Truyện:Thiên Kiều - Chương 090

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 090
An Bình
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Khụ khụ khụ"

Lục Trường Anh buông đũa bạc, mặt nghẹn đỏ bừng. Hắn bị lời đột ngột này dọa sặc ho mãi.

Khuôn mặt Trường Đình còn đỏ hơn mặt anh mình, nàng vừa giúp vỗ lưng cho Trường Anh vừa cúi đầu nhỏ giọng nói, "Bà, ngài cũng đừng tức giận, chưa biết chừng Mông Thác mới là người thích hợp với A Kiều thì sao? Cũng không liên quan gì tới Thạch gia hay Tạ gia... Thạch gia tự mình còn phải lo xử lý mâu thuẫn nội bộ, chúng ta chẳng qua tiện tay cho Thạch lão nhị chút hỗ trợ mà thôi. Còn Tạ gia..." Trường Đình buồn buồn nói, "Biểu ca cũng không thích cháu, vậy dựa vào cái gì mà cháu phải chịu đựng một người cháu không hề có chút tình cảm nào. Sao cháu phải vì hắn mà chăm sóc nhà cửa, vì hắn gánh vác nỗi lo về sau còn giúp hắn nạp thiếp và dạy dỗ con cái? Chúng ta sống sót vốn dĩ đã không dễ dàng, nếu cháu còn phải nín nhịn sống nửa đời sau thì cũng quá xin lỗi bản thân và ngài."

Chân Định lập tức trợn tròn đôi mắt, giống như nghe phải chuyện hoang đường gì đó. Là A Kiều cầu xin... Là A Kiều cầu xin ư, có ý gì? Bà ta tra rồi tra, nhưng đều chỉ chứng tỏ Lục Trường Anh ở bên trong dùng thủ đoạn, ví dụ như đưa thư có viết sinh thần bát tự cho Mông Thác, lại như mở cửa Dự Châu cho Mông Thác thông suốt đi vào... Lục Trường Anh làm như vậy tự nhiên có đạo lý của hắn. Chân Định cân nhắc rất nhiều ví như Lục Trường Anh vốn muốn cưới Tạ Chi Dung, hoặc hắn hy vọng dùng cách thức này để vừa giữ uy nghiêm của sĩ tộc vừa liên hôn với Thạch gia, hoặc đầu óc hắn bị úng nước chẳng hạn.

Nhưng ngàn tưởng vạn tưởng bà ta cũng không thể ngờ rằng lý do lại là thế này.

Ai mà không có thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, một đường này Mông Thác cứ thế lặng lẽ đi theo bọn họ. Lúc U Châu nổi lửa hắn ở đó, lúc đánh chết Chu Thông Lệnh hắn cũng có mặt, thậm chí lúc Trường Đình nổi tâm muốn giết Lục Phân cũng không nhờ tiểu Tần tướng quân. Trong lúc nước sôi lửa bỏng ấy người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là tên tiểu tử Mông Thác kia...

Ai nha, bà ta nên sớm nhìn ra!

Chân Định đại trưởng công chúa há miệng, đột nhiên không biết phải nói cái gì. Tay bà đặt trên bàn nắm chặt Phật châu lần từng hạt nhưng vẫn không thể tĩnh tâm.

Trường Đình ở đây nghỉ ngơi gần 2 năm, da dẻ trắng nõn, ánh mắt sáng láng. Tiểu cô nương cũng cao lên, cả người yểu điệu như hoa lan tháng ba, vừa đẹp vừa an tĩnh, đáng yêu. Một cô nương tốt như vậy có thể giúp quản lý gia đình, dạy dỗ con cái, gả tới nhà ai cũng đều là đối tượng được mong chờ!

Cố tình lại tiện nghi tên chân đất kia sao?

Bà không thích Tạ Tuân! Nhưng Mông Thác...

Bà cũng không quá vừa lòng!

"Sao lại là Mông Thác..." Chân Định vừa muốn than lại mang theo trách móc nhẹ nhàng: "Nam nhi trong thiên hạ này nhiều như thế. Tạ Tuân không tốt thì chúng ta có thể chậm rãi tìm, luôn có một người phù hợp. À, con trưởng của Thanh Hà Thôi thị cũng mới qua 18 đúng không? Hắn cũng là một lang quân đường đường..."

Chân Định đại trưởng công chúa hẳn chỉ muốn phát tiết bực bội trong lòng đúng không?

Trường Đình cúi đầu lắng nghe.

Chân Định lại bất đắc dĩ than, "Sao lại nhìn trúng Mông Thác chứ?! Thật là..."

Qua một lát bà mới thấy Trường Đình bình tĩnh nói, "Bà, cháu rất thích hắn, gả cho hắn cũng không có gì không tốt. Người khác muốn cười thì cười, Lục Trường Đình cháu chưa từng sợ ai chê cười cả. Ông nội đã về cõi tiên. Một mình bà cô nhi quả phụ cố gắng chống đỡ không phải cũng vì tình cảm với ông nội sao? Trên đời này thứ có sức mạnh nhất không phải thuế ruộng, không phải quyền thế mà chính là tình cảm không thể cô phụ. Khổ như thế ngài còn chịu được, A Kiều là cháu gái ngài sao lại không chịu được?"

Trường Đình nói rất chậm, khi nói chuyện ánh mắt nàng trầm xuống nhưng ngẫu nhiên vẫn có ánh sáng lập lòe, "Lúc ông nội qua đời cha cháu mới 17 tuổi, ngài tuy là trưởng công chúa nhưng sĩ tộc chưa bao giờ coi tông thất ra gì, lúc ấy Lục gia không có người chủ trì. Ngài lúc ấy mỗi bước đều gian nan, nhưng Lục gia vẫn chống được tới bây giờ, không chỉ có vậy ngài còn dạy dỗ cha chấn hưng Lục gia, ẩn ẩn bước lên vị trí đứng đầu thế gia. Nếu thích một người thì dù tình huống có ra sao người ta cũng có thể chấp nhận huống chi là chịu khổ. Ngay cả lúc khốn khổ nhất sau này nghĩ lại cũng chỉ thấy ngọt ngào, lấy đó làm chỗ dựa để sống tiếp. Bà, ngài phải có niềm tin với A Kiều, cháu cũng không cảm thấy thiệt thòi gì."

Trường Đình dừng một chút mới lại nói, "Ngài cứ đơn giản coi hắn như cháu rể của mình, sau này cố gắng đừng để hắn bị đói được không?"

Chân Định lập tức giận dữ không thôi!

"Trừ nửa năm tiền tiêu vặt của ngươi!" Chân Định chỉ chỉ Lục Trường Anh mắng, "Còn biết chơi trò gạo nấu thành cơm với ta cơ đấy! Ngươi vừa coi Tạ gia như đá kê chân, lại coi Lục gia như đá mài dao, lại tính kế Thạch gia, cực kỳ qua loa! Ngươi chơi chiêu này hẳn Thạch Mãnh sẽ vì mặt mũi mà không so đo với Mông Thác nhưng trong lòng ông ta nghĩ sao chúng ta làm sao biết được? Thạch Mãnh bị ngươi thọc một đao này hẳn sẽ tức giận, Mông Thác vừa là tiểu bối vừa là cấp dưới của ông ta, ta không tin Thạch Mãnh nuốt được cơn giận này."

"Trừ phi Thạch Mãnh muốn bỏ qua cây đại thụ như Lục gia mới làm thế." Lục Trường Anh bị phạt nửa năm tiền tiêu vặt thì cảm thấy cũng đáng tội. Hắn ăn xong canh mới nói: "Ông ta sẽ không khó xử Mông Thác, càng không thể khó xử A Kiều —— Dữu thị... ở phương diện này bà ta tỉnh táo hơn chồng mình nhiều."

Lục Trường Anh quả là một lời trúng đích.

Chân Định đại trưởng công chúa nhướng mày không tỏ ý kiến.

"Mông Thác ăn cơm xong chưa?" Bà ta nghiêng đầu hỏi.

Hoàng Ẩu bước nhanh đến hành lang nghe tiểu nha hoàn thì thầm vài câu lại bước nhanh về nói, "Đã ăn xong, Mông đại nhân nói muốn tới cảm tạ ngài thưởng cơm."

Chân Định vung tay lên, lại thấy Trường Đình mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi đó cực kỳ quy củ thì không nhịn được bật cười, "Thôi khỏi thỉnh an, bảo hắn ăn xong thì về đi, gửi một lời nhắn tới Thạch Mãnh —— đừng tìm mấy thứ không lên nổi mặt bàn làm sính lễ. Bảo hắn nhìn xem Lục gia cô nương lúc trước xuất giá là cái dạng gì, mang non sông ra làm sinh lễ cũng không quá! Nếu đã trao đổi thiếp canh thì không cần nói nhiều nữa, chúng ta sẽ không làm khó người khác nhưng bọn họ nhất định phải làm cho thỏa đáng. Nên dùng người nào, nên đưa sính lễ gì, nên định ngày nào đều phải lên chương trình, đừng cho rằng cô nương nhà chúng ta bị ràng buộc hôn ước thì nhất định phải gả tới nhà bọn họ...Thế đạo này hủy hôn ngay lúc gả cũng không phải chuyện hiếm đâu!"

Đây coi như Chân Định đã đồng ý, không chỉ có vậy bà còn vì hôn sự của nàng mà tính toán đâu vào đó.

Hoàng Ẩu liên thanh đáp lời.

Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy Chân Định đang nhìn mình cười, khuôn mặt mang theo vui mừng nhàn nhạt.

Chân Định đại trưởng công chúa không quá thân cận với nàng, sau khi cha qua đời bọn họ lại nương tựa vào nhau mà sống. Hai người đều có chính kiến, ở giữa lại thêm một Lục Phân nên nàng ít khi nói lời nũng nịu và tỏ vẻ thân mật với bà mình. Chân Định đại trưởng công chúa càng là người coi hành động quan trọng hơn lời nói, dù có ở chung một chỗ thì bà cháu hai người cũng khó có thể thân cận.

Chân Định đối đãi với tiểu A Ninh là yêu chiều nhưng với nàng thì luôn nghiêm khắc. Nhưng điều này cũng không chứng tỏ bà ta không yêu thương nàng.

Trường Đình than nhẹ một hơi nghĩ hạnh phúc là cái gì? Nàng không hiểu nhưng có lẽ được người khác che chở cũng là một kiểu hạnh phúc.

*****

Chân Định giữ bọn họ lại ăn tối, Lục Trường Hưng và Phù Cù ngồi cùng một chỗ, tiểu A Ninh và Ngọc Nương cũng được mời tới. Lục Tân và Thôi thị của tam phòng cũng nhận lời tới ăn cơm. Vừa lúc Bạch Sơn có thịt vịt muối nên Tạ gia tặng mấy con đến đây. Hiện giờ không lễ không tết nhưng Chân Định đại trưởng công chúa hứng thú dâng trào dặn phòng bếp trộn ít rau, lấy vài đĩa củ cải ngâm, mấy đĩa đồ ăn rồi bày hai bàn lẩu vịt muối. Thậm chí bà còn mở hai bình Hồ Ngọc Tuyền nói để nâng cốc chúc mừng đón người mới.

"Thời gian trước Lục gia không yên ổn, liên tiếp đều là tang sự. Hiện giờ Lục gia thuận lợi, Trường Anh đã đính hôn, Trường Đình cũng phụng lệnh cha trao đổi thiếp canh, đều là chuyện tốt. Vận đen của Lục gia cũng nên đi rồi, những ân oán sai lầm lúc trước đều bỏ qua, tính kế mãi rồi thì trong xương cốt vẫn là chung một dòng máu."

Tam phu nhân Thôi thị uống một ngụm rượu thế là mặt lập tức đỏ.

Không thế thì còn có thể thế nào?

Lục Trường Anh chỉ làm vài động tác đã chỉnh xong cả Bình thành, tam phòng rõ ràng không có chút hy vọng nào. Thôi thị vừa ngẩng đầu thấy Trường Đình đang cúi đầu ăn thì trong lòng cười nhạo nghĩ dù có tôn quý, được yêu chiều thì không phải nàng ta cũng sẽ gả cho tên chân đất kia hay sao? Cái gì mà Lục gia đích trưởng nữ, đều là cái rắm. Thế đạo này nữ nhân chỉ đáng nhường đường cho công tích vĩ đại của đám nam nhân! Vì thiên hạ mà đến em gái Lục Trường Anh cũng bỏ được, vậy hắn còn không thành nghiệp lớn thì ai thành?

"Lão tam giúp Trường Anh xử lý chút chuyện vặt trong tộc đi." Chân Định lại lên tiếng, "Hiện giờ thế đạo loạn lạc, Lục gia càng phải đoàn kết thành một sợi dây. Trong cảnh đại loạn cũng không hiếm thế gia bỏ qua thể diện, lúc loạn binh tới thì còn ai quan trọng thể diện hay không. Bên trong tông tộc mà chia năm xẻ bảy thì Bình thành này giống một vũng lầy, không đợi người khác đâm đã tự tan rã."

Thôi thị nghe thấy thế thì tức khắc vui mừng, nàng ta âm thầm đá Lục Tân, lại nói năng lộn xộn mà tạ ơn, "Phải, phải! Người làm thúc phụ hẳn cũng phải giúp đỡ chút việc! Quyền mưu không dám nói nhưng về công việc thì tam gia quả thực cũng có chút bản lĩnh —— mẫu thân đừng quên lúc còn ở Kiến Khang tam gia cũng có tham gia xử lý thuế má và mấy việc liên quan!"

Nhiệt tình như thế cuối cùng mới trong ngoài đồng nhất. Đại chiến sắp tới, Dự Châu, à không, ít nhất bên trong Quang Đức Đường phải đồng tâm hiệp lực.

Trường Đình có thể lý giải sự khoan dung bất chợt này của bà mình.

Lục Trường Anh không thể suốt ngày chăm lo giữ vững gia nghiệp. Việc hắn phải làm chính là mở mang bờ cõi, vì Lục gia chiếm vị trí có lợi nhất khi thế cục mới được định ra. Như vậy thì đương nhiên phải có người gánh vác công việc bên trong Dự Châu. Một tòa thành lớn như vậy chỉ nguyên thu và quản lý thuế má, quản lý cửa hàng đã đủ mệt. Ai có thể xử lý?

Trường Đình am hiểu chuyện này nhưng nàng sắp xuất giá. Người nhà lại bảo hộ tiểu A Ninh thật chặt nên con bé chỉ biết sống trong nhung lụa. Lục Thập Thất còn quá trẻ, vẫn cần rèn luyện. Còn đám con cháu của Lục gia sau khi chứng kiến thủ đoạn của Lục Trường Anh thì hoặc an tĩnh không ho he hoặc nghiêm túc làm danh sĩ, hoặc bị đại thương nguyên khí trong lúc đấu đá nên phải cẩn thận suy xét. Lúc này Lục Tân quả thực là người thích hợp nhất được chọn.

Lục Tân có dã tâm, nhưng năng lực của hắn và can đảm không đủ để chống đỡ dã tâm ấy. Lục Trường Anh cũng chẳng tốn nhiều sức để khống chế người này.

Vợ chồng tam phòng cực kỳ vui vẻ —— bọn họ đã chính mắt thấy Trần thị lúc trước bị buộc đến tuyệt lộ như thế nào vì thế hiện tại bọn họ an phận hơn nhiều.

Noãn các thơm ngào ngạt, Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy A Ninh cực kỳ dịu dàng chăm sóc cho Phù Cù ở bên cạnh. Chỉ thấy A Ninh gắp hai đũa thịt ức vịt cho hắn sau đó cúi đầu nhỏ giọng khuyên, "Ngươi ăn một chút đi, không ăn thì sao mà khỏi bệnh được? Ta thấy ngươi còn chưa biết đói là gì, ngày đó chúng ta đói cực, còn đào hạt phỉ con sóc giấu trong hốc cây để ăn đó..."

A Ninh cực kỳ quan tâm đến Phù Cù, con bé chỉ lớn hơn đứa nhỏ kia ba tuổi nhưng lại ra dáng một người chị. Phải nói là người nhà họ Lục luôn có bản năng nâng đỡ kẻ yếu nhược, không đúng, hai đứa con gái của Lục Xước đều có một trái tim muốn làm gà mái mẹ.

Trường Đình bật cười, mắt hơi cúi xuống.

Trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, Lục Trường Anh nói mấy chuyện cười còn Ngọc Nương thì cười ha ha hưởng ứng. Tiểu Phù Cù thì vừa cười đã ho khan, mà hắn vừa ho thì A Ninh đã vội bưng nước cho hắn. Cứ thế rượu và đồ nhắm đã quá nửa. Lúc này Bạch tổng gõ cửa, Lục Trường Anh lấy khăn lau miệng rồi để ông ta tiến vào nói chuyện. Ông ta nhỏ giọng thì thầm vài câu, thần sắc Lục Trường Anh vẫn bình tĩnh, nhưng khóe miệng càng ngày càng mím chặt khiến người ta không thể không để ý.

Có chuyện gì đây?

Trường Đình hơi nhíu mày, trong lòng không ngừng phỏng đoán không biết lúc này sẽ xảy ra việc gì.

Bạch tổng quản nói xong thì cúi đầu đứng yên ở giữa, không khí trong phòng lập tức yên tĩnh. Lục Trường Anh đặt khăn lên bàn, hơi rũ mắt rồi dừng một lúc mới gọi, "A Kiều."

Trường Đình hơi gật đầu đáp.

"Muội đến Vô Tự Trai cầm lá thư trên cùng của chồng giấy tờ bên phải tới đây. Là một phong thư còn chưa mở xi." Giọng Lục Trường Anh lúc này cực trầm khiến lòng người hơi hoảng hốt. Khi hắn ngẩng đầu thấy mọi người đều đang nhìn mình thì ôn tồn cười trấn an, "Chỉ là việc rất nhỏ thôi, không cần quá lo lắng." Nói xong hắn duỗi tay ra nhã nhặn nói, "Sao Tam thúc không nói chút xem ngày đó ở Kiến Khang một năm Dự Châu có thể giao được bao nhiêu thuế và lợi nhuận lên?"

Lục Tân nhìn Lục Trường Đình lúc này đã đứng dậy hành lễ và lui ra thì ho nhẹ một tiếng, "... Ta cũng chưa từng tính cẩn thận, Dự Châu đại khái có trăm vị quan viên các loại, những người này được miễn thuế. Cửa hàng làm ăn với người Hồ thì nhiều hơn, thuế cũng nặng hơn, nếu tính đại khái thì chừng 300 vạn lượng bạc..."

"Tam thúc, ta không cần con số đại khái."

Đây là câu cuối Trường Đình nghe thấy Lục Trường Anh nói trước khi nàng đi ra khỏi cửa....

Sau khi cửa chính đóng lại trong phòng nói gì nàng cũng không nghe được nữa.

Trên hành lang vẫn treo đèn lồng đỏ thẫm, ánh sáng lấp lánh chạy thẳng bên cạnh. Trong đầu nàng vẫn luôn suy nghĩ nhiều thứ: Vô Tự Trai không phải nơi ai cũng có thể vào được nhưng Bạch tổng quản, Tần Đổ, Tiểu Tần tướng quân... Những người bên cạnh Lục Trường Anh đều có thể tiến vào đó, vậy vì sao nhất định phải là nàng đi lấy? Là vì chuyện này ẩn giấu bí mật gì đó chăng? Có bí mật gì mà đến tiểu Tần tướng quân và Bạch tổng quản đều không thể biết chứ? Sự tình liên quan tới Tạ gia hay Thạch gia?

Hoặc là...

Sự tình liên quan tới Lục Xước và Lục Phân chăng?

Trường Đình không tự chủ được mà bước nhanh hơn, đèn lồng đỏ thẫm chiếu ánh sáng nghiêng nghiêng. Ai biết nàng vừa rẽ một cái đã bị người ta lôi kéo túm vào một góc suýt nữa thì bị đụng vào tường. Người nọ vội dùng cánh tay mình chắn, chỉ nghe "Đông" một tiếng. Trường Đình bình yên vô sự, còn cánh tay người nọ lại vừa vặn ở ngang tầm vành tai của nàng.

"A Thác!"

Trường Đình hô lên một tiếng, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt Mông Thác cách nàng thật gần. Một tay hắn chống bên tường thế là nàng giống như bị vây trong ngực hắn. Trường Đình chớp chớp mắt, ngẩn ra sau đó bật cười hỏi, "Không phải bà đã bảo ngươi về Ký Châu chuẩn bị cầu hôn sao? Sao ngươi còn chưa đi?"

Ánh sáng từ đèn lồng mê mang chiếu tới góc tường này. Từ khoảng cách gần Trường Đình có thể thấy lông mi thật dài của Mông Thác rũ cái bóng xuống khuôn mặt. Ánh mắt hắn thâm trầm, khóe miệng hơi mím, giọng thì thầm, "Ta chỉ muốn gặp ngài một lần, hôm nay nghe thấy giọng ngài truyền đến từ phòng khách nhưng ta lại chỉ có thể nghe được từ xa. Nghiên Quang Lâu đã tăng số người canh gác, Đại lang quân..." Mông Thác hơi ngẩn ra, "Đại lang quân ra lệnh cấm ta trèo tường."

Hắn cực kỳ tủi thân.

Trường Đình dựa lưng lên tường nhìn hắn cười vui vẻ.

Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì, Mông Thác duy trì tư thế này không nhúc nhích. Qua một lúc lâu hắn mới cất lời, dù đã cố nén nhưng vẫn không giấu được nhảy nhót vui mừng, "Ngày đó ta vừa ngửa đầu đã nhìn thấy ngài ở trên tường thành."

Trường Đình cắn cắn môi cười sau đó gật đầu thật mạnh, "Ta cũng nhìn thấy ngươi, khi ấy ngươi thực mỏi mệt, còn chưa cởi áo giáp trên người, cứ thế khoác áo choàng đen xông vào cửa thành cầm nhẫn ban chỉ rống to..." Trong lòng nàng như bôi mật, ánh mắt Trường Đình sáng lấp lánh, khó có lúc thẹn thùng, khó khăn lắm mới nghiêng mặt đi không nhìn thẳng Mông Thác, "Ngày ấy mới vừa đánh xong Ung Châu sao?"

"Phải, Đại lang quân bảo ta không được trì hoãn, không được mang tôi tớ hay người bên cạnh mà phải một mình rút lui từ chiến trường tới Dự Châu. Vì thế ta đều nghe theo." Mông Thác gật gật đầu nói, "Trận chiến ở Ung Châu không dễ đánh, dù không có Phù Kê ở đó thì trong thành vẫn có người trung thành ủng hộ hắn. Chúng ta đánh ba ngày ba đêm mới phá được cửa thành. Thời gian ấy vượt qua thời gian dự đoán của ta. Vốn ta nghĩ mình sẽ có chút thời gian chuẩn bị nhưng ai ngờ ngày ấy suýt nữa đã không kịp."

Mông Thác nói cái gì đều chỉ có một điệu —— chính là không có nhịp điệu gì.

Cho dù lúc này ánh trăng đẹp như thế, đèn lồng thì đỏ thẫm nhưng hắn lại giống như đang báo cáo chiến sự vậy.

Nhưng Trường Đình lại cảm thấy êm tai dễ nghe.

"Đánh Ung Châu ngươi có bị thương không?" Trường Đình đương nhiên hiểu chiến trường có bao nhiêu hung hiểm.

Mông Thác lại không quá để ý nói, "Ban đêm Đại lang quân tặng hai bình kim sang dược tới, lúc ở Bình thành ta cũng rảnh, không cần hoạt động gân cốt nên lúc này mọi vết thương đã sớm khỏi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)