Đánh Cờ
← Ch.005 | Ch.007 → |
Giọng nói của Lục Xước cực kỳ bình tĩnh, giống như mặt hồ không hề gợn sóng.
Hiện giờ thiên hạ đã chia năm xẻ bảy, tám phương đều có kẻ cát cứ, giặc cỏ và lưu dân tán loạn khắp nơi.
Đây cũng là chuyện bình thường, nhưng có đám giặc cỏ nào không có mắt dám nhân lúc đêm tối tấn công một đội ngũ được trang bị hoàn mỹ và vật tư tràn đầy như bọn họ chứ? Cũng có khả năng bọn họ bị đói đến đường cùng đành phải lấy mạng ra đua một phen nhưng nếu là giặc cỏ hoặc lưu dân bữa đói bữa no thì làm sao có được thân thể khỏe mạnh như thế!?
Trong trận chiến đêm qua cung nỏ phải thay hai lần, để xua mùi máu tươi ở trong xe ngựa bọn họ đã phải đốt hết một hộp gỗ đàn hương đó...
Có thể cùng gia tướng của Lục thị giằng co gần một canh giờ thì không thể là hạng thường được.
Lúc này Trường Đình mới bừng tỉnh, "kẻ cắp" trong miệng nàng tuyệt đối không phải đám lưu dân xanh xao vàng vọt trói gà không chặt...
Trường Đình thấy ngực nghẹn đến hoảng hốt, lưng lui ra sau há miệng thở dốc, mãi một lúc sau vẫn không nói nên lời.
Lục Xước phất vạt áo cùng ngồi với con gái, lại nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay cho nàng, ôn nhu nói, "Nếu muốn nôn thì cứ nôn ra đi."
Chuyện này thực ghê tởm, mạng của thứ dân Đại Tấn quả là không đáng tiền.
Hiện tại là thời loạn thế nên mạng người càng không đáng tiền.
Thạch Mãnh cũng không làm gì sai, nếu không có chuyện đêm qua thì người của Lục gia thậm chí còn chẳng thèm bén mảng tới cửa nhà bọn họ, càng không thể để bọn họ để mắt tới Thạch gia và có cái nhìn khác với những người đó.
Đúng vậy, qua một chuyện lần này cuối cùng Lục gia cũng phải nhìn Thạch Mãnh một phen.
Hiện tại kẻ kia được nhiều hơn là mất.
Một kẻ làm chính trị đủ tư cách thì nói theo nghĩa nào đó cũng là thương nhân.
Chỉ có một thứ duy nhất không giống nhau chính là thương nhân thì lấy vật đổi vật, thứ kiếm được chính là tiền tài.
Còn đám người làm chính trị lại kiếm được lòng người và quyền thế.
Có rất nhiều người hy vọng có thể tay không bắt sói trắng nhưng cố tình thủ đoạn không tới nơi, lòng lại quá tham nên đập nát lá bài tốt trên tay.
Ít nhất lúc này Lục Xước cũng thấy được thành ý của Thạch Mãnh —— lấy 300 mạng người ra hiến tế quả là không nhỏ.
Nhưng đồng thời ông cũng nhìn thấu dã tâm và tàn nhẫn của Thạch Mãnh.
Người có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm thì hơn phân nửa đều sẽ không thua quá thảm.
Thế đạo này chỉ so nhau về độ tàn nhẫn.
Bản thân Lục Xước cũng là kẻ tàn nhẫn độc ác không câu nệ đạo đức.
Ông ta xuất thân dòng chính đại phòng của Lục thị Bình thành, mấy đời liên tiếp đều là người thừa kế chức công khanh Tề Quốc Công vì thế ông ta có thể hiền hoà nhưng tuyệt không có lòng dạ đàn bà.
Ông ta có thể đạm nhiên, nhưng tuyệt không thể đặt mình ngoài thị phi.
Lục gia chính là thị phi, bản thân ông ta chính là thị phi, là trung tâm của lốc xoáy.
Nhưng hiện tại ông là một người cha.
Lục Xước nhẹ tay nhẹ chân ôm con gái vào lòng rồi dỗ dành vỗ lưng cho nàng, còn nhỏ giọng trấn an.
Trường Đình dần dần định thần, ý nghĩ trong đầu cũng bớt hỗn loạn hơn.
Nàng nắm lấy góc áo Lục Xước, nhẹ giọng nói, "... Vậy trước khi tới 300 người kia đã biết bọn họ sẽ..." Lời nói đến đây nàng đã không sao tiếp tục, cứ vậy run lên, giọng càng thấp, "Đã biết... bọn họ sẽ chết sao?"
Câu hỏi này thực ngu xuẩn, Trường Đình biết thế.
Lục Xước lại lẳng lặng nhìn con gái, hai cha con họ có đôi mắt giống nau, đồng tử đều là màu nâu thẫm.
Thứ khác biệt duy nhất là trong mắt Lục Xước là một hồ nước sâu không thấy đáy còn trong mắt Trường Đình lại giống như nước mưa tháng bảy trong vắt, vừa nhìn đã thấy đáy.
Trường Đình rất muốn khóc nhưng lại liều mạng nghẹn lại, giọng mang theo nức nở tự hỏi tự đáp, "Khẳng định là biết nhưng bọn họ vẫn tới, không có ai lâm trận bỏ chạy... Có lẽ gia quyến của bọn họ bị Thạch Mãnh nắm giữ... Có lẽ Thạch Mãnh đã hứa hẹn gì đó với bọn họ... Thứ này cưỡng bức là vô dụng, một khi lên sàn mà rụt rè thì sẽ xong chuyện... Bọn họ nhất định đều cam tâm tình nguyện... Có thể..
Có thể..
Bọn họ chết ngay bên cạnh con, máu chảy từ thân thể ra ngoài, nhưng không ai tới cứu bọn họ hết... Mạng người cũng quá không đáng tiền!"
Tiểu cô nương cực kỳ bi thương nhưng vẫn không khóc.
Thân ở trong loạn thế thì một khi nhân từ sẽ phải trả giá lớn.
Lục Xước thở dài, trong lòng chỉ có hai chữ "còn may".
Còn may có bọn nhỏ, trẻ con vẫn thiện lương.
Trường Anh lại cực kỳ bình tĩnh đưa một chén trà cho Trường Đình sưởi ấm tay sau đó hắn lời ít ý nhiều nói, "A Kiều, trên đời này có thứ quan trọng hơn so với tánh mạng.
Thạch Mãnh có thể cho thì bọn họ đương nhiên chịu hy sinh.
Đây là thỏa thuận hai bên, chẳng ai thiếu nợ ai."
Những thứ quan trọng hơn ấy là tôn nghiêm, là lời hứa, tín ngưỡng và cả người thân cùng thật lòng.
Trường Đình vươn tay đón lấy chén trà, nhẹ rũ mắt rầu rĩ rúc trong lòng cha mình, cả người rơi vào trầm tư và không nói gì nữa.
Trong phòng lặng lẽ, ngẫu nhiên chỉ có tiếng gió thổi qua khe cửa hun hút.
Lát sau Lục Trường Anh đánh vỡ im lặng, nhỏ giọng nói, "Thạch Mãnh không sợ ngài nhìn ra là vì không được như mong muốn ư?"
Rốt cuộc không có người nào thích bị người ta tính kế.
"Ông ta còn sợ ta không nhìn ra ấy." Ánh mắt Lục Xước thoáng nhìn song cửa bên ngoài, nhìn lên giấy dán song cửa sau đó đột ngột ngừng lời.
Sau đó ông thu ánh mắt lại và nói tiếp, "Đây là làm việc tốt cũng là dọa dẫm, là biểu thị thành ý cũng là cưỡng bức.
Bọn họ mềm cứng đều làm, để ta có thể thấy được thực lực của Thạch gia, cũng để ta thấy được năng lực của Thạch Mãnh."
Ánh mắt Trường Anh cũng theo ánh mắt cha mình mà liếc ra cửa sổ sau đó nhướng mày phất vạt áo đi về phía trước một bước.
Hắn duỗi tay đẩy cửa ra, vừa nhìn đã thấy có người biến mất ở chỗ rẽ.
"Phụ thân, có người nghe lén." Lục Trường Anh không cho là đúng mà lại đóng cửa lại.
Lục Xước cũng cười.
Trường Đình thì buồn bực nhấp một ngụm trà, nỗi lòng vẫn chưa ổn định lại.
Nàng vẫn cảm thấy khó chịu cực kỳ, trái phải nhìn quanh lẩm bẩm một tiếng, "Hai người đừng đánh đố con nữa, rõ ràng phụ thân đã phát hiện có người nghe lén nhưng vẫn không ngừng nói là sao?!"
Lục Xước cười rộ lên nói, "A Kiều còn giống mẫu thân con hơn ca ca!"
Lục Xước đột ngột nói một câu này khiến Trường Đình "A" một tiếng, trợn tròn mắt chờ ông ta nói tiếp.
"Rõ ràng con thực thông minh nhưng lại bị chiều thành kẻ không thích nghĩ nhiều, đúng là mệnh hưởng phúc!"
Trường Đình lập tức không nhịn được mà nhếch môi "Oa" một tiếng khóc nức nở.
Những buồn bực trong lòng nàng phun hết ra ngoài, càng nghĩ càng nghẹn khuất.
Nàng khó chịu khi biết sợ hãi đêm qua của mình chỉ là do người ta diễn một màn, tiếng kêu thảm thiết và sống chết trước mặt chỉ là một quân bài nắm trong tay kẻ khác.
Thậm chí những khó khăn dọc đường này cũng tràn đến.
Nàng đã không ăn không ngủ được mà còn phải căng mặt mũi giả vờ ngoan ngoãn, nén chán ghét đi thỉnh an Phù thị!
Tiểu cô khóc đến mức nước mắt rào rạt, mắt nhắm tịt lại, nước mắt mông lung nhìn Lục Xước hoảng đến luống cuống.
Cuối cùng nàng mới thấy thoải mái hơn, vừa nức nở vừa nói, "Cái gì phụ thân cũng nói với ca ca, A Kiều không biết gì cả!"
Lục Xước dở khóc dở cười, đào khăn trong tay áo ra lau mặt cho con gái, vừa lau vừa dùng kiên nhẫn vô hạn để dạy bảo nàng, "Lục gia không e ngại trở thành kẻ địch của bất kỳ kẻ nào, cũng vui khi có thể trở thành bạn bè của bất kỳ ai.
Nhưng Lục gia không chấp nhận được việc bị coi là thịt cá trên thớt."
Muốn đánh cờ cũng được.
Nhưng quy tắc phải do Lục gia định ra, kẻ yếu thì không có tư cách chơi bàn cờ tâm cơ.
Trường Đình lập tức nín khóc, nhân tiện nấc một cái thống khoái..
*****
"Ngu xuẩn!"
Thạch Mãnh hận sắt không thành thép, lại luyến tiếc không thật sự xuống tay đánh con trai được.
Roi ngựa ông ta giơ lên "Bang" một cái quất lên cái bàn gỗ đỏ để lại vài vết xước, cả cái bàn cũng run rẩy.
Ánh mắt ông ta thoáng nhìn vết xước thì hơi đau lòng, lại trở tay thu roi và tạt cho con trai một cái, "Mày có biết cái bàn này con mẹ nó quý thế nào không?!"
Thạch Mẫn bị đánh một cái thì cả đầu "Ong ong" hoảng hồn, nhưng hắn vẫn không sợ chết mà há mồm gào, "Cũng có phải con đập hỏng đâu!"
Thạch Mãnh cũng rống lên, run râu tức giận mắng, "Còn không phải con mẹ nó bởi vì mày ngu hả?! Mày không chọc giận lão tử thì tao đập bàn làm gì?! Có câu nói, nói thế nào ấy nhỉ?! Nói thế nào ấy nhỉ?" Thạch Mãnh muốn nói mà không nhớ nên dại ra một lúc mới không nhịn được quay đầu nhìn Dữu thị đang thờ ơ lạnh nhạt phía sau.
"Ngươi không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì ngươi mà chết." Dữu thị cực kỳ thuận miệng mà nhắc tuồng một câu.
Thạch Mãnh xoay người, hung hăng gật gật đầu.
Lúc này đã đánh một lần nên ông ta thuận tay hơn nhiều, vèo một cái lại đánh cho con mình một cái, "Lão tử muốn phái 800 gia tướng đi, là ai vỗ ngực nói 300 người đã đủ ứng phó với đám thế gia kia?! Mày ở trước mặt các phụ tá cãi lời lão tử, lúc ấy tao cho mày thể diện nên mới để mày chọn 300 tinh binh cường tướng đi, kết quả thì sao?! Miếng thịt mỡ sờ sờ ra đấy bị người ta lôi khỏi miệng rồi kìa! Mày con mẹ nó chính là phí phạm của trời biết không!? Nếu không phải mày ngu thì hiện tại Lục Xước đã ở chỗ này cùng lão tử uống rượu rồi!"
Càng nghĩ ông ta càng giận, lại trở tay đánh cái nữa, miệng cũng gào rống, "Mày để tay lên ngực tự hỏi xem mày tranh với A Thác cái gì? Mà nó tranh được cái gì của mày mà mày phòng bị nó như thế? Ngu quá! Về sau A Thác sẽ là phụ tá đắc lực cho mày, Lục Xước nhìn trúng nó còn không phải nhìn trúng mày hả?! Mày mới là chủ, mày có hiểu không cái thằng ngu này?! Thế mà mày lại kéo A Thác khỏi tầm mắt Lục Xước, ấy là mày cho rằng làm thế thì ông ta chỉ có thể nói chuyện với mày hả? Mày con mẹ nó đang tranh cô nương của Vạn Hoa Lâu hả, còn bày đặt sử dụng ám chiêu phòng người khác cơ đấy!? Lục Xước thấy mày không phóng khoáng thì sợ là trong lòng cũng hạ lão tử một bậc! Lão tử phái A Khoát tới Ký Nam là vì cái gì, còn không phải vì mày hả?!"
Lần này Thạch Mẫn rúc đầu, thành thật chịu đánh.
Hiện tại nghĩ lại hắn thấy cha mình nói đúng cực kỳ.
Bình tĩnh suy xét hắn thấy luận về văn thao võ lược thì nhị đệ Thạch Khoát đều mạnh hơn hắn.
Không những thế khoảng cách giữa hai người còn rất lớn.
Đều là cùng một mẹ sinh ra nhưng tám tuổi A Khoát đã hiểu binh thư, 15 tuổi đã mang theo mấy ngàn trọng binh đánh giặc cỏ ở Ký Nam.
Còn hắn thì sao? Cưỡi ngựa bắn tên hắn đều lành nghề, nhấc một cái thiết chùy 400, 500 cân cũng không khó.
Cả người hắn chỉ có sức lực, vừa thấy chính là mệnh đi đầu xung phong chết.
Cố tình Thạch Mãnh lại coi trọng con trưởng, cái gì tốt cũng dán lên người hắn.
Giống như khi còn bé bọn họ không có bao nhiêu sữa dê nhưng hắn đều được uống, ngay cả miếng thịt mỡ Tề Quốc Công Lục Xước lúc này cũng để cho hắn.
Đều là con trai, lại do cùng cha mẹ sinh ra nhưng Thạch Mãnh có thủ đoạn cường ngạnh, làm việc luôn quả quyết không bao giờ mang lòng dạ đàn bà.
Ông ta biết rõ trên đời này tuyệt không có chuyện gì là công bằng, trái tim con người vốn ở bên trái chứ đâu có ở giữa, vì thế sinh ra trên đời đã có thiên vị.
Con cả và con thứ hơn kém nhau 6 tuổi, lúc Thạch Khoát còn nằm trong tã lót hít nước mũi thì Thạch Mẫn đã được ông ta mang bên người dạy võ.
Con cả là tôn ti truyền đến từ ngàn đời, dù ông ta xuất thân lùm cỏ thì vẫn muốn cầu một cái danh chính ngôn thuận.
Thạch Mãnh nhẫn nhịn, ném roi ngựa xuống khiến cái roi rơi trên nền gạch xanh phát ra một tiếng "cạch".
"Chờ ăn tối xong thì mang theo Mông Thác đến trạm dịch bái phỏng Lục Xước! Nhiều lắm thì ông ta chỉ ở Dịch thành ba ngày.
Sáng hôm nay chợ đã họp nên không nhìn được, vậy mang ông ta đi xem chợ đêm đi! Để ông ta nhìn xem trong vòng mười dặm quanh đây có thành trì nào được như Ký Châu không.
Lục Xước là người thông minh, bo bo giữ mình là việc ông ta khinh thường làm, sớm hay muộn ông ta cũng sẽ bị cuốn vào tranh đấu, như vậy coi như giúp ông ta đưa ra quyết định đúng!"
Thạch Mãnh nói lời này rất nghẹn khuất.
Ông ta xuất thân từ sĩ tộc nhà nghèo, tổ tiên là thợ săn.
Nhân nạn đói khiến Ký Châu náo động năm xưa tổ tiên nhà ông ta vác dao chẻ củi và trường mâu cùng mấy chục anh em tung hoành.
Cửa Dịch thành vừa đóng bọn họ bắt đầu chiếm phủ Thứ Sử Ký Châu trước đó rồi xưng vua.
Có thể cưỡng bức thì tuyệt không dụ dỗ, đây là điều Thạch Mãnh tin tưởng.
Chuyện có thể dùng đao kiếm giải quyết thì dựa vào cái gì phải phí nhiều miệng lưỡi làm gì? Nhưng suy nghĩ của ông ta và Lục gia Bình thành lại không giống nhau, ừ, lúc này vẫn nên vừa đấm vừa xoa mới tốt.
Nhưng nếu đem của cải của nhà mình ra cho Lục Xước xem để biểu thị thành ý thì ....
Thạch Mãnh sờ sờ ngực, ừ, vẫn có chút nghẹn đến hoảng hốt.
"Phụ thân, rốt cuộc ngài muốn có được cái gì từ Lục gia?" Thạch Mẫn nhíu mày hỏi.
Thạch Mãnh ngẩng đầu liếc hắn một cái, còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài có người tới báo.
Một gã sai vặt mặc áo xám khom người đi vào nhẹ thì thầm bên tai Thạch Mãnh một lúc lâu.
Ông ta nghe xong thì khoanh tay đi lại ba vòng mới trầm giọng nói, "Đêm nay thôi để tao tự đi đón Lục Xước, hôm nay trong phủ cần mở tiệc!" Sau đó ông ta chuyển câu chuyện, "A Dữu, bà chuẩn bị hai rương lễ vật trọng thể, vàng bạc châu báu hẳn Lục Xước chướng mắt.
Bà chuẩn bị chút ngọc sức, dược liệu, da lông và hương liệu ấy... à... Tiểu cô nương thích cái gì nhỉ?"
Dữu thị vừa nghe đã hiểu nên nói, "Trưởng nữ của Lục Xước thích cái gì sao người ngoài biết được."
Nữ lang của sĩ tộc phải giữ thân phận, sao có thể thông báo cho khắp nơi biết sở thích của mình được.
"Nhưng tiểu cô nương phần lớn đều thích đồ trang sức bằng ngọc, ta sẽ chuẩn bị một chút ngọc khí và sách cổ.
Dù không gãi đúng chỗ ngứa thì cũng không sai được." Dữu thị suy nghĩ thích đáng, lại thấy sắc mặt Thạch Mãnh rất kỳ lạ, đuôi lông mày khóe mắt tựa như đang giấu kín cái gì nhưng khóe miệng lại giống như đang cố nén nhảy nhót thì lập tức cười rộ lên mắng, "Có chuyện gì thì nói mau!"
Thạch Mãnh nghiêng người về phía trước, Thạch Mẫn học theo y chang nhưng lại bị lão cha hắn đá cho một cái: "Cách lão tử xa ra!"
Thạch Mẫn dịch qua bên cạnh, nhanh chóng né một chân này nhưng tai vẫn dựng đứng.
Lúc này hắn nghe thấy Thạch Mãnh dùng giọng điệu mang theo vui mừng như điên mà thử thăm dò.
"A Dữu... Bà nói xem, Lục gia có khả năng liên hôn với nhà chúng ta không?"
Sắc mặt Dữu thị đột nhiên không biết phải bày ra biểu tình gì.
Bà ta đã quen với cái lối suy nghĩ đi mây về gió của Thạch Mãnh, cũng nhìn ông ta thực hiện được từng ý tưởng điên rồ của bản thân... Nhưng hiện tại bà ta chỉ muốn hỏi Thạch Mãnh một câu, "Ông vừa nói cái gì?"
"Lục Xước liếc mắt một cái đã nhìn ra là ta bày trò!" Thạch Mãnh nói rất chậm, sau đó lại nhanh dần, "Ông ta đã nhìn ra! Hiện tại ông ta đang cảnh cáo ta... Cho nên mới mặc kệ cho gã sai vặt của trạm dịch tới Thạch phủ mật báo! Lục Xước đang cảnh cáo ta, nhưng cũng đang chịu nhún nhường không phải sao?! Lục gia Bình thành lại phải nhún nhường một gã thợ săn như ta! Ông ta coi ta là kẻ địch, cũng coi là bạn bè có thể kết giao, A Dữu..
A Dữu!"
Lời nói tới đây Thạch Mãnh đã cực kỳ phấn khởi.
Dữu thị mặt mày nhu hòa, nhẹ nhàng cầm tay Thạch Mãnh.
Người khác không thể hiểu ông ta nhưng bà ta lại hiểu.
Người khác có thể khinh thường Thạch Mãnh, nhưng bà ta thì không..
*****
Lúc người của Thạch gia tới đưa thiếp mời thì mặt trời đã xuống núi.
Trường Đình đang mơ màng nằm trên giường ngủ bù, trong sương phòng có thắp một cây nến cực nhỏ.
Trần Ẩu lấy chụp đèn lưu li bao lại, ánh sáng chỉ lộ ra từ khe hở khắc hoa mang lại vẻ nhu hòa trợ giúp người ta ngủ ngon.
Bách Tước bưng bồn nước ấm vào nhà, cách rèm trướng nàng ta nhìn vào trong sau đó nhỏ giọng hỏi tiểu nha hoàn Thanh La, "Cô nương còn chưa tỉnh ư?"
Thanh La lắc đầu, thò người vào trong nhìn một cái lại khó xử không dám nói lời nào.
Nàng ta xua xua tay chỉ chỉ Trần Ẩu, lại làm khẩu hình nói, "Không... cho... gọi..."
Lăn lộn một đêm, sáng sớm Trường Đình lại cùng lão gia và lang quân đóng cửa nói chuyện hồi lâu nên tới lúc ra ngoài sắc mặt nàng đã xanh xao, bước chân cũng phù phiếm.
Về tới sương phòng nàng cố chống đỡ tinh thần để tắm gội xong sau đó lập tức lên giường đắp chăn ngủ tới bây giờ.
Tính ra cũng mới chỉ được ba canh giờ...
Cô nương đã bao giờ chịu khổ thế này đâu, các nàng nhìn thấy cũng đau lòng!
Bách Tước lập tức khó xử, thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn.
Thạch gia phái vị Thạch Đại lang quân kia tự mình đưa thiếp, lão gia không ra mặt, Đại Lang quân cũng không ra mặt mà chỉ có Nhị Lang quân ra mặt đáp lời, cho Thạch gia mặt mũi.
Nhưng khó xử chính là ở chỗ nữ quyến này, Dữu thị chỉ đích danh "con gái của cố nhân".
Hơn nữa theo gia đình thế gia quy củ mà tiểu cô nương còn ngủ lúc mặt trời vừa xuống núi thì cũng không phải việc dễ nghe.
Chính vì thế Phù thị đã cho người tới gọi hai, ba lần, ai biết cô nương còn chưa dậy...
Trần Ẩu như môn thần tọa trấn nên mọi người cũng không dám lỗ mãng.
So với Trần Ẩu đã hầu hạ Trường Đình mười năm thì cả đám tiểu nha hoàn ở đây căn bản chẳng ai dám bằng.
Bách Tước đặt chậu đồng xuống, cách rèm châu nàng ta ra hiệu cho Trần Ẩu nhưng có lẽ có gió nên rèm châu phát ra tiếng động leng keng.
Trần Ẩu không nhúc nhích nhưng người trên giường lại trở mình, chân đá vào quả cầu hương áp ở góc chăn.
Quả cầu theo đó lăn xuống, Trần Ẩu chưa kịp đón lấy thì quả cầu bạc đã rơi trên mặt đất phát ra tiếng loảng xoảng.
Trường Đình mê màng nửa mở mắt, sau đó nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Cuối cùng nàng mở bừng mắt, nửa ngồi dậy hỏi, "... Đã bao lâu rồi?"
Trần Ẩu vội xoay người nhét đệm mềm phía sau lưng cho nàng, lại nhìn đồng hồ nước và ôn nhu nói, "Còn sớm, mới tối thôi.
Cô nương đói bụng không? Dùng chút cháo nhé?"
Trường Đình ngủ đến đầu óc choáng váng, cũng không có kiên nhẫn nói chuyện nên chỉ lắc đầu sau đó nhìn qua ngoài cửa sổ.
Hóa ra nàng đã ngủ tới lúc trời tối đen...
Nhưng một đường này càng đi càng lạnh, mùa đông phương bắc mặt trời lặn khá sớm thì phải...
Bách Tước bưng chậu đồng vào phòng và đặt trên một cái giá cạnh vách tường.
Sau đó nàng ta nhẹ giọng nói, "Lão gia và Đại lang quân đều cho người tới xem ngài, à, Trịnh Ẩu chỗ phu nhân bên kia cũng có tới tìm ngài rất nhiều lần..."
"Phu nhân muốn làm cái gì?" Trường Đình lập tức bắt được một câu cuối, nàng vừa uống nước mật ong vừa chậm rãi hỏi.
Trần Ẩu nhìn Bách Tước, nha đầu này cái gì cũng tốt chỉ là quá cẩn thận, tới mức không muốn gánh trách nhiệm gì.
Dữu thị thì tính là cái gì? Thạch gia lại tính là cái gì? Còn dám nói tới "con gái cố nhân", quá vớ vẩn.
Bọn họ dám nhận quàng thì cũng phải chịu ghẻ lạnh là đúng rồi.
Chuyện xấu vốn nên để tôi tớ gánh chịu, người xấu cũng hẳn là để nô tài làm nhưng Bách Tước lại chọc chuyện này ra trước mặt chủ tử.
Mà theo tính tình cô nương thì hẳn sẽ không đi, vậy chẳng phải cái tội không đi đó sẽ rơi trên đầu chủ tử ư?
Có quý nữ của thế gia nào tính nết dịu dàng như nước mà không phải do trải sự đời mài giũa mà thành? Là người thì đều có chút khó tính, nhưng chẳng qua có nô tài bên dưới cam tâm làm kẻ xấu gánh cho bọn họ mà thôi.
Mà đó cũng là sự chu đáo của nô tài, như Bách Tước chính là không chu toàn.
"Dữu phu nhân cùng Thạch Đại Lang quân tới đưa thiếp mời, phu nhân cảm thấy ngài hẳn nên tới chào hỏi một chút." Trần Ẩu cười một cái nói, "Bọn họ đã tới mời hai lần, ngài chưa tỉnh nên ta để Trịnh Ẩu đi về trước."
Trường Đình lại uống tiếp nước mật ong sau đó "à" một tiếng.
Lúc này đầu óc choáng váng mới tỉnh táo lại, nàng nhíu mày hỏi, "Đằng trước là ai ra mặt đón?"
"Là Nhị Lang quân." Bách Tước nhẹ giọng đáp.
Trường Đình đưa cái chén cho Trần Ẩu, sau đó ngồi trên giường nghĩ nghĩ.
Trường Mậu là con thứ của Lục Xước, tuy là con vợ lẽ nhưng vì Lục Xước tổng cộng chỉ có hai đứa con trai nên Lục Trường Mậu ở lại nhà cũ trông coi hay đi theo bên người Lục Trường Anh đều sẽ có tiền đồ không tệ.
Thạch Mẫn tới đưa thiếp mời nên Lục Trường Mậu ra đón cũng không tồi.
Cho dù buổi sáng nói chuyện một hồi lâu nàng vẫn không rõ Lục Xước muốn làm cái gì.
Nàng chỉ biết Lục Xước không giận Thạch gia, thậm chí còn có vài phần xem trọng nhưng nàng còn biết Lục Xước không coi Thạch gia là bạn bè cũng không coi bọn họ là địch, thái độ quả là không rõ...
Không đúng, có thể làm Lục Xước tự hỏi đến tột cùng là đối thủ hay bạn hữu thì thế gian này vốn cũng không có mấy người!
Bách Tước cúi đầu đợi Trường Đình ra lệnh.
Trường Đình nửa ngồi trên giường sửng sốt một hồi, cả người có chút nhũn ra.
Sau đó nàng hắng giọng, ánh mắt thoáng thấy Bách Tước vẫn còn ở đó thì suy nghĩ một lát và nói, "Ngươi đi báo với phu nhân và Dữu phu nhân là tối qua ta bị gió lạnh, ngủ không ngon nên hơi đau đầu, hôm nay không tiện đi bái kiến..." Sau đó nàng ngừng lại rồi hỏi, "Không phải tới đưa thiếp mời sao? Chờ dự tiệc ta sẽ tự thỉnh an Dữu Quận Quân."
Trường Đình còn chưa xuất giá nên đương nhiên không được phong Huyện Chúa, nhưng Dữu thị hiện giờ lại là Quận Quân hàng thật giá thật.
Lấy chức danh mà nói thì việc nàng thỉnh an bà ta cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Bách Tước vui vẻ lên tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trần Ẩu cảm động đến lão lệ tung hoành, "Ai da! Cô nương của ta, cuối cùng ngài cũng thông suốt.
Ngày xưa ngài không thích là sẽ nói thẳng ra, đến suy nghĩ trong lòng cũng không hề che chắn! Khuyên can mãi cuối cùng bây giờ ngài cũng có thể đưa ra được cái lý do từ chối!"
Trần Ẩu xuất thân từ cung đình, cảm xúc luôn giấu vào trong, rất khó có lúc bà ta tỏ thái độ thế này.
Trường Đình ha ha cười rộ lên, nàng không thích là thật bởi vì như nàng đã nói, đời người chỉ ngắn ngủi vài thập niên, hà tất nàng phải khiến bản thân không vui.
Nhưng hôm nay nàng đưa ra lý do cho bản thân không phải vì nàng không thích mà vì có nguyên nhân khác.
Nhưng nàng lại không muốn nói với Trần Ẩu.
Lục Xước cũng chưa cho Thạch Mãnh chút sắc mặt nào, cũng không để Chu quản sự lấy giọng quan trên đánh vào mặt Thạch gia.
Cha nàng còn nhận thiếp của nhà bọn họ thì nàng là con gái Lục gia, đương nhiên phải theo cha nàng.
Nhưng vì sao hôm nay nàng lại không thích đi gặp Dữu thị chứ?
Trần Ẩu có suy đoán riêng, Phù thị cũng thế, nhưng chẳng ai hỏi ra miệng.
Chỉ có Trường Ninh nho nhỏ là nhíu mày hỏi: "Trưởng tỷ chán ghét Thạch gia nên mới không đi gặp người ta ư?"
Lục Trường Ninh từ chỗ Phù thị ra tới là lập tức đến thăm nàng.
Tiểu cô nương bị sún răng cửa nên há mồm là lọt gió.
Cả người cô nhóc nho nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế con, ghé trên gối mềm, đôi mắt to xoay tròn nhìn nàng, giọng mềm mại hỏi, "Nhưng tỷ lại để Bách Tước đến tạ lỗi với Dữu phu nhân, còn nói tới lúc dự tiệc sẽ vấn an.
Vậy là tỷ không chán ghét Thạch gia."
Một câu sau không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.
Trường Đình quay đầu đi không nhìn nàng, tay lại đưa cho Lục Trường Ninh một cái lò sưởi khắc hoa, "Bây giờ đã vào đông, thời tiết bắc địa cực kỳ lạnh, muội mau cầm cho ấm tay."
Trường Ninh mở to mắt, cực vui vẻ đón lấy sau đó tự nhiên mà nhích gần người chị gái, thân mật cọ xát, "Trưởng tỷ... Trưởng tỷ..."
Trường Đình tránh không kịp thế là bị em gái út cọ đầy cả lòng, trốn cũng không thoát.
Nàng không còn cách nào chỉ có thể đột nhiên ngồi dậy, cả cái mặt nhỏ của Trường Ninh cứ thế chôn trong gối mềm.
Trường Đình bật cười thành tiếng, thuận tay xách em gái lên rồi hắng giọng nói, "Cho dù không thích thì nên nói thế nào vẫn phải nói như thế, dù không nói không làm thì vẫn phải giữ đường lui cho bản thân.
Giống như hiện tại ta không biết đối đãi với Thạch gia thế nào, nếu gặp thì ta không thích, nhưng nếu kiêu căng quá lại sợ hỏng việc.
Vì thế ta dứt khoát không gặp, để lại không gian mơ màng cho cả hai bên.
Chờ phụ thân có chủ ý rồi ta lại học theo là được —— phụ thân sẽ không làm sai."
Trường Ninh ngước khuôn mặt nhỏ từ trong đống gối mềm, ánh mắt sáng rực nhìn Trường Đình giống như ngôi sao hướng về ánh trăng nói: "Trưởng tỷ nói rất có đạo lý!"
Trường Ninh cảm thấy kính nể chị gái tự đáy lòng.
Mặt Trường Đình đỏ lên, ngay sau đó nàng thản nhiên ừ một tiếng.
Đây là những lời cha nàng dạy sáng nay, nàng chỉ lặp lại.
Đây chính là nàng thông minh, hơn nữa cái này cũng không tính trộm lời!
← Ch. 005 | Ch. 007 → |