Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Kiều - Chương 009

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 009
Hôn Ước
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Lazada


Thạch Mãnh muốn Lục Xước nhìn thấy năng lực của mình thì phải làm sao? Chẳng lẽ mang sổ sách ra, hay mang Lục Xước đi xem muôn vàn binh mã trấn thủ Ký Châu? Chẳng nhẽ lại mang vũ khí đao thương ra nói thẳng toẹt ư?

Thạch Mãnh dám đưa thì Lục Xước cũng không dám xem, sợ xem một cái sẽ chẳng ra khỏi Dịch thành được...

Trường Đình ngẩng đầu nhìn nhìn Lục Xước lại thấy thần sắc ông ta ôn hòa, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt mày sáng rỡ.

Cha đang cổ vũ nàng.

Trường Đình chần chừ, giọng điệu do dự, "Thạch Mãnh là Thứ Sử Ký Châu nên tôn quý nhưng ông ta lại trò chuyện vui vẻ với một người bán trà trong dân gian, hiểu dân sinh, biết đại nghĩa, đây chính là hành vi của kẻ thượng vị, cũng chính là nghĩa.

Thạch gia hoà thuận vui vẻ, gia đình yên ổn, đây là nhân.

Ông ta vừa có quyền thế và tài năng lại có nhân nghĩa và thủ đoạn của kẻ sĩ... Phụ thân, Thạch Mãnh đang muốn đả động Lục gia sao?"

Thạch Mãnh có thể nói là đã hao tổn tâm huyết, vừa đấm vừa xoa.

Nhưng Lục gia có cắn câu không?

Trường Đình ngước mắt nhìn về phía Lục Xước lại thấy ông ta chưa hề lay chuyển, vẫn ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, tay cầm cái chén sứ men xanh chậm rãi nhấp một ngụm trà sau đó mới cười nói, "Đả động được rồi đó."

Trường Đình nhướng khóe mắt.

"Thạch Mãnh muốn cái gì? Lợi ông ta đã có, quyền thế cũng không thiếu.

Vậy ông ta thiếu cái gì? Chỉ thiếu một cái danh thôi."

Lục Xước cười cười, "Trên bệ bếp của quán trà có bụi, một tầng dày như thế thì không phải chỉ mới ngày một ngày hai mà tích được.

Ấy thế mà bàn ghế lại không một hạt bụi, chén sứ giản dị sạch sẽ.

Tuy biết việc gặp gỡ hôm nay là do Thạch Mãnh bày mưu đặt kế trước, đó là cố tình nhưng chỉ ba phần giả bảy phần thật này đã đủ.

Thạch Mãnh nắm rõ khu chợ phía đông này như lòng bàn tay.

Đại Tấn có 23 châu, thử hỏi có Thứ Sử chỗ nào làm được và dám làm tới trình độ này? Những kẻ khác trong mắt chỉ chứa đầy giang sơn, trong tay lại không có sức mà nắm lấy một cái cán bút, vậy có khác gì bao cỏ ăn không ngồi rồi.

Trong một đám bao cỏ có một Thạch Mãnh quả giống như mặt trời chói lọi, hiếm có."

Lục Xước nói một cách rất bình tĩnh nhưng Trường Đình lại nhớ tới bộ dạng tựa như trút được gánh nặng của ông tối nay trong quán trà.

Trong đó có cả biểu tình như thướng xót.

Đại Tấn lúc này lưu dân náo động, mà người khổ chính là thiên hạ chúng sinh.

Giang sơn cần một anh hùng, một kẻ kiêu hùng quật khởi, Lục thị Bình thành sẽ không trộn lẫn vào vũng nước đục này nhưng Lục Xước trước sau không tránh được thế tục.

Ông hy vọng người có thể đứng lên là Thạch Mãnh sao?

Trường Đình nhíu chặt mày, trong lòng hoảng hốt, vô cớ cảm thấy đáng sợ.

Thủ đoạn liên tiếp của Thạch Mãnh giống như đều giấu sau một bức màn sương, mê mang không rõ đầu đuôi.

Lục Xước từng nói bất kể chuyện gì một khi đã làm sẽ để lại dấu vết.

Đêm khuya cho người tấn công Lục gia, sau đó bọn họ khiêu khích khiến Lục Xước chú ý rồi lại nhún nhường, lấy đại nghĩa thiên hạ đả động.

Thủ đoạn nào bọn họ cũng dùng cực kỳ tinh tế và nhuần nhuyễn.

Những người này quả thực là kín kẽ, dù cho có nhìn thấu dụng ý của bọn họ thì có thể thế nào?

"Vậy phụ thân sẽ ủng hộ bọn họ ư?" Trường Đình vén váy dài rồi nhỏ giọng hỏi.

Lục Xước vẫn bình tĩnh nói, "Bọn họ muốn cái gì ta đều có thẻ cho, nhưng chỉ có một ta không cho phép đó là mượn danh tiếng và gia thế của Lục gia."

Trường Đình không biết vì cái gì nhưng nàng vẫn hiểu được những lời này của Lục Xước.

Lúc tiểu cô nương như suy tư gì đó, Lục Xước quay người nhìn đồng hồ nước sau đó cao giọng gọi Trần Ẩu tiến vào, "Đã không còn sớm nữa, nên hầu hạ cô nương đi ngủ rồi."

Đợi Trường Đình đi xa một chút Trường Anh mới bướng bỉnh mở miệng, "Con thừa nhận thủ đoạn của Thạch Mãnh lợi hại nhưng ánh mắt Thạch Mẫn nhìn A Kiều khiến con cực kỳ không thoải mái."

Liên hôn là cách nhanh nhất và trực tiếp nhất để kết nối hai gia tộc nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Thạch Mãnh sẽ đánh chủ ý tới trưởng nữ của Lục gia.

Lục Xước cười rộ lên nói, "Thạch Mãnh có thể đòi sao trên trời thì chúng ta cũng có thể đòi lại y hệt.

A Anh, con nhớ cho kỹ, sĩ tộc và thương nhân không khác gì nhau.

Thế gian chia con người thành cao thấp, lại phân ra ba bẩy loại, chúng ta có thể thấu hiểu được đạo lý sinh tồn trên thế gian này và tuân theo nó nhưng không được mơ hồ."

Lục Xước gõ ngón tay lên trán, nhẹ giọng nói với con cả, "Đầu óc phải thanh tỉnh, ngoài bản thân thì mọi tốt đẹp, vinh dự, địa vị trên thế gian này đều không đủ để che mắt một người và khiến bọn họ bị loạn suy nghĩ."

Một lời này xong thì có người gõ cửa sổ, cách một lát sau bên ngoài có tướng sĩ lên tiếng "Vâng".

Lục Xước đặt chén trà bằng sứ men xanh xuống sau đó trầm giọng dặn, "Nhanh chóng chuẩn bị ngựa xe và lương thực, ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ tới chợ phía đông.

Khi ấy cần tra hỏi hoặc thám thính, ta muốn biết tình huống chân thật của thứ dân ở đây.

Sau đó phái người giục ngựa đuổi theo người đưa tin, thêm vào lời nhắn của ta để khai thông đường mậu dịch từ Bình Thành đến Trung Nam.

Ngoài ra còn phải chuẩn bị thêm một con đường núi hướng về phía nam, để Nhị gia làm chuẩn bị trước, lúc nào tới Bình thành ta muốn xem kết quả."

Không thể mượn danh nhưng việc mở đường mậu dịch, lại mở đường núi rõ ràng đã cho Thạch gia chỗ tốt!

Lục Trường Anh thở dài một hơi, lại nghe Lục Xước nói: "Để Chu quản sự chuẩn bị lễ, đem cái nhẫn ban chỉ cổ làm bằng bạch ngọc của ta tới đây, à, cũng đem bát tự và thiếp canh của Trường Mậu viết lên giấy đỏ và bỏ vào trong túi thơm."

Trường Anh lập tức kinh ngạc, Lục Xước muốn Lục Trường Mậu và Thạch gia kết thân sao!? Thạch Mãnh cũng chỉ có một đích nữ, không thể là đám thứ nữ của Thạch gia được.

Đây là đón giáng trả của Lục Xước ư?

Thạch Mãnh có chịu không?

Có lẽ sẽ không, thứ nữ sĩ tộc có thể gả cho mối tốt là vì cô nương gả ra sẽ là người nhà khác.

Thứ nữ sĩ tộc dù là con vợ lẽ cũng sẽ được học quy củ và được giáo dưỡng đến lớn, vừa có thể lo liệu gia nghiệp và có thể giúp chồng dạy con.

Thứ nữ của Lục gia gả tới nhà thứ tộc hoặc được đưa vào cung, hoặc gả cho quan lại bình thường đều có.

Thực chất cưới thứ nữ của sĩ tộc có rất nhiều lợi ích thực tế.

Nhưng gả đến môn phiệt làm nàng dâu của con vợ lẽ vậy cả đời sẽ như ván đã đóng thuyền, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đến cuối đời —— đời này nữ nhân đó chỉ có an ổn sống một đời tầm thường, sẽ không thể giúp được gì cho nhà mẹ đẻ.

Thạch gia không cần thiết dùng đích nữ duy nhất đổi lấy một đứa con trai là con vợ lẽ của Lục gia.

Trường Anh trầm mặc không nói gì.

Sĩ tộc hưởng thụ cái bóng của gia tộc thì đương nhiên không thể oán hận mà phải gánh vác nghĩa vụ —— đến Lục Xước cũng chỉ có thể cưới Phù thị dưới sự sắp xếp của Chân Định đại trưởng công chúa vậy Lục Trường Mậu căn bản không có quyền lợi xen vào bất kỳ sắp xếp nào của Lục Xước.

Lục Trường Mậu như thế, bản thân hắn và cả Trường Đình cũng đều như vậy.

Không có gì gọi là tiếc hận, cũng không có gì gọi là cưỡng cầu, rốt cuộc tình yêu ở giữa thế gia nhà cao cửa rộng này cũng không hề đáng giá.

Việc đi Thạch gia dùng bữa tối đã sớm được định ra.

Thạch gia còn phái ba chiếc xe ngựa tới đón người, Thạch Mẫn còn mang theo đội ngựa để thể hiện sự trịnh trọng.

Tâm tình của Trường Đình từ sáng sớm đã không tốt lắm, nàng cọ tới cọ lui hồi lâu để thay quần áo, chọn trang sức, chải tóc.

Nàng ngồi trước gương đồng lúc thì nói hương cao không tốt, lúc lại chỉ búi tóc nói không tốt.

Bách Tước cực kỳ ôn nhu hỏi, "Đến tột cùng là cô nương không thoải mái chuyện gì vậy?"

Trường Đình nghĩ nghĩ rồi nói, "Ta không thích giữa người với người còn phải tính kế qua lại! Không tính kế chẳng lẽ không thể được ư!?".

*****

Bách Tước ngừng tay một lát sau đó lại cầm lấy cây lược gỗ trên tay nhẹ nhàng giúp Trường Đình chải đầu.

Ánh mắt bà ta xuyên qua gương đồng khắc hoa nhìn gò má đỏ ửng và đôi mắt to của tiểu cô nương, khóe miệng trong lúc lơ đãng nhếch về phía trước vừa tức giận vừa ngây thơ.

Thế đạo này chỉ có nữ tử có phúc khí mới có thể được dưỡng và nuông chiều thành thế này.

Cho dù cô nương hỏi một vấn đề khiến người ta khịt mũi coi thường như vậy thì cũng có vẻ đúng lý hợp tình, không hề có chút không đúng nào.

Nàng ta không có tư cách trả lời nghi hoặc của chủ tử.

Thân là nô tỳ, mệnh nàng ta như tờ giấy mỏng, như nhánh cỏ lau.

Đến nàng ta còn biết đã là người thì phải tính kế, nếu không thì vị trí đại nha hoàn bên người cô nương làm sao tới lượt nàng ta?

Con người tồn tại chính là phải tính kế, người ích kỷ chỉ vì mình, người lòng dạ khoan dung thì mới vì nhân vì nghĩa và vì người khác.

Đáng tiếc nàng ta còn chưa gặp được người như thế.

Lòng người tham lam, có quá nhiều thứ bọn họ muốn có, vậy có ai không tính kế chứ? Không tính kế thì làm sao được như nguyện? Không tính kế thì có thể thành đại sự sao? Không tính kế thì có thể sống sót ư?

Thế gian này có mấy Lục Trường Đình?

Bách Tước trầm mặc không nói lời nào, cái này cũng nằm trong dự kiến của Trường Đình.

Sau khi phàn nàn xong tiểu cô nương đã hối hận, trong lòng dù buồn cũng không thể nói ra trước mặt hạ nhân được —— đây là quy củ.

Sau đó Trường Đình cũng trầm mặc, trong phòng yên lặng mãi tới khi nghe thấy tiếng xe ngựa của Thạch gia tới.

Lần thứ hai này bọn họ đã quen thuộc.

Sau khi nữ quyến lần lượt xuống xe, Phù thị cùng Dữu thị theo thường lệ đi phía trước.

Cả hai đều mặc thường phục màu giáng hồng, Phù thị nói cười vui vẻ, thần thái thả lỏng, khác hẳn biểu tình như lâm đại địch của ngày hôm trước.

Tay bà ta dắt Trường Ninh, ôn nhu hàn huyên với Dữu thị.

Thái độ của Dữu thị vẫn như thường, giống như không phát hiện ra thái độ của Phù thị đã thay đổi.

Sau khi Lục Xước tỏ rõ thái độ thì Lục gia đã có phương hướng, Phù thị đương nhiên có thể nhẹ nhàng đối đãi với Dữu thị.

Đây có lẽ chính là đạo trị người trong miệng Lục Xước, nó khác với việc bị người trị.

Hôm nay Trường Đình không đội mũ có rèm vì thế nàng nhìn Thạch phủ rõ mồn một.

Đèn dầu và núi đá cao cao dựng hai bên, nha hoàn lấy gậy khêu đèn sau đó dùng chụp đèn bằng lưu li che lại.

Con đường nhỏ bình thản, sau bức tường khắc có hai cây san hô đỏ cao ngất dẫn vào một rừng trúc, trong đó cũng không có nhà tranh như đám thế gia yêu thích.

Mọi người đi qua hành lang thì lên nhuyễn kiệu, mấy bà tử vạm vỡ nâng kiệu vững vàng đi qua con đường.

Cấu trúc của Thạch gia vuông vức, một đường không có mấy cong vẹo, cả quãng đường tổng cộng chỉ rẽ có 3 lần.

Có thể nói cấu trúc của Thạch gia rất quy củ, gồm các phần tiền viện và hậu viện như thường thấy.

Cái này chứng tỏ bề ngoài dù phóng đãng không kiềm chế thì trong lòng bọn họ cũng bị quy củ kiềm nén đúng không?

Cho nên Thạch Mãnh mới để ý một cái danh chính ngôn thuận như thế.

Trường Đình đang miên man suy nghĩ thì nhuyễn kiệu nhẹ nhàng hạ xuống, Bách Tước vươn bàn tay trắng nõn vén mành.

Trường Đình thò người ra thì thấy có một người đứng sau Thạch Mẫn, chính là anh họ của Thạch Tuyên.

Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, búi tóc vấn bằng một cây trâm gỗ, cả người đứng thẳng tắp cách đó một khoảng như đang chờ.

Trầm mặc, bình tĩnh, à, còn rất biết kiềm chế.

Trường Đình yên lặng thêm một đức tính này nữa.

Thạch Mãnh nhanh chóng bước ra, Thạch Tuyên cũng đi theo bên cạnh ông ta.

Vừa ra ngoài ông ta đã cao giọng đón, "Lục Công tới quả là hãnh diện cho ta.

Quả là người mang tiên khí khiến Thạch gia chúng ta vốn sơ sài nay cũng như tỏa sáng!"

Thạch Tuyên thò đầu ra, cười đến híp cả mắt mà nhìn Trường Đình cùng Trường Ninh.

Sau đó nàng đảo mắt qua, không biết nhìn thấy ai mà mặt tiểu cô nương lập tức đỏ lên, môi chậm rãi mím chặt.

Trường Đình cũng không tự giác cong khóe miệng, nhưng cười được một lúc nàng lại phát hiện không đúng thế là cả mặt cứng đờ, vội bày ra vẻ nghiêm túc.

Lục Xước mặc trường bào, tay áo rộng cứ vậy mỉm cười nói, "Thứ Sử khách khí.

Ngày hôm trước chúng ta vừa tới đã rời khỏi đúng là do tình thế cấp bách, hôm nay chúng ta lại tới phủ.

Lần đầu là làm quen, đến giờ hai nhà cũng coi như có duyên phận."

Thạch Mãnh tức khắc vui mừng cực kỳ.

Hai chữ duyên phận!

Lục Xước cuối cùng cũng dùng tới hai chữ duyên phận!

Trường Đình đi theo phía sau Phù thị thấy cha con Thạch Mãnh và Thạch Mẫn đều không hẹn mà nhướng lông mày lên, ánh mắt nhìn về phía Dữu thị, sau đó... Thạch Mẫn lại như có như không liếc về phía nàng.

Nhưng có lẽ hắn vẫn nhớ rõ trách cứ của Lục Xước hôm qua nên vội thu liễm lại.

Trường Đình cực kỳ không thoải mái, ánh mắt của Thạch Mẫn giống như ánh đèn bằng dầu tùng thạch, nhão dính không chịu nổi.

Lần đầu nàng còn nhịn, nhưng người này cứ mạo phạm nhiều lần khiến tiểu cô nương như nàng nổi giận.

Nàng cứ thế không tránh không né, Thạch Mẫn nổi điên như thế thì việc gì nàng phải khó xử tránh né?

Lục Xước và Thạch Mãnh đang đi phía trước không thấy cảnh này, Phù thị dắt Trường Ninh hàn huyên với Dữu thị nên cũng không nhìn thấy.

Dữu thị có thấy nhưng chỉ nhìn con cả nhà mình một cái rồi không nói gì.

Thạch Mãnh đón người đi về phía trước, đúng lúc này Trường Đình đột nhiên thấy người đi sau Thạch Mẫn bước nhanh hơn, lập tức vượt qua Thạch Mẫn tới phía sau Thạch Mãnh.

Vì người này có chiều cao xấp xỉ Thạch Mẫn nên hắn vừa bước tới đã lập tức chen giữa nàng và Thạch Mẫn.

Ánh mắt của hai bên cứ thế bị cắt ngang.

Tên Thạch Mẫn kia đương nhiên cũng không nhìn thấy nàng nữa.

Trường Đình ngây ra, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này nàng thấy người trẻ tuổi kia dám vượt qua Thạch Mẫn...

Sau khi sửng sốt nàng thấy tức giận trong lòng mình đã tiêu tan không còn gì thế là vội rũ mắt bước nhanh đuổi kịp mọi người.

Đại Tấn kỳ thật cũng không quá kiêng dè chuyện nam nữ ngồi chung một phòng.

Tổ tiên ba đời của Thạch gia còn đang ở trong rừng bắt hươu bào, lúc ấy đương nhiên là nam nữ gì thì cũng ngồi chung một chỗ hầm canh.

Bọn họ chỉ quan tâm ăn no là được, làm gì kiêng kị nhiều như thế.

Hơn nữa dân bắc địa cũng thoải mái nên Trường Đình có chút không quá dám nghĩ tới tiệc tối nay sẽ có bộ dạng gì.

Chờ vào phòng rồi Trường Đình mới nhẹ thở ra một hơi.

Còn may bàn của nam và nữ phân biệt, trong đó cũng có ngăn cách ở góc Đông Bắc bằng một bức bình phong.

Bên cạnh có cái ao, trên đó có đình đài và lầu các nhỏ, bên trên có vũ cơ của dị tộc đang chơi đàn tỳ bà, đàn cổ, có lẽ là để trợ hứng.

Phù thị và Dữu thị ngồi trên ghế, Trường Đình mang theo em gái ngồi xuống bên trái.

Thạch Tuyên cùng vị Thạch gia cô nương hôm đó cùng đi dạo chợ ngồi bên phải.

Dữu thị đương nhiên không thể để hai đứa con gái vợ lẽ của Thạch gia tới gặp khách.

Trái lo phải nghĩ đến chuyện kiếm người cho đủ số, cuối cùng bà ta nghĩ không bằng cho em trai Thạch Mãnh chút mặt mũi.

Tốt xấu gì thì vị Thạch gia cô nương kia hôm qua cũng đã cùng bọn họ đi chung.

Ở bàn kia đám nam nhân nâng chén, coi như khai tiệc.

Hai bên cách rất gần, có thể nghe thấy rõ tiếng Thạch Mãnh cười to chúc rượu.

Lúc này trên lầu các có tiếng đàn vang lên, vũ cơ có cái eo thon bắt đầu trình diễn.

Đây là lần đầu tiên Trường Ninh thấy người Hồ.

Ở kinh đô Kiến Khang, những nữ tử tóc vàng mắt xanh đều là đồ chơi của đám lão gia sĩ tộc, bọn họ không bao giờ được dự các sự kiện lớn.

Trường Ninh và Trường Đình được nuôi dưỡng ở khuê phòng, là khách quý vì thế không bao giờ được thấy những người này.

Trường Ninh co lại rúc về phía sau chị gái nhẹ giọng nói, "Mắt các nàng xanh lục đó... Cái mũi cũng không giống chúng ta..." Sau khi ngừng một lát nàng lại nói, "Bọn họ cũng không quá giống vị biểu ca người Hồ của A Tuyên..."

*****

Trường Đình theo bản năng quay đầu tìm thì thấy người nọ không ở đây.

Cũng phải, hắn xuất thân người Hồ, lại ăn nhờ ở đậu, thân thế nhấp nhô thì làm sao có thể cùng ngồi ăn với mọi người?

Trường Đình nâng chén rượu lên nhẹ nhấp một ngụm chỉ thấy vị ngọt chua, giống như rượu mơ.

Nồng độ của rượu không quá cao, cũng không khiến người ta phải sặc.

"A Thác..

À, Mông Thác cũng không phải người Hồ..."

Rượu vừa vào miệng Trường Đình lại nghe thấy bên phải có người nhút nhát sợ sệt nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nàng quay đầu lại thấy Thạch Tuyên đang nói chuyện với Phù thị, còn vị Thạch gia cô nương kia thì mặt đỏ ửng, đầu cúi xuống đến độ cằm suýt đụng vào ngực áo.

Bấy giờ Trường Đình mới nhìn rõ vị cô nương này, nàng ta lớn lên không giống người nhà họ Thạch.

Nàng ta có một đôi mắt ướt dầm dề, miệng anh đào đỏ thắm, lông mày thon dài, tuổi tác thì xấp xỉ nàng nhưng cả người luôn mang vẻ nhút nhát sợ sệt.

Khi nàng ta ngước mắt thì như dương liễu phất qua, xuân ý cứ vậy trêu chọc mà tới.

Thần thái này Trường Đình chưa từng gặp trên người nữ tử thế gia.

Nói chuyện thì dứt khoát, cười thì phải sang sảng, làm gì mà lo trước lo sau, ngược lại có vẻ ngượng ngùng.

Cô nương của Tạ gia là Tạ Chi Dung cũng có cá tính dịu dàng, khí độ nhu hòa nhưng chưa bao giờ có tư thế này.

Cái này không lý do khiến người ta chán ghét, hoặc đúng hơn là khiến nữ nhân ghét.

Anh trai của Chi Dung là Tạ Tuân chính là thích người thế này, oanh oanh yến yến bên người hắn đều là dáng vẻ thế này.

Trường Đình cười cười, rời mắt khỏi người vị cô nương kia sau đó cười hỏi, "Ta nên gọi cô nương là gì? Hôm nay là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, hôm qua ta quên hỏi mà bản thân cô nương cũng không nói.

Ta cũng không thể cứ gọi cô nương là đường tỷ của A Tuyên được, vậy tên cô nương là gì thế?"

"A Uyển... Thạch Uyển.."

Vị Thạch Uyển cô nương kia nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Trường Đình sau đó lại cúi đầu.

Trường Đình gật gật đầu, cười nói, "Từ tên cũng có thể nhận ra ngươi và A Tuyên là người một nhà nhưng từ tính tình, tướng mạo thì lại không thấy có chút liên hệ gì."

Thạch Uyển cắn cắn môi, trong lòng có chút không thoải mái.

Thạch Tuyên là đứa con Dữu thị sinh được khi đã lớn tuổi, lại là con gái duy nhất của Thạch Mãnh.

Còn cha nàng ta chỉ là một người quản lý sổ sách dưới trướng Thạch Mãnh.

Thạch Tuyên được nuông chiều cỡ nào, ăn mặc ở đều là thứ tốt nhất, nàng ta làm gì có cửa so.

Thạch Tuyên có thể muốn làm gì thì làm, vị quý nữ xuất thân Lục gia trước mặt này cũng thế, còn nàng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng dù trong lòng không thoải mái thì trên mặt nàng ta cũng vẫn cười, chỉ có điều mãi một lúc lâu sau cũng không biết phải nói gì.

Sau khi khiêu khích Thạch Uyển, Trường Đình cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Nàng quay đầu nhìn đám vũ cơ tóc vàng ở trên đình đài.

Nữ nhân gia có thể nói chuyện từ son phấn đến các loại hạt, Dữu thị là người mồm miệng lanh lợi, Phù thị lại không có cố kỵ vì thế hai người này nói đến vui vẻ.

Trường Ninh và Thạch Tuyên cùng nắm một dây tơ hồng dài chơi với nhau.

Giọng của hai tiểu cô nương đều mềm mại, thường sẽ thấy hai người nhẹ giọng kêu, "Ai nha, bắt sai rồi, bị rối rồi đây này!".

Thạch Uyển vốn ít lời, hiện tại càng thêm trầm mặc, đôi mắt ướt át cứ thế nhìn chằm chằm chén nước trà.

Dữu thị mắt sắc, thấy Trường Đình cô đơn thì cười nói, "Đại cô nương thích thì để ta cho người tới dẫn cô nương đi dạo một vòng nhé? A Tuyên đã cho người làm rất nhiều đèn Khổng Minh đặt ở nhà thuỷ tạ, lúc nước gợn đèn dập dềnh rất đẹp."

Trường Đình chưa mở miệng Dữu thị đã nhìn quanh sau đó gọi A Tuyên, "Con đi cùng Lục gia tỷ tỷ đi..." Sau đó bà ta ngừng một chút rồi nói, "Ban đêm đường trơn, để ta bảo A Mẫn cùng đi dạo với mấy tỷ muội nhé, ngài nói được không?"

Câu sau là đang hỏi Phù thị.

Nụ cười trên mặt Phù thị chợt tắt, lập tức quay đầu nhìn Lục Xước.

Thạch Mãnh cũng nhìn về phía Lục Xước, miệng cười ha hả, tay cầm chén rượu không nói chuyện.

Có thể trong lúc này trộm đích nữ của Lục gia làm con dâu thì đương nhiên là tốt đến không được.

Nếu không được thì cũng không cần nói nhiều làm gì, như vậy mặt mũi hai nhà vẫn còn, Thạch gia cũng không mất gì.

Con người ấy mà, ai có thể một tay ôm hết, cái gì cũng vơ vào người mình được?

Nhưng vạn nhất Lục Xước vì uống nhiều mà choáng váng rồi đồng ý thì sao?

Người ta gặp gỡ đều là duyên phận, chẳng qua xem ai dám nghĩ dám làm mà thôi.

Nếu là nửa năm trước thì Thạch Mãnh nghĩ cũng không nghĩ tới chuyện có thể ngồi cùng bàn với Lục Xước mà uống rượu.

Ông ta chỉ nghĩ tới đã sợ tới mức xua tay, nhưng bây giờ thì sao? Thạch Mãnh ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó cảm thấy lâng lâng.

Lục Xước cũng nhấp một ngụm rượu sau đó cười rộ lên nói, "Trời tối, đường trơn, không có chuyện tiểu cô nương có thể đi dạo loạn lên ở phủ của người khác.

Ký Châu có tục lệ hay quy củ gì thì ta không biết nhưng Kiến Khang và Bình thành bên kia đều không có cái lý này." Sau khi nói xong ông ngước mắt nhìn Thạch Mẫn lại chỉ thấy tên kia vui đến ngớ ngẩn mà nhìn mình cười.

Lục Xước quay đầu đi, tay áo rộng phất một cái ngăn lại ánh mắt tên kia sau đó nói với Thạch Mãnh, "Nói tới nói đi thì so với lệnh lang ta càng vừa ý vị tiểu cô nương kia hơn."

Tiểu cô nương ở đây chính là nói tới Thạch Tuyên lúc này đang nỗ lực đánh ba trăm hiệp với miếng thịt dê trong miệng.

Thạch Mãnh sửng sốt, ánh mắt vừa chuyển đã xẹt qua người hai vị thiếu niên lang ngồi cạnh Lục Xước.

Con trưởng của Lục gia tướng mạo như tiên, con thứ thì trầm mặc bình tĩnh.

Lục Xước có ý tứ gì? Làm con dâu trưởng của Lục gia thì ông ta không dám nghĩ, nhưng để A Tuyên gả cho con thứ của Lục gia thì sao ông ta cam lòng được.

Thạch Mãnh theo bản năng quay đầu nhìn Phù thị.

Phù thị cũng kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ đây là mục đích chính của Lục Xước?!

Lục Xước quả là bị Thạch gia đả động nhưng cũng không phải quá mức quá đáng!

Ông ta căn bản không cho Thạch gia cơ hội ra giá mà trực tiếp định ra quy củ, chỉ xem Thạch gia có muốn hay không! Nếu bọn họ không muốn thì thôi, có rất nhiều người khác đều đang nhìn chằm chằm Lục gia Bình thành đó!

Dữu thị trầm mặc, lại nhìn con gái út vẫn đang ngây thơ nhai thịt dê.

Sau một lúc lâu bà ta mới nhìn Thạch Mãnh sau đó hơi gật đầu thật nhẹ.

Thạch Mãnh hơi đờ người, lại đơn giản rót một chén rượu uống cạn một hơi sau đó cười nói, "Tiểu nữ Thạch Tuyên hiện giờ mới 7 tuổi, đúng là lúc đang ham chơi vậy mà cũng được Lục Công xem trọng.

Đây chính là phúc khí của con bé, mà đây cũng là duyên phận của hai nhà như Lục Công nói."

Ai gả ai cưới có quan trọng không?

Căn bản không quan trọng, ông ta muốn có quan hệ thông gia với Lục gia, muốn để tên của Thạch gia và Lục gia dính vào nhau.

Bọn họ muốn mười sáu thành của Bình Thành tạo thuận lợi cho bọn họ, lại càng muốn thế nhân biết Lục gia xem trọng Thạch Mãnh.

Vậy những kẻ khác sẽ chẳng có cơ hội mà chọc cột sống ông ta và mắng.

Lục Xước cũng cười rộ lên, lại nhấp một ngụm rượu sau đó tháo chiếc nhẫn ban chỉ cổ bằng bạch ngọc mới lấy từ nhà kho đêm qua sau đó đẩy về phía trước nói, "Nếu là duyên phận thì ta làm trưởng bối hẳn không thể không có chút lễ... Đây là chiếc nhẫn được sư trụ trì của một ngôi chùa làm phép khai quang, chờ tiểu cô nương lớn hơn một chút treo lên trước cửa có thể giúp an thần tĩnh khí."

Thạch Mãnh lại rót một ly sau đó nâng lên ngang mày rồi ngửa đầu cao giọng bật cười, "Thạch mỗ thay tiểu nữ cảm tạ Lục Công đã tặng quà!"

Lục Xước cũng nâng chén.

Sứ men xanh chạm vào nhau phát ra tiếng vang giòn.

Ánh mắt Trường Đình thoáng nhìn qua thấy Thạch Tuyên mơ màng ngẩng đầu cười với mình, trong lòng nàng chỉ thấy ngũ vị tạp trần.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-178)