Truyện:Thiên Kiều - Chương 074

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 074
Phá Quân
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mông Thác sửng sốt, ngay sau đó hiểu được thì lập tức bật cười, nghiêng người giấu cả người phía sau một cái cột nhà sơn son.

"Ngài đừng cãi nhau với ta mãi như vậy."

Giọng Mông Thác vốn trầm thấp, hiện tại lại cố tình đè thấp nên một câu này giống như âm trầm nhất trên đàn cổ, "Ngài nghe ta đi, đừng tự mình quyết định loạn."

Bên ngoài linh đường liên tiếp có người tiến vào, rộn ràng nhốn nháo, tiếng khóc không dứt bên tai. Trường Đình dịch chân về phía trước, vừa lúc chôn đầu trong bóng râm, giấu biểu tình trên mặt.

Phiền chết đi được!

Trường Đình cũng nhẹ giọng nói, "Vậy ngươi nói xem."

Mông Thác liếc mắt nhìn thoáng bốn phía thấy Mãn Tú đứng ở bên cạnh canh, người tới lui cũng chưa chú ý tới bên này. Nhị phu nhân Trần thị cùng hai đứa con trai quỳ gối bên quan tài gạt lệ cảm tạ người tới viếng, Chân Định đại trưởng công chúa không ở đây còn Tam phu nhân Thôi thị thì ở bên ngoài khéo léo đón tiễn khách... Thật tốt, đây là cơ hội thích hợp để nói chuyện.

"Ngài muốn thấy rõ ai là kẻ cầm đầu ở Bình thành thì đây là thời cơ tốt. Nhưng ngài có nghĩ tới mình dựa vào cái gì mà cho rằng chút binh lực ấy của Bình thành là toàn bộ binh mã của hơn 10 huyện trấn của Dự Châu?"

Mông Thác cúi đầu nhưng mắt vẫn sáng lấp lánh.

Trường Đình bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, làm sao hắn biết được!

Để tránh cho Thạch gia không dính vào đấu đá của Lục gia nên nàng không nói quá nhiều với Mông Thác. Một là nàng sợ kéo Thạch gia vào vũng nước đục này khiến bọn họ bị sa lầy, hai là sợ có người của Thạch gia sẽ nhân cơ hội trộn lẫn vào thế lực của Lục gia.

Huống chi hiện tại Trường Đình căn bản không có cơ hội nhìn thấy người bên ngoài, thậm chí ngay cả truyền lời cũng phải cố kỵ Tam phu nhân Thôi thị.

Tuy nói nàng hơi có ý qua cầu rút ván nhưng nàng dù sao cũng họ Lục. Tất nhiên nàng không phòng bị Mông Thác, nhưng nàng càng không muốn để hắn dấn thân vào việc mà sức hắn không thể tham dự được.

Vẻ mặt ngạc nhiên của nàng chọc Mông Thác buồn cười. Hắn khó có lúc nhếch miệng cười nói: "Ngài dùng Ngũ thái thúc công, Nhị phòng và Tam phòng để cho bọn họ đánh nhau, lại ngăn cách Lục Thập Thất ở bên ngoài không cho hắn trộn lẫn, vậy mục đích đã quá rõ ràng."

Mông Thác ngước mắt nhìn nàng sau đó giọng cũng nhẹ nhàng hơn, "Nha đầu bên người ngài đều trung thành, không ai lỡ lời nói ra ngoài đâu."

Trường Đình hé miệng, nàng quả thực không hiểu được vì sao hôm nay tâm tình Mông Thác lại tốt như thế.

Sau khi suy nghĩ một hồi lời lại quay về chỗ cũ. Nàng kiềm chế nỗi lòng, câu truyện cũng nghiêm túc lại, "Theo đánh giá của ngươi thì trên dưới Dự Châu có khoảng bao nhiêu binh sĩ có thể nghe lệnh? Lại có bao nhiêu người có thể nghe theo lời của một nữ nhi gia đây?"

Chuyện này Trường Đình thật sự không hiểu lắm, Chân Định đại trưởng công chúa biết nhưng bà ấy muốn nàng một mình rèn luyện nên không nói tỉ mỉ mà chỉ thoáng đề cập một chút.

"Ba vạn."

Mông Thác trầm giọng chậm rãi nói. Trời biết để có được một lời này hắn đã phải chạy mấy vòng quanh Dự Châu.

Là 10 vòng đó!

Bình thành là thủ phủ của Dự Châu. Lúc Lục Phân tụ tập binh mã mang ra khỏi thành có nói với bên ngoài là mang một vạn người, nhưng trên chiến trường phải có thêm chút trừ hao, nói cách khác binh lính chuyên đợi lệnh chạy việc ở Bình thành chỉ có tầm 5000 đến 7000 người. Trong hơn 10 huyện trấn của Dự Châu có nơi to nơi nhỏ, thượng vàng hạ cám tính xuống hết thì không sai biệt lắm có khoảng ba vạn người dùng để thủ thành.

Còn số người có thể nghe lời một nữ tử ư...

"Không nhiều lắm, chỉ có thể dựa vào thanh danh của cá nhân. Điều động nhân mã nhiều nhất cũng không đến vạn người.""

Mông Thác đã trả lời xong câu hỏi của nàng, "Nói về thanh danh thì Lục Phân hẳn không thể được như Lục công. Nếu dựa vào một nữ nhân muốn gây ra sóng to gió lớn thì gần như không có khả năng, không dễ dàng mà được việc. Nhưng ngài cần cảnh giác, Nhị phòng có công văn thư từ qua lại với cha ngài, lại có hai đứa con trai dòng chính. Vạn nhất có tướng sĩ trung thành và tận tâm bị mê hoặc thì chẳng lẽ ngài không muốn phân định cho rõ mà đã vội oan uổng trách oan người tốt ư?"

Trường Đình hoảng hốt.

"Cứ xem Nhị phu nhân nói như thế nào đã."

Mông Thác biết Trường Đình đại khái không nghĩ tới cái này. Một tiểu cô nương 14, 15 tuổi làm sao nghĩ được chu toàn như thế? Phải, cần tôi luyện nhiều, tâm tính của một người có thể trưởng thành trong một đêm nhưng mưu trí thì chậm rãi cọ xát mới thành.

Nàng đã rất thông minh.

Thông minh khiến người ta đau lòng.

"Nếu Nhị phu nhân cũng đủ thông minh có lẽ sẽ không đi nước cờ này. Nhưng chính vì hiện tại nàng ta gấp gáp mới đi một nước cờ dở. Cho nên mới nói lấy tâm trí của nàng ta thì đại khái không thể làm được cái gì đâu." Mông Thác nói cực kỳ bình tĩnh.

Trường Đình nhìn hắn một cái.

Đúng rồi, chỉ có ngươi thông minh thôi.

"A Kiều ——"

Có người đang nhẹ giọng gọi nàng.

Trường Đình nhìn về phía Mãn Tú lại thấy nàng ta nhíu mày, cả người ló ra nhìn nhìn sau đó thả lỏng người xua xua tay với nàng và dùng khẩu hình nói, "Tam phu nhân..."

Trường Đình nhanh chóng liếc Mông Thác, quyết định nói ngắn gọn, "Chuyện này ngươi bảo ta đừng động, nhưng ta lại muốn bảo ngươi đừng nhúng tay. Ta muốn tính kế người thì thế nào cũng tốt. Rốt cuộc ta là người họ Lục, ta có tính kế thì đều là mâu thuẫn trong tộc. Kẻ khác trúng kế là do bọn họ không bằng người, xứng đáng. Ngươi lại không như thế, ngươi mà trộn lẫn thì chỉ sợ không dễ thoát thân. Đại trưởng công chúa sẽ muốn khai đao với Thạch gia."

Người ngoài ở địa bàn của Lục gia trăm phương ngàn kế khoa tay múa chân là không được. Theo tính cách của Chân Định đại trưởng công chúa thì sĩ tộc là lớn nhất, nếu ngươi đi quá giới hạn vậy những ân nghĩa trước đó đều xóa hết.

Trường Đình thấy Mông Thác gật gật đầu mới xách váy đi ra ngoài.

Ai biết nàng mới đi được một bước lại có người ở phía sau gọi lại: "Lục cô nương, đừng để ý đến hắn."

Mông Thác đột nhiên nhẹ giọng đột ngột mở miệng nói lời này, "Ngài rất tốt, không cần để ý lời hắn nói."

Hắn...

Trường Đình sửng sốt, hắn là ai? Sau đó nàng quay ra nhìn Mãn Tú, đúng như nàng nghĩ nàng kia đang cúi đầu như con chim cút. Nàng tức khắc biết rõ, Mãn Tú không chỉ miệng rộng mà sau khi nghe thấy Hồ Ngọc Nương ở trước mặt mắng vung trời lên thì ngay lập tức nàng ta đã mang chuyện này đi cáo trạng với Mông Thác...

Nàng thực tốt ư...

Sắc mặt Trường Đình đột nhiên đỏ ửng.

Làm gì thế! Làm gì vậy!

Trường Đình nhéo làn váy, bên ngoài cửa sổ có mảnh lụa trắng bay bay, bỗng nhiên nó theo gió bay ra ngoài, vướng trên ngọn cây.

Làm sao bây giờ.

Trường Đình cúi đầu bước nhanh ra ngoài, mỗi người trong sảnh nàng đều quen biết, mỗi người đi qua bên người đều gật đầu chào hỏi với nàng và gọi một tiếng "Đình đại cô nương". Nếu là người có quan hệ thân cận một chút thì sẽ gọi nàng một tiếng "A Kiều".

Nhưng Trường Đình lại không hề quan tâm, trong đầu nàng lúc này chỉ có mỗi câu "Lục cô nương" của Mông Thác. Không ra vẻ khách sáo cũng không quen thuộc, hắn chỉ gọi nàng là Lục cô nương mà thôi.

Vậy phải làm sao bây giờ.

Trường Đình đứng ở chỗ cũ ngây người nhìn quan tài phía trước. Đột nhiên nàng dâng lên sợ hãi, nàng tinh tường phát hiện bản thân càng ngày càng lún sâu, mà Mông Thác thì lại thờ ơ.

Tam phu nhân gọi Trường Đình là muốn nàng đi ra đón mấy vị tiểu cô nương cùng tuổi ở các nhà khác, lại mang theo bọn họ qua uống trà, nói chút lời nói.

Về điểm này Trường Đình luôn luôn thuận buồm xuôi gió.

Đợi mọi người đều đi rồi linh đường vắng vẻ mà an tĩnh lại. Lúc này Nhị phu nhân mới đỡ nha hoàn đứng lên khỏi đệm hương bồ.

Trường Đình nhìn Nhị phu nhân đi đường khập khiễng, có lẽ do ngồi quỳ lâu rồi nên chân đã tê dại.

Người của Lục gia thu dọn linh đường, Nhị phu nhân đi phía trước nàng. Trường Đình cũng không muốn nói gì nhiều nên chỉ thong thả đi ở phía sau. Từ linh đường đến chính đường có một đoạn dài, mới vừa đi lên hành lang Nhị phu nhân đã dừng bước.

Trường Đình cũng dừng bước theo.

"A Kiều..."

Vì khóc cả ngày nên Nhị phu nhân vô lực mà gọi.

Trường Đình đan tay để trước bụng lên tiếng: "Cháu nghe".

Nhị phu nhân dựa cả người lên nha hoàn, cũng chẳng quay đầu lại hoặc gọi nàng đi lên mà chỉ lo nói chuyện của mình: "Hôm nay ngươi đã thấy quan tài của thúc phụ ngươi chưa?"

Trường Đình im lặng gật đầu, sau đó nàng mới nhận ra Nhị phu nhân đang đưa lưng về phía mình nên không nhìn thấy thế là nàng mở miệng: "Có, hôm nay A Kiều đứng bên cạnh bà, tận mắt nhìn thấy quan tài vào thành và tiến đến linh đường. Một cái quan tài lớn như vậy A Kiều muốn không nhìn thấy cũng rất khó."

Một lúc lâu sau Nhị phu nhân vẫn không nói chuyện, cả người nàng ta thon gầy như lá lục bình.

"Ta có thể lý giải thống khổ của ngươi và A Ninh ngày ấy."

Nhị phu nhân mang theo đau khổ nói, "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy một cái quan tài lớn như thế thì sợ là vĩnh viễn ta cũng sẽ không tin nổi Nhị gia cứ vậy đi rồi. Lúc trước ngài ấy mặc nhung trang đi ra ngoài, lòng ta tràn đầy hy vọng cho rằng ngài ấy có thể khải hoàn mà về. Kết quả thì sao? Chỉ chờ được một cái quan tài lớn như thế..." Giọng nói của nàng ta đột nhiên cao vút, sắc nhọn như muốn cắt qua Lục trạch, "Chỉ có một cái quan tài thật lớn, thật lớn như thế mà thôi!"

Trần thị thất thố, dù rất nhỏ.

Ngay cả khi biết Lục Phân chết nàng ta cũng chỉ khóc lóc một hồi, rõ ràng muốn chất vấn Chân Định đại trưởng công chúa nhưng lời nói ra lại không lý do mà yếu thế rất nhiều.

Trường Đình nghiêng mặt, khong biết nên đáp lại thế nào. Có lẽ nàng chẳng cần đáp lại làm gì.

Nhị phu nhân lại vẫn nói tiếp: "Nhị gia vẫn luôn là người tốt, trọng tình trọng nghĩa, cũng săn sóc kẻ yếu, thương hại lão ấu. Ngài ấy một thân phú quý nhưng vẫn an phận làm Lục Nhị gia của phủ đệ họ Lục... Lúc trước ở thành Kiến Khang người khác gọi ngài ấy là gì? Gọi là đệ đệ của Lục công..." Nhị phu nhân giống như rơi vào quá khứ, "Ta đau lòng ngài ấy nhưng lại không thể nói gì, hiện giờ cũng có thể coi như tạo hóa trêu người mà thôi!"

Đèn lồng màu trắng treo cao vì gió thổi mà đong đưa kịch liệt!

Nhị phu nhân cong người, dựa vào nha hoàn bên cạnh. Nàng ta đột nhiên ngừng lời, nghiêng mắt nhìn về phía đông nam, thần sắc thay đổi thất thường, không biết đang nhìn cái gì. Trường Đình theo ánh mắt nàng ta nhìn qua thì chẳng thấy gì hết, chỉ thấy đèn lồng cao thấp treo trên mái hiên.

"Trường Bình và Trường Hưng ở đâu!?" Nhị phu nhân đột nhiên cực kỳ gấp gáp hoảng loạn hỏi.

Nha hoàn ở bên cạnh lại trầm ổn đáp, "Hai vị lang quân đều ở dinh thự mà người của Trần gia đang ở, sớm nay bọn họ đã qua đó, phu nhân không cần lo lắng."

Đúng rồi!

Người của Trần gia hẳn phải tới viếng Lục Phân! Đưa hai đứa con trai tới chỗ người của Trần gia là an toàn nhất!

Trường Đình vẫn bình thản mà nhìn về phía Nhị phu nhân và thấy người kia giống như thoáng yên lòng mà xoay người lại, giọng mê mang giống như dụ dỗ lại như lừa gạt.

"A Kiều, ngươi là do tiểu thúc mẫu nhìn lớn lên, tiểu thúc mẫu sẽ không bạc đãi ngươi. Chuyện tối nay nếu có thể quên đi thì hãy quên đi."

*****

Lời nói của Nhị phu nhân Trần thị giống như một con rắn giấu trong góc tối phun lưỡi. Khát vọng với danh lợi có thể bức người ta thành bộ dạng gì thì chỉ cần nhìn Trần thị là đã đủ hiểu.

Đối với việc chấp niệm báo thù có thể bức người ta thành cái dạng gì thì Trường Đình hiểu nhất, vì thế nàng chỉ thấy khinh thường.

Trên hành lang gió gào thét lùa qua. Linh đường ở phía sau, tiếng nức nở khóc vang lên. Còn có người ở linh đường khóc ư? Có lẽ không còn, người khóc vì Lục Phân có lẽ ngoài Trần thị và mấy đứa con cảu hắn thì chẳng còn ai nữa.

"Đừng trách thím!"

Trần thị đột nhiên hoàn hồn, "Đừng trách ta! Nếu ta không làm như vậy thì cái nhà to đùng này từ nay trở đi sẽ chẳng còn chỗ cho bốn mẹ con chúng ta! Đừng trách ta!"

Trần thị giống như bị bệnh tim đập nhanh, lúc nói chuyện bà ta luôn thở dốc.

Không trách ngươi ư?

Vậy trách ai?

Trách ta vận khí không tốt, trách Lục gia vận khí không tốt, trách thế đạo này đảo điên mới khiến kẻ khác một hai lần bày mưu đặt kế ư?

Cũng thật là biết an ủi người. Đám người xấu đều nói đừng trách hắn, muốn trách thì trách thời thơ ấu nhấp nhô gập gềnh của hắn, rồi trách kẻ buộc hắn làm thế, hoặc trách kẻ không cho hắn đường sống...

Dù sao thì cũng nên trách tên họ Trương, họ Lý nào đó, chứ đừng trách lên đầu hắn. Đều là người khác sai, dao nhỏ là do kẻ khác đưa, mưu kế và quyết tâm hại người của kẻ khác gợi lên, ngay cả cuối cùng hắn ngồi lên vị trí kia cũng là kẻ khác đẩy hắn lên.

Dù sao bọn họ đều có cách nói của mình, lại quên rằng con đường này đều là do bọn họ tự chọn.

Trường Đình lẳng lặng mà nhìn Trần thị, nhìn nữ nhân đáng thương đến điên cuồng này.

Đêm Bình thành tháng 5 giống như không mấy mà sáng. Đèn đuốc trên hành lang sáng trưng, Trường Đình và Nhị phu nhân Trần đứng đối diện, dây cung theo gió mà căng lên.

Dường như đột nhiên cả tòa phủ đệ đều vang lên tiếng động lớn, đám vú già trong nội viện đạp guốc gỗ lên đá phiến phát ra tiếng "cạch cạch". Thị vệ ở ngoài viện vác đao kiếm và lưỡi mác va chạm leng keng, còn đám nữ nhân thì kinh hô thét chói tai. Các tiểu cô nương xúm lại một đám sột soạt mà an ủi lẫn nhau, tiếng cầu khẩn vang lên không ngừng.

Nhiều tiếng động hỗn loạn ở bên nhau, nhà cũ của Lục gia đã thật lâu không náo nhiệt thế này.

"Ngoài thành có tướng sĩ bức thành! Ngoài thành có tướng sĩ bức thành rồi!"

Hiện giờ không nghe ra được đây là giọng của ai, dù sao nó cũng lẫn trong những tiếng ồn khác, có vẻ cực kỳ buồn cười.

Ánh mắt Nhị phu nhân vẫn hướng về nơi xa, lướt qua hành lang, lướt qua ngói đen tường trắng của Lục gia. Ánh mắt nàng ta nhìn về phía đông nam, đại khái là vị trí của Trù Sơn.

À, Lục Phân chính là chết ở Ưng Chủy Phong ở Trù Sơn.

"Thím, ngươi làm như vậy đến tột cùng là vì nhị thúc hay vì Trường Bình và Trường Hưng?"

Trường Đình rốt cuộc cũng mở miệng.

Mọi nơi đều hoảng loạn, chỉ có giọng Trường Đình là có vẻ bình tĩnh không hề gợn sóng.

Trần thị lùi về phía sau nửa bước, ánh mắt không ngừng lập lòe nhìn về phía Trường Đình. Vì sao mọi người đều hoảng loạn, chỉ có một mình nàng lại bình tĩnh giống như không có cái gì phát sinh vậy!

Tiếng động bên ngoài giống như nước bắn vào dầu nóng, bùm bùm bùm bùm. Bọn họ đã chẳng nghe rõ mọi người đang gào cái gì nữa rồi.

Trần thị vô cớ cảnh giác mà lùi về phía sau một bước, cả người nghiêng đi hỏi nha hoàn, giọng vừa nhanh vừa vội, "Cửa thành..."

"Đã chuẩn bị tốt!"

"Binh tướng ngoài thành thì sao?"

"Thanh Tước phù không điều động được toàn bộ binh mã. Nhưng Nhị gia rốt cuộc đã kinh doanh mấy năm nên có gần vạn người hôm nay sẽ vây thành bức vua thoái vị. Bên trong thành ngoài Tam gia trong tay nắm chặt hơn ngàn người thì những người khác đều đều đợi lệnh hành động! Trong nội viện chỉ có vài vị gia tướng, cho dù hôm nay Tiểu Tần tướng quân đã trở lại cũng chỉ mang theo hơn trăm người, không đáng sợ. Phu nhân, ngài không cần sợ hãi lo lắng, nội thành chúng ta không quản được nhưng tốt xấu gì thì cũng có kế vây Nguỵ cứu Triệu cơ mà!"

Nha hoàn kia cực lực trấn an chủ tử.

Trường Đình lại vô cớ muốn cười!

Cha nàng thế nhưng đưa Thanh Tước phù cho Lục Phân! Có lẽ để đảm bảo em trai có thể trấn áp được đám người cũ đã cắm rễ ở Bình thành này chăng.

Lục Xước thật đúng là đã chết vào tay một kẻ mà ông vĩnh viễn cũng không nghĩ tới được.

Chết quá oan uổng!

Lục Xước tín nhiệm em mình bao nhiêu thì trò này càng thêm khôi hài và hoang đường bấy nhiêu!

Trường Đình chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần thị theo thứ tự xác định một lần nữa, thấy nàng ta thở vào như trút được gánh nặng thì tức khắc cảm thấy lòng mình băng giá.

Nàng thế nhưng còn nghĩ cách cho Nhị phòng một con đường sống...

Chân Định đại trưởng công chúa thế nhưng cũng nguyện ý cho Nhị phòng một con đường sống!

"Thím, ngươi làm như vậy đến tột cùng là vì Lục Phân hay vì hai đứa con trai của mình?!"

Trường Đình hùng hổ dọa người mà hỏi lại, "Việc đã đến nước này A Kiều chỉ muốn biết đáp án, nếu thím đã chắc thắng thì cần gì phải thận trọng câu nệ nữa!"

Đúng vậy!

Dù sao đại sự đều sắp thành, cần gì phải che che giấu giấu im lặng không nói chuyện chứ!

Trần thị cũng nhìn về phía Trường Đình, nhìn tiểu cô nương mình quen biết từ nhỏ sau đó mím chặt môi. Tai nàng ta nghe thấy tiếng ồn ào náo động lớn hơn, nàng ta đã sắp thắng rồi!

Chuyện Lục Phân chưa làm xong thì nàng ta sẽ làm nốt!

"Bất kể là vì Nhị gia hay vì hai đứa nhỏ thì cũng thế! Vì con trai không phải vâng vâng dạ dạ mà sống cả đời, đồng thời ta cũng vì Nhị gia!"

Trường Đình nhướng mày, trái tim vọt lên cổ nay chậm rãi hạ xuống. Thật tốt, để con trai lên đầu, yếu tố thúc đẩy một người mẹ ra sức phản kháng có lẽ không chỉ vì con cái, nhưng với một người mẹ mà nói thì con cái vĩnh viễn chính là sự tồn tại không thể coi khinh.

Giống Chân Định cũng chẳng thể qua được một ải này huống chi Trần thị.

"Cô nương! Cô nương!" Bạch Xuân nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới, "Cuối cùng cũng tìm được ngài! Bên ngoài có binh tướng phản! Bọn họ mang theo lá cờ dòng chính tới gần nội thành! Cửa thành cũng đã không thể thủ, hiện giờ nội thành vẫn còn đang cố chống nhưng chỉ sợ cũng không được bao lâu! Ngài mau về Vinh Hi viện đi! Đại trưởng công chúa để ngài mau chóng trở về đó!"

Nhị phu nhân thở hốc vì kinh ngạc, lại cực kỳ muốn cười.

Đến Chân Định đại trưởng công chúa cũng luống cuống kìa.

Bạch Xuân thở hổn hển vài hơi mới nói xong những lời này. Ánh mắt nàng ta sáng lấp lánh nhìn đèn đuốc sáng trưng khắp nơi, giọng nói và động tác đều đè thấp.

Trường Đình không nhìn Nhị phu nhân cái nâò mà chỉ xách váy xoay người. Bước chân của nàng không hề loạn, chỉ uốn gối dùng giọng bình thản nói: "Vậy A Kiều chúc Nhị phu nhân được như ước nguyện, bỉ cực thái lai."

Nhị phu nhân Trần thị há miệng thở dốc, tay rúc vào trong tay áo nhìn Trường Đình chậm rãi đi trên hành lang, mãi lâu sau vẫn không nói gì. Nha hoàn ở bên cạnh nhẹ giọng nói, "... Phu nhân, chúng ta không ra ngoài được, thay vì ở chỗ này thì không bằng cũng tới Vinh Hi viện. Hôm nay chúng ta đã nhân cơ hội đưa hai vị lang quân ra ngoài, Lục gia còn chưa suy tàn đến độ muốn khó xử Trần gia đâu —— chúng ta cũng không cần lo lắng."

Đúng đúng đúng!

Nếu đã đập nồi dìm thuyền ra nước cờ này thì cùng lắm là một cái mạng này bồi theo, có gì phải sợ! Chỉ cần có thể đa được Trường Bình lên vị trí kia thì nàng chết cũng có ý nghĩa!

Trần thị nắm chặt góc váy, hai chân tê dại, trong lòng rõ ràng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất nhưng vẫn không thể nén được sợ hãi.

Nàng ta nên sợ hãi!

Nàng ta chỉ là một nữ nhân gia luôn ở trong khuê phòng! Bởi vì chồng chết, con lại còn nhỏ nên nàng ta mới bất đắc dĩ gánh vác trọng trách này!

Nếu trước khi đi Lục Phân không đưa khối Thanh Tước phù kia cho nàng ta thì tốt biết mấy! Nếu Tam phòng không ép chặt từng bước rồi lại đắc ý vênh váo thì tốt biết mấy!

Nếu... Lục Xước không chết thì tốt biết mấy!

Hết thảy đều sẽ không thay đổi!

"Ầm vang!"

Tiếng động càng lúc càng gần, giống như nổ mạnh một tiếng rồi sẽ có thứ gì đó xông ra!

Trần thị run lên.

"Là Hoàng tham tướng mở cửa nội thành!"

Nha hoàn lập tức mừng như điên mà bắt lấy cánh tay Trần thị, "Mau! Phu nhân! Chúng ta nhanh tới Vinh Hi viện thôi! Thành công hay không đều dựa vào lúc này! Nhìn xem Đại trưởng công chúa sẽ lựa chọn như thế nào, là ra điều kiện hay muốn ngọc nát đá tan!"

Ngọc nát đá tan!

Hiện giờ chọn con đường bức vua thoái vị này thì cũng chẳng khác gì ngọc nát đá tan!

Trần thị giống như bị một lời này đánh đến ngây ra, nha hoàn lại vẫn ở bên cạnh nhắc mãi. Nàng ta giật mình, vừa ngước mắt đã không thấy bóng dáng Trường Đình đâu.

Vinh Hi viện vẫn đèn đóm huy hoàng, đám tôi tớ không dám thở mạnh, Thược Dược canh ở cửa trấn an đám tiểu nha hoàn đừng sợ. Vừa ngẩng đầu nàng ta đã thấy Trần thị đi từ xa lại thế là lập tức cao giọng mắng, "Khóc, khóc, khóc! Có cái gì mà khóc! Lục gia chúng ta từ trăm năm trước đã mưa gió không ngừng. Lúc Đại Lương diệt quốc Lục gia cũng chưa từng tổn hao gì đâu! Hiện giờ chẳng qua chỉ là một kẻ hèn bức vua thoái vị thôi! Sáng sớm ngày mai sẽ lại trời quang mây tạnh, khóc cái gì mà khóc!"

Giọng Thược Dược càng lúc càng giống như hò hét, nhưng lại vô lực. Trần thị hiểu đây là nói cho nàng ta nghe.

"Thược Dược cô nương đúng là nóng nảy."

Nha hoàn bên người Trần thị cũng không hiền, lập tức cười đáp trả, "Hà tất phải so đêm nay với cảnh mất nước trăm năm trước? Các tướng sĩ đều ăn cơm Lục gia, ủng hộ con cháu dòng chính của Quang Đức Đường, không hại nước cũng không đổ nhà."

"Ngươi là cái thá gì cũng dám nói chuyện trước mặt ta!"

Thược Dược vung tay, giọng cao vút, ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy ánh lửa hừng hực. Một nô tỳ như nàng đều không muốn cho rằng thành tựu của Lục gia sẽ bị hủy như vậy! Đặc biệt là ở trên tay một phụ nhân không biết sống chết!

Thược Dược há mồm muốn nói gì đó nhưng bên trong lại đột nhiên có người gọi: "Mang Nhị phu nhân vào!"

Là Chân Định Đại trưởng công chúa!

Tiếng vó ngựa và tiếng hí vang càng ngày càng gần, Thược Dược hít hít mũi, cố nén nước mắt chua xót sau đó dùng khăn lau mắt rồi mới nghiêng ngường vén mành mời Trần thị đi vào.

Trong đại đường của Vinh Hi viện Chân Định Đại trưởng công chúa ngồi ở giữa, Trường Đình ngồi trên ghế, Tam phu nhân Thôi thị ngồi phía bên phải ghế chủ tọa và Lục Tân ngồi ở bên trái.

Thôi thị đỏ mắt, giống như vừa khóc, thấy Trần thị vén mành tiến vào nàng ta lập tức nức nở: "Tẩu tẩu hà tất phải như vậy! Thi cốt của Nhị ca còn chưa lạnh đâu!"

Trần thị ngước mắt nhìn thấy Chân Định Đại trưởng công chúa nhắm mắt, tay cầm xuyến Phật châu, bộ dạng như lão tăng nhập định. Tiếng khóc của Thôi thị quá phiền lòng, Nhị phu nhân Trần thị đi về phía trước một bước sau đó lập tức "Bùm" một tiếng quỳ trước mặt Chân Định Đại trưởng công chúa.

"Mong mẫu thân nghe xem tâm nguyện của người nhà họ Lục là thế nào!"

Trần thị ai oán nói một câu này!

*****

Trong đại đường yên tĩnh không tiếng gió.

Bên ngoài lại như có liệt hỏa tế trời, càng ngày càng mãnh liệt.

"Tâm nguyện gì?"

Chân Định Đại trưởng công chúa nhìn ra ngoài song cửa sổ một cái. Binh lính đã tới gần, không biết là có kẻ ở giữa quấy phá hay đám người kia thực sự có can đảm nói ra lời. Bà ta mơ hồ nghe thấy có người lãnh đội ngũ hô to, nhưng nói cái gì thì bà lại không nghe rõ vì khoảng cách xa. Lão nhân rũ mắt, nhìn về phía Trần thị đang quỳ gối bên dưới và hỏi lại một lần, "A trần, ngươi nói Lục gia tướng sĩ có tâm nguyện gì?"

Trần thị đột nhiên ngẩng đầu nói, "Tất nhiên là phù chính! Ông trời không đứng về phía Lục gia, Nhị gia và đại ca đều chết oan chết uổng. Hiện tại mẫu thân lại mặc kệ cho Tam đệ chưởng quản nhiều việc của Lục gia, vậy ngài đặt Trường Bình và Trường Hưng ở chỗ nào? Hai đứa mới là dòng chính cơ mà! Tam đệ chưởng quản vậy lão thái công và đại ca ở dưới hoàng tuyền chỉ sợ cũng khó an! Cầu mẫu thân hành xử công chính!"

"Phanh ——"

Trần thị dập đầu thật mạnh trên mặt đất.

Thôi thị vẫn luôn che mặt khóc nay nghe Trần thị nói lời này thì càng khóc lợi hại hơn. Nàng ta cũng không nói gì, chỉ nghiêng mặt qua nức nở.

Thế tới rào rạt.

Thôi thị nàng tuyệt đối không phủ nhận hiện giờ nàng ta cực kỳ sợ hãi. Trước mặt quyền thế tuyệt đối nàng ta và Lục Tân chỉ là con kiến người ta có thể tiện tay nghiền chết mà thôi. Lúc này Lục Tân mới vừa tiếp nhận nội thành không lâu, hơn nữa trong nội thành cũng có thể có bao nhiêu binh mã đây? Toàn bộ Dự Châu có bao nhiêu binh mã chứ? Trần thị đứng ở một chữ "Chính", Tam phòng bọn họ lại chẳng thể nói một câu nào!

Nàng ta chỉ có thể gửi hy vọng nơi Chân Định Đại trưởng công chúa —— tuy trong lòng biết điều này là cực kỳ xa vời!

Chẳng lẽ ngày lành mới đến tay không bao lâu đã phải chắp tay dâng cho kẻ khác ư?

Thôi thị kinh hoàng cảm thấy thực không cam lòng.

Chân Định Đại trưởng công chúa lẳng lặng nhìn Trần thị, một lúc lâu sau bà ta mới nói, "Vậy ngươi cho rằng lão thân sẽ làm thế nào?" Chân Định chỉ tay ra ngoài cửa, "Mấy ngàn binh sĩ đã vây Bình thành kín mít, khẩn cầu trong miệng ngươi cũng khiêm tốn quá đấy. Thay vì nói là cầu không bằng nói là cường ngạnh ép bức mới phải."

"Áp bức cũng được, dụ dỗ cũng được, hôm nay mẫu thân phải cho con dâu một đáp án rõ ràng!"

Trần thị đỏ mắt, lời nói như chém đinh chặt sắt, "A Trần chẳng qua chỉ thỉnh cầu mẫu thân nhìn thẳng mà xem, lại tuân thủ đúng quy củ mà thôi! Nhị gia đã chết, dù ân oán có to thế nào cũng nên tiêu tan rồi! Trường Bình và Trường Hưng là vô tội, ngài cũng là bà của hai đứa! Chẳng lẽ ngài cứ thế nhìn con cháu mình lưu lạc bên ngoài, ngược lại để thứ ti tiện do cơ thiếp sinh ra nghênh ngang vào nhà ư?!"

Thôi thị cứng người, sau đó cũng dập đầu trên mặt đất, "Hóa ra ta và A Tân ở trong mắt nhị tẩu chỉ là thứ ti tiện thôi sao?!"

Lục Tân kéo Thôi thị lên, hắn tức giận đến lồng ngực phập phồng nhưng lại cố kỵ đám binh sĩ và gia tướng ở bên ngoài. Hắn không có phần thắng! Trần thị thậm chí dám bức vua thoái vị, nếu Chân Định Đại trưởng công chúa kiên cường cự tuyệt hoặc bà ấy có phương án khác vậy chẳng lẽ Nhị phòng vẫn sẽ chết ư!?

Lục Phân đã chết, hắn không tin Chân Định còn có thể ngoan tuyệt không để ý tới dòng chính của gia đình!

Nhưng xem tình hình hiện tại thì làm gì còn đường sống nữa!

Lục Tân lập tức rơi vào thế khó xử, vừa luyến tiếc buông tay lại sợ Trần thị sẽ tính sổ về sau!

Bên trong đại đường mọi người đều có ý nghĩ riêng, biểu tình cũng khác nhau.

"Phanh phanh phanh!" Tiếng trống như sấm dậy, có gã sai vặt sợ tè ra quần mà vén rèm tới báo."Hoàng tham tướng mở cửa từ bên trong, hiện tại đang mang theo binh mã chạy vào trong! Tam gia, ngài mau qua xem!"

Hoàng tham tướng...

Trường Đình một tay cầm chén trà, cực kỳ bất đắc dĩ mà cúi đầu cười cười không biết là đang cười mình đã tiến bộ khi nhìn người khác hay cười lòng người khó dò và thế sự vô thường. Đến Hoàng tham tướng cũng nghe theo Nhị phòng, nàng ngửa đầu uống cạn chén trà, quả thực con mẹ nó đúng là ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào xoay chiều ấy.

Cửa nội thành đã mở, việc đánh vào Quang Đức Đường chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lục Tân càng thêm hoảng, hắn theo bản năng muốn xin tha nhưng lời tới bên miệng lại không thốt ra được. Cốt khí của văn sĩ không cho hắn nói thế nên hắn chỉ phất tay áo chất vấn, "Nhị tẩu quá mức hoang đường, thậm chí để trong ngoài cấu kết làm ra việc này! Ngươi nói Trường Bình về sau phải tự xử thế nào?!"

Trần thị vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, mắt nàng ta liếc qua, khí thế lại không nhỏ hơn kẻ đang đứng là Lục Tân!

Lục Tân lập tức im tiếng!

Vô dụng – Trường Đình mắng một tiếng trong lòng!

"Nếu bà không khuất phục dưới sự cưỡng bách của thím thì ngươi sẽ làm gì?" Trường Đình nhẹ đặt chén trà xuống, bên ngoài càng lúc càng ồn ào khiến người ta hoảng hốt, "Giam lỏng bà? Lưu đày Tam thúc? Đuổi A Kiều và A Ninh đến thôn trang ư?" Trường Đình nhướng mày nói, "Hay nhổ cỏ tận gốc không lưu hậu hoạn, diệt trừ toàn bộ những người ngăn cản Trường Bình, ví dụ như ... Tam thúc?"

Lục Tân lập tức nắm chặt tay!

"Bạch bạch bạch" ba tiếng kia thật giống như vang ở bên tai!

"Mạt tướng Hoàng Trung đến thỉnh an Đại trưởng công chúa!"

Giọng nói này ở ngay ngoài cửa lớn của Quang Đức Đường!

Thôi thị hít sâu mấy hơi, cửa lớn của Quang Đức Đường bị người ta gõ vang, ồn ào chưa từng thấy. Giống như mọi việc sẽ trần ai lạc định ở tối nay vậy! Mặt đất cực kỳ lạnh, dường như có hơi lạnh chui vào đầu gối tràn lên trên!

Binh linh đốt đuốc chiếu lên tường trắng ngói đen của Quang Đức Đường, chúng không hề cố kỵ mà hừng hực cháy bên ngoài tòa phủ trạch thịnh vượng trăm năm của Bình thành!

Chân Định đại trưởng công chúa nín thở, ánh mắt mang theo phức tạp, còn có chút yếu ớt và hối hận khiến người ta vô cớ thấy tim mình đập nhanh hơn.

Mặt Trần thị lộ vẻ vui mừng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại đột nhiên quay đầu. Nàng ta nghe thấy Trường Đình hỏi mình vì thế lại nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa. Lão nhân đã già, cả người còng xuống, mặt là nếp nhăn thê lương. Bà ta cũng đang chờ đáp án, vì thế Trần thị lập tức trấn định khỏi cảm xúc luống cuống hoảng hốt.

"Con dâu chỉ cần Trường Bình có thể thượng vị! Người khác không cần can thiệp hay vươn tay cản đường là được! Ngoài cái này ra con dâu không có bất kỳ yêu cầu nào khác! Nếu kẻ nào muốn làm chướng ngại vật chắn đường vậy con dâu dù không phải hài kiệt cũng sẽ vì con mình mà không tiếc phạm nghiệp!"

Trần thị đã cho thấy thái độ.

Trường Đình nhìn nàng ta, đột nhiên cảm thấy thực xa lạ.

Tiểu thúc mẫu trong trí nhớ của nàng khi còn bé cũng không phải người thế này. Trần thị luôn luôn dịu dàng nhu hòa, mọi người đều xuất thân sĩ tộc nên vừa thanh cao lại mềm mại kính cẩn nghe lời. Nàng ta là một nữ nhân tốt, là một người con dâu cực kỳ hợp với quy của của Lục gia.

Nhưng dưới sức mạnh của quyền thế, dã tâm của mọi người giống như bị phóng đại lên vô số lần.

Chân Định Đại trưởng công chúa mặt không biểu tình hỏi, "Vậy nếu lão thân muốn cản đường thì sao?!"

"Vậy đừng trách con dâu không tôn trọng trưởng bối!" Trần thị nửa bước không lùi, "Con dâu đã tận tình tận nghĩa! Mẫu thân, ngài xem xét thời thế đi thôi!"

Chân Định Đại trưởng công chúa ngước ánh mắt vẩn đục, con ngươi đột nhiên trừng lớn sau đó chậm rãi thu lại. Hai bên đối đầu, bên ngoài lại đã nguy ở sớm tối. Qua hồi lâu bà ta chậm rãi ngả người về sau, muốn nâng tay lên nhưng lại khó khăn lắm mới nâng lên được một nửa.

"A Kiều..." Chân Định Đại trưởng công chúa được Hoàng ẩu đỡ thì run run đứng dậy nói, "Bà mệt mỏi rồi, ngươi... tùy ngươi làm gì thì làm..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)