Ông chủ mới (2)
← Ch.024 | Ch.026 → |
Tinh Vân kiên quyết từ chối: "Xin lỗi ngài, tôi không muốn tiếp tục làm việc với ngài. Tôi xin phép."
Vừa định cất bước rời đi, một cảm giác lạnh toát lan ra từ phía sau đầu cô. Nếu không nhầm thì đó là họng súng. Cảm giác lạnh từ cái ống tròn này rất giống với lần Trần Khải Nam uy hiếp cô ở quê của cô."Ông trời à, năm nay con quên cúng cho ông à?! Sao trong vòng một năm mà bị hai người cầm súng chĩa vào đầu uy hiếp thế này."Vừa nghĩ vừa sợ lại vừa buồn cười."Tại sao mấy người đàn ông này thích thị uy với phụ nữ không sức trói gà thế nhỉ? Mà tệ hơn cô còn là thai phụ."
Chưa kịp lên tiếng thì ông chủ của cô liền nói: "Cô đã biết nhiều chuyện của tôi như vậy, khi tôi chưa hoàn thành công việc, để cô đi có phải là tôi tự tìm đường chết hay không? Cô chết hơn là chúng tôi chết. Cô chọn đi, một là hợp tác với chúng tôi, hai là xuống địa ngục."
Tinh Vân không dám động đậy, toàn thân đã toát lạnh, nhưng vẫn ráng lấp bấp nói: "Có gì từ từ thương lượng, anh bỏ súng xuống được không?"
Người đàn ông lạnh giọng hỏi: "Tôi không có kiên nhẫn, nhanh đưa ra quyết định đi."
Tinh Vân nhắm mắt bất đắc dĩ nói: "Tôi đồng ý là được rồi."
Họng súng từ từ hạ xuống, Tinh Vân thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới dám từ từ quay người lại nhìn "ông chủ mới" đang nhàn nhã ngồi trên sofa lau súng. Hắn không nhìn cô, từ từ nói ra một tràng dài như cái máy: "Công việc của cô rất đơn giản, chỉ cần đứng bên cạnh tôi, truyền đạt ý tôi cho đối tác. Tôi sẽ sắp xếp cho cô nhà ở, nhà ở của cô cũng nằm trong phạm vi tầm mắt của tôi. Mỗi tuần tôi sẽ trả năm mươi ngàn đô vào tài khoản của cô. Đi lại sẽ do tài xế của chúng tôi đưa đi. Tốt nhất là không đi quá xa vị trí tôi ở. Lúc tôi cần phải xuất hiện ngay. Không được dùng điện thoại, chỉ có thể dùng thiết bị thông tin chuyên biệt kết nối nội bộ với tôi. Nhớ kỹ, tôi là ông chủ của cô, chỉ có thể nghe lệnh tôi. Cô không cần biết hay nói chuyện gì với bất kỳ ai, ngoại trừ tôi. Hợp đồng sẽ được ký vào ngày hôm nay."
Khi thấy hắn dừng nói Tinh Vân liền hỏi lại: "Hợp đồng có giá trị bao lâu?"
Hắn nhếch môi cười nói: "Không có thời gian, chỉ có theo phi vụ, nếu phi vụ này kết thúc sớm. Cô sẽ được tự do sớm."
Tinh Vân liền hỏi: "Nếu sau khi các người đạt được mục đích, tôi sẽ toàn mạng rút lui sao?"
Ông chủ của cô nhếch môi cười, động tác lau súng vẫn không dừng lại, nhưng mắt đã chuyển sang phía cô, từng chữ rơi ra từ khóe miệng: "Tôi không bao giờ để người đồng hành gặp nguy hiểm."
Tinh Vân sững người: "Người đồng hành sao? Từ lúc nào cô lại trở "người đồng hành" của tên tội phạm nguy hiểm này? Lỡ bị bắt liệu có bị kết án chung thân hay không? Rồi mẹ mình, con mình phải thế nào đây?" Ngay giây phút tiến thoái lưỡng nan, cô lại nghĩ đến Nam Phong. Hình ảnh đêm qua khiến cô đau lòng không muốn sống, ngay sáng nay ông trời chiều ý cô ngay, cho cô sống không bằng chết. Tinh Vân mải mê suy nghĩ đã không để ý thấy ông chủ mới của cô đã đứng trước mặt cô, dùng ánh mắt của kẻ đi săn đầy thành tựu nhìn con mồi bị hạ. Hắn nhếch môi, ra lệnh: "Đưa điện thoại của cô cho tôi. Trong ngày hôm nay cô sẽ được cấp thiết bị liên lạc nội bộ của chúng tôi."
Tinh Vân lùi lại hai bước, mở túi xách ra, từ từ cầm lấy điện thoại, điện thoại cô vẫn đang rung, liếc mắt nhìn thấy số của Nam Phong, thì ra Nam Phong vẫn không ngừng việc gọi cho cô. Anh quan tâm cô sao? Không nghĩ nhiều nữa. Cô liền ấn nút trả lời. Bằng tốc độ nhanh nhất cô kêu lên một câu tiếng Việt: "Nam Phong cứu em." Không biết lấy đâu ra can đảm để làm như vậy nhưng cô biết đó là con đường thoát cuối cùng của cô. Nhưng...xui xẻo thay, ông chủ của cô lại nhanh tay giật lấy điện thoại của cô. Cô tưởng hắn sẽ ném đi, nhưng không ngờ hắn lại nhìn vào màn hình, khẽ nhếch môi cười rồi nói vào điện thoại bằng giọng điệu vô cùng thong thả: "Đoàn Nam Phong, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
Tinh Vân sửng người, thì ra hắn biết nói tiếng Việt. Hắn hiểu cô cầu cứu Nam Phong và nghe cách nói thì có lẽ hắn quen biết Nam Phong. Tinh Vân yên lặng tiếp tục nghe đoạn đối thoại của hai người. Đầu dây bên kia, giọng Nam Phong truyền ra từ loa ngoài rất rõ ràng. Hắn cố tình ấn loa ngoài để cho cô sao?!
"Lâm Thiên Vũ, tại sao Tinh Vân lại ở chỗ của mày?" Giọng nói lạnh lẽo của Đoàn Nam Phong phát ra.
Lâm Thiên Vũ cười lớn: "Haha... Tinh Vân...haha...cô ta tên Tinh Vân à! Cái tên rất đẹp. Vì sao cô ta ở chỗ của tao sao? Chuyện đó có liên quan đến mày sao? Mày là gì của cô ấy?"
Đoàn Nam Phong lạnh giọng lên tiếng, giọng nói đã không còn kiên nhẫn: "Thả Tinh Vân ra. Tao không muốn nói lại lần thứ hai."
Lâm Thiên Vũ cười cợt lên tiếng, giống như chọc tức được Đoàn Nam Phong sẽ khiến hắn cảm thấy rất thỏa mãn: "Cái gì?Đoàn Nam Phong, tao đang nghe lầm sao? Mày ra lệnh cho tao sao? Haha... mày đang nằm mơ đấy à?Tao cũng nói cho mày biết, tao không thả cô ta ra. Mày làm gì tao?"
Đoàn Nam Phong thét lên: "Lâm Thiên Vũ, mày muốn khai hỏa với tao đúng không?"
Lâm Thiên Vũ lại cười lớn: "Đoàn Nam Phong, mày yên ổn làm đại thiếu gia trong sạch của mày đi. Chỉ vì một người đàn bà mà mày muốn "tắm máu" với tao sao?"
Đoàn Nam Phong lạnh giọng rằng từng chữ: "Tao không ngại cho mày nếm mùi vị "chó chạy cùng đường" đâu."
← Ch. 024 | Ch. 026 → |