Sấm Sét
← Ch.081 | Ch.083 → |
Thạch Khoát phản ứng cực nhanh. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài thấy có lẽ là bình hoa ở góc tường bị đổ.
"Bách Tước." Lục Trường Anh nhẹ đặt chén trà bằng gốm sứ men trắng xuống rồi cao giọng gọi, "Làm sao vậy?"
Cách rèm châu Bách Tước kính cẩn khom lưng ôn nhu đáp, "Là Mông đại nhân không cẩn thận chạm vào đổ bình hoa, cũng không có việc gì lớn."
Lục Trường Anh "à" một tiếng rồi thu lại ánh mắt và kéo tay áo cười nhạt giúp Thạch Mãnh châm trà. Nước trà vừa rót ra, lá trà bập bềnh, hắn nhìn Thạch Mãnh một cái và mỉm cười nói, "Tạ thị là nhà ngoại của A Kiều, mẹ ta mất sớm, vốn đây chỉ là hôn ước nói miệng nhưng thời gian trước Tạ gia Đại Lang Tạ Tuân đến bái tế đã thuận tiện đề cập đến chuyện đón A Kiều về. Sau khi hai bên trao đổi thiếp canh sẽ bàn chuyện thành thân."
Thạch Mãnh ngả người ra sau, tay vuốt râu cười nói, "Tam thư lục lễ, nạp thái cưới gả, đây mới là đúng quy trình, sao bây giờ chỉ có trao đổi thiếp canh đã cưới gả rồi ư?"
Lục Trường Anh nhìn Thạch Mãnh và nói, "Hiện giờ chúng ta còn đang có tang trong người nên tự nhiên chỉ có thể trao đổi thiếp canh còn những việc khác sẽ để sau. Tuy vậy đây là lệnh của cha mẹ, là lời của người mai mối, chúng ta cũng đã định ra việc này với Tạ gia. Cậu và mợ cũng sẽ chọn ngày tới thương nghị, một khi xong tang là có thể làm lễ nạp thái."
"Phải không? Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối à..." Thạch Mãnh lặp lại lời của Lục Trường Anh một lần nữa, sau đó làm như bình thản không tiếng động mà nói, "Vậy phải từ bỏ chuyện xin cưới A Kiều cho Thạch gia rồi! Đúng là đáng tiếc, phu nhân của ta vẫn luôn thích A Kiều."
Ông ta dễ nói chuyện như vậy sao?
Lục Trường Anh nhíu mày, hơi không thể tin nổi.
Thạch Mãnh tuyệt không phải người dễ nói chuyện như thế, ngay từ đầu hắn đã biết ông ta tới đây là đánh chủ ý lên A Kiều. Nhưng hắn không muốn gả em gái vào Thạch gia, càng không muốn A Kiều có liên hệ gì với hai tên Thạch Mẫn và Thạch Khoát kia. Nhưng Thạch Mãnh lại có tình nghĩa với nhà bọn họ, cả ba anh em hắn đều được người ta cứu. Thạch Mãnh yêu cầu cưới A Kiều làm con dâu thì Lục gia có thể nói cái gì? Lục gia nói cái gì cũng khiến Thạch gia mất mặt! Ngoại trừ mỗi một lý do là A Kiều đã đính hôn... Mà Tạ Tuân vẫn luôn là hôn phu mà Lục Xước hy vọng lựa chọn cho A Kiều. Hắn xuất thân nhà cao cửa rộng, môn đăng hộ đối. Tính tình hắn bình thản có phong phạm của quân tử. Hơn nữa hắn còn biết nhân nghĩa, đọc rộng hiểu nhiều, là thanh mai trúc mã của A Kiều nên hai người quả nhiên xứng đôi.
Điều quan trọng nhất chính là A Kiều cũng không bài xích hắn.
Vào đêm trung thu kia nhìn hai người sóng đôi đứng bên dưới đã khiến Lục Trường Anh hạ quyết tâm. Lục Trường Anh đã tìm Tạ Tuân tâm sự, trong lúc ấy hắn phát hiện chủ ý của Tạ Tuân quá thẳng. Thẳng tới mức cứng nhắc và có chút không hợp với thế đạo này, dù thế cũng không có gì là không tốt. Một người có phẩm tính đoan chính nghiêm túc có lẽ không thể thành châu báu nhưng cũng sẽ không gặp đại nạn —— ít nhất Lục Trường Anh sẽ vì em gái mình mà tận lực bảo vệ Tạ gia. Nhưng những lời này không thể để A Kiều biết, đến Ngọc Nương còn móc mỉa Tạ Tuân trước mặt hắn vậy chứng tỏ A Kiều hơi bực với những lời Tạ Tuân nói ngày ấy. Hai đứa nhỏ này... cần tạo cơ hội để hai đứa ở chung nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn. Hiềm khích kia cũng không quá lớn, nói rõ ràng là sẽ thông. Buổi tối kia không phải A Kiều ở chung với Tạ Tuân rất khá ư?
Người phú quý thường rảnh rỗi, hắn chỉ hy vọng A Kiều trở thành một người phú quý rảnh rỗi, bình an cả đời dưới dự bao bọc của chồng.
Lục Trường Anh cho rằng Thạch Mãnh sẽ theo đuổi không bỏ nhưng thấy ông ta bình tĩnh buông tay thì hắn lập tức cảm thấy những chuẩn bị trước đó đều nghẹn ở họng. Hắn rũ mắt cúi đầu châm trà, chỉ trong một chớp mắt đã nhanh chóng điều chỉnh nỗi lòng của mình. Lúc ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai đứng sau Thạch Mãnh, một kẻ cao lớn tráng kiện một người phong độ nhẹ nhàng thì hắn nhấp một ngụm trà và mỉm cười nói, "Đúng là đáng tiếc, Trường Anh cũng thực thưởng thức hai vị lang quân, không thể làm thông gia thì chúng ta cũng có thể làm anh em."
Thạch Mãnh ha ha cười, cánh tay vung lên. Chuyện ông ta thành thạo nhất đời này chính là thuận thế bò lên!
"Hai thằng nhóc các con còn không hành lễ với Lục đại ca đi à!"
Thạch Mẫn phản ứng nhanh nhất, hắn lập tức bước về phía trước chắp tay hành lễ: "A Mẫn bái kiến Lục đại ca!" Thạch Khoát nâng tay áo dài cất giọng ôn nhu theo sát đó, "Thạch Khoát bái kiến Lục đại ca."
Lục Trường Anh vươn tay nhiệt tình cười nói với Thạch Mãnh, "Như bá phụ nói, duyên phận của hai nhà Lục và Thạch không thể đứt. A Kiều không gả đến nhà họ Thạch trong lòng Trường Anh cũng thấy tiếc nuối. Chuyện trong nhà không được như ý thì chuyện bên ngoài nhất định phải làm được chu đáo mọi người mới vừa lòng."
Hắn luyến tiếc em gái nhưng sẵn sàng bỏ ra lợi ích và địa bàn để báo đáp ân tình và xây dựng liên minh.
Thạch Mãnh nhướng mày, cực kỳ trầm tĩnh đợi Lục Trường Anh nói tiếp.
Lục Trường Anh khua tay một cái nói, "Nếu muốn đoạt địa bàn thì phải khuấy đục thế cục. Trường Anh đã gọi Thạch thứ sử là bá phụ thì nhất định sẽ trợ giúp ngài một tay. Hai nhà chúng ta lúc này chính là quan hệ thế gia thân thiết, tính mạng Tần Tương Ung chính là lễ vật ta xin tặng cho bá phụ."
Mệnh của Tần Tương Ung sao?
Lấy Tần Tương Ung ra trả nợ ân tình thay Lục Trường Đình thì Thạch gia không chỉ không lỗ mà còn có lời!
Thạch Mãnh cười ha ha, duỗi tay ra hiệu số 2 và nói, "Trường Anh ... đây là lễ vật thứ hai..."
Sự việc đều trôi chảy, mọi thứ đều theo quỹ đạo của ông ta mà tiến triển thế nên lòng Thạch Mãnh cực kỳ vui mừng. Ông ta cao giọng nói, "Đây là món quà thứ hai, món quà đầu tiên chính là U Châu!"
Cũng chính là từ lúc ấy quan hệ giữa hai nhà mới càng thêm chặt chẽ.
Lục Trường Anh cũng nhướng mày cười to.
Không khí bên trong Vô Tự Trai cực tốt, nhưng trong Vinh Hi Viện lúc này Trường Đình lại đột nhiên biến sắc kinh hoảng. Chân Định Đại trưởng công chúa vẫn nói bên tai, lão nhân gia nói cực kỳ vui mừng nhưng nàng nghe vào trong lòng lại chỉ thấy run sợ. Bên cạnh là một chén trà nhỏ, nàng lại không sao đủ sức nhấc chén trà ấy lên.
Giống như có một tia sấm sét bổ xuống hồ nước xuân!
Nàng...
Sao lại đính hôn với Tạ Tuân!
Nàng đính hôn với Tạ Tuân lúc nào?!
Cho nên lúc Tạ Tuân đi Lục Trường Anh mới không cho nàng đi tiễn là vì cái này sao?!
Trường Đình nuốt khan, lưỡi như bị đao cắt, Chân Định Đại trưởng công chúa thì vẫn vui mừng dùng giọng thoái mái nói, "... Lúc cha ngươi còn sống đã nói ngươi và A Tuân rất xứng đôi. Cá tính đứa nhỏ kia nhường nhịn, khi ngươi còn nhỏ lại rất nũng nịu, có đôi khi còn hơi ương ngạnh thế mà A Tuân vẫn có thể nhịn ngươi. Khi còn nhỏ các ngươi còn từng vẽ chung một bức họa, gọi là gì nhỉ?"
"《 Xuân cư thượng hàn đồ 》", Hoàng Ẩu cũng nhẹ nhàng mà nói, "Đình đại cô nương nhà chúng ta vẽ tranh còn Tạ gia Ngọc Lang đề chữ."
Chân Định Đại trưởng công chúa liên mồm đồng tình, "Đúng đúng đúng, ai u, đáng tiếc bức họa ấy lại đặt ở Kiến Khang, nếu không lúc đưa lễ có thể đưa qua luôn..."
Trường Đình đút tay trong tay áo, đầu ong ong như có thứ gì đang kêu. Nàng cưỡng bách chính mình phải trấn định, đầu tiên nàng hiểu những gì mọi người trong nhà làm đều vì tốt cho nàng. Lập trường của bọn họ đều là vì nàng, gả cho Tạ Tuân đồng nghĩa với việc có thể phú quý nhàn hạ cả đời, không cần trải qua gập ghềnh. Tiếp theo, ngay từ đầu nàng cũng hiểu không phải Tạ Tuân thì nàng cũng sẽ phải gả cho người khác. Có lẽ là Trần gia, có lẽ là Thôi gia, càng có thể là nàng giả đến Phù gia. Lục Trường Mậu vì Lục gia mà có thể dứt khoát chịu chết, vậy Lục Trường Đình nàng hưởng thụ vinh quang của gia tộc, dựa vào cái gì mà nàng không gánh vác vinh nhục của gia tộc đây?! Đây là những điều nàng hiểu rõ ngay từ đầu... Nàng biết mình và Mông Thác sẽ không có kết quả... Và điều cuối cùng chính là Tạ Tuân là người tốt. Hắn kính trọng trưởng bối, tuân thủ lễ nghi, hiểu tận gốc rễ lại có tình nghĩa thâm hậu với nhà nàng. Hắn là người chồng mà lúc sinh thời cha nàng đã chọn cho nàng, cũng có lẽ là kỳ vọng mà mẹ đẻ nàng muốn nhìn thấy...
Trường Đình cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh mà phân tích có trật tự rõ ràng tình cảnh trước mắt sau đó mỉm cười đón nhận sắp xếp này.
Nhưng...
Nhưng vì sao nàng lại muốn khóc như vậy?
Trường Đình ngửa đầu đợi Chân Định nói xong mới khô khốc mở miệng hỏi, "... Vì sao a huynh không nói sớm với cháu?"
"Hắn sợ ngươi vì Lục gia mà đồng ý liên hôn với Thạch gia." Chân Định yên lặng một lúc mới đáp, "Nếu ngươi quyết tâm đồng ý thì hắn sợ bản thân sẽ thuận nước đẩy thuyền để ngươi gả vào nhà đó rồi coi như sự tình ván đã đóng thuyền. Lúc này hắn mang việc công ra đền ân đức cho Thạch gia, chỉ có lợi ích càng lớn hơn mới khiến Thạch Mãnh không liều mạng với chuyện của ngươi. Chỉ cần có lợi sẽ thu tay, Thạch Mãnh hẳn cũng biết điều này."
Trường Đình đột nhiên nhớ tới những lời anh trai hỏi nàng ở đêm trung thu. Hắn hỏi nàng vì sao lại đi riêng với Tạ Tuân... Hiện tại ngẫm lại thì đây rõ ràng là câu hỏi ám chỉ thái độ của nàng với Tạ Tuân, đáng tiếc... Đáng tiếc khi đó nàng vì tức giận Mông Thác mà lựa chọn ngậm miệng không nói chuyện...
Có lẽ là trời xui đất khiến.
Trường Đình lại không thể nhịn được nghĩ nếu nàng sớm nói rõ ràng tình cảm của mình với Mông Thác thì có lẽ Lục Trường Anh có thể nghĩ cách để hai người bọn họ ở bên nhau chăng? Trường Đình nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không nghĩ ra đáp án, dù có nghĩ nữa cũng chỉ khiến trái tim đau khổ hơn.
Chân Định Đại trưởng công chúa từ ái nhìn nàng, giọng mang theo cảm khái nói, "Còn mười tháng nữa là kết thúc để tang, chờ đến lúc đó hai bên sẽ trao đổi thiếp canh và định ra các chi tiết. Sau đó cô nương nhà chúng ta sẽ phải xuất giá lấy chồng." Hiện giờ thế đạo loạn lạc, chuyện gì cũng cần phải làm cho nhanh chóng, nếu không một khi có biến cố gì thì ai cũng không thể đền bù nổi.
Trường Đình vùi đầu, qua một lúc lâu nàng mới ngẩng đầu cố nở nụ cười rồi nặng nề gật đầu. Tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, lúm đồng tiền như hoa, Chân Định Đại trưởng công chúa híp mắt nhìn thì than thở. Bà ta thật sự già rồi, đôi mắt đã không nhìn rõ, nếu không sao bà lại thấy đôi mắt sáng lấp lánh kia như có ánh nước nhỉ?
Thạch Mãnh không ở lại Quang Đức Đường quá lâu, sau khi dùng xong cơm trưa Lục Trường Anh cùng ông ta đi dạo một vòng quanh Bình thành. Trường Đình đi theo bọn họ nhưng lại không thấy Mông Thác đâu.
"A Thác không tới."
Một giọng nói vang lên, Trường Đình vừa quay người đã thấy Thạch Nhị lang quân Thạch Khoát.
Thạch Khoát chắp tay sau lưng, chân dạo bước từ từ, không bao lâu hắn đã sánh vai với nàng, giọng đè cực thấp, "Hắn đã đi trước để thăm dò địa hình và bố phòng ngoài thành để ngừa đám thôn dân nơi sơn dã không có mắt phục kích Thứ Sử Ký Châu. Chỉ sợ về sau hắn sẽ không về Bình thành nữa."
Trường Đình ngừng bước, đột nhiên ngửa đầu nhìn Thạch Khoát.
Tiểu cô nương mắt hạnh má đào, mặt mày có hoảng loạn không che giấu nổi. Thạch Khoát thấy thế thì phì cười, vừa cất bước về phía trước vừa để lại một câu, "A Thác là kẻ hiểu chuyện, Đình đại cô nương chớ hoảng sợ."
Trường Đình không rõ ý hắn nhưng vừa nghe thấy hai chữ "A Thác" cổ nàng đã chua xót. Nàng vội đuổi theo hắn, hít sâu một hơi sau đó cũng cố nén thấp giọng nói, "Nhờ Nhị lang quân báo cho Mông đại nhân..." Nói tới đây nàng lại ngây ra, tay đút trong tay áo siết chặt lại, miệng nói, "Mong Nhị lang quân nói cho hắn Lục Trường Đình có chuyện muốn nói với hắn."
*****
Có chuyện muốn nói với Mông Thác à?
Cũng phải, hiện giờ Nhạc Phiên đi theo Mông Thác từ sáng sớm ra khỏi Bình thành, vậy ngoài hắn ra thật sự chẳng có ai có thể giúp liên lạc. Thạch Khoát cười cười, tay áo rộng đón gió, môi khẽ nhếch, mắt nhìn về phía Trường Đình rồi nhẹ nhàng mà nghiêm túc lên tiếng đáp.
Trường Đình cũng cười với hắn, vốn nàng định nói một câu lấp liếm nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng không ổn.
Nàng điên rồi mới có thể nhờ Thạch Khoát tiện thể nhắn tin. Nàng có gì để nói với Mông Thác, cũng chẳng biết mình phải nói gì với hắn.
Nàng thật sự điên rồi.
Ban đêm trở về Nghiên Quang Lâu nàng nói với Hồ Ngọc Nương, lời ít mà ý nhiều, "Ca ca vừa định ra việc hôn nhân cho ta. Người kia ngươi cũng quen, là Tạ biểu ca. Hiện tại chỉ chờ quá tang, hai bên trao đổi thiếp canh là hai nhà sẽ định ngày... Chỉ sợ tới lúc ấy chẳng còn đường quay đầu, rốt cuộc đây chính là thể diện của Lục gia, cũng là thể diện của Tạ gia, hai nhà đều không thể mất mặt được." Trường Đình nói cực kỳ bình tĩnh, trong lời nói không hề có chút gợn sóng nhưng Hồ Ngọc Nương lại vẫn hô nhỏ, buột miệng thốt ra một câu, "Vậy Mông Thác phải làm sao!?"
Trường Đình xoay người lấy từng tờ khăn lụa trơn từ trong hộp gỗ màu đen ra, sau khi dùng dụng cụ đo góc chỉnh tề rồi lại gấp từng chiếc khăn lại.
Nàng cúi đầu, bàn tay đặt trên khăn run lên, đầu ngón tay cứ thế run rẩy không sao ngăn lại được. Nàng nắm chặt tay, dưới ánh đèn lập lòe đột nhiên có giọt nước rơi trên khăn."Lạch cạch — lạch cạch", khăn dần dần xuất hiện một loạt vệt nước, tràn ngập thấm ra khăn tay càng ngày càng rộng.
Hồ Ngọc Nương nhìn đầu vai nàng run lên thì cũng muốn khóc. Đời này nếu không tính lúc ăn sữa thì nàng chỉ khóc có một lần. Khi Hồ gia gia tắt thở nàng đã khóc, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng này của Trường Đình nàng cũng thấy cổ chua xót nghẹn lại. Nàng suy nghĩ cực đơn giản, nhưng nàng cũng hiểu một lần là ngẫu nhiên, hai lần là duyên phận. Vậy ba lần chính là gì? Một đường này Mông Thác và bọn họ đã dây dưa bao nhiêu lần? Ít cũng có đến 4, 5 lần đúng không? Nàng cứu hắn, hắn cứu nàng, hai sinh mệnh đều sắp hóa thành một lại vẫn không thắng được trời xui đất khiến ư?
"Ta... Ta muốn tìm hắn nói rõ ràng..."
Trường Đình chống khuỷu tay lên bàn gỗ sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt nói, "Ta muốn nói rõ ràng với hắn. Dù có được hay không cũng phải có một đáp án... Nếu không thì tình cảm của ta tính là cái gì? Lại tính là cái gì chứ?"
Sau khi có đáp án, bất kể kết cục thế nào nàng cũng chấp nhận!
Ngày đó nàng bướng bỉnh hy vọng Nhị phu nhân Trần thị thắp một nén hương cho cha mình. Đó là vì sao? Nàng hiểu rõ hương khói phàm trần chẳng thể làm gì, nhưng nàng muốn để bản thân an tâm. Phải, Mông Thác đã không dưới một lần nói nàng "cố chấp", mà nàng quả thật như thế. Nếu nàng không cố chấp thì nàng sẽ có thể thản nhiên mà buông tay và nói một câu "Cùng quân ly biệt, hai bên đều vui mừng." Nhưng nàng không làm được như thế.
Ngọc Nương duỗi tay ôm lấy nàng, Trường Đình cũng ôm lấy nàng ấy, lại vùi đầu vào cổ đối phương mà khóc lặng lẽ.
"Ta chán ghét Mông Thác... A Ngọc..." Trường Đình nức nở, miệng mơ hồ nói.
Ngọc Nương lập tức như có chung kẻ địch mà mắng, "Đúng! Hắn quá đáng ghét! Chuyện gì cũng mặc kệ rồi cứ thế chạy mất để lại mình ngươi ở đây khóc. Con mẹ nó, hắn có còn là nam nhân hay không!"
"Nhưng ta lại thích hắn như vậy..." Trường Đình ôm Ngọc Nương, chôn mặt khóc đến thở hổn hển, "Nhưng ta lại vẫn thích hắn! Ta không còn được gặp lại hắn nữa... Bình thành cách Ký Châu xa như vậy... Ta cũng không thích Tạ Tuân! A Ngọc... Hôm nay ta đã liệt kê một danh sách những ưu điểm của Tạ Tuân, tràn đầy một tờ giấy nhưng ta lại không thể thuyết phục được bản thân mình..."
Ngọc Nương trầm mặc, vạt áo nàng ấy sắp ướt sũng nước mắt của đại tiểu thư Lục thị Bình thành rồi. Lúc này mà vắt chắc có thể ra nước được —— tất cả đều là nước mắt nước mũi. Lục Trường Đình... thật sự rất giỏi khóc... Một nửa nước mắt là cho Lục Xước, còn một nửa gần như hiến hết cho Mông Thác. Lúc cầm đao giết người nàng ấy còn không khóc, cố tình lúc này lại khóc thành như vậy... Là thật sự thích phải không? Nếu không cũng sẽ không thể ôm nàng khóc đến mịt mù thế này.
Cho dù nước mắt có chảy lụt cả Bình thành thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Trường Đình càng thêm trầm mặc, Thạch Mãnh ở Bình thành gần 10 ngày, Lục Trường Anh cùng ông ta du ngoạn tới Trù Sơn thế nên một tiểu thư khuê các như Trường Đình cũng không cần phải đi theo. Trường Đình ở không 10 ngày, trong thời gian đó nàng chỉ ngây người, chép kinh thư, lại đọc sách. Chân Định đại trưởng công chúa cực kỳ vui mừng, cô nương gia sát phạt quyết đoán là chuyện tốt, hơn nữa con gái họ Lục gả ra ngoài cũng không lo nhà chồng không kính trọng nhưng nếu Tạ Tuân rõ ràng thích nữ tử tính tình hòa thuận thì Trường Đình bày ra bộ dạng này ít nhiều cũng sẽ khiến nhà chồng cảm thấy họ được coi trọng.
Nữ nhân ấy mà, dù hung hãn cường thế thì cũng chỉ có thể cường thế với người ngoài, còn với người bên gối vẫn phải ôn nhu, hiểu ý mới tốt.
Chân Định đại trưởng công chúa tự an ủi nghĩ mình già rồi, không chịu nổi rung chuyển nữa. Ngày lành bình thản mà qua, ân oán đời trước cứ thế chậm rãi tan thành mây khói. Bà ta không muốn Trường Đình lại bị cuốn vào lốc xoáy ân oán. Tạ gia thực tốt, rồi thời gian trôi qua những thù hận dù lớn thế nào cũng sẽ bị củi gạo mắm muối mài cho tan biến dần —— đây là vì sao bà vẫn lựa chọn Tạ gia dù nhận thấy Tạ Tuân và Trường Đình không quá thích hợp.
Thạch Mãnh trở về từ Trù Sơn, Trường Đình cũng đi theo đón nghênh.
Thạch Mãnh nhìn Trường Đình, ánh mắt không khác gì nhìn con gái mình. Sau khi mọi việc bố trí xong đoàn người Thạch gia khởi hành vào đầu tháng tư.
Bắc địa vào tháng tư gió cát đã bình thản hơn, đoàn người ngựa bên ngoài tường thành cổ kính kéo dài mãi. Thạch Mãnh tặng cho Trường Đình một cái vòng ngọc cực kỳ quý giá, trong sắc xanh như nước có từng tia màu đỏ như máu, cẩn thận nhìn dưới ánh mặt trời sẽ thấy những vệt đỏ kia giống như một con phượng hoàng trùng sinh từ cát vàng. Vòng tay này cực kỳ mịn màng, Trường Đình cầm trong tay đã biết là hàng cực phẩm. Không chỉ nói tới màu sắc mà chỉ nói hình phượng hoàng kia đã đủ để mọi người cảm nhận được cát lợi và phú quý. Lục gia đã nhiều lần nói rằng hoàng kim có giá, nhưng ngọc là vô giá. Khi hoạn nạn chỉ cần xem ngọn núi nào có ngọc tốt thì đó chính là điềm báo cát lợi, cùng là điều tiên đoán —— tiên đoán cái gì? Đương nhiên là tiên đoán người sẽ nắm được giang sơn.
Vật cực phẩm nhường này người nào cầm mới biết.
Trường Đình không muốn nhận nhưng Thạch Mãnh lại nói: "A Kiều không nhận chính là coi thường Thạch gia." Ông ta quả là biết cách thuyết phục người khác.
Trường Đình hé miệng cười với ông ta nói, "A bá tặng đồ thì dù sao cũng phải nói một câu chứ."
"Đưa cho A Kiều làm của hồi môn!" Thạch Mãnh vung tay lên cười ha hả nói, "Sắp gả cho người ta đúng không? Tạ gia ở nơi xa, A Kiều gả qua chính là chịu khổ. A bá ta đưa cái vòng cho cháu làm của hồi môn mang theo, cách nói này đủ rồi chứ?"
Đây là lần đầu tiên chuyện này được nhắc tới, lại còn do Thạch Mãnh nói ra nên nó đánh cho Trường Đình một cái trở tay không kịp.
Nàng cố gắng nói với bản thân không được biến sắc mặt, nhưng nàng chỉ lo duy trì biểu tình của mình mà quên mất bản thân đã yên lặng thật lâu không nói gì.
"Bá phụ ra tay hào phóng, đợi đến qua năm thiếp canh đến Trường Anh nhất định sẽ mời bá phụ tới dự lễ." Lục Trường Anh giúp Trường Đình tiếp lời, lại nhìn Thạch Khoát và nói, "U Châu và Dự Châu liền nhau, bá phụ giao U Châu cho A Khoát xử lý vậy Trường Anh một khi được A Khoát gọi một tiếng Lục đại ca thì sẽ tận lực giúp đỡ, để hai bên thông suốt không bị ngăn cản. Nếu A Khoát có bất kỳ nhu cầu gì cứ gửi thư."
Trường Đình ngẩng đầu: Thạch Mãnh giao U Châu cho con thứ Thạch Khoát sao?
Cũng phải, toàn bộ quyền lực của Thạch Mãnh đều tập trung ở Ký Châu, ông ta luôn kiên định với quyết định của mình thế nên đương nhiên sẽ chu đáo phòng ngừa và quét sạch mọi chướng ngại của Thạch Mẫn. Ông ta cũng coi như tàn nhẫn nhưng nếu Thạch Mẫn có thể được nâng lên ngôi cao thì những gì ông ta đang tốn công sức làm cũng coi như có ý nghĩa.
Chỉ sợ Thạch Mẫn không đỡ nổi vinh hoa này.
Lục Trường Anh bình thản quân tử, Thạch Khoát cũng chắp tay khom người hành lễ, giọng điệu chân thành tha thiết mà cảm tạ.
Thạch Mãnh đi được nửa tháng thì non sông Đại Tấn lại lần nữa thay đổi, nhanh tới độ Trường Đình gần như đã quên mất chuyện kết thân với Tạ gia.
Ấu đế Phù Cù ngồi trên long ỷ ở Kiến Khang đã băng hà.
Lúc này đứa nhỏ mới 5 tuổi, sau khi thừa tướng và quan lại thương nghị đã để thụy hào của hắn là Văn Đế. Sau đó công văn được ra roi thúc ngựa đưa tới 23 châu của Đại Tấn. Lục Trường Anh cũng không ngoài ý muốn, phong thư vẫn còn nguyên xi bị hắn ném lên bàn không thèm đọc. Thần sắc hắn bằng phẳng, nhẹ giọng nói, "Cọng rơm cuối cùng cũng sụp, phiên vương khắp nơi sợ sẽ đại loạn."
"Mới năm tuổi..." Chân Định đại trưởng công chúa duỗi tay đón lấy công văn, "A Cù mới năm tuổi. Băng hà cũng tốt, lúc ấy chọn hắn chẳng qua là kết quả đấu đá của Tần Tương Ung và đám sĩ tộc Kiến Khang mà thôi. Tần Tương Ung muốn chọn một tiểu hoàng đế thân thể yếu ớt để ông ta có cái cớ thay thiên tử hiệu triệu chư hầu. A Cù ngày cũng như đêm bị ông ta bắt uống thuốc chỉ để thành toàn tâm tư của ông ta."
Chân Định đại trưởng công chúa họ Phù, nhưng người khác cũng biết bà ấy là Lục Phù thị.
Chữ Lục đứng ở phía trước.
Trường Đình vẫn tiếp tục thêu thùa, nàng đang thêu một đóa phù dung màu trắng. Lúc này chỉ có thêu thùa mới khiến tâm nàng trầm tĩnh.
Đại khái đây cũng là hành động của Lục Trường Anh, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, một chiêu mất mạng. Tiểu hoàng đế không còn thì đám phiên vương mới có cớ để náo loạn. Tần Tương Ung nắm giữ triều đình của Phù gia nhiều năm, phiên vương muốn ra tay hẳn sẽ tính sổ với ông ta đầu tiên.
Nhưng ... Phù Cù...
Chân Định đại trưởng công chúa đọc nội dung công văn thật nhanh, càng đọc bà càng nhíu mày chặt hơn sau đó đưa công văn cho Lục Trường Anh, "Đúng là nói bậy! A Cù bị chứng tim đập nhanh đã lâu nhưng Tần Tương Ung lại ban chết hoặc rút lưỡi đám ngự y và người hầu cận bên cạnh hắn. Cuối cùng ông ta chỉ có một câu 'vì bệnh đột ngột mà băng hà', ngoài ra không nói gì nữa!"
"Ông ta còn có thể nói cái gì nữa?" Lục Trường Anh cười cười nói, "Người đã không thấy thì ông ta chỉ có thể nói người đã chết chứ còn có thể nói gì. Không những ông ta không nói được gì mà thậm chí còn không cho người khác được nói."
Trường Đình dừng tay, lòng đột nhiên thấy nhẹ nhàng hơn.
Chân Định đại trưởng công chúa nhìn về phía Lục Trường Anh hỏi, "Hiện tại A Cù đang ở đâu?"
"Đang trên đường tới Dự Châu." Lục Trường Anh dựa lưng lên ghế, đôi mắt rũ xuống nhìn bức thư nửa mở sau đó cười nhạt như gió phất qua, "Lúc đưa linh cữu, quan tài sẽ không cẩn thận bị mở ra, bên trong lại chẳng có cái gì. Nếu vậy đám phiên vương sẽ nghĩ thế nào đây?"
Thạch Mãnh nhất định đã muốn làm như thế từ lâu. Nhưng chỉ có Lục gia mới làm được những việc này, chỉ có Lục gia mới với được bàn tay đến tận Kiến Khang.
*****
Cũng chỉ có Lục gia mới có thể không cho Tần Tương Ung có cơ hội giấu tin Phù Cù đã chết.
Tin tiểu hoàng đế Phù Cù chết truyền ra rất nhanh, mới nửa tháng mà ba châu giáp Dự Châu đã dựng cờ trắng, treo khăn trắng, toàn bộ đều cường điệu bộ dạng để tang.
Phía nam của Dự Châu chính là U Châu, phía bắc là đất của người Hồ, phía đông giáp Ung Châu, phía tây giáp Vân Châu. U Châu hiện giờ của họ Thạch, còn Ung Châu và Vân Châu đều do người nhà họ Phù đóng giữ, là đất của phiên vương. Trường Đình kinh ngạc với sự trầm ổn của hai vị phiên vương này, nhưng cũng phải thôi, trong một gia tộc luôn có vài người thông minh và mấy kẻ ngu dốt. Chỉ nhìn Chân Định đại trưởng công chúa và so với mấy phiên vương sớm làm phản thì có thể thấy ai thấp ai cao.
Cuộc sống trôi qua bình yên ở Quang Đức Đường.
Trường Đình dường như đã quên mất chuyện nàng nhờ Thạch Khoát hẹn Mông Thác tới nói chuyện. Nhưng trong lòng nàng cực kỳ rõ ràng, đâu thể nào quên được.
Chờ rồi lại chờ, chờ tới mùa xuân, rồi mùa hạ, chờ lại chờ, đến khi gió thổi héo tàu chuối tây cũng không chờ được người tới. Nếu hắn vĩnh viễn không tới thì nàng phải làm gì đây? Có phải nàng sẽ chấp nhận rằng hắn chỉ mà một người qua đường, chứ không phải nơi chốn của nàng hay không? Có lẽ nàng sẽ như thế, dù đó có thể chỉ là lời nói ngoài miệng của nàng chứ không phải suy nghĩ trong lòng.
Đã lâu Trường Đình chưa tới Vô Tự Trai, lần trước nàng tới đây là lúc 5 tuổi, khi đó Lục Xước và phụ tá ở bên trong bàn việc còn nàng đi guốc gỗ chạy tung tăng trên hành lang. Vô Tự Trai trong trí nhớ của nàng chính là hàng rào hoa lan, đống điểm tâm ngọt ngào và tiếng nói mang âm hưởng Kiến Khang của đám phụ tá.
Còn hiện tại tới đây...
"Đúng là thay đổi nhiều quá." Trường Đình ôn nhu cười và đặt hộp đồ ăn lên bàn khiến nó gõ nhẹ vào bàn gỗ. Lục Trường Anh nghe thấy thế mới ngẩng đầu lên khỏi đống công văn lộn xộn. Biểu tình buồn ngủ mê mang của hắn lập tức biến thành nụ cười khi thấy em gái tới.
"A Kiều à... Sao muội lại tới đây?"
Lục Trường Đình nhìn quanh sau đó gọi, "Bách Tước... Bách Tước đâu? Mau ra đây châm trà."
Trên mặt bàn cực kỳ lộn xộn, nào thẻ tre, giấy, bút, còn có từng chồng thư từ đều bị vứt loạn lên.
Trường Đình lặc lưỡi một cái sau đó vén tay áo giúp sửa sang lại một chồng thư từ, miệng nói, "Bà bảo muội tới xem huynh thế nào mà ba ngày chưa ra khỏi Vô Tự Trai. Bà hơi lo lắng." Sau đó nàng bĩu môi nói: "Ở đây có chè ngó sen viên, huynh lót dạ trước sau đó về phòng đổi một bộ quần áo mới, lại ngủ một giấc đi."
Lục Trường Anh đứng lên duỗi tay lấy cái khăn vắt trên chậu đồng rồi đi sang phòng bên cạnh súc miệng rửa mặt. Chân hắn đã khỏi hoàn toàn, đi lại tuy vẫn còn chậm nhưng tốt xấu gì cũng có thể tự đi.
Thư từ kia có cái đã cũ đến ố vàng, Trường Đình sợ để nhầm chỗ nên đành phải đọc qua rồi mới sắp xếp. Ai biết đúng lúc nàng lại lục được thư của Thạch gia gửi đến từ Ký Châu. Trên bức thư chỉ có bốn chữ "Trường Anh thân khải", bên dưới cũng không có chữ ký. Trường Đình vừa thấy thì đoán đây là phong bì thư. Anh trai nàng có sở thích kỳ quặc khi mở thư, hắn không thích cầm dao rạch mà thích nhẹ nhàng mở dấu xi ra. Sau đó nếu lại ấn xi lên thì người khác căn bản không thể phát hiện phong thư này đã từng bị mở.
Lục Trường Anh nói đây là bài học một chính khách nên làm.
"Ca ca, thư này huynh còn muốn phong lại sao?" Trường Đình nghiêng đầu hỏi Lục Trường Anh."Nếu muốn phong lại thì muội sẽ để riêng một chỗ."
"Đừng." Lục Trường Anh từ phòng bên cạnh đi ra, Bách Tước mang theo ngái ngủ đi theo phía sau. Lục Trường Anh mở hộp đồ ăn sau đó ngồi xuống bàn tròn ăn chè ngó sen viên, miệng không quên dặn nàng, "Thư ấy phải đốt, không cần giữ lại."
Trường Đình "à" một tiếng, thuận miệng đặt câu hỏi, "Thạch gia nói cái gì đó? Sao đến chữ ký cũng không có."
Lục Trường Anh cười một cái, "Ta cũng không hiểu sao Mông Thác luôn không thích để lại chữ ký, lần tới gặp hắn ta phải hỏi mới được." Lục Trường Anh múc một viên ngó sen lên, nó chỉ to đúng bằng cái thìa. Lúc này hắn bận cả đêm nên quả thực đói, hắn cho vào miệng chậm rãi nhai kỹ sau đó ngẩng đầu thấy sắc mặt em gái có chút không tốt thì phì cười hỏi, "Muội ăn sáng chưa?"
Trường Đình gật gật đầu, phong thư trong tay lúc này lại nặng nề rõ rệt.
"A Kiều, muội xem nên đưa Phù Cù tới đâu thì thích hợp?" Động tác khi ăn của Lục Trường Anh rất văn nhã, nhưng tốc độ không chậm. Sau khi ăn xong hắn mới nói đến việc kia, "Là Mông Thác đi đón Phù Cù, chỉ 2-3 ngày nữa bọn họ sẽ tới Bình thành. Một tiểu lang quân 5 tuổi, thân thể ốm yếu, thân phận lại khó nói... Nếu để hắn ở Bình thành thì ta cảm thấy có chút không thích hợp."
Mông Thác đi đón Phù Cù sao?
Trường Đình sửng sốt.
Cũng phải, tiểu Tần tướng quân ra ra vào vào đều bị người ta nhận ra, thậm chí mấy gia tướng có tiếng tăm của Lục gia đều nhẵn mặt ở thành Kiến Khang, ai mà không biết. Đương nhiên chuyện đón Phù Cù sẽ giao cho Thạch gia làm, nghĩ đi nghĩ lại thì Thạch Mãnh hẳn sẽ phái Mông Thác đi làm chuyện này.
Nói cách khác... Mông Thác sắp tới Bình thành sao? Lại tới sao?
Tay Trường Đình siết chặt, phong thư cũng vì thế mà méo mó. Nàng cúi đầu tỉ mỉ nhìn bốn chữ kia, không thể không thừa nhận rằng con người không ai hoàn mỹ, chữ của Mông Thác quả thực không quá đẹp... Nàng nhanh chóng lắc đầu, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì đây! Chính mình còn chưa giải quyết xong việc trong nhà thế mà lúc này còn phải đón thêm củ khoai lang bỏng tay như Phù Cù. Trong tình huống ấy nàng còn có tâm tư đi đánh giá chữ của Mông Thác cơ đấy!
"A Kiều..." Lục Trường Anh nhẹ gọi một tiếng.
Trường Đình lập tức hoàn hồn nói, "Đương nhiên không thể để hắn ở lại Bình thành. Nơi này khách vãng lai qua lại nhiều, lại là thành trì của chúng ta nên một khi bại lộ chúng ta sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng hiện tại sắp đại loạn, nếu chúng ta thả A Cù đi vậy sợ là hắn sẽ không có bao nhiêu đường sống." Trường Đình biết bản thân nói năng lộn xộn, nhưng bức thư trong tay nàng càng lúc càng nặng. Nàng đơn giản ném nó qua một bên cho Bách Tước sau đó cúi đầu nói, "Ca ca, huynh nghĩ thử xem. Nếu huynh đã bảo vệ một mạng cho A Cù thì không thể bỏ dở giữa chừng khiến hắn thất vọng được. Nếu thật sự không được thì giao cho bà nuôi dạy hắn, sau đó để hắn thừa tự một nhà nào đó của Lục gia, coi như làm việc thiện."
Lục Trường Anh trầm mặc thật lâu mới đáp một tiếng được. Hắn không hối hận giữ lại mạng cho Phù Cù, đương nhiên hắn cũng biết Phù Cù chết đi mới khiến người ta yên tâm, nhưng hắn không làm được. Không ai nhẫn tâm lấy mạng một đứa nhỏ vô tội để hoàn thành tâm nguyện của mình.
Lục Trường Anh lải nhải nói rất nhiều nữa nhưng lòng Trường Đình loạn như ma, nghe tai nọ xọ tai kia. Lúc Lục Trường Anh lại gọi một tiếng "A Kiều" nàng mới đột nhiên ngẩng đầu "A" một tiếng. Nụ cười của anh nàng nhàn nhạt, thâí độ nhẹ nhàng ung dung mang theo thả lỏng mà kiễn nhẫn lặp lại lần nữa, "... Muội học tập với tú nương cho tốt, cô nương nhà chúng ta không cần thêu thùa giỏi, nhưng hẳn phải thêu được mặt quạt chứ đúng không? A Tuân rất thích quạt xếp, muội học rồi có thể làm đồ mang theo hồi môn, như vậy ca ca cũng thêm phần vinh dự."
Trường Đình càng buồn hơn.
Mấy lần nàng định há mồm nói với hắn nàng không thích Tạ Tuân, không thích tí nào hết. Nhưng Lục Trường Anh luôn ôn hòa mỗi khi nói tới việc này, giống như một gánh nặng trong lòng hắn đã được giải quyết, rằng hắn đã rất mệt mỏi. Nàng tự mình phá hỏng chuyện này thì để mình nàng chịu trách nhiệm. Người nàng thích thì để nàng tự đi đối mặt.
So với tâm trạng của Trường Đình thì thời tiết bắc địa vào tháng sáu càng thảm hơn.
Bình thành ngột ngạt vô cùng, không trung như cái nắp nồi giữ lại toàn bộ hơi nóng trong ấy.
"Cầu mong hôm nay có mưa." Hồ Ngọc Nương ghé vào mép song cửa sổ mà nhắm mắt, tay chắp trước ngực cầu cực kỳ thành kính, "Nếu còn ngột ngạt thế này thì dưa muối lão nương mới làm đều khú mất."
Trường Đình tí thì ngã.
Ông trời mới thèm vào quản xem dưa ngươi muối có khú hay không!
Cũng không biết Hồ Ngọc Nương vì dưa muối cầu mưa có tác dụng hay mọi người đều quá mong mỏi nên gần tới hoàng hôn thì bầu trời nổi lên hai tiếng sấm "Ầm vang". Sau đó chính là cơn mưa tầm tã, mưa to tới quá hung mãnh, không trung sụp xuống, ánh sáng mờ nhạt. Tiểu nha hoàn San Hô kinh hô một tiếng "Ai u! Còn chưa thu quần áo treo ở hành lang phía sau đâu!".
Trường Đình bật cười, cả người thò qua cửa sổ ngửa đầu thấy trong cuồng phong kia có một bóng người mặc áo xanh đen đứng thẳng bên dưới tán chuối tây.
Mưa to đánh lên chuối tây bùm bùm.
Tường trắng ngói đen, núi xa không nhìn rõ rừng trúc và cây cỏ.
Người tới lúc này đã ướt đẫm, ngực phập phồng, tay chống trên thân cây chuối, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như mắt sói trong bóng đêm. Hạt mưa to nện trên người hắn, lưng hắn theo đó hơi cong xuống, xiêm y ướt dầm dề dán lên người. Cả người hắn chật vật đứng đó bướng bỉnh đối diện với nàng.
Tay Trường Đình đột nhiên rũ xuống nện lên khung cửa đau nhói, nàng cũng theo đó hoàn hồn. Cả người nàng run lên, đột nhiên nàng đóng sầm cửa lại dựa lưng lên cửa sổ thở hổn hển mấy hơi rồi như nhớ tới cái gì mà vội xuống giường xỏ guốc gỗ. Nàng chống tay lên bàn hít vài hơi thật sâu mới nhanh chóng chạy ra ngoài, Mãn Tú kéo nàng lại nhét vào lòng nàng một cái ô sau đó nhẹ giọng nói, "Cô nương, chúng nô tỳ không thấy gì hết!"
Trường Đình nhìn Mãn Tú một cái, từ con ngươi của nàng ấy có thể thấy bóng dáng hốt hoảng của bản thân. Nàng nặng nề gật đầu sau đó cầm ô chạy ra ngoài.
Rẽ qua hành lang, dẫm lên những viên sỏi nho nhỏ, nàng vung tay gạt nhánh cây che trước người mình ra.
Mưa thật lớn, trút xuống ào ào, Trường Đình đi guốc gỗ nên trơn, tay nàng phải lung tung bám lấy mấy cây cột. Nàng chỉ cảm thấy cả người mình đều run lên, nhưng vẫn chăm chú sửa sang lại xiêm ý rồi mới chậm rãi mở ô ra. Xuyên qua màn mưa dày nặng nàng nhìn thấy bộ dạng Mông Thác rõ ràng hơn. Hắn mím môi, tóc ướt sũng dính lên gò má.
Mông Thác với góc cạnh rõ ràng, nặng nề ít lời, có gì cũng không thích nói ra miệng...
"Đã lâu không gặp..."
Trường Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng đứng thực gần Mông Thác giống như chỉ cần vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn. Cái ô căn bản không thể che được mưa lớn, nàng đại khái có thể tưởng tượng ra bộ dạng chật vật của mình. Nàng nắm chặt ô sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, mặt lạnh lẽo không biết là do nước mưa hay nước mắt.
"Đã lâu không gặp." Mông Thác chỉ thấy cổ nghẹn lại, cuối cùng mới nhẹ giọng trả lời.
Trường Đình lau mặt, dưới chân run lên nhưng nàng hiểu mình cần phải nói ra lời trong lòng.
"Ta đã đính hôn, với Tạ Tuân. Ta biết hiện tại ta nói những lời này là không biết xấu hổ, nhưng ta nhất định phải nói, mong ngươi đừng ngắt lời ta."
Trường Đình ngửa đầu, giọng nói nghẹn ngào, "Mông Thác, ta thích ngươi. Từ U Châu, từ Ký Châu, từ Thanh Diệp trấn, ta vẫn luôn thích ngươi. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ hiểu ra thế giới không có ngươi vẫn sẽ như thế, nhưng hiện tại ta chỉ biết ta thích ngươi, cũng chỉ muốn nói cho ngươi biết điều ấy. Ta thực sự, thực sự rất thích ngươi."
Một tiếng sét rạch ngang trời.
Ầm ầm.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |