Truyện:Thiên Kiều - Chương 087

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 087
Song Hỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đến vài vị thúc bá cũng tới...

Trận thế đúng là đầy đủ hết.

Lục Trường Anh chẳng thể hiện chút biểu tình nào, hắn chỉ cười nhạt nói, "Nhiều người tới thế sao? Đúng là có lòng, nhà chúng ta càng phải nỗ lực." Sau khi nghĩ nghĩ hắn lại bổ sung, "Nếu không để tùy tùng và những người họ hàng khác ở dịch quán, còn nữ quyến và khách nam sắp xếp ở trong phủ đệ? Dù sao bà ngoại cũng tới, chúng ta cũng đừng dọn chỗ nào khác, cứ quét tước Bích Y Lâu, chỗ ấy khá tốt, gần hậu viện nên cũng tiện ra vào. Nơi ấy lớn, tổng cộng hai dãy nhà phải tới hai mươi gian nhà ở, hẳn đủ rồi. Từ Tạ gia qua đây cũng mất nhiều thời gian, hẳn mọi người phải nghỉ ngơi một hồi mới có thể có sức đi về, nữ quyến ở tại trong nhà cũng tiện lợi."

Lục Trường Anh nghiêng đầu nhìn Trường Đình ôn hòa nói, "A Kiều, muội nhớ để người dọn dẹp Bích Y Lâu cho tốt, từ vật trang trí, đến huân hương của bà ngoại đều phải tỉ mỉ."

Trường Đình chỉ thấy cổ nghẹn lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Trường Anh, trong lòng thấp thỏm.

Tên Mông Thác chết tiệt!

Lúc gửi thư hắn không thể thuận tiện nhắc đến kế tiếp hắn định làm gì sao? Hả!?

Nếu chờ hai nhà trao đổi thiếp canh thì xem Mông Thác hắn định lật trời thế nào!

Lục Trường Anh hơi ngửa đầu nhẹ nhàng gọi, "A Kiều..."

Trường Đình nghe ra vài phần trấn an trong giọng hắn, vừa ngẩng đầu lên nàng lại thấy ánh mắt hắn cực kỳ trấn định. Đúng vậy, dù trời có sụp xuống thì đã có Lục Trường Anh chắn rồi mà! Ai bảo hắn là anh trai nàng chứ?!

"Đừng sai bảo em gái ngươi làm việc." Chân Định cười rộ lên, "Để con bé nghỉ ngơi mấy tháng, vừa lúc làm mấy bộ quần áo, mấy bộ trang sức lót đáy hòm để truyền lại cho con cháu, và mấy thứ linh tinh khác. Để Ngọc Nương cũng đi theo chọn lựa một phen đi. Những việc này để vợ của Thập Thất và vợ lão tam đi chuẩn bị, sổ sách để vợ Đại Trọng quản là được."

Trong chính đường của Vinh Hi Viện lúc này ấm áp dễ chịu, không khí vui vẻ. Trên mặt Chân Định đại trưởng công chúa là vẻ vui mừng không che giấu nổi. Bà ta để Hoàng Ẩu đưa một cuốn sổ sách cho Trường Đình nói, "... Tạ gia đã đưa lễ tới, nói là quà năm mới. Ngươi ghi chép lại, chọn vài món bên trong đó để mặc đón tiếp bọn họ." Chân Định đại trưởng công chúa cười hỏi Hoàng Ẩu, "Ta nhớ rõ bên trong có một cái trâm phượng bằng vàng ròng khảm hồng ngọc có tua ở hai đầu đúng không? Tạm thời đừng nhập kho, A Kiều có làn da trắng, nếu cài trâm đó thì cực kỳ đẹp."

"Trí nhớ của ngài đúng là tốt!" Hoàng Ẩu lập tức vui tươi hớn hở vẽ một nét bút trong sổ sách.

Trường Đình đút tay trong tay áo thấp giọng đáp vâng.

Chân Định đại trưởng công chúa lại dặn dò thêm một lát, nhưng bà ấy càng mừng thì Trường Đình càng cúi đầu thấp hơn.

Hương sắp cháy hết, Nga Mi vén tay áo đi thắp hương. Chân Định thấp giọng nói, "Thế đạo hiện giờ... Tạ gia đã thực tốt... Lại qua một thời gian nữa, nếu kẻ sài lang nào đó ngửi được mùi thối tới cầu hôn thì chúng ta chẳng phải sẽ ghê tởm đến không được ư? Tạ Tuân đúng là còn hơi non, nhưng cũng là người tốt... Bộ xương già như ta cần phải sống tới khi ba người các ngươi yên bề gia thất mới được."

Nếu Lục Xước còn sống thì Tạ gia cũng chưa chắc đã được Chân Định đồng ý. Người còn chưa qua cửa Tạ Tuân đã mang lập trường của phu quân mà dạy dỗ cháu bà. Nếu sau này cưới về mà một không vừa ý thì chẳng phải hắn định bắt nạt Lục gia cô nương ư?

Phải, Chân Định không thích Tạ Tuân nhưng bà ta càng chán ghét những kẻ lúc làm việc luôn mang theo ba phần tính kế như Thạch gia. Tổ tiên nhà đó còn là mã phu, truyền qua ba đời trên người vẫn mang mùi thối, không sao giặt sạch được.

Trường Đình "Ai" một tiếng, trong lòng cảm thấy áy náy.

Phòng trong có vài tiếng ho khan nhẹ vô cùng, giống như lông chim nhẹ đậu trên dây đàn lộ ra tiếng động. Lục Trường Anh thay đổi câu chuyện hỏi, "A Cù vẫn còn ho sao?"

"Tiểu lang quân vẫn luôn yếu, ngoại trừ lúc tới đây có giãy giụa gọi một tiếng bà cố tổ sau đó vẫn luôn hôn mê. Lang trung cũng đã khám, lại kê đơn thuốc nhân sâm, nhung hươu giữ mệnh." Chân Định đại trưởng công chúa niệm một câu a di đà Phật và nói, "Ta cố tình không thân cận với hắn, vì sợ càng thân lúc sau càng khó sắp xếp. Dù sao chúng ta cũng đều cố hết sức, không để lòng mình áy náy."

Lục Trường Anh than thở sau đó giống như nhớ tới cái gì, "Mẹ của A Cù xuất thân Tạ gia phải không?"

Chân Định gật đầu, "Phải, hình như là cháu của thái phu nhân Tạ gia, là đường muội của Tạ gia a cữu." Chân Định nhíu mày hồi tưởng, "Đã qua lâu rồi nên ta cũng chẳng nhớ rõ nữa. Chẳng qua ta còn chút ấn tượng là để cưới được vị này, Phù gia đã phí không ít công, cầu đến cầu đi. Cuối cùng bọn họ cũng chịu gả một vị cô nương dòng thứ, lúc ấy Phù gia vui đến độ chỉ thiếu thắp hương bái Phật."

"Quan hệ huyết thống có cách cữu cữu quá xa không?" Trường Anh hỏi lại.

"Nói xa cũng xa, nói gần cũng gần, huyết mạch thì xa nhưng tình cảm thì gần —— vị Tạ gia nương tử ấy là được thái phu nhân của Tạ gia nuôi dưỡng mà lớn lên, là thư đồng của mẹ ngươi khi còn bé. Nhưng trên thực tế nàng ta không khác gì em gái của mẹ ngươi."

Chuyện Tạ gia gả con gái vào hoàng thất là việc lớn, Chân Định đại trưởng công chúa tự nhiên cũng ở giữa nói tốt cho vài lời, vì thế bà ấy cũng còn nhớ vài chi tiết, "Của hồi môn của nàng ấy là thái phu nhân Tạ gia chuẩn bị, người đưa dâu cũng là Tạ gia a cữu. Nhưng nàng ta gả vào Phù gia mấy năm mới sinh A Cù, chẳng được bao lâu cũng chết, thật đáng thương."

Lục Trường Anh trầm ngâm một lúc lâu mới lại đổi đề tài.

Chân Định đại trưởng công chúa giữ ba anh em lại, rồi gọi thêm cả Hồ Ngọc Nương tới cùng ăn một bữa tối náo nhiệt. Ngọc Nương kể chuyện xưa trong thoại bản mà nàng ấy mới đọc được cho Chân Định nghe khiến bà ta cười ha hả giữ người tới tận lúc trăng lên mới thả về.

Lúc sắp rời khỏi Vinh Hi Viện Lục Trường Anh hỏi Trường Đình về danh sách quà mà Tạ gia đưa tới. Vừa mở trang đầu tiên hắn đã hé miệng cười sau đó khép lại, trả cho nàng rồi phất tay áo đi trong sân vắng.

Trường Đình chẳng hiểu gì cả.

Trang đầu tiên... Có cái gì đẹp sao...

Trường Đình mở cuốn sổ ra, nương ánh nến trên hành lang nàng nhìn thì thấy mặt trên chẳng viết cái gì đặc biệt ... Đó chẳng qua chỉ là mấy dòng nói đại phòng của Tạ gia và người nhà từ Bạch Sơn tới Bình Thành. Bên dưới là một loạt tên, Tạ thái phu nhân, Tạ gia a cữu, Tạ gia biểu ca, Tạ gia biểu tỷ, danh sách toàn người quan trọng chứng tỏ thành ý của bọn họ.

Sau đó nàng đột nhiên khép cuốn sách này lại, chỉ cần nhìn thấy nó nàng đã thấy áp lực quá lớn. Nàng lại nhìn vòng ngọc ở cổ tay mà Thạch Mãnh tặng thì áp lực càng lớn hơn.

Tạ gia dự tính sẽ tới Bình thành vào ngày 1 tháng 2. Lục Trường Anh tự mình đi đón, nữ quyến cũng không xuống xe. Chân Định đại trưởng công chúa thì tự mình đứng ở cửa Quang Đức Đường đón bọn họ. Trường Đình đứng phía sau Chân Định, từ xa thấy Tạ gia a cữu là Tạ Như Thụ đầu quấn khăn, mặc áo dài khoan thai cưỡi ngựa mà đi. Tạ Tuân theo sát phía sau, tiếp đó là mấy vị thúc bá quen mặt của Tạ gia. Đám nữ quyến ngồi trong xe ngựa, một hàng dài nhìn không thấy cuối.

Tạ gia thật sự coi trọng mối hôn sự này. Thậm chí vào thời tiết này bọn họ cũng chịu ra ngoài cửa tới đây. Lúc Lục Xước chết bọn họ cũng không quản ngại tới chia buồn.

Aizzz...

Trường Đình cũng không biết đây là tiếng thở dài thứ mấy trong mấy ngày này của mình.

Ít nhất thì bà ngoại và cậu luôn để ý quan tâm tới nàng và Trường Anh.

Xe ngựa dừng lại, có một phụ nhân mặc cẩm y được một tiểu nương tử mặc áo ngắn đỡ từ trên xe xuống. Chân Định đại trưởng công chúa lập tức đi qua đón, "Thông gia phu nhân!"

Tạ thái phu nhân nhỏ tuổi hơn Chân Định đại trưởng công chúa một chút, lúc này mới hơn 50, bộ dạng ung dung phú quý. Chân Định đại trưởng công chúa ngày thường không ra ngoài thì cũng chẳng khác gì một bà lão bình thường, nhưng Tạ thái phu nhân chỉ cần đứng ở kia đã khiến người ta hiểu vị này hẳn xuất thân dòng dõi hiển hách.

"Lão tỷ tỷ!" Tạ thái phu nhân vừa ngước mắt đã hành lễ, sau đó duỗi tay ôm Trường Đình, mắt nóng lên, "A Kiều! Con của ta!"

Trường Đình vội vàng cười an ủi, "Ngoại tổ! Hiện giờ là lúc vui mừng, ngài đừng khóc! Ngài vừa khóc A Kiều và A Ninh cũng không nhịn được đâu!" Trường Đình lại thân thiết hành lễ với vị tiểu cô nương khuôn mặt trứng ngỗng đứng bên cạnh Tạ thái phu nhân, "Biểu tỷ."

Tạ gia Chi Dung là Bích Nương của Tạ gia còn Tạ Tuân là Ngọc Lang của Kiến Khang.

Tuổi Tạ Chi Dung xấp xỉ Trường Đình, vóc người cũng tương đương, khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ, mày liễu cong cong, trang điểm nhẹ nhàng. Bên miệng nàng ta có một cái nốt ruồi nho nhỏ, khóe miệng nhẹ nhếch lên, ngũ quan cực kỳ đoan chính. Mái tóc nàng ta đen bóng như tơ lụa, tướng mạo cũng vẫn như xưa. Nàng ta cười khanh khách và đáp lễ sau đó mềm giọng gọi, "A Kiều biểu muội." Thoạt nhìn tính tình nàng ta cũng vẫn như cũ, nhàn nhã tự tại.

Trường Đình cũng cười, cảm thán nàng này mới là điển hình cho dáng dấp của nữ sĩ tộc Kiến Khang.

Tốt đẹp, rực rỡ lại mềm mại uyển chuyển.

Trường Đình có chút hâm mộ nàng ta.

Tạ gia a cữu Tạ Như Thụ cũng liếc mắt một cái đã trông thấy Trường Đình vì thế vội vỗ vỗ lưng Tạ Tuân cười nói, "Vừa về Bạch Sơn A Tuân đã nói A Kiều đã thành đại cô nương, hiện giờ đã mấy năm chúng ta chưa gặp nhỉ? Ba năm sao?"

"Đã 2 năm rồi." Trường Đình cười hỏi thăm, "Hai năm không gặp cữu cữu, A Kiều đã thành đại cô nương nhưng cữu cữu lại vẫn như cũ, giống như người trong bức họa của danh gia, đến râu cũng không hề loạn chút nào."

Tạ Như Thụ nở nụ cười cực kỳ văn nhã rồi đưa cương ngựa cho Tiểu Tần tướng quân.

Lúc này trước cửa Quang Đức Đường cực kỳ náo nhiệt, hai nhà đã mấy năm không gặp, trong khoảng thời gian đó lại có nhiều khúc chiết nên lời cứ nói mãi mà không hết. Tạ thái phu nhân nhìn mặt Trường Đình chỉ cảm thấy cực kỳ giống đứa con gái cả mất sớm của mình, lại nghĩ tới những gì nàng đã phải trải qua nên càng yêu thương. Sau đó bà ôm Lục Trường Anh thân cao tám thước mà gọi "tâm can bảo bối" liên tục.

Lục Trường Anh chỉ thấy hơi quẫn bách còn tiểu A Ninh thì vốn luôn thích Tạ Chi Dung nên lúc này cứ kéo góc áo nàng kia gọi "Biểu tỷ, biểu tỷ" mãi.

Trường Đình cười mà nhìn, trong lòng càng thêm áy náy.

Tạ gia là nhà ngoại của nàng, quan hệ luôn thân thiết, lại có thêm quan hệ máu mủ nên nàng không thể vì chuyện hôn nhân trời xui đất khiến này mà khiến bà ngoại và cậu mình, những người nhìn mình lớn lên mất mặt được.

"A Kiều." Khuôn mặt Tạ Tuân nhàn nhạt đứng đó chào hỏi sau đó nói với Lục Trường Anh, "Chúc mừng biểu huynh có thể đứng dậy đi lại."

Trường Đình quay đầu cười cười, chỉ thấy bộ dạng Tạ Tuân dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ. Tay hắn còn tinh tế hơn tay nàng, xiêm y và đồ trang sức đều phối màu một cách chỉn chu nghiêm túc. Tóc hắn được chải cẩn thận, không hề cẩu thả... Nhưng nàng cũng không thể bởi vì tình thân mà ném Mông Thác đi đúng không?

Mọi chuyện đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Đây đại khái chính là một bước khảo nghiệm dành cho Mông Thác —— làm sao hắn có thể cưới nàng mà vẫn đảm bảo quan hệ giữa hai nhà Lục và Tạ.

Không hiểu sao Trường Đình lại thấy vui vẻ khi người gặp họa, trong lòng hừ hừ nghĩ nàng có gì phải vội? Tên nam nhân không có biện pháp cưới được vợ kia mới sốt ruột kìa!

*****

Tiệc đón tiếp cực kỳ phong phú, Tạ Như Thụ và Lục Trường Anh rót đầy ly sau đó uống hết cả một bầu Long Tuyền. Tạ Tuân văn nhã uống một bầu Ngọc Ốc Xuân, Trường Đình cùng mấy vị tỷ muội Tạ gia uống rượu mơ, lại bày hai bàn tiệc ở Bích Y Lâu để các vị cô nương ngồi. Vì số người không nhiều nên Chân Định đại trưởng công chúa mời cả Hồ Ngọc Nương tới dự. Bà cười nói với Tạ thái phu nhân, "... Ngọc Nương đã cứu A Ninh và A Kiều nhà chúng ta, là cô nương tốt, tính tình hào phóng cũng thông minh."

Sau đó bà lại nhích người qua nói nhỏ, "Ngài cũng hiểu hiện tại hàn tộc cực kỳ mạnh mẽ, trong thứ dân cũng có hạt giống tốt."

"Trong trăm người cũng có vài người không tồi." Tạ thái phu nhân coi như cũng cho Chân Định một chút mặt mũi.

Tạ Chi Dung thì ôn nhu cười sau đó lặng lẽ dịch người ra để nhường chỗ. Nàng ta cong môi, má lúm đồng tiền như hoa nhìn Trường Đình và nói, "Vị cô nương này lớn lên thực anh khí, nếu mặc đồ nam trang thì hẳn cực kỳ kinh ngạc."

Muốn tiểu cô nương sĩ tộc tỏ vẻ thân cận với Ngọc Nương cũng không dễ.

Trường Đình lập tức vén tay áo rót cho Tạ Chi Dung một chén rượu mơ nóng hầm hập, mùi thơm bốn phía.

Ngọc Nương không chịu nổi ánh mắt lấp lánh cầu xin của A Ninh thế là trộm đút cho con bé uống mấy ngụm rượu. Lúc Trường Đình phát hiện ra thì mặt A Ninh đã đỏ lựng, bộ dạng gà gật. Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Ngọc Nương lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vai rụt lại tay xua xua. Nàng bất lực chỉ đành bỏ lại một câu, "Trở về ta sẽ tính sổ!" sau đó ôm A Ninh cáo lui trước.

Chân Định đại trưởng công chúa cười hỏi, "Là do con khỉ con A Ngọc gây sự hả? Nga Mi đi qua giúp một chút! Ngươi mau đỡ em gái ngươi về nghỉ ngơi, ngày mai còn có chuyện đứng đắn phải làm đó!"

Chuyện đứng đắn gì vậy?

Trường Đình thấy lòng mình lập tức rụt lại, vừa qua cửa nàng đã hiểu ra —— bởi vì nơi ấy có mấy nhóm người đang thu dọn đồ lễ mà Tạ gia mang tới. Cả đoàn ngựa xe đều mang theo lễ, đồ sứ, lụa tơ tằm, còn có mấy tráp sách cổ. Tất cả đều được bao bằng lụa đỏ thẫm, chỉ kém viết một chữ "hỉ" trên đó...

Trường Đình ngừng bước nghiêng đầu qua nhìn sau đó hơi khó hiểu hỏi Nga Mi, "Trao đổi thiếp canh mà phải đưa nhiều đồ như thế sao? Sao ta chưa từng nghe nói có tập tục này nhỉ?"

Nga Mi cười nói, "Cũng có, nhà giàu thường muốn khoe một chút, từ Bạch Sơn tới Bình thành xa như thế, Tạ gia đã đi thì dù sao cũng phải mênh mông cuồn cuộn thì mới khí phái."

Vậy chẳng phải thiên hạ đều biết hai nhà Tạ và Lục sắp liên hôn sao?

Trường Đình thở một hơi khói trắng, lòng nàng chỉ cảm thấy càng khó làm. Tạ gia đưa tới nhiều lễ thế này, muốn từ chối cũng khó.

"Ngày mai đã làm lễ ư? Hôm nay người mới đến mà ngày mai đã tiến hành luôn thì không phải quá gấp gáp ư?" Trường Đình hỏi, trong lời nói mang theo chút hy vọng.

Nga Mi bật cười nói, "Người đến vào hôm nay nên Đại trưởng công chúa không muốn trì hoãn. Ngày mai vừa đúng ngày 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu, như thế cực hợp làm hỉ sự, nhà ai cũng vui mừng. Chủ tử của Tạ gia đi một đường tới đây cũng không phải ra roi thúc ngựa, cũng không phải ăn gió nằm sương mà vô cùng thong dong. Nói mệt thì cũng mệt, vì con đường cũng không ngắn. Có điều có nhà ai cưới vợ mà không mệt đâu? Ở nhà ngủ một giấc đã đời là có thể cưới được vợ về chắc?"

Hôn sự của Trường Đình đã chắc chắn, trên dưới Lục gia đều vô cùng vui vẻ. Nga Mi trêu ghẹo thế này khiến mặt nàng càng đen thêm.

Một đêm này nàng không thể ngủ ngon, cứ thế lăn qua lộn lại khó lắm mới thiếp đi thì lại mơ thấy bản thân mặc hỉ phục màu xanh ngồi ở mép giường. Khăn hỉ vừa nâng lên lại là khuôn mặt của Tạ Tuân ở đối diện, thế là nàng thét chói tai ở trong mộng. Chờ nàng bị dọa tỉnh thì cả mặt đều là mồ hôi. Sau nửa đêm nàng mới mơ màng ngủ, nhưng trong chốc lát đã bị Mãn Tú gọi dậy.

"Đại cô nương, ngài mau tỉnh lại đi... Hôm nay trao thiếp canh, ngài phải tới dự lễ đó!"

Trường Đình ôm mặt kêu rên.

Mông Thác!

Lăn tới đây ngay!

Sinh thần bát tự của vợ ngươi đều sắp bị bỏ ở từ đường của Tạ gia rồi kia kìa!

Trường Đình chạm vào trán, cực trấn định mà quay đầu nói với Mãn Tú, "Ta bị sốt, không dậy được."

Mãn Tú cả kinh lấy mu bàn tay sờ sờ sau đó cực kỳ trấn định nói, "Ngài lừa nô tỳ cái gì nô tỳ tin cái đó, nhưng nô tỳ cũng khó xử lắm, rốt cuộc đám lang trung kia không dễ lừa như nô tỳ đâu."

Trường Đình lại che mặt kêu rên.

Nàng thực sự sốt ruột, giống như có cái chảo nóng ở bên cạnh. Nàng ngồi đó nhìn chằm chằm gương đồng chỉ thấy một tiểu cô nương làn da trắng nõn, mi cong cong, mặt nhòn nhọn, cũng may tuổi còn nhỏ nên dù một đêm không ngủ mặt vẫn như trứng gà bóc. Trường Đình nhìn chằm chằm gương không sao an tĩnh lại được, nên đơn giản véo tay mình.

"Ai da!"

Đau thì có đau, nhưng lại chẳng an tĩnh lại được!

Ngọc Nương cũng sốt ruột, lúc sắp tới Vinh Hi Viện nàng ấy nghẹn một lúc lâu mới hỏi, "Nếu không ta mặc kệ Trường Anh a huynh, ngươi định đi giày gì?"

Trường Đình không hiểu nàng ấy muốn nói gì nên nhanh chóng vén tà váy để lộ giày thêu bên dưới ra.

Ngọc Nương lập tức hô to, "Được! Dù sao ngươi cũng đang đi giày thêu đế mềm, có thể đi đường! Hôm nay chúng ta vượt thành, ngươi đi về phía Ung Châu đi. Cứ thế mà đi, có thể từ Trù Sơn đi tới Ký Châu, hôm nay thế nào cũng có thể đi từ Bình thành tới Ung Châu..."

"Thế thì thật sự thành Uyển Cơ và Thôi Sinh rồi!" Trường Đình lại kêu rên, "Nhưng ta đi đâu cầu một vị Bồ Tát tới phổ độ chúng sinh đây!"

Vinh Hi Viện vô cùng náo nhiệt, Trường Đình vừa đến đã nghe thấy có người của Tạ gia hô to, "Đại cô nương tới! Cuối cùng cũng kịp giờ lành!".

Nàng lập tức nhắm mắt, tâm siết chặt mà nhấc tay vén mành lên đi vào trong. Lục Trường Anh ngồi đó như núi, nàng rũ mắt thẹn thùng rồi khẽ xách váy đi tới ngồi bên dưới hắn một ghế. Đám nữ quyến vẫn cười nói nháo nhào, giọng không lớn nhưng chung quy có nhiều nữ nhân như vậy thì lúc nghe vào lỗ tai vẫn thành tiếng cãi cọ ồn ào.

Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Tuân, ánh mắt hắn khiến nàng không thoải mái. Nói thế nào nhỉ? Giống như một đại thương nhân bỏ mấy xuyến tiền ra mua một thứ đồ, và hắn hiện tại đang nhìn kỹ và bình phẩm món đồ này tốt xấu ra sao.

Tạ Tuân còn đang suy tính xem cưới nàng có đáng giá hay không ư? Có lẽ hắn lại nhớ tới bộ dạng không nhu thuận của nàng, còn có danh tiếng hung hãn tàn nhẫn, không hề giống một vị cô nương ngây thơ xinh đẹp như cảnh xuân. Tạ Tuân là người tốt, nhưng không phải mọi người tốt đẹp trên đời này đều có thể thành đôi.

Lúc mọi người tập trung đầy đủ hết thì cả đoàn lập tức đi tới tường thành. Trường Đình cũng không rõ vì sao trao đổi thiếp canh luôn phải được thực hiện ở nơi ấy.

"Một là để ủng hộ sĩ khí, hai là thể hiện tầm quan trọng của của cuộc hôn nhân này." Chân Định đại trưởng công chúa nói như thế, "Lục gia cũng từng có tiền lệ này, lúc trước các cô nương gả chồng sẽ trao thiếp canh ở bên ngoài tường thành, để người trong thành đều tới xem lễ. Ban đêm mọi người sẽ đi thả đèn cầu phúc, như thế vị cô nương kia sẽ nhận được mọi lời chúc mà lên đường gả ra ngoài để cả đời vui vẻ."

Chân Định đại trưởng công chúa cực kỳ cảm khái khi nói ra lời này, Lục Trường Anh cũng ủng hộ hoàn toàn.

Trường Đình thì sốt ruột cúi đầu thấp giọng nói, "A huynh, nếu huynh mặc kệ thì đời này A Kiều cũng sẽ không để ý tới huynh nữa. Muội nói thật, có không ít nữ tử sĩ tộc hòa li..."

Lục Trường Anh nhìn em gái một cái sau đó chỉ thấy ngứa răng, mãi lâu sau hắn mới cắn răng một cái, "Muội yên tâm..."

Trường Đình chỉ thấy tay chợt lạnh mồ hôi, nhưng trong lòng cũng coi như an tâm một chút.

Việc trao đổi thiếp canh nói đơn giản cũng không đơn giản, nói rườm rà cũng không rườm rà, theo quy củ của Lục gia và Tạ gia thì chuyện dù đơn giản cũng thành phức tạp. Người của hai nhà đứng trên tường thành, các nữ quyến đội mũ có rèm, phía dưới là bá tánh của Bình thành, còn một ít lưu dân chạy nạn tới Dự Châu lúc này cũng ăn mặc chỉnh tề. Mọi người đều la hét náo động "Tạ Ngọc Lang, cho chúng ta chiêm ngưỡng một chút!", hoặc bọn họ kêu, "Đại lang quân, Đại lang quân! Tiểu nhân dập đầu cảm tạ ngài!". Thường thường có các cô nương gia ném túi thơm và hoa tươi lên đầu tường, đa phần vì Tạ Tuân, phần còn lại vì Lục Trường Anh...

Một người có vẻ ngoài anh tuấn, một người có đức, nhưng Trường Đình cảm thấy Lục Trường Anh hẳn đang cắn răng.

Đồng hồ cát rào rạt rơi xuống không ngừng.

"Đông!"

Chuông gõ vang.

Giờ lành đến!

Dưới thành là tiếng hoan hô, hoa tươi túi thơm càng nhiều, cái vướng trên ngói đen nơi tường thành, cái bay lên không trung rồi rơi xuống như phù dung sớm nở tối tàn, thậm chí có cái vướng lên đầu tường. Chân Định đại trưởng công chúa cùng Tạ thái phu nhân đứng bên nhau, hai người đứng thẳng tắp. Chân Định đại trưởng công chúa vừa nhấc tay phải thì Nga Mi đã bưng một cái khay chậm rãi đi tới, trên khay là một phong thư bằng da trâu, phía trên gắn si đỏ.

Nga Mi đi càng ngày càng gần, Trường Đình thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh hơn.

Cả người nàng run lên.

Tạ thái phu nhân duỗi tay... bà ấy sắp chạm đến phong thư rồi ... Tạ thái phu nhân đã chạm đến phong thư...

"Thịch thịch thịch!"

Ba tiếng vang lớn! Như có người đang run run, lại như có người lấy vật nặng gõ lên cửa thành!

Tạ thái phu nhân buông tay xuống, mặt nhìn về phía cửa thành!

"Thịch thịch thịch!" Lại là ba tiếng vang lên!

Tiểu Tần tướng quân chạy như bay lên trên đài sau đó chắp tay cao giọng báo, "Là Mông tướng quân đập cửa thành! Chắc có chiến sự quan trọng!"

Mắt Trường Đình lập tức sáng ngời, nàng xốc rèm mũ, tay bám lấy tường thành mà nhìn xuống!

Chiến sự gấp cái khỉ ấy!

Lúc này Mông Thác một mình ngồi trên lưng một con ngựa màu đỏ thẫm, búi tóc cao cao, đại đao đeo trên lưng, vó ngựa bồn chồn mà qua lại. Đầu hắn vừa ngẩng lên đã đối diện với nàng!

"Loảng xoảng", cửa thành mở rộng ra, Mông Thác lập tức phóng vào trong, một tay nắm chặt dây cương, một tay giơ cao thứ gì đó. Giọng hắn cực lớn, Trường Đình đứng ở trên tường thành cũng nghe được rõ ràng.

"Ký Châu Mông Thác tới cầu hôn Lục thị đích trưởng nữ! Tề quốc công Lục Xước trước đây đã từng đưa tín vật hôn ước cho ta! Mong Lục gia giữ lời hứa!"

Trường Đình há hốc miệng, vì bọn họ đứng cách xa, ánh mặt trời lại có chút chói chang nên nàng có híp mắt lại cũng không nhìn rõ tay hắn cầm cái gì! Từ từ... Nàng cảm thấy trong đầu có thứ gì đó xẹt qua, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy thứ dân bên dưới ồ lên.

"Là một cái nhẫn ban chỉ! Là một cái... nhẫn ban chỉ bằng ngọc!"

Trường Đình lập tức ôm ngực, nhẫn ban chỉ của cha nàng!

Đây là cái nhẫn ban chỉ cha nàng đưa cho Thạch Mãnh!

Có một đôi! Một cái nàng đang đeo trước ngực còn một cái ở chỗ Thạch Mãnh!

Đây đúng là tín vật đính ước của Tề quốc công Lục Xước... Trước mắt bao người, Mông Thác quả thực lấy ra được tín vật đính ước!

Trường Đình vẫn ôm ngực, chân lùi về phía sau. Nàng cảm thấy cái nhẫn mình đang đeo lúc này nóng lên, đập "Phanh phanh phanh" không ngừng!

*****

Gió trên tường thành vừa lạnh vừa cuồng nộ thổi tung rèm mũ của Trường Đình, cả người nàng cũng theo đó mà nhẹ nhàng run lên. Trong mắt nàng chỉ có nam nhân đang đứng bên dưới tay giơ cao chiếc nhẫn. Dù xung quanh là đám đông hỗn loạn cùng dòng người chen chúc xô đẩy nàng lại chỉ thấy mơ hồ, duy nhất hắn là rõ ràng.

Mọi người cũng ngây ra.

Dưới thành đột nhiên an tĩnh vì ai ai cũng đờ người.

Mông Thác giơ cao chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc và cao giọng thét, "Ký Châu tam phẩm kiêu kỵ tướng quân Mông Thác cầu cưới Lục thị đích trưởng nữ!" Vó ngựa đạp quanh, Mông Thác theo chuyển động của con ngựa mà đong đưa cả người nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc nhìn về phía này.

Rốt cuộc mọi người đứng trên tường thành cũng hoàn hồn, Tạ thái phu nhân nhìn thoáng qua phong thư đựng trên cái khay sơn son đỏ thẫm bên cạnh, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng thế sự quả là khó liệu!

"Là nhẫn ban chỉ của cha..." Lục Trường Anh là người đầu tiên mở miệng, "Lúc đi qua Ký Châu cha từng trò chuyện vui vẻ với Thạch thứ sử và hẳn đã định ra việc hôn nhân cho con gái. Tình huống ngày ấy không có gì để nói nhiều..." Lục Trường Anh liếc mắt nhìn dưới thành, "Hiện giờ lại không thể không giải thích một chút."

Chân Định đại trưởng công chúa xanh mặt mắng, "Hóa ra Thạch Mãnh lại chờ tới lúc này! Lúc hắn tới Dự Châu lần trước sao hắn không nói gì hết?! Bọn họ không hề nói A Xước còn để lại một cái nhẫn ban chỉ ở chỗ Thạch gia kèm với lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối. Mông tướng quân đúng là biết chọn thời điểm!"

"Nếu Thạch Mãnh sớm lấy cái nhẫn này ra thì Dự Châu há có thể giúp hắn chặn đường Ung Châu, làm sao hắn có thể thuận lợi lấy được Ung Châu chứ?"

Mắt Tạ thái phu nhân sáng như đuốc, tay vỗ vỗ lưng cho Chân Định đại trưởng công chúa nói, "Lão tỷ tỷ nói không sai, hàn môn thứ tộc đúng là có vài kẻ có khả năng, quả là vượt ngoài sức tưởng tượng!"

Đúng vậy!

Chỗ tốt nào cũng để Thạch Mãnh chiếm được!

Ung Châu, Kiến Khang, còn có nữ nhi Lục gia!

Chân Định đại trưởng công chúa mím chặt môi.

Lúc này dưới thành mọi người cũng đã hoàn hồn và bắt đầu nghị luận. Còn có vài tiếng ủng hộ từ ai đó không rõ. Quả thực không còn tin tức nào khiến người ta phấn chấn hơn việc một tiểu cô nương sĩ tộc gả thấp cho một thứ dân mặc khôi giáp —— tiểu tử này có thể làm được vậy chưa biết chừng ta con mẹ nó cũng có thể làm được!

Lục Trường Anh giơ tay trầm ngâm ra lệnh cho Tiểu Tần tướng quân."Sơ tán dân chúng, bảo đảm con đường về Quang Đức Đường được thông suốt." Sau đó hắn quay đầu nhìn phía dưới thành, "Lại đổi con ngựa khác cho Mông tướng quân, con ngựa này móng sắt đã lật cả lên. Xong xuôi thì dẫn người tới Quang Đức Đường, lấy lễ mà đối đãi không được có lệ."

Tiểu Tần tướng quân lập tức đáp vâng sau đó hành lễ theo quân lệnh và chạy xuống dưới.

Lục Trường Anh chắp tay hành đại lễ với người nhà họ Tạ và nói, "Hôm nay là lỗi của Lục gia, nếu bà ngoại có trách thì trách Trường Anh. Nhưng gió xuân lạnh lẽo, nơi này gió lớn, nếu được thì mọi người về Quang Đức Đường trước, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn."

Thái độ của Lục Trường Anh khiêm nhường, lại có đảm đương, chỉ hai ba câu đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Có điều lúc này Tạ gia a cữu Tạ Như Thụ vẫn đang kinh ngạc, Tạ Tuân thì đứng phía sau cha mình nhíu mày không biết đang nghĩ cái gì. Cuối cùng Tạ thái phu nhân đành phải đi lên duỗi tay đỡ Lục Trường Anh dậy và nói, "Nếu việc này cũng đổ lên đầu Lục gia thì thiên hạ này không cần nói tới lễ nghi làm gì nữa... Chẳng qua chúng ta vô duyên vô cớ rơi vào kế của Thạch Mãnh mà thôi!" Tạ thái phu nhân ngừng một lát rồi nói, "Về Quang Đức Đường lại bàn kỹ hơn."

Tiểu Tần tướng quân làm việc rất nhanh, chỉ một nén nhang mà đường về đã thông suốt, xe nữ quyến nối đuôi nhau, lúc mọi người xuống thành cũng không thấy Mông Thác đâu. Trường Đình cố nhịn mà bỏ qua ánh mắt của mọi người nhưng lỗ tai lại nghe thấy Tạ Tuân ở phía sau thấp giọng nói một câu "Đen đủi!" giọng điệu mang theo vài phần phẫn nộ.

Nàng nhanh chóng rũ mắt, trái tim trong lồng ngực vẫn đập bang bang.

Cũng may.

Cũng may nàng chưa từng thỏa hiệp.

Tường thành cách Quang Đức Đường không quá xa, lúc xe ngựa di chuyển Trường Đình nắm chặt khăn ngồi yên suy nghĩ rất nhiều. Tiểu A Ninh lại có vẻ vui vẻ, nàng tiến đến gần nói nhỏ, "A tỷ, vừa nãy muội nghe thấy biểu ca nói đen đủi... Tỷ đừng gả cho hắn, sau này dù có gả rồi chỉ sợ hắn cũng sẽ không quên được chuyện ngày hôm nay đâu, thường sẽ lấy từ đen đủi này ra khiến tỷ khó chịu." Tiểu A Ninh tiếp tục thì thầm, "Huống chi muội cũng không thích Tạ biểu ca mà thích A Thác a huynh hơn."

Trường Đình ôm A Ninh, trên mặt rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười.

Cửa chính đường của Vinh Hi Viện đóng chặt, bọn nha hoàn nín thở sẵn sàng nghênh địch. Lúc mấy vị chủ tử nối đuôi nhau đi vào ai cũng trầm mặt, Trường Đình ôm Trường Ninh ngồi ở cuối cùng. Chân Định đại trưởng công chúa ngồi nghiêm chỉnh trên đầu, Tạ thái phu nhân ngồi song song ở một bên. Tạ Như Thụ và Lục Trường Anh ngồi đối diện, Trường Đình ngồi phía dưới ghế của Tạ Tuân, đối diện Tạ Tuân là ghế trống, đại khái để lại cho Mông Thác. Nha hoàn lúc này bận rộn bưng trà lên, nhưng không ai phát ra tiếng động nào.

Chân Định đại trưởng công chúa nhịn một đường cuối cùng cũng phá vỡ yên lặng, "Ngươi... A Xước thật sự quá hoang đường! Sao có thể kết thân với Thạch gia chứ? Chuyện lớn như vậy, thời gian lâu như thế nhưng không ai nói với ta! Hiện giờ Mông Thác tới cửa, toàn thành đều biết!" Bà ta khó thở, tay đập lên bàn mắng, "Nếu đã là một đôi tín vật thì một cái khác ở đâu?!"

"Ở chỗ A Kiều." Trường Đình hơi rũ mắt, hốc mắt ửng đỏ, "Trước khi chết cha đưa nó cho cháu, A Kiều coi nó là di vật nên vẫn luôn mang theo người..." Lúc ở trên xe ngựa nàng đã sớm tháo nhẫn kia xuống, hiện tại đang nắm chặt trong tay. Một cái nhẫn bằng ngọc cực kỳ ôn nhuận nằm trong bàn tay trắng nõn của nàng, Trường Đình đè thấp giọng nghe như nghẹn ngào nói, "Nhẫn này cháu cầm khắc chữ chìm, cái đưa cho Thạch gia khắc chữ nổi... Lúc còn sống cha rất thích thứ này..."

"Đây là đồ trong kho của ông ấy."

Chân Định đại trưởng công chúa chẳng biết phải nói gì, bà đương nhiên nhận ra đôi nhẫn ban chỉ này là thứ con trưởng nhà mình yêu thích. Đây là đồ cổ lưu lại từ tiền triều mà Lục Xước lại thích nhất ngọc cổ. Và bà đương nhiên biết Lục Xước chịu ở lại Ký Châu lâu như thế ít nhất chứng tỏ hắn cũng thích cách làm người của Thạch Mãnh. Hôm nay thiên hạ chia năm xẻ bảy, Lục Xước lại không phải người cổ hủ...

Nhưng quân tử lấy cái gì để dựng danh tiếng?

Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, hơn nữa làm người phải khiêm nhường ôn tồn. Nếu bội ước thì Lục gia chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa!

Trên đời này cái gì truyền đi nhanh nhất? Chính là lời đồn! Vì sao Phù Kê lại kiêng kị Lục thị, ngoài binh mã quân lương thì Lục gia qua năm tháng dài lâu đã tích cóp được thanh danh và uy vọng lớn, đây chính là bùa hộ mệnh của Dự Châu!

Nhưng nếu không bội ước vậy chẳng lẽ thật sự phải gả A Kiều qua ư!? Gả cho Mông Thác kia sao? Phải có cách giải quyết nào đó chứ...

"Mông tướng quân tới." Nga Mi ở bên ngoài cao giọng báo.

"Để hắn vào." Lục Trường Anh lên tiếng sau đó cúi đầu tạ lỗi với Tạ thái phu nhân, "Ngoại tổ nhịn một chút, nếu đã muốn bàn bạc kỹ hơn thì phải đầy đủ mọi người mới được. Nếu thiếu một bên thì thanh danh hai nhà Lục và Tạ sẽ không dễ nghe."

Tạ thái phu nhân đương nhiên đồng ý.

Mành được người ta xốc lên, Mông Thác đã đổi một thân quần áo và bước vào. Thần sắc hắn bình tĩnh, sau khi hành lễ Lục Trường Anh mời hắn ngồi xuống. Chưa đợi hắn ngồi ổn đã nghe Chân Định đại trưởng công chúa chất vấn.

"Nếu nói tới quan hệ cá nhân thì Lục gia và Mông tướng quân cũng coi như có quen biết. Trường Đình, Trường Ninh đều do ngươi cứu, Trường Anh cũng là do ngươi tìm ra, nhưng sao ta chưa từng nghe thấy Mông tướng quân nói tới cái nhẫn ban chỉ kia nhỉ?"

"Mạt tướng thân hèn chức mọn, lúc ấy làm gì dám tùy tiện cầu cưới. Hiện tại chuyện Ung Châu đã xong, mạt tướng chợt nghe hai nhà Lục và Tạ chuẩn bị lễ trao thiếp canh, chuyện liên quan tới hôn nhân của đại cô nương nên mạt tướng không thể không quan tâm. Ta sợ phụ di nguyện của Lục công thế nên chạy suốt đêm tới đây." Mông Thác chậm rãi đáp đâu ra đó.

Lời của hắn đơn giản nói là trước kia thân phận ta không đủ nên không dám với cao. Hiện tại ta chưởng quản cả Ung Châu, khẳng định đủ can đảm tới cướp người!

Chân Định đại trưởng công chúa cười cười hỏi, "Sao Thạch đại nhân lại không tới?"

"Vì sự tình quá mức khẩn cấp nên mọi người không kịp tới đầy đủ." Mông Thác xoay người mắt nhìn thẳng mà đáp: "Nhẫn ban chỉ ở trong tay mạt tướng, dượng có tới hay không cũng không quan trọng."

"Ngày đó hai bên thực sự định hôn giữa ngươi...và đại cô nương ư?" Chân Định trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi.

Trường Đình chỉ thấp lòng lộp bộp.

Không phải.

Là định hôn sự giữa Thạch Tuyên và Trường Mậu, hiện tại anh trai nàng đã chết nhưng Thạch gia vẫn có nhẫn này. Kỳ thực bọn họ hoàn toàn có điều kiện hỏi cưới nàng hoặc buộc Trường Anh cưới con gái mình. Nhưng bất kể ai cũng không nghĩ tới Thạch Mãnh lại bỏ qua hai đứa con trai để định việc hôn nhân cho cháu trai!

Mông Thác bình thản móc từ trong ngực ra một phong thư được dán kín và đưa cho tôi tớ ở bên cạnh trình lên, "... Ngày đó lúc tới Ký Châu đoàn người Lục gia từng gặp sơn phỉ, là mạt tướng mang binh tiêu diệt phỉ tặc và cứu người. Có lẽ vì nguyên nhân này nên Lục Công mới lướt qua hai vị Thạch gia lang quân mà coi trọng mạt tướng. Lục Công cả đời trong sạch cẩn thận lại chịu gả thấp con gái cho mạt tướng khiến mạt tướng vô cùng cảm kích." Hắn nói xong lời này lại trình phong thư lên cho Chân Định đại trưởng công chúa. Cuối cùng hắn lại giải thích thêm, "Đây là sinh thần bát tự của đại cô nương, lúc còn sống Lục Công đích thân tự tay viết, mạt tướng vẫn luôn mang theo nó và nhẫn này bên người."

Phải, chuyện diệt phỉ là có...

Ngày ấy Mông Thác cũng có tới...

Quả thực so với Thạch Mẫn thì Lục Xước càng coi trọng Mông Thác hơn...

Mỗi một chuyện đều thật, nhưng bên trong lại có ẩn tình. Thứ nhất, loạn phỉ kia là người của Thạch Mãnh, hơn nữa Lục Xước quyết định liên hôn với Thạch gia cũng căn bản không phải bởi vì nguyên nhân này, cuối cùng là sinh thần bát tự của nàng...??

Trường Đình cố nén kích động khi nhìn về phía Lục Trường Anh.

Chữ của Lục Trường Anh là do ai dạy!?

Là Lục Xước!

Là Lục Xước dạy con mình từng nét bút!

Bắt chước nét bút của ông ấy đối với Lục Trường Anh là chuyện dễ như trở bàn tay!

Cả người Trường Đình hơi ngửa về sau, sống lưng có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Ngoài miệng anh nàng không nói nhưng vừa mở cửa thành cho Mông Thác lại giúp tên kia giải quyết tốt hậu quả. Hiện giờ hắn còn hợp tác với Mông Thác lừa gạt mọi người...

Trường Anh đúng là người anh tốt!

Nàng sẽ không bao giờ lấy hòa li ra bức bách anh mình nữa!

Chân Định đại trưởng công chúa một tay đón lấy phong thư, một tay cầm nhẫn ban chỉ, trong đầu chỉ thấy như có sét đánh.

Việc hôn nhân do Lục Xước định ra ... đã trao đổi thiếp canh... vậy chẳng phải chuyện này sẽ không còn đường xoay chuyển ư!?

Chân Định đại trưởng công chúa đặt phong thư và nhẫn ban chỉ kia lên bàn rồi trầm mặc thật lâu. Lục Trường Anh nhìn về phía Mông Thác, tay ra hiệu ý bảo hắn đừng vội nóng nảy.

Chân Định cuộn ngón tay lại, đốt ngón tay gõ gõ lên thành ghế. Không biết qua bao lâu Tạ thái phu nhân mới mở miệng: "Sự tình đã sáng tỏ, Tạ gia hôm nay coi như mất hết mặt mũi! Nhưng ai cũng chẳng thể oán được, nếu muốn oán thì chỉ có thể trách đám võ tướng hàn tộc kia quá giỏi mưu mô, quá thông minh!" Tạ thái phu nhân nhìn về phía Trường Đình, giọng lập tức mềm xuống, "Tiểu A Kiều đáng thương của ta..."

Trường Đình vùi đầu càng thấp.

"Không thể để Tạ gia phải ngậm bồ hòn được." Chân Định đại trưởng công chúa siết ngón tay, khí thế lạnh thấu xương, "A Xước đã định ra việc hôn nhân, A Kiều làm con cái tự nhiên phải thực hiện lời hứa, sau này là duyên hay nghiệt thì phải xem tạo hóa nhưng Tạ gia không có lý gì phải cùng chúng ta chịu thiệt lại mất mặt thế này!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)