Chương 1 (6)
← Ch.061 | Ch.063 → |
"Tiểu thư!" Đẩy cổng chính phủ tướng quân ra, trên dưới tất cả người trong phủ tướng quân đều đang chờ nàng, từ quản sự tới gã sai vặt quét sân, đều dùng một loại sùng bái, ánh mắt vô cùng kích động nhìn nàng, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong mắt.
"Tiểu thư, người thật lợi hại, cư nhiên được làm phó tướng quân. Nếu tướng quân mà biết khẳng định lẽ sẽ hạnh phú đến chết mất!" Nói xong, Mộc Hương lập tức đánh cho mình một bạt tai: "Phi phi phi, là cực kỳ vui mừng!"
"Đúng vậy, tiểu cô cô, chuyện ngày hôm nay chúng ta đều đã nghe nói, hiện tại người bên ngoài đều đang bàn luận về tiểu cô cô!"
"Được rồi!" Mộ Dung Gấm bất đắc dì rồi lại cười ôn hòa: "Ta đã đáp ứng các ngươi, hiển nhiên sẽ làm được, nhà Mộ Dung không cho phép người khác đặt chân vào, nhà Mộ Dung cũng sẽ có người của mình bảo vệ, các ngươi an tâm đi!"
"Vâng! Chúng ta tin tưởng tiểu cô cô!"
"Đúng vậy, chúng ta ẽ cùng tiểu cô cô cùng nhau bảo vệ!"
Một bóng dáng nhỏ bé cũng ung dung tiêu sái đi tới, nhẹ nhàng kéo làn váy của Mộ Dung Gấm, cái miệng nhỏ nhắn hé ra cười một tiếng: "Tiểu cô cô, bé bế!"
Thấy vậy, tất cả mọi người đều cười lên. Mấy tháng không thấy, Diệu Hi lại có thể nói đầy đủ câu rồi. Mộ Dung Gấm ôm hắn lên, thấy hắn thật thà đáng yêu, nhất thời cảm thấy vô cùng yêu thích, đứa bé là thiên chân vô tà* nhất, mà đứa bé cũng yêu thích chân thật nhất: "Nhóc gọi ta là gì?"
*thiên chân vô tà: ngây thơ khờ khạo.
Diệu Hi ôm cổ của Mộ Dung Gấm, mắt mở thật to, tròng mắt đen cơ hồ lấp đầy cả mắt, hắn hì hì cười một tiếng, vô cùng rõ ràng gọi: "Tiểu cô cô!"
Nói xong lập tức thu cánh tay, 'bộp' một hớp in lên mặt Mộ Dung Gấm, nhất thời rước lấy một tràng cười của mọi người. Mộ Dung Gấm rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng không bài xích, nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành không che giấu chút nào của mọi người, đột nhiên Mộ Dung Gấm cảm thấy tất cả đều thật đáng giá!
Hôm sau, trời chưa sáng Mộ Dung Gấm liền vào cung. Mặc vào y phục của nam nhân đơn giản, tóc bông ra, buộc cao lên như nam tử bình thường, cả người nhìn rất hiên ngang mạnh mẽ làm cho người ta hai mắt tỏa sáng. Nàng đến điện Kim Loan nhận thánh chỉ và bảo kiếm hoàng thượng ban cho, lúc này mới xuất cung mang theo mười người được chọn lựa trong phủ tướng quân rời khỏi, hiển nhiên Đường Trúc đi theo, mà Mộc Hương lần nữa bị lưu lại...
"Ô ô, không công bằng, tại sao người lưu lại luôn là ta?"
"Bởi vì ngươi đần!"
Mộc Hương khóc nhìn người trả lời, không nhịn được liếc mắt: "Ta là không bằng Cửu vương gia thông minh, bị tiểu thư nhà ta để lại ở Lạc Anh sơn trang, còn không tự biết!"
"Ngươi... Cái tên tiện nha đầu nhà ngươi, có tin bản hoàng tử đánh ngươi hay không?" Đông Phương Nhuận tức giận nhất là việc này, ngày đó hắn bị chấn kinh rồi, chờ đến khi hồi hồn thì Mộ Dung Gấm đã bị người mang đi, chờ đến khi hắn muốn đi nhìn thì lại bị chặn ở ngoài cửa, thật vất vả gặp được Lạc Anh Cách, cuối cùng lại biết được Mộ Dung Gấm đã đi rồi, lưu lại mình hắn cô đợn một người trở lại, tại sao hắn lại không thể nổi giận được cơ chứ?"
"Ngươi đánh đi! Có bản lĩnh thì ngươi đánh đi, chờ khi tiểu thư ta trở lại ta liền nói với nàng ngươi khi dễ ta!"
Đông Phương Nhuận thấy vô cùng nực cười: "Lại còn tố cáo, trẻ con ngây thơ à? Huống chi ta đây còn chưa đánh ngươi?"
"Hừ! Ngươi có bản lĩnh thì tới đánh thử một chút?"
Đông Phương Nhuận: "......"
Ước chừng một tháng ra roi thúc ngựa, cuối cùng Mộ Dung Gấm cũng đã tới doanh trướng chính nơi quân Mộ Dung đóng. Bởi vì có đồng mệnh cổ trong người, Mộ Dung Gấm có thể xác định Mộ Dung Chinh không đáng lo ngại, nhưng hiện tại cuối cùng cũng đã gặp được rồi, lòng của nàng cũng hăm hở hơn!"
Giục ngựa chuẩn bị đi vào, lại bị người dùng trường thương ngăn lại: "Đứng lại! Đây là quân doanh trọng địa, những người không có nhiệm vụ không được đi vào!"
Mộ Dung Gấm cũng không tức giận, chỉ nói: "Làm phiền thoog báo một tiếng, nói Mộ Dung Gấm đã đến rồi!"
"Mộ Dung Gấm cái gì..." Binh lính vừa mới rống lên, nhưng đột nhiên cảm thấy cái tên này không đúng, ngay sau đó vô cùng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Gấm: "Tiểu cô cô?"
"Ngươi biết ta?"
Nghe vậy, người binh lính kia không hề đáp lại Mộ Dung Gấm, mừng như điên phi thân chạy ra sau: "Tiểu cô cô đến rồi! Tiểu cô cô đến rồi! Mọi người mau ra đây, tiểu cô cô đến rồi!"
Nhất thời, cả doanh trại náo nhiệt, Mộ Dung Gấm im lặng, chỉ là thông báo một chút mà đến nỗi này sao?
"Cẩm nhi!" Văn Tử Khiêm từ doanh trại chính chạy đến, vui mừng mình Mộ Dung Gấm: "Cẩm nhi, sao con lại tới đây?"
Mộ Dung Gấm tung người xuống ngựa nghênh đón, nhìn thân thể Văn Tử Khiêm càng thêm gầy yếu, trong lòng khẽ đau: "Nghĩa phụ! Người gầy đi!"
Văn Tử Khiêm bang hoàng khoát khoát tay: "Đừng nói ta, trước tiên đi vào nhìn cha con đi!"
"Vâng!"
Văn Tử Khiêm mang Mộ Dung Gấm vào, dọc đường đi tất cả mọi người dừng lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Gấm, trên mặt có tò mò, có vui mừng, cũng có kích động. Văn Tử Khiêm mỉm cười nhìn, nhưng mặt vẫn sưng lên, quát: "Từng người đều trở lại vị trí của mình, không được sơ sót!"
"Rõ!" Như là muốn biểu hiện trước mặt Mộ Dung Gấm, tất cả mọi người đáp lại cực kỳ vang dội!
Văn Tử Khiêm lắc đầu một cái, mang Mộ Dung Gấm vào trong chủ trướng: "Thái y triều đình phái tới luôn luôn chữa trị cho tướng quân, hôm nay đã tốt hơn rất nhiều. Hoàng thượng phái người đến nhận chức tướng quân, nhưng tướng quân không muốn rời đi, cho nên vẫn kéo dài tới hiện tại!"
"Nhưng điều này mặc kệ đã, con tới xem thương thế của phụ thân rồi nói tiếp!"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |