Chương 1 (11)
← Ch.066 | Ch.068 → |
"Ha ha ha! Tốt! Ý kiến hay!" Sát vách truyền đến tiếng cười của Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ để sách xuống, hai ngày ngắn ngủi, Sở Dạ đã hoàn toàn lấy được sự thưởng thức của Mộ Dung Chinh, ngay cả Văn Tử Khiêm cùng với những phó tướng kia cũng khen hắn không dứt miệng, nhất là chiến dịch lần trước Sở Dạ đề ra biện pháp khiến bọn họ không chiến mà thắng, uy vọng thẳng tắp lên cao, cũng nhanh chóng đè nàng xuống!
Hai ngày này sắc mặt Đường Trúc vẫn không tốt chút nào, hình như là kể từ khi Sở Dạ báo tên thật của mình cho Mộ Dung Chinh biết. Sở Dạ đổi một mặt nạ da người bình thường, hơn nữa cố ý thay đổi tiếng nói và khí chất, ngay cả Mộ Dung Chinh hoài nghi nhưng cũng không dám xác định, huống chi hiện tại Sở Dạ nên ở nước Sở, làm sao có thể tới nơi này, cho nên đương nhiên ông coi hắn và hoàng đế nước Sở có cùng tên, nhưng Đường Trúc lại vô cùng rõ ràng, nhưng ____ hối hận thì đã muộn!
"Bá phụ, hôm nay đến đây thôi, cháu muốn đi xem Cẩm nhi một chút!" Sở Dạ khiêm nhường cung kính lễ phép, rất tôn trọng Mộ Dung Chinh, nhất là khi nhắc đến Mộ Dung Gấm thì cực kỳ dịu dàng, giành được Mộ Dung Chinh liên tục gật đầu. Theo ý ông, Mộ Dung Gấm đã đến tuổi thành hôn, con cháu hoàng thất tự nhiên ông không nghĩ tới mà người trẻ tuổi trước mặt ngược lại ông cực kỳ vừa lòng, vì vậy cũng không so đo chuyện hắn gọi thẳng nhũ danh của Mộ Dung Gấm!
"Tốt! Cháu đi xem Cẩm nhi một chút đi! Mấy người trẻ tuổi các cháu nên ở chung một chỗ nhiều một chút, sau đó cháu mang con bé đi ra ngoài dạo, hai ngày nay chắc hẳn nó cũng buồn bực đến hỏng người rồi!" Mộ Dung Chinh không chút do dự bán đứng nữ nhi của mình...
"Vâng! Cháu biết rồi!"
Nhìn thấy Sở Dạ đi ra ngoài, gương mặt Mộ Dung Chinh hài lòng, Văn Tử Khiêm đi vào nhìn thấy bộ dáng này của ông, nhất thời cười cười: "Chưa bao giờ gặp bộ dáng này của ông, xem ra Sở Dạ khiến ông vô cùng hài lòng!'
Mộ Dung Chinh cười thở dài: "Cẩm nhi vẫn luôn là thịt trong lòng của ta, ta luyến tiếc nó gả vào Hoàng thất, cho nên..."
"Thế nhưng người này lai lịch đều không rõ ràng lắm, cứ như vậy mà giao Cẩm nhi cho hắn, có phải có chút đột ngột quá rồi không?" Văn Tử Khiêm nhìn ra được Sở Dạ không tầm thường, ngay cả hiện tại hắn bình thường nhưng trong lồng ngực hắn có mang theo ngàn vạn khe sâu(1), ngang dọc thiên hạ, người như vậy làm sao có thể là người bình thường?
(1) Ở đây ý anh Dạ lòng sâu vạn dặm.
Mộ Dung Chinh vỗ vỗ đầu vai Văn Tử Khiêm: "Tử Khiêm, thật đúng là "Nhất diệp tri thu, kiến vi tri trứ"(2), hai ngày chung đụng này ta biết ngay hắn là một người rất có tham vọng, rất có ý thức trách nhiệm, huống chi hắn vô cùng yêu thích Cẩm nhi, ngay cả khi hắn không nói rõ nhung khi nhắc tới Cẩm nhi vẻ mặt và giọng nói đều là không lừa được người, cũng chỉ có chính bọn nó vẫn chưa hay biết gì mà thôi!"
(2) nhìn lá rụng biết mùa thu đến, gặp mặt liền nhận biết
"Về phần mấy thứ như lai lịch, ông cho là đáng để quan tâm hay sao? Nếu như là người mà Cẩm nhi không quen, ông cho là hắn có thể dựa vào ân cứu mạng mà được Cẩm nhi mang về?"
Văn Tử Khiêm nghe vậy, chân mày nhíu chặt tản ra: "Hóa ra là như vậy, hóa ra là ta hồ đồ!"
"Cũng chỉ là do quan tâm sẽ loạn, tĩnh tâm suy nghĩ lại một chút ông sẽ hiểu!"
Sở Dạ nghe một chút cũng không sót, có chút nhất thời bội phục vị "nhạc phụ tương lai" của mình, có tấm lòng, có khí phách, cũng có tỉ mỉ tinh tế quan tâm nữ nhi, không trách được có thể được Mộ Dung Gấm kính yêu. Mà lời vừa rồi cũng xác minh nói cho hắn một tin túc, cửa ải nhạc phụ này đã qua, hiện tại hắn cần giải quyết chính là một "nàng dâu tương lai".
Nhìn thấy Sở Dạ đi vào, lập tức sắc mặt Đường Trúc suy sụp, xoay người cũng không để ý hắn đã đi ra ngoài, mặc dù nàng rất muốn ngăn cản nhân vật nguy hiểm này, nhưng dường như tiểu thư không bài xích cho nên hẳn là không còn biện pháp!
"Rất hả hê?" Mộ Dung Gấm nhíu mày, sắc mặt mỉm cười nhưng thoáng qua có chút nguy hiểm.
Sở Dạ ngồi ở mép giường, cười cười đáng đánh đòn, cố lầm ra vẻ nói: "Nương tử ở trên cao, vi phu có lễ!"
Mộ Dung Gấm lấy quyển sách trên tay ném qua: "Cút!"
Sở Dạ cũng không tránh né, mặc cho sách đạp vào trên người, ngay sau đó che ngực bộ dạng khổ sở: "Nương tử, nàng thật tàn nhẫn, vi phu đau quá!"
Mộ Dung Gấm:......
Trong lòng Sở Dạ cười trộm nhưng trên mặt vẫn còn làm bộ như vô cùng khổ sở, kéo tay Mộ Dung Gấm đặt lên tim, vẻ mặt vô hạn uất ức: "Nương tử xoa xoa cho ta!"
Mộ Dung Gấm lạnh đến buồn nôn, tóc gáy dựng đứng: "Ngươi không sai biệt lắm!'
"Ha ha!" Rốt cuộc Sở Dạ cũng thu hồi nét mặt lạnh đến buồn nôn lại, ấp áp cười một tiếng, ôm lấy Mộ Dung Gấm: "Cẩm nhi, gả cho cô vương có được hay không? Cô vương đảm bảo nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ thương nàng!"
Nghe vậy Mộ Dung Gấm lại trầm mặc, hồi lâu: "Sở Dạ, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở chỗ nào? Ngươi là Đế vương một nước, vì sao nhất định chấp nhất cùng ta? Ta nhớ ngươi còn rõ hơn ta, thân phận của chúng ta là không thể nào!"
"Ta cho là nàng sẽ không để ý tới vấn đề thân phận chứ!" Sở Dạ cười khẽ: "Chỉ là coi trọng nàng ở điểm nào thì thật sự cô vương cũng không rõ, chỉ là gặp, sau đó cứ như vậy!"
"Vậy Đông Phương Hiểu thì sao đây?"
"Nàng ta?" Nhắc tới nữ nhân này, Sở Dạ có chút chán ghét, nhưng ngay sau đó lại khôi phục: "Cô vương đã ban nàng ta cho Đông Húc vương, hiện tại đoán chừng nàng ta đang làm Tiêu Dao vương phi!'
"Ngươi lạ đem nàng ta cho người khác?" Mộ Dung Gấm thế nào cũng không nghĩ tới kết quả lại như vậy, hơn nữa theo ý Đông Phương Hiểu si niệm đối với Sở Dạ, sao lại đồng ý?
"Thế nào? Chẳng lẽ Cẩm nhi hi vọng vi phu cưới nàng sao?" Sở Dạ không tự chủ dùng giọng nói uất ức, nhất thời khiến Mộ Dung Gấm dở khóc dở cười: "Ta nói dù gì ngươi cũng là Hoàng đế một nước, uy nghiêm một chút có được không?"
Sở Dạ không quan tâm cười cười: "Này nghiêm là cho người khác, đối với nương tử, muốn uy nghiêm làm cái gì?"
Không thể phủ nhận những lời này thật sự làm rung động lòng người. Mộ Dung Gấm chưa bao giờ biết yêu là cái cảm giác gì, cũng không biết nàng và Sở Dạ đây coi như là cái gì, nhưng ít nhất nàng cũng có một khắc sao động kia, trong lòng bị một cái tên Đế vương Sở Dạ lấp đầy!
Tháp Nạp Tề chính là cao nhân thần bí vài ngày trước đó Mộ Dung Chinh đã nhắc tới, bởi vì bị Mộ Dung Gấm làm bị thương cho nên hiện tại không có cách nào xuất chiến, ngay cả có người ở sau lưng chỉ huy nhưng Mộ Dung Chinh cũng không phải là ngồi không, mà Văn Tử Khiêm được người nói "quân sư hồ ly" làm sao có thể không có chút bản lĩnh, cho nên không cần Mộ Dung Gấm rat ay, trận chiến này thắng bại đã định. Hơn nữa dường như còn có "người nhiệt tâm" chạy đến quấy rối trận doanh quân địch, hiện tại tình hình hoàn toàn thiên về một bên rồi!
Dương Hạo: Chủ tử quá thiên vị, mình ôn hương nhuyễn ngọc, chúng ta ở chỗ này mệt sống mệt chết, ông trời bất công a!
Dương Phong, Bạch Sơn:.........
← Ch. 066 | Ch. 068 → |