Truyện:Thiên Kiều - Chương 113

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 113
Động Phòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trường Đình ở phòng trong che miệng cười, qua nửa khắc thì nghe thấy tiếng ồn ào kia càng gần hơn. Nhiếp thị dựng lỗ tai lên nghe sau đó bật cười nói, "Tân lang của chúng ta đúng là văn thao võ lược, không chỉ có võ công tốt mà công tác văn hóa cũng không kém! Đại lang quân tài cao bát đẩu, tân lang qua cửa cũng không quá chậm!"

Bạch tổng quản qua lại chạy vài lần nên đã thở hồng hộc. Ông ta kể lại cho đám nữ quyến về tình cảnh bên ngoài sinh động như thật, "... Cửa đầu tiên là Đại lang quân bày ra. Đại lang quân hưng sư động chúng, tân lang mới xuống ngựa chắp tay hành lễ đã bị ngài ấy nói một tràng dài, đơn giản cái gì mà 'chi, hồ, giả, dã'. Mắt thấy sắc mặt tân lang càng lúc càng kém Đại lang quân mới thực sự đi vào câu hỏi..."

Bạch tổng quản vừa cao giọng, hít sâu một hơi thì đám nữ quyến xung quanh đã vội vàng hỏi, "Bạch tổng quản cũng đừng nói một nửa nuốt một nửa!"

Bạch tổng quản vội chắp tay sau đó cười hì hì nói tiếp, "Đại lang quân hỏi tân lang 'nếu một người thích gì đó thì sẽ nuôi dưỡng thứ ấy, nếu không thích thì sẽ không quan tâm. Từ những lời này của Mạnh Tử có thể thấy thế nào về sinh tử?' Tân lang lúc này mới như nhẹ nhàng thở ra. Hắn giảng giải vạn vật, coi như cũng có đạo lý rõ ràng, lại còn dẫn được mấy câu của Mạnh Tử. Đáng thương nô không nhớ được cái gì, đành phải vội vàng trở về báo với các vị phu nhân!"

Đám nữ quyến trong phòng lập tức cười ha ha, "Trường Anh lang quân nương tay rồi! Luận bàn ý nghĩa sinh tử trong câu nói của Mạnh Tử chính là đề dễ đến đứa nhỏ cũng làm được. Đại lang quân đúng là nhân từ nương tay với em rể!"

Trường Đình cũng cười.

Mạnh Tử sao?

Đời này Mông Thác sợ nhất là "Lão tử" —— dù sao đây cũng là người Thạch Mãnh hay nhắc tới...

Luận sinh tử sao? Mông Thác có thể đọc được thuộc mười tám câu luận về sinh tử của Mạnh Tử đã coi như tốt! Xem ra Lục Trường Anh không chỉ nương tay mà thậm chí còn đi cửa sau giúp em rể! Hai người này liên lạc trao đổi đề lúc nào nhỉ? Lúc sáng nay Mông Thác mới tới Bình thành thì hai người cũng chẳng có thời gian chạm mặt nhau, đến tột cùng thì đề bị lộ lúc nào? Trường Đình nghĩ mãi không ra.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, tiểu cô nương nhà thất bá gia đạp đạp chân chạy tới trước cửa sổ nhìn sau đó la oai oái, "... Là ném tên! Tần tướng quân cầm bình và mời tân lang bắn tên vào đó! Tần tướng quân nói mười mũi phải có 9 mũi trúng mới gọi là qua cửa!" Tiểu cô nương thò đầu dán khe cửa nhìn ra ngoài và cao giọng thét, "Tần tướng quân cầm bình đứng thật xa, tân lang đứng bên này sân, Tần tướng quân lại đứng tít tận bên kia sân, ở giữa còn cách bình phong!"

Sân này rất lớn, hai đầu cách nhau chừng 50 thước. Đám đại cô nương và tiểu tức phục vừa nghe thấy thế đã nhào tới song cửa sổ nhón chân xem. Bọn họ cười hì hì đếm thay Mông Thác: "Một, hai chi... Tám mũi rồi, ai da!"

Có vị cô nương quen biết quay đầu cười tủm tỉm nói với Trường Đình, "Một mũi cuối cùng còn không trúng! Ta rõ ràng thấy Tần tướng quân run tay thế là mũi tên bắn lên mặt đất!"

Gian ngoài lập tức nghe thấy giọng vịt đực của Tần Đổ, "Thúc phụ run tay! Cái này không tính!"

Tần Đổ vừa thét xong thì đám nữ quyến ghé vào cửa nhìn lập tức cười ha ha. Trường Đình cũng rướn người về phía trước. Lúc này có người nói với nàng, "Bên này bênh vực kẻ yếu, bên kia tân lang đã nhét hai bao lì xì đỏ thẫm vào ngực áo Tiểu Tần tướng quân kìa! Thực sự cùng một giuộc, nội ứng ngoại hợp!"

Trường Đình lại bật cười, nhưng sợ lem son môi nên không dám cười quá to.

Giờ lành đã sắp tới, Tiểu Tần tướng quân lại mang bình tới một lần nữa, lúc này Mông Thác bắn mười mũi đều trúng. Cửa thứ hai vừa mở thì tiếng kèn ồn ào đã ở ngay bên tai! Chân Định đại trưởng công chúa tự mình che khăn voan đỏ thẫm cho Trường Đình, lại dắt tay nàng đi ra ngoài. Nàng thấy xung quanh có rất nhiều đôi giày nhiều màu sắc, Chân Định đại trưởng công chúa cầm tay nàng nói, "Ngươi đã ra cửa, phải kính trên nhường dưới, làm việc hành xử cẩn thận. Từ nay về sau ngươi vừa là con gái của Lục gia vừa là con dâu của Mông thị." Nói xong bà ta giao đồng tâm kết đỏ thẫm cho Mông Thác cầm.

Trường Đình bước chân lên lại cảm thấy bên hông có người ôm. Vừa cúi đầu nàng đã nhìn thấy tiểu A Ninh khóc đến rối tinh rối mù mà ôm eo nàng khóc, "A tỷ đừng đi!"

Chỉ mấy chữ này đã gợi lên mọi thấp thỏm thương tâm của tân nương trong lòng nàng. Trường Đình đỏ mắt, duỗi tay ôm A Ninh. Tiểu cô nương chỉ cao tới ngực nàng lại ôm thật chặt, ngửa đầu gào khóc. Mấy ngày này nỗi lòng tích cóp xuống đều bùng nổ ở giờ phút này, "A tỷ đi khi nào mới trở về! Nghiên Quang Lâu cũng chỉ có mình muội ở! A Ngọc a tỷ cũng đi theo! Mãn Tú tỷ tỷ cũng đi theo! Muội trồng hoa trà còn chưa nở hoa đâu! A tỷ... A tỷ!"

Trường Đình lập tức rớt nước mắt lã chã.

Đầu bên kia không có động tĩnh gì, Chân Định đại trưởng công chúa vội vàng để Hoàng Ẩu ôm A Ninh ra. Hoàng Ẩu ôn nhu dỗ, "Đại cô nương gả chồng, đợi gả xong rồi nhị cô nương vẫn có thể ở gần chị gái cơ mà..." Rồi bà ta lại nói, "Nhị cô nương ngàn vạn đừng để lỡ canh giờ lành..."

A Ninh vừa nghe giờ lành đã chậm rãi buông tay, thút tha thút thít nức nở mà khóc đến khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt nước nước mũi giàn giụa cũng không rảnh lo mà chỉ sợ bôi lên hỉ phục của chị gái. Ai biết vừa quay đầu con bé đã thấy có một người đứng thẳng tắp mà nhìn mình cười thế là mặt đứa nhỏ đỏ lên, nhanh chóng rời mắt.

Trường Đình chỉ thấy trước mặt đỏ thẫm, từng bước đi theo Mông Thác, hắn đi đâu nàng theo đó.

Lúc lên kiệu Trường Đình vén mành nhìn thì thấy Chân Định, Trường Ninh và Lục Trường Anh đều đứng ở cổng lớn nhìn nàng. Nước mắt nàng rơi xuống không ngừng. Vốn nàng không thích nhà cũ của Lục gia ở bắc địa, trong mộng nàng đều mơ thấy Lục trạch ở Kiến Khang. Trước kia nàng không thích nơi này vì nó hoang vu, hiện tại nàng không thích vì nó cổ xưa, thời khắc đều nhắc nàng về thảm kịch của cha. Nhưng hôm nay rời đi nàng lại không nhịn được nhìn tường xám ngói đen, trong lòng chỉ thấy luyến tiếc.

Trường Đình cũng không sợ khóc sẽ lem phấn, nàng gả xa, trên đường còn mất hai tuần nữa nên chỉ ra tới ngoài nội thành nàng đã đổi sang đi xe ngựa. Đến trên xe ngựa, thùng xe rộng rãi, Mãn Tú và Ngọc Nương đều ở đó nên nàng hoàn toàn có thể đổi quần áo và trang điểm lại. Một ngày gặp Mông Thác ba lần, trong lúc nhất thời nàng quên mất đây là lên đường thành hôn. Nàng chỉ nghĩ rằng vợ chồng mình đi đạp thanh du lịch, cuộc sống trên xe ngựa cực kỳ vui vẻ.

Lúc đến Ký Châu đã là đầu tháng 8, trong thành giăng đèn kết hoa chỉ có hơn chứ không kém Bình thành. Một đường tới đây toàn là không khí vui mừng, đám thứ dân thấy đoàn xe hỉ thì hỏi nhiều một câu. Vừa nghe nói đây là đoàn xe đón dâu của Mông tướng quân thì bọn họ lập tức thét vang "Chúc mừng, chúc mừng!"

Trường Đình lập tức cười nghĩ bản thân mình được thơm lây uy phong của hắn!

*****

Hỉ đường được dựng trong dinh thự của Thạch Mãnh, Trường Đình được sắp xếp ở biệt viện của Thạch gia. Thạch Tuyên được phái tới ở cùng nàng cả đêm, ngày thứ hai dậy sớm lên hỉ kiệu lắc lư qua lại tới nơi bái đường thành thân. Nàng ngồi trong kiệu hỉ cũng nghe được biển người ở bên ngoài, cách màng Mãn Tú nhẹ giọng nói với nàng, "Ôi mẹ ạ, cổng lớn toàn là người... Toàn mặc khôi giáp đứng đó..."

Đợi vượt qua ngạch cửa, Mãn Tú lại kinh hồn táng đảm mà run lên, "Ối giời ơi, hành lang trong sân đều có người đứng hai bên, khắp núi giả đều là người... Ai u! Tới ăn rượu mừng mà còn mang theo đại đao là sao?!"

Lúc sau Trường Đình không nghe thấy Mãn Tú nói nữa, có lẽ vào phủ đệ nên tốt xấu gì cũng phải giả vờ một chút. Lúc này nàng khó mà nghe thấy nàng kia nói cái gì mà "Khắp nơi là người" hoặc "trên lan can cũng có người đứng" nữa. Những lời này thật khiến lòng người râm ran...

Tiếng kèn sáo vang lên, lễ quan cao giọng hô, "Giờ lành đến!" Theo sát đó là ba tiếng trống "Phanh phanh phanh". Hỉ kiệu một nghiêng Mãn Tú đã vén mành lên. Trường Đình cúi đầu, khăn voan che đến kín mít, nàng chỉ có thể rũ mắt nhìn mặt đất trải vàng lá cùng cánh hoa, rậm rạp cực kỳ xa hoa và lãng phí. Tay nàng nắm chặt hỉ kết, Mông Thác nắm đầu kia, bọn họ theo tiếng kèn sáo đi vào trong sảnh.

Bái cao đường là bái bài vị mẹ của Mông Thác, Thạch Mãnh và Dữu thị đứng hai đầu. Người làm lễ nói tiếng phổ thông rành rọt, lại nói vài lời chúc mừng sau đó Trường Đình vào trong phòng. Phòng hỉ lúc này bố trí ngay cạnh chính đường, Mông Thác nắm hỉ kết dắt nàng đi vài bước là tới. Nàng không bỏ khăn mà chỉ ngửi được cả phòng toàn mùi son phấn, sau khi Mông Thác lấy cây móc vén khăn voan thì Trường Đình mới thoát được kiếp bị mùi son phấn của nữ quyến trong phòng hun cho ngất!

Các nàng giống như ướp cả hoa viên trên người!

Có bà tử cầm bánh trôi tới, mỗi cái đều nho nhỏ. Trường Đình ăn một miếng, nhân đậu phộng ngọt ngấy lại chưa chín. Bà tử cao giọng cười hỏi: "Tân nương, sinh hay không sinh đây?" (sống hay chín)

Trường Đình yên lặng nuốt bánh trôi, lại thấy mọi người đang chú ý chờ thì cúi đầu làm con chim cút, miệng nhỏ giọng nói: "Sinh..."

Trong phòng lập tức cười ồ lên.

Lòng nữ nhân như châm đáy biển... Trường Đình giữ lòng đạm bạc, chỉ cảm thấy mỗi lần có người thành thân mọi người đều sẽ cười cười một lần như thế này. Lúc Tạ Chi Dung gả tới đám nữ quyến của Lục gia cũng cười đến vui vẻ, đám phụ nhân có vẻ cực kỳ thích trêu chọc cô dâu mới, bọn họ làm đến cực kỳ nhiệt tình...

Trường Đình vừa vén khăn voan thì cũng nhấm nháp một chút đồ ăn. Giọng nữ nhân lập tức vang lên hết đợt này tới đợt khác, hoặc uyển chuyển kiểu: "Tân nương tử thật sự xinh đẹp, Mông Tam Lang đúng là có phúc." Hoặc có người trào dâng, "Ai da! Mong ngóng mãi mới chờ được tân nương tới Ký Châu, hỉ đường này là Quận Quân cho người chuẩn bị từ lâu đó!". Lại có người khác nịnh hót, "Cũng không ngờ đời này còn có thể nhìn thấy cô nương của Lục gia. Lúc chưa xuống kiệu ta đã nói cô nương của Lục thị Bình thành đúng là cực kỳ tốt đó!". Cũng có kẻ không nóng không lạnh nói, "Mông Tam Lang tới đằng trước kính rượu đi chứ?" Nói xong người đó nhìn nhìn Trường Đình sau đó hé môi cười nói, "Tân nương tử cũng cưới về rồi, lúc này chẳng cần canh nữa, dù sao cũng không bay ra được đâu."

Trường Đình ngồi đó thì không thể nói chuyện, nàng nhướng mày nhìn về phía nữ nhân kia: bộ dạng hơn 30 tuổi, mặt chữ điền, xương gò má cao, cằm hơi ngắn, tướng mạo cả người có thể nói là đoan trang nhưng không thể nói là đẹp. Trang phục tinh xảo nhưng ở đuôi lông mày vẫn có nếp nhăn và phong sương không thể che lấp. Bà ta mặc áo màu ráng vàng, mới tinh, đường may tinh tế nhưng không quá để ý chứng tỏ đây là gấp gáp làm. Lúc đối mặt với một người hoàn toàn không quen biết thì nàng cũng chỉ có thể lựa chọn đánh giá qua trang phục trước. Hơn nữa kẻ này trong lời nói có kim, kỳ thật cũng không cần quá kính trọng.

Mông Thác liếc nhìn người nọ một cái, cũng không tiện so đo mà cười chắp tay đáp, "Còn làm phiền đại bá mẫu chăm sóc." Câu chuyện ngừng lại sau đó hắn có chút ám chỉ, "Dù sao trong phòng này thì bối phận của ngài là cao nhất."

Mông Thác vừa dứt lời thì mọi người trong phòng lập tức nhìn người nọ với ánh mắt chế nhạo. Có người cười nói, "Chẳng lẽ Mông Tam Lang còn sợ chúng ta nuốt cô dâu mới của ngươi vào bụng chắc! Ngươi không nhờ vả thì chúng ta cũng phải tỉ mỉ để ý tới nàng —— một tân nương như hoa như ngọc thế này sao mà không đối xử tốt cho được!"

Mông Thác cũng cười, chắp tay hành lễ sau đó phất vạt áo đi ra tiền viện.

Là đại bá mẫu à?

Trường Đình như suy tư gì đó mà nhìn về phía người nọ, đột nhiên nhớ tới vị Thạch gia cô nương lúc nào cũng co rúm lại nhưng tướng mạo thì cực kỳ xinh đẹp kia. Hình như là con gái anh trai của Thạch Mãnh thì phải? Gọi là gì ấy nhỉ? Trường Đình hơi quay đầu lại nhìn về phía Mãn Tú, nàng kia thì hơi khom người nương việc chỉnh lại dải lụa cho nàng mà nhanh chóng làm khẩu hình.

À, Thạch Uyển.

Trường Đình ngồi thẳng lưng, cúi đầu giả thẹn thùng nhưng mắt lại tìm khắp cũng không thấy bóng dáng Thạch Uyển. Tám phần là có vấn đề! Nàng đột nhiên thấy những ngày sắp tới hẳn sẽ tràn ngập tranh đấu đây, lưng nàng cũng như có ngọn lửa hừng hực hưng phấn!

Nhưng ý chí chiến đấu của nàng lập tức biến mất không còn gì khi hoàng hôn buông xuống. Mông Thác vẫn không trở lại còn phòng bếp thì đã đưa đồ ăn tới. Trường Đình nhớ tới người nào đó ở tiền viện chỉ uống rượu không ăn gì sẽ hại thân thể, trong lúc do dự đồ ăn lại nguội. Nàng cầm đũa ăn qua loa một chút rồi thả đũa xuống. Cả ngày nàng chẳng ăn uống được gì mấy, đã vậy còn ăn một cái bánh trôi nhân sống vì thế lúc này nàng mắng thầm trong lòng, cảm thấy thành thân đúng là việc tra tấn người khác... Tra tấn người... người...

Lúc nàng đói đến không có sức làm gì thì có người gõ nhẹ song cửa, Mãn Tú vội vàng mở cửa lại thấy Thạch Tuyên cười hì hì bưng khay đứng đó. Vào phòng rồi tiểu cô nương bỏ khay lại, cũng không ở lâu mà cười ái muội nói, "A Thác nhờ muội mang một bát mì nước tới để a tỷ ăn trước..." Nói xong cô nhóc lập tức xoay người chạy chậm ra ngoài.

Mãn Tú nở nụ cười, cầm chậu nước ấm tới chờ Trường Đình ăn mì xong lại hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo sau đó mới nhỏ giọng nói, "Cô nương, lát nữa có gì ngài cứ gọi nô tỳ. Nô tỳ ở ngoài cửa, không đi đâu. Đau, không thoải mái ngài cũng cứ gọi, ta đã tìm được phòng bếp nhỏ, nếu ngài..." Mãn Tú ngừng một lát mới chọn lựa từ ngữ nói, "Dù sao ngài có gì không thoải mái cứ gọi, nô tỳ sẽ đáp ngay."

"Ta có thể có gì không thoải mái?" Trường Đình ngơ ngác hỏi sau đó bỗng nhiên phản ứng lại. Nàng nhớ tới một đêm trước khi đi bà nội cũng tới nói với nàng mấy lời cực kỳ dài dòng. Nói tới cuối cùng bà ấy đã có chút lắp bắp, khiến nàng chả hiểu gì cả. Chân Định nhụt chí âm thầm mắng Mông Thác, 'tìm một vị thế gia công tử thì sẽ chẳng phiền toái thế này. Nữ hài tử không biết nhưng nam nhân hẳn sẽ thông. Đáng tiếc ở bên cạnh tên tiểu tử ngốc kia đến con muỗi cái cũng không có, chỉ thiệt cho A Kiều nhà chúng ta!'

Lời này khiến Trường Đình càng thêm kỳ quái. Một đường tới đây cũng dài, trong lúc ấy nàng có suy nghĩ cẩn thận nhưng nàng chỉ cho rằng dù sao cũng là chuyện nam nữ, nhịn một chút là qua, có đau cũng đâu thể đau quá lâu đúng không? Ai biết Chân Định căn bản không lo lắng chuyện đau mà lo lắng hai người này không ai dạy, cuối cùng sẽ làm trò cười!

"Được, nếu ta không thoải mái sẽ gọi ngươi." Trường Đình vỗ vỗ vai Mãn Tú rồi cười vui mừng nói: "Nhanh như vậy đã tìm được phòng bếp nhỏ, đúng là do một tay Hoàng Ẩu dạy dỗ mà. Thời gian này ngươi có rảnh rỗi nhớ làm túi thơm cho bà ấy, lúc nào đó mang về cảm ơn người ta..." Nhưng rồi nàng lại hơi tò mò hỏi, "Nhưng sao ngươi lại nghĩ tới chuyện tìm phòng bếp nhỏ? Là vì ta nói cần phải nắm chắc được nơi làm đồ ăn cho vào miệng sao?"

Mãn Tú bị khen ngợi thì hơi ngượng ngùng mà lắc đầu: "Chỉ vì nô tỳ đói bụng, tìm được phòng bếp và sờ soạng hai khối điểm tâm để ăn..."

Trường Đình nhất thời cứng đờ tay, nàng điên rồi mới cho rằng Mãn Tú và Ngọc Nương là có thể cứu chữa được...

Một đôi nến đỏ cháy hừng hực, Trường Đình đã thay áo trong, tóc cũng tản ra, cả người nhìn chằm chằm ánh nến mà ngây ngẩn. Đúng lúc này cửa "răng rắc" một tiếng mở ra, nàng vừa quay đầu đã thấy Mông Thác cúi đầu dựa ở cạnh cửa, tóc búi cao. Mặt hắn rũ xuống chạm cằm vào vạt áo, ánh sáng không chiếu được lên mặt hắn nên không biết hắn đang mở mắt hay nhắm mắt. Trên người hắn đã là quần áo thường ngày, hẳn hắn đã rửa mặt chải đầu rồi mới qua đây.

Trường Đình tặc lưỡi một cái và vội vàng đứng dậy đi đỡ người. Đến gần nàng cũng không ngửi được mùi rượu, chỉ có mùi bồ kết sảng khoái. Mông Thác lập tức thuận thế dựa lên người nàng, vùi đầu ở cổ nàng. Tôi tớ trong phòng lập tức cúi đầu khom người hành lễ đi ra ngoài, Trường Đình nặng nề mở miệng, "Vết thương của chàng đã khỏi hẳn chưa mà còn uống rượu?! Nhị lang quân cũng không giúp chàng chắn một chút sao? Nhị lang quân cũng thật là... biết rõ miệng vết thương của chàng còn chưa khỏi mà để mặc mọi người tới chuốc rượu..."

Cô nương âu yếm ở bên tai lải nhải mãi, Mông Thác cười ra tiếng, cánh tay vượn ra ôm lấy nàng kéo vào lòng mình.

"Nhị ca có giúp ta chắn rượu." Mông Thác vẫn vừa cười vừa nói, "Huynh ấy đã sớm uống đến nằm sấp, Thạch Mẫn cũng giúp ta chắn mấy chén sau đó cùng người ta uống tới giờ. Dượng hôm nay không về phòng sợ cũng bị dì nhắc mãi. Những người đó quá lợi hại, đều là xuất thân trong quân, uống rượu như uống nước, ai không uống chính là tiểu cô nương."

Trường Đình vẫn cằn nhằn, "Tiểu cô nương thì làm sao..."

"Tiểu cô nương không có gì, " Mông Thác bật cười, không khí vui mừng tràn ra từ giọng nói của hắn, "Tiểu cô nương thật sự tốt, chỉ là sau này nàng cũng không phải tiểu cô nương nữa."

Trường Đình hơi nghiêng người, ngửa đầu không phục nói, "Ta không phải tiểu cô nương thì là ai?"

"Là phu nhân, người khác đều gọi nàng là Mông phu nhân." Mông Thác vùi đầu nhìn nàng, hai mắt nhìn chằm chằm mắt nàng.

Hai đôi mắt đều như sao trời, Trường Đình ngửa đầu, ánh sáng ấm áp chiếu lên gò má và mái tóc của nàng. Khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn mang một lớp phấn nhẹ, mày cong cong đẹp đẽ, cả người rực rỡ lấp lánh, môi anh đào tinh xảo khẽ nhếch điểm xuyết trên khuôn mặt. Mông Thác chỉ thấy lòng mình rung động, nhẹ cúi người, đầu tiên là vành tai nhẹ chạm, sau đó hắn chậm rãi nhấm nháp đôi môi đã mơ thấy nhiều lần trong giấc mộng.

Trường Đình nhéo vạt áo của Mông Thác, hắn nhẹ xoay một cái nàng đã dựa về sau dán lên tường ngửa đầu trợn mắt nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ quen thuộc của hắn.

Nụ hôn của Mông Thác tới nhẹ nhàng, ấm áp dễ chịu như gió. Sau đó hắn nương ba phần say, bảy phần mê mang mà càng dựa chặt hơn. Tay hắn vòng quanh eo nhỏ của nàng lại không dám dùng sức mà chỉ có thể đỡ hờ. Lúc này nụ hôn mạnh bạo thêm, chỉ là môi cùng môi qua lại đã không đủ nữa, hai người đều mới lạ nhưng vẫn thuận theo bản năng hiếu học mà chậm rãi sờ soạng. Mông Thác dần vươn tay lên, vỗ về nơi xương quai xanh của nàng, bàn tay to kề sát phía sau lưng nàng, cách một tầng áo lót hơi mỏng cảm nhận được làn da bóng loáng bên trong.

Có lẽ mọi nam nhân đều không cần thầy dạy đã hiểu, Mông Thác thuận tay cố định gáy của nàng để nụ hôn có thể tiến thêm một bước nữa. Trường Đình ưm một tiếng, không tự chủ được mà khẽ mở môi đỏ, tên kia nhắm chuẩn thời cơ mà lập tức xông vào. Sắc mặt nàng đỏ bừng, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo hắn, đứt quãng mà nói, "... Vào... Đi vào... chỗ này bên ngoài... Cửa sổ... Thấy được..."

Chút lý trí còn lại của Mông Thác làm hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, lại thấy trong buồng ánh đèn vẫn quá sáng, hẳn người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy hình in trên giấy dán cửa sổ. Hắn ôm nàng vào lòng, bước nhanh qua bình phong sau đó không nói gì mà vén màn giường lên rồi thả nàng lên giường.

Chân Định đại trưởng công chúa còn nói người này không biết gì, đây rõ ràng là bộ dạng cực kỳ quen thuộc!

Trường Đình thẹn thùng chửi thầm trong lòng.

Vạt áo lót kéo dài, cổ áo cũng không mở quá rộng. Mông Thác dùng sức một chút đã kéo áo xuống một mảnh lớn. Trường Đình nhắm hai mắt, cả người run run, Mông Thác thì vội ôm lấy nàng nhẹ giọng hỏi, "Lạnh không?"

Trường Đình không nói chuyện mà lật tay ôm lấy hắn, cả người dán lên người hắn. Mặt hắn không thay đổi nhưng ánh mắt lại đột nhiên biến đổi, đầu cúi xuống hôn nàng với tư thế mãnh liệt hơn trước gấp trăm lần. Giọng Trường Đình nghẹn ở cổ, nhưng thân thể lại giãn ra đón lấy hắn. Tay hắn dán bên hông nàng, xoa nắn khién áo lót bị nhăn dúm dó. Có lẽ động tác của hai người đều không nhỏ nên cổ áo càng bị lôi kéo, Mông Thác chôn mặt vào cổ nàng hít sâu một hơi. Mùi thơm thoang thoảng như cổ vũ hắn, áo lót đã nhăn thành một nùi. Sắc mặt hắn ửng đỏ, đơn giản vén vạt áo lên, làn da trắng nõn của cô nương lập tức hiện ra dưới ánh nến. Hắn hít sâu một hơi, cả người khô nóng, lập tức cúi người xuống thân thiết.

Cặp nến càng cháy to hơn, ánh lửa nảy lên, bóng dáng hai người trên giường chồng lên nhau. Đáng lúc cao trào thì bên ngoài có người nhẹ thấp thỏm gõ ba tiếng "Cốc cốc cốc". Lúc này Mông Thác đang muốn cởi áo ngoài và thắt lưng nhưng tai hắn tốt nên vẫn nghe được tiếng gõ kia. Hắn thầm hận sao tai mình lại thính thế, sau đó hắn vùi đầu tiếp tục làm như không biết nhưng kẻ ngoài cửa vẫn bất khuất không bỏ. Sau đó là tiếng Mãn Tú run run nói, "... Chính viện mời lang quân và phu nhân đến trước cửa tiếp chỉ... Kiến Khang cho người tới, hiện giờ đã qua cửa thành."

Kiến Khang cho người tới?

Tiếp chỉ?!

Hiện giờ Phù Cù đều đã "chết" thì kẻ nào là kẻ ra chỉ vậy?! Chẳng lẽ là Ích Vương Phù Kê muốn làm hoàng đế đến điên rồi!? Hắn thế nhưng có can đảm hạ chỉ ư?

Trường Đình nằm ngửa ở trên giường túm chặt lấy cánh tay Mông Thác. Hai mày hắn nhíu lại, vẫn ngây ra một lát mới xoay người xuống giường, tay dài duỗi ra cầm cái áo khoác cho nàng sau đó trầm giọng hỏi, "Có nói là ai ra chỉ không?"

"Người tới nói là Ích Vương ra chỉ nhưng với tư cách là nhiếp chính." Mãn Tú nói cực kỳ rõ ràng, "Ngoại viện mời lang quân và phu nhân rửa mặt chải đầu thích đáng sau đó tới chính viện cùng đi tiếp chỉ..." sau khi ngừng một lát nàng ta mới thử hỏi, "Có cần nô tỳ tiến vào hầu hạ không?"

Mông Thác mặt đen như than, sắc mặt cực kỳ tối tăm, nhưng cách một lúc hắn vẫn gọi Mãn Tú vào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-178)