Truyện:Thiên Kiều - Chương 156

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 156
Tuồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong thư này Trường Đình nhất định sẽ viết.

Còn viết thế nào thì do nàng. Nói thật, nếu không phải Thạch Khoát tính kế thì nàng rất nguyện ý để Lục Trường Anh mang theo Lục gia trở về. Rốt cuộc thì Bình thành cách người Hồ quá gần, lúc trước Thạch gia quân ở Ký Châu bọn họ còn cảm thấy viện binh có thể tới bất kỳ lúc nào. Hiện tại đại quân của Thạch gia đã nhào về Kiến Khang, thế lực khác đều tìm được liên minh với thực lực phong phú, nếu Lục Trường Anh còn cố thủ Bình thành thì quả thực là mạo hiểm.

Nhưng ta muốn tới là một chuyện, ngươi bức ta tới lại là một chuyện khác.

Ở trong mắt Trường Đình thì việc Thạch Khoát mời Lục Trường Anh tới đây mang ý mệnh lệnh nhiều hơn yêu cầu. Giống như hắn ỷ vào cục diện thế nào cũng thắng lợi mà tự cao cho rằng có thể nhắc tới anh nàng mà không cần sợ hãi —— từ khi biết Thanh Sao chính là viên trân châu Thạch Khoát giấu ở nội viện thì Trường Đình có chút sợ vị nhị ca này. Trong lòng nàng luôn tồn tại cảnh giác với hắn.

Trong thư Trường Đình chỉ viết "Kiến Khang vẫn như cũ, Lục trạch vẫn an ổn, Kính Viên ở phía đông Lục trạch, ngày thường có thể thấy một cành hoa đào vượt tường bay sang vô cùng thích ý. Nếu huynh đến Kiến Khang có thể xử lý nhà cũ, sửa sang cây cỏ, hoặc trồng thêm hoa cỏ, đây chính là phúc trạch trong nhà."

Tiểu A Ninh xem xong lại nghĩ nghĩ và cầm lấy bút thêm vào mấy chữ, "Nói chung là a tỷ rất nhớ huynh, muốn huynh về."

Thạch Khoát thật sự là kẻ giỏi xoay chuyển lòng người, Trường Đình hiểu đây là việc hắn muốn nàng làm, nhưng nàng cũng chẳng có lý do gì không làm như thế. Trong lòng vừa tức vừa nghẹn.

Nói là ân tình cũng cảm thấy xin lỗi người ta.

Có điều trong lần uống rượu này Thạch Sấm lại khiến Trường Đình phải nhìn với con mắt khác. Tiểu tử này là người rất thành thật, đôn hậu bằng phẳng, có một loại chưa nhiễm bụi trần. Nhưng đồng thời nàng cũng nhớ lại lúc trước hắn vung tay lên là có thể chém một loạt địch, là quân nhân tàn khốc máu lạnh. Hai bên đối lập khiến nàng cảm thấy tiểu lang quân này khá tốt, vừa đáng tin lại không hèn, chỉ tiếc hắn họ Thạch.

Thư gửi ra ngoài không tới nửa tháng đã có hồi âm.

Trường Đình vừa mở thư ra đọc thì nhất thời vui mừng khôn xiết, gần như muốn nhảy dựng lên. Chữ viết trong thư như nước chảy mây trôi, là tự tay Lục Trường Anh viết. Thư là Mông Thác lấy về, lúc ấy còn chưa bị bóc ra.

Trường Đình dựa vào trên giường xem, Mông Thác thì ở bên cạnh xoa vai cho nàng, đồng thời cũng dán tới nhìn và trầm giọng nói, "... Chờ anh vợ tới gần ta sẽ để 3000 người lúc trước huynh ấy gửi gắm trong Thạch gia quân đi đón, tiện đường ta trả cho huynh ấy luôn." Hắn ngừng một lát cuối cùng vẫn không nhịn được, "Lục gia quân đúng là cần được thao luyện lại, Tiểu Tần tướng quân là vị tướng tài, giỏi hành quân đánh giặc nhưng binh sĩ dưới trướng lại an nhàn thoải mái lâu quá rồi. Ta thấy nếu ném bọn họ trong Thạch gia quân thì sẽ bị luyện tới độ không còn thừa miếng xương nào."

Lục Trường Anh quyết định về Kiến Khang.

Trường Đình thở ra một hơi, cảm giác trần ai lạc định.

Nàng vừa cười vừa đọc thư nhanh như gió rồi gấp thư lại nói, "Sĩ gia mà có được binh tướng có thực lực thì cũng không an ổn được." (Hãy đọc thử Lấy thân nuôi rồng của trang Rừng Hổ Phách) Sau đó nàng hơi căm giận bất bình mà nhét thư vào ngực Mông Thác nói, "Hiện tại Nhị ca có thể tới trước mặt Thứ Sử tranh thể diện rồi, nhân tình trong này chàng nhớ bảo huynh ấy ghi rõ."

Đây không phải vì Trường Đình con buôn tính toán chi li. Chẳng qua ấn tượng của Thạch Khoát ở trong mắt nàng là người quá khôn khéo và biết tính kế, có thể tranh một phân nhân tình thì nàng cũng phải tranh.

Bên kia Bình thành vội vàng thu dọn đồ vật để ngóc đầu trở lại thì bên này Kiến Khang cũng thay đổi triều đại, người đến người đi, trong dinh thự của Thạch gia buộc lụa đỏ thẫm, treo đèn lồng đỏ thẫm —— Thạch Mãnh đã định ra triều đại mới tên là Đại Yến, lấy ngày 16 là ngày tốt để dời tới Chiêu Hòa Điện. Dữu thị được phong làm Hoàng Hậu, đám thiếp thất trong nội trạch được phong phi phong tần.

Giang sơn chưa nhất thống, Thạch Mãnh liều lĩnh như thế chẳng qua là để tránh vết xe đổ lúc trước, nhanh chóng định ra một phần nhạc dạo cho giang sơn này mà thôi.

Đại Yến đã lập, Thạch Mãnh xưng đế, Dữu thị phong hậu, Chiêu Hòa Điện đã có chủ. Hiện tại giang sơn rơi vào tay kẻ thất phu, cái này đại khái chính là điều đám sĩ tộc tâm cao khí ngạo chưa bao giờ nghĩ tới. Hiện tại ván đã đóng thuyền, vậy việc phải làm thế nào cũng là chuyện đáng quan tâm. Thái độ của sĩ tộc tuy không quá tốt, nhưng vẫn luôn giữ lập trường "lão tử không quan tâm ai xưng đế, dù sao ta cũng là lớn nhất". Tư tưởng trung tâm này thống nhất quần thể sĩ tộc, bọn họ vì thế cũng sẽ không đưa ra ý kiến phản đối một kẻ xuất thân thấp kém lên làm hoàng đế. Nhưng có một điều có thể xác định —— điều duy nhất Thạch gia khiến sĩ tộc vừa lòng chính là quan hệ thông gia của bọn họ đều là người xuất thân sĩ tộc thế gia, thậm chí trong đó còn có hai nhà Thôi và Lục. Về điểm này có lẽ sẽ khiến bọn họ hài lòng ở trình độ nhất định về Thạch gia.

Trường Đình rất hiểu kỳ thật Thạch Mãnh cũng không quá để ý tới thái độ của sĩ tộc, nhưng nàng cũng không cho rằng ông ta có can đảm bày ra thái độ ác cảm với sĩ tộc ngay khi triều đại mới đổi, còn chưa ổn định.

Cho nên Thạch Mãnh vẫn có hành động lung lạc sĩ tộc.

Ví dụ như...

"Nếu Trường Anh thế chất đã quyết định dời đến Kiến Khang thì để Nhạc lão tam mang một vạn người đi đón, 5000 thiết kỵ, 5000 bộ binh. Bọn họ cần phải hành quân ngày đêm, đuổi kịp trước khi Trường Anh ra khỏi Ký Châu để cùng hội họp. Phải làm mọi giá đảm bảo an toàn cho Lục gia." Thạch Mãnh trầm giọng mở miệng, sau khi ngừng lại một chút ông ta mới thoáng nhìn và dùng thần sắc lạnh thấu xương nói, "Đừng để xảy ra chuyện tập kích ban đêm như lần chúng ta dời tới Kiến Khang. Nhớ phải đảm bảo an toàn cho Chân Định đại trưởng công chúa, vợ chồng Trường Anh, nếu có sơ xuất thì toàn quân mang đầu về gặp ta!"

Không khí trong bữa tiệc lập tức run lên, nữ quyến không tự chủ nhìn về phía Trường Đình, các nam nhân có quân hàm thì không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

Thân quyến ngồi trong phòng bên, đây là bữa tiệc tụ hội cuối cùng của Thạch gia trước khi Thạch Mãnh rời đến Chiêu Hòa Điện, đồng thời cũng là lần tụ họp đầu tiên ở Kiến Khang.

Thạch Mãnh và Dữu thị, ba đứa con trai và con dâu, một đứa con gái, một đứa cháu ngoại trai cùng vợ đều ngồi trên một cái bàn lớn. Thạch Mãnh ngồi ghế chủ vị, Dữu thị ở bên tay trái, Thạch Mẫn bên phải tay, Trường Đình và Mông Thác ngồi bên tay phải Thạch lão nhị. Còn những người khác của Thạch gia thì ngồi ba bàn khác. Dữu Tam cô nương còn chưa vào cửa nên đương nhiên cùng em gái ngồi chung với Thạch Uyển. Ngọc Nương bị tách ra ngồi cùng mấy thứ nữ của Thạch Mãnh. Theo vị trí này thì Ngọc Nương còn có vị trí cao hơn so với Dữu Tam cô nương và Thạch Uyển.

Lúc này Thạch Mãnh đề cập tới Lục gia, thế là Mông Thác nâng chén kính rượu, "Thần thay nội tử cảm tạ Thánh nhân, Thánh nhân anh minh!"

Mọi người ở Thạch gia đều đã gọi Thạch Mãnh là Thánh nhân. Thánh nhân chính là chỉ kẻ ngồi trong Chiêu Hòa Điện, thâu tóm thiên hạ, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm gì.

Còn chưa đội mũ miện đã gọi một tiếng như thế có sớm quá không?

*****

Nhưng cái này không thể bằng việc Thạch Mãnh vui vẻ.

Trước mặt nhiều người ông ta vừa nghe hai chữ "Thánh nhân" thì cực kỳ vui mừng mà nâng chén đáp lại Mông Thác. Thạch Mẫn thuận thế nâng chén đứng dậy, hô to vạn tuế."Triều đại mới ra đời, Thanh nhân lại vào Chiêu Hòa Điện, quả thật là may mắn của vạn dân, là phúc của muôn người!"

Theo đó mọi người trong sảnh đều hòa nhịp, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Trường Đình uống một ngụm rượu, kỳ thực trong lòng không có cảm tưởng gì, à, ngoại trừ việc anh trai sắp quay lại khiến lòng nàng vui mừng thì chuyện khác nàng chẳng quan tâm. Còn Thạch Mãnh đăng cơ khi nào? Lấy hình thức nào để đăng cơ? Thái độ đối với sĩ tộc và Mông Thác sau khi đăng cơ là gì? Nàng cũng không quá để ý tới những điều này — nàng luôn tin tưởng Thạch Mãnh sẽ đăng cơ, Thạch gia sẽ là kẻ có thể cười cuối cùng vì thế sẽ không sợ hãi hay thấp thỏm. Còn những vấn đề kia đương nhiên chẳng tới lượt nàng lo, hoặc nói đúng ra thì lo cũng chẳng được tích sự gì. Ngoài tự tìm phiền não thì nàng không nhìn ra được chút ý nghĩa nào hết.

Thạch Mãnh uống một hơi cạn sạch sau đó cao giọng gọi, "A Kiều."

Trường Đình đột nhiên bị điểm tên thì ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Mãnh thấy ông ta cười nói, "Chờ anh ngươi tới thì ngươi theo ta cùng đi đón. Ta vẫn nên cho người thu dọn nhà cũ của Lục gia để anh ngươi tới có chỗ đặt chân." Ông ta nói tới đây thì nghiêng đầu quát nội thị, "Không thấy Mông phu nhân đã uống hết rượu rồi à?! Còn không mau đi rót rượu!"

Đây rõ ràng là tỏ vẻ biết ơn với Trường Đình, nếu nàng không viết lá thư kia thì có lẽ Lục Trường Anh cũng sẽ không đồng ý nhanh như thế.

Mà Lục Trường Anh vừa đồng ý về Kiến Khang thì không thể nghi ngờ chính là một tín hiệu cho sĩ tộc trong thiên hạ —— Thạch gia thượng vị là vì mục đích chung, Bình thành Lục thị còn cam tâm tình nguyện nhận vị hoàng đế này vậy đám tiểu sĩ tộc khác hẳn phải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó đúng không?

Đừng quên lúc trước Phù gia thượng vị sĩ tộc đã náo loạn thật lâu!

Lục Trường Anh đã biểu lộ thái độ, Lục gia cũng về Kiến Khang vậy những người khác sẽ còn chần chừ sao?

Nội thị bên cạnh Thạch Mãnh vội cúi đầu khom lưng đi tới rót rượu. Trường Đình ôn nhu cười rồi giơ chén rượu lên kính Thạch Mãnh và nói, "Sau này dượng chắc sẽ vất vả, A Kiều mượn hoa hiến phật, nương lần này kính ngài một chén. A Kiều là tiểu nhi nữ, trong lòng chỉ nguyện ngài có thể thiên thu, Thạch gia có thể tạo phúc muôn đời."

Trường Đình nói xong Thạch Mãnh lập tức cười ha ha, đúng là sĩ tộc cô nương biết ăn nói!

Nhìn đi! Lời này đúng là khiến người ta vui vẻ!

Trường Đình kính rượu, Thạch Mãnh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Dữu thị cười và nhìn Trường Đình giả vờ dỗi nói, "Ai u, nữ nhi gia uống rượu sao lại gấp như thế! Nếu sặc sẽ khiến người ta tự dưng đau lòng! Chờ Trường Anh trở lại hắn sẽ oán người làm dì như ta không chăm sóc tốt cho hai chị em ngươi!"

Thạch Mãnh và Dữu thị đều mở miệng thế là Trường Đình lập tức thành vai chính.

Con dâu cả Thôi thị vẫn ngồi an ổn, giống như chuyện này chẳng liên quan gì tới nàng ta. Sống lưng nàng ta thẳng tắp, rũ mặt gắp đồ ăn nha hoàn bưng tới bỏ vào miệng nhai. Một bàn đồ ăn sắp nguội này có vẻ cực kỳ mỹ vị với nàng ta. Mông Thác thì mặt không biểu tình nhưng một thân cơ bắp lại căng chặt, ánh mắt trầm mặc không biết nghĩ gì. Thạch Khoát lại khó có lúc rũ mắt đảo qua Trường Đình và Trường Ninh, trên mặt vẫn là nụ cười như gió xuân, bộ dạng quân tử khiêm nhường. Trường Đình nhướng lông mày, mím môi rũ mắt cười nhưng không đáp lời.

Bàn tiệc an tĩnh trong chốc lát rồi lại náo nhiệt, mỗi người đều có tâm tư và tính toán của riêng họ.

Trường Đình cũng có.

Lúc trước ở Ký Châu, thậm chí lúc đang đào vong nàng cũng chưa từng cảm thấy gánh nặng trên vai nặng thế này. Lúc ấy nàng chỉ cần giữ mạng mình, bảo vệ Trường Ninh và để Ngọc Nương có thể sống đã là a di đà Phật. Nhưng hôm nay nàng không chỉ phải giữ được mạng mình mà còn cả mọi người trong Kính Viên, còn có Lục gia. Mà lúc này nàng đã ngửi được mùi máu tươi luôn như hình với bóng với quyền thế.

Mỗi người đều mang theo các loại tâm tư cho nên Dữu Tam cô nương lúc này mới có thể ẩn trong mọi người, bàn tay để dưới bàn của nàng ta nắm chặt khăn.

Sau trận này cả nhà Thạch Mãnh sẽ dọn vào Chiêu Hòa Điện, Thạch Mẫn đã thành thân nên tạm ở phủ đệ của Thạch gia tại Kiến Khang, còn Thạch Khoát, Thạch Tuyên và hai vị Dữu cô nương cùng mấy thứ nữ của Thạch Mãnh đều sẽ đi theo Dữu thị vào cung.

Kiến Khang phong tỏa càng nghiêm, tin Lục Trường Anh về Kiến Khang cũng lan ra nhanh chóng. Đám sĩ tộc quanh Tần Hoài vội vàng theo đó mà dọn nhà về Kiến Khang, cuối cùng sông Hoài cũng phồn vinh lên sau vài năm.

Sĩ tộc giống rau hẹ, một đoàn tiếp một đoàn về Kiến Khang, có người trầm ổn thì dọn dẹp nhà cũ, treo đèn lồng đỏ, thả mấy bánh pháo coi như tỏ rõ bản thân đã trở về. Cũng có người thiếu kiên nhẫn nhưng chẳng thể làm gì vì thấy các nơi trong thành Kiến Khang đều đầy đủ người, có binh lính trông coi tuần tra. Binh lính này ai cũng khí vũ hiên ngang, không giống như bị ép đi lính cũng không giống quân lương không đủ hoặc bị cắt xén. Kiến Khang được xử lý gọn gàng ngăn nắp, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy Thạch Mãnh chủ động đưa thiếp mời thế nên có vài nhà trước tiên đưa thiếp tới Kính Viên muốn thông qua Trường Đình thăm dò ý tứ Thánh nhân. Có điều thiếp gửi đã lâu mà vẫn không có hồi âm.

Bọn họ đại khái cũng không biết Trường Đình thấy đống thiệp này thì cực kỳ bất đắc dĩ. Nếu không gặp thì cũng xin lỗi bạn cũ, dù sao hàn môn thứ tộc lên ngôi khiến đám sĩ tộc dù có mâu thuẫn cũng phải đoàn kết thành một sợi dây. Nhưng nếu gặp....

"Bọn họ còn chưa đủ tư cách, trước đây ta chắc chắn sẽ không gặp những nhà này. Hiện giờ bọn họ cho rằng ta đã gả chồng là có thể trộn chung một chỗ với bọn họ chắc? Còn định coi ta như bàn đạp sao? Thật là si tâm vọng tưởng, đang nằm mơ."

Trường Đình ném khung thêu hoa sang một bên và nhìn đống thiệp được làm lịch sự tao nhã. Một nhà tự tay vẽ hoa lan, một nhà vẽ thanh điểu và bạch hổ trên mặt. Trường Đình lại rũ mắt nhìn thoáng qua và khen một câu, "A Thác, thiệp nhà chúng ta cũng phải thiết kế một chút... Chàng xem thiệp nhà người khác đẹp thế này cơ mà..."

Mông Thác thấy thiệp bị ném thì cười cười, tự nhiên là nghe lời nàng.

Ừ, đề tài lập tức lại đổi từ đám sĩ tộc về Kiến Khang sang chọn hoa mẫu đơn hay hoa lục ngạc vẽ lên thiệp thì đẹp...

Trường Đình nhận được thiệp có thể coi như không thấy nhưng Thạch Mãnh thì không thể. Đám sĩ tộc đang trở về này dù vô dụng nhưng cũng là một lực lượng. Một kẻ trở về sẽ kéo theo những kẻ khác, hiện tại ông ta còn cần sĩ tộc cho mình thêm tự tin, cho nên lúc sĩ tộc kéo đàn kéo lũ về thì ông ta không đợi được lâu nữa. Qua một tháng, cuối cùng hoàng hậu Dữu thị cũng mời đám phu nhân và thái thái được yêu thích trong thành Kiến Khang tới cung Cam Tuyền tụ hội. Đây là lần tụ hội đầu tiên từ khi Thạch Mãnh vào làm chủ Chiêu Hòa Điện. Mà đây cũng là lần đầu tiên Trường Đình tiến cung sau khi triều đại thay đổi.

Người tới Kính Viên truyền lời chính là Vãn Yên, "... Vốn định chờ Lục tiểu công tới mới tụ tập..." Vãn Yên biết Dữu Tam ngáng chân Trường Đình mà Trường Đình cũng không thích Dữu Tam vì thế giọng chợt thấp hơn nói, "Chính là Dữu Tam cô nương nói nhiều, cái gì mà tính lên thì hiện giờ đã có mười mấy hộ sĩ tộc quay về, còn 5, 6 nhà khác đang trên đường chuẩn bị tới. Còn tiểu công gia ít nhất cũng phải 40, 50 ngày nữa mới về, nếu vẫn kéo dài thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Hoàng Hậu nghe thế mới đồng ý. Ngài cũng cần cẩn thận chút, nô xem vị tam cô nương này muốn nhân lúc tiểu công gia còn chưa tới để áp ngài một chút đó."

Trường Đình nghe xong thì cười túm mấy quả dưa vàng đưa cho nàng ta và nói, "Lời này nói với ta thôi, ngươi muốn thành Nhũ Nhân thì đừng té ngã vì nói linh tinh!"

Nhũ Nhân là nữ quan cấp bậc cao nhất bên cạnh Hoàng Hậu, ở trong cung kẻ này coi như chủ nhân dưới một người trên vạn người.

Vãn Yên lập tức hé môi cười, đáy lòng vui mừng, "Mượn lời hay của phu nhân!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)