Truyện:Thiên Kiều - Chương 045

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 045
Đánh Tan
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tới gần hoàng hôn Chu Thông Lệnh cho người tới mời, đi đầu là con trai cả của hắn.

Đứa nhỏ này mới 12, 13 tuổi nhưng mặt mày nghiêm túc như người lớn khiến người ta nhìn thấy đã buồn cười.

Khôi giáp trên người hắn còn không vừa người nhưng hắn một hai phải khoặm mặt xuống, trông có chút khôi hài.

Trường Đình đứng phía sau Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ nhếch khóe miệng sau đó mới nhanh chóng chỉnh đốn lại.

Cười cười cười, hiện tại nàng còn có tâm tình mà cười cơ đấy! Qua một lát chính là trận đấu sống chết!

Trường Đình rũ mi cong lưng đỡ tay Chân Định đại trưởng công chúa đưa bà ta lên xe ngựa.

Mành xe bị Nga Mi xốc lên một góc, Trường Đình thấy Chân Định đại trưởng công chúa mang theo dáng vẻ bình thản đi vào thì đang muốn rụt tay lại.

Ai biết Chân Định đại trưởng công chúa lại túm lấy tay nàng gọi: "A Kiều."

Chân Định đại trưởng công chúa trầm giọng gọi.

Trường Đình lập tức "Ai" một tiếng.

"Không được ra khỏi dịch quán, bất kể ai tới gọi cũng không được ra.

Không được tin nếu có người nói ta cho người đón cháu đi dự tiệc, cũng không cần dẫn A Ninh chạy lung tung.

Tổ mẫu chỉ đến đó một lát rồi sẽ về..." Chân Định đại trưởng công chúa giúp Trường Đình vén tóc bên tai, sau đó cực kỳ ôn hòa nhìn cháu gái cả nói, "Có một trăm người ở con hẻm bên ngoài, nếu có động tĩnh thì phải hét lên nhé..."

Dịch quán không chứa được nhiều người, ngoài mấy vị tướng sĩ cấp bậc cao thì mọi người khác đều chia ra ở các hẻm xung quanh.

Chỗ bọn họ ở cách dịch quán gần hai dặm, nhưng dịch quán này vốn để cho ngự sử triều đình phái tới ở thế nên hoàn cảnh an bình.

Quanh đó có mấy con đường lớn, đa số quan lại U Châu đều ở đây.

Hôm nay Chu Thông Lệnh mở tiệc trừ tịch, đám quan lại từ khắp nơi cùng gia quyến đều tới tham dự để cảm tạ ân đức.

Tuy có những vị quan chức vụ quá thấp không có tư cách vào phủ nhưng vẫn muốn đưa thiếp canh tới để tỏ tấm lòng, như thế mới không có ai làm khó dễ.

Cho nên hôm nay xung quanh dịch quán kỳ thực cũng không có người ở, có thì cũng chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ em thôi.

Chân Định đại trưởng công chúa hẳn nghĩ rằng Chu Thông Lệnh sẽ không có can đảm hành động thiếu suy nghĩ.

Ừ, chỉ xem số lượng người bà ta để lại đã hiểu.

Một trăm binh sĩ bình thường thì có thể làm được gì?

Nếu có một đám binh sĩ thực thụ đánh tới thì mấy người kia căn bản không thể chạy tới cứu.

Trường Đình rũ mắt gật gật đầu.

Đám ngựa đứng chờ có con hí vang, có người thúc giục.

Chân Định đại trưởng công chúa ngẩng đầu cười nói với phía trước, "Tiểu lang quân đừng hoảng sợ, ta còn chưa đi thì tiệc cũng chưa bắt đầu được đâu!"

Đằng trước an tĩnh.

Chân Định đại trưởng công chúa cầm chặt lấy tay Trường Đình tay, nghĩ nghĩ rồi lại cúi đầu nhẹ giọng dặn dò một lần, "... Người ở nhà bên cạnh chính là Thôi Ngự Sử được triều đình phái tới.

Tần Tương Ung và Chu Thông Lệnh còn chưa nói chuyện xong thì khả năng lớn Thôi Ngự Sử vẫn còn chưa đi... Nếu thật sự có việc thì để cho người sang bên kia bẩm báo..."

Trường Đình ngước mắt, biểu tình phức tạp.

Người Lục gia thà chết cũng không muốn nợ triều đình và Phù gia.

Chân Định đại trưởng công chúa cũng nhìn thẳng Trường Đình, a di đà phật, hy vọng bà lo lắng quá nhiều rồi.

Chu Thông Lệnh là heo nhưng không phải đầu heo, càng không phải óc heo, hắn căn bản không cần thiết tìm hai đứa cháu này của bà gây phiền toái nữa.

Có lẽ Lục Phân sẽ không vui nhưng nếu tên kia dám làm càn thêm một lần thì Lục gia trên dưới và thiên hạ này có thể tha cho Chu Thông Lệnh sao!?

Món nợ Lục Xước chết ở U Châu còn chưa tính xong, mùi máu tanh hôi trên người Chu Thông Lệnh còn chưa rửa sạch, hắn sẽ không ngu tới mức lại tạt máu lên người mình đâu.

Lòng bà ta trầm xuống, vỗ vỗ tay Trường Đình sau đó mới ngước mắt, Nga Mi nhanh chóng để xa phu lên đường.

Rốt cuộc Chân Định đại trưởng công chúa cũng chưa nói bà ta nghĩ cái gì.

Trường Đình cũng chỉ nắm tay tiểu Trường Ninh nhìn xe ngựa càng lúc càng xa.

Hoàng hôn đã ở phía chân trời như quần ma loạn vũ, người và quỷ cũng không phân biệt quá rõ ràng.

Dù sao những nanh những vuốt kia đều in lên màn trời trơn nhẵn màu vàng đỏ ối.

Trường Đình dẫn Trường Ninh thong thả ung dung ngồi xuống ghế trong dịch quán ăn mỳ chay.

Ngọc Nương gác cả chân lên ghế mà xì xụp ăn xong một bát mỳ.

Ăn xong nàng ấy lấy mu bàn tay lau miệng sau đó nhìn lên đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, một phải một trái lắc lư, biểu tình khó có lúc thực cô đơn nói, "Sớm biết đại đường không có ai thì thà ta bưng chén về phòng ăn còn hơn.

Còn tưởng đại đường sẽ có vài người, sẽ náo nhiệt một chút..."

Vì hôm nay là trừ tịch nên ngoài Khương chưởng quầy cũng không thấy đám tiểu nhị đâu.

Khách qua đường sẽ không chọn thời điểm tết nhất mà ra ngoài, đương nhiên cũng không cần quá nhiều người hầu hạ.

Khương chưởng quầy cũng để mọi người về nhà ăn tết, lại gọi lão bà nhà mình tự mình xuống bếp nấu ăn cho mấy vị cô nương còn ở lại cùng Nhạc Phiên và Nhạc lão tam cùng mưới mấy binh sĩ.

Bọn họ cũng chỉ nấu mỳ, bao mấy đĩa sủi cảo to coi như ăn tết, đây chính là tập tục phương bắc.

Khương chưởng quầy không chỉ là người tốt mà còn là người thiện lương.

Nhạc Phiên vừa bưng bát to ăn canh vừa liếc Hồ Ngọc Nương một cái, trong miệng vẫn còn thức ăn nhưng đã không thành thật, "Sao, còn không thích ăn cơm tất niên với ta à?"

Hồ Ngọc Nương lườm Nhạc Phiên cháy mặt, lại cực kỳ ai oán mà thở dài.

Một tiếng thở dài kia dài thườn thượt.

Tiểu Trường Ninh phì cười.

Hồ Ngọc Nương thấy thế lập tức mách với Trường Đình, "A Kiều! Ngươi nhìn A Ninh xem! Nàng cười ta kìa!"

Trường Đình cũng cười gác đũa, nói thật cái này không trách A Ninh được.

Mặc cho ai thấy một bộ dạng thở dài như oán phụ của Hồ Ngọc Nương vừa rồi thì cũng sẽ không nhịn được cười.

Lúc này nàng ấy gác một chân lên ghế dài, mu bàn tay còn dính mỡ chưa lau, bát to trước mặt một cọng giá cũng không còn, vậy mà còn thở dài.

Một bữa cơm này ăn đến không tệ.

Ừ, chỉ cần đặt Ngọc Nương và Nhạc Phiên ở một chỗ thì không sao buồn được.

Cơm nước xong bọn họ không hề nghỉ, Ngọc Nương cùng Nhạc Phiên dán ở bên chân tường chơi trò chơi.

Trường Ninh còn sợ thiên hạ không loạn mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi hai kẻ kia.

Trường Đình cùng Nhạc lão tam cầm chén trà nhỏ ngồi một bên nhìn, vừa cười vừa tán gẫu.

Nhạc lão tam cực kỳ tò mò với kinh đô Kiến Khang nên Trường Đình cũng nhẹ giọng chậm rãi kể cho ông ấy nghe:

"... Vào dịp tết ở Kiến Khang mọi người thích thắp đèn rực rỡ, thế gia đại tộc đều sẽ dựng lầu tre bên bờ Hoài Thủy.

Nhà ai xây cao, xây đẹp sẽ thắng, bệ hạ sẽ tự mình tới trên lầu viết một câu từ để thể hiện ân đức.

Hắc, kỳ thật câu từ của bệ hạ không phải thứ quý giá nhất, thông thường thế gia được giải nhất sẽ đúng lý hợp tình mà tìm cữu cữu của ta muốn một bức tranh chữ.

Cữu cữu cũng sẽ cho, đó mới là thứ đáng giá thực sự..."

"Phía nam ăn ngọt, vịt nướng hoa quế, ăn mía, trái cây, bánh dẻo, đến canh cũng ngọt ngào, cứ thế qua năm mới an lành..."

"... Đêm giao thừa bệ hạ cũng phải mở tiệc, ngay ở trong điện Chương Đức.

Thế nên ngần ấy năm ta đều không ở trong nhà mình trải qua lễ trừ tịch.

A Ngọc và Hồ gia gia đã quen trải qua năm mới với nhau, hiện giờ không có ai cũng không quen được.

Ta thì tốt hơn rồi, chỉ là không còn gặp được phụ thân khiến ta có chút khó chịu.

Nhưng một khi ta khó chịu Trường Ninh nhạy cảm sẽ phát hiện ra ngay.

Tam gia cũng có nữ nhi nên ngài hẳn cũng biết con nít con nôi chỉ sợ lúc thơ ấu có điểm mấu chốt nào đó không qua được.

Một khi nó mọc rễ trong lòng thì đến khi lớn lên sẽ trở thành vật cản chân người ta..."

"Lần trước ở khu chợ ngoài thành U Châu tam gia cho người mang tới mấy bát mì, cộng với mì và sủi cảo hôm nay là thứ ngon nhất ta từng được ăn trong mười mấy năm cuộc đời."

Có người nói chuyện như sóng to gió lớn, khiến lòng người ta phấn chấn, giống như Thạch Mãnh.

Có người nói chuyện như nước ấm thấm vào đá núi, thư thái kéo dài, giống như Thạch Khoát.

Mà có người nói chuyện lại như sóng ngầm kích động, lấy giọng điệu cực kỳ từ tốn khiến lòng người không thể yên được, giống như vị Lục cô nương này.

Nhạc lão tam vừa rũ râu định nói chuyện thì thấy cách đó không xa đột nhiên có ánh lửa nổi lên, lửa "Oanh" một chút đã bùng lên tận trời.

Là hỏa hoạn! Tuy còn không đến mức cháy đỏ nửa bầu trời nhưng với hỏa thế này thì không dễ dàng dập đâu! Lửa trong chớp mắt đã thổi bùng lên! Lúc không nên có tuyết thì tuyết lại rơi cao ngang cẳng chân, lúc cần có tuyết thì không thấy mống nào, đã thế trời còn trong vắt!

Nhạc lão tam bật dậy, mũi ngửi ngửi sau đó tàn nhẫn mắng, "Mẹ nó! Tên cẩu tặc Chu Thông Lệnh này dám dùng dầu tùng du đốt!"

Nhạc Phiên đã bảo vệ Hồ Ngọc Nương và Trường Ninh chạy vào bên trong.

Hắn móc sừng trâu từ trong tay áo ra, thổi ba tiếng ngắn một tiếng dài, sau đó lập tức cao giọng thét, "Các huynh đệ chuẩn bị chiến tranh! Mấy cô nương mau về phòng ngay!"

Đây là kế hoạch đã được định trước từ sớm.

Nhưng bọn họ lại chưa từng tính đến Chu Thông Lệnh sẽ dùng lửa yểm hộ trước rồi mới để phục binh lẻn vào!

Vậy nhà đang cháy là nhà nào!?

Trường Đình nguyện ý đánh cược tính mạng cũng đoán rằng nhà đang cháy chính là nhà Thôi Ngự Sử đang ở!

*****

Chu Thông Lệnh là kẻ ngốc ư!? Không hắn khá thông minh, còn chưa ngốc tới nông nỗi không cứu vãn được!

Trường Đình đã coi thường Chu Thông Lệnh, giống như Chu Thông Lệnh coi thường nàng!

Thôi Ngự Sử là người của ai? Là người Tần Tương Ung phái tới U Châu!

Thôi gia cháy thì dịch quán ngay bên cạnh cùng chị em nhà họ Lục cũng bị liên lụy.

Bọn họ thoát được là trời cao rủ lòng thương, nếu không thoát được thì cũng là lẽ thường! Nếu hai chị em nàng thật sự táng thân trong biển lửa, hoặc là bị giết trước sau đó kéo vào trong đám cháy thì tội này tính lên đầu ai?

Trường Đình nghĩ Lục Phân hẳn rất vui lòng mượn việc này để đổ tội lên đầu Tần Tương Ung, khiến ông ta phải chịu trách nhiệm!

Căn nhà Thôi Ngự Sử ở vừa lúc ở phía trước dịch quán, nếu lửa quá mạnh thì 300 tướng sĩ tinh nhuệ Nhạc lão tam chuẩn bị cũng sẽ không có đất dụng võ.

Đến mái ngói của dịch quán sợ là bọn họ cũng sẽ không sờ tới được, làm gì có cơ hội đối đầu với đám binh lính U Châu!?

Trường Đình híp mắt, Nhạc lão tam cũng không nhúc nhích.

Sau một hồi xúc động Nhạc Phiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Chu Thông Lệnh đúng là đánh khiến bọn họ trở tay không kịp!

Thậm chí, kế hoạch vốn thương lượng xong lúc này cũng phải thay đổi.

Nếu không thay đổi thì vở diễn sẽ biến thành thật, bọn họ muốn mượn chuyện này để hố Chu Thông Lệnh chứ không phải muốn đưa cho tên kia thanh đao để hắn tùy ý chém giết bọn họ!

Lửa càng lúc càng lớn, như liệt hỏa trường ca thiêu đốt những mảnh ngói đen chắc chắn của bắc địa cổ xưa.

Nhạc lão tam nhìn về phía Trường Đình nói, "Cô nương ra chủ ý đi, muốn liều mạng hay muốn chết chung, ai trong chúng ta cũng không oán hận một câu."

Trường Đình mím môi, được ăn cả ngã về không kỳ thật không tính là một cách tốt, nhưng chuyện tới hiện giờ hẳn phải chọn cách ấy.

Ba trăm người Chân Định đại trưởng công chúa để lại chính là do Nhạc lão tam từng bước kiểm tra, đều là tinh binh cường tướng.

Sau khi ăn xong cơm trưa bọn họ chia thành nhóm nhỏ ngồi trong hẻm đợi tiếng kèn hiệu của Nhạc Phiên.

Đây cũng là lý do Trường Đình dám can đảm bí quá hoá liều ra sát chiêu.

Nhưng lửa lớn ngăn cách con đường để bọn họ tiến vào, nếu muốn vòng qua căn nhà đang cháy kia thì phải mất bao lâu 300 người mới vào hết?

"Tam gia, viện binh có thể..."

"Nếu đi đường vòng thì mất nửa canh giờ, đây là nếu trên đường không gặp phục binh.

Nếu chọn một nhóm nhỏ lao ra khỏi lửa còn nhóm còn lại dập lửa thì chỉ sợ tử thương cũng tới một nửa lại không dễ phá vây.

Thời gian... có lẽ trong nửa khắc."

Trường Đình còn chưa dứt lời Nhạc lão tam đã trầm giọng cắt đứt, sau đó ông ấy ngửa đầu giống như đang cảm thấy tự hào, "Binh dưới trướng Nhị gia và do lão tử mang tới đều không có kẻ vô dụng! Cô nương cứ nhìn đi, bọn họ nhất định sẽ chọn đi con đường thứ hai!"

Ánh lửa "Ầm vang", đột nhiên có cột lửa bùng lên!

Trường Đình cắn răng một cái nói: "Vậy đừng cho ai lên lầu, để mười mấy huynh đệ kia xuống dưới! Người tụ ở một chỗ thì đến lá gan cũng to hơn một chút! Các tướng sĩ không phải kẻ vô dụng nên chúng ta cũng đừng luống cuống! Cũng không thể để mình tự bê đá đập chân được!"

Còn có một nỗi băn khoăn mà Trường Đình chưa nói.

Nếu chiếu theo kế hoạch tất cả đều lên lầu trốn tránh thì quả thực có thể kéo dài thời gian nhưng nếu kẻ tới lại phóng một mồi lửa thiêu dịch quán thì làm sao bây giờ?!

Mười mấy tráng sĩ ở lại chỗ này đều là hán tử cường tráng, khoanh tay, đeo đao, mặt mày nghiêm túc.

Nhạc lão tam và Nhạc Phiên tay chân lanh lẹ lấy vải đen bịt kín mặt, bọn họ chia làm ba người một tổ canh giữ ở cửa dịch quán.

Tường cao của dịch quán đúng là uổng một chữ "cao" kia, đến đứa nhỏ cũng bò qua tường ấy được.

cái này chỉ sợ không ngăn được kẻ tới cũng không ngăn được truy binh!

Nhạc lão tam sờ soạng ba bầu rượu từ trong hầm sau đó ngậm một mồm to "Phốc" một tiếng phun lên đao!

Lửa lớn hơn, chậm rãi thổi tới chỗ dịch quán!

Bên ngoài có tiếng leng keng vang lên nhưng tất cả đều bị chôn vùi trong tiếng lửa "Ầm vang".

Trường Đình đưa Trường Ninh cho Hồ Ngọc Nương.

Bọn họ không dám chạy vào dịch quán nữa mà trốn sâu trong hẻm nhỏ bên cạnh.

Nhạc lão tam và Nhạc Phiên một trái một phải che chở cho mấy tiểu cô nương.

Bạch Xuân run lên, Mãn Tú lại trấn tĩnh hơn nhiều.

Mắt Nhạc lão tam sáng như đuốc, ánh mắt đảo từ tây sang đông, từ gần đến xa, cả người chắn trước mặt Trường Đình mở miệng trấn an, "Không sợ! Lão tử đã từng chém sói, đánh hổ! Mấy kẻ hèn này lão tử một đao có thể chém mấy tên!"

Chu Thông Lệnh lại phái mấy kẻ hèn tới ám sát chắc!?

Trường Đình cười cười, vừa định trả lời lại thấy ba bóng đen phía trên tường cao vì thế nàng thấp giọng quát nhẹ, "Tam gia! Góc Đông Nam!"

"Hô hô ——" Cung tiễn phá không mà cắm vào da thịt, mấy bóng đen kia hết đợt này tới đợt khác hét lên, "Ai da!", "Ai da!"...

"Phía nam!", "Đông Bắc!", "Cửa!", "Tam gia! Dãy nhà sau!"

Mũi tên liên tiếp bắn ra! Đám người kia càng lúc càng nhiều!

Phía sau bọn chúng là ánh lửa! Một kẻ bị cung tiễn bắn trúng ngã từ tường cao xuống nhưng ba năm kẻ khác sẽ giẫm lên xác đồng bọn mà nhảy lên! Thường sẽ có kẻ giơ cao ngọn đuốc ném vào trong, vừa lúc ném vào bậc thang dưới hành lang!

"Mẹ nó! Chu Thông Lệnh đây là muốn dốc toàn lực!" Nhạc lão tam vốn tưởng Chu Thông Lệnh nhiều lắm chỉ phái mười người che mặt tới lặng lẽ ám sát.

Nhưng hiện tại con số kẻ địch hẳn phải có tới 50 người, như tre già măng mọc mà vọt đến dịch quán!

Cung tiễn không đủ dùng!

Chưa đến một lát đám người kia đã nghênh ngang vào nhà, lướt qua tường bao, càng lúc càng tới gần bọn họ!

Nhạc Phiên rút đao nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt về phía trước, Hồ Ngọc Nương theo sát sau đó, móc ra châm bạc "Lả tả" mà ném ra ngoài!

Bọn họ chỉ cần chống đỡ tầm mười lăm phút!

Trường Đình nghiêng mắt nhìn về phía đồng hồ nước trong đại đường nghĩ: Nhanh lên! Nhanh lên!

Chỉ cần đứng vững một đợt này thì viện binh sẽ tới! Ngày Chu Thông Lệnh chết cũng sẽ tới!

Kẻ địch như mây đen ập tới, Nhạc lão tam thấy chiến cuộc khẩn trương thì nghiêng đầu nói nhanh, "Lục cô nương! Ngài tìm một chỗ trốn đi!" Sau đó ông ấy nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ngọn lửa, đột nhiên trong lòng thấy vui mừng, "Lửa nhỏ xuống rồi! Binh của lão tử đúng là con mẹ nó không có một kẻ nào là ngu xuẩn!"

Vừa dứt lời đã thấy hàn quang chợt lóe, đao của kẻ địch đã chém về phía ông ấy!

Nhạc lão tam trở tay cầm vỏ đao chắn, miệng mắng um lên, giây sau ông ta cầm lấy chuôi đao vung lên bắt đầu nghênh địch!

Đám binh lính U Châu vẫn đang ném đuốc vào trong dịch quán, góc Tây Bắc đã bắt lửa cháy!

Mấy cô nương đã không có Nhạc lão tam che chở, Trường Đình lúc này lộ cả người trong ánh lửa! Lòng bàn tay nàng nắm chặt, ngoài sân trừ tiếng lửa nổ vang thì có thể nghe được cả tiếng binh khí leng keng vang lên! Viện binh đang tới gần rồi!

Trong chớp nhoáng Trường Đình thấy hàn quang lóe lên, nàng theo bản năng xoay người bảo vệ tiểu Trường Ninh!

Đao chém vào da thịt, hơi lạnh thấm vào máu khiến nàng buồn bực hừ một tiếng!

Mũi đao chui dần vào da thịt!

Trường Đình đau đến mức mắt mê mang, nhưng đột nhiên lúc ấy phía sau thả lỏng.

Nàng căm giận cắn răng xoay người nhìn về phía sau lại vừa lúc thấy lửa ngợp trời và một người đang lấy thân mình chắn lưỡi đao kia!

Là Mông Thác!

Lúc này lòng bàn tay, đầu ngón tay hắn đã bị đao sắc đâm thủng, máu theo lưỡi đao trượt xuống dưới!

Tên lính U Châu nghiến răng nghiến lợi dùng sức chém xuống, Mông Thác đột nhiên lạnh mặt, tay vận lực vung ra hất được tay kẻ kia.

Hắn lật tay rút chủy thủ đâm vào ngực kẻ địch khiến hắn gục tại chỗ!

"Còn có kẻ nào đả thương ngài không?!" Mông Thác đưa lưng về phía ánh lửa, từ trên cao nhìn xuống với bộ mặt dữ tợn.

Trường Đình dựa lưng lên vách tường, gian nan nhìn hắn.

"Con mẹ nó, còn có kẻ nào tổn thương ngài không?!"

Đây là lần đầu tiên Trường Đình thấy Mông Thác tức giận như thế..

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)