← Ch.226 | Ch.228 → |
“Cút nhanh đi!”
Hứa Tần Nhã không dám nói câu nào, 𝖗-u-ռ 𝐫ẩ-𝐲 xoay người bỏ chạy.
Vừa ra tới cửa đã thấy Bạch Ngữ Dung cong chân, ôm đầu gối ngồi trên bậc thầm, cả người cô ta ướt như chuột lột, hai vai run run, trông đáng thương, yếu ớt vô cùng.
“Ngữ Dung... ” Hứa Tần Nhã tạm thu hồi cảm xúc của chính mình lại, đau lòng bước nhanh về phía trước, ôm lấy vai Bạch Ngữ Dung, rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc cô ta.
Nhưng mới vuốt được hai lần, bà ta chợt ngửi thấy mùi hôi thoảng thoảng bốc ra từ người Bạch Ngữ Dung, tóc cũng bết lại, nhơn nhớt, khiến bà ta cảm thấy buồn nôn.
Cảm giác kinh tởm đó làm Hứa Tần Nhã rụt vội tay về, sau đó lợi dụng góc khuất Bạch Ngữ Dung không nhìn thấy mà lén lút lau tay xuống bậc thềm bằng đá, muốn dùng bề mặt thô ráp đó để xóa đi cảm giác ghê sợ đó.
“Mẹ... ” Bạch Ngữ Dung nhìn Hứa Tần Nhã, nước mắt lã chã.
Cô ta khóc nức lên một lúc, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi mẹ, con… đã không bảo vệ được sách của ông hai…”
Nghe vậy, Hứa Tần Nhã hoảng thần quay đầu nhìn xuống đất.
Hai quyển sách kia đã sớm nát bấy, hóa thành thứ gì đó trăng trắng như bột.
Mục đích bà ta cực khổ chạy tới Đế Đô là để lấy hai quyển sách này, không ngờ chẳng những không lấy được mà còn bị bà nội Bạch mắng cho một trận.
… Đúng rồi! Còn có tay! Tay của bà ta bị con súc sinh kia cào rách!
Cuối cùng vẫn là dã tràng se cát, thật là…
Hứa Tần Nhã nhìn chằm chằm hai quyển sách đã bị hư hại nặng, không có chút cơ hội phục chế nào thì tức đến ⓝ·🌀·𝖍·i·ế·ⓝ răп·🌀 nghiến lợi.
Bạch Ngữ Dung ngồi bên cạnh lén lút quan sát vẻ mặt Hứa Tần Nhã, thấy bà ta để lộ biểu cảm căm giận thì mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ đáng thương, khổ sở.
Cô ta vội lau đi nước mắt trên mặt, ôm lấy cánh tay Hứa Tần Nhã, lắc lư qua lại, nói: “Mẹ, chúng ta đi mau thôi, lỡ... ” Bạch Ngữ Dung dừng lại vài giây, ngước mắt nhìn thẳng vào Hứa Tần Nhã, giấu đi ý đồ châm ngòi và thám thính ở sâu dưới đáy mắt: “Lỡ bị bà nội biết sách của ông hai đã hư mất thì phải làm sao đây ạ…”
Mục đích của Bạch Ngữ Dung là để Hứa Tần Nhã ra mặt giùm mình, Tô Tái Tái dám đối xử với cô ta như vậy chẳng qua là vì có bà nội Bạch làm chỗ dựa đúng không? Vậy chỉ cần khiến bà nội Bạch sinh lòng chán ghét rồi vứt bỏ Tô Tái Tái thì cô chẳng còn là cái thá gì nữa!
Đến lúc đó, cô ta thích xử lý cô thế nào cũng được!
Đúng rồi, trước tiên cứ để cô nằm nghỉ trong hồ một ngày một đêm trước đã.
Vừa nghĩ tới cảnh Tô Tái Tái ngồi г⛎.п 𝓇ẩ.🍸 trong hồ nước lạnh giá, hèn mọn cầu xin sự tha thứ của mình là Bạch Ngữ Dung lại hào hứng đến độ hai má ửng đỏ.
Tiếc thay, có nằm mơ cô ta cũng không ngờ, ban nãy Hứa Tần Nhã đã bị bà nội Bạch mắng cho một trận, thế nên những lời cô ta nói hiện tại chẳng khác nào lưỡi dao đâm thẳng vào tim bà ta cả.
Chính vì vậy mà khi Bạch Ngữ Dung vừa dứt lời, Hứa Tần Nhã lập tức quay đầu nói với cô ta rằng: “Chuyện này không thể để bà nội con biết được! Nghe rõ chưa?!”
“Mẹ... Mẹ ơi?” Đang yên đang lành lại bị quát khiến Bạch Ngữ Dung vừa ngạc nhiên vừa ấm ức.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, Hứa Tần Nhã tự biết bản thân thất thố, vội dịu giọng xuống, đồng thời nắm ngược lấy tay Bạch Ngữ Dung, bảo: “Xin lỗi Ngữ Dung nhé, tâm trạng mẹ lúc này hơi tệ… đều tại con nhóc đê tiện kia hết. ”
Bà ta trừng mắt nhìn căn nhà của nhà họ Bạch sau lưng mình, không kiềm được mà chửi thề một tiếng, sau đó quay sang Bạch Ngữ Dung, dịu dàng nói: “Ngữ Dung, hứa với mẹ là tạm thời sẽ không nói chuyện này cho ai biết hết, được không? Mọi việc cứ giao cho mẹ giải quyết. ”
“Dạ. ” Dù không hiểu tại sao nhưng Bạch Ngữ Dung vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lát sau còn nói thêm một câu: “Con nghe lời mẹ. ”
“Bé ngoan. ” Nghe thế, Hứa Tần Nhã định vươn tay xoa đầu Bạch Ngữ Dung, nhưng mới được nửa đường thì lại như nghĩ đến điều gì mà hạ xuống, đổi thành vỗ nhẹ mu bàn tay của cô ta.
Tuy có hơi không cam lòng nhưng bà ta vẫn dặn dò Bạch Ngữ Dung tiếp: “Về phần Tô Tái Tái, sau này… nhớ cách xa nó một chút. Ừm, nếu được thì tốt nhất là đừng để ý tới, xem như không quen biết. ”
“Giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con là học tập, những chuyện khác đừng nhúng tay vào. ”
Đây cũng là tính toán ban đầu của Bạch Ngữ Dung. Cô ta vừa tìm được một chiếc khăn lụa, định lén lút nghiên cứu mà không nói cho ai biết, tốt nhất là làm ra chút thành tựu trước khi học kỳ mới bắt đầu để khiến mọi người phải bất ngờ!
Thế nên câu nói ban nãy của Hứa Tần Nhã vô cùng hợp ý Bạch Ngữ Dung, sau một hồi giả vờ do dự, cô ta khẽ gật đầu, hệt như quyết định này được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ càng những lời Hứa Tần Nhã nói vậy.
Quả nhiên, Hứa Tần Nhã rất hài lòng khi thấy dáng vẻ này của cô ta, so ra thì Tô Tái Tái ở trong kia đúng là quá đáng ghét.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước, thay bộ đồ dơ này ra đã. ” Hứa Tần Nhã kéo tay Bạch Ngữ Dung đứng dậy.
“Dạ. ” Bạch Ngữ Dung gật đầu, trước khi rời đi, hai mẹ con cùng xoay đầu liếc nhìn căn nhà phía sau lần nữa, rồi mới nhấc chân bước khỏi nơi này.
Có điều, trong mắt Hứa Tần Nhã chỉ có căm ghét, còn Bạch Ngữ Dung lại là sự đắc ý không giấu nổi.
Tô Tái Tái, chúng ta cứ chờ mà xem!
Trong nhà, Tô Tái Tái – người căn bản sẽ không thèm chờ cô ta, đang mỉm cười dỗ dành bà nội Bạch: “Bà à, bà đừng nổi nóng nữa mà, không phải ban nãy bà đã trút giận giúp cháu rồi sao?”
“Nhưng…” Bà nội Bạch không biết nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, trong lòng càng thêm áy náy với Tô Tái Tái: “Tái Tái à, để cháu chịu nhiều uất ức rồi. ”
Lúc sau, như đã hạ quyết tâm, bà nội Bạch nói bằng giọng khẳng định: “Cháu cứ yên tâm, sau này bà tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần nào nữa. Đồ của cháu mãi mãi là của cháu, bà sẽ không ăn bớt phần nào hết. ”
“Vâng, vậy cháu cảm ơn bà nội trước nhé. ” Tô Tái Tái mỉm cười, không để những lời bà nội Bạch nói trong lòng.
Giờ đã không còn Hứa Tần Nhã chạy tới làm loạn, cuối cùng cô cũng có thể kéo câu chuyện về lại chủ đề chính rồi.
Đó cũng là lý do Tô Tái Tái gọi điện cho bà nội Bạch.
Còn về phần Hứa Tần Nhã, thì bà ta cũng chỉ là một kẻ ngu dốt không biết phân biệt tự động xông vào mà thôi.
“Bà ơi, lúc trước bà nói ông hai là một thầy bói quẻ tự học mà nên đúng không ạ?” Tô Tái Tái hỏi.
[Đúng vậy. ] Bà nội Bạch cảm thấy rất hứng thú khi Tô Tái Tái chủ động hỏi tới chuyện này.
Lúc trước bà ấy đã nhắc tới ông ấy hai lần nhưng thấy cô có vẻ không quan tâm lắm nên không nói nhiều: [Sao thế? Tái Tái muốn biết gì sao?]
“Vâng ạ. ” Tô Tái Tái gật đầu: “Bà nội nói cho cháu nghe với ạ. ”
[Thật ra thì bà nội cũng không biết nhiều chuyện lắm, bởi vì ông hai của cháu đã tự mình ra ngoài xông xáo từ lúc còn rất trẻ. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có gọi điện thoại về hỏi thăm sức khỏe ông nội cháu vào các ngày lễ tết, nhưng thực ra thì lúc ông nội cháu còn sống, bà chỉ được gặp ông hai của cháu có hai lần thôi. ]
Bà nội Bạch dừng lại một chút rồi thở dài: [Lần thứ ba là ở đám tang của ông nội cháu. Lúc ông nội cháu còn sống thường xuyên càm ràm với bà chuyện này, nói người em trai của ông ấy mấy năm nay mất tăm mất tích, lần tiếp theo gặp nhau đã là tám, chín năm sau rồi. ]
Tám, chín năm?
Tô Tái Tái bỗng nhận ra điều gì đó, cô hỏi: “Có phải là mỗi khi ông nội đến tuổi thứ hai mươi chín, ba mươi chín thì ông hai sẽ quay về đúng không ạ?”
[Hở?] Bà nội Bạch ngạc nhiên, nhìn Tô Tái Tái nói: [Sao cháu biết hay vậy?]
… Quả nhiên.
Tô Tái Tái đã hiểu, mà ở đầu bên kia điện thoại, bà nội Bạch vẫn còn vừa cười vừa nói: [Ông hai của cháu là thầy bói quẻ, cho nên rất coi trọng chuyện đó. Cho nên ông ấy cảm thấy sinh nhật trước tuổi tròn mười của ông nội cháu rất quan trọng. ]
“… Về quyển sách mà ông hai giấu ở trong hộc tủ bí mật…” Tô Tái Tái gật đầu rồi hỏi tiếp.
← Ch. 226 | Ch. 228 → |