Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Kim Hạ Phủ - Chương 087

Thiên Kim Hạ Phủ
Trọn bộ 100 chương
Chương 087
Thật anh minh thần võ (giỏi giang sáng suốt)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


Edit: hoacodat

"Viên nhi, muội khỏe hơn chưa? Thật dọa chết người!" Trần Châu mang Tiểu Hà đi vào, ngồi bên giường nhìn Hạ Viên, thấy sắc mặt nàng tốt hơn nhiều, thế này mới buông lỏng nói: "Hiện giờ đã tháng năm, đang lúc nắng nóng, rắn đều sợ nóng, ít khi đi ra. Lúc này không hiểu làm sao, thế nào lại ra một con rắn độc." Nói xong thấy Hạ Viên đang chịu nóng, thuận tay cầm cây quạt, quạt cho Hạ Viên vài cái.

Hạ Viên nghe Trần Châu nói thế, trong lòng nhảy dựng, trầm ngâm nói: "Chuyện này thật có chút cổ quái!"

"Ta nói cổ quái là muội đó." Trần Châu thấy Hạnh Nhân không ở đây, Tiểu Hà đang bận rộn vắt khăn lau mặt cho Hạ Viên, nàng tự sáp qua nói: "Muội hay lắm, đột nhiên lạnh nhạt với thiếu tướng quân mần chi? Nếu có thiếu tướng quân ở bên cạnh mình, không cần nói đến rắn, cho dù trăm con, cũng không cắn được muội."

"Ta..." Hạ Viên đơn giản bò dậy, lấy cái gối trúc đỡ lấy lưng. Thấy Tiểu Hà vắt khăn con đưa đến đây, lau mặt xong lại đưa khăn cho Tiểu Hà, thấy nàng đi ra, thế này mới rối rắm nói: "Muội là thấy ở cùng An ca ca rất thuận lợi, nên nghĩ muốn vắng vẻ huynh ấy một chút, xem huynh ấy sốt ruột thành cái dạng gì!" Ôi, kiếp trước người ta chưa từng nếm qua tình ái, lúc này còn chưa có lớn đã gả cho người, một chút cũng không được hưởng qua chuyện được nam hài tử theo đuổi, cho nhau rối rắm, càng rối rắm thì càng thêm ngọt ngào. Lúc này mới vừa vắng vẻ An ca ca mấy ngày, thượng đế đã trừng phạt ta sao? Thế mà rơi xuống một con rắn độc đến cắn ta!

"Muội đó, thật không biết phải nói muội thế nào mới tốt?" Trần Châu chỉ chỉ vào thái dương Hạ Viên, "Người ta chỉ sợ có khúc mắc, muội lại ngại quá thuận! Muội lúc này lạnh nhạt thiếu tướng quân, cũng không sợ người khác nhân cơ hội gần gũi huynh ấy sao? Muốn ta nói, cái Mã Vân kia mặc dù là giúp muội hút nọc độc rắn ra ngoài, nhưng không chừng cũng không có lòng hảo tâm đó đâu!"

"Muội cũng cảm thấy nàng ta khả nghi, nhưng mà lúc này nàng ta xem như đã cứu muội, muội còn suy nghĩ nghi ngờ nàng, nhưng sẽ làm người khác thất vọng chán nản. Con rắn độc kia đột nhiên bò ra, chính muội còn chưa kịp phản ứng, Mã Vân đã nhào đầu tới trước hút lấy độc, thực là có chút cổ quái." Hạ Viên nói lại một lần tình hình lúc ấy, phủ bên tai Trần Châu nói: "Tỷ đỡ muội, chúng ta âm thầm đi qua nhìn Mã Vân kia một cái, chỉnh chỉnh Thượng ma ma, nhìn xem là thế nào."

Lại nói đến Thượng ma ma nghe Tưởng Hoa An đến đây, chạy nhanh vào lay lay tay Mã Vân, ghé vào tai nói: "Con phải nắm bắt đúng thời gian, đợi thiếu tướng quân vừa đi vào, con liền lập tức như gặp ác mộng hét lên một tiếng, ngã xuống đất. Con đã cứu thiếu phu nhân, thế này mới bị nhiễm độc, lúc này lại ngã xuống đất, thiếu tướng quân bất kể thế nào cũng phải đích thân đỡ lên. Thiếu tướng quân đưa tay tới, con giả vờ muốn tự mình đứng dậy, tránh trái tránh phải, tất nhiên xiêm y tự động mở ra. Nhân lúc đó, ta sẽ dẫn người đi vào... Còn sợ thiếu tướng quân từ chối nữa sao." Thượng ma ma nói xong, đắc ý nở nụ cười, "Còn nữa, trong khoảng thời gian này thiếu phu nhân vắng vẻ thiếu tướng quân, cũng không biết thiếu tướng quân bị dày vò thành cái dạng gì, lúc này không chừng lại thuận nước đẩy thuyền." Made by dien dan.. lê"quý"" Đôn....

Mấy năm nay Mã Vân sống trong thôn trang, nhìn thấy nha đầu cùng lứa với mình xứng với gã sai vặt, dần dần thành lão mụ tử (mụ già), nhiều khi đương gia còn đánh mắng chửi bới, làm sao còn giống con người, trong lòng nàng thề, tuyệt đối không sống như các nàng ấy. Lần này có thể hồi phủ, làm sao có thể bỏ qua cơ hội? Lập tức nằm trên giường suy nghĩ, bằng vào thủ đoạn và dung nhan của mình, chỉ cần thiếu tướng quân nạp mình, không sợ không bắt được tâm hắn. Lại nhanh chóng sinh con đẻ cái, địa vị trong phủ càng vững chắc. Tương lai nếu tử nữ (con trai con gái) có tiền đồ, quan hệ đến thân mẫu là nàng, đời này cũng được xuất đầu (ngẩng đầu làm người).

Hạ Viên sửa lại xiêm y, nghĩ để Trần Châu đỡ mình đi ra ngoài thì Hạnh Nhận lại thở hồng hộc đi vào nói: "Thiếu phu nhân, con rắn độc trong vườn kia, đã điều tra ra được là ai mang vào."

"Là ai?" Hạ Viên kinh ngạc nói: "Thế mà thực sự có người dám mang rắn độc vào phủ tướng quân, không muốn sống nữa sao?"

"Là Mã Vân!" Hạnh Nhân vẫn còn đang tức giận, oán hận nói: "Nàng ta thật sự bị mỡ heo mông tâm, cư nhiên dám hại thiếu phu nhân."

Thì ra Tưởng Hoa An dẫn Hạnh Nhân đến ngoài cửa phòng Mã Vân, thấy Thượng ma ma ra đón, tất nhiên sẽ hỏi: "Mã Vân tỉnh chưa?"

"Đại phu nói uống thuốc xong sẽ tỉnh lại, nhưng lúc này vẫn chưa có tỉnh, chính là đang gặp ác mộng, lay động thế nào cũng không tỉnh, chỉ sợ không thể qua khỏi." Môi Thượng ma ma giật giật, giống như còn có chuyện gì khó nói ra, một lúc sau giống như đã quyết tâm, hắng giọng nói: "Con rắn kia mang độc vật tính âm, bị nó cắn gặp phải ác mộng, chỉ sợ bị âm vật lên người. Thiếu tướng quân là võ tướng, dương khí mạnh nhất, nếu có thể đi vào phòng nhìn một cái, không chừng sẽ dọa được âm vật ra khỏi. Bản thân lão nô biết, thiếu tướng quân không tin mê tín, nhưng liên quan đến mạng người..."

Hạnh Nhân nghe theo Hạ Viên dặn cùng Tưởng Hoa An đến đây, lúc này nghe Thượng ma ma nói, cảm giác thấy chút không đúng, không khỏi xen vào nói: "Thượng ma ma, ta đi vào trước xem Mã Vân tỷ tỷ một chút thôi!"

"Ôi, Hạnh Nhân à, nếu người khác tất nhiên là nhìn được, ngươi lại không nhìn được đâu." Thượng ma ma thấy Hạnh Nhân muốn vào phòng, vội ngăn nàng lại: "Mã Vân trúng độc rắn, ngươi lại cầm tinh con rắn, đi vào chỉ sợ xảy ra chuyện."

Mấy năm nay Tưởng Hoa An bôn ba bên ngoài, người nào mà chưa gặp qua, lúc này thấy Thượng ma ma nhắc tới Mã Vân, mặc dù lời nói có bi thiết, ánh mắt lại lóe lóe, đã nổi lên lòng nghi ngờ. Lại nghĩ tới trong vườn từ trước đến nay không có rắn, trong lúc trời đang nắng gắt bỗng lại nhảy ra một con rắn. Nghe nói con rắn này mới phóng tới, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ ràng, Viên nhi đã bị cắn một cái, lúc ấy Hạnh Nhân đang đứng bên cạnh cũng ngớ người, Mã Vân đang đứng đàng xa, vì sao lại chạy đến nhanh như vậy? diễn đàn Lê.. Quý.. Đônn. Hỏi cũng không kịp hỏi một câu, đã biết là rắn cắn, còn cúi xuống hút độc rắn kia ra, trái lại giống như nàng ta sớm biết được có rắn đi ra cắn người, chuẩn bị tốt giúp Viên nhi hút độc rắn vậy.

Lòng Tưởng Hoa An suy nghĩ, khép ngón trỏ và ngón giữa lên môi thổi, phát ra tiếng huýt gió. Thượng ma ma và Hạnh Nhân nghe được có tiếng huýt gió, đều sửng sốt, thiếu tướng quân làm gì thế? Không đợi các nàng suy nghĩ xong, trước sân đã xuất hiện mấy cái bóng dáng, chính là thị vệ trong phủ, lúc này cất tiếng nói: "Thiếu tướng quân có gì phân phó?"

"Chuyện thiếu phu nhân bị rắn cắn, các ngươi tra ra sao rồi?" Tưởng Hoa An khoanh tay, mặt lạnh hỏi: "Hiện giờ có rắn đi vào phủ Tướng quân cắn người, không chừng sau này còn có những con vật khác vào phủ cắn người, việc này cần phải tra rõ."

"Thiếu tướng quân, nhiều ngày nay mọi người ra vào phủ tướng quân đã tra rõ hết, ngoại trừ một người, nhưng người này lại không có điểm khả nghi." Một thị vệ bước ra phía trước, cất tiếng thưa: "Người còn chưa điều tra, chính là Mã Vân cô nương đã cứu thiếu phu nhân."

Thượng ma ma đang nắm tay Hạnh Nhân, lúc này lại bỏ tay ra, la làng nói: "Thiếu tướng quân, Mã Vân vì cứu thiếu phu nhân, lúc này sinh tử còn chưa rõ..."

"Thượng ma ma, ngươi dừng nói đi." Tưởng Hoa An vẫy tay bảo nàng ngưng nói, thản nhiên nói với thị vệ: "Mã Vân cũng có hiềm nghi, các ngươi điều tra phòng nàng ngay trước mặt ta. Đợi sau khi nàng tỉnh lại, lại thẩm vấn vài câu. Nếu nàng ta trong sạch, vừa vặn cũng thoát hiềm nghi."

"Thiếu tướng quân, Mã Vân là một nữ tử gia nằm ở trong phòng, nếu tùy ý để mấy vị thị vệ đại ca này đi vào phòng điều tra, chỉ sợ không ổn đâu!" Thượng ma ma khẩn trương, chuyện mấu chốt tự nhiên bị hủy, lại vì sợ Mã Vân hút rắn độc bị cứu trễ, nên có một vị thuốc trị độc rắn chưa ném đi. Nếu tìm ra được vị thuốc này, theo vị thuốc tra ra nơi bán, làm sao còn giấu diếm được? Còn tưởng rằng để cho Mã Vân cứu thiếu phu nhân, thiếu tướng quân tất sẽ không sinh lòng nghi ngờ đến trên người nàng, không đoán được... hiện giờ đành phải trì hoãn thời gian, lại giương giọng nói ra như vậy, Mã Vân ở bên trong nghe được, trước giấu đi vị thuốc trị rắn kia, mới không có chuyện gì.

"Lý Thôi, ngươi đi vào xem!" Tưởng Hoa An sớm chỉ vào một gã thị vệ, vẫy tay cho hắn đi vào, thế này mới quay đầu nhìn sắc mặt chợt đỏ chợt trắng của Thượng ma ma nói: "Lý Thôi còn chưa làm lễ đội mũ (lễ trưởng thành), được xem như đồng tử (còn nhỏ, trẻ con), hắn đi vào tự nhiên không thành vấn đề."

Khi Hạnh Nhân nói đến đây, thở gấp nói: "Thiếu phu nhân, thiếu tướng quân vừa nói xong, vị tiểu thị vệ kia "vèo" một cái đã vào phòng, không đợi Thượng ma ma phản ứng kịp, đã tìm ra được rất nhiều sự việc, còn có một vị thuốc trị rắn độc không bình thường. Không đợi thiếu tướng quân mở miệng, Mã Vân đã tóc tai bù xù từ trong nhà đi ra quỳ trên mặt đất, thừa nhận nàng ta mua của người ta, mang con rắn độc kia vào phủ đến cắn thiếu phu nhân. Còn nói việc này không liên quan đến người khác, chỉ cầu thiếu tướng quân không phạt Thượng ma ma và cha nương nàng."

E hèm, thế mà không cần ta ra mặt, An ca ca đã nhanh chóng xử lý xong xuôi sự tình rồi. Thật sự là anh minh thần võ! Hạ Viên nhanh chóng quay người nằm trên giường, ngẩng đầu nói với Trần Châu: "Châu tỷ, chúng ta không cần đi nữa!" truyện được ed bởi diễn đàn lê Quý Đônnn

Trần Châu đang định nói chuyện, nhìn thấy Thượng Tiệp mang đám người Quý Thư đến thăm Hạ Viên, nên cười đi về phòng trước.

Đợi đến khi trong phòng không có ai, Quý Thư kéo tay Hạ Viên nói: "Sao thế, sao bị cắn rồi? Ta ở trong phủ nghe được tin, bị dọa không nhỏ, cũng không kịp thay quần áo, đã vội vàng đến đây."

"Nương, con không sao hết." Hạ Viên cười nói qua sự tình, cũng nói qua chuyện Tưởng Hoa An vừa xử lý sự tình Mã Vân.

Quý Thư thấy tinh thần Hạ Viên rất tốt, cũng yên lòng, xoa nắn tay Hạ Viên nói: "Viên nhi, Hoa An tuy lớn hơn con mười tuổi, nhưng phải nhớ kỹ, nam nhân dù lớn cũng phải dụ dỗ chút, không thể tùy hứng vắng vẻ nó. Lúc này con còn chưa cập kê, không thể viên phòng, nó đã bị dày vò, lại còn vô cớ vắng vẻ nó nữa, nó càng khó chịu. Huống chi, tình huống này ở trong mắt người có tâm, lại dễ sinh chuyện." Nói xong dằn lòng, sau đó phủ người qua tai Hạ Viên nói: "Không thể viên phòng, nhưng ôm một cái hôn một cái, con cứ tùy nó, không được chối từ."

Hạ Viên nghe đỏ mặt không lên tiếng.

Vì thấy Hạ Viên cũng không có chuyện gì, Quý Thư mới cáo từ đi về.

Đến tối, Hạ Viên nghe được Mã Vân bị đuổi ra khỏi phủ, Thượng ma ma bị phạt quét vườn. Chưa kịp bi ai cho các nàng, Tưởng Hoa An lại đến đây, vừa vào đã hỏi: "Tối có uống thuốc chưa? Nhưng đừng để lại mầm bệnh."

"Uống rồi." Hạ Viên ngủ cả buổi chiều, lúc này đã tươi tỉnh, thấy Tưởng Hoa An ngồi trước giường nhìn nàng, đưa tay cầm bàn tay to Tưởng Hoa An, nhẹ nhàng nói: "An ca ca, mấy ngày nay lạnh nhạt huynh, huynh không giận muội chứ?"

"Giận!" Tưởng Hoa An bỗng rút tay về, giọng nói buồn bực: "Muội không nói, ta cũng quên, trời tối rồi, nên không thể vào phòng muội được. Ta đi trước."

"Đừng đi!" Hạ Viên vươn tay ra bắt lấy góc áo Tưởng Hoa An, nhỏ giọng nói: "Đây là phòng muội, cũng là phòng An ca ca, An ca ca tùy thời đều có thể đi vào."

"Không đi cũng được, muội phải hôn ta, mấy ngày nay đã chết ngạt ta rồi." Tưởng Hoa An dễ dàng thấy Hạ Viên mềm giọng cầu xin, tự nhiên được một tất lại muốn tiến thêm một thước, ghé sát vào nói: "Phải hôn tỉ mỉ, không được chuồn chuồn lướt nước."

"Ối!" Đây thực sự là An ca ca anh minh thần võ trước mặt mọi người sao? Hạ Viên không nhịn được cười, đi qua phủ lên trên môi Tưởng Hoa An mút mút.

Tưởng Hoa An cũng không nhịn được nữa, đưa tay ôm Hạ Viên, đặt lên trên giường liền hung hăng hôn. Hạ Viên lúc này có chút suy yếu, thân mình càng mềm mại hơn. Tưởng Hoa An đưa tay đặt lên trên lưng nàng, tay kia vòng qua cổ nàng, càng hôn càng cảm thấy không đủ.

Trằn trọc, nghiền nát, môi lưỡi quấn quýt, bên trong môi và răng giao thoa gắn bó, tiếng thở dốc của Tưởng Hoa An càng lúc càng trầm đục. Hạ Viên biết không tốt, đưa tay đẩy ra, sao đẩy không được vầy nè? Ôi ôi, quả nhiên vắng vẻ qua đi, nhiệt tình càng sâu mà!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-100)