Ấp Ủ
← Ch.072 | Ch.074 → |
Đêm vừa buông, hoàng hôn lưu luyến thu lại tia nắng cuối cùng.
Trường Đình hơi ngước mắt lại thấy thần sắc nhàn nhạt của Tạ Tuân. Mặt mày hắn như họa, khi nói chuyện có biểu tình lơ đãng như trích tiên hạ phàm. Cả người hắn đứng trong ánh hoàng hôn, lưng quay về phía nắng chiều khiến nàng ngẩn ra không biết phải nói thế nào mới phải.
Tiểu cô nương dừng bước nên Tạ Tuân cũng theo đó dừng bước.
Hắn cất giọng mang theo tận tình khuyên bảo: "... Người ta rơi vào khó khăn thì cá tính cũng sẽ biến đổi kịch liệt. Hôm nay trong Bình thành có người có tâm châm ngòi thổi gió, hoặc bảo sao nghe vậy. Có điều lúc nghe vào tai đều chỉ thấy Lục gia đại cô nương cá tính quá hung hãn, thủ đoạn quá cường ngạnh, thậm chí đánh cả mặt mũi của trưởng bối. Muội cũng không tránh mũi nhọn, loại tác phong này nếu ở trên người phụ nhân thì đương nhiên sẽ là có thể đảm đương chưởng quản, nhưng nếu là một khuê nữ vậy có chút không thỏa đáng." Tạ Tuân nói rất nhẹ, con ngươi màu trầm cứ thế nhìn nàng, trên mặt vẫn cười cười, "Ánh mắt của chính khách lão luyện, thủ đoạn độc ác là chuyện tốt. Nhưng nếu đặt trên người một tiểu cô nương thì khó tránh khỏi khiến người ta luống cuống. Chúng ta là anh em họ, biểu ca nói lời này cũng không định vòng vo mà chỉ muốn báo cho muội một câu: chớ có đả thương địch thủ một ngàn lại tự thương mình 800."
Như thế này thì Trường Đình đã hiểu.
Đột nhiên trong lòng nàng dâng lên cảm giác thoải mái.
Thực buồn cười, lúc một nam nhân không bảo hộ được nữ nhân lại hy vọng các nàng vẫn thiên chân, tốt đẹp và mềm mại như cũ, kể cả trong thế đạo hỗn loạn này.
Có người không nói một lời nhưng hắn lại hiểu hết. Có người như quân tử khiêm nhường nhưng lại hy vọng người khác sống chính trực, thiện lương và ôn hòa như hắn.
Trường Đình đột nhiên đã hiểu ván cờ của Mông Thác và Tạ Tuân kia có ý nghĩa gì. Nó phản ánh bản chất của hai người, một kẻ đau khổ giãy giụa tìm lối tắt, một người phóng khoáng tự nhiên, ôn nhuận như ngọc, không tranh không giành.
Nàng vốn là người như Tạ Tuân nhưng cuối cùng tạo hóa trêu người khiến nàng biến thành người như Mông Thác.
Trường Đình cúi đầu cười cười sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "A Kiều không biết nên vui vì biểu ca nói A Kiều thủ đoạn lão luyện hay nên tức giận vì huynh chỉ trích ta có đầu có đũa như thế."
Trường Đình vừa nói lời này thì đầu cũng chậm rãi ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhuộm ánh nắng đang biến hóa. Mặt mày nàng rõ ràng, mỗi lời đều lanh lảnh, "Danh dự ư? Biểu ca vẫn để ý tới danh dự sao? Nếu cơm đều không có mà ăn, mệnh cũng chẳng còn nữa, kẻ khác xông tới cửa nhà mình thì biểu ca có còn để ý tới danh dự nữa không? Chơi thủ đoạn, tâm nhãn độc ác, những lời của kẻ khác do biểu ca nói ra khiến A Kiều không biết phải cảm thấy thế nào. Biểu ca là trời quang trăng sáng, A Kiều tự than không bằng."
Trường Đình quay đầu đi, ánh mắt không biết đang nhìn về phía nào nhưng mỗi lời thốt lên lại như đang gằn giọng: "Nếu có thể khỏe mạnh ngây thơ thì có ai nguyện ý chơi tâm cơ và đấu đá chứ?"
Tạ Tuân khoanh tay ở phía sau, cả người cao gầy, "Vậy chẳng lẽ vì sinh tồn người ta có thể không màng luân lý và điểm mấu chốt ư? Con người ta sống một đời ngắn ngủi mấy chục năm, những việc nói ra và làm ra đều chịu sự chỉ trích và bình phẩm của người đời. Hai chữ quân tử..."
Đạo bất đồng thì khó lòng mà hợp tác.
Trường Đình lên tiếng đánh gãy lời Tạ Tuân, "A Kiều trước giờ đều không phải quân tử. Điểm mấu chốt trong miệng biểu ca ..." Trường Đình hơi ngừng lại, mắt ngước lên nghi hoặc, "Biểu ca đang chỉ trích A Kiều không lương thiện sao? Điểm mấu chốt ư? A Kiều đi quá giới hạn lúc nào? Biểu ca nói quá nặng lời rồi đó, A Kiều không duyên không cớ gặp phải chỉ trích này thì nội tâm bất an vô cùng. Mong biểu ca chỉ dạy."
"Trước kia muội sẽ không sẽ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với người khác." Tạ Tuân nhíu mày hoang mang, "Trước kia A Kiều nho nhỏ, miệng đều là Tạ gia biểu ca, cũng không dùng miệng lưỡi hùng hổ doạ người như thế để nói chuyện..."
"Trước kia biểu ca cũng chưa bao giờ chỉ trích A Kiều không đủ lương thiện!"
Trường Đình không biết trong lòng mình là cảm tưởng gì, lúc đối mặt với Tạ Tuân nàng giống như đối mặt với bản thân vô ưu vô lo của mình trong quá khứ. Cái này khiến người ta nghĩ tới mà kinh, cũng không đành lòng vứt bỏ.
Trường Đình vừa dứt lời, chưa đợi Tạ Tuân nói nữa nàng đã vội vàng cong chân uốn gối hành lễ rồi cúi đầu cáo từ, "Có lẽ thời tiết hôm nay không tốt khiến A Kiều nói bậy, mong biểu ca chớ trách, ngày sau A Kiều nhất định sẽ tặng lễ bồi tội."
Trường Đình lại chắp tay khom người chào sau dó xoay người đi luôn.
Đợi cách xa Tạ Tuân một chút nàng mới dừng bước lau mặt, không biết vì sao nhưng trong lòng nàng cảm thấy hơi tủi thân, lại đồng thời giống như thở ra được một hơi.
"Cô nương đừng để ý tới hắn." Mãn Tú bĩu môi lải nhải, "Tạ gia Đại Lang căn bản không biết gì hết mà cứ vậy phán xét người khác. Hắn cho rằng bản thân đang đứng ở trên đỉnh núi cơ đấy! Cô nương trên đời này có ngàn vạn kiểu, có người nội liễm có người phóng khoáng, có chất phác lại có lanh lợi. Cô nương không phải vì thành danh mà tồn tại, hắn đã tin vào danh dự tức là không tin vào bản tính của ngài. Còn nói cái gì mà họ hàng thân thích, bản thân người trong nhà đều nghe lời một phía, để ý thanh danh hơn cả người thân của mình. Cái này thực khiến người ta thất vọng và buồn lòng."
Mãn Tú đang bất bình thay nàng.
Trường Đình lau mặt, quả nhiên thế đạo dù có thay đổi thế nào thì nữ nhân cũng cần thanh danh an phận thủ thường, dịu dàng hoà thuận mới càng dễ làm việc. Kể cả một nhân vật giống như trích tiên cũng không tránh được chút suy nghĩ phàm tục này.
Trường Đình chỉ tủi thân chứ không thất vọng, rốt cuộc nàng cũng chưa có bất kỳ hy vọng nào với Tạ Tuân.
Trường Đình thuận đường tới Vinh Hi viện thỉnh an Chân Định đại trưởng công chúa. Bà ta cực kỳ quan tâm việc Tạ Tuân và nàng ở chung nhưng nàng chỉ lời ít mà ý nhiều đáp, "Biểu ca răn dạy A Kiều rằng nữ nhi gia phải trọng danh dự một chút. Rốt cuộc mấy ngày gần đây A Kiều làm ra những chuyện này khiến người ngoài nhìn thì đánh giá là không ôn hòa nhu mì."
Mặt Chân Định đại trưởng công chúa hơi trầm xuống, tức khắc có chút không vui mà nghiêng đầu hỏi lại Bạch Xuân, "Tạ Đại Lang thật sự nói như vậy sao?"
Bạch Xuân thưa vâng.
Chân Định nhíu mày, lưng dựa vào gối mềm không biết đang nghĩ cái gì. Cách một hồi lâu bà ta mới giống như lẩm bẩm tự thuyết phục bản thân mình, "Nhìn thêm, lại nhìn thêm xem thế nào... Chúng ta cũng không vội, dù gì thì Trường Anh cũng sắp về rồi."
Lại nhìn cái gì?
Trường Đình làm bộ chưa từng nghe được lời này mà tiếp tục nói với bà ấy nhiều lời khác. Tới gần lúc treo đèn lồng thì có người nhẹ gõ cửa.
"Đại trưởng công chúa." Là giọng Nga Mi.
Chân Định đại trưởng công chúa vừa nhấc tay đã có tiểu nha hoàn đi ra ngoài mở cửa. Nga Mi bước nhanh vào, khóe mắt thấy Trường Đình cũng ở thì qua loa hành lễ sau đó khom người nhẹ giọng nói, "... Nhị phu nhân phái một bà tử ra ngoài phủ, thoạt nhìn giống như đi về phía Trù Sơn, có lẽ tặng đồ cho Khánh cô nương."
"Cho người ngăn lại."
Trường Đình chậm rãi mở miệng, "Không cho bà tử kia ra khỏi cửa thành, mang bà ta tới chỗ Tam phu nhân. Đang cấm đi lại ban đêm mà nàng còn muốn làm gì? Hiện giờ giặc Hồ hoành hành, chúng ta đã có vết xe đổ phía trước nên Tam phu nhân hẳn biết phải làm thế nào."
Nga Mi lại nhìn về phía Chân Định và thấy bà ta gật đầu ngầm đồng ý thế là nàng ta khom người chắp tay thi lễ cáo lui, bước chân vội vàng ra cửa giống như mang theo một cơn gió.
Trong phòng lại an tĩnh, Chân Định Đại trưởng công chúa thật lâu không nói lời nào, Trường Đình thì cầm chén trà trong tay, thần sắc khó lường biến ảo.
Muốn mượn lực đánh người thì phải đánh đúng chỗ. Nếu bỏ dở nửa chừng thì không tính là hảo hán, cũng chỉ có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trần thị còn không bị buộc đến bước đường cùng, Lục Trường Khánh chính là quân bài bọn họ chuẩn bị. Không có gì so được với phẫn nộ của một người mẹ.
Từ khi phát tang của Lục Phân tới giờ trong Bình thành nhiều lần có lệnh nghiêm cấm ra khỏi thành vào ban đêm. Lúc này thời gian cấm đi lại tăng thêm một canh giờ, lực lượng phòng thủ cũng tăng hơn nhiều. Nói cách khác nếu không có việc gì thì không được ra ngoài thành, lấy Trù Sơn làm ranh giới. Bá tánh bên trong Bình thành không cần thiết trộn lẫn rồi gặp họa với đám người Hồ và loạn phỉ.
Đây là Chân Định tự mình hạ lệnh, tỏ thái độ rõ ràng không cho bất kỳ kẻ nào cãi lời. Bất kể người kia có thân phận cao thế nào hoặc tôn quý ra sao.
Trần thị không có khả năng không lo lắng cho Lục Trường Khánh ở xa tại Trù Sơn. Hiện tại thế đạo hỗn loạn, Bình thành thủ nghiêm ngặt, Tam phu nhân Thôi thị tự nhiên nắm chặt mà nhìn chằm chằm. Thôi thị vừa mới cầm quyền nên không có khả năng để Nhị phòng gây phiền toái gì. Lúc này bên kia lại lấy cớ đi thăm Lục Trường Khánh, ai biết sau lưng lại định giở trò gì?
Vạn nhất Nhị phòng muốn lật trời thì tam phòng bọn họ phải tự xử thế nào?
Ngày lành vừa mới đến tay không thể cứ vậy chắp tay nhường cho kẻ khác được.
Một người mẹ lòng mang oán hận và một kẻ lo được lo mất không kềm chế được, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng lớn, khập khiễng trong đó càng ngày càng sâu.
Nếu hai bên không có mâu thuẫn ư?
Vậy tạo mâu thuẫn cho hai bên thôi.
Ngày đó Trường Đình dùng thủ đoạn giữ Lục Trường Khánh ở Trù Sơn một là vì áp đảo, hai là để dụ dỗ Nhị phu nhân Trần thị ra tay. Đồng thời nàng cũng muốn để lại cho mình một con át chủ bài —— vạn nhất Trần thị đập nồi dìm thuyền thì một đứa con gái ở Trù Sơn nơi xa cũng đủ kiến nàng ta ném chuột sợ vỡ đồ.
Trường Đình bỗng nhiên phát hiện Tạ Tuân cũng không nói sai. Nàng đã sớm không phải Trường Đình trước kia.
Chân Định đại trưởng công chúa buông chén trà, mặc kệ Trường Đình châm ngòi cũng không nói gì. Cái này chẳng có gì để nói, thế gia, giang sơn, chuyện đấu đá giữa người với người vốn là như thế, nếu không muốn làm một quân cờ thì chỉ có thể vươn lên làm kẻ chơi cờ. Nếu quyết định phải làm thì không cần cố kỵ chuyện cũ, mọi chuyện đều phải trả giá đắt, nếu bà ta đã lựa chọn Lục Trường Anh thì chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ cần Trần thị không tìm đường chết thì Nhị phòng nhất định không việc gì.
Nếu một khi Trần thị có tâm tranh hùng vậy không thể trách người khác.
Chân Định nhìn biểu tình cúi đầu uống trà của Trường Đình sau đó ngửa đầu than dài. Tạ gia Đại Lang kỳ thật không nói sai, nữ nhân vẫn nên ôn hòa, cung kính một chút mới tốt. Rốt cuộc một nữ tử thông minh như Trường Đình thì Tạ Đại Lang hắn không chỉ không đủ trình độ mà cũng chẳng thể hàng phục được.
Nga Mi đi rất nhanh, Tam phu nhân Thôi thị vừa nghe đã liên tiếp gọi người đuổi theo. Lúc đuổi được người nọ thì đã là nửa đêm. Thôi thị hạ lệnh tra rõ đến tột cùng là ai mở cửa thành cho bà tử kia, sau khi tìm hiểu xong lại thuận thế thay đổi người sai vặt của Lục gia.
Thôi thị cũng coi như cho Nhị phu nhân Trần thị một chút mặt mũi. Sau khi lục soát bà tử kia thì cho người đánh ba mươi trượng rồi đưa về Nhị phòng.
Những việc này Trường Đình tự nhiên không biết, lúc này nàng đã bình yên ngủ rồi.
Cũng trong đêm ấy lại có người không ngủ yên được, cứ thế trằn trọc đứng ngồi không yên.
Bà tử kia quỳ bên ngoài thấp giọng kêu rên, Trần thị ở trong phòng thì đỏ mắt, nhìn qua giống như vừa khóc một trận.
*****
"... Thôi thị đúng là khinh người quá đáng..."
Trần thị dựa vào ghế, một lúc lâu sau mới nói ra một câu này. Sắc mặt nàng ta tái nhợt nhưng lông mày dày đậm giống như vẽ lại cố tình bắt mắt dù không nhướng lên. Trần thị siết chặt nắm tay trong tay áo, nàng ta đã nhẫn đến cực hạn nhưng giọng mũi nồng đậm vẫn khiến người ta nghe ra nàng ta vừa mới khóc lớn một trận.
"Thôi thị đúng là khinh người quá đáng!" Trần thị lặp lại lời này một lần nữa như chém đinh chặt sắt, giọng điệu cực kỳ phẫn hận!
Dưới song cửa, bà tử bị Lục Tân cho người nâng về vẫn rên rỉ, giọng ép cực thấp nhưng mỗi tiếng lại đều liên tiếp. Bà ta bị đánh trượng, mùi máu tươi khắp người nên không thể tới chính đường đứng trước mặt chủ tử. Nhưng Trần thị lại triệu bà ta tới hỏi chuyện nên bà ta không thể không tới.
Kỳ thật cũng chẳng có gì để hỏi. Bà tử kia chỉ nói xe ngựa vốn ra ngoài từ sáng sớm, mắt thấy đã đi được nửa đường thì ai ngờ lại bị người ta đuổi theo. Bà ta vốn định dựa vào Nhị phòng để diệt uy phong của đám người kia ai biết đám người kia căn bản khinh thường, tay vừa nhấc đã lấy ra eo bài chữ Giáp của Lục gia. Bọn họ cũng không thèm nghe bà ta giải thích, cũng không thèm nhìn thư của Nhị phu nhân Trần thị mà bà ta lấy ra đã nhanh chóng lục soát cả xe trên dưới một lần. Người của mình đều bị trói quặt khuỷu tay, đầu che miếng vải đen và bị áp giải về như phạm nhân. Bà ta còn chẳng kịp hoàn hồn đã bị ấn lên ghế đánh một trận!
Bà ta làm việc vài thập niên ở Lục gia đã lúc nào chịu nhục như vậy!
Bà ta nghe được kẻ đứng cạnh nơi mình bị đánh là bà tử của tam phòng. Kẻ kia cả đời chẳng có lúc nào được ra oai, cuối cùng cũng gặp vận cứt chó khi chủ tử có tiền đồ. Lúc này một đám gá chó cũng theo đó mà bay lên trời.
Ta nhổ!
Đến cuối cùng hươu chết về tay ai còn không biết lại tới lượt bọn chúng diễu võ dương oai ư!?
Bà ta ở trước mặt Trần thị khóc lóc kể lể, không dám nói bậy về Vinh Hi viện cùng Nghiên Quang Lâu mà chỉ nhằm vào tam phòng, "... Tam phu nhân nói hiện giờ đây cũng coi như gia quy, vào buổi tối không được ra khỏi thành, lấy Vạn Trù Sơn làm ranh giới, ai cũng không thể vượt qua. Hiện giờ thời tiết chợt lạnh chợt ấm, chúng ta sợ Khánh nhị cô nương không có đủ quần áo để thay ... lão nô nói thế bọn chúng cũng không tha mà cắn chặt! Bọn chúng còn đánh lão nô một hồi, nói là để răn dạy kẻ khác!"
Lấy Nhị phòng ra để tạo uy phong ư!?
Lấy Nhị phòng làm bệ đỡ hả!?
Thôi thị đến tột cùng muốn làm gì!? Nhị phòng đã không tranh không đoạt, nhưng tam phòng từng bước ép sát, hiện giờ đã trèo đầu cưỡi cổ rồi còn gì!
Trần thị cuộn tay vào tay áo, nắm chặt khăn lụa nhéo nó đến nhăn nheo. Nàng ta cảm thấy mình như sắp ngất đi, vừa bị chọc tức vừa thương tâm. Lục Phân mới đi mấy ngày mà một đám đã chà đạp lên Nhị phòng?
Nàng ta xuất thân Trần gia, đã thấy nhiều kẻ đạp người khác xuống nhưng lần này tới lượt mình trải qua thì quả thực khiến cả người đều đau, từ trong xương cốt.
Lúc Lục Xước chết Lục Phân phong quang cỡ nào? Mọi người trong ngoài Bình thành đều tụ tập về phía bọn họ, ai ra vào đều phải nhìn sắc mặt bọn họ, nghe theo bọn họ ra lệnh.
Nàng ta không phải người có dã tâm, nhưng có ai không hy vọng cuộc sống này có thể càng tốt hơn chứ?
Mãi tới lúc sau nàng ta biết được bí mật kinh thiên động địa kia —— người chồng ôn nhuận như ngọc, mặt mày đẹp đẽ của nàng ta lại chính là đầu sỏ một tay đẩy anh trai mình vào con đường chết.
Trong đại đường sáng rực Trần thị vẫn còn mặc áo tang bằng vải bố, toàn bộ Đông Uyển là một mảnh trắng xóa. Mùa đông đã sớm qua, nhưng mùa xuân của Đông Uyển không biết khi nào mới tới.
Cũng là báo ứng, Thiên Đạo luân hồi, ráng mà chịu. Nàng ta vốn nên vì một chuyện này mà coi như hoàn thành một dấu chấm. Đáng tiếc, nàng ta không dám thừa nhận mình có không cam lòng, nếu nói tạo hóa trêu người thì vì sao nhiều kẻ ác như vậy lại vẫn sống tốt chứ?!
Hôm nay nàng ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghĩ tới việc đưa quần áo cho Trường Khánh. Vào lúc tiệc tối nàng ta thấy Tạ Đại Lang và nghĩ tới việc Trường Khánh bị cấm túc chép kinh phật hơn phân nửa là do người này. Vì thế trong đầu nàng ta cũng động, lại nhớ tới đứa con gái đang ở Trù Sơn nơi xa nên thuận thế cho người đi đưa tin.
Trần thị nửa đời người lấy chồng làm trời, tôn kính trưởng bối, yêu thương hậu bối, chưa bao giờ đi nhầm một bước nào. Nhưng vận mệnh của nàng ta không hẳn chỉ có như thế, Lục Phân vừa qua đời thì cuộc sống của bọn họ càng ngày càng gian nan!
Chân Định Đại trưởng công chúa sẽ không che chở bọn họ nữa, thậm chí bà ta còn hận đến độ ước gì có thể nghiền bọn họ thành xương tro.
Trần thị ngẩng đầu nhìn đèn lồng trắng thấp bé rũ xuống, trong lòng cực kỳ hoảng hốt. Việc Chân Định không chọn Nhị phòng về tình lý đều có thể hiểu. Nhưng vì sao bà ta lại hướng về tam phòng chứ? Nhị phòng Lục Phân dù có xấu xa cũng là con đẻ của bà ta mà!
Con đẻ đó!
Nếu Nhị phòng còn không ra tay thì có lẽ Lục Tân sẽ hoàn toàn thắng lợi, đợi 10, 20 năm nữa Nhị phòng bọn họ sẽ trở thành dòng bên của Lục gia. Khi ấy A Bình, A Hưng sẽ chẳng dám ngẩng đầu!
Gió từ cửa sổ thổi qua, Trần thị không tự chủ mà rùng mình một cái!
Bàn tay trong tay áo của nàng ta trong lúc lơ đãng sờ vào một vật cứng rắn, thứ kia góc cạnh mượt mà. Đầu ngón tay nàng ta giống như bị điện giật, nhanh chóng rụt lại.
Đến tột cùng thì nàng ta đang nghĩ cái gì?!
Thứ này không thể động, cũng không thể dùng, gia trạch đấu đá quá lớn sẽ tao ương tới danh dự của cả một dòng họ! Danh dự sĩ tộc không thể hủy, danh dự của Bình thành cũng không thể hủy trong một sớm một chiều! Nếu không nàng ta sẽ thành tội nhân của toàn bộ Bình thành, của toàn bộ Lục gia!
Nhưng nếu ... mọi chuyện thành công thì sao...
Tay Trần thị vẫn rúc trong ống tay áo, đầu ngón tay dịch dần, khó khăn lắm mới chạm vào thứ kia nhưng nàng ta đã lập tức kinh hồn táng đảm!
Lục Phân nói thứ này phải chờ tới lúc sơn cùng thủy tận mới được dùng. Khi ấy hắn đi vội vàng, cũng chưa tinh tế nói với nàng ta lúc nào mới gọi là sơn cùng thủy tận... Hắn đã chết, tình huống này có thể coi là tận cùng rồi chưa...
Căn phòng vẫn sáng đèn, Trần thị khóc đến độ đôi mắt đều sưng lên. Nàng ta nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài và nhẹ giọng hỏi: "Hai đứa nhỏ đang ngủ sao?"
Bà tử bên cạnh cũng nhẹ giọng đáp, "Hai vị tiểu lang quân thời gian này đều gian nan, Bình lang quân sớm dỗ tiểu lang quân ngủ rồi."
Trần thị chậm rãi vươn tay ra.
Dưới song cửa giống như có tiếng động, là bà tử bị đánh kia còn chưa đi sao? Sao bà ta vẫn còn ở bên cửa sổ chính đường mà khóc chứ? Cũng không có ai cản bà ta à? Để người khác thấy được thì còn ra cái gì nữa?
"Kéo bà tử kia về dãy nhà sau đi, đừng để bà ta ở chỗ này khóc lóc." Trần thị hít sâu một hơi sau đó chậm rãi ra lệnh.
Nha hoàn đứng hầu bên cạnh lập tức hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mới có kẻ dám há mồm nói, "Phu nhân, chỗ kia đã không có ai, bà tử đã sớm về bôi thuốc..."
Trần thị ngây ra.
Vậy ai đang khóc ở đó? Sao lại khóc đến mức khiến người ta chua xót vậy?
À, hóa ra chính là các nàng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì một kẻ có chút thông minh như Thôi thị sẽ dần trở nên hẹp hòi. Nếu nàng ta quản gia thì chẳng phải sẽ cầm dao cùn chậm rãi xẻo khiến người của Nhị phòng chẳng thể nói được gì ư?
Con gái cả Trường Khánh ở xa trăm dặm bên ngoài, con trai cả Trường Bình và con út Trường Hưng còn nhỏ. Hôm nay nàng ta bị ngăn cách với Trường Khánh, ngày mai Thôi thị có thể làm ra chuyện gì chẳng ai biết được, cũng chẳng ai dám cam đoan.
Cô nhi quả phụ, cô nhi quả phụ là khó sống nhất.
Trần thị lại thò tay vào tay áo, rốt cuộc cũng có thể sờ tới vật kia. Đó là một khối gỗ nho nhỏ, phía trên khắc hai chữ Thanh Tước. Hình khắc tinh tế, trên mặt gỗ có quét dầu cây trẩu nên sờ nên trơn mượt. Nếu để dưới ánh đèn mà quan sát thì có thể nhìn ra nó đã cũ kỹ trải qua nhiều năm.
Đây là thứ Lục Phân giao cho nàng ta trước khi đi. Khi ấy hắn chỉ nói một câu, hiện giờ dù vật đổi sao rời nàng ta vẫn có thể nhớ lại như in lúc ấy hắn nói cái gì.
"Đừng để thất bại trong gang tấc. Nếu lần này trên đường có việc ngoài ý muốn xảy ra thì nàng dàn xếp thỏa đáng cho Trường Bình và Trường Hưng. Nếu có tâm thì mỗi mùng 1, và ngày 15 nàng thắp cho ta nén hương là được. Không cần ở vậy, nếu có thể tái giá thì cứ tái giá."
Lúc trước nàng nghe nói trước khi tướng sĩ ra trận sẽ để lại thư dặn dò đủ thứ thỏa đáng, nhưng nàng ta không ngờ Lục Phân nói lời này lại là một ngữ thành sấm.
Trần thị lau mắt, lòng vẫn không nhịn được thổn thức.
Nàng ta và Lục Phân luôn tôn trọng nhau như khách, sau khi sinh được hai đứa con trai thì vợ chồng cũng ít khi có tiếp xúc. Cả tòa phủ đệ chỉ có mình nàng ta là nữ chủ nhân, không có thông phòng hay thiếp thất, Lục Phân cũng không lưu luyến thanh lâu sở quán. Người khác hâm mộ nàng ta có một người chồng tốt, nhưng nàng ta lại luôn cảm thấy giữa hai người còn thiếu cái gì đó, giống như có một tầng chăn mỏng phủ lên khiến bọn họ không nhìn thấu cũng không sờ được.
Những lời Lục Phân nói trước khi đi coi như là lời thành khẩn nhất của hai vợ chồng họ.
Trần thị nghĩ đến đó thì lập tức thấy đau lòng không thôi.
Đừng thất bại trong gang tấc.
Lục Phân đã dặn như thế.
Nuôi nấng hai đứa con trai cho tốt.
Lục Phân nói như thế với nàng ta.
Ăn nhờ ở đậu, xem sắc mặt người khác đâu thể coi là nuôi nấng thật tốt. Tam phòng đoạt quyền, ngư ông đắc lợi, nếu cứ để như thế mới gọi là thất bại trong gang tấc. Cơ nghiệp mà Lục Phân hắn làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng mới đánh hạ được không thể để kẻ khác nẫng tay trên.
Trần thị tức ngực khó thở, trong tay nắm chặt mẩu gỗ kia.
Lúc Lục Phân đi ra ngoài có mang theo 6000 người, bọn họ đều là gia tướng của Lục gia, là những người có thể tin tưởng nhất. Khi hắn khởi hành đã mang toàn bộ người của mình đi sau đó giao Thanh Tước phù có thể điều động người của toàn bộ Dự Châu cho nàng.
Lục Phân có nghĩ tới tình huống hắn sẽ không về hay không?
Thất bại trong gang tấc...
Không thể thất bại trong gang tấc...
Trần thị nắm chặt mẩu gỗ trong tay sau đó chậm rãi nâng tay lên đè lên ngực.
".. Hiện giờ cửa thành cũng là lão tam quản sao?" Ánh mắt nàng ta nhìn về phía đèn lồng trắng và từ từ đặt câu hỏi.
"Đúng vậy." Bà tử bên người cong lưng kính cẩn đáp lời, "Còn có Hoàng tham tướng cũng quản cửa thành, ông ta là người của Chân Định đại trưởng công chúa."
Trần thị thấp giọng đáp "à".
Khương Thái Công câu cá, chỉ chờ kẻ nguyện ý cắn câu.
Kỳ thật Trường Đình hoàn toàn không cần cảm thấy bất kỳ xin lỗi hoặc áy náy nào.
*****
Người đánh cá có kinh nghiệm đều biết càng là lúc biển lặng sóng êm thì bên dưới càng là xoay chuyển rung trời.
Hiện giờ Lục gia chính là mặt biển này.
Mỗi một nhà đò đều đang yên tĩnh chờ, đợi cơ hội đánh vỡ mặt biển yên tĩnh.
Nhị phu nhân Trần thị đang đợi, Tam phu nhân Thôi thị đang đợi, Trường Đình cũng đang đợi.
Nàng đang chờ Trần thị ra tay trước, ai động trước thì kẻ ấy chết. Lục gia hiện giờ là một bụi gai thật lớn, bất động sẽ không bị thương, nhưng nếu đánh tới đánh lui thì nàng vẫn cần chậm rãi trù tính làm sao đạt được lợi ích lớn nhất trong việc này, để lúc Trường Anh trở về càng thêm thoải mái mà ứng đối.
"Nhưng ngươi cũng không hỏi xem anh ngươi có nguyện ý hay không." Hồ Ngọc Nương cong eo bẻ cánh hoa rồi dán tới gần giúp Trường Đình đắp mắt, biểu tình chuyên chú cực kỳ nghiêm túc, trong miệng thì nói, "Ngươi xem, quầng thâm trên mắt ngươi đậm như thế, sắc mặt cũng không tốt. Chờ anh ngươi trở về chẳng phải sẽ đau lòng muốn chết sao? Ngươi chính là như vậy, hận không thể chuyện gì cũng ôm vào người. Ngươi chăm sóc cho A Ninh không khác gì con mình, việc học, ăn mặc đều muốn quản. Con bé là em gái ngươi thì cũng thôi, nhưng Lục Trường Anh là một đại nam nhân, lại là anh cả của các ngươi thì ngươi hà tất phải làm thế này? Ngươi có thể nghĩ ra chẳng lẽ anh ngươi không thể nghĩ ra ư?"
Trường Đình vừa nhắm mắt lại đã mở ra.
Ừ, trước mắt vẫn là khuôn mặt phóng đại nhiều lần của Hồ Ngọc Nương.
Nàng ấy dán gần quá rồi!
Trường Đình chỉ cảm thấy Hồ Ngọc Nương nháy mắt một cái là lông mi của nàng ấy sẽ cọ lên mặt mình!
Trường Đình lại thầm đếm tới 5, vừa mở mắt ra lại thấy Ngọc Nương vẫn lải nhải nói đông nói tây...
Sao trước kia nàng lại cảm thấy Ngọc Nương là một nữ nhân giống nam nhân nhỉ...
Quả thực là không biết nhìn người!
Trường Đình trầm mặc, cánh hoa đắp trên mặt suýt nữa rớt xuống dưới. Nàng vội duỗi tay đỡ lấy, giọng thoải mái nói, "Cái gì đều chờ ca ca trở về làm vậy ca ca có còn thể diện gì nữa không? Bảo một nam nhân đi đối phó với những việc xấu xa trong nội trạch, cùng Nhị phu nhân, Tam phu nhân đấu đá thì còn ra thể thống gì. Ta cũng ngại mất mặt."
Ngọc Nương sách một tiếng, thấp giọng gào, "Ai u! Ngươi đừng nhúc nhích! Lại rớt rồi!" Sau đó nàng ấy lại duỗi tay đỡ, "Cũng không thể tùy ý hành sự như thế!" Ngọc Nương đè thấp giọng nói: "Có phải Tạ gia Đại Lang chê ngươi không đủ nhu thuận không!?"
Trường Đình liếc mắt Mãn Tú, nàng kia lập tức run lên, co người lại.
"Cũng không có gì. Hắn đương nhiên phải đứng ở góc độ của Tạ gia mà nhìn vấn đề. Nếu ta là người tàn nhẫn thì dù ông ngoại muốn đón ta cũng sợ thể diện của Tạ gia khó coi." Trường Đình nói rất tùy ý, "Không trách hắn, đạo bất đồng thì khó hợp tác. Hắn khẳng định hay phủ nhận với ta chỉ là cái...."
Trường Đình đỏ mặt, rốt cuộc cũng nuốt một từ "rắm" kia xuống.
Nàng vẫn nhớ rõ lễ nghi hiền thục nhưng Ngọc Nương vừa nghe đã chửi ầm lên, "Ta nhổ! Hắn là cái thá gì! Chuyện gì cũng chưa làm còn làm bộ quân tử thánh nhân! Con mẹ nó, đau đớn lớn nhất đời này của hắn chắc là bị muỗi đốt! Ta khinh! Hắn biết chúng ta làm sao mà sống sót ư?! Nếu không dữ một chút thì lúc ấy chúng ta đã bị đám lưu dân kia xé nát rồi! Cái đồ hư thối gì cũng dám ở chỗ này đánh rắm!"
Trường Đình bình tĩnh kịp thời duỗi tay che tai cho tiểu Trường Ninh. Nàng biết ngay Hồ Ngọc Nương lại muốn giận tím mặt...
Trường Đình cười sau đó ngửa đầu nhìn sắc mặt đanh đá của Ngọc Nương lúc chửi ầm lên. Tiểu cô nương rõ ràng lớn lên không tồi, mũi cao mắt to, một thân anh khí nhưng bộ dạng vén tay áo chống nạnh này nhìn sao mà thân thiết vậy?
Trường Đình cười khẽ trấn an cảm xúc của Ngọc Nương: "Ngươi đừng mắng lâu, lần tới mắng trước mặt hắn ấy! Ngươi không biết lúc hắn nói lời này kỳ thật lòng ta cũng không thoải mái, nhưng nghĩ lại thì thấy không cần phải để ý. Hắn chả là gì của ta hết!"
"Không phải ngươi sẽ gả cho hắn sao?"
Rốt cuộc rúc trong hậu trạch lâu rồi nên Ngọc Nương cũng nghe được một chút. Trước kia nàng ấy còn thổn thức nói với Trường Đình nếu gả đến Tạ gia thì nàng sẽ cách nhà mẹ đẻ rất xa. Nàng ấy cũng không trêu đùa Trường Đình và Mông Thác nữa, rốt cuộc dòng dõi còn ở đó, trừ phi hai người đầu thai lại nếu không tuyệt đối sẽ không có cơ hội thành đôi.
"Ai nói?" Trường Đình hỏi lại Ngọc Nương, tay chọc chọc trán nàng ấy, hận sắt không thành thép, "Ta cầu xin ngài, đừng suốt ngày nghe San Hô và Bích Ngọc nói chuyện ngồi lê đôi mách nữa! Có rảnh thì ngươi nghĩ nhiều về việc sau khi Nhạc tam gia về Ký Châu thì ngươi nên làm gì đi!"
Chờ Trường Anh trở về người của Thạch gia sẽ không còn cớ ăn vạ ở Bình thành, Nhạc lão tam sẽ phải đi, Mông Thác cũng thế. Nhạc lão tam đi rồi thì cái tên Nhạc Phiên cà lơ phất phơ kia cũng phải đi theo chứ sao.
Ngọc Nương vung tay lên không thèm để ý nói, "Hắn đi thì đi! Liên quan gì tới ta!" Sau đó nàng ấy lại chuyển đề tài về, "Nói như vậy ngươi không phải nhất định phải gả cho Tạ Đại Lang đúng không? Vậy ngươi gả cho ai? Gả đến hoàng gia ư? Thế cũng được, coi như thuận lý thành chương mà về Kiến Khang, không ở nơi quỷ quái này nữa."
Mười năm trước Phù gia cũng chưa có được bản lĩnh cưới nữ nhi Lục gia đâu. Hiện giờ Lục gia tuy rằng đã mơ hồ suy tàn nhưng vẫn không tới mức gả con cho hoàng tộc.
Trường Đình lắc đầu, "Không biết."
Nàng đúng là ăn ngay nói thật.
"Vậy ngươi có nghĩ tới không? Lúc anh ngươi vừa về, thủ tang xong ngươi đã 17, 18 tuổi, cũng nên gả chồng. So với lúc ấy mới luống cuống thì không bằng hiện tại tính toán trước đi. Lúc trước trong thôn chúng ta làm mai đều phải định trước một năm đó."
Trường Đình ngước mắt nhìn thần sắc của Ngọc Nương, sau đó cười rộ lên. Nàng ấy đúng là rất ưu sầu, cũng không biết là sầu cái gì. Rõ ràng bản thân nàng ấy còn có một đống việc phải giải quyết, người chú chỉ biết tiền không biết thân tình, bản thân lại phiêu bạt không trốn để về, người thân cận lại sắp rời xa... thế nhưng nàng ấy còn muốn nhọc lòng việc tương lai của người khác.
Trường Đình lắc đầu cười nói, "Không vội." Chờ những việc này được giải quyết hết rồi chậm rãi tính cũng được, "Dù sao ta..."
Dù sao hiện tại ta cũng có người thật lòng ái mộ.
Trường Đình yên lặng nghĩ.
Tới cuối tháng 5 quan tài của Lục Phân về tới Bình thành. Tiểu Tần tướng quân đi đầu gương mẫu, toàn bộ đội ngũ chỉ có gần trăm người, trắng xoá một mảnh. Võ tướng không cởi khôi giáp, tất cả đều buộc vải trắng ở cổ tay áo, cửa thành mở rộng. Trường Đình trầm mặc đứng ở phía sau Chân Định đại trưởng công chúa mà im lặng không nói.
Đây là lần đầu tiên Trường Đình nhìn thấy bộ dạng quan tài gần như thế.
Nó vuông vức, đen sì, khe hở hầu như không có, đinh đóng chặt bốn phía giống phủ bụi lên một đoạn quá khứ không muốn để người ta biết.
Trường Đình lập tức cảm thấy trong lòng như bị kim đâm, đau đớn tuy nhỏ nhưng kéo dài. Đội ngũ từ xa tới gần, quan tài cũng từ nhỏ phóng to.
Trường Đình đột nhiên cảm thấy cổ họng chua loét, cực kỳ buồn nôn, nhưng người có máu mặt của Bình thành đều ở đây, nếu nàng nôn trước quan tài của chú mình thì sau này cũng đừng mong làm người nữa.
Ngọc Nương song vai đứng cạnh Trường Đình, tay duỗi ta sau nắm chặt tay nàng, lại ghé sát nhỏ giọng nói, "Nhịn một chút, sáng sớm ta cũng không ăn no, hiện tại bụng đói ghê gớm."
Trường Đình lập tức lại suýt bị Ngọc Nương chọc cười. Vừa buồn nôn vừa muốn cười, cảm xúc rối rắm đan chéo khiến mặt nàng suýt không bảo trì được biểu tình đứng đắn.
Có lẽ sắc mặt Trường Đình không tốt lắm nên Nhiếp thị thò người ra nhìn rất nhiều lần. Nàng xua tay với nàng ấy tỏ vẻ không có việc gì nhưng phía sau lại cảm nhận được một ánh mắt khác đang nhìn mình. Nàng trực tiếp ngước mắt nhìn về phía Nhiếp thị nhưng thì vừa lúc thấy Mông Thác đang nhìn lại đây.
Nàng chỉ theo bản năng liếc qua, ai biết chỉ lơ đãng đã thấy Mông Thác đang chắp tay nghiêng người đứng cạnh Nhạc lão tam. Thần sắc hắn bình tĩnh xếp hàng đưa linh cữu theo tác phong nhà binh, giống như hắn chưa từng nhìn qua đây.
Có lẽ đúng là do nàng ăn sáng ít nên hiện giờ ngoài buồn nôn nàng còn thêm ảo giác...
Bị gián đoạn bởi chuyện này nên cảm xúc trong lòng nàng nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngoại trừ chút rối rắm trong lòng thì đại khái nàng cũng giống như trút được gánh nặng.
Linh đường của Lục Phân đã sớm dựng xong, linh đường của Lục Xước còn chưa dỡ nên Lục Tân sắp xếp linh đường cho Lục Phân ở phía sau. Nhị phu nhân Trần thị không thích cách sắp xếp như thế, nàng ta không ngừng nhắc tới chuyện này trong lúc thỉnh an Chân Định đại trưởng công chúa, "Tuy nói là hai anh em, một lớn một nhỏ nhưng hôm nay người đều đã chết, đã về với cát bụi, ân oán cũng nên tiêu đi..."
Có thể tiêu được sao?
Trường Đình thấy Trường Bình và Trường Hưng đều muốn duỗi tay bóp chết bọn họ. Nàng cũng biết bọn họ vô tội, nhưng nợ nần trên đời này đâu có tính như thế.
Nợ cha con trả, nợ cha con trả.
Trường Đình nỗ lực thuyết phục mình quên những lời này đi.
Nàng nghĩ thế này: Chân Định đại trưởng công chúa nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao kết cục cuối cùng vẫn là chuyện tang lễ của Lục Phân đều được giao cho Lục Tân sắp xếp, người khác chớ có chen vào. Nếu không cứ nói đông nói tây thì tới bao giờ mới xong.
Nhị phu nhân Trần thị đành phải nhịn xuống. Có lẽ là nhịn xuống, có lẽ tới lúc nào đó nàng ta cuối cùng cũng sẽ bùng nổ.
Mọi thứ trên linh đường đều trắng toát, quan tài ngừng trước đống hoa màu trắng, bên cạnh là đá ướp lạnh. Tiểu Tần tướng quân không cho khai quan, chỉ nói "Bên trong huyết nhục mơ hồ, lại trì hoãn trên đường thời gian dài, chỉ sợ...." Lời nói không hết nhưng lúc này Trần thị đã gào khóc.
Người đã không có, đến thi thể đều nát.
Nhưng Lục Phân tốt xấu còn có thi thể. Còn thi thể cha nàng sớm đã bị hủy bởi một mồi lửa, thứ hạ táng chỉ là quần áo.
Trần thị sớm nên thấy đủ.
Trần thị quỳ dựa vào quan tài mà khóc, tuyệt vọng mà khóc. Trường Bình và Trường Hưng cũng quỳ gối phía sau nàng ta mà lau nước mắt. Nhóm thân tộc của Lục gia cũng nức nở khóc cho người khác xem.
Trường Đình giống một kẻ đứng ngoài cuộc, nàng cũng muốn nhỏ hai giọt nước mắt nhưng trời lại không chiều lòng người. Bất kể thế nào nàng cũng không khóc nổi, nàng sợ nàng vừa khóc thì Lục Phân ở dưới nền đất cũng khó mà yên nghỉ.
"... Đêm nay cửa thành của Bình thành sẽ mở."
Là giọng Mông Thác!
Trường Đình vội vàng quay đầu lại, Mông Thác đã sớm đứng ở phía sau nói, "Để tiện cho mọi người vào thành viếng đám tam nên hai đêm này cửa thành sẽ mở rộng. Ta chỉ dặn dò ngài một câu, đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, không đáng đâu. Chuyện giết người cứ để nam nhân làm —— đây là chuyện ta đã sớm nói với ngài."
"Đây là hai việc." Trường Đình rũ mắt nhẹ giọng nói.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |