Truyện:Thiên Kiều - Chương 137

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 137
Dao Động
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khuôn mặt Mông Thác vốn vui vẻ nhưng nghe thấy lời Trường Đình nói thì hắn lập tức đờ ra. Hắn quạt gió thêm củi để nàng gặp vợ Nhạc lão tam một lần cũng vì Nhạc Phiên tới cầu hắn giúp đỡ. Mà theo hắn thì nếu Nhạc Phiên đã dám đến cầu vậy nhất định đã thỏa thuận xong với người trong nhà rồi chứ?!

Mông Thác lại lấy lòng mà giúp Trường Đình xoa xoa trán sau đó nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy? Nhạc phu nhân... vẫn không đồng ý sao?"

Lực tay của Mông Thác vừa phải, Trường Đình bị ấn đến mơ màng sắp ngủ nhưng vừa nghe hắn hỏi chuyện đã lập tức bừng tỉnh nghĩ nghĩ nói, "Dân phong phương bắc vốn hung hãn, nam nhân mà nói một câu không hợp đã có thể rút đao đánh nhau. Nhưng nếu đặt ở nội trạch thì vấn đề sẽ phức tạp hơn nhiều." Nàng nhướng mày nói, "Tam gia chắc vẫn luôn nghe lời Tần thị, bà ta muốn tìm một vị cô nương xuất thân gia đình có tri thức lại có thân phận, cách Ngọc Nương của chúng ta quá xa, chúng ta không dám trèo cao!"

Hóa ra là chưa thỏa thuận được! Vậy Nhạc Phiên cầu cái gì?! Lúc này hay rồi, hôn sự và cô nương đều không có, ngược lại còn khiến Trường Đình cự tuyệt việc hôn nhân này... Mông Thác thầm mắng Nhạc Phiên không đáng tin cậy. Chuyện này đến đây cũng khó khăn, Trường Đình và Nhạc gia có tình nghĩa nhưng quan hệ của nàng với Ngọc Nương càng thâm sâu hơn. Nàng không thể nhìn Ngọc Nương tùy tiện chui vào một gia đình mà mẹ chồng thì khó chơi, chồng thì hèn đã thế còn kéo dài hôn sự đúng không? Mông Thác trầm mặc, nghĩ lại một lát mới quyết định khuyên nàng, "Chúng ta rốt cuộc là người ngoài, nàng nói không nhảy là không nhảy sao? Nếu Ngọc Nương cứ nhất định muốn nhảy thì nàng làm thế nào?"

Trường Đình trầm mặc, mở to mắt nhìn đèn cung đình treo trên xà ngang sau đó tặc lưỡi nghĩ rồi cất giọng kiên quyết, "Một là Ngọc Nương, hai là A Ninh, nếu ai trong bọn họ sống không tốt thì đời này ta đều sẽ không an tâm. Mà nữ nhân sống tốt hay không thường là do nhà chồng quyết định, nếu chuyện này đặt trên người A Ninh thì có lẽ ta sẽ đồng ý. Nhưng chuyện này lại là của Ngọc Nương, thì ta rất băn khoăn. Với gia thế của mẹ ta như vậy mà năm đó bà nội còn lấy cớ "con nối dõi thưa thớt" để nhét thông phòng cho cha ta. Nếu gả qua Ngọc Nương sẽ bị gặm đến xương chẳng còn. Đến lúc đó ta mới thực sự là người ngoài, Ngọc Nương có bị bắt nạt thì chẳng nhẽ ta còn có thể vén tay áo đánh nhau với Tần thị sao? Ta lấy lập trường gì mà làm thế? Mà chàng sẽ phải ở chung với Nhạc lão tam và Nhạc Phiên như thế nào? Nhạc Phiên và Ngọc Nương lại giải quyết ra sao? Chúng ta và Nhạc tam gia là đồng minh tự nhiên, ta kính trọng ông ấy là con người sắt đá chính trực, cũng có tình cảm hoạn nạn có nhau với Nhạc Phiên. Nhưng chính vì thế mà ta không muốn đứng ở phía đối lập với bọn họ. Không cẩn thận thì kết thân không thành lại kết thù mới là dở ấy."

Mông Thác nhẹ giọng thở dài, cảm thấy Nhạc Phiên bây giờ ngoài nhảy sông để tỏ trong sạch thì cũng chẳng còn đường nào khác.

Ngu ngốc, còn chưa thuyết phục được mẹ mình đã đề nghị gặp, đúng là dại dột!

Nếu kết quả đã rõ ràng thì sao còn phải chạy tới chỗ bi kịch làm gì. Dù trong quá trình có hạnh phúc thì cũng thế nào?

Đây là suy nghĩ của Trường Đình. Nàng dùng lý trí và bình tĩnh mà suy nghĩ. Nếu là chuyện tình cảm thì có lẽ không cần những thứ này nhưng hôn nhân lại cần. Rất nhanh nàng đã hiểu nhưng Ngọc Nương sợ là khó mà hiểu được rõ ràng... Gần đây Trường Đình bận, đợi khách được định ra rồi nàng lại gọi Mãn Tú và Ngọc Nương tới kể rất nhiều chuyện xưa coi như mào đầu. Sau đó nàng mới mang điểm tâm của Đức Hương Uyển tới chỗ Ngọc Nương. Chỉ có vài ngày mà nàng ấy đã gầy đi nhiều, cái mặt vốn tròn nay nhọn hẳn, đôi mắt to ra nhưng lại chẳng có thần thái. Vốn nàng ấy đầy anh khí...

Trường Đình đau lòng chua xót vô cùng, tay duỗi ra ôm nàng ấy. Nhưng nàng còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Ngọc Nương mở miệng, "Ta không gả cho Nhạc Phiên."

Trường Đình ôm lấy nàng ấy, những lời khuyên giải đã chuẩn bị lại chẳng thể nói ra lời. Nàng chỉ có thể từ từ trấn an Ngọc Nương, lại chỉ thấy lưng nàng ấy gầy, vừa sờ đã thấy xương.

Ngọc Nương thì cứ thế dựa vào người Trường Đình, cằm gác lên đầu vai nàng. Trường Đình đau lòng đến đỏ mắt, lập tức cảm thấy lý trí và bình tĩnh đều không quan trọng nữa. Quá trình vui vẻ hẳn cũng được đúng không? Rốt cuộc qua ngần ấy năm bọn họ đều cho rằng hai người họ sẽ thành đôi, hơn nữa... Hơn nữa ngoài Tần thị thì Nhạc Phiên cũng không làm gì bẩn thỉu... Cuộc đời này có ai không phải thỏa hiệp, vạn nhất Ngọc Nương sẽ sống hạnh phúc thì sao? Nếu không được thì cùng lắm là chia tay cũng không phải không được...

"Ta đã sớm nói rồi..." Trường Đình hạ thấp giọng ôn nhu nhất có thể, "Ta không giận dỗi, chúng ta chậm rãi suy tính nhé..."

Ngọc Nương nhắm mắt sau đó lại mở ra, hai giọt nước mắt rơi xuống phía sau lưng Trường Đình, "Hắn không thích ta..." Ngọc Nương nỗ lực hít sâu một hơi rồi ôm Trường Đìnhh, lời cũng không quá rõ ràng, "Ngoài ông nội, ta thích hắn nhất. Nhưng hắn thích quá nhiều người, mẹ hắn, em gái, cha hắn... Nếu hắn thực sự muốn cưới ta thì lúc ấy hắn nên là người đầu tiên tới tìm ta chứ không phải để Nhạc phu nhân tới tìm ngươi... Hắn chỉ chắc chắn ta luôn ở một chỗ chờ, chắc chắn chờ bao lâu ta cũng sẽ không đi..."

Hai giọt nước mắt vừa rơi thì lúc sau là một chuỗi nước mắt liên tiếp. Nhạc Phiên vẫn không thay đổi, chỉ là Ngọc Nương suy nghĩ quá nhiều.

Trường Đình tin tưởng phần tình cảm này là thật, cũng tin tưởng Nhạc Phiên thật sự thích Ngọc Nương nhưng... Thật sự thích chẳng lẽ không phải lòng nóng như lửa đốt muốn cưới người về nhà sao? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nhạc Phiên cứ dây dưa với người mà mình thích, cho rằng kéo dài thời gian là có thể giải quyết những mâu thuẫn trong ngoài ư? Chẳng qua càng kéo thì càng khiến người khác thất vọng buồn lòng mà thôi! Ngọc Nương nghẹn ngào khóc, Trường Đình thì chớp mắt cố nhịn. Nếu lúc ấy thực sự gả Ngọc Nương cho A Đổ thì tốt rồi, ít nhất không cần chịu tội thế này.

Có lẽ chỉ có thể ngẫm lại, gả nàng ấy về Lục gia cũng không phải không có khả năng. Nhưng lúc Trường Đình mang theo Ngọc Nương ra khỏi Bình thành thì nơi ấy lúc này giống nhà mẹ đẻ của hai người bọn họ, lúc này lại gả về đó sợ là không ít lời ra tiếng vào. Huống chi cái này sẽ khiến A Đổ và tiểu Tần tướng quân nghĩ thế nào? Tuy tiểu Tần tướng quân trung thành nhưng trong lòng sợ cũng sẽ có lấn cấn —— hẳn ông ấy sẽ nghĩ nàng này ở ngoài đụng tường nên không còn cách nào mới nhớ tới nhà chúng ta. Nếu là ai thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Ngọc Nương luôn là người thực tế, cây ăn quả trong đình viện mới trồng chưa tới một năm nhưng cây nào cũng vươn lên thật cao. Nàng ấy ôm Trường Đình buồn bực khóc nhưng lại chẳng phát ra tiếng nào. Trường Đình chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm, thế là nàng cũng khóc theo.

Khóc một hồi rồi hai người đều đói bụng thế là Ngọc Nương lau nước mắt dặn phòng bếp nhỏ hầm một nồi canh nấm thơm tới độ người ta muốn nuốt cả lưỡi. Hai người ăn cơm xong có sức rồi thế là lại khóc.

Cho nên đợi Trường Đình về chính viện thì mắt sưng, bụng cũng phồng, thiếu niên Mông Thác nhìn thấy vậy thì kinh ngạc. Mắt sưng thì có thể hiểu nhưng bụng phồng... Hắn nhẹ giọng thử hỏi, "Ăn cơm rồi ư?"

"Ăn rồi." Trường Đình ợ một cái, lại lau khóe miệng, "Ăn canh nấm, ngon lắm. Ngọc Nương nói cho ta làm thế nào, ngày mai ta sẽ nấu cho chàng ăn."

Mông Thác như thấy quỷ, may mà cái mặt luôn lạnh lùng của hắn che giấu giúp nên căn bản không lộ biểu tình gì. Hắn tiếp tục nhẹ giọng thử hỏi, "Hai người... chưa nói đến việc hôn nhân của Ngọc Nương ư?"

Trường Đình nhất thời ghét cái ác như kẻ thù mà mắng, "Nói rồi! Sao lại không nói! Ngọc Nương còn khóc rồi, cũng may Ngọc Nương của chúng ta hiểu rõ, nói không gả cho Nhạc Phiên là không gả, ngoài ra cũng chẳng nháo gì. Nàng ấy chỉ cảm thấy khó chịu, chàng ngẫm lại xem, con chó con nuôi mấy năm còn tiếc, huống chi người ở với nhau lâu như vậy."

Một đề tài nghiêm túc như vậy, hai cô nương cũng khóc kinh như thế mà vẫn ăn no được đến cái độ này... Đúng là trời có sập bọn họ cũng tiếc không muốn bản thân bị đói, khá tốt...

Mông Thác yên lặng lấy một bình thuốc viên từ tủ đầu giường đưa cho Trường Đình ăn, nếu không đến tối cô nương này sẽ đau bụng không thoải mái.

Dù có khó chịu thì cơm vẫn phải ăn, ngủ vẫn phải ngủ, sau khi tỉnh lại sẽ là ngày mai xán lạn. À, cũng có khả năng là ngày mưa khói mù. Trường Đình nhìn mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ và thở dài khe khẽ nghĩ ăn ngủ đủ cũng chưa chắc đón được ngày mai tươi sáng... Chuyện nên cân nhắc còn phải tiếp tục suy tính, Ngọc Nương không gả cho Nhạc Phiên vậy thì gả cho ai? Nhạc gia phải giải quyết thế nào? Nhạc Phiên và Mông Thác còn có thể vô tư làm anh em ư? Nàng nghĩ nghĩ, sau khi chỉnh xong tài liệu về thôn trang nàng cầm đống danh sách ngồi kiệu mềm tới chỗ Dữu thị vào lúc hoàng hôn.

Nàng đưa cuốn sổ cho Dữu thị và cười nói, "... Tổng cộng chọn 5 thôn trang, một thôn trang có 8 gian sương phòng đủ cho 20 chủ tử ở, 30 hạ nhân, tổng cộng tính ra đủ cho trăm người ở... Thôi, Lục, Tạ gia đều đã xác nhận tới, Lục gia cử Thập Thất ca tới, Thôi gia cử anh trai ruột của Tam Nương, Tạ gia cử một vị đường thúc chi thứ tới. Dữu gia trả lời là sẽ cử người tới, đoàn hơi đông, còn có cháu gái tới bái kiến cô cô."

Đương nhiên nàng đang nói tới vị Dữu cô nương sắp gả cho Thạch Khoát.

Nàng giấu tay áo cười trêu ghẹo, "Đợi Dữu cô nương tới vấn an dì thì A Kiều cũng đến đứng bên cạnh nhìn nhìn để học tập."

*****

Dữu thị cầm danh sách trên tay, nhìn từng vị khách đến từ các thế gia hiển hách thì cười. Lúc ngẩng đầu nghe lời trêu ghẹo của Trường Đình thế là bà ta càng cười tươi hơn. Ở lâu với nhau thế nào cũng có tình cảm thế nên lúc này bà ta nói với Trường Đình, "Phải để A Ấu đi theo học ngươi mới phải!" Sau đó bà ta nhớ tới chuyện nghe được lúc trước sau đó nghĩ nghĩ và cười hỏi, "Lần trước ngươi cùng Nhạc phu nhân đến thôn trang đúng không? Ta nhớ rõ thôn trang kia khá tốt, non nước hữu tình, nếu có rảnh ngươi và A Thác cũng qua đó ở một thời gian, coi như vợ chồng son giải sầu."

Dữu thị chủ động đề cập đến Nhạc phu nhân thế là Trường Đình thuận nước đẩy thuyền mỉm cười nói, "Non nước đúng là tốt, đã lâu không gặp A Phiên mà hắn có vẻ cũng khá tốt. Hắn cũng đã tới tuổi thành gia lập nghiệp rồi." Nàng ngừng một chút mới nói như thể đang tán gẫu: "Nhạc phu nhân mời ta làm mai nhưng bà mối ta chưa làm được mà ngược lại ta nhớ tới Ngọc Nương cũng phải lập gia đình rồi."

Dữu thị lẳng lặng nghe và cho rằng Trường Đình muốn cầu bà ta đi làm thuyết khách, nhưng lại thấy nàng nói, "Cô nương gia thì thật ra ta cũng quen nhiều, suy nghĩ một chút là có thể giới thiệu cho Nhạc phu nhân vài người. Nhưng nói tới lang quân chưa thành thân thì ta cũng không quen nhiều, phải cầu dì giúp Ngọc Nương nhìn xem có người nào phù hợp không. Gia thế không yêu cầu cao, nhưng người phải chính trực và biết tiến tới."

Dữu thị ngẩn người, cách một lát mới phản ứng lại —— thế là chứng tỏ Kính Viên và Nhạc gia vì chuyện này mà đàm phán thất bại rồi! Tính tình Nhạc phu nhân bà ta cũng có nghe qua, bà ta là nhân vật nói một không hai trong nhà. Tuy ở ngoài Nhạc lão tam tung hoành ngang dọc nhưng lúc ở nhà cũng nghe lời vợ. Mà bộ dạng này của ông ta cũng bị đứa con trai kia học đủ... Nghe lời vợ thì cũng có thể nói là kính trọng, nhưng việc gì cũng để vợ quyết thì... chính là hèn.

Có điều đàm phán thất bại cũng tốt, đàm phán thất bại thì Nhạc gia và Mông Thác sẽ không còn thân thiết.

"Ta sẽ quan sát, trong quân doanh cái gì cũng thiếu chỉ có lang quân là nhiều!" Dữu thị cười vui vẻ, giống như không hiểu gì, cũng như chưa từng nghe thấy chuyện cũ của Ngọc Nương và Nhạc Phiên vậy. Bà ta chỉ hùa theo Trường Đình và nói tiếp, "Ta cũng coi như nhìn Ngọc Nương lớn lên, cô nương kia tính tình tốt, làm người cũng phóng khoáng, phải gả cho người trong sạch mới được. Ta sẽ để A Mẫn và A Khoát nhìn xem dưới trướng bọn họ có người nào tử tế không, đến lúc ấy ngươi cũng nhìn một chút, lại để Ngọc Nương đứng ở nơi kín đáo nhìn một lần."

Trường Đình cười đáp, "Đợi Thôi cô nương gả vào chúng ta lại làm cũng không muộn, hiện giờ cũng nhiều việc!"

Dữu thị liên tục xua tay, "Thế không được, khó khăn lắm A Kiều mới cầu ta một chuyện này, ta phải tận tâm mới được." Bà ta ngừng một lát mới đưa ra một lịch trình cụ thể, "Chuyện này dễ thôi, ba ngày sau ngươi tới nhìn xem, lúc nào ngươi ưng ta sẽ xem lại một lần. Chờ Ngọc Nương xuất giá ta uống một chén trà của bậc cao đường, sau này dượng ngươi cũng sẽ coi Ngọc Nương như bảo bảo. A Kiều xem, chỉ cần thả tiếng gió thì ngày mai người tới hỏi thăm hẳn xếp hàng dài tới chợ ấy!"

Bảo bảo chính là ý nhận cha mẹ nuôi. Nhạc gia không hiếm lạ Ngọc Nương nhưng đặt ở bên ngoài thì nàng ấy rất được mọi người hoan nghênh.

Người ngoài đều nghĩ con gái của Dữu thị hiện tại chưa lớn, đại phòng cô nương Thạch Uyển thì không cùng chi nên cũng chẳng có tác dụng gì lớn lao. Dù sao thì quan hệ của đại phòng với Thạch Mãnh cũng rất vi diệu. Nếu xét tiếp thì chỉ có thể trèo kéo làm quen với mấy người con dâu, cháu dâu. Thôi gia, ừ, không nghĩ cũng được, Lục gia ư, cũng thôi đi... Dữu gia, nhìn bộ dạng Dữu thị khôn khéo thế này thì có mấy nam nhân có thể hàng phục? Vậy thì cưới một cô nương mà Lục gia nuôi dưỡng nhiều năm lại có quan hệ tốt với Lục gia và khiến Dữu thị cùng Thạch Mãnh thích cũng có thể nói là lựa chọn không tệ.

Thành thân ấy mà, dù sao cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới ấn tay ký tên.

Trường Đình bật cười nói: "Cũng đừng chờ đến ngày xuất giá, chẳng bằng chúng ta tìm ngày nào đó cho Ngọc Nương kính trà hai vị. Dì và dượng phải làm chủ cho nàng ấy, chuyện này coi như ván đã đóng thuyền, ai nói cũng không được!"

Trường Đình nói tiếp dăm ba câu giúp Ngọc Nương định xong một chuyện này. Lục gia có thể là chỗ dựa cho Ngọc Nương nhưng nhiều khi cũng danh không chính ngôn không thuận. Chân Định đại trưởng công chúa và Lục Trường Anh đối đãi với Ngọc Nương không tệ nhưng cũng không thể coi như kết nghĩa hay nhận nuôi. Ở Ký Châu thì chỉ có dính lấy Thạch Mãnh mới gọi là ổn thỏa.

Sau khi nói tiếp vài chuyện ở Kiến Khang, Dữu thị nói, "Kính Viên hiện nay cũng cần thu dọn, lão đại vừa thành thân xong thì chúng ta sẽ dọn tới Kiến Khang. Phải chuẩn bị trước mới được." Bà ta than thở, "Lão đại lòng nóng như lửa đốt mà thúc giục việc hôn nhân... Aizzz..."

Thành thân rồi mới có Thôi gia làm hậu thuẫn và hắn mới có gan đoạt thành trì với em mình. Trường Đình kỳ thực cũng hiểu hắn, và cũng ngoài ý muốn khi Dữu thị nói với nàng về những việc này vì thế đành phải cẩn thận chọn từ và nói tiếp: "Ai thành thân đều sốt ruột, nam nhân ở bên ngoài liều mạng, khó khăn lắm mới có được người vợ tốt nên đương nhiên là sốt ruột." Nàng lại cười nói, "Chờ Thôi cô nương gả vào thì tốt rồi. Ngài cũng nhẹ gánh, đợi cháu ra đời là ngài lại bận."

Dữu thị thở dài, "Sao mà nhẹ gánh được, phía dưới còn lão tam và A Tuyên. Lão tam thì không vội nhưng A Tuyên bị ta chiều quá nên tính tình không tốt lắm, phải chậm rãi tính toán."

Hai người lại nói chút chuyện nhà sau đó Trường Đình trở về.

Quả đúng như phong cách thông minh tháo vát của Dữu thị, đợi nàng vừa về tới Kính Viên đã nghe thấy bà ta thả tiếng gió ra ngoài. Tới ngày thứ hai đã có mười mấy hộ đưa thiếp tới Thạch phủ. Trong đó có hương thân, phú thương, nhưng phần nhiều là quân nhân sĩ quan dưới trướng Thạch Mãnh. Dữu thị đưa danh sách tới và Trường Đình nhanh chóng xem xong. Càng nhìn lòng nàng càng thấy bị đè nén. Rốt cuộc Nhạc Phiên đang làm gì đây?! Một cơ hội tốt để tiêu tan hiềm khích thế này mà vì sao hắn không nắm lấy?! Nàng đi một bước này không phải vì cho hai người họ một bậc thang ư?! Nhưng vì sao Nhạc gia lại chẳng có chút phản ứng gì thế?!

Trường Đình tức giận cực kỳ, đồng thời dặn Mãn Tú không được báo chuyện này với Ngọc Nương. Chờ Mông Thác trở về nàng lại lải nhải nửa ngày, hắn không hiểu chuyện này sao lại khiến cô nương gia lăn lộn suy nghĩ lâu như thế nên nói, "Lúc ấy ta quyết tâm muốn cưới nàng nhưng vẫn do dự một ngày. Có điều vừa nghe nói nàng sắp gả cho Tạ Tuân là ta đã nóng nảy. Kỳ thực lúc ấy lòng ta chỉ nghĩ không thể để nàng gả cho người ta, hoặc... cùng lắm thì để nàng tạm thời gả qua đó rồi ta sẽ cướp nàng về." Mông Thác nói lời này thì hơi ngượng ngùng, nên hắn hắng giọng quay lại chủ đề chính, "Nói đi nói lại thì kỳ thật cũng chỉ vì A Phiên hèn nhát không dám vì Ngọc Nương mà cố một phen thôi."

Trường Đình lắc đầu, nói đến cùng thì là không đủ thích.

Nam nhân đều có dục vọng chiếm hữu, một khi tâm huyết dâng trào thì đâu quản được cái gì, đoạt trước rồi nói... Chỉ tiếc Nhạc Phiên thậm chí còn chẳng muốn bước chân dẫm xuống bậc thang đã chuẩn bị sẵn.

Đến ngày thứ ba Dữu thị tới mời Trường Đình đi chính viện nhìn thì Ngọc Nương cũng đi theo. Nàng ấy nói nói cười cười, không nhìn ra trong lòng cất giấu chuyện gì. Trường Đình đến đó thì ngồi sau bình phong, trong sảnh có hai lang quân, tướng mạo đều không kém. Một người trong đó hơi lùn, nhưng cách nói năng không tệ. Ngọc Nương và Trường Đình đầu dán đầu, đợi thấy rõ thì ánh mắt nàng ấy lại buồn bã, trên mặt có thất vọng không thể che giấu.

Nàng ấy cũng cho rằng Nhạc Phiên sẽ đến sao?

Trường Đình vỗ vỗ mu bàn tay Ngọc Nương và nghe tỳ nữ Vãn Yên của Dữu thị ở bên cạnh nói nhỏ, "Vị trí bên trái là con thứ của Đô đốc Ký Châu, bên phải là nhân tài đắc lực dưới trướng Nhị lang quân. Một vị họ Chu, một vị họ Vương, Chu tam lang gia thế tốt, Vương Đại Lang tiền đồ tốt, tuổi tác không lớn nhưng đã ở trong quân gần 10 năm. Hiện tại Vương lang quân 25 tuổi, quản trọng binh, gia thế yếu chút nhưng cha cũng là tham tướng. Chẳng qua trên người hắn có thương tích nên lui về tuyến sau, có điều Thứ sử cũng nói hắn tiền đồ vô lượng."

Chu lang quân nàng ta chỉ nói qua loa, nhưng đến Vương lang quân lại giới thiệu tỉ mỉ.

Xuyên qua khe hở của bình phong Trường Đình nhìn ra ngoài, à, chính là vị lang quân vóc người hơi lùn một chút. Tướng mạo tốt, khả năng ở trong quân đã lâu nên cả người có chút tùy ý, không trang trọng được như Chu lang quân. Trường Đình đang muốn nói chuyện lại thấy nghe Ngọc Nương than một tiếng và hỏi Vãn Yên, "Vương lang quân tuổi này rồi sao còn chưa cưới vợ?"

À, Trường Đình đã quên Nhạc Phiên cũng có chút tùy ý...

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)