Truyện:Thiên Kiều - Chương 133

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 133
Khó Xử
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trường Đình nghe thấy thế thì trong lòng chua xót, không biết nên nghĩ thế nào. Nàng muốn tức giận mắng chửi người, lại muốn ôn nhu khuyên giải nhưng mắng ai khuyên ai đây? Mắng Nhạc Phiên không tuân thủ chữ tín ư? Nhưng người ta vốn cũng chẳng hứa hẹn gì, ít nhất... cũng không có công văn, giấy tờ hay đồ gì làm bằng chứng. Còn khuyên thì khuyên ai đây? Khuyên Ngọc Nương đừng lo lắng, chờ một chút nữa có lẽ Nhạc Phiên sẽ tới ư? Nhưng lời này Trường Đình cũng nói không nên lời. Đúng như Ngọc Nương nói, nàng ấy đã sắp 20 tuổi, chẳng lẽ chờ tới cuối cùng Nhạc Phiên cưới danh môn khuê tú nào đó còn nàng ấy thành gái lỡ thì sống cả quãng đời còn lại trong cô độc ư? Thế thì con mẹ nó... quá không công bằng!

Ngọc Nương nói lời này khiến lòng Trường Đình cũng sắp nát.

"Hắn nên cho ngươi một câu trả lời!" Trường Đình buồn bực nói. Việc cấp bách bây giờ là hiểu rõ xem rốt cuộc Ngọc Nương muốn thế nào. Lúc sau nàng làm thế nào đều phụ thuộc vào mong muốn của nàng ấy. Nếu Ngọc Nương thực lòng muốn tìm người khác để gả rồi bình thản qua ngày thì cũng tốt. Nhưng phải xem nàng ấy có bỏ được hay không.

Nhưng mọi cô nương ngốc trên thế gian này đều là ngoài miệng khóc lóc nói một kiểu nhưng trong lòng lại nghĩ một kiểu khác. Mỗi lần bọn họ đều muốn đập nồi dìm thuyền, kết quả lại phát hiện chỉ như châu chấu đá xe, chỉ cần đối phương chịu cúi đầu là mỗi ngày bọn họ có thể tha thứ cho đối phương 800 lần, để lại người xung quanh lo lắng suông.

Aizzz.

Trường Đình nhìn Ngọc Nương, vừa nói chuyện vừa nhìn biến đổi trên mặt nàng ấy, "Nếu không ta để Mông Thác hỏi trước một câu nhé? Nếu Nhạc gia làm bộ không hiểu thì ta sẽ bắt đầu chọn người... Nếu chỉ bởi vì Nhạc lão tam và Nhạc Phiên vô tư quên mất thì chúng ta cũng tỏ rõ thái độ. Cả đời chỉ gả một lần, dù sao cũng phải nghiêm túc hỏi cho rõ ràng đúng không?"

Ngọc Nương ngừng khóc, mắt nhìn Trường Đình chớp chớp.

Trường Đình lập tức hiểu.

Quả nhiên là cô nương ngốc, ngoài miệng nói nhất đao lưỡng đoạn nhưng trong lòng căn bản còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng kia kìa!

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng cao lớn sau bình phong. Nàng nhanh chóng lau nước mắt cho Ngọc Nương, lại thò người rút từ tủ đầu giường một hộp phấn cao đưa cho Ngọc Nương thoa lên mặt cho thỏa đáng. Như thế người khác mới không nhìn ra nàng ấy vừa mới khóc.

Ngọc Nương ngập ngừng nói, "... Là Mông Thác chứ có phải ai khác..."

Ý là không yêu cầu che lấp nhưng Trường Đình lại nhẹ giọng nói, "Đừng nói, mấy người bọn họ đều biết chuyện này, lỡ để Nhạc Phiên nghe nói ngươi khóc lóc thì không biết chừng hắn sẽ vừa đắc ý vừa thương hại ngươi đó!"

Trường Đình vừa dứt lời Mông Thác đã đi vào, trên người là thường phục. Thấy Ngọc Nương cũng ở đó thế là hắn chào sau đó nhìn đống sổ sách trên bàn và hỏi, "Nàng đọc cả ngày hả?"

Trường Đình đẩy sổ sách về phía trước cười nói, "Không, Ngọc Nương tới nên chúng ta vẫn nói chuyện mãi." Sau đó nàng nhìn Ngọc Nương và hỏi lại, "Đã lâu không gặp A Phiên, lần trước hắn cũng tới Ung Châu đúng không? Hiện tại đã về chưa?"

"Hắn đã sớm trở lại, hôm qua còn cùng mấy anh em ra ngoài uống rượu." Mông Thác không cho là đúng nói. Nỗi lòng hắn hôm nay tốt nên cũng ngồi xuống vui đùa với Ngọc Nương, "Sau này ngươi nói hắn một chút, uống rượu nhiều như thế cẩn thận chết sớm."

Ngọc Nương luôn không thể giấu tâm tư thế nên lúc này sắc mặt cực kỳ kém. Sắc mặt Trường Đình cũng kém, mỗi ngày cùng anh em uống rượu lại chẳng để chút tâm tư nào suy nghĩ tới chuyện của hắn và Ngọc Nương...

Mông Thác thấy sắc mặt nàng trầm xuống thì nhìn Ngọc Nương. Cái tên này dạo gần đây nhàn quá nên không những ấu trĩ mà còn dại dột. Hắn cười gượng hai tiếng hòa hoãn không khí rồi lại nói, "Hắn cũng không tới nơi phong nguyệt, đám anh em kia la hét ấm ĩ muốn đi nhưng mỗi lần Nhạc Phiên đều không đi."

Trường Đình quay đầu đi.

Có người nói chuyện đòi tiền, Mông Thác nói chuyện lại muốn mệnh...

Sắc mặt Ngọc Nương càng khó xem, nàng ấy nghẹn một buổi sáng thì lập tức đứng dậy không ở lại ăn cơm mà bùm bùm nổi cáu với Mông Thác, "Có người nói chuyện về nơi phong nguyệt với cô nương chưa gả giống ngươi hả?! Nhạc Phiên, Nhạc Phiên, Nhạc Phiên! Nhạc Phiên liên quan cái rắm gì tới lão tử! Hắn uống chết cũng không cần ta đi nhặt xác cho hắn!"

Cáu xong tâm tình Ngọc Nương thoải mái hơn nhiều. Nàng ấy phất tay áo cáo từ Trường Đình, trước khi đi còn thuận tiện lấy hộp phấn cao mang đi.

Mông Thác nghẹn họng nhìn chằm chằm khung cửa bị đập cái rầm vẫn lắc lư. Sau đó hắn nhìn Trường Đình lúc này khí định thần nhàn và tủi thân nói, "Nhạc Phiên uống rượu sao nàng ta lại cáu với ta..."

Trường Đình nhìn hắn một cái. Nói hắn lạnh lùng lòng dạ thâm sâu cũng không sai bởi vì hắn am hiểu nhất là lẳng lặng thâu tóm kẻ khác. Nhưng nếu nói hắn ấu trĩ chất phác cũng đúng bởi vì rõ ràng các nàng đều không có sắc mặt tốt mà hắn còn dám nói tiếp. Nói đến cuối cùng còn nhắc tới chốn pháo hoa... Trường Đình lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay hắn và đáp, "À, cũng không có việc gì, có thể là vì mấy người ta chọn đều không tốt, A Ngọc nghẹn một hơi mà chàng lại không có mắt chọc vào nên mới thế."

"Chọn người nào?" Mông Thác tò mò.

Trường Đình thản nhiên nói: "A Ngọc phải gả cho người khác."

Mông Thác cực kỳ kinh ngạc, qua một lúc lâu hắn mới phản ứng lại và thử mở miệng thăm dò, "Ta còn tưởng Ngọc Nương sẽ gả cho Nhạc Phiên."

Mọi người đều tưởng như thế, cho nên Nhạc gia mới không hề nóng nảy đúng không?!

Trường Đình ha hả cười, lúm đồng tiền như hoa, tay lại vỗ mu bàn tay Mông Thác nói, "Chàng đừng nghĩ thế, cũng đừng để tên tiểu tử Nhạc Phiên kia nghĩ như thế. Ta hỏi chàng một câu, chàng đã thấy cô nương nào do Lục gia nuôi dạy 2-3 năm mà còn khó gả ra ngoài chưa? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nhạc Phiên không nóng nảy, chúng ta cũng không nóng nảy, trước cứ chậm rãi nhìn ngó, chờ Thôi gia cô nương được gả vào thì Kính Viên cũng làm hỉ sự. Có mấy nhà được chọn, chỉ là còn chưa định ra, ta định bỏ ra một vạn lượng, cũng trích từ chỗ chàng một vạn lượng cho Ngọc Nương làm của hồi môn. Đến lúc đó chàng nhớ thông báo phòng thu chi ra bạc."

Mông Thác đờ mặt, mà kẻ còn cứng đờ hơn hắn chính là người nào đó họ Nhạc lúc này đang ngồi đối diện.

Nhạc Phiên lặp lại những lời Mông Thác vừa nói, "... Trường Đình đang chọn đối tượng cho Ngọc Nương sao?" Hắn không thể tin tưởng mà lặp lại một lần, "Chọn đối tượng, chọn đối tượng gì chứ? Ngọc Nương phải gả cho người khác ư? Vì sao?"

Trong quân trướng không gian hẹp, Mông Thác ra khỏi Kính Viên thì lập tức chạy tới trong doanh xách Nhạc Phiên lúc này đang thao luyện tân binh ra ngoài. Hắn lời ít mà ý nhiều nói ra ý định của Trường Đình với thần sắc thực sự nghiêm túc, thái độ nghiêm khắc. Hắn nói rất nặng, đại ý là, "Ngươi có muốn cưới vợ không?", "Muốn ư? Vợ ngươi sắp gả cho người ta rồi kia kìa! Kính Viên đều đã chuẩn bị xong của hồi môn! Ngày cũng chọn rồi! Ngươi còn không làm gì thì ngày mai chờ mà nhận thiệp mời!"...

Nhạc Phiên bị hù đến sửng sốt. Hắn ngồi mặt đối mặt với Mông Thác một lúc mới phản ứng lại. Sau khi lặp lại lời này hai lần hắn nhíu mày, mắt lé nhìn Mông Thác, lưng dựa vào sau ghế nói, "Người anh em, chuyện này không đùa được đâu. Ngươi nói đùa như thế mà Ngọc Nương không phải thực sự gả ra ngoài thì ngươi tính thế nào?"

Nhạc Phiên khoa chân múa tay, cằm hếch lên. Thằng nhãi này vẫn luôn mang theo vẻ thiếu niên ngông nghênh, mày rậm mắt to, biểu tình ngả ngớn, dù sao cũng là bộ dạng lang quân bất cần đời, "Nếu giờ ngươi nói đây là giả thì ta mua cho ngươi 3 vò rượu Đông Tuyền? Được không hả?" Hắn nhướng mày, bộ dạng khác hẳn cái kẻ bị hù choáng váng lúc trước.

Mông Thác duỗi tay uống một ngụm trà rồi đặt mạnh chén xuống bàn, "Nếu nàng ấy gả thật thì sao? Rượu sẽ thành rượu mừng đó!" Mông Thác thản nhiên, chỉ có giọng là nặng hơn rất nhiều, "Ngọc Nương mà gả thật thì ta lập tức đưa thiếp mời cho ngươi, ta cũng chuẩn bị ba vò rượu Đông Tuyền, ngươi mà uống không hết thì ta cho người rót cho ngươi uống hết mới thôi."

Mông Thác liếc xéo Nhạc Phiên một cái, ánh mắt sắc bén, chân dài lập tức đứng thẳng. Lúc chuẩn bị xoay người hắn nghĩ nghĩ rồi lại nghiêng người liếc tên kia và trầm giọng nói, "Một khi ta phát hiện ngươi có ca trực đêm mà uống rượu không về thì lập tức xử theo quân pháp, ta tự mình hành hình, tuyệt đối không nể tình."

*****

Xử theo quân pháp là muốn mạng của hắn.

Xem ra Mông Thác thực sự nổi giận rồi, từ khó nghe cũng đã nói ra...

Nhạc Phiên ngồi đó sửng sốt, mắt thấy Mông Thác sắp rời khỏi trướng thế là hắn lập tức nhào tới gọi, "A huynh!"

Mông Thác dừng bước nghe hắn nói, lời lẽ cực kỳ khẩn trương, "Trường Đình thật sự tìm đối tượng cho Ngọc Nương sao?"

Mông Thác xoay người nói, "Ta không uống rượu." Ý là hắn tỉnh táo cực kỳ

Nhạc Phiên so vai, nhíu mày nói, "Vậy... A huynh có thể khuyên nhủ Trường Đình không?"

Mông Thác khoanh tay trước ngực nói, "Sao ta phải khuyên nàng? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. A Ngọc cũng nên gả chồng rồi, ngươi không có tâm tư ấy thì có rất nhiều người khác nguyện ý. Trường Đình nói một câu rất đúng, ngươi cảm thấy có cô nương nào được Lục gia dạy dỗ mấy năm mà còn khó gả chồng chưa?"

Sắc mặt Nhạc Phiên lập tức suy sụp, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi, tím xanh như bị người ta gõ một gậy. Hắn theo thói quen dựa về phía sau nhưng quên mất sau lưng đã chẳng còn ghế dựa thế là tí thì ngã ra. Mông Thác cứ thế đứng nhìn chứ không đi đỡ, chờ tên kia khó khăn lắm mới đứng vững thì hắn lập tức mở miệng, "Ngươi hỏi Ngọc Nương vì sao phải gả cho người ta ư? Cái này rất đơn giản, ngươi không cưới, người khác cũng không đợi, A Ngọc đợi ngươi nhiều năm như vậy nhưng một cái rắm ngươi cũng không đánh. Nàng ấy đã tận tình tận nghĩa, ngươi cũng là gieo gió gặt bão."

Còn hại ta bị vợ cho rằng vào hùa với ngươi. Mông Thác nhớ tới Trường Đình giận dữ tiêu 2 vạn lượng thì nội tâm không quá đau. Hai vạn cũng không nhiều, coi như là phần bạc được chia mấy tháng của hắn mà thôi. Coi như rượu hắn uống chuyển từ Đông Tuyền thành Thiêu Đao Tử, bảo đao hắn coi trọng không những không mua được mà có lẽ còn phải bù mấy thanh chủy thủ vào thôi mà... Lòng hắn không đau tí nào, thật sự đó.

Mông Thác lại nhìn Nhạc Phiên, bất giác muốn tẩn hắn. Ngần ấy năm sao hắn cứ cà lơ phất phơ thế?

"Ngươi gọi ta một tiếng a huynh, chúng ta cũng là anh em mười mấy năm nên ta nói thẳng. Trường Đình hiếu thắng, A Ngọc cũng không mềm, ngươi thì chỉ là cái hố phân. Người khác coi ngươi là châu báu, chịu đựng ngươi thối mà nhân nhượng mãi. Nhưng đuôi của ngươi cũng đừng có mà vểnh lên, đừng có tưởng mình quan trọng lắm! Một tỳ nữ như Mãn Tú còn xứng với Trương Lê, còn ngươi ngẫm lại xem đống quân công của ngươi đi, ta cũng xấu hổ thay." Mông Thác bình tĩnh mà kích tướng.

Nhạc Phiên cắn chặt khớp hàm, cúi thấp đầu, qua một lúc lâu mới nói, "Ta đã sớm muốn cầu thân..."

Mông Thác nghe hắn nói tiếp.

Nhạc Phiên có vẻ khó mở miệng, sau khi ngừng thật lâu hắn mới nói, "Là mẹ ta cảm thấy Ngọc Nương không đủ tư cách nên chậm chạp không cho tin chính xác. Loại chuyện này cha ta tránh còn không kịp, nào có chuyện để ý! Bản thân ta thì cân nhắc đợi mấy năm nữa có lẽ chỗ mẹ ta sẽ có biến chuyển."

"Kết quả đợi 2-3 năm vẫn chẳng có tăm hơi gì, chẳng lẽ ngươi định để A Ngọc cam tâm tình nguyện mà chờ ngươi đến già hả?!" Mông Thác trầm giọng cả giận mắng sau đó ném hai chữ lên người Nhạc Phiên.

"Hèn nhát!"

Nhạc Phiên vừa ngẩng đầu đã lập tức bị hai chữ này đánh cho đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào. Hắn lại nghe Mông Thác nói, "Muốn cưới thì cưới, không cưới thì phải nói rõ với cô nương nhà người ta. Nghĩ tới nghĩ lui ngươi coi mình là người nhưng lại không làm việc của người nên làm! Mẹ ngươi cảm thấy Ngọc Nương không đủ tư cách nhưng con mẹ nó, là ngươi và Ngọc Nương thành thân sinh con cơ mà! Nhạc phu nhân có ý kiến thì nghe một chút là được, tự mình phải có chính kiến và đảm đương chứ!"

Mông Thác tức giận đến độ cũng không chú ý đến câu từ nữa, cũng không thèm để ý nói có gãy gọn hay không. Hắn túm lấy vạt áo Nhạc Phiên và trầm giọng gầm nhẹ, "Mẹ ngươi bảo ngươi đừng uống rượu nhưng con mẹ nó ngươi ngày ngày vẫn uống đó thôi. Đêm nào ngươi cũng uống say còn nói cái gì!"

Mông Thác rít qua kẽ răng sau đó buông tay lập tức rời khỏi đó không thèm quay đầu. Hắn đi vô cùng dứt khoát, chỉ để lại một câu, "Nghĩ kỹ rồi lại nói với ta, nếu không định sửa thì ta sẽ không bao giờ quản chuyện của ngươi nữa."

Mông Thác nói những lời này cực kỳ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, lại có đạo lý, nhưng lúc phải về Kính Viên phục mệnh thì lòng hắn rất khó xử —— Nếu hắn nói thật thì việc hôn nhân này hẳn sẽ bị hủy. Theo cá tính của Trường Đình thì chỉ vừa nghe Nhạc phu nhân bắt bẻ không đồng ý là nàng sẽ cười lạnh hai tiếng và quay lưng chọn xong người cho Ngọc Nương sau đó lạnh lùng dứt khoát gả người ra ngoài... Nhưng nếu hắn nói dối thì phải tìm cớ nào để nói đây...

Mông Thác thực khó xử, có trời biết, mọi kinh nghiệm chiến đấu nhanh, chuẩn, tàn nhẫn của hắn đều không đủ để chống đỡ trận cờ này... Ít nhất hắn không biết làm sao để tránh nặng tìm nhẹ lại có thể không dối gạt vợ...

Mông Thác vén mành lên thì thấy Trường Đình đang cúi đầu ngồi trên giường ấm cầm bản đồ bôi vẽ gì đó. Nghe thấy hắn vào nhà nàng căn bản không ngẩng đầu mà chỉ ôn tồn hỏi, "Đã nói với Nhạc Phiên chưa?"

Mông Thác đi về phía trước, thấy nàng đang vẽ vòng quanh thôn trang cách tường thành chừng ba mươi dặm thì cười nói, "Chỗ này không ổn đâu, nơi này bên trong khe núi, tới lui tốn thời gian lại mệt mỏi, lưu trữ vật tư cũng không tiện..." Mắt thấy Trường Đình ngừng động tác ngẩng đầu nhìn mình thế là giọng hắn dần nhỏ xuống, lại chuyển đề tài, "Nhưng chỗ này non xanh nước biếc phong cảnh hợp lòng người, cũng có thể coi như một lựa chọn để suy tính."

Câu chuyện ngừng lại, hắn nghĩ nghĩ sau đó mới nói, "Ta đã nói với Nhạc Phiên, tên tiểu tử kia đúng là mãi không trưởng thành, mọi việc đều cà lơ phất phơ không để trong lòng. Nàng bảo Ngọc Nương cũng đừng quá giận hắn, tốt xấu gì cũng là hắn không đứng đắn khiến nàng ấy chậm trễ. Hiện tại ý đã thông, hai vợ chồng chúng ta có thể tác hợp thì tốt, dù sao hủy 10 tòa miếu cũng không nên hủy một cuộc hôn nhân..."

"Khi nào thì Nhạc gia sẽ khua chiêng gõ trống tới cầu hôn? Khi nào Nhạc phu nhân sẽ gửi thiệp tới gặp ta?" Trường Đình buông bút cười hỏi, tay lại đẩy đẩy đống giấy viết thư hồng hồng trên bàn ra và nói tiếp, "Chúng ta làm việc quan trọng là kết quả, ngoài miệng Nhạc Phiên nói hối tiếc gì gì đó cũng không bằng cho ra một cái kết quả —— đến tột cùng có cưới hay không?"

Ánh mắt nàng đảo qua phía dưới nói, "Đây là thiệp mời khách khứa cho lễ thành thân, danh sách đã đưa cho dì một lần. Chàng tìm mấy người thích hợp đưa đống thiệp mời này đi, sau đó bất kể đi hay không cũng phải có câu trả lời mang về. Như thế ta mới tiện sắp xếp việc khác."

Ý của Trường Đình là lão nương bận, thái độ thế nào cũng không bằng cho ta một kết quả cuối cùng. Chẳng qua nàng thấy Mông Thác đi vào một mình thì trong lòng đã biết. Chỉ sợ Nhạc gia không quá muốn cưới Ngọc Nương. Bức như vậy cũng chưa bức được gì chứng tỏ Nhạc gia hoặc là đang suy tính, hoặc căn bản không muốn đứa con dâu như Ngọc Nương. Dù sao thì Trường Đình đều cảm thấy tức giận, nhưng lại cố tình không thể trút lên đầu Mông Thác.

Mông Thác "à" một tiếng và thuận tay cầm đống thiệp kia lên xem. Khách mời không có ai không phải sĩ tộc đứng đầu Đại Tấn, trong tứ đại gia tộc ngoài Trần gia thì mấy nhà kia đều có, những gia tộc khác cũng có thanh danh hiển hách. Mỗi chữ trên thiệp mời đều do Trường Đình tự viết, cả trăm thư mời đều không có người hỗ trợ nên Trường Đình có vẻ lao lực, bọng mắt cũng xanh hơn —— đây mới chỉ là đón dâu cho Thạch Mẫn nhưng nàng là người làm việc không cẩu thả, gắng đạt được hiệu quả tốt nhất nên bản thân luôn mệt....

Mà đây đều là vì ai?

Dữu thị muốn nàng làm chuyện này rõ ràng là mượn tên tuổi của Lục gia mà mời, nàng hoàn toàn không cần phải nghiêm túc như thế. Chẳng qua đều vì hắn không phải ư?

Mông Thác cảm thấy trong lòng hụt hẫng, một mặt hắn cảm thấy Nhạc Phiên hèn nhát đến không phải nam nhân, một mặt lại cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Về công về tư hắn đều đứng về phía Nhạc Phiên, anh em mười mấy năm nên dù cũng giận tên kia nhưng hắn sẽ không nói thật với vợ... Mông Thác nghĩ nghĩ sau đó nhẹ giọng thử nói, "Nếu không chúng ta tìm đối tượng khác cho Ngọc Nương nhé? Tuy làm việc tốt thường gian nan nhưng Nhạc phu nhân đã sớm có khúc mắc với Ngọc Nương, dù có gả qua thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ không tốt. Cuộc sống của Ngọc Nương cũng sẽ không được tốt."

Tốt xấu gì vẫn coi như nói thật, Mông Thác duỗi tay ôm Trường Đình, "Nếu không ta sắp xếp cho nàng gặp Nhạc phu nhân một lần nhé?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)