đã nhận được quá nhiều rồi.

[... Phụt, xin lỗi, vốn dĩ tôi không muốn cười, nhưng... Cái cô Tô Tái Tái này có vẻ hơi tiếu lâm nhỉ?]

Một bình luận lướt qua màn hình như phá vỡ, những bình luận nổi khác cũng dồn dập không ngớt. Cuối cùng lại khiến cho một nhóm nhỏ người xem cảm thấy Tô Tái Tái rất thú vị.

Nhân viên công tác chịu trách nhiệm phỏng vấn rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng lắp bắp mở miệng: "Ý tôi không phải như vậy, chính là... ý nghĩ của cô?"

Sau khi ngừng một chút lại bổ sung: "Một điều tích cực hơn?"

Lời nói này khiến cho bão bình luận trên màn hình xuất hiện các bình luận cười ha hả, sôi nổi nói: [nhân viên công tác vất vả rồi]

Nhưng cũng có một bộ phận chê bai Tô Tái Tái có EQ thấp xen lẫn trong bão bình luận trên màn hình.

"Ừm..." Tô Tái Tái nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của nhân viên công tác, nghĩ ngợi rồi trả lời theo kiểu dò xét: "Tôi tới truyền bá một chút... năng lượng tích cực?"

"..." Cô thắng rồi.

[Ha ha ha tới chương trình về Huyền học truyền bá năng lượng tích cực! Cười 𝒸h_ế_t mất!]

[Tô Tái Tái này rất thú vị đấy. ]

Đúng lúc này một giọng nói phách lối phát ra từ một bên…

… "Cô chính là thí sinh dẫn dắt tôi ngày hôm nay?"

Ống kính lia qua chỗ khác giúp mọi người có thể nhanh chóng thấy rõ người đến, đồng thời, Đại Vi cũng có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương.

Cô ấy nhìn thấy Đại Khôn Hào, sau khi ngẩn người thì cao giọng: "Tiểu Hào…?!"

"Lại là cậu ta?!" Khúc Nhiên cũng có vẻ ngạc nhiên.

Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo càng khiến cô ấy bất ngờ hơn.

Đại Khôn Hào đi đến trước mặt Tô Tái Tái, *****ên là quan sát cô từ trên xuống dưới với vẻ ngờ vực, sau khi xác định không có ảnh hưởng gì thì mới vứt cảm giác hơi quen thuộc ra sau đầu.

Sau đó hống hách nói: "Trước đó tôi đã nói với tổ chương trình rồi, gặp cô thì tôi lại nói lại một lần nữa, tôi đến tham gia cuộc thi này chỉ vì sự kí. ch thích thôi.."

"Nếu như cô không làm được..." Đại Khôn Hào đưa tay chỉ vào mũi Tô Tái Tái, ngón tay hơi chếch lên mặt cô.

Cậu ta ngừng một chút lại rồi uy *****: "Vậy thì cuộc tranh tài của cô đến đây là kết thúc rồi."

"Cho dù cô là khách mời thần bí gì đó, tôi cũng có thể khiến cho cô xéo đi."

Khúc Nhiên trợn tròn mắt nhìn Đại Khôn Hào, nhất là sau khi Tô Tái Tái cười như không cười liếc cái tay đang chỉ cô của cậu ta thì không nhịn được thì thào với Đại Vi: "... Em trai cậu xong đời rồi."

"Không biết tại sao nữa. Mặc dù tớ rất muốn hỏi tại sao, nhưng..." Đại Vi cũng đang hơi mở to mắt nhìn màn hình bảo: "Không hiểu sao mà tớ lại đồng ý với quan điểm của cậu."

"Vậy, vậy cô Tô có gì muốn nói không?" Nhân viên công tác cảm thấy bầu không khí không ổn, vội vàng đổi chủ đề.

Nhưng lúc này bão bình luận trên màn hình lại bắt đầu rộn ràng.

[Hừm *** đối với một cậu ấm nhà hào môn từ trên trời rơi xuống hống hách như vậy, không dám nói nhảm thêm câu nào nữa à? Cô lại giống như quay về hai ngày trước à?]

[Cười ⓒ*𝖍*ế*†, mặc dù tôi rất không thích Đại Khôn Hào này, nhưng thấy cậu ta đang đập Tô Tái Tái, lại cảm thấy có chút thoải mái. ]

Lúc trên bình luận nổi đều đang giễu cợt Tô Tái Tái, chỉ có lẻ tẻ vài bình luận lướt qua màn hình giống như đã phát hiện ra chuyện gì đó.

[Mọi người không cảm thấy biểu cảm của A Quần nhìn Đại Khôn Hào có chút kỳ lạ à?]

[... Thương xót?]

Tuy nhiên những bình luận nổi này lập tức bị nhấn chìm trong sự trào phúng.

Mà Tô Tái Tái sau khi cụp mắt lại thì lại nhẹ nhàng nhướng mày cười với Đại Khôn Hào, gật đầu cực kỳ dễ chịu: "Ừm, tôi chắc chắn cam đoan cậu sẽ được phục vụ theo hạng siêu VIP."

"À đúng rồi." Cô giống như vừa nghĩ ra, đưa túi bánh bao kia cho A Quần cầm tạm một lúc, tìm ra một nén nhang nhỏ đưa cho Đại Khôn Hào.

Trân trọng nói: "Quà tặng."

"Cái gì?" Đại Khôn Hào nhíu mày nhận lấy.

"Một món quà giúp cậu tận hưởng cảm giác tột đỉnh."

Tô Tái Tái có lòng tốt nói thêm: "Trước mắt đưa cho cậu giữ lấy, kết thúc buổi livestream thì nhớ trả lại cho tôi."

Đại Khôn Hào hừ lạnh một tiếng, vừa định thẳng tay vứt đi thì bị ánh mắt của Tô Tái Tái dọa.

"... Tin tưởng tôi đi." Tô Tái Tái cười híp mắt với Đại Khôn Hào: "Cậu sẽ không muốn nhiều như vậy đâu."

Đại Khôn Hào ngẩn ngơ, cảm thấy cả người lạnh buốt, không tự chủ được mà ngoan ngoãn rút tay về, cất nén nhang kia kỹ càng.

Nhưng trên mặt cậu ta vẫn không nén được giận, cuối cùng sau khi ưỡn thẳng cổ hừ lạnh một tiếng thì mới xoay người rời đi.

Mà những thứ này đều được cư dân mạng quan sát và sau khi từ từ định thần lại, có một ít người ngập ngừng gửi bình luận nổi.

[Chuyện đó... Tại sao tôi cảm thấy Tô Tái Tái này có vẻ có điều gì đó?]

[Tôi cũng cảm thấy như vậy. ]

[Đợi lát nữa xem chương trình thì biết thôi. ]

"Khúc Nhiên, Tái Tái cho Tiểu Hào nén ngang..." Đại Vi quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, nhớ tới vừa rồi cô ấy có nói "Thấy Tiểu Tái đem theo nhang, cho nên bọn họ không đi tham gia buổi quay này".

Chương (1-301 )