Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Kim Sủng – Tà Y Hoàng Hậu - Chương 041

Thiên Kim Sủng – Tà Y Hoàng Hậu
Trọn bộ 143 chương
Chương 041
Gây sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-143)

Siêu sale Lazada


Sau đó Mộ Dung Gấm mới biết, cái gọi là tài nữ tranh tài lại là đặc biệt chuẩn bị vì Sở Dạ. Vào ngày thứ hai, bài danh tài nữ được thông báo, trừ việc Đông Phương Hiểu đột nhiên xảy lên xếp hạng thức nhất, hạng vị năm người kia cơ hồ vẫn không nhúc nhích.

Tiếp đó một đạo thánh chỉ được tuyên cáo trong lúc lâm triều, vì an bình hai nước, bát công chúa Đông Phương Hiểu hòa thân Sở quốc, năm ngày sau liền đi!

Trong nháy mắt nghe được tin kia, Mộ Dung Gấm có chút sững sờ, ngay sau đó liền đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống. Nàng thừa nhận nàng có chút để ý chuyện liên quan đến Sở Dạ, nhưng cũng không có khả nang thao túng tâm tình của nàng, ít nhất hiện tại Sở Dạ đối với nàng có cũng được mà không có cũng không sao!

"Hoàng huynh! Tại sao người huynh cưới không phải là Cẩm nhi tỷ tỷ? Tại sao huynh lại phải cưới cái công chúa gì gì kia?" Sở Linh Nhi đau lòng, nàng cho là hoàng huynh và Cẩm nhi tỷ tỷ là một đôi, nàng cho là lần này hoàng huynh sẽ cưới Cẩm nhi tỷ tỷ. Nhưng kết quả làm sao lại biến thành như vậy?

Sở Dạ bất đắc dĩ, hắn từ trước luôn lạnh lùng với người khác, nhưng cố tình không hạ được độc ác với nha đầu này, dẫn đến hiện tại nàng có gan lớn chất vấn hắn như thế này: "Đừng hỏi nhiều!"

"Đừng! Hoàng huynh, huynh nhất định phải cưới Cẩm nhi tỷ tỷ. Nếu không muội liền không để ý đến huynh!" Sở Linh Nhi vung tay Sở Dạ, làm như giận thật.

Sở Dạ làm sao có thể không nhìn ra tiểu nha đầu này đanh uy hiếp hắn, thế nhưng uy hiếp cũng quá nhỏ rồi? Môi mỏng vô tình vẽ lên một đường cong: "Muội cứ như vậy thích nàng?"

diendanlequydon

"Ừm!" Sở Linh Nhi nghe vậy nhanh chóng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại cau mày: "Cẩm nhi tỷ tỷ giống như không thích muội!"

Lần này ngược lại Sở Dạ có chút ngạc nhiên: "Vậy muội thích nàng ở điềm nào?"

"Điểm nào?" Sở Linh Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Nàng......Nàng vô cùng....... Cái đó....."

Suy nghĩ hồi lâu, nàng cũng không nghĩ ra mình thích Mộ Dung Gấm ở điểm nào. Ngày đó nàng cũng chỉ la nghe Dương Hạo nói hoàng huynh hình như thích, sau đó không kịp chờ đợi muốn đến xem người có thể khiến hoàng huynh động lòng người, sau đó nàng bỏ chạy. Tuy nhiên nàng lại bị nàng lạnh lẽo cự tuyệt, còn phái người đánh đuổi nàng. Sau đó lại vì chuyện nàng phá vỡ chuyện tốt của nàng cùng hoàng huynh, cho nên bắt đầu quang minh chánh đại đi vào. Nhưng sau đó đều là do Mộc Hương bồi nàng, sau đó cùng Đường Trúc đánh nhau. Hình như.... Cẩm nhi tỷ tỷ căn bản không có để ý nàng.......

Nghĩ tới đây, Sở Linh Nhi có kích động muốn khóc, nhưng......: "Nhưng muội chính là thích nàng! Nàng bất đồng với những người khác, muội rất thích nàng làm hoàng tẩu của muội!"

Sở Dạ hé môi muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy người đi tới lập tức ngừng nói.

Rất nhanh, người nọ chập chờn thân thể đi tới: "Gặp qua Sở hoàng!"

"Không ngờ Sở hoàng cùng công chúa ở nơi này ngắm hoa, tỳ nữ của ta làm chút bánh ngọt, không bằng hai vị cùng nhau nếm thử một chút đi!" Tôn Phỉ Phỉ lấy vẻ mặt mỵ hoặc, ánh mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm Sở Dạ, bộ dáng kia hận không chính mình dính lên.

Sở Linh Nhi thấy bộ dáng này của ta muốn nôn, rõ ràng đã thành thân còn muốn quyến rũ hoàng huynh của mình, thật là không có liêm sỉ: "Hoàng huynh, muội đi ra ngoài chơi!"

Dứt lời cũng không quản hai người nét mặt gì, trực tiếp xoay người rời đi. Trong lòng khó chịu Sở Linh Nhi không chú ý đường phía trước, cho nên vừa đúng đụng phải người đối diện. Một mặt không ngại ngã trên mặt đất, trên mông trong nháy mắt cảm thấy đau đớn vô cùng, nhất thời cả giận: "Đáng chết, ngươi đi bộ không nhìn à?"

Đông Phương Nhuận vốn cũng muốn phát giận, nhưng nhìn rõ ràng đối phương là công chúa Sở quốc thì nhịn xuống, thật không nghĩ đến đối phương lập tức mắng lên, mặt đỏ bừng: "Rốt cuộc là ai không nhìn đường? Rõ ràng chính ngươi đụng tới, người của Sở quốc chính là không lễ phép như vậy à?"

"Cái gì?" Sở Linh Nhi vụt dậy từ mặt đất, đợi thấy nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, nhất thời còn giận hơn. Hiện tại gương mặt này nàng không muốn nhìn thấy nhất: "Ngươi mới không có lễ phép, một nam nhân có gương mặt nữ nhân, thật không có lễ phép!!"

Đông Phương Nhuận giận: "Mặt của ta thì làm sao? Lại nói nhìn mặt của ngươi đi, quắc mắt trừng mi, mũi to, dáng dấp xấu, hơn nữa còn hung hãn như vậy, đi ra ngoài còn có thể hù chết một đống người. nếu ta là ngươi đã sớm không dám gặp người khác rồi."

"Ngươi.... Ngươi....." Sở Linh Nhi vẫn là lần đầu tiên bị người mắng như vậy, chưa bao giờ có người dám nói nàng xấu xí, giơ tay lên cho Đông Phương Nhuận một quyền, đánh ngã hắn xuống đất, sau đó chưa hết giận xông lên đánh tiếp.

"Ai! Làm sao ngươi đánh người?" Đông Phương Nhuận bị đánh đau, chỉ đành che đầu tránh né, thái giám một bên trợn mắt há hốc mồm, lập tức quên động tác.

"Nhanh lên một chút, can bọn họ ra!" Dạo chơi hoa viên, Đông Phương Hiểu nhìn một màn này, nhất thời nóng nảy. Năm sáu người mới kéo được Sở Linh Nhi ra, có thể thấy được nha đầu này mạnh như thế nào.

"Ưm......" Đông Phương Nhuận bị Sở Linh Nhi hù chết, đau đến không đứng lên được, bị người đỡ dậy, giận dữ nhìn chằm chằm Sở Linh Nhi: "Xú nữ kia, nói chuyện cứ nói, đánh người tính gì là anh hùng hào hán!"

"Đánh cho ngươi đấy thì như thế nào?" Sở Linh Nhi mặt 'còn muốn đánh tiếp'.

'Đủ rồi!" Đông Phương Hiểu đột nhiên quát lạnh một tiếng, bất mãn nhìn Sở Linh Nhi: "Ngươi đường đường là một công chúa, còn ra thể thống gì!"

Nghe vậy Sở Linh Nhi cười lạnh: "Ta có ra thể thông hay không cần tới ngươi dạy dỗ!"

"Không quá mấy ngày nữa bản công chúa sẽ là hoàng tẩu của ngươi, chẳng lẽ còn không thể dạy dỗ ngươi sao?" Đông Phương Hiểu kiêu ngạo ngẩng đầu, ánh amwts nhìn Sở Linh Nhi đều là khinh thường. Giờ phút này nàng ta nghiệm nhiên lấy thân phận hoàng hậu Sở quốc để dùng.

Sở Linh Nhi cười càng lớn hơn: "Chỉ bằng suy nghĩ của ngươi? Bản công chúa nói cho ngươi biết, chỉ cần bản công chúa ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tốt hơn! Hoàng tẩu của ta tuyệt đối không là ngươi...ngươi cứ nằm mơ đi!"

Đông Phương Hiểu sắc mặt run lên, không thể nghi ngờ Sở Linh Nhi đã khiêu chiến ranh rới cuối cùng của nàng ta, cắn răng cười lạnh: "Xem ra cần bổn cung dạy dỗ ngươi cái gì gọi là tôn trưởng!"

diendanlequydon

Sở Linh Nhi quẫy người một cái, phát hiện mình bị mấy ma ma kiềm chế không nhúc nhích được, bột thuốc trên người cũng đã dùng hết rồi, mắt thấy Đông Phương Hiểu đi tới, nhất thời trợn to hai mắt: "Ngươi dám!"

Đông Phương Nhuận cũng cả kinh: "Dừng tay!"

"Hừ!" Đông Phương Hiểu hừ lạnh một tiếng, xuống tay không lưu tình, 'bốp' một tiếng thanh thúy, bàn tay vung lên trên mặt Sở Linh Nhi. Sở Linh Nhi bị đau lệch một bên mặt, khuôn mặt trắng noãn nhất thời sưng đỏ.

"Cút ngay!" Đông Phương Nhuận hất tay thái giám đang dìu mình, hai bước đi lên kéo Đông Phương Hiểu đang giơ tay lần nữa: "Muội dừng tay cho ta!"

Đông Phương Hiểu giễu cợt: "Ngươi là cái thá gì, cút ngay cho ta, cẩn thận ngay cả ngươi ta cũng đánh!"

Đông Phương Nhuận một tay kéo nàng ta ra, Đông Phương Hiểu không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa ngã xuống đất. Sau khi ổn định thân thể liền giận dữ, sau đó trực tiếp sử dụng đã văng Đông Phương Nhuận ra, hướng một cung nữ ở bên cạnh quát chói tai: "Nhìn cái gì, còn không bắt hắn lại cho ta!"

Đông Phương Nhuận bị người ta tóm lấy, giận đến giãy giụa, tuy nhiên cũng không thoát khỏi tay của mấy nha đầu kia.

diendanlequydon

Sở Linh Nhi không ngờ liếc nhìn Đông Phương Nhuận, ngay sau đó châm chọc nói: "Ngay cả đệ đệ của mình cũng xuống tay được, lòng của ngươi đúng là không phải là độc bình thường. Người như vậy, xách giày cho hoàng huynh ta cũng không xứng!"

"Ngươi im miệng cho ta!" Đông Phương Hiểu lệ rống, nàng ta đã nhẫn lại cực hạn với Đông Phương Nhuận rồi. Trong khoảng thời gian này vì Sở Dạ, nàng ta hết sức muốn lấy lòng Sở Linh Nhi, nhưng nàng chẳng những không xem ra gì, còn nhiều lần khiên cho nàng mất sạch thể diện. Nếu không phải nàng ta là công chúa Sở quốc nàng đã sớm không để yên cho nàng. Hôm nay hôn sự của nàng ta và Sở Dạ đã định, nàng ta cũng không cần cố kỵ nữa. Huống chi là nàng động thủ trước, nàng ta cũng chỉ là 'thay mặt' đệ đệ của mình, coi như đánh nàng cũng không ai dám nói gì. Nghĩ tới đây, nụ cười âm hiểm của nàng ta càng sâu thêm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-143)