Lần đầu tiên mớm nước
← Ch.043 | Ch.045 → |
Edit: hoacodat
Mười cô nương đều lần đầu ngồi thuyền, sau khi dong buồm lái thuyền, có mấy người cảm thấy hơi không khỏe, còn có ba người say tàu nghiêm trọng, nhóm ma ma mặc dù càu nhàu, nhưng may đã sớm chuẩn bị, vội tìm miếng gừng cho các nàng ngậm, lại dán thuốc dán lên bụng các nàng, thế này mới tốt hơn chút. Mặc dù Hạ Viên không say tàu, nhưng vẫn xin một miếng gừng nhỏ ngậm vào, vì cô nương cùng khoang thuyền nôn mửa nhiều quá, mùi trong khoang thuyền không dễ chịu lắm, nên kéo Trần Châu chạy lên boong thuyền thông khí.
"Viên nhi, muội có cảm thấy Sử Duyệt hay lảng vảng trước mặt An ca ca không?" Trần Châu Hạ Viên nắm tay nhau, thầm thì: "Nàng mười bốn tuổi rồi, còn chưa hứa người, có phải đã coi trọng An ca ca rồi? Trước kia ở nhà, ta nghe đại ca nói với đại tẩu của ta An ca ca là một người rất xuất sắc, có rất nhiều phu nhân muốn gả nữ nhi cho huynh ấy đấy! Nếu Sử Duyệt gả cho An ca ca, thì chính là thiếu tướng quân, thật là uy phong." Nói xong lại ghé vào tai nói: "Lúc muội còn nhỏ, không phải Tướng quân phu nhân dẫn theo An ca ca bọn họ đến phủ các ngươi cầu thân qua sao, vậy rốt cuộc là cầu cho nhi tử nào? Nếu như là An ca ca thì tốt quá, nếu phủ nhà muội đồng ý việc hôn nhân này, vậy muội chính là vị hôn thê An ca ca rồi, Sử Duyệt kia tự nhiên ở một bên hóng mát đi."
"Phi phi, nói bậy bạ gì đó?" Hạ Viên nhanh tay che miệng Trần Châu, da mặt mỏng dở khóc dở cười. Bỗng suy nghĩ lại, cũng nghi hoặc, đúng vậy, lúc ấy Tướng quân phu nhân đến phủ cầu thân, là cầu cho nhi tử nào? Theo lý mà nói, việc cầu thân tự nhiên bắt đầu từ Đại nhi tử. Nhưng bản thân mình lúc ấy tuổi nhỏ, nàng (Thượng Tiệp) không có khả năng vì nhi tử mười mấy tuổi cầu nữ oa nhi làm nàng dâu chứ? Tất cả mọi người đều đoán là cầu cho Tưởng Hoa Cái, người trong phủ có lúc cũng lấy chuyện này ra nói đùa nữa là! Vài ngày trước Tiểu ca ca còn lặng lẽ nói với mình, trở về từ Bắc Thành quốc, phủ Tướng quân có khả năng sẽ chính thức tới Hạ phủ cầu thân, để mình chuẩn bị tâm lý. Bản thân đoán lão nương tất sẽ không đáp ứng hôn lễ ngay, nên cũng an tâm.
Trần Châu bị che miệng, nên đưa ngón tay chỉ bên kia mạn thuyền. Hạ Viên theo ngón tay nàng nhìn qua, thấy Tưởng Hoa An đứng gần mạn thuyền bên kia, bỗng nhớ tới trong túi y phục của hắn chứa rất nhiều đồ ăn vặt, không khỏi buông tay khỏi miệng Trần Châu, cười hì hì nói: "Chúng ta đi lấy đồ ăn vặt chỗ An ca ca ăn giải khuây đi!"
Trần Châu gật đầu mãnh liệt nói: "Chính là lời ta muốn nói, lại bị muội làm không nói ra được đấy. Nhưng ta thấy hắn phân một nửa đồ ăn vặt cấp cho nhóm ma ma rồi, còn lại một nửa chứa trong túi quần áo. Nghe đâu là Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân chuẩn bị cho hắn ăn trên đường. Bọn họ sao ăn những thứ linh tinh này, tự nhiên phải phân cho chúng ta ăn thôi. Ngậm miếng gừng cả nửa ngày, miệng toàn là vị gừng, vẫn phải lấy một chút mứt hoa quả ăn trước. Đều tại nương ta, chỉ lo bỏ những vật kiện xiêm y linh tinh thôi, lại không bỏ mấy đồ ăn vặt cho ta, không biết ta không có đồ ăn vặt sẽ ngồi không yên sao?"
Hai người đang nói, lại thấy có một bóng dáng xinh đẹp bước gần tới chỗ Tưởng Hoa An, nghiêng đầu nói cái gì đó, cười ngọt ngào.
"Viên muội muội nhìn đi, Sử Duyệt thấy An ca ca đứng một mình, lại sáp tới nói chuyện, vẻ mặt An ca ca không tình nguyện, chúng ta chạy nhanh tới cứu huynh ấy đi!" Trần Châu kéo Hạ Viên đi, vừa nói thầm: "Mặc kệ Tướng quân phu nhân chuẩn bị cấp muội cho An ca ca hay là Khoan ca ca, dù sao tương lai muội chính là người phủ Tướng quân, bây giờ cũng không thể vứt An ca ca cho Sử Duyệt trèo lên được. Chúng ta giảng nghĩa khí."
"Còn nói linh tinh ta đi trước đó!" Hạ Viên nghe lời Trần Châu nói... , giãy tay giả vờ muốn đi, lại bị Trần Châu một phen bắt lấy, đành phải đi theo nàng đi tới đằng trước. Không biết làm sao, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chẳng lẽ lúc trước Tướng quân phu nhân cầu hôn, chính là cầu cho Tưởng Hoa An, hay là cầu cho Tưởng Hoa Cái? Hạ Viên đoán sau này mình hứa với người, Quý Thư hẳn sẽ chọn một trong những người quen biết cho mình, quyết sẽ không chọn người không quen biết. Thế là đem bọn người Tống Thiểu Dương Đào Linh Kiệt sơ lược qua trong đầu một lần, so sánh cùng Tưởng Hoa An một chút, cân bằng trong lòng lại cứ hướng Tưởng Hoa An hơn một chút. Dù sao những người khác nhìn vẫn là hài tử, chỉ có Tưởng Hoa An mới là nam tử trẻ tuổi thành thục ổn trọng.
Tưởng Hoa An vốn muốn ra mạn thuyền thông khí, thấy Sử Duyệt tới đây nói chuyện, bỗng muốn tránh né, ngẩng đầu thấy Hạ Viên và Trần Châu đến đây, nên dừng bước nói: "Đang muốn hỏi các muội có muốn ăn đồ ăn vặt hay không, đồ trong túi là túi lớn nhất, cũng đưa kẹo ngọt đến đây."
"An ca ca, sao huynh không hỏi muội có muốn ăn đồ ăn vặt hay không chứ?" Sử Duyệt hờn dỗi, ngón tay vô ý xoắn vào vạt áo, giọng nói mềm mại hơi ủy khuất nói: "Chẳng lẽ An ca ca chán ghét muội sao?"
Túi đồ ăn vặt này là tổ mẫu và mẫu thân chỉ định mình đưa cho Hạ Viên ăn, nhưng nếu lúc này chỉ đưa cho Hạ Viên ăn, không cho người khác ăn, vậy quá lộ liễu rồi, dù sao tiểu đệ còn chưa chính thức định hôn với Hạ Viên. Tưởng Hoa An suy nghĩ như vậy, nên quay đầu nói với Sử Duyệt: "Viên nhi và Châu nhi đi vào trong khoang thuyền lấy đồ ăn vặt cùng ta, cho các nàng lấy nhiều thêm chút, đến lúc đó phân ra cho mọi người ăn là được." Nói xong thấy Sử Duyệt há miệng muốn nói gì đó, lại phất tay bảo ngừng nói: "Duyệt cô nương, hiện giờ muội không tiện đi theo đến khoang thuyền chỗ ta. Viên nhi và Châu nhi còn nhỏ, đến khoang thuyền chỗ ta tự nhiên không ngại."
Huynh cũng hiểu các nàng còn nhỏ vậy là được rồi! Sử Duyệt nhìn qua Hạ Viên và Trần Châu, quả thật không thấy có gì uy hiếp, hai tiểu hài tử vóc người chưa thành thục như vậy, tự nhiên không thể hấp dẫn Tưởng Hoa An được, đoán chắc Tưởng Hoa An quen nghiêm sắc mặt với nữ tử, nên sắc mặt đối mình cũng không thay đổi. Lần này trong mười vị cô nương đến Bắc Thành quốc, thì mình lớn tuổi nhất, chiếu theo bà vú phân tích, thì chính mình có cơ hội lớn nhất. Lúc này không vội cứng rắn tiếp cận, đoạn đường còn dài, từ từ sẽ được thôi. Bản thân thân nương không có, muốn tìm một gia đình tốt, không dựa vào chính mình thì dựa vào ai đây?
Hạ Viên và Trần Châu theo Tưởng Hoa An vào trong khoang thuyền, thấy chỗ của hắn sắp xếp ngăn nắp, không khỏi cười nói: "An ca ca, chúng ta vẫn nghĩ chỗ ở nam tử sẽ rất loạn, không nghĩ lại chỉnh tề như thế."
Tưởng Hoa An cười cười, lấy đồ ăn vặt từ túi y phục ra. Sáu huynh đệ bọn họ, từ nhỏ đã đi theo phụ thân học võ, làm việc cũng học theo tác phong trong quân, đồ được sắp xếp gọn gàng. Hiện tại đồ vật mang theo ít, sắp đặt vị trí thích hợp, thoạt nhìn sẽ chỉnh tề. Nếu học theo nữ hài tử, mang cái khăn tay, dùng đồ ngoáy tay, lại không bỏ được đồ vật yêu thích thường dùng, trong túi y phục cái gì cũng có, đồ đạc tất nhiên cũng rối một nùi.
"Còn có bánh chi ma (mè vừng) nữa nè!" Hạ Viên thấy Tưởng Hoa An tìm đồ ăn vặt ra, vừa mở ra liền thấy, các thức ăn vặt đều có, khó có được còn có bánh mè vừng mình thích ăn nhất, không khỏi cười hì hì nói: "Thơm quá đi! Đáng tiếc trong miệng muội toàn là hương vị gừng, nghĩ phải ăn một miếng sơn tra chua chua ngọt ngọt, còn không bằng ăn bánh mè vừng. Lúc này cầm một phần này nọ đến khoang thuyền chúng ta, chỉ sợ chia không đủ, bánh mè vừng khẳng định không giữ lại được."
Tưởng Hoa An đã nghe Thượng Tiệp nói qua Hạ Viên yêu thích những gì, nhớ rõ nàng thích ăn nhất là bánh mè vừng, lúc này nghe nàng nói vậy, góp lời: "Bánh mè vừng trước cứ để đây không mang đi, chừng nào muội muốn ăn lại đến lấy."
Trần Châu ở bên cạnh con ngươi đảo quanh, woa, đối Viên nhi thật tốt! Nàng vừa nói thích ăn bánh mè vừng, thế là chuẩn bị giữ lại bánh mè vừng chỉ để cho một mình nàng ăn. Có vấn đề, có vấn đề, xem ra Tướng quân phu nhân nhất định là chuẩn bị cầu Viên nhi cho An ca ca, chỉ sợ ngay cả Viên nhi còn không biết chuyện này mà thôi. Nhìn xem An ca ca người ta, quan tâm Viên nhi quá đỗi kìa! Bản thân mình trước kia sao không cảm thấy An ca ca nhìn Viên nhi bằng ánh mắt như vậy chứ, ừm, thế thì.... Hí hí, không biết phải dùng từ thế nào. Dù sao, thấy ánh mắt nhìn Viên nhi chính là rất khác với người khác.
Tưởng Hoa Khoan vào khoang thuyền thì thấy Hạ Viên và Trần Châu đang lấy đồ ăn vặt ăn, bỗng nhớ tới phó thác của lão nương, nói phải tận lực tìm cơ hội cho Đại ca và Viên nhi ở cùng một chỗ, nên ngoắc ngoắc với Trần Châu nói: "Châu nhi, ta đang có chuyện muốn nói với muội, muội ra đây một lát!"
"Có chuyện gì sao không thể nói ở trong này chứ?" Trần Châu nghi hoặc nhìn Tưởng Hoa Khoan, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, mặc dù cảm thấy kỳ lạ, có điều nàng cũng là một người thông minh, lập tức gật đầu theo Tưởng Hoa Khoan đi ra ngoài, lại ngoảnh đầu nói với Hạ Viên: "Viên nhi, muội đợi chỗ này nhé, nói chuyện xong ta sẽ tới tìm muội."
Hạ Viên đáp lời, miệng lại đang nhét một viên mứt hoa quả, qua loa nói: "An ca ca, sao Khoan ca ca lại thần thần bí bí?"
"Ta cũng không biết!" Tưởng Hoa An cũng có chút nghi ngờ, Hoa Khoan tìm Trần Châu nói cái gì chứ? Ừm, ngoại trừ Hạ Viên đã chuẩn bị định hôn cấp cho tiểu đệ, Trần Châu lớn hơn Hạ Viên một tuổi, cũng xem như tuổi còn nhỏ, còn lại đều là cô nương từ mười ba mười bốn tuổi, đặt một ít trong phủ, thế này là có thể lập gia đình. Nhìn thấy Hoa Khoan nháy mắt ra hiệu, lại tránh bản thân mình, chỉ sợ lão nương đã phó thác cái gì đó cho hắn, để cho hắn trong các cô nương chọn ra một người! Lúc này chắc hắn tìm Trần Châu đi giúp hắn đây mà!
Chẳng trách Tưởng Hoa An tâm tư nặng, thật sự từ lúc mười lăm tuổi trở đi, Thượng Tiệp đều dành thời gian tất bật giới thiệu cô nương cho hắn, thấy hắn thật sự không có hứng thú, thế này mới yên tĩnh một chút.
Đợi một lúc, vẫn không thấy Trần Châu và Tưởng Hoa Khoan đi vào, Hạ Viên không khỏi lẩm bẩm, nói cái gì mà chờ không bao lâu? Hừ, đợi trở về nhất định phải ép hỏi Trần Châu, Trần Châu là người có chuyện không giấu diếm được, mình hỏi, khẳng định nàng sẽ không nhịn được mà nói ra.
Lúc này Tưởng Hoa Khoan đã có chút lo lắng, mọi người phải ở trên thuyền chung sống hơn mười ngày, nếu Tưởng Hoa Khoan liên hợp cùng Trần Châu, dám đem một vị cô nương nhét vào trong lòng mình, chỉ sợ tránh cũng không thể tránh, mọi người xấu hổ mà thôi, thẳng thắn nói rõ với Hoa Khoan, giảm chuyện. Nếu Hoa Khoan tìm Trần Châu hỗ trợ, Viên nhi tương lai là em dâu mình, biểu hiện lại thông minh, mình cũng có thể thỉnh nàng hỗ trợ giúp, tìm cho Hoa Khoan một cô nương thích hợp, kết thúc nỗi băn khoăn của lão nương, lần xuất hành này cũng được công đức.
Nghe Tưởng Hoa An nói xong, miệng Hạ Viên đang ăn mứt hoa quả không khỏi "Khụ" một tiếng mắc nghẹn. Gì chứ gì chứ? Để mình tìm một trong chín vị cô nương phân cho Tưởng Hoa Khoan, còn muốn tác hợp không dấu vết? Ô, mình mới mười một tuổi, sao có thể làm sự việc này chứ?
Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên mắc nghẹn, không chút nghĩ ngợi vươn tay vỗ lưng nàng, thấy nàng đã thuận khí, không khỏi cười nói: "Sao lại không cẩn thận như thế?"
Hạ Viên ngẩng mặt lên, thấy Tưởng Hoa Khoan mặt mày mang ý cười, thần sắc ôn nhu, khi nói chuyện hơi thở phả lên trên thái dương mình, tóc ngưa ngứa, trong lòng bỗng nhiên " " vang lên, có chút ngượng ngùng.
Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên mắc nghẹn, hai bên má hơi đỏ hồng, vội đi rót nước cho nàng, thấy tay nàng đang cầm mứt hoa quả, lúc này dinh dính, cần tìm khăn lau tay, nhất thời lại tìm không ra, bộ dạng tay chân luống cuống, lảo đảo đưa cái chén vào bên miệng Hạ Viên nói: "Uống xong lại lau tay, coi chừng nghẹn!"
Hạ Viên đành uống một hớp nước trong tay Tưởng Hoa An, miệng vừa mới uống hớp thứ hai, cửa khoang bị đẩy ra, Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu cười đi vào, liếc mắt thấy Tưởng Hoa An bưng chén nước đút nàng uống nước, bỗng đều giật mình ngay tức khắc.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |