Truyện:Thiên Kiều - Chương 025

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 025
Đường Cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Quay về đường cũ.

Qua đống cỏ khô thì rẽ phải.

Trường Đình đi trong bóng đêm, đầu gối nàng mềm nhũn, cả người nghiêng về phía trước lảo đảo.

Lòng bàn tay nàng chống lên mặt đất thô ráp và lập tức xước da.

Trong thoáng chốc cánh tay nàng bị người phía sau kéo lên, đợi nàng đứng vững Mông Thác lập tức thả tay nàng ra.

Đèn lồng lập lòe chiếu sáng, bóng hai người lúc dài lúc ngắn.

Sức lực cả người Trường Đình giống như bị rút hết, giống như bụng nàng đang chảy ra từng giọt máu nóng, ngăn không được.

Thực buồn cười, rõ ràng là nàng lấy mạng người khác nhưng chính mình lại muốn khóc cực kỳ.

Tự dưng lại thấy tủi thân và chua xót.

Nàng rất muốn khóc.

Mũi đao đâm vào da thịt, dòng máu đỏ cũng từ trong thân thể con người cuồn cuộn chảy ra.

Da thịt phàm trần mềm mại, máu nóng bỏng, con người thực yếu ớt, không phải kiên cố không gì cản phá nổi.

Trường Đình vươn tay, lòng bàn tay bị xước da thoáng hiện vài vệt máu —— chính đôi tay này vừa mới dùng chủy thủ thọc vào bụng Đới Hoàng, chúng nó còn cảm nhận được máu của tên kia uốn lượn chảy xuống.

Chính đôi tay này đã kết thúc mạng sống của một người.

Nàng giết người.

Trường Đình chỉ cảm thấy bất lực và sợ hãi tự đáy lòng, nhưng cũng đồng thời thấy giải thoát.

"Qua một hồi mỗ sẽ để chưởng quầy mang rượu trắng tới trong phòng cho cô nương."

Mông Thác đảo mắt qua bàn tay tiểu cô nương, chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn có vài chỗ xước da, ngón tay sưng lên, ngón tay út sưng như một cây củ cải nhỏ.

Hắn thấy cổ mình nghẹn lại, không nhịn được nói chậm hơn, "Lấy rượu mạnh tưới lên lòng bàn tay, làm thế hơi đau nhưng nhịn một chút là tốt, trong quân đều làm như thế."

Giọng thiếu niên trầm ổn, như làn gió nhẹ lại như con sóng nhỏ xô bờ.

Trường Đình vội vàng giấu tay vào tay áo, sau đó nhanh chóng nói: "Là do trời quá tối..."

Bởi vì quá tối nên nàng không nhìn rõ đường, nên mới ngã.

Mông Thác nhìn đèn lồng sáng rực trong tay mình nhưng không nói gì.

Một lúc sau hắn mới mở miệng, "Lần đầu tiên mỗ giết người là năm 10 tuổi, một đao là xong.

Cảm giác giết người không dễ chịu, không phải ai cũng là Diêm La Vương để có tư cách tùy ý lấy mệnh của người khác.

Cho nên trước khi ra tay giết người thì phải nghĩ xem chúng ta có tư cách ấy hay không? Có lý do gì khiến kẻ này không thể không chết ư? Nếu hắn không chết thì chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh gì?"

Đây là lần đầu tiên Trường Đình nghe Mông Thác nói nhiều như thế.

Trước giờ hắn đều ít lời, thậm chí có thể nói là vụng ăn nói.

Lời này của hắn không có trong sách vở nhưng lại có đạo lý của học giả uyên thâm khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn.

Mặt tiểu cô nương lộ ra dưới ánh sáng nhạt và tuyết mịn lóe lên cảm giác ấm áp, yên tĩnh như thời gian.

Mông Thác hạ đèn lồng xuống một chút, ánh sáng lập tức ảm đạm hơn nhiều.

Hai người chậm rãi đi về phía trước, vừa đi hắn vừa nói, "Ba điểm mấu chốt này Đới Hoành đều phạm phải.

Là huyết hải thâm thù nên Lục cô nương đương nhiên có tư cách xuống tay.

Đới Hoành là bị phạt đúng tội, nếu hắn không chết thì sẽ gây ra hậu hoạn vì thế hắn phải chết.

Nếu hắn còn sống thì Lục cô nương, mỗ, Nhạc tam gia cùng với trăm binh lính này đều sẽ gặp nguy." Giọng hắn trầm tĩnh, nhưng lại không cho người khác phản bác.

Sau khi ngừng một lát hắn trầm giọng nói, "Cho nên Lục cô nương căn bản không cần phải cảm thấy sợ hãi cái gì.

Mệnh của Đới Hoàng vốn chính là của ngài."

Phân tích của hắn rất bình tĩnh nhưng lời nói lại vẫn mang theo chút an ủi.

Cái này không hiểu sao khiến Trường Đình cảm thấy chua xót, nước mắt khó khăn lắm mới nén được lại rơi xuống.

Nàng vội cúi đầu trộm lau khóe mắt, trong lòng lặng lẽ đếm tới ba.

Nàng tự nhủ mình không thể lại dây dưa nữa, vì thế khi ngẩng đầu sắc mặt nàng đã bình tĩnh, miệng ôn nhu nói, "Đới Hoành đã chết, manh mối cũng đã bị đứt.

Lúc nãy mỗ nói không cần dựa vào tên kia cũng có thể suy đoán ra người đứng sau chuyện này không phải vì mỗ giận dữ nên mới cuồng vọng nói thế."

Manh mối chặt đứt khiến nàng không biết chân tướng, và Thạch gia cũng không biết.

Không mang Đới Hoành còn sống trở về là Mông Thác thất trách.

Mà Trường Đình đương nhiên không có khả năng lấy oán trả ơn, vì bản thân xúc động nhất thời khiến Mông Thác rơi vào tình cảnh bị người ta làm khó.

Đuôi lông mày của Mông Thác nhẹ buông, hắn "ừ" một tiếng ý bảo nàng nói tiếp.

"Lấy suy đoán của mỗ mà nói thì trong khoảng thời gian 10 ngày đó Đới Hoành có thể đi được tới đâu? Hướng đông là Hoàn Châu, hướng tây là Ung Châu, hướng nam là Ký Châu... Ký Châu là địa phận của Thạch đại nhân nên đương nhiên có thể loại trừ.

Hoàn Châu đang bị nạn úng ngập, ốc còn không mang nổi mình ốc nên cũng không có động cơ xuống tay với chúng ta.

Ung Châu có gia đình sĩ tộc, có tướng lãnh hàn môn nắm quyền, nếu bọn họ chặn giết Lục thị của Bình thành thì sẽ khiến lòng người đại loạn, đương nhiên có thể nhân cơ hội náo loạn ấy mà chia một chén canh..."

"Phía bắc thì sao?"

Mông Thác mang thần sắc tối tăm mà nhẹ giọng đánh gãy lời nàng.

Chân Trường Đình cứng đờ, nàng há miệng thở dốc sau đó chậm rãi khép lại.

Các nàng một đường đi lên phía bắc, điểm tới chính là Bình thành ở Dự Châu.

Mà từ U Châu lên hướng bắc đến Dự Châu nếu ra roi thúc ngựa không dừng thì trong 10 ngày quả là dư dả.

Dự Châu Bình thành có cái gì?

Có nhà cũ của Lục gia.

Nếu lúc đầu Mông Thác còn chưa nghĩ tới chuyện thời gian qua lại này thì một khi được Trường Đình nhắc nhở hắn đã lập tức hiểu ra.

Một người quen đọc bản đồ như hắn không thể có chuyện không biết bốn phía U Châu thông với chỗ nào.

"Hướng bắc là Dự Châu." Trường Đình nhẹ tiến nửa bước, lại nghiêng mặt nhỏ giọng gằn từng chữ, "Bình thành, Dự Châu."

Dự Châu là thiên hạ của Lục gia, triều đình phái tới một vị Thứ Sử nhưng cũng giống như câu đối treo ngày tết, mỗi năm thay một người —— không có một vị Thứ Sử nào có thể chịu đựng được quá hai năm ở Dự Châu.

Đó chính là năng lực của thế gia môn phiệt, và đương nhiên đám sĩ tộc như Lục gia sẽ không để yên cho một tên hề như Đới Hoành có thể nhảy nhót tung tăng vào Dự Châu như chỗ không người.

Nếu.

Chỉ là nếu... Nếu trong 10 ngày này Đới Hoành đã giục ngựa tới Dự Châu thì chuyện đại phòng của Lục gia bị chặn giết nhất định có liên quan tới Bình thành.

Nhất định... Có liên quan tới Lục gia...

Trường Đình trầm mặc che mắt, không nói gì.

Mông Thác cũng không mở miệng.

Đáp án giống như bị bịt kín một tầng giấy, rõ ràng chỉ cần chọc một ngón tay qua là có thể nhìn thấu bên trong.

Nhưng không ai muốn duỗi tay đâm thủng.

Bí mật này như ngọn lửa, nhìn thì hấp dẫn nhưng một khi duỗi tay sờ thì bản thân sẽ bị thiêu cháy.

Bọn họ quay lại con đường cũ, cả hai đều yên lặng đi lên cầu thang "Kẽo kẹt".

Trường Đình đi phía trước, Mông Thác cầm đèn lồng phía sau.

Đến lầu ba, Mông Thác chủ động mở miệng, "Mỗ sẽ cho người để ý người ra vào Ung Châu."

Hắn không nói tới Dự Châu, cũng không nói đến hoài nghi với nhà cũ của nàng ở Bình thành.

Cái này khiến Trường Đình đột nhiên thấy cảm kích, nàng nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói, "U Châu ngày mai ắt sẽ loạn, tay chân luống cuống thế nên cũng có khả năng Chu Thông Lệnh sẽ tự đào mồ chôn mình."

Mông Thác gật gật đầu, "U Châu cũng sẽ phái thêm người truy đuổi chúng ta." Sau đó hắn duỗi tay vào bóng đêm, lập tức có ba bốn bóng đen xuất hiện.

"Thế đạo này loạn, hai tiểu cô nương ở trong phòng khó có thể phòng bị nên ta cần có người bảo vệ, đây hoàn toàn không phải giám sát." Mông Thác trầm giọng giải thích.

Cái này Trường Đình đương nhiên có thể hiểu, nàng nửa nghiêng người đứng trước cửa khom người hành lễ tiêu chuẩn với Mông Thác, giọng mang theo chân thành nói, "... Buổi sáng mỗ còn chưa ổn định tâm tình, hơn nữa lại khó chịu vì bị người tính kế nên đã thất lễ mà trút giận lên người Mông đại nhân.

Mong đại nhân đừng để bụng."

Thấy Mông Thác mặt không biểu tình nàng than thở nghĩ thân trong thời loạn thế này chẳng ai có thể làm chính mình.

Người của Thạch gia tính toán thì đó là việc của bọn họ, Mong Thác cũng chỉ là người nhận lệnh, nếu nói tới mưu mô thì hắn cũng chẳng có vài phần can dự.

Trường Đình lại vén áo hành lễ nói, "Đường lui gian khổ ta cũng hiểu được.

Mỗ muốn trước tiên cảm tạ Mông đại nhân đã che chở chúng ta một đường này, nếu có cơ hội chắc chắn ta sẽ trả lại ngài gấp nhiều lần..."

"Đây là chức trách của ta thôi, cũng là mệnh của quan trên, không liên quan gì tới ân tình."

Mông Thác bình thản nói những lời này xong thì lập tức mang người đi tới tây sương phòng.

Sau khi hắn đi rồi Trường Đình vẫn cảm thấy buồn bực, nàng đứng trước cửa một lúc lâu mới tươi cười đẩy cửa đi vào.

Vào trong nàng thấy tiểu Trường Ninh mặc một thân áo trong bằng lụa trắng đang đứng bên song cửa chải đầu cho Hồ Ngọc Nương.

Đây là lần đầu tiên Hồ Ngọc Nương thả tóc, nghe thấy cửa mở ra thế là nàng ấy vội quay đầu nhìn.

Thấy là Trường Đình nên nàng ấy nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại có chút thẹn thùng, lắp bắp giải thích nói, "... A Ninh nói tóc ta xõa xuống thực đẹp..."

Trường Ninh thả cây lược gỗ xuống sau đó nhào đến ôm Trường Đình, ngửa đầu nhếch miệng cười lộ răng sún nói, "Chính là đẹp! Chờ đi chợ chúng ta phải mua cho A Ngọc tỷ mấy cây trâm và dây lụa thật đẹp, cài lên tóc là cực kỳ!"

Trường Đình muốn xoa đầu em gái nhưng duỗi được một nửa nàng lại rụt tay về.

Tay nàng có máu, em gái còn nhỏ nên nàng muốn cố hết sức không ảnh hưởng tới con bé..

*****

Trường Đình cong môi cười rồi nhìn về phía Hồ Ngọc Nương gật đầu nói, "A Ninh nói không sai, để xõa thế này đẹp.

Ngươi có khuôn mặt nhỏ, cằm tròn mượt mà, rất có phúc khí." Vừa nói nàng vừa thò tay vào trong túi áo khoác lấy ra một cây trâm ngọc màu xanh nhét vào tay Hồ Ngọc Nương rồi cười tủm tỉm nói, "Cái này là nương của ta cho ta, đêm ấy ta chẳng kịp mang theo cái gì, chỉ có cây trâm này còn cắm trên đầu.

Lúc đầu ta hoảng loạn chạy trốn nên chưa kịp đưa quà gặp mặt cho ngươi, ... Cái này màu sắc trong sáng, rất đẹp!"

Hồ Ngọc Nương đỏ mắt, duỗi tay nhận lấy sau đó nghĩ nghĩ rồi nói, "Ta không thể đưa bài vị của gia gia cho ngươi được..."

Trường Đình cười ha ha.

Trong căn phòng này có hai cái giường, Trường Đình ôm tiểu A Ninh một lát mà dỗ dành, đợi con bé ngủ rồi nàng mới nhẹ tay chân đi ra nói đến chuyện tối nay với Hồ Ngọc Nương, "... Kẻ chặn giết chúng ta chính là tên tổng binh kia, để hắn lại chỉ mang tai họa.

Hiện tại chúng ta chỉ có thể tin tưởng Mông Thác, ta cũng tin tưởng Nhạc lão tam chẳng qua chỉ đánh bậy bạ mà cứu được chúng ta.

Chỉ dựa vào việc Nhạc Phiên chịu một đao cứu A Ninh thì chúng ta cũng phải đối xử với bọn họ thực khách khí."

Lúc nói chuyện với Hồ Ngọc Nương nàng luôn nói một cách trực tiếp và đơn giản để nàng ấy có thể hiểu được.

Hồ Ngọc Nương nhíu mày gật gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì nên hạ giọng kiên quyết nói, "Ngươi đừng bảo ta đi Dự Châu trước nữa, tốt xấu gì thì ta còn có chút võ nghệ, nếu bọn họ không giữ đạo nghĩa thì chúng ta cũng có thể chạy."

Trường Đình vừa cười vừa gật đầu nói, "Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng.

Ba người chúng ta cứ đi cùng nhau thôi."

"Cái kia... Người kia... Đã chết hả?" Hồ Ngọc Nương nhỏ giọng hỏi.

Trường Đình nhẹ nhàng gật đầu đáp, "Đã chết." Nàng cố nén cảm giác ghê tởm sau đó vươn tay ra cho Hồ Ngọc Nương xem, "Ngươi xem, đầu ngón tay ta dính máu của kẻ nọ đó.

Hắn giết song thân của ta, cũng không biết hắn có nghĩ tới một ngày sẽ chết dưới tay ta hay không."

Tiểu cô nương mang sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.

Ngay cả với ba kẻ vô lại định giở trò xấu với bọn họ nàng còn để lại một đường sống, không bức bọn chúng vào đường chết...

Hồ Ngọc Nương duỗi tay ôm lấy cánh tay Trường Đình, buồn bã nói, "Không có việc gì, coi như giết một coi sói hung ác mà thôi.

Ngươi không giết nó thì nó sẽ ăn thịt ngươi.

Không ai có lỗi với ai hết, gia gia nói thiện ác trên đời này cũng không phải chuyện ai uất ức hơn, không phải ngươi sống nghẹn khuất, nhận hết thiệt thòi thì ngươi mới là người lương thiện.

Không sao đâu, lần sau còn có chuyện này thì cứ để ta làm, dù sao ta cũng quen giết động vật rồi..."

Hắc, đường này nàng nhàn rồi, cô nương này phóng hỏa giết người đều làm được nè!

Trường Đình dang tay ôm Hồ Ngọc Nương, giọng vui mừng "Ai" một tiếng!"

Lại qua một lát, chưởng quầy cho một bình rượu trắng nhỏ tới.

Ông ta còn cầm theo một lọ thuốc bột và tỉ mỉ dặn, "... Trước tiên ngài rửa lòng bàn tay bằng rượu trắng, đừng để ngón tay bị nứt da dính rượu, sẽ đau lắm đó! Chờ lòng bàn tay không quá đau nữa ngài rắc thuốc bột này lên chỗ bị nứt da, vừa tiêu sưng lại ngăn ngứa.

Chỉ cần ngài thường xuyên dùng trong một tuần thì trên tay sẽ không để lại sẹo, sang năm sẽ không bị nứt da nữa."

Trường Đình mở bình thuốc ra ngửi thì thấy mùi đương quy nồng đậm, trộn lẫn trong đó là long não và xạ hương.

Một bình thuốc nhỏ này rất quý đó.

Rượu rót lên chỗ bị xước da đau tới độ Trường Đình đổ mồ hôi lạnh, Hồ Ngọc Nương đau lòng nói, "Ngươi kêu ra đi, như thế sẽ tốt hơn đó."

Trường Đình vừa lắc đầu vừa cười tủm tỉm mà nhẹ nhàng nói.

"... Ta có thể chịu được, cũng không quá đau, lập tức là qua rồi.

Ta mà kêu gào thì sẽ khiến mọi người chê cười."

Hai người làm xong việc thì tắt đèn, lòng Trường Đình trầm xuống giống một quả cân, nặng trĩu khiến người ta không thở nổi.

Dự Châu... Bình thành... nhà cũ của Lục gia...

Trường Đình vừa nhắm mắt thì trong bóng tối đã hiện ra bóng dáng một khuôn mặt: Thanh tuấn, đĩnh bạt, trầm mặc, ôn hòa... Giống hệt vẻ đẹp như trích tiên của Lục Xước nhưng lại dính khôn khéo lõi đời của thế tục hồng trần.

"A Kiều ——" Người nọ hé miệng cười rồi nhìn nàng cất giọng trong trẻo gọi.

Trường Đình tức khắc thấy toàn thân nổi da gà, nàng thở hổn hển mở bừng mắt.

Nàng quay đầu nhìn song cửa lại thấy trời đã tờ mờ sáng, ánh sáng le lói chiếu qua song cửa sổ đậu trên sàn nhà.

Nàng đang hoảng hốt thì nghe thấy tiếng gõ cửa, có giọng nữ vang lên, người nọ nói tiếng phổ thông không quá thuần thục nhưng vẫn có thể hiểu rõ: "Nô tỳ có thể đẩy cửa vào không? Ba vị cô nương nên thức dậy rồi, cơm sáng đã chuẩn bị xong."

Người này tuổi còn trẻ, không giống chưởng quầy của dịch quán.

Tiểu Trường Ninh đang ngủ ngon lành, Trường Đình thì cào tóc hai cái sau đó đi giày, mặc áo khoác hắng giọng hỏi, "Ngươi là ai?"

Người bên ngoài đáp, "Nô tỳ được mua tới hầu hạ ba vị cô nương, Nhạc lão gia để nô tỳ tới hầu hạ các vị."

Trường Đình hé miệng, một tay kéo cửa thấy bên ngoài có một vị cô nương mặt tròn tròn trắng trắng.

Nàng này cùng lắm thì tầm 15, 16 tuổi, cả người nhỏ gầy không thể so được với Hồ Ngọc Nương, biểu cảm trên mặt lại rất rụt rè, cứ cúi đầu giống như trên mặt đất có tiền mà không ai thèm nhặt ấy.

Tay nàng ta cầm một cái hộp, trên đó có buộc vải xanh.

"Cái này, óe..." Hồ Ngọc Nương có lẽ đã nghe thấy động tĩnh ngoài này nên vác nguyên quả đầu bù tóc rối mà ngáp dài đi ra ngoài, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ buồn ngủ nhập nhèm.

Trường Đình ngẩng đầu nói, "Mông đại nhân chuẩn bị, nói là tới hầu hạ chúng ta." Sau đó nàng bình tĩnh đánh giá nàng kia: xiêm y tuy bị sờn nhưng không dính bùn đất, cũng coi như sạch sẽ.

Vì nàng ta cúi đầu nên nàng không nhìn được ánh mắt, vì thế nàng nhẹ giọng nói, "Ngẩng đầu lên."

Vị cô nương kia nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu, nàng ta có đôi mắt trong trẻo, mặt mày thanh tú, hẳn là người an phận.

Trường Đình cũng yên lòng một nửa, nàng nắm chặt vạt áo rồi xoay người đi vào cầm lược gỗ trên giá đưa cho Hồ Ngọc Nương ý bảo nàng ấy sửa sang lại đầu tóc một chút.

Hồ Ngọc Nương lung tung gãi gãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vị cô nương kia, cực kỳ tò mò hỏi liên tục, "Ngươi tên là gì? Từ đâu tới? Bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi sẽ đi theo chúng ta hay sẽ ở lại đây?"

Trường Đình đi vào trong giúp tiểu A Ninh rửa mặt, mặc quần áo và nghe vị cô nương kia yếu ớt đáp: "Nô tỳ tên là Mãn Tú, là người U Châu, vì trong nhà gặp khó khăn, phụ thân thiếu nợ bạc bị người ta đuổi giết nên nô tỳ trốn từ trong thành ra đây... Năm nay nô tỳ quá 17, Nhạc lão gia mua nô tỳ thì đương nhiên nô tỳ sẽ đi theo mọi người..."

Trong thế đạo này ai cũng có thể bịa ra thân thế cho mình.

Người này 17 tuổi, bây giờ đã là mùa đông, vậy năm sau sẽ là 18...

Trường Đình dắt tiểu Trường Ninh ra ngoài, ôn nhu hỏi, "17, 18 tuổi mà ngươi còn chưa đính hôn gả chồng ư?"

Mãn Tú chém đinh chặt sắt lắc đầu nói, "Phụ thân nô tỳ đã qua đời, nô tỳ không trượng phu không nhi tử, tự mình làm chủ bản thân, trên giấy bán thân cũng là nô tỳ tự lăn tay, không có liên lụy gì hết."

Theo thời thế hiện giờ thì đoàn người bọn họ chia làm hai: quân chủ lực mấy trăm người sẽ đi đường ngoại thành để phân tán lực chú ý của Chu Thông Lệnh, những người còn lại sẽ cải trang đi vào thành U Châu.

Mà muốn vào thành thì người mang theo không thể có liên lụy, nếu không một khi có vấn đề sẽ rút dây động rừng.

Trường Đình gật gật đầu.

Người là do Nhạc lão tam ra mặt mua nhưng theo cá tính của Mông Thác thì nhất định hắn sẽ để ý, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Mãn Tú vừa thấy Trường Đình gật đầu đã vội đặt hộp gỗ trên tay lên bàn, mặt kính cẩn nói, "... Nhạc lão gia nói đây là chuẩn bị cho ba vị cô nương mặc..."

Hồ Ngọc Nương mở ra nhìn sau đó chép chép miệng, tay cầm một kiện xiêm y trong đó rồi đưa tới trước mặt Trường Đình, "Nhạc tam gia đúng là chịu bỏ tiền... Màu sắc này, còn có chất vải đúng là thứ đời này ta chưa thấy bao giờ... Một đêm đã làm được vài thứ này... Chậc chậc chậc..."

Đây là gấm xen lẫn tơ vàng, cả ba bộ đều là áo ngắn, hình thức tương đương, hoa văn cũng tương tự.

Có lẽ xiêm y đưa tới cho Thanh Sao cũng là cái dạng này.

Trường Đình hiểu bọn họ muốn vào nội thành thế nào —— đội quân của Đới Hoành đã bị tiêu diệt toàn bộ, không một ai chạy thoát vì thế đương nhiên sẽ không có ai về U Châu báo tin được.

Chu Thông Lệnh sẽ không biết các nàng đi theo một đoàn xe và bên người còn có hai vị cô nương lai lịch không rõ ràng.

Đây chính là chạy đua thời gian.

Trong thành U Châu hẳn đang nghiêm túc canh chừng, nhưng bọn chúng chỉ tìm hai vị tiểu cô nương sĩ tộc trắng nõn sạch sẽ mà thôi.

Lúc này có những bốn vị cô nương trộn lẫn với nhau, lại có thân phận khuê nữ của hiệu buôn giàu có thì hẳn có thể dễ dàng lừa gạt đi qua.

Chờ ba người Trường Đình thay quần áo xong xuống lầu thì Nhạc lão tam đã lên ngựa đứng đằng trước, phía sau là hai cái xe ngựa..

*****

Mông Thác và Nhạc Phiên chưa lên ngựa mà đang nghiêng người đứng thẳng ở một bên nói cái gì đó.

Hai người đã đổi trang phục, mặc trường bào to rộng, lấy trâm gỗ búi tóc.

Vóc người Mông Thác vốn hơi cao hơn, Nhạc Phiên thì có vết thương sau lưng chưa khỏi nên sống lưng cũng không thẳng lắm vì vậy Mông Thác hơi phải cúi người xuống để nói chuyện với hắn.

Người trầm mặc ít lời thường có tâm tư trong sáng, còn kẻ nói năng tri kỷ lại thường khẩu phật tâm xà.

Trường Đình gật đầu rồi ôn nhu hỏi thăm hai người, "... Cảm tạ Mông đại nhân đã đưa Mãn Tú tới hầu hạ chúng ta nhưng một đường này vốn đã có nhiều bất tiện, nếu lại nhiều thêm mấy người thì khó tránh khỏi có chút ..."

Nàng còn chưa kịp nói "phiền phức" thì Mông Thác đã mở miệng nhàn nhạt nói, "Lục cô nương không cần lo lắng." Ánh mắt hắn cũng không nhìn nàng mà nhìn Mãn Tú sau lưng nàng một cái sau đó mới nói tiếp, "Tác dụng của nàng ta cũng không phải chỉ để hầu hạ, cô nương đừng nghĩ nhiều."

Tên này nói chuyện quá mức nghẹn họng.

Nhạc Phiên miệng độc, một khi đã nói thì sẽ khiến người khác xấu hổ và giận dữ còn Mông Thác là... Ừ... Trường Đình không hình dung ra nổi.

Dù sao giống như nàng còn chưa nói ra đã bị người ta chặn họng lại, nhưng lại không thể phản bác chút nào.

Trước giờ nàng chưa từng gặp ai như hắn.

Nàng không cười nữa, chỉ nhẹ "À" một tiếng rồi nói, "Vậy thì tốt, ta tưởng Mông đại nhân ưu ái quá mức nên trong lòng có chút sợ hãi." Nói xong nàng dắt Trường Ninh xoay người lên ngựa.

"Lục cô nương ——"

Mông Thác ở phía sau cất giọng gọi nhưng sau đó hắn lại nghĩ nghĩ, chắp tay sau lưng trầm giọng ngắn gọn giải thích, "Chúng ta đang dìu già dắt trẻ tiến vào nội thành, có vài người thoạt nhìn lại không giống người thường vì thế chúng ta không thể lấy thân phận người bình thường được, sẽ quá mức gây chú ý.

Trên con đường tiến vào thành nếu chúng ta lấy thân phận một đoàn tiểu thương thì việc mang theo bốn nữ tử cũng không ổn.

Vậy không bằng chúng ta giả làm gia đình một vị chưởng quầy cùng gia quyến đến U Châu.

Dù là thăm người thân hay dời lên phía bắc đều được, cớ dễ tìm, cũng coi như thuận theo thời thế, không khiến kẻ khác tìm ra hiềm nghi."

Thời cuộc rung chuyển, toàn gia đình dời đến nương nhờ họ hàng quả thực là lý do phổ biến của mọi người hiện tại.

Bọn họ đều muốn bảo vệ tài vật và tính mệnh, còn lý do kiểu như lá rụng về cội, rồi tình cảm quê cha đất tổ gì đó cũng chỉ là lý thuyết suông thôi.

Cơm còn không đủ no thì nói gì tới tình cảm.

Mà những nhà phú quý sẽ không mang theo toàn bộ nô bộc bên mình, việc chỉ mang theo một hai người hầu đi để giúp đỡ việc vặt là bình thường.

Rốt cuộc thì ở Đại Tấn này có mấy nhà có thể mang theo nhiều người với thanh thế khoa trương được như Lục gia.

Cho nên Mãn Tú còn có một tác dụng chứng nhận thân phận của bọn họ —— không phải nhà giàu có nhưng bọn họ cũng có chút của cải, coi như tiểu thương đứng đắn.

Trường Đình nghe hiểu nên cũng xoay người nhẹ nhàng nhìn Mông Thác một cái.

Vóc dáng hắn rõ ràng, nắng sớm rơi trên mặt hắn, con ngươi không giống người Đại Tấn kia mang màu đồng rất sâu.

Ánh mắt hắn rất trầm, cảm xúc cũng không lộ ra ngoài.

Trường Đình hé miệng, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói với hắn, "Nếu sau này có sắp xếp khác thì mỗ hy vọng Mông đại nhân có thể thẳng thắn nói cho mỗ biết để tránh hai bên ngờ vực lung tung như thế này —— dù sao chúng ta cũng phải cùng đồng hành với nhau hơn 10 ngày nữa.

Ví dụ như lai lịch, tuổi tác và quá khứ của Mãn Tú, cái này mỗ đều muốn biết.

Mỗ tin tưởng Mông đại nhân đều đã tìm hiểu rõ ràng mới dám yên tâm dùng người nhưng rốt cuộc nàng ta sẽ ở cùng chúng ta sớm chiều, nếu Mông đại nhân có thể báo cho chúng ta trước một tiếng thì tốt quá.

Làm gì phải mang theo tư thế mạnh mẽ áp đặt tới gõ cửa đột ngột lúc sáng sớm chứ?"

Trường Đình nói rất nhẹ nhàng, chỉ có vài người gần đó nghe thấy.

Hồ Ngọc Nương đứng phía sau lôi kéo góc áo nàng, Nhạc Phiên lại dần dần ngoác miệng ra cười.

Lúc nàng cho rằng Mông Thác sẽ không đáp lại thì hắn lại đổi roi ngựa từ tay trái sang tay phải, dưới sự kinh ngạc của nàng hắn không hề có chút khó chịu nào thấp giọng đáp "được.

Một chữ này vừa xong thì hắn đã xoay người đi mất.

Tiếng sừng trâu vang lên, đoàn xe bắt đầu di chuyển.

Ba nam nhân cưỡi ngựa phía trước, đằng sau có hai chiếc xe ngựa, một lớn một nhỏ: Trường Đình, Ngọc Nương, Trường Ninh và Mãn Tú ngồi một xe, một mình Thanh Sao đơn độc ngồi một xe.

Trường Đình ngồi ổn định sau đó bình tĩnh nhìn sắp xếp trong xe này.

Mãn Tú thì nơm nớp lo sợ mà ngồi quỳ ở một bên, cả người cứng ngắc không dám ngẩng đầu liếc nhìn Trường Đình.

Nàng ta còn đang hãi hùng thì nghe thấy vị cô nương xinh đẹp này ôn nhu nhẹ giọng gọi tên mình.

Nàng ta run rẩy vội ngẩng đầu.

"Có thể đưa ấm trà cho ta không?"

Mãn Tú vội cúi đầu, chân tay lóng ngóng run rẩy cung kính rót một chén trà nhỏ đưa qua.

Trong lúc ấy vì run quá nên nắp ấm trà va chạm "Keng keng keng ——" liên hồi.

Lúc đưa chén trà qua nàng ta giơ cao đến ngang mày Trường Đình.

Trường Đình thở dài, nàng muốn tỏ rõ thái độ và lập trường với Mông Thác nhưng lại khiến cô nương này sợ quá mức.

Nàng than thầm, duỗi tay đón lấy chén trà thấy nước còn bốc khói, nước bị rót quá đầy, suýt nữa thì tràn ra ngoài, lại nóng đến độ không thể uống ngay được.

Vì thế nàng đặt chén trà qua một bên, vừa cười vừa ôn nhu nói, "Nước chỉ cần rót tám phần là được, cái này ngươi nhớ kỹ.

Chuyện hôm nay chúng ta huề nhau nhé."

Mãn Tú đứng ngồi không yên, nhanh chóng gật đầu.

"Ta bực Mông đại nhân không chịu báo trước khiến ta trở tay không kịp.

Ta chưa chuẩn bị lễ thưởng, cũng chưa cả kịp chải đầu chỉnh trang để đón ngươi.

Như thế là không thỏa đáng." Trường Đình giãn mày cười nói, "Ta cũng không cáu với ngươi, yên tâm đi." Nàng ngừng một lát rồi lại nói, "Trong thế đạo này muốn kiếm đủ cơm ăn là việc không dễ dàng, ngươi hiện tại đi theo chúng ta thì chúng ta sẽ cố quan tâm đến ngươi, cũng hy vọng Mãn Tú thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ đi nhầm bước nào làm ảnh hưởng đến quan hệ chủ tớ của chúng ta."

Lời khó nghe phải nói trước mới tốt.

Mãn Tú quy củ gác tay lên đầu gối, gật đầu như đảo tỏi.

Sau đó nàng ta nghĩ nghĩ rồi cuốn ống tay áo lên mà lại rót một chén trà nhỏ kính cẩn đưa tới trước mặt Trường Đình.

Trường Đình vừa thấy đã vừa lòng, nước chỉ đổ tám phần, không hề tràn ra ngoài.

Người này nhìn qua rất thành thật nhưng lại là người nhanh nhẹn, hiểu rõ tình thế.

Nói cách khác thì nàng ta là người hiểu chuyện.

Nhưng đó là yêu cầu cơ bản khi Lục gia chọn người, trong Tề Quốc Công phủ ở kinh đô Kiến Khang, ngay cả nha đầu nhóm bếp cũng phải biết xem xét, nghe ngóng tình huống, phải có con mắt và sự nhạy bén khiến kẻ khác không thể lợi dụng được.

So với hiểu chuyện thì trung thành và tận tâm càng quan trọng hơn.

Chính vì thế mà dù Trần Ẩu không thông minh và khôn khéo như Bách Tước nhưng trong lòng Trường Đình bà ấy vĩnh viễn là người quan trọng.

Đó là vì nàng hiểu Trần Ẩu có thể vì nàng mà hy sinh tính mạng...

Nhớ đến chuyện xưa, mới chỉ qua hơn 10 ngày nhưng Trường Đình lại hoảng hốt như đã qua cả đời.

Thời gian như bóng câu qua cửa, như mây bay nước chảy.

Hồ Ngọc Nương không hiểu những cái này, nàng ấy chỉ theo bản năng cố nén xúc động muốn ngăn nàng khó dễ Mãn Tú.

Nàng ấy ôm lấy vai Trường Đình, lòng vẫn sợ hãi nói, "Ngươi nói xem bình thường tính tình ngươi tốt như vậy, nói chuyện cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng, sao cứ thích đối đầu với Mông đại nhân thế... Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu..."

Trường Đình cầm tay Hồ Ngọc Nương hé miệng cười.

Cúi đầu ư?

Nàng không cúi đầu.

Một khi cúi đầu thì bản thân sẽ thấp hơn kẻ khác, người ta sẽ thuận nước mà cưỡi đầu cưỡi cổ ngươi.

Bọn họ duỗi tay cứu giúp nàng rất cảm kích, nàng có tiềm lực đủ để trả lại cho bọn họ thế nên những người này không thể ỷ vào ân tình mà hành động không cố kỵ.

Trong tình huống hai bên đều không hiểu tình hình cho lắm thì Trường Đình vẫn luôn phòng bị.

Mông Thác cũng không hề hỏi ý kiến nàng đã nhét người cho nàng, thậm chí hắn còn không giải thích, vậy khác nào coi khinh, ngó lơ nàng đâu? Nếu nàng cho rằng Mãn Tú là quân cờ Mông Thác đặt ở bên người để giám thị bọn họ thì sao? Thậm chí nàng có thể cho rằng lòng hắn mang ý xấu, có mưu toan khác thì sao?

Dùng người phải hiểu tận gốc rễ, đây là thói quen của sĩ tộc.

Huống chi đã chẳng còn ai bảo vệ nàng, vì thế bản thân nàng phải cảnh giác.

Mọi người phải ở chung với nhau nhiều ngày như thế, nếu không hiểu biết lẫn nhau thì vì sao không dứt khoát quăng mọi việc ra mà bàn cho rõ ràng? Nếu là ý tốt thì đương nhiên nàng sẽ cảm kích và không nghi ngờ nữa.

Quan hệ giữa người với người sẽ vì những nghi kỵ kia mà bị kéo ra càng lúc càng xa, như thế cũng không tốt với hành trình phía trước.

Ít nhất nàng cần tỏ thái độ, huống chi nàng cũng không muốn trở thành liên lụy.

Đây cũng là những điều cha dạy nàng.

Xe ngựa "Kẽo kẹt" đi về phía trước, trong xe trải thảm nhung, đốt lò sưởi, có ba cái bàn nhỏ, bên trên theo thứ tự có sách cổ và du ký.

Bố trí rất tinh tế.

Trường Ninh lẳng lặng ôm sách đọc, sau đó lại ghé vào trên đùi Trường Đình mà ngủ.

Hồ Ngọc Nương cũng mơ màng sắp ngủ, Mãn Tú thì căng thẳng không buông.

Lúc này Trường Đình câu được câu không mà nói chuyện phiếm với nàng ta, từ cuộc sống ở U Châu, đến người nhà rồi hành trình nàng ta lăn lê bò lết trốn từ trong thành tới đây.

Lúc nói chuyện giọng nàng mềm nhẹ, Mãn Tú cũng vì thế mà dần thả lỏng hơn.

Đợi tới khi chuẩn bị dùng cơm trưa thì Mãn Tú đã trôi chảy gọi Trường Đình là đại cô nương, "... Hôm qua ấn dấu tay lên khế ước bán mình nô tỳ còn sợ Nhạc tam gia đổi ý nên ấn rất nhanh! Nhạc tam gia chỉ cười không nói gì.

Gia chủ có tiền có lương nên cuộc sống sẽ không khổ, lúc này bán mình làm nô ít nhất còn có cơm ăn, cũng không đến mức đói chết hoặc lạnh chết! Sáng sớm hôm nay thấy đại cô nương, A Ngọc cô nương và nhị cô nương là nô tỳ lập tức cảm thấy bán mình là đúng —— ít nhất cũng là hầu hạ cô nương gia!"

"Lúc đầu ngươi tưởng mình sẽ hầu hạ ai?"

"Nhạc tam gia! Lúc đầu nô tỳ sợ lắm, cứ nghĩ bản thân rơi vào ổ lưu manh.

Có lão gia nhà ai không tìm gã sai vặt mà tìm nha hoàn để hầu hạ chứ? Nhưng Nhạc tam gia nhìn không giống người xấu, vị thiếu gia đi bên cạnh ông ấy cũng không giống người xấu, sau khi cân nhắc một hồi nô tỳ lập tức ấn dấu tay."

Trường Đình cong môi cười hỏi, "Ký khế ước mấy năm?"

Mãn Tú lắc đầu đáp, "Nô tỳ không biết chữ, Nhạc tam gia chỉ nói là ba năm."

Trường Đình nhẹ gật đầu, chỉ ký ba năm cũng coi như hiếm thấy.

Nhưng nghĩ lại thì bọn họ cũng chỉ cần người trong lúc này nên chẳng cần ký dài làm gì.

Sau khi tìm hiểu ngọn nguồn gốc rễ của Mãn Tú rồi nàng mới hoàn toàn buông lỏng.

Cả quãng đường này bọn họ hoàn toàn không nghỉ ngơi, mấy tiểu cô nương đều thoải mái ngồi trên xe.

Trường Đình vén mành nhìn ra ngoài thấy Nhạc lão tam và Mông Thác cưỡi ngựa từ sáng đến tối nhưng lưng vẫn thẳng tắp, không hề thay đổi.

Chỉ có Nhạc Phiên vì bị thương ở lưng nên có chút không chịu nổi.

Vậy mà Nhạc lão tam lại không hề lên tiếng cho phép hắn lên xe ngựa nghỉ một chút.

Cái này rất giống tác phong Lục Xước đối xử với Lục Trường Anh.

Không phải bọn họ không thương con mà là không thể đau lòng.

Buổi tối đoàn người ngừng hai canh giờ để nghỉ ngơi, sau đó lại ra roi thúc ngựa đi về phía trước, vừa kịp đuổi tới lúc cổng thành U Châu mở cửa sáng ngày hôm sau.

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)