Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Kiều - Chương 089

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 089
Nghị Định
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Thạch Mãnh hầm hừ không nói một lời.

Ông ta không ngốc và càng không điên. Chẳng lẽ ông ta không nhận ra so với con cả thì Thạch Khoát càng là đứa có tâm cơ và lòng dạ hay sao? Ông ta biết! Ông ta luôn biết! Chẳng qua ông ta vẫn không thể cam lòng, cũng không chịu tin. Thạch Mãnh ông ta mười mấy năm mang theo Thạch Mẫn bên người dạy dỗ vậy mà con ông ta lại không học được tí tài cán gì hay sao!? Chẳng lẽ đầu óc Thạch Mẫn lại ngu xuẩn đến mức ấy ư?!

Đáng tiếc đúng là hắn không học được gì...

Đáng tiếc hắn quả thực đúng là ngu xuẩn...

Lòng Thạch Mãnh cứng lại, nhiều năm như vậy, từ khi Thạch Mẫn bao nhiêu tuổi ông ta đã mang theo đứa con cả này bên người nhỉ? Hình như là lúc Thạch Mẫn bảy tuổi, từ nhỏ nó đã là đứa bé chắc nịch, đứng tấn có thể kéo hai nén hương, đội lu đá, chơi kiếm, đánh trống luyện võ... Tay nó lúc ấy cứng rắn, nổi hai con chuột be bé, vừa nhìn đã biết là con sói con...

"Không liên quan tới việc 10 năm trước!" Thạch Mãnh không hề kiên nhẫn nhìn Dữu thị một cái, "Mắt bà không tốt, đêm rồi còn may vá gì nữa? Giao cho phòng kim chỉ hoặc cho Lý thị ấy..." Nói xong ông ta lại thò người qua duỗi tay định cầm cái khung thêu và kim chỉ trong tay Dữu thị bỏ qua một bên. Ai biết Dữu thị "Bang" một tiếng đánh lên mu bàn tay ông ta mắng, "Tôi làm áo lót cho ông cũng hơn 20 năm rồi đó!"

"Hơn hai mươi năm trước căn bản không có nha hoàn đắc lực, mọi việc không thể không làm, đều phải nhờ cậy thị tỳ của bà..."

Thạch Mãnh thở dài một tiếng, tay nắm chặt góc áo, một chân gác trên giường đất, cả người lại trượt xuống mà nằm, "Mấy nha hoàn hầu hạ toàn bộ Thạch gia từ trên xuống dưới, tới đại ca cũng có mặt mũi sai bảo nha hoàn của bà, đúng là không biết xấu hổ!"

Dữu thị vỗ vỗ lưng cho Thạch Mãnh. Lúc bà ta mới được gả tới đây thì Thạch gia ngoài bạc chẳng còn thứ gì khác. Nhà họ Dữu cũng vì tham tiền của Thạch gia nên mới đồng ý gả con gái. Nhưng bạc lại không mua được nha hoàn, bà tử và quản sự đắc lực, cũng càng không mua được phong thái của thế gia. Thạch lão thái gia và lão phu nhân hành sự luôn theo nếp cũ, không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Ký Châu này khi ấy đông một khối, tây một khối, Thạch gia ở phía đông một thời gian lại đổi sang phía tây, lưu lạc khắp nơi. Bọn họ căn bản không biết thế nào là nhà. Bà ta tốt xấu cũng xuất thân Ung Châu Dữu thị, là tiểu thư sĩ tộc được nuôi dưỡng trong nhà nên cực kỳ chán ghét đám tôi tớ được chăng hay chớ của Thạch gia. Mấy bà tử thậm chí còn không may được một đường chỉ ngay ngắn, làm chuyện gì cũng có lệ. Dù thế bà ta cũng chẳng thể làm gì, đằng trước còn một vị đại tẩu xuất thân không cao và một bà mẹ kế tính tình khó chịu. Vì thế bà ta phải chịu rất nhiều khổ nhưng lại không biết phải nói với ai. Lúc này may vá mấy thứ quần áo lại khiến bà ta nhớ lại quá khứ, cùng những gian nan của lúc trước.

Thạch Mẫn cũng đi theo bọn họ chịu khổ nhiều năm qua.

Thức ăn của Thạch gia quả thực khó nuốt, canh tương múc chén lớn, thịt dê chặt to đến độ nhai mãi không nát, cái gì cũng chém to kho mặn, nguội tanh nguội ngắt... Nhà bọn họ có bạc, nhưng Thạch lão thái gia xuất thân mã phu, ông ta có thể bỏ số tiền lớn mua binh mã, mua cỏ khô lại không muốn bỏ tiền mua chút đồ mà đám tiểu lang quân thích ăn. Hơn nữa ông ta luôn nói "Con trai sao có thể nuôi kiểu nuông chiều thế được? Cẩn thận không lại nuôi thành cô nương thì chết!"...

"Chuyện trước kia đừng nói tới nữa. Còn có liên quan hay không thì ta tự biết. Bà nói nhiều làm gì?"

Nghe tới đây Dữu thị lập tức bỏ kim xuống, chăm chú nhìn Thạch Mãnh. Bà ta thấy chồng mình như già đi 5 tuổi, chân tóc đã bạc, thịt trên mặt cũng biến mất, cả mặt hóp lại lộ xương gò má và trán. Ông ta vốn dĩ lớn lên hung hãn, hiện giờ vừa nhìn lại càng thêm hung hãn giống sơn phỉ đại vương ở trong núi. Mở rộng thành, bài binh bố trận, trước kia phải tính kế Tần Tương Ung, bây giờ phải ngáng chân Phù Kê. Ông ta dốc mọi sức lực mà gây dựng cơ đồ. Trong hậu trạch còn hai đứa con trai đã lớn, một núi lại không thể chứa hai hổ. Hơn nữa hai con hổ này một con mạnh và con còn lại yếu, khó đảm bảo sẽ không đánh nhau. Có quá nhiều việc phải lo.

Thạch Mẫn và Thạch Khoát, Thạch Mãnh... và anh trai ông ta...

Dữu thị than dài một hơi: lúc cưới bà thì bạc của Thạch gia đã nhiều như nước. Thạch lão thái gia hùng tâm bừng bừng, lấy năm vạn bạc trắng đập cửa Dữu thị cầu cưới bà ta cho con thứ của mình. Nhưng anh trai Thạch Mãnh lớn hơn ông ta 5 tuổi lại chỉ cưới con gái của một tiên sinh dạy học. Hai bên vì thế mà ganh đua, cuối cùng Thạch Mãnh quyết định thế chỗ anh mình. Nhưng thay thế bằng cách nào? Những khúc chiết trong đó không cần nói, chỉ biết cuối cùng Thạch Mãnh để lại cho anh mình một cái mệnh, nhưng bệnh tật đầy người. Đại phòng hiện giờ chỉ có cô nhi quả phụ, dưới gối chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thạch Uyển.

Mười năm, đến đá còn phải bị nước chảy mòn đến thay hình đổi dạng huống chi lòng người. Ấy vậy mà Thạch Mãnh Vẫn tâm như sắt.

Lập đích, dĩ trưởng bất dĩ hiền, lập tử dĩ quý bất dĩ trưởng. (Nếu chọn người thừa kế nên chọn con trưởng, bất kể tài năng hay không. Nếu không có con trưởng phải lập con thứ thì chọn kẻ có mẹ xuất thân cao quý, không chọn thứ trưởng tử).

Quy tắc lập ra một khi bị phá vỡ thì thiên hạ sẽ chẳng còn trật tự nữa.

Thạch Mãnh là người có lòng dạ, bản lĩnh, năng lực đều giỏi, thế nên ông ta mới tranh được tới bây giờ. Nhưng nếu con cháu sau này không nên thân, chỉ biết đấu đá thì phải làm sao!? Con trưởng được dạy dỗ từ nhỏ đương nhiên là phải ưu tiên nhưng trên đời cũng có mấy người tâm chí kiên định được như Thạch Mãnh, lại có mấy người văn thao võ lược được như Thạch Khoát? Thạch gia tổ tông nửa đời chìm nổi đánh được giang sơn sao có thể để đám người có tâm mà không có lực bại hoại dày xéo chứ?

Nếu lòng Thạch Mãnh đã mang thiên hạ thì đương nhiên không muốn trở thành kẻ tội đồ như thế.

Có điều con trưởng của ông ta cố tình lại là Thạch Mẫn, còn Thạch Khoát chỉ là con thứ. Thạch Mãnh thích con trưởng vì đứa nhỏ kia giống hệt mình, nhưng Dữu thị là mẹ, ba đứa con trai đứa nào cũng là thịt trong lòng. Tuy con thứ từ nhỏ sớm thông tuệ lại không thân cận với mọi người nên ít được yêu thích nhưng vẫn là con bà. Bà biết nếu Thạch Khoát đã mượn chuyện đón dâu để xé rách mặt thì ắt hắn có điều yêu cầu.

"A Khoát cầu cái gì?" Dữu thị đổi đề tài.

"Chỉ cầu ta không bất công."

Dưới ánh đèn Thạch Mãnh nắm chặt tay, khớp xương răng rắc, "Hắn chỉ cầu ta không bất công."

"Ông làm được không?" Dữu thị giống như người đứng trên đài cao hướng dẫn từng bước.

Lòng Thạch Mãnh run lên. Thạch Mẫn vốn đã gian nan, nếu ông ta cũng buông tay đứng nhìn thì chỉ sợ đứa con trưởng này không bước nổi! Ông ta thích đứa con trưởng này... và không thích Thạch Khoát, từ nhỏ đã không thích! Thạch Khoát không hợp với Thạch gia! Thạch gia cần đánh được thiên hạ từ trên lưng ngựa, bọn họ không giống đám sĩ tộc tô vàng nạm ngọc bên ngoài nhưng bên trong thối rữa kia!

Không giống nhau!

Ông ta không thích sĩ tộc! Bọn họ và sĩ tộc không giống nhau!

Thạch Mãnh há miệng rồi lại khép, nói cực kỳ gian nan, "Từ đây ta sẽ không kiềm chế Thạch Khoát... Đây là điểm giới hạn của ta rồi." Ông ta nhắm mắt, sau đó lại đột ngột mở ra, "Chúng ta còn phải chọn cho A Mẫn một cô dâu xuất thân nhà cao cửa rộng, tốt nhất là có quan hệ với vợ của Thạch Khoát."

Đây là bảo mệnh cho Thạch Mẫn...

Dữu thị khẽ vỗ lưng Thạch Mãnh ôn nhu nói, "Ông nghĩ nhiều rồi."

Tánh mạng ư? Thứ Thạch Khoát muốn trước nay đều không phải tính mạng của Thạch Mẫn. Chỉ cần Thạch Mẫn không ngáng đường, và Thạch Mãnh không làm quá mức thì Thạch Khoát căn bản không thèm để ý đến anh trai mình đang làm cái gì —— lấy tâm trí của Thạch Mẫn thì hắn đại khái cũng không gây được họa, càng không thể tổn thương tới Thạch Khoát, như thế anh em tự nhiên có thể hòa thuận vui vẻ.

Trong phòng có hai cái bình cắm hoa đỗ quyên, màu sắc chói lọi lóe lên dưới ánh đèn dầu.

Qua một lúc lâu Thạch Mãnh mới "ừ" một tiếng sau đó lại đột nhiên nói, "Bà nói A Kiều có chịu gả cho Mông Thác không? Không, không, không. Bà nói Lục Trường Anh có chịu gả A Kiều cho Mông Thác không? Ta dám ra chiêu này bức A Kiều gả cho Thạch Mẫn là vì ta nắm chắc có thể để Bình thành Lục thị có được một vị Hoàng Hậu, coi như Lục gia chiếm lợi lớn. Nhưng thân phận của Mông Thác thật sự quá thấp..." Thạch Mãnh nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mấy câu Thạch Khoát nói, "... A Khoát nói Mông Thác muốn cưới, và chỉ có Mông Thác tới cưới thì Lục Trường Anh mới có thể cho phép."

Thạch Mãnh híp mắt sau đó lại mở bừng, giống như một con sói nhìn thấy con mồi.

"A Kiều là được Mông Thác cứu đúng không?" Thạch Mãnh lập tức cao giọng hỏi. Trong vững vàng người ta lại có thể nghe ra chút sốt ruột, "Cũng là tên nhãi kia đưa A Kiều một đường tới Bình thành đúng không? Thiếu nữ 15, 16 tuổi cùng thiếu niên trầm mặc anh dũng sớm chiều ở chung lại có thêm ân cứu mạng thì dù dòng dõi chênh lệch cũng chẳng đáng nhắc tới..." Thạch Mãnh lập tức than dài, "Mẹ nó! Nếu lúc ấy phái Thạch Mẫn đi thì con mẹ nó làm gì có chuyện của Mông Thác nữa!"

Ông ta tính đi tính lại nhưng không tính đến chuyện người ta có thể nảy sinh tình cảm, đó là thứ chẳng ai có thể khống chế!

Thạch Mãnh hối hận cực kỳ, tay đấm đấm giường đất mắng, "Con mẹ nó, ta lại chưa bao giờ coi A Kiều như một tiểu cô nương bình thường!"

Ai mà biết Lục Trường Đình lại không duyên không cớ thích tên ngốc Mông Thác kia! Phải, ông ta cũng thực coi trọng đứa cháu ngoại này. Mông Thác có bản lĩnh, võ công và lòng dạ thượng thừa, mà quan trọng nhất là hắn chịu được khổ, nhẫn nhịn và quật cường. Quả thực đứa cháu này có vài phần của ông ta năm đó. Nhưng chỉ cần Lục Trường Đình sớm nói nàng thích người như vậy thì Thạch gia thiếu gì, đều cho nàng chọn còn không được hả?!

À! Chẳng lẽ nàng ta coi trọng diện mạo của Mông Thác sao? Nhưng nếu nói tới diện mạo thì ba đứa con của ông ta có đứa nào kém Mông Thác đâu?!

Nếu biết trước chỉ cần cái mặt đẹp thì ông ta hẳn đã có thể tính kế với Lục Trường Anh!

Theo bản tính của Lục Trường Anh thì chỉ cần Lục Trường Đình nói muốn gả cho ai hắn sẽ đồng ý ngay.

Mẹ nó, rõ ràng chỉ cần cái mặt là có thể giải quyết được vấn đề thế mà ông ta lại một hai phải dựa vào đầu óc!

Dữu thị thì nghe một chút là đã hiểu, bà ta cười to sau đó nhỏ giọng nói, "Con trai không cưới được nhưng cháu ngoại trai cưới được cũng là việc vui. Chúng ta làm cho tốt, hạ mình một chút, đây là cơ hội để mấy đứa con trai của chúng ta kéo quan hệ với đám thế gia. Hi hi, Thạch gia chịu thiệt thì thiệt, đã làm tới bước này thì cũng đừng để A Thác cho rằng ông sinh oán hận với nó, như thế sẽ không ổn. A Thác một là đại tướng, hai là thân thích, so với trói tay chân hắn thì chúng ta nên nhân cơ hội này thuận theo, coi như được cái ân tình."

Dữu thị dừng lại một chút sau đó vỗ vỗ đầu vai Thạch Mãnh nói, "Vợ của Mông Thác là đích trưởng nữ của Lục gia thì hôn sự của A Mẫn và A Khoát chỉ có thể càng tốt hơn."

Làm vợ chồng 20 năm nên Dữu thị đương nhiên biết điểm mấu chốt của Thạch Mãnh, và biết phải gãi chỗ nào.

Vừa nghe bà ta nói thế Thạch Mãnh đã lập tức sáng mắt. Ông ta nghĩ nghĩ rồi mới nói, "Bà đoán xem nếu Lục Trường Anh đã biết về chuyện này vậy giả sử ngày ấy A Mẫn tới Bình thành ... Lục gia sẽ làm sao?"

Đại khái là sẽ xé rách mặt.

Dữu thị không nhìn thấu Lục Trường Anh nhưng bà ta tin vì hai đứa em gái hắn sẽ làm tất cả.

"Ta sẽ gả Lục Trường Khánh qua."

Trong Quang Đức Đường ở Bình thành, Vô Tự Trai vô cùng yên tĩnh, trên hành lang có hai người một thấp một cao đang gõ guốc gỗ chậm rãi đi tới Vinh Hi Viện. Lục Trường Anh ôn hòa giải thích nghi hoặc cho em gái mình, "Làm bất cứ chuyện gì cũng phải có mấy kế hoạch. Nếu không có Mông Thác, nếu Thạch Khoát không ra tay, nếu Thạch Mẫn không ngu xuẩn đến mức ấy thì sự tình sẽ không phải như hôm nay. Nếu Thạch gia đổi thành người khác tới, dùng cái nhẫn ban chỉ kia muốn cầu cưới đích trưởng nữ của Lục gia thì ta sẽ cho hắn được như nguyện —— muội nói xem Lục Trường Khánh có phải đích trưởng nữ của Lục gia hay không?"

Phải, là đích trưởng nữ của nhị phòng Lục gia.

Đây đúng là hợp tình hợp lý chơi xấu.

*****

Trường Đình mím môi, nàng hỏi Lục Trường Anh nếu không có Mông Thác, cũng không có chuyện tình cảm giữa nàng và Mông Thác đóng vai trò như điều kiện suy xét vậy lúc Thạch gia mang nhẫn ban chỉ kia tới thì hắn sẽ làm thế nào?

Câu hỏi này không có ý nghĩa, nhưng nàng vẫn tò mò. Đây là ván cờ giữa Thạch Mãnh và Lục Trường Anh, nàng rất tò mò đến tột cùng ai sẽ thắng.

Thạch Mãnh thắng ở chỗ ông ta cáo già xảo quyệt, còn sở trường của Lục Trường Anh lại là tâm tư sâu kín.

Lục Trường Khánh...

Trường Đình nghe thấy thế thì lặng thinh, nàng đã sắp quên mất người này. Không đúng nàng đã sắp quên toàn bộ nhị phòng, thậm thi thoảng nhìn thấy Lục Trường Hưng ở Vinh Hi Viện nàng đều lựa chọn rời mắt đi không thèm nhìn hắn. Đối với ấu đế Phù Cù lúc này cũng đang lấy thân phận người nhà mẹ đẻ của Chân Định đại trưởng công chúa ở tại Vinh Hi Viện nàng lại tỏ thái độ khoan dung và thương hại hơn nhiều. Vì vận mệnh hắn nhiều gập ghềnh, năm tháng bệnh tật yếu ớt suốt ngày phải uống canh sâm, thuốc bổ. Hắn mới 5, 6 tuổi, lời còn nói không rõ ràng, nhờ phúc của Tần Tương Ung nên đại phu của Lục gia cũng dự đoán hắn sống không quá 10 tuổi. Tuy thế đứa nhỏ này vẫn cố sức tồn tại, ốm đau tiều tụy như thế nhưng không ai trong Vinh Hi Viện từng nghe thấy hắn khóc nháo.

So sánh với hắn thì một kẻ hơi tí là khóc nháo như Lục Trường Hưng chẳng có ý nghĩa gì.

Yêu ai yêu cả đường đi, Trường Đình hận chết Lục Phân nên tự nhiên cũng không thể cho Lục Trường Khánh hay Lục Trường Hưng sắc mặt tốt...

Nơi hành lang có gió thổi, hương trầm quẩn quanh, Trường Đình ngẩn ra nghĩ mình lại suy tư cái gì! Chỉ một câu nhắc tới Lục Trường Khánh mà nàng lại suy nghĩ nhiều như thế! Ý nghĩ như sóng biển không thể ngăn nổi! Trường Đình vỗ vỗ đầu mình, guốc gỗ đạp lên đá xanh, váy hoa uốn lượn theo hành lang quanh co khúc khuỷu. Tà váy thêu hoa văn mây trắng to rộng khiến lúc đi lại không quá tiện, Lục Trường Anh đợi em gái nên hơi ngừng lại cười hỏi, "Làm sao vậy?"

Trường Đình xua xua tay.

Lục Trường Anh vỗ vỗ trán nàng và cười trách: "Luôn thích tự tìm phiền não."

Trường Đình không phục, lại hơi bực, không hiểu sao cá tính của nàng qua lời những người thân cận lại giống nhau như thế.

"Giống hệt con gà mái già" là lời Ngọc Nương nói, "A tỷ thổi nguội cháo của mình rồi lại lải nhải muội đi thôi." Đây là lời của tiểu A Ninh nói.

"Không biết tại sao ngài lại thích quản việc như thế, phía đông có tuyết ngài quản, phía tây có mưa ngài cũng muốn xen vào." Đây là lời của Mãn Tú.

"Mới 16 tuổi mà đã nhọc lòng như 60 tuổi, " đây là Chân Định đại trưởng công chúa tổng kết...

Bởi vậy có thể thấy Lục Trường Anh đúng là anh ruột của nàng, hắn cũng có chung nhận định với những người kia nhưng chỉ nhẹ nhàng nói "Tự tìm phiền não".

Trường Đình lại tặc lưỡi một tiếng, đang muốn tranh cãi vài câu với anh mình nhưng khóe mắt lại thấy Thược Dược đang vội vã đi đằng trước đã ngừng lại. Nàng ta thấy hai người dừng lại nói chuyện thì cũng dừng lại theo. Nàng ta cao giọng vội vã, "Ai u, đại cô nương à! Ngài đừng đừng câu giờ nữa! Thời gian này Đại trưởng công chúa đã gấp tới độ lửa bốc lên đầu! Miệng ngài ấy bị chốc, sáng sớm nay phải uống nước lê với mật ong mới đỡ một chút đó!"

Sau khi trao đổi thiếp canh Chân Định đại trưởng công chúa tự mình phụ trách việc chọn lựa mười mấy xe đồ đủ loại từ đồ trang trí tới hoa lụa hoặc trâm cài, đủ 360 thứ, tất cả đều là đồ thượng thừa —— Đây còn chưa phải sính lễ cho Tạ gia, mới chỉ là lễ mừng năm mới thôi đó. Chân Định đại trưởng công chúa đã thả tiếng gió nói Bình thành Lục thị phải chuẩn bị mười vạn lượng bạc nghênh cưới trưởng nữ của Tạ gia, coi như dốc hết lực, lời lẽ khiêm nhường khiến Tạ gia kiếm đủ mặt mũi, hào quang lấp lánh nên mọi việc đều xuôi chèo mát mái.

Hai nhà Tạ và Lục lần này trao đổi thiếp canh cực kỳ thuận lợi.

Lục Trường Anh đã 21, Tạ Chi Dung xấp xỉ tuổi Trường Đình nên cũng 16 tuổi. Hai bên vừa nói chuyện là đã thông, thậm chí sắp xếp đại hôn trong năm sau. Việc Lục Trường Anh đón dâu thì gánh nặng lớn nhất chính là con nối dõi, hiện giờ là thời loạn thế, chiến hỏa liên miên lan tràn nên chẳng ai dám đánh cuộc. Hai bên thương nghị xong Chân Định đại trưởng công chúa lập tức thuận nước đẩy thuyền muốn sang năm là cưới người về.

Tạ gia đương nhiên tán thưởng, chẳng qua lúc Tạ Tuân nghe nói Lục Trường Anh xé bỏ hiệp ước liên minh với Phù Kê, đơn phương chặn con đường quan đạo từ Ung Châu qua Dự Châu, lại còn ngầm giúp đỡ Thạch gia để nhà kia thuận lợi đánh hạ Ung Châu thì vị mỹ lang quân không dính bụi trần kia lập tức mang sắc mặt không tốt mỗi khi thấy Lục Trường Anh. Thậm chí hắn còn nói với Tạ thái phu nhân, "... Bình thành Lục thị đã không còn được như năm đó nữa, hiện tại bọn họ cam chịu sa đọa, cùng đám mã phu làm bạn. Việc hôn nhân này không kết cũng thế! Muội muội mà gả tới Lục gia chẳng phải sẽ thành quan hệ thông gia với đám nữ quyến của Thạch gia hay sao?! Quả thực không khác gì hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thật sự khó mà chấp nhận được!"

Tạ thái phu nhân còn chưa nói gì Tạ Chi Dung đã liếc xéo anh mình, nàng ấy cũng không cãi lại nhưng lời lẽ thật sự kiên định: "Dòng dõi phân chia sĩ thứ là dựa vào cái gì? Sĩ tộc thịnh vượng phát đạt từ thời Đông Hán tới nay có hai nguyên nhân: một là vì hoàng đế ngu ngốc, thừa tướng nắm quyền, hai và vì sĩ tộc liên hôn nâng đỡ lẫn nhau cho nên dòng dõi càng ngày càng không gì phá nổi. Qua trăm năm tới nay quyền thế của sĩ tộc đã ở đỉnh cao, con đường cần đi đã đi xong rồi, xu hướng tất yếu sẽ là đi xuống không thể ngăn nổi. A huynh, chúng ta phải nhận rõ tình thế đi thôi, Lục gia chính là đứng đầu, bọn họ còn co được dãn được vậy Tạ gia chúng ta tới cùng đang kiên trì cái gì?"

Tạ Tuân để lại một câu "Trẻ con không thể nói chuyện" sau đó lập tức phất tay áo bỏ đi.

Đừng hỏi sao Trường Đình lại biết được việc này —— có nhà cao cửa rộng nào giữ được bí mật đâu? Tạ Chi Dung gả vào làm con dâu Lục gia nên Chân Định đại trưởng công chúa cử mấy nô tài đắc lực qua "quan tâm hầu hạ" nàng ấy cũng là chuyện thường.

Trường Đình thở một hơi nhẹ nhõm. Nàng chỉ sợ Tạ Chi Dung giống Tạ Tuân, uổng cho một bụng khí khái nhưng lại chẳng có tài bình định thời thế.

Lục Trường Anh phái Tiểu Tần tướng quân tự mình đưa tiễn Tạ gia. Bọn họ vừa đi thì Chân Định đại trưởng công chúa cũng có thời gian cân nhắc chuyện của Mông Thác. Bà ta so sánh hai cái nhẫn kia nhiều lần, lại đối chiếu phong thư viết bát tự kia, mỗi lần xem đều thấy chính xác vì thế bà ta nản lòng thoái chí, rốt cuộc được như ý nguyện mà bị ...nóng trong người.

Chân Định đại trưởng công chúa thực sự sốt ruột, nhưng Lục Trường Anh lại không chút nóng nảy, hắn mượn cớ công việc bận rộn mà kéo dài tới cuối cùng bà ta phải ra mệnh lệnh để hai anh em Trường Đình và Trường Anh tới Vinh Hi Viện gặp mình. Nếu không bà sẽ chống quải trượng đi tới lăng tẩm khóc lóc với tổ tông.

Lục Trường Anh vội dốc lòng sắp xếp trong ngoài một lượt sau đó mời Trường Đình cùng tới Vinh Hi Viện giải quyết việc này.

Trường Đình thấy rất thấp thỏm, theo kinh nghiệm của Chân Định đại trưởng công chúa thì qua 10 ngày này hẳn bà đã phát hiện có gì đó không thích hợp... Ví dụ theo cá tính của Thạch Mãnh thì vì sao ông ta lại không thừa cơ hái quả đào trong tầm tay này?

Vạn nhất Chân Định đại trưởng công chúa nhìn thấu mọi chuyện sau đó cực lực phản đối thì phải làm sao?

*****

Vinh Hi Viện im ắng, gió xuân tháng ba tựa như ve vuốt, chim yến năm trước lại quay về mái hiên làm tổ.

Đám tiểu nha hoàn khom người cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm mà đứng dưới bậc thềm của hành lang gấp khúc. Trong viện có một cây đại thụ trăm năm, mấy lang quân trưởng thành mới ôm hết được thân của nó. Cành lá của cây đại thụ xanh tốt tỏa ra như mái đình, những chiếc lá không vương một hạt bụi tản ra trong nắng chiều ấm áp cực kỳ giống những đám mây.

Cửa chính đường có che màn trúc, Hoàng Ẩu khoanh tay đứng ở ngoài cửa thấy anh em nàng tới thì một tay vén mành, miệng cười khanh khách trách Lục Trường Anh, "... Cả ngày không thấy bóng ngài đâu, lão nô tới Vô Tự Trai thì bọn họ nói Đại lang quân đi tiền viện rồi. Lúc lão nô đuổi tới tiền viện thì bọn họ lại nói Đại lang quân đã ra khỏi phủ. Đại trưởng công chúa thấy không ổn thế là bắt cả hai đầu nhưng đám người kia lại nói ngài đã ra khỏi thành..."

Lục Trường Anh bật cười sau đó nhìn vào trong phòng thân thiết hỏi, "Cũng chỉ có ta và A Kiều tới vấn an sao?"

Hoàng Ẩu tặc lưỡi một cái, ánh mắt thoáng nhìn qua phòng khách lại nhìn Trường Đình. Khuôn mặt tiểu cô nương như đóa hoa đinh hương khiến tức giận trong lòng bà cũng tiêu tan. Bà ta ở lâu nên đã thành tinh, Hoàng Ẩu cũng đã hầu hạ Chân Định đại trưởng công chúa vài thập niên, có sóng gió gì bà chưa thấy. Lúc này đã lâu bà ta mới giở giọng khó giấu khinh miệt mà nói, "... Đại trưởng công chúa còn mời tên tiểu tử kia chờ ở phòng khách đó! Đại trưởng công chúa để Nga Mi tự mình tới hầu hạ, dùng bộ trà Quân Diêu, nấu trà Đại Hồng Bào... Thể diện lớn như vậy cũng không biết tên tiểu tử kia có nhận nổi không!"

Chân Định đại trưởng công chúa quả thực đã cho tên tiểu lang quân kia đủ thể diện!

Trường Đình vẫn chưa biến sắc, chỉ ôm lấy cánh tay Hoàng Ẩu cười nói, "Ít nhất cũng không phải là Hoàng Ẩu ngài tự mình đi hầu hạ tên kia —— thế này cũng không tính là cho quá nhiều thể diện!"

Bộ dáng cười tủm tỉm của tiểu cô nương khiến người ta bình thản lại. Bà nhìn vị cô nương lá ngọc cành vàng này lớn lên từ nhỏ, làm sao cũng không chấp nhận được chuyện nàng và cái kẻ có thân phận thế kia dính vào với nhau!

Đúng là năm tháng đổi dời... Cảnh đời xoay chuyển...

Hoàng Ẩu chỉ thấy lòng chua xót.

Bà còn mời Mông Thác tới nữa sao?

Trường Đình nghiêng mắt, song cửa sổ của phòng khách có để một khe hở nhưng hoa tử đằng màu đỏ hồng rũ xuống, cùng với những đóa hoa tím nhạt khác vừa lúc che lại cái khe kia. Nàng muốn nhón chân nhìn lén bên trong nhưng vẫn cố nhịn.

Qua phòng ngoài, qua phòng giữa, vượt qua một cái bình phong có hoa văn song phúc song thọ bằng gỗ thì thấy Chân Định đại trưởng công chúa ngồi đó, tay cầm xuyến Phật châu 108 viên, mắt híp lại. Trong phòng đốt hương, mùi cực đạm, ở giường đất trước cửa sổ là Lục Trường Hưng đã lâu không thấy. Vóc người hắn cao lớn hẳn, bộ dạng không biến đổi quá nhiều, chỉ có giữa mày mang theo chút co quắp.

Thấy Lục Trường Anh và Trường Đình tiến vào hắn vội xuống giường vấn an, giọng mang theo chút sợ sệt, "Đại huynh, a tỷ..."

Lục Trường Hưng luôn có chút khiếp sợ Trường Đình, có lẽ ấn tượng vẫn còn đó, chỉ cần có nàng là hắn sẽ cực kỳ ít nói chuyện.

Lục Trường Anh liếc hắn một cái thế là có tiểu nha hoàn cong lưng đi tới dắt hắn đi ra ngoài.

Chân Định mở mắt cười nói, "Vốn tưởng hai ngươi tới để dùng cơm trưa nên ta cố ý dặn dò phòng bếp nhỏ hầm bồ câu từ đêm qua... Hiện giờ còn một vại lớn, lát nữa A Kiều nhớ mang về."

Lòng Trường Đình trấn định hơn, có thể mở miệng nói chuyện hàn huyên vậy ít nhất bà nàng cũng không phải quá kinh hoàng!

"Buổi sáng cháu đã gặp mười mấy người, có dùng hai đĩa bánh hạt dẻ nhưng hiện giờ vẫn còn đói." Lục Trường Anh tươi cười nói, "Bà cho người làm cho cháu một bát mì nước đơn giản cũng được, không cần phiền toái, còn để A Kiều mang canh về làm gì."

Chân Định "Ai da" một tiếng sau đó liên thanh dặn dò người dưới, "Dùng canh bồ câu để phòng bếp nhỏ thêm chút măng lát, tùng nhung, nấm, trứng cút và bỏ hai miếng chân giò hun khói vào làm bát mì. Lại rán cái trứng để lên trên, đừng để Trường Anh của chúng ta bị đói..." Nghĩ nghĩ một lát bà lại nghiêng đầu hỏi Hoàng Ẩu, "... Mông Thác đã ăn cơm trưa chưa?"

Hoàng Ẩu lắc đầu, thấp giọng đáp, "Còn chưa ăn! Hôm qua ngài bảo gọi hắn tới buổi trưa thế là từ sáng hắn đã tới chờ nhưng ngài không cho vào nên hắn cứ đợi. Hắn cũng không kêu đói, Nga Mi bưng một chén canh nhỏ, một đĩa đồ ăn, một cái trứng phù dung hắn đều ăn hết và đang an phận ngồi đó chờ..."

Bà thế nhưng bỏ đói Mông Thác!

Đây đúng là đang phát giận mà!

Trường Đình nhấp một ngụm nước trà nghĩ cho tên kia đói chết, xứng đáng... Nhưng bà cũng thật ấu trĩ!

Chân Định "à" một tiếng sau đó dặn, "Vậy cũng làm cho hắn một bát mì đi."

Trường Đình thầm cười trong lòng. Mấy năm nay anh nàng quản gia tộc, nàng quản trong viện còn bà nội thì hoàn toàn mặc kệ không hỏi, toàn tâm toàn ý hưởng phúc. Cứ mở miệng là bà chỉ nói tới trồng hoa nuôi chim, thậm chí anh nàng còn tìm được hai con mèo mang tới nhưng bà không thích nói: "Mèo là quân, cẩu là thần, ta vất vả cả đời nên không thích hầu hạ đám tổ tông này đâu"

Trường Anh nghe thế thì tìm hai con chó nhỏ tới, màu lông trắng xù xù cực đáng yêu. Phù Cù cũng thích, nằm trên giường bệnh cũng ôm, cứ thế tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Còn một con khác vì Ngọc Nương bị dị ứng chó mèo, chỉ cần tới gần sẽ phát ban nên tiểu A Ninh không thể nuôi, cũng đành đặt trong Vinh Hi Viện. Mấy ngày này A Ninh ngày ngày tới đây chơi với con chó con, Chân Định đại trưởng công chúa cũng thấy vui mừng.

Một người như bà ta nửa đời khống chế hậu viện của Lục gia, quyền lực ngập trời nhưng nói buông tay là buông tay, không hề lưu luyến thì cũng quả là hiếm.

Hiện giờ bà ta sống thoải mái, làm việc theo ý mình.

Đây mới là phúc khí.

Ừ...

Chân Định bỏ đói Mông Thác nửa ngày hẳn cũng là làm theo ý mình...

"Mông Thác cũng ở đây sao?" Lục Trường Anh chỉ làm như không biết, giọng nói không chút gợn sóng, "Hắn cũng trầm ổn thật đó, Lục gia ném hắn ở ngoại viện hơn nửa tháng, không nghe không hỏi nhưng hắn cũng không làm ầm ĩ. Ung Châu lúc này mới đánh xong, vạn sự đều có thể biến đổi nhưng hắn lại bình tĩnh ở đây, cực kỳ bình thản."

"Có Lục gia chúng ta canh giữ thì ai dám động tới Ung Châu?" Chân Định chợt híp mắt rướn người về phía trước, tay cũng thả lỏng xuyến Phật châu, "Hắn đương nhiên có thể yên tâm, trước có Thạch nhị ca tọa trấn, sau có anh vợ bảo hộ, vậy mà hắn còn không yên tâm thì ta cũng đến lo lắng thay cho hắn."

Trường Đình hít sâu một hơi.

Tới rồi, tới rồi!

Chân Định không hề cao giọng nhưng chỉ cần giọng điệu biến đổi là khí thế cả người đã dâng lên. Lúc này kẻ nào dám nói bà ta chỉ là một bà lão chuyên trồng hoa nuôi chó nuôi mèo thì nàng sẽ đánh kẻ đó luôn!

Chân Định nói tới đây thì híp mắt nhìn Lục Trường Anh, "Ngươi chẳng quan tâm mà ném hắn ở ngoại viện là cho Tạ gia một ít mặt mũi. Tạ gia vừa đi thì ba chúng ta cũng nên nói cho rõ đi." Sau khi dừng một chút bà ta mới trầm giọng nói, "Lục Trường Anh đúng là mưu lược sâu xa! Quả là anh hùng! Ngàn tính vạn tính đều là lợi dụng Thạch gia, lợi dụng Tạ gia, thậm chí tính kế đến cả Lục gia, tất cả chỉ để gả em gái mình cho một kẻ chân đất!"

Vì sao người nông dân lại sợ mùa thu?

Bởi vì vào mùa thu người ta bắt đầu tính sổ sách...

Trường Đình lại hít một hơi, chân hơi mềm. Mới bao nhiêu ngày mà bà nàng đã hiểu thấu mọi việc... Mông Thác có thể tới được đây đương nhiên là có sự hỗ trợ của Lục Trường Anh, mà một khi anh trai nàng đã có tâm thì hẳn sẽ làm được kín kẽ không để lộ dấu vết —— đương nhiên đó là việc Lục Trường Anh sẽ làm nhưng... Lục Xước lại là do Chân Định sinh ra... làm sao giấu được cái gì.

Lục Trường Anh nhướng mày, thần thái bình thản.

Mành trúc ở gian ngoài được vén lên, Hoàng Ẩu bưng một cái khay son tiến vào, bên trên là một cái bát bằng sứ, bên cạnh là hai đĩa măng chua và mướp hương. Chân Định đại trưởng công chúa "Sách" một tiếng, khí thế lập tức yếu đi, miệng thầm than sau đó phất tay, "... Nếu đói bụng thì ăn trước đi!"

Xích!

Trường Đình âm thầm cười trong lòng. Lục Trường Anh thì lộ liễu mà cười sau đó duỗi tay đón lấy cái bát, cầm đũa thong thả nhếch khóe miệng cười cười nói, "Cảm ơn bà đã thương hại."

Hắn từ tốn mà ăn, khói nóng bốc lên, một đũa nấm một đũa tùng nhung. Mặt mày hắn vui vẻ, thi thoảng lại gắp một đũa măng chua sau đó cao giọng khen, "Đồ ở chỗ bà đúng là tốt, nước cũng ngọt, trà cũng thơm, ngay cả một bát mì cũng khiến người ta ăn đến thấm vào tim!"

Trường Đình thầm trợn mắt khinh thường.

Chân Định thì trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Trường Đình khiến lòng nàng lại xoắn lại.

"Bà, " Trường Đình ho nhẹ một tiếng sau đó mở miệng, biểu tình chân thành, "Ngài đừng trách ca ca, là A Kiều cầu huynh ấy."

Dù sao cũng phải nói ra, còn không bằng nói trước...

Lục Trường Anh vẫn bình thản nhưng động tác gắp đồ ăn lại chậm hơn nhiều.

"Ta biết Tạ Tuân không phải là đối tượng phù hợp. Công tử thế gia quen cẩm y ngọc thực nhưng từ ngoại hình tới khí độ và tài học, chẳng có cái gì là do bản thân hắn tự nỗ lực mà đều do Tạ gia cho hắn. Ngươi không thích hắn thì cùng lắm chúng ta bàn kỹ hơn, đơn giản từ bỏ hôn sự đó rồi tìm cách khác...Nhưng ngươi lại khăng khăng muốn gả cho Thạch gia... Thạch Mãnh giống như miếng cao da chó, A Xước chỉ đi qua Ký Châu một thời gian ngắn nhưng hiện giờ chúng ta lại dứt không nổi!" Chân Định thật sự mắng đến quên mình.

Trường Đình lại thấp giọng lắp bắp, "Bà... Bà... gả cho Mông Thác... là mong muốn của A Kiều..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-178)