Truyện:Thiên Kiều - Chương 070

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 070
Danh Lợi Khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cả người Trường Đình run lên, ngay sau đó rướn về phía trước!

Đúng rồi!

Lục tam thái gia yêu thích vật liệu gỗ cùng mấy thứ đá quý các loại, nếu không phải gỗ tốt thì ông ta sẽ không chịu ở, không phải bảo thạch sẽ không chịu ngó. Lục lão thái gia đau lòng em trai mình nên khi xây dựng Quảng Đức Đường ở Bình thành đã theo ý của ông ta. Cả gian đình viện đều dùng gỗ nam tốt nhất để dựng lên, đến sân đình và mái hiên cũng bằng gỗ. Sau khi tu sửa toàn bộ Quảng Đức Đường, chính Lục lão thái gia cũng từng nói, "... Nói tới phú quý nhất thì ta không được tính, cũng không tính cả hai con cổ thú bằng cẩm thạch trắng trấn trạch của Quang Đức Đường mà phải nói tới Quảng Đức Đường này."

Anh trai yêu thương em mình cũng chỉ đến mức ấy là cùng.

Bình thành ở phía bắc, vào đông rất lạnh lại hanh khô nên gỗ dễ bị nứt nẻ, cứ mỗi ba bốn năm lại phải bôi một tầng dầu hạt cải lên gỗ nam để ngừa muỗi, kiến và phòng ẩm ướt.

Mà dầu hạt cải là cái gì?

Hạt cây trẩu xào chín rồi có thể ép dầu, nhưng dầu này mùi không tốt. Vì thế Lục gia nhất quán quét một tầng dầu cây trẩu sau đó lại quét thêm một tầng dầu hạt cải để tránh mùi vị quá khó ngửi. Thông thường những khi ấy người một nhà thường sẽ phải dọn đi chỗ khác ở chừng nửa năm. Nhưng năm nay thời tiết Bình thành quá kỳ quái, mưa tuyết băng sương mãi không ngừng, lại gặp loạn nên lần này một nhà Lục tam thái gia chưa chờ dầu khô hoàn toàn đã dọn từ thôn trang về chỉ sau 2 tháng.

Nhiếp thị thông minh!

Ngũ thái phu nhân ngươi muốn nói đây là điểm đáng ngờ nhất thì ta nói có sách mách có chứng mà đáp lại ngươi!

Trường Đình nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa, sau đó tầm mắt lại chậm rãi chuyển về phía Ngũ thái phu nhân. Bà ta nghe hiểu vì thế bàn tay trong tay áo cuộn chặt lại, miệng lập tức quát, "Ta không tin!"

Nhiếp thị rũ mắt nhoẻn miệng cười nói, "Ngũ thái phu nhân không tin thì có thể tìm thợ thủ công hỗ trợ quét dầu, hoặc tra trướng mục sổ sách và hỏi đám tôi tớ trong thôn trang xem năm trước có phải Quảng Đức Đường vừa mới quét dầu toàn bộ đồ gỗ hay không." Nói tới đây Nhiếp thị vẫn dịu dàng như cũ, "Việc quét dầu hạt cải bảo vệ đồ gỗ vốn là chuyện bình thường mà các nhà các hộ đều biết. Lời của Ngũ thái phu nhân trước sau đều cho thấy có quan hệ gần gũi với nhà chúng ta, cũng cực kỳ quan tâm tới Quảng Đức Đường. Nếu hai bên đã là thân thích vậy chẳng lẽ ngài thật sự không biết năm trước thái gia mới vừa cho người quét dầu toàn bộ đồ gỗ trong nhà sao? Thậm chí vì tránh mùi dầu hạt cải nên thái gia còn tới thôn trang ở Thông Châu hơn một tháng cơ mà? Mọi người đều là láng giềng mà lại không biết thì cũng quá kỳ quặc."

Trường Đình quay đầu đi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Nàng biết nàng chưa từng chọn sai người.

Lục Trường Trọng kiên định chịu khó, tính nết nhân phẩm đoan chính, Nhiếp thị giỏi ăn nói, suy nghĩ trật tự rõ ràng.

Ngũ thái phu nhân lập tức im miệng, chuyện một nhà lão tam đi thôn trang ở Thông Châu ở hơn một tháng đương nhiên bà ta biết. Không chỉ biết mà bà ta vẫn luôn ghét bỏ một nhà đối diện quá mức xa hoa! Phải! Cách nói này nhìn qua không thể chê vào đâu được nhưng bà ta biết rõ Chân Định đại trưởng công chúa mới là kẻ phóng hỏa!

Nếu nói Lục tam thái gia có hận cũ với ai ở Bình thành này thì người đầu tiên bà ta nghĩ tới chính là Lục Phân, sau đó là mẹ của hắn – Chân Định!

"Chỉ sợ có người biết lại giả không biết..." Thôi thị liếc mắt nhìn qua, hốc mắt đỏ bừng, "Các vị thẩm thẩm, tẩu tẩu, Tây Uyển chúng ta luôn nín thở trầm mặc không dám nói nhiều. Lúc trước mặc ai hắt nước bẩn, âm mưu gì chúng ta đều bỏ qua vì nghĩ rằng còn có hai vị ca ca phía trước gánh cho nhưng hiện tại thì không được. Hiện giờ không ai che chở chúng ta! Hôm nay Ngũ thái phu nhân ôm trong lòng ý xấu, dù rõ ràng nhưng lại giả bộ hồ đồ tới Quang Đức Đường hưng sư vấn tội. Mọi ngừoi đều họ Lục, đều xưng là người nhà vậy các người tự sờ lương tâm của mình xem nếu đại ca còn ở thì các ngươi có không phân trắng đen mà lao tới chụp mũ cho Quang Đức Đường như thế này không?!"

"Chúng ta là Lục gia ... là Lục gia đó... bất kể ở tình cảnh nào cũng không nên để kẻ bụng dạ khó lường xúi giục chứ. Nếu để kẻ khác mê mắt thì danh dự gia tộc hẳn sẽ chẳng còn nữa đâu!"

Thôi thị vừa nói vừa khóc, nhu nhược như liễu rủ trước gió.

Sắc mặt đám nữ nhân khác thay đổi mấy lần, lập tức có vài vị phu nhân than thở mấy câu an ủi. Chân Định đại trưởng công chúa thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, một tay bà ta chống lưng ghế giống như không còn khí lực nói chuyện nữa. Ngũ thái phu nhân chống tay trên bàn gỗ sau đó há mồm nói, "Dù chuyện lửa lan ra có thể là do dầu hạt cải nhưng tiểu đồng châm lửa luôn hầu hạ bên cạnh Lục tam thái gia vì thế không có khả năng hắn làm đổ nghiêng dầu lửa tạo ra sai lầm như thế được!"

"Phải, sau khi tiểu bối tiếp nhận Quảng Đức Đường đã hạ lệnh tra rõ thân thế của tiểu đồng kia." Nhiếp thị cắn chặt môi, "Vị tiểu sinh kia mới 10 tuổi đã hầu hạ tam được 2, 3 năm. Ngũ thái phu nhân đoán thế nào? Vị tiểu sinh kia là do con thứ của ngài... đưa cho Lục tam thái gia."

Vợ của con út Ngũ thái phu nhân là Tôn thị lập tức run lên!

Thôi thị vừa nghe thế thì khóc càng kinh hơn, công phu khóc lóc của đám nữ nhân trong nội trạch đúng là lợi hại. Nàng ta có thể vừa khóc vừa nói, nức nở nghẹn ngào nhưng mỗi lời lại cố tình rõ ràng rành mạch, "Hóa ra là thế! Hóa ra là thế! Người ra vào nội trạch đều có dấu vết để lại! Lấy sổ sách ra tra là rõ ràng ngay chứ sao! Nếu chiếu theo lời của Ngũ thái phu nhân thì có phải cũng nên tính cả nhà các người vào hạng tình nghi phóng hỏa Quảng Đức Đường không? Người trong nội trạch nối liền với nhau, mặc cho ai ở đâu cũng sẽ thân thích ở những nơi khác. Chúng ta chẳng qua không đủ tàn nhẫn chứ nếu chúng ta tố cáo trước thì Ngũ thái phu nhân mới là kẻ hết đường chối cãi!"

Trường Đình cũng không biết Thôi thị lại có một cái miệng lợi hại như thế!

Cho đến hiện tại nàng ta mới dám cắn ngược lại một miếng đó!

"Làm càn! Một kẻ tiểu bối như ngươi mà cũng dám mở miệng cuồng vọng!" Ngũ thái phu nhân vỗ bàn đứng dậy mắng, "Ta và lão tam hoàn toàn không có oán hận, cũng không tranh chấp thì sao phải ngoan tuyệt làm ra chuyện phóng hỏa đốt nhà làm gì!"

"Vậy Quang Đức Đường chúng ta và tam thái gia có oán hận chất chứa gì chứ?!"

Trường Đình cũng bật dậy, "Nhờ phúc của Ngũ thái phu nhân nên thanh danh Lục Trường Đình ta tàn nhẫn lạnh lùng đã truyền khắp Bình thành. Nếu đã truyền khắp vậy ta mà không càn rỡ thì đúng là phụ Ngũ thái phu nhân vu oan! Lời hôm nay nói tới đây thôi! Lục Trường Đình ta mà đã quyết tâm thì cả thanh danh cậy sủng mà kiêu, ăn chơi trác táng ta cũng dám gánh! Ngũ thái phu nhân nói câu nào cũng ám chỉ Quang Đức Đường chúng ta bụng dạ khó lường làm ra chuyện phóng hỏa nhưng ngài không có chứng cứ, không có đạo lý thì ta sẽ không thuận theo! Quang Đức Đường về công về tư đều không có gì phải trăm phương ngàn kế hại chết một nhà tam thái gia!"

"Phải không?! Thật sự không oán không hận sao?!"

Ngũ thái phu nhân bị một tiểu bối như Trường Đình khích bác thì không nhịn được, "Chân Định! Một ngày 20 năm trước..."

"Mẹ!"

Tạ thị cao giọng mở miệng đánh gãy lời của bà ta, "Chúng ta tới giúp tam thái gia đòi công bằng, là ý tốt! Giống như lời tam phu nhân nói, mọi người đều là họ Lục! Chúng ta và tam thái gia là hàng xóm đã lâu, nay đột nhiên bên đó gặp tai kiếp nên hai lão nhân vẫn kinh hồn chưa định, nói không lựa lời. Mong đại trưởng công chúa nể mặt bọn họ đã lớn tuổi mà đừng trách tội!"

Vẫn là tính cách gây họa!

Theo trực giác Trường Đình cảm thấy việc Tạ thị đột nhiên yếu thế và một câu kia có liên quan tới nhau!

Trường Đình liếc mắt một cái nhìn về phía Chân Định, nếu không phải nàng nhanh nhạy thì có lẽ đã bỏ qua tia tàn nhẫn trong mắt bà ta!

Trong cả căn phòng này đều là nữ nhân già trẻ khác nhau, bọn họ bảo dưỡng cực tốt, tay đều có độ cong và tư thế giống nhau. Cung đã lên dây, cả phòng đều là người xuất thân danh môn hiển quý, có gia giáo cực tốt nhưng một lời nói lỡ của Ngũ thái phu nhân đã khiến người ta ngửi được mùi âm mưu chẳng qua không ai lên tiếng hoặc tiếp lời.

Người ta sống trên đời quan trọng nhất là không được tò mò. Bởi vì một khi tò mò đi về phía trước một bước thì chẳng ai biết sẽ rơi vào vực sâu hay đường bằng.

Nhưng chung quy Ngũ thái phu nhân cũng ngừng miệng, chỉ qua loa hai ba câu rồi than đau đầu và mang theo hai đứa con dâu cáo từ. Chân Định đại trưởng công chúa không nói gì, chỉ trấn định tự nhiên để Hoàng ẩu bày cơm trưa ở phòng bên cạnh, lại mời các vị phu nhân còn lại dùng bữa, "... Trong nhà còn có tang sự, mong mọi người chớ trách lão thân chiêu đãi không chu toàn." Chân Định đại trưởng công chúa nói thế.

Một bữa cơm này ăn xong rồi mọi người cũng tốp năm tốp ba cáo từ. Chân Định đại trưởng công chúa không giữ người lại, chỉ có Trường Đình mở miệng giữ mình Nhiếp thị lại. Vừa mới ra khỏi cửa nàng đã thính tai mơ hồ nghe thấy trong phòng có giọng nói.

"Đi tra xem chuyện năm đó có những ai biết, tra từ trên xuống dưới, mọi người ... Ta nói mọi người, thà giết sai chứ không thể buông tha."

Là giọng của Chân Định đại trưởng công chúa. Giọng bà ta tối tăm, hàm nghĩa trong đó cũng không rõ.

Trường Đình quay đầu đi lại thấy Nhiếp thị cong khóe miệng, giống như mắt điếc tai ngơ.

"Đây là lần đầu tiên A Kiều thấy Thập Thất tẩu."

Hành lang cong cong lại kéo dài, mới sáng Trường Đình đã khóc, có lẽ đôi mắt còn hơi sưng nên Bạch Xuân để nàng ăn cơm trưa xong thì dặm lại chút phấn nhưng nàng nói không cần.

"Tẩu tẩu quả thực thông minh, có thể thấy được có thông minh hay không chẳng liên quan gì tới thân phận và dòng họ. Ngũ thái phu nhân cả đời này đều là địa đầu xà, thấy ai cũng tưởng người ta muốn đoạt đồ của mình. Nhưng bà ta lại quên một câu: yến tước an tri hồng hộc chi chí tai." (Chim sẻ, chim tước làm so biết chí hướng của thiên nga). Nhiếp thị vóc người cao gầy, Trường Đình tuổi tác còn nhỏ nên một khi so nàng lập tức ở dưới tầm mắt đối phương. Nàng ngước mắt lên nhìn Nhiếp thị nói, "Những lời này áp dụng với A Kiều, cũng áp dụng với Thập Thất ca."

Nhiếp thị mới gả chồng nên lúc đứng với Trường Đình thì không có quá nhiều khác biệt. Trường Đình đáng yêu, Nhiếp thị dịu dàng, quả là phong cảnh đẹp đẽ.

"Thiếp và A Trọng đều cảm tạ ân tình của đại cô nương." Nhiếp thị gật đầu nói, "Là có qua có lại, cũng là người cùng một đường nhưng Đình đại cô nương nói thiếp thông minh thì thiếp không dám nhận. Việc gã sai vặt kia từ đâu tới, rồi đồ gỗ mới được quét dầu cải ... mấy thứ này thiếp và A Trọng căn bản chưa tra được mà do có cao nhân chỉ điểm."

Trường Đình ngừng bước, cả người ngây ra.

"Đêm qua vừa mới báo tang thì có một vị đại nhân ở thành nam đến bái phỏng. Hắn nói hết mấu chốt với A Trọng, lúc này chúng ta mới biết tiểu đồng tử kia là do con thứ của Ngũ thái phu nhân đưa tới... Chuyện tam thái gia mới cho người quét dầu hạt cải nhưng còn chưa khô nên dễ dàng bắt lửa chúng ta cũng nghe người nọ nói..."

Nhiếp thị hé miệng cười nói, "Nếu nói thông minh thì người kia mới là thông minh. Sao hắn dự đoán được hôm nay Đình đại cô nương sẽ cho người gọi thiếp thân tới chứ? Cũng không biết làm sao mà hắn đoán được Ngũ thái phu nhân sẽ đột nhiên làm khó dễ nhắm mũi thương về phía Quang Đức Đường chứ? Thiếp tính tình ngu dốt nên không sao nghĩ ra được, càng đừng nói tới chuyện có thể giải vây."

Trường Đình vẫn sững sờ tại chỗ.

"Là Mông đại nhân sao?" Trường Đình nhẹ giọng hỏi.

Nhiếp thị cười gật đầu, "Tất nhiên là vị đại nhân của Thạch gia, tướng công nhà ta hiện tại vô cùng kính nể hắn."

*****

Mông Thác...

Hắn làm việc này khi nào? Trưa qua nàng có gặp hắn trong nội trạch nhưng chẳng thấy hắn nói gì. Hơn nữa ngay cả nàng muốn điều tra chuyện người trong nhà Lục tam thái gia từ đâu tới đây cũng phải mất mấy ngày, mà Mông Thác chỉ là một người ngoài...

Lục gia là sĩ tộc, bọn họ cực kỳ bài xích người ngoài, cái này ai cũng biết. Ở thời đại mà dòng họ quyết định hết thảy thế này thì hàn môn và thứ tộc bước đi gian nan, nếu Mông Thác muốn tìm hiểu tin tức ở Bình thành vậy đúng là nằm mơ, người khác sẽ không bị hắn thuyết phục.

Vậy hắn đã làm thế nào? Bắt đầu tra từ lúc nào? Hắn... giấu nàng làm những cái gì vậy... Hắn giúp nàng nghĩ tới cái gì, làm được cái gì, dự kiến đến những việc gì rồi...

Ánh nắng sau giờ ngọ cực kỳ ấm áp, Trường Đình nhất thời không biết nên cảm thấy thế nào. Nhiếp thị cũng chỉ cúi đầu sửa sang lại tà váy sau đó cười nói, "Chung quy thiên hạ này sẽ là của thứ tộc. Vị Mông đại nhân của Thạch gia thoạt nhìn ít nói, nhưng mỗi lời, mỗi hành động của ngài ấy đều đúng thẳng vào đích. Ngài ấy đã nghĩ kỹ hết thảy, chỉ chờ sự tình phát triển theo đúng quỹ đạo." Nhiếp thị chỉ chỉ trời rồi cười rộ lên nói, "Hôm qua thiếp còn oán trách Mông đại nhân giữ lấy Thập Thất nhà ta uống rượu, nhưng hôm nay thiếp mới thấy vô cùng cảm kích. Đừng nói trượng phu nhà thiếp coi ngài ấy là bạn bè, nghe nói con cả của Tần tướng quân cũng rất tin phục người này. Mà một người như thế thiếu cái gì? Chính là thiếu một xuất thân tốt, nếu có thể mang họ của một trong bốn họ lớn thì ngài ấy hẳn sẽ mạnh hơn đám người nhà nháo nhào định gây sự hôm nay nhiều đúng không?"

Nhiếp thị cất giọng mang theo khinh thường, "Đình đại cô nương biết ta mà so về xuất thân với đám chị em dâu trong nhà thì quả là không lên được mặt bàn. Nhưng ta cũng chẳng cảm thấy có gì thấp kém hơn bọn họ. Rốt cuộc là vì cái gì? Bọn họ cũng chỉ có chút miệng lưỡi đi tranh giành như đám chuột nhắt, cùng với xuất thân lót đường cho mình! So với xuất thân thì việc có thể tự mình sống thật tốt mới là điều đáng trầm trồ khen ngợi!"

Nhiếp thị nhìn qua có vẻ uyển chuyển lại khiêm tốn, mỗi nụ cười mỗi động tác đều đơn thuần nhưng lời lại rất sâu cay.

Cũng phải, nếu không như thế thì nàng ấy làm gì dám đứng ra cùng Ngũ thái phu nhân cãi tay đôi?

Nhưng trong đầu Trường Đình lúc này đều là ý nghĩ về những việc Mông Thác làm mà nàng không biết.

Lần đầu tiên hắn xuất hiện là ở vùng ngoại ô của Ký Châu. Thạch Mãnh dàn dựng vở kịch để Lục gia vào bẫy, nàng hiểu khi đó bọn họ cứu cả nhà nàng là chức trách cần phải thực hiện. Lần thứ hai Mông Thác cứu nàng là ở ngoại thành U Châu. Khi đó các nàng chạy trốn một đường, chật vật khổ sở. Rõ ràng nàng biết đó chỉ là tiện tay chứ không hề có ý đồ gì. Lần thứ ba hắn cứu nàng là trong đám cháy. Khi ấy nàng lấy thân làm mồi cầu sự thương hại của bà mình cũng như tìm ra sơ hở của Chu Thông Lệnh. Nàng đoán khi ấy Mông Thác cố tình nhận nhiệm vụ, không phải trùng hợp cũng không phải bắt buộc.

Mông Thác vẫn luôn giúp nàng, giúp nàng sống sót, tìm anh trai, từng bước đi tới tận ngày hôm nay. Hắn luôn dốc hết sức, chưa từng màng sống chết.

Từ sau khi cha qua đời thì hắn bước vào cuộc đời nàng, đóng vai một nhân vật cực kỳ quan trọng.

"Sống sót, chờ ta."

Ngày đó bầu trời đều là ánh lửa, Mông Thác đồng ý lời khẩn cầu của nàng. Khi ấy nàng cầu hắn tới U Châu giết chết Lục Phân.

Lúc trước Trường Đình thường thường sẽ khó ngủ, nàng hay mơ thấy cha và Phù thị. Nhưng từ khi về Bình thành giấc ngủ của nàng dần an ổn hơn, dù đám người Lục gia khác đều như sói như hổ muốn gặm sạch Quang Đức Đường.

Lúc này hoạ ngoại xâm chưa trừ mà nội loạn lại đang cam go hết sức, thế nhưng Trường Đình lại chậm rãi coi Nghiên Quang Lâu là nhà. Nàng chậm rãi ngủ ngon, trong những giấc mộng cũng chậm rãi có thêm một người. Người đó mặc một thân áo đen, một bên mặt giấu trong bóng tối, một bên kia lộ ra ngoài sáng. Mũi hắn cao thẳng, đôi mắt sâu, hắn nặng nề lặng lẽ giục ngựa đi theo bên cạnh nàng.

Có đôi khi nằm mơ nhiều quá nên nàng cũng không phân rõ đâu là mơ đâu là thực nữa.

Trường Đình hiểu rõ một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp nhưng ba lần thì chính là số mệnh. Nàng nhìn bản thân dần chìm sâu, mang theo tâm tình thấp thỏm mà hèn mọn hy vọng tới một kết quả nàng sớm biết là không có khả năng.

Kết quả giữa nàng và Mông Thác chính là không có kết quả gì. Thậm chí đây có thể chỉ là ý nghĩ đơn phương của một mình nàng thôi.

Trên đời này có cái gì càng đáng thương hơn chuyện cầu mà không được?

Đó chính là người kia căn bản không hề biết ngươi đang nghiêm túc hoạch định một tương hai giữa hai người, một thứ căn bản không có khả năng.

Trường Đình vẫn luôn tỉnh táo, thận trọng bước từng bước một tới gần Mông Thác. Nàng nỗ lực dùng sự dũng cảm mà thừa nhận mình ái mộ hắn, ái mộ thiếu niên tinh tế mẫn cảm kia.

Thừa nhận tình cảm của mình chẳng có gì đáng xấu hổ.

Cha nàng đã từng nói với nàng như thế.

"Hôm nay lúc Mãn Tú cô nương tới mời ta thì Thập Thất nhà ta còn đòi đi theo, nói là chàng được Đình đại cô nương coi trọng để tiếp quản Quảng Đức Đường mà còn chưa có dịp tới thỉnh an ngài một tiếng. Chàng lì lợm la liếm đòi đi theo nhưng bị ta gạt ngay. Chỗ này toàn là nữ nhân, nam nhân như chàng sao mà trộn lẫn được." Nhiếp thị kéo giọng mềm mại, lúc nói chuyện không nhẹ không nặng, "Nhưng ta biết chàng sợ ta làm mất mặt mình trước đại cô nương, nói lời không phải khiến đại cô nương khó xử."

Mỗi câu đều là Thập Thất nhà ta... Bọn họ mới cưới bao lâu đâu thế mà đã ân ái như thế.

Rõ ràng đều là nói chuyện nghiêm túc lại quan trọng nhưng vào trong miệng Nhiếp thị lại chỉ thấy mật ngọt không đếm hết.

Có phải vợ chồng mới cưới đều như thế không?

Trường Đình hoàn hồn, trong nắng ấm ngày xuân nàng chỉ thấy đôi mắt Nhiếp thị long lanh cùng khuôn miệng cười rộ lên tươi tắn. Từ xưa những nữ nhân thành nghiệp lớn có Mị Bát Tử và Lữ Hậu. Đáng tiếc người trước nằm gai nếm mật rồi ám sát tình nhân của mình là Nghĩa Cừ Vương để bảo đảm Đại Tần lớn mạnh. Còn người sau lại giúp đỡ Lữ gia làm loạn suýt nữa đảo loạn triều đình Đại Hán. Dường như nữ nhân từ khi sinh ra đã có thêm vài phần uyển chuyển hơn nam nhân, nhưng bọn họ cũng dễ dàng rơi vào do dự không quyết đoán và bị tình yêu che mắt. Bọn họ nghĩ nhiều hơn nam nhân nên tự nhiên cũng khó làm tốt hơn nam nhân.

Trường Đình than một hơi dài không lý do, cũng không biết là vì ai.

Trường Đình mời Nhiếp thị đi về Nghiên Quang Lâu. Lúc này Nhiếp thị không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa ngồi xuống đã trình lên ba cuốn sổ, đều là những ghi chép về tiền bạc ra vào, đồ trong kho và người làm trong Quảng Đức Đường trong ba năm qua. Trường Đình mở ra lật một hai tờ sau đó khép lại cười nói với nàng ta, "A Kiều là đại phòng cô nương, tẩu tẩu đưa cho ta xem sổ ghi chép nội vụ của Quảng Đức Đường làm gì? Đây không phải chuyện A Kiều quản!"

Nhiếp thị kiên trì đẩy sổ sách về phía trước, "Thập Thất và thiếp đều rõ nếu không có đại cô nương chống lưng thì Quảng Đức Đường không biết sẽ loạn thế nào. Bạch tổng quản cũng không phải ai cũng nể tình."

Đã bao lâu Trường Đình không cùng nói chuyện với người lanh lẹ thông minh như thế này rồi?

Ngọc Nương...

Ừ, có lẽ Lục Trường Khánh đi rồi thì người không vui nhất chính là Ngọc Nương.

Rốt cuộc cũng không có ai để nàng ấy giải tỏa.

Trường Đình vẫn đẩy đống sổ sách về, "Nếu đã làm một thì hẳn sẽ phải làm cả. Để ta xem một lần thì sáng năm chẳng phải ta cũng phải xem ư? Tẩu tẩu và Thập Thất ca muốn điều chỉnh nhân sự hay gì đó chẳng lẽ cũng phải nói với ta ư? Hiện giờ thì đây là gia nghiệp của các ngươi, không có liên quan gì tới Quang Đức Đường cả. Cái này là quy định tổ tiên đặt ra, A Kiều có tài đức gì mà dám phá cả quy củ của tổ tiên chứ?"

Nhiếp thị lại không có nửa phần do dự mà nói, "Ngài xem một lần hay mấy lần đều được! Ta và Thập Thất lần đầu tiên quản gia nghiệp lớn như thế này nên cũng không rõ phải làm thế nào. Đại cô nương cũng biết cha mẹ Thập Thất mất sớm, trưởng bối trong nhà cũng không có ai vì thế sau khi nghĩ tới nghĩ lui chúng ta cũng chỉ có thể tới cầu viện đại cô nương."

Cho dù những lý do phản bác lại Ngũ thái phu nhân ở chính đường không phải do Nhiếp thị nghĩ ra nhưng chỉ bằng vào mấy câu này của nàng ta thì đã đủ chứng tỏ người này rất thông minh lại thức thời.

Không chỉ có thức thời mà nàng ta còn là người biết điều.

Hiện giờ ai sẽ thượng vị còn chưa rõ nhưng Nhiếp thị và chồng mình đã nghiêng về phía đại phòng. Còn nàng dù sao cũng chỉ là một vị cô nương, dù hiện tại được yêu quý nên có chút tiếng nói nhưng chung quy cuối cùng nàng cũng phải gả cho người ta. Đợi nàng gả cho người ta rồi thì ai trong Lục gia này sẽ dìu dắt bọn họ đây?

Đây chính là đánh bạc, nếu thắng — nhân lúc loạn này, nhân lúc Trường Đình nàng còn có thể vì bọn họ chống lưng thì hai người này sẽ cố đứng vững gót chân. Sau này bất kể kẻ nào lên thượng vị thì cũng chẳng thể đụng tới một nhà bọn họ. Còn nếu cược thua thì dù sao bọn họ cũng vốn đã tay trắng, cũng chẳng thiệt cái gì.

Nhiếp thị thông minh, can đảm cũng lớn.

Nói chuyện với người thông minh thì không cần quanh co lòng vòng.

"Ngũ thái phu nhân cũng sẽ phải nhường vị trí, đến lúc ấy cũng cẩn người đứng ra thay thế." Trường Đình nhấp một ngụm trà nhỏ, "Ý của bà là thay vì để đám thái phu nhân chỉ biết tranh giành lại không biết làm việc kia ngồi vào vị trí ấy rồi làm hỏng bét Lục gia thì còn không bằng buông tay để đám tiểu bối chúng ta có một ít cơ hội. Đây là ý của bà, đương nhiên cũng là ý của người cầm lái Lục gia trong tương lai."

Nhiếp thị nhướng lông mày, trực giác nói với nàng ta sắp có chuyện!

Ai biết Trường Đình lại lập tức chuyển sang một việc khác.

"Cha tẩu là lý chính ư?"

Nhiếp thị không biết vì sao nàng lại hỏi thế nhưng vẫn gật đầu đáp, "Cha ta là trưởng thôn, bởi vì Dự Châu là nhà cũ của Lục gia, trong Bình thành đều do thân tộc của Lục gia tiếp quản nên chức lý chính ở Bình thành có vẻ khá lạ lẫm. Cha ta quản lý địa phận một dặm, quản công việc ở đó."

Trường Đình nhìn mấy cuốn sách sắp xếp theo thứ tự trên bàn sau đó hé miệng cười nhạt nói, "Trưởng bối trong nhà Thập Thất ca đều qua đời sớm, nhưng trong nhà tẩu còn có người. Lúc có việc nhà mẹ đẻ giúp đỡ một chút cũng là điều dễ hiểu. Lý chính là chức vụ dễ đạt được thành tích, bối phận của Ngũ thái phu nhân nặng, dù là bà cũng không dễ mà thu hồi quyền lực và trách nhiệm của bà ta. Nếu làm không tốt để Ngũ thái thúc công bị tức giận đến nằm trên giường thì tự nhiên biến thành đám tiểu bối chúng ta không phải."

Nước trà còn ấm, Nhiếp thị cũng đã quen với cách nói chuyện cong vòng của nhà cao cửa rộng.

Sau khi hàn huyên một hồi nàng ta mới nói với Trường Đình là đậu hũ hạnh nhân dưới chân Trù Sơn ăn ngon. Trường Đình để Bạch Xuân đi xuống mở nhà kho cầm một tráp đồ sứ tới và nói, "Chờ Quảng Đức Đường tu sửa xong cũng phải mở yến tiệc, tới khi ấy cũng phải có chút đồ cho đủ bộ dạng...."

Bọn họ cứ nói chuyện mãi tới khi ăn xong cơm tối Trường Đình mới đích thân tiễn Nhiếp thị ra ngoài.

Qua ba ngày thì công xưởng đồ sứ của Ngũ thái thúc công xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Lúc đốt lò có một người trượt chân suýt thì lọt vào trong lò, may có người kịp thời kéo lại mới giữ được một mạng.

Nhưng người này lại không nén được giận mà làm ầm lên, sau khi điều tra kỹ mới biết hóa ra xưởng đồ sứ này đã lâu không được tu sửa, dụng cụ đã cũ kỹ. Nếu tính trong ba năm nay thì số người làm táng mệnh vì lý do này nếu không có 80 thì cũng có 50, nhưng sự việc đều bị người ta lấp liếm.

Lúc này kẻ kia làm ầm ĩ thế là Bình thành cũng ồ lên.

*****

Kẻ làm công kia cũng to gan, một hai yêu cầu phải điều tra rõ. Đã nhiều năm Lục ngũ thái thúc công không trải qua việc như thế nên tự nhiên theo bản năng muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn áp xuống. Đầu tiên ông ta dụ dỗ, rồi uy hiếp nhưng đều vô dụng. Một nhà kia nháo đến huyên náo ồn ào, lại vừa vặn trong nhà có người quản việc thu mua hoa cỏ ở Quang Đức Đường nên chuyện này một hơi truyền tới nơi ấy.

Trường Đình muốn dành thời gian sửa sang lại tâm tư đang hỗn loạn của bản thân, nhưng nàng còn không kịp nghĩ nhiều thì chuyện đã liên tiếp phát sinh.

Vào lúc thỉnh an buổi sáng Trường Đình nắm tay tiểu Trường Ninh vừa đi vừa nói chuyện với Nga Mi, vừa qua cửa bọn họ đã nghe thấy bên ngoài có tiếng người.

".... Ngũ thái thúc công chưởng quản xưởng đồ gốm đã vài thập niên, hiện giờ nghiêm túc miệt mài theo đuổi thì mới thấy ba năm gần đây đã có mười mạng người. Vậy những năm trước thì sao? Thật sự không dám tra tiếp nữa, nếu còn tra tiếp thì thanh danh của Lục gia còn lại cái gì? Có sĩ tộc đứng đắn nào gánh nổi tội danh giết người chứ?"

Trường Đình dừng bước sau đó cười nói với Nga Mi, "Mấy ngày gần đây Tam phu nhân luôn cần mẫn qua bên này như vậy hả?"

"Lúc thỉnh an buổi sáng nàng có tới một lúc, buổi trưa và buổi tối nàng đều tới hầu hạ Đại trưởng công chúa dùng bữa." Nga Mi nhỏ giọng báo cáo, "Thái độ của Tam phu nhân rất ân cần, trong lúc ấy cũng thường xuyên chạm mặt Nhị phu nhân. Hai vị phu nhân không quá nhiều lời, sắc mặt cũng không có gì biến hóa, nhưng nô tỳ lại cảm nhận được oán trách bên trong."

Vạn vật trên thế gian đều vì lợi mà sinh ra, lại vì lợi mà hướng tới.

Theo danh, theo lợi là thiên tính của con người.

Nhị phòng và tam phòng đều muốn một chén canh, tam phòng trong tay có Lục Tân, còn nhị phòng ... đại để cũng hy vọng Chân Định nhớ đến huyết mạch máu mủ.

Lúc này Đại trưởng công chúa đã ở phòng trong lên tiếng, "Tra tiếp, bất kể là chuyện này sẽ khiến chúng ta tự hao tổn thế nào thì cũng phải tra. Lục gia lâu rồi không có can qua, hiện tại hưng hay tàn, suy hay mạnh đều phụ thuộc vào một khắc này. Ngũ thái thúc công an nhàn quá rồi, hiện tại không phải lúc ông ta có thể cưỡi trên đầu Quang Đức Đường mà tác oai tác phúc."

Giọng của lão nhân nhàn nhạt, Trường Đình nhẹ chân bước đi, ngọc bôi rung động theo. Chân Định ngửa đầu nhìn về phía rèm ngọc, giọng nói ôn hòa hỏi, "Là A Kiều mang theo A Ninh tới sao?"

Nga Mi cất giọng thanh thúy báo, "Đại cô nương cùng nhị cô nương tới!"

Lời vừa nói xong thì Trường Ninh đã cười hì hì vén rèm vào nhà. Trường Đình đi theo phía sau, vừa vào đã thấy Tam phu nhân Thôi thị cùng Nhị phu nhân Trần thị đều ở đó. Thôi thị cười gật đầu chào hỏi Trường Đình. Nàng cũng chắp tay đáp lễ, sau đó uốn gối hành lễ với Nhị phu nhân Trần thị rồi lôi kéo Trường Ninh ngồi xuống.

"Khí sắc của bà hôm nay thoạt nhìn không tồi."

Chân Định nhấp ngụm trà nói, "... Người khác càng khiến ngươi tức thì chúng ta càng phải bình thản." Nói xong bà ta ngước mắt nhìn Trường Đình, "Vợ của Thập Thất đúng là cơ linh, A Kiều quả là không nhìn lầm người."

"Cho nên nếu đã là người thông minh thì một cái Quảng Đức Đường không đủ để bọn họ thi triển tài năng đâu. Hiện tại Bình thành sắp thay máu, càng phải cất nhắc đám tiểu bối hơn nữa. Đám người thế hệ trước cả đời sống ở Bình thành đúng là chùn chân bó gối". Trường Đình đặt tay lên đầu gối, nói những lời trong lòng, "Ngũ thái thúc công đúng là khinh người quá đáng, trong tay nắm xưởng gốm có thể kiếm nhiều tiền như thế nhưng vẫn chỉ muốn tiền chảy vào túi mình, hoàn toàn không muốn tiền từ túi mình chảy ra. Mỗi năm tu sửa lò đốt có gì là khó? Mệnh của chúng ta quý giá còn mệnh của người khác thì không chắc? Lúc cháu và A Ninh lưu lạc bên ngoài đã thấy nhiều người chết đói, những lưu dân ấy cũng đều gặp phải đám gia chủ bất nhân bất nghĩa. Ngũ thái thúc công đã già tới độ không có tinh lực coi chừng cửa hàng và gia nghiệp thì ông ta đừng quản nữa. Việc của mình còn chưa làm xong lại vẫn phóng ánh mắt tham lam tới cửa hàng của kẻ khác, rốt cuộc nhà bọn họ muốn làm gì?"

Hiện tại Trường Đình đang dựa vào cái gì?

Chân Định đại trưởng công chúa, thân phận tôn quý và độ tuổi có thể nói chuyện mà không cần cố kỵ.

Những điều người khác không dám nói nàng đều có thể nói.

Người khác không dám đắc tội ai thì tới phiên nàng chẳng cần nể nang gì.

Cũng không biết là ai đang nhắm mũi thương vào ai đâu.

Nhị phu nhân Trần thị nhìn về phía Trường Đình, môi ngập ngừng nhưng rốt cuộc cũng không nói chuyện.

Chân Định gật gật đầu, "Chuyện điều tra lò gốm giao cho Lục Thập Thất đi. Tra cho tốt việc này thì việc làm ăn cũng thuận thế giao cho bọn họ. Hai vợ chồng trẻ tuổi bối cảnh không dễ dàng, đây cũng coi như để bọn họ dựa vào."

Nếu vợ của Trọng Đại đã ra mặt thì Trường Đình không có đạo lý không ủng hộ.

Lúc này nàng nói tới việc canh giữ cửa thành, Chân Định trầm ngâm một lát sau đó cũng lên tiếng, "Bố cục phòng thủ của Bình thành hiện tại nên chậm rãi sửa sang. Tu hú chiếm tổ lâu rồi, khó mà không có tâm tư khác —— làm sao mà Ngũ thái phu nhân lại có thể biết được chuyện tiểu Tần tướng quân đã từng ra khỏi cửa thành chứ?"

Trấn thủ cửa thành là việc lớn, cũng là yếu tố quan trọng trong việc bố phòng. Điểm này Chân Định tự nhiên biết, thậm chí hiện tại bà ta khả năng lớn cũng đã biết vì sao một nhà Ngũ thái thúc công biết được chuyện tiểu Tần tướng quân ra khỏi thành.

Chân Định nguyện ý nói cho Trường Đình khiến lòng nàng cảm kích.

Thôi thị nín thở ngưng thần nhìn về phía Chân Định.

"Hiện giờ Quang Đức Đường toàn là nữ quyến, ngoại trừ tam thúc." Trường Đình nhìn thoáng qua Thôi thị, phải xem mồi nhử này làm thế nào? Nàng còn chưa từng nhìn thấy mồi nhử nào hưng phấn tự nguyện như thế. Nàng chẳng qua chỉ tạo ra gợn sóng nhỏ, trong lúc vô ý đẩy thuyền một cái thôi, "A Kiều còn nhỏ, suy nghĩ hẳn cũng không được chu toàn. Việc bố trí phòng vệ bố cục trong ngoài của Bình thành để tam thúc quản tự nhiên là tốt nhất. Nếu việc này giao cho ai khác đều sẽ khó thoát tình cảnh một nhà độc đại."

Thôi thị ngạc nhiên sửng sốt, lúc sau hoàn hồn nàng ta lập tức mừng như điên, hai mắt tỏa sáng có thần mà nhìn Chân Định đại trưởng công chúa.

Chân Định nhìn Trường Đình một cái rồi nói, "Lúc trước đại phòng không có ở đây thì từng nhà đều quản, gần đây là do tiểu Tần tướng quân nắm ở trong tay. Hiện giờ tiểu Tần tướng quân đi U Châu giải quyết hậu quả vì thế việc này nên chuyển giao."

Thôi thị lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than!

Nàng ta đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của bố trí phòng vệ trong thành!

Chỉ có gia chủ... chỉ có gia chủ! Chỉ có gia chủ mới có tư cách này!

Nhị phu nhân nắm chặt tay giấu trong ống tay áo, Lục Trường Đình đến tột cùng là muốn làm cái gì, nàng... đến tột cùng đã biết cái gì? Nói tới huyết mạch thân cận thì chẳng lẽ Trường Bình không phải người gần gũi với nàng nhất ư?!

Trường Đình quay đầu đi nhìn về phía Chân Định, thần sắc nhàn nhạt nói, "Bà, cũng nên chuẩn bị, nếu chúng ta không nắm chắc cơ hội thì kẻ khác sẽ duỗi tay đoạt. Dựa vào dư luận cùng đạo nghĩa ấn một nhà Lục ngũ thái công xuống, rồi sẽ có những kẻ khác nhào lên. Bọn họ đơn giản khinh thường Quang Đức Đường không có nam nhi..."

Trần thị càng nắm chặt tay, ánh mắt Thôi thị lại càng lúc càng sáng.

Chân Định đại trưởng công chúa lần Phật châu, từng viên lướt qua mang theo tiếng lộc cộc trầm trọng. Một chuỗi Phật châu này có 108 viên, mỗi viên đều có mã số. Trong đầu bà ta nghĩ cái gì Trường Đình cũng không biết, nhưng nàng biết hiện tại lời mình có trọng lượng, sự tín nhiệm của hai người với nhau đã vượt xa lúc ban đầu.

"Vậy giao cho lão tam đi."

Giải quyết dứt khoát.

Chân Định vừa rút tay lại thì cả 108 viên phật châu đều rơi xuống. Hai mắt Thôi thị lúc này sáng lấp lánh, còn Trần thị vẫn mặt không biểu tình, chỉ có khóe môi là mím chặt hơn.

"Để Bạch tham tướng giúp một chút, hiện giờ Lục gia muốn thay máu thì nhất định sẽ động tới gân cốt của vài kẻ, phải kiên cường chút." Bà ta lại dặn dò vài câu, Thôi thị tự nhiên vội vàng đứng dậy liên tục tán thành. Chân Định thì nhìn Trần thị, ánh mắt sâu thẳm, "A Trần, ngươi xem còn có cái gì muốn nói không?"

Trần thị rũ mắt, nhỏ giọng nói một câu, "Không có..." Giọng vừa dứt nàng ta đã nhanh chóng ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn bà ta nói, "Mẹ quyết định đều là tốt, hợp lý, con dâu không giống mẹ, cũng không thể nắm chắc và chu toàn như ngài. Hiện giờ A Kiều cũng đã trưởng thành, bên cạnh ngài đã đủ người thông minh rồi."

Đây là lần đầu tiên Trường Đình nghe thấy Trần thị nói ra lời chói tai thế này. Nàng ngửa đầu lặng lẽ hít sâu một hơi, còn Chân Định thì nhìn về phía Trần thị, khóe miệng rũ xuống. Qua một lúc bà ta mới quay đầu vươn tay với Thôi thị và dặn, "... Trước tiên xử lý cho tốt bố phòng ở cửa thành, cứ làm việc cần làm, không có gì phải sợ..."

Trường Đình thấy ánh mắt Trần thị dần ảm đạm.

Thôi thị lĩnh mệnh thì lập tức vui vẻ cáo từ đi ra ngoài. Trần thị cũng không ngồi bao lâu đã đứng dậy cáo từ, trong nội đường chỉ có Trường Đình cùng Chân Định. Nàng từ tốn uống trà nóng, còn Chân Định thì đập tay lên lưng ghế, Phật châu "Bang" một tiếng đập lên gỗ. Bà ta trước sau luôn bình đạm, giọng điệu chưa từng phập phồng.

"Bên ngoài thì nâng đỡ Lục Thập Thất, còn bên trong thì nâng đỡ lão tam? A Kiều, ngươi muốn làm cái gì?"

Không phải giọng hưng sư vấn tội mà giống như đang thương thảo cùng chỉ dạy.

Trường Đình nhẹ đặt chén trà xuống, tay nhấc lên ôm lấy hai vai của A Ninh lúc này vẫn ngây thơ vô tri. Nàng dặn Bạch Xuân, "Đưa A Ninh tới phòng bên đi, sáng nay con bé không ăn được mấy, chỗ này của bà có chưng bạch ngọc bánh, để con bé ăn nửa khối."

Bạch Xuân kính cẩn đáp vâng.

Đợi A Ninh qua phòng bên rồi Chân Định lại cười rộ lên, "Ngươi đúng là học cha ngươi, trước khi nói chuyện luôn đuổi người đi, chỉ nói với A Anh. Hắn nói nữ nhi gia phải được chiều chuộng, không cần hiểu quá nhiều những thứ thủ đoạn ma quỷ này."

Trường Đình cong môi cười, "Thế sự khó liệu, rốt cuộc cháu đã hiểu cho nên càng muốn bảo hộ A Ninh chu toàn. Cháu đã chẳng thể làm một đóa sen trắng thì phải đảm bảo A Ninh khỏe mạnh an khang sống tiếp." Sau đêm đó khoảng cách giữa Trường Đình và Chân Định vô cớ kéo gần hơn nhiều. Lúc này nàng cũng chuyển đề tài mà nói, "A Kiều chỉ muốn quét sạch Bình thành, tam thúc đã nhân lúc loạn nổi lên dã tâm thì cháu có thể quạt gió thêm củi một phen, nhìn xem có những ai sẽ nhảy ra."

"Nếu là Trần thị thì sao?"

Chân Định than một tiếng, "Nếu là nhị phòng thì sao? A Kiều, bà đã già rồi, lúc phải quyết đoán sẽ do dự, Trường Bình và Trần thị ... rốt cuộc đều vô tội..."

"Nếu bọn họ không nhảy ra thì bọn họ tự nhiên vô tội." Trường Đình nhìn về phía Chân Định, "Mồi đã quăng ra ngoài, ai cắn chúng ta cũng chẳng biết được. A Kiều chỉ hy vọng lúc ca ca trở về có thể trả lại cho huynh ấy một Bình thành sạch sẽ, một Lục gia an ổn. A Kiều cũng muốn cho bà thấy nhân tính đến tột cùng có bao nhiêu ác độc, nếu không thể dứt khoát cắt đứt thì cả bà, đại phòng cùng A Kiều nhất định đều sẽ gặp tai ương."

"A Kiều, nhân tính ác độc thế nào cháu không cần phải nhìn thấy đâu."

Chân Định hiểu ý Trường Đình nên than dài một tiếng.

"Ta đã gặp qua rồi."

Trường Đình híp mắt nhẹ nói, "A Kiều cũng đã thấy rồi."

Cùng đêm đó Thôi thị cho người tặng một pho tượng Phật bằng vàng cho nàng, nói là đã được năm vị đại sư của thành Kiến Khang trì chú.

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)