Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Kiều - Chương 067

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 067
Loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Quãng đường qua lại, tin truyền đi gấp gáp, người truyền tin chạy rất nhanh nên chưa tới 10 ngày Trường Đình đã nhận được thư tiểu Tần tướng quân gởi.

Vào tháng 5, thời tiết Bình thành đã mang hơi nóng của mùa hè, trong Quang Đức Đường ngoài cỏ cây được tu bổ lại thì người làm còn thay Nguyệt Quý bằng Sơn Trà. Bên hồ có liễu rủ, có ve kêu vang từng hồi.

Vinh Hi viện thay đổi màn lụa thành màu hồng cánh sen, Trường Đình cầm thư do một lang quân tuổi choai choai mang bộ dạng phong trần mệt mỏi đưa tới. Hiện tại hắn đang quỳ một gối trên mặt đất.

Đây là thư tiểu Tần tướng quân tự tay viết, tờ giấy hơi mỏng chỉ có vài chục chữ ngắn ngủi.

Người truyền tin là con trưởng của Tần tướng quân, cháu của tiểu Tần tướng quân, tên là A Đổ.

Trường Đình mở thư ra đọc đi đọc lại, hai câu qua loa không nói quá nhiều, chỉ nó người Hồ không an phận xông vào địa phận U Châu, vây giết Lục Phân. 6000 tướng lãnh không một người còn sống.

Có lẽ sợ trên đường truyền tin bị người khác cướp mất nên ông ấy mới không viết toàn bộ trên thư. Tuy vậy lòng nàng đã biết kết quả, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy thư thì vẫn thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nàng giống như đang ở trong mộng, Trường Đình phải cuộn tay lại tự véo mình một cái nhưng chỉ thấy đau đến đỏ mắt.

Lục Phân thật sự đã chết rồi sao?

Thật sự, thật sự đã chết rồi ư?

Sẽ không xuất hiện nữa sao?

Ân oán cứ thế chấm dứt ư?

Nàng nhìn ánh mặt trời bên ngoài song cửa, cảm thấy choáng váng. Nàng muốn gào thật to, muốn lập tức vọt tới bên mộ cha mình, muốn ôm Trường Ninh mà khóc.

Nàng đã từng ảo tưởng đến thời điểm Lục Phân chết nàng sẽ ăn mừng thế nào. Nhưng không nghĩ tới khi khoảnh khắc này thật sự tới thì nàng lại chân mềm, tâm mỏi mệt ngồi trên ghế chẳng muốn làm gì. Nàng cũng chẳng muốn nghĩ gì, giống như cả người đều vô lực, đầu óc cũng mệt mỏi. Nàng mệt tới độ không cả muốn mở mắt.

Thật sự đáng tiếc cho vò rượu Nữ Nhi Hồng mà nàng đã sớm chuẩn bị. Nàng vốn nghĩ một khi nhận được tin Lục Phân chết nàng sẽ cùng Ngọc Nương uống hết vò rượu kia. Đó nhất định phải là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong đời nàng.

Đáng tiếc nàng chẳng có sức mà uống.

Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ở chính đường, híp mắt nghe Trường Đình đọc thư. Sau khi nghe xong bà cho Tần Đổ đứng dậy, lại gọi hắn tới và giúp hắn phủi bụi trên áo choàng rồi nói, "Một đường này có mệt không? Tiểu lang quân choai choai mà đã biết làm việc rồi đó."

Mặt A Đổ đỏ lên, không biết phải đáp thế nào.

Trường Đình đưa tin cho Chân Định đại trưởng công chúa, "Bà, ngài cũng đọc một chút."

Chân Định đại trưởng công chúa xua tay, "Không đọc, già rồi, mắt mờ."

Nhiều ngày nay bà ấy mới ngồi dậy được. Sau khi nói chuyện với Mông Thác một đêm thì Trường Đình cũng thấy thông suốt hơn. Nàng không thể sợ hãi gặp Chân Định bởi vì nàng không làm sai gì hết. Mà bà nàng cũng không làm gì sai, nếu bỏ qua ân oán của Lục Phân và cha nàng thì bà cháu hai người vẫn là người thân.

Vì vậy sau hôm ấy ngày ngày Trường Đình đều tới hầu bệnh, bà cháu hai người chẳng nói gì nhiều nhưng lại như đã hiểu nhau sâu hơn.

Có một buổi chạng vạng Trường Đình bưng nước thuốc ở bên ngoài chờ nguội lại tình cờ nghe thấy Hoàng ẩu và Chân Định đại trưởng công chúa nói chuyện.

"...Ngài hà tất phải như vậy?"

Lão nhân buồn bực ho khan, Hoàng ẩu vội vàng đến vỗ lưng cho bà ấy, tiếng vải vóc sột soạt cọ vào nhau, trong không khí yên lặng ấy Chân Định tiếng được tiếng mất mà nói một câu: "Ta đã phải xin lỗi A Xước và A Phân nên không thể lại xin lỗi A Kiều và A Anh..."

Trường Đình vùi mặt vào vạt áo, một giọt nước mắt rơi xuống chén thuốc.

A di đà phật, chỉ hy vọng ngày ấy bà nàng không nếm được mùi vị khác biệt trong chén thuốc.

Chân Định bệnh nặng một hồi, có lúc bà ấy còn không nhận rõ được người bên cạnh, chỉ nhớ rõ gọi "A Ninh, A Ninh". Khó khăn lắm bà ấy mới tỉnh táo lại và gọi Trường Đình tới thì thầm một câu: "... Con dấu trong nhà đều ở trong tráp đựng gương đồng của ta..."

Lấy nhân sâm làm thuốc, lấy ngải cứu ngày ngày đốt cuối cùng bà ấy mới chống được tới lúc này.

Nhưng bà ấy lại già đi rất nhiều, giống một cái cây già bỗng chốc khô gầy, lá cây rụng hết.

Một quyết định hao hết khí lực nửa đời của một người, sao có thể không già đây?

Dù bà ấy đang ngồi trong nắng ấm thì nếp nhăn trên mặt cũng không sao xóa đi được. Lão nhân híp mắt quay đầu tránh ánh sáng, tay nâng lên ý bảo Tần Đổ ngồi xuống sau đó nói với Trường Đình, "Hiện giờ mọi việc đều do ngươi quyết định, không cần hỏi lại ta. Nếu có người thật sự vô lý thì ngươi cũng chẳng cần cho hắn chút mặt mũi làm gì, cùng lắm thì để hắn rời khỏi Bình thành."

Chân Định thực vui mừng khi Trường Đình ra tay với Ngũ thái thúc công, nữ nhi của Lục gia quả thực không cần cố kỵ thanh danh gì. Tạ gia nguyện ý cưới nhưng Lục gia chưa chắc đã gả đâu.

Thế đạo này còn có ai không thể sống thiếu ai nữa ư?

"Ngươi chưởng quản mọi việc trước, Chờ Trường Anh trở lại cưới vợ thì giao cho nàng ấy chưởng quản. Ngày rồi cũng phải qua, ta đã già rồi, chỉ có thể ăn cơm mà sống, còn các ngươi là sống để kiếm cơm ăn."

Lời bà ta bình thản, giống như gió nhẹ, là lời của một người đã thấy hết mọi sắc thái nhân gian.

Nghe bà ta nói như vậy Trường Đình cúi đầu tỉ mỉ gấp lá thư lại làm ba sau đó đưa cho Mãn Tú. Nàng nhìn Tần Đổ sau đó hỏi thay cho bà mình, "Ngươi có gặp Đại lang quân không?"

A Đổ đỏ bừng mặt, gật đầu thật mạnh, "Có gặp! Thúc phụ mang thuộc hạ đi dập đầu với Đại lang quân. Đại lang quân dặn thuộc hạ nhân tiện nhắn với cô nương và trưởng công chúa là ngài ấy đang chỉnh đốn hành trang, nếu nhanh thì cuối tháng 5, đầu tháng 6 ngài ấy sẽ trở về. Nếu chậm lắm thì cuối tháng 7 ngài ấy sẽ về, thể nào cũng kịp mừng trung thu."

Trường Đình nhìn Chân Định sau đó lại hỏi A Đổ hai câu. Thấy Chân Định giống như mệt mỏi nên nàng nhẹ gọi Nga Mi tới kéo rèm lại. Lúc Tần Đổ hành lễ cáo lui Chân Định đại trưởng công chúa cũng cố vực tinh thần dặn Trường Đình đích thân tiễn hắn, "Để A Đổ trở về nghỉ ngơi một chút, chờ tới đêm ngươi lại để hắn báo tang cho mọi người. Chờ quan tài được chuyển về thì dựng linh đường, chôn ở nghĩa trang hay chôn chỗ khác, có tụng kinh hay không đều do ngươi và A Anh quyết định." Bà ta thoáng ngừng một chút mới nói, "Ta... mặc kệ."

Trường Đình nghiêng đầu đáp vâng.

"Đại lang quân ngồi trên xe lăn..."

Vừa ra khỏi Vinh Hi viện Tần Đổ đã mở miệng, buồn bực nói, "Thúc phụ bảo thuộc hạ không được nói lời này trước mặt đại trưởng công chúa, chỉ để thuộc hạ lặng lẽ nói với ngài để ngài có chuẩn bị."

Cái này nằm trong dự kiến.

Trường Đình thở ra một hơi dài, nàng trộm nhờ Mông Thác đi hỏi thăm xem nếu chân bị thương lại bị đông trong tuyết lạnh thì có mấy phần nắm chắc sẽ khỏe lại nhưng mỗi lang trung lại nói một kiểu khác nhau. Chỉ có thể kết luận lại rằng mọi việc phải từ từ, không thể vội.

Ý này chính là chân Lục Trường Anh không thể khỏi trong một sớm một chiều được.

Ngọc Nương nghe thế thì hung hăng khóc một hồi, còn ôm A Ninh than thở sao chị em nàng mệnh khổ thế khiến A Ninh cũng khóc theo. Con bé còn không dám há miệng khóc to mà chỉ dám trốn trong chăn khóc lóc, mệt quá lại lăn ra ngủ. Ai biết con bé ngủ mê vẫn khóc, Trường Đình và Ngọc Nương phải thay nhau ôm đứa nhỏ ngủ một thời gian mới sửa lại cái tật ngủ mê khóc lóc của A Ninh.

Lúc nàng còn chưa thấy quan tài của Lục Phân thì nàng không dám hở ra chút gì với Chân Định đại trưởng công chúa.

Những người khác cảm thấy đáng tiếc nhưng Trường Đình lại không cảm thấy thế. Dùng một đôi chân đổi một mệnh cũng coi như lời rồi.

Con người nên biết đủ.

Không thể đi ư?

Không thể đi thì làm sao, Lục gia còn thiếu người ra ngoài làm quan sao?

Trường Đình nhẹ gật đầu sau đó quay ra trấn an Tần Đổ, "Ngươi và tiểu Tần tướng quân cũng chớ hoảng sợ. Chỉ cần dưỡng tốt một chút là sẽ có tri giác, ca ca còn sống được tới giờ thì sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bị ảnh hưởng."

Tần Đổ nghe Trường Đình nói như vậy thì toét miệng cười lộ răng nói, "Phải rồi, Đại lang quân còn sống được tới giờ thì chẳng lẽ còn sợ không đi được ư?" Nghĩ nghĩ xong hắn lại móc từ trong ngực ra một thứ được bao trong một mảnh vải đỏ sau đó thật cẩn thận mở ra đưa cho Trường Đình, "... Lục Phân rơi xuống vực mà chết, ngày thứ hai lục soát chân núi phát hiện cái này trên thi thể hắn. Thúc phụ cũng bảo thuộc hạ không đưa cho đại trưởng công chúa, muốn giữ hay ném đều do ngài quyết định."

Trường Đình nhìn mắt mảnh ngọc đã nứt đến không thành hình, sắc mặt cũng không có biểu tình gì mà chỉ nói, "Giữ lại đi, chờ tin tức công bố thì đưa qua cho thím. Người đều đã chết, coi như để lại chút kỷ niệm."

Tần Đổ đáp vâng.

Một đường này bọn họ nói rất nhiều, hai người đều có tang trên người nên Tần Đổ nói, "... Chờ Đại lang quân về rồi thuộc hạ sẽ cởi giáp để tang cho cha. Cha đi quá vội vàng, cũng mệt Đại lang quân chạy trốn còn mang theo chủy thủ của cha về cho thuộc hạ. Cũng giống như ngài nói, coi như có chút kỷ niệm."

Tần Đổ và Trường Đình tuổi tác xấp xỉ, từ nhỏ bọn họ lớn lên cùng nhau. Thằng nhãi này khi còn nhỏ leo cây, chọc tổ chim lấy trứng, không việc gì không làm. Nhưng lúc này Trường Đình thấy hắn giống như đã trưởng thành sau một đêm.

Trường Đình nói sẽ tiễn hắn tới cửa ngoài, ai biết lại đụng phải Mông Thác cũng đang đi tới. Vừa thấy hắn Tần Đổ đã vui tươi hớn hở chắp tay vấn an. Mông Thác vỗ vỗ vai hắn nhưng không nói gì.

Tần Đổ rời đi rồi, Trường Đình thì không thể ra khỏi cửa thế nên Mông Thác đành đi vào.

Nàng thất thần nhìn hắn, chỉ thấy Mông Thác duỗi tay ra nói, "Bạch tổng quản mời ta tới Thủy Quang Tạ thương nghị danh sách lễ vật tặng cho Thạch gia."

À, đây xem như lời giải thích vì sao hắn lại tiến vào chỗ này. Đó là vì Thủy Quang Tạ và Vinh Hi viện đều ở phía bắc.

Lúc này Mông Thác đi ở đằng trước, Trường Đình đi ở phía sau, ở giữa cách nhau ba bước.

"Chuyện này làm sớm không nên chần chừ. Cần công khai công văn và thư của tiểu Tần tướng quân cho mọi người thấy."

Mông Thác bước chậm hơn, "Một truyền mười, mười truyền trăm, trước tiên phải định rõ mọi chuyện thì tâm tình ngài mới coi như ổn định một nửa."

Trường Đình hơi bước nhanh hơn, không đến một hồi nàng đã miễn cưỡng sánh vai với Mông Thác. Hành lang dài như vậy, bên hàng rào là cỏ mọc lên, những đóa hoa nghênh xuân cũng ngửa đầu xấu hổ.

"Ừ, bà muốn ta đêm nay báo tang nhưng lòng ta nghĩ tang vừa báo ra toàn bộ Lục gia sẽ lại loạn một lần nữa. Còn không bằng nhân lúc ca ca chưa về quấy cho nước ở đây càng đục hơn. Nước trong quá ắt không có cá, một hồ nước đục thì cá mới bơi ra. Nhân lúc cá nhiều chúng ta một lưới bắt hết, không để con nào chạy cả."

Ánh mắt Trường Đình nhìn về phía trước, vạt váy tung bay trên guốc gỗ, ngọc bội ép bên tà váy, từng bước của nàng cực kỳ ổn thỏa, "A Thác, ca ca sợ là vẫn phải ngồi xe lăn về Bình thành."

Trường Đình nhìn hắn rồi thở dài nói tiếp, "Ta cần chuẩn bị thế trận thật tốt trước khi ca ca trở về, cục diện cũng cần khống chế xong. Nếu thật sự có người nổi lên tâm tư khác, mượn cơ hội làm loạn thì chúng ta và Lục Phân chẳng phải sẽ thành trai cò để kẻ khác thành ngư ông hay sao?"

"Nếu Lục Trường Anh muốn dựa vào ngài để áp chế cục diện thì hắn cũng chẳng cần phải về Bình thành nữa. Ngài đừng coi mọi người đều là A Ninh, từng bước đều cần ngài bảo hộ. Mà ngài có bảo hộ được hết không? Trường Ninh còn nhỏ nên tự nhiên phải dựa vào ngài, nhưng Lục Trường Anh lại giống Lục công hơn ngài."

Mông Thác nói cực kỳ uyển chuyển nhưng Trường Đình lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Thế là hắn đang chê nàng bà bà mụ mụ, gà mái che chở gà con à...

Nàng im lặng thật lâu không nói, Mông Thác thấy thế thì dừng bước: "Nếu ngài thật sự không yên tâm thì ta sẽ mang theo người tới hộ tống Lục Trường Anh về."

Mông Thác là người không dễ dàng hứa hẹn cái gì, nay hắn đã dám hứa việc này chứng tỏ hắn đã quyết tâm không thành công sẽ không về.

"Ngươi vừa đi ta lại càng hoảng..."

Trường Đình nói mấy chữ này bằng giọng rất nhỏ, giống như lẩm bẩm lầm bầm mơ hồ không rõ. Nhưng vừa nói xong nàng lại ngẩng đầu cao giọng thao thao bất tuyệt, "Tiểu Tần tướng quân còn ở lại đó, Thạch Mãnh đại khái sẽ phái Thạch Mẫn tới đưa tiễn. Nếu ngươi có đến thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm cho Thạch Mẫn. Chỉ cần giấu tin tức của ca ca thật tốt thì dù huynh ấy có về một mình cũng sẽ không hề hấn gì. Còn nếu để lộ tiếng gió thì dù huynh ấy có muôn ngàn hộ vệ cũng không đánh lại được một kẻ có tâm!"

Câu nói kế tiếp Trường Đình nói vừa nhanh vừa vội. Sau khi liên thanh nói xong nàng mới dịu giọng nói tiếp, "Lại nói nữa, một mình ngươi thì làm được gì! Quan Công nổi tiếng có sức đánh quần hùng nhưng cũng chưa thấy ông ấy nói có thể lấy một định một ngàn đâu!"

Sao lại nói tới Quan Công rồi...

Mông Thác lặng một hồi rồi mới nhấc chân đi theo Trường Đình ở phía trước.

Lời nói bị gián đoạn thế là hai người đều yên lặng.

Ánh nắng cuối xuân đầu hạ thực tốt, hành lang lát đá xanh nửa sáng nửa tối. Trường Đình đứng dưới ánh nắng, Mông Thác lẳng lặng đi theo phía sau nàng.

"Từ từ ——"

"Từ từ ——"

Hai người đồng thời mở miệng.

Trường Đình cười cười nói, "Ngươi nói trước đi."

*****

Trường Đình đứng trên hành lang trong đình viện lẳng lặng nhìn Mông Thác sau đó nở một nụ cười uyển chuyển với hắn.

Tiểu cô nương mặc áo tang màu trắng, đi guốc gỗ, ngọc bội bên hông, áo ngắn bên ngoài, bên trong có dải lụa... À, hai sợi buộc trước ngực kia gọi là dải lụa đúng không? Vốn hắn không hiểu, tưởng đây là dây lưng nhưng làm gì có dây lưng nào lại tung bay trong gió thế này, như thế quá không trang trọng. Lục đại cô nương kiêu căng thì kiêu căng nhưng nàng mà không trang trọng thì trên đời làm gì có ai trang trọng nữa...

Hắn cứ vậy suy nghĩ miên man, cuối cùng có một ngày hắn không nhịn được lén lút hỏi Nhạc Phiên. Tên kia lập tức giễu cợt hắn "Hỏi đồ của nữ nhi gia làm gì? Đồ nam nhân thối nhà huynh không phải chính nhân quân tử sao?"

Hắn nghẹn đến mặt đỏ bừng, sau khi tàn nhẫn gõ cho Nhạc Phiên một cái thì tự vê phòng lật cuốn《 vật phong dân ngữ 》để xem. Trong sách nói thứ kia tên là dải lụa, đi kèm với áo váy, ngoài ra còn có thoa hoàn, tất cao, dây lưng...

Nếu nữ nhân đeo khuyên tai trân châu thì trên đầu không thể cắm trâm hoa có san hô. Nếu chọn áo ngoài có viền màu xanh ngọc, thì không thể có thứ gì màu đỏ, nếu không sẽ khập khiễng. Nếu cổ tay đeo vòng ngọc thì trên mái không thể mang trâm hoa bằng lụa, cũng không nên dùng trâm ngọc nếu không sẽ rất tục...

San hô, màu đỏ và hoa lụa rốt cuộc đã làm sai cái gì... Hắn càng đọc càng cảm thấy nữ nhân quả thực quá khó hiểu.

Gió thổi dải lụa, vừa lúc vuốt qua cổ tay của Trường Đình. Cổ tay như bạch ngọc dưới sắc xanh của tay áo càng thêm nổi bật. Lại nhìn lên chính là cái cằm mượt mà của nàng, sau đó là khóe miệng kiều diễm, đôi mắt sáng như hồ nước trong.

Lục đại cô nương thật là đẹp.

Ngay cả khi chạy trốn, trên mặt dính bùn, ăn mặc một thân áo nâu không phù hợp, tóc tai bù xù giấu trong mũ lông thì nàng vẫn đẹp vô cùng.

Mông Thác khó có lúc thất thần.

Trường Đình lại cười một cái, cao giọng gọi hắn: "Mông Thác! Ta bảo ngươi nói trước cơ mà!"

Mông Thác lập tức giật mình rời tầm mắt và ho nhẹ một tiếng. Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua và bắt được suy nghĩ lúc trước. Hắn không do dự cũng không chần chừ mà đáp lại nàng.

"Giống như đối phó với Ngũ thái thúc công lúc trước." Mông Thác lời ít mà ý nhiều, trước tiên tung ra một câu tổng kết, sau đó lại trầm giọng phân tích có trật tự, "Mượn sức đẩy sức, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Sau khi báo tang các nhà đều sẽ động, những kẻ không động hoặc an tĩnh đứng ngoài nhìn một là muốn làm ngư ông đắc lợi, hai là quả thực không có tâm tranh đoạt. Nếu là kẻ trước thì hẳn là kẻ thông minh, mà kẻ này thì không biết lúc nào sẽ cắn ngươi một miếng, càng cần phải phòng bị."

"Còn kẻ sau thì sao?" Trường Đình hỏi.

Mông Thác nhìn về phía trước, mặt không biểu tình, "Kẻ sau là vô dụng, cuối cùng sẽ sụp đổ, tạm thời chẳng cần quan tâm."

Trường Đình kinh ngạc, nàng vốn tưởng Mông Thác sẽ coi người sau giống như Đào Tiềm, là tác phong của danh sĩ có đạo đức tốt, ai biết hắn lại dùng "Vô dụng" để gán cho bọn họ.

Cũng đúng, cái này mới phù hợp với cá tính của Mông Thác.

Mông Thác bày từng thông tin trước mặt nàng, "Hiện tại Lục Phân đã chết, hiện giờ các bên đương nhiên muốn tranh vị trí ở Quang Đức Đường. Chỉ cần là con vợ cả, cháu đích tôn đúng tuổi thì đều có tư cách lên làm Tề Quốc Công. Muốn đi được tới bước ấy có ba cách: hoặc là dỗ dành Đại trưởng công chúa để quá kế tới đại phòng sau đó danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí kia, hoặc dùng sức mạnh đoạt quyền chưởng quản tiền bạc sau đó quay lại đòi vị trí, cuối cùng là mượn thế lực nhà ngoại chèn ép Lục gia sau đó tiện đà được như ý nguyện."

Trong ba đường thì ít nhất có hai đường không thể thực hiện.

Quá kế?

Trường Anh còn đó, người của Quang Đức Đường đều biết rõ nên nếu bọn họ đồng ý quá kế để hoãn binh thì lúc Trường Anh trở về sẽ phải làm sao?

Bất kể là lấy lòng hay gì thì Đại trưởng công chúa căn bản sẽ không đồng ý.

Dùng sức đẩy sức ư?

Cũng không có khả năng.

Chuyện của Bình thành Lục gia thì thiên hạ này ai dám quản? Họ Phù còn không quản được thì người khác đâu có ăn no rửng mỡ tới quản làm gì.

Cướp ư?

Ngũ thái thúc công sớm thử biện pháp này đáng tiếc lúc ấy lại bị Trường Đình cứ vậy chèn ép không ngóc đầu lên được. Nhưng trong mắt người ngoài thì hiện giờ Quang Đức Đường quả thực không có nam nhân có thể đảm đương vì thế còn có kẻ nào có gan thử một lần hay không thì nàng cũng quả thực không rõ.

Rốt cuộc thì trong thời loạn ắt có dũng phu.

Vạn nhất đầu óc của đám người kia không được tỉnh táo thì sao?

Vậy một chiêu cướp này cũng chưa chắc không xảy ra.

Giống như một nhà Ngũ thái thúc công đều thấy chết không sờn, dẻo dai mười phần. Vạn nhất bọn họ lại bò dậy lặp lại hành động lúc trước thì chẳng phải mọi người đều phải lau mắt mà nhìn à?

Mông Thác hạ giọng hướng dẫn từng bước, "Cho nên trước tiên phải vứt ra một miếng mồi..."

Trường Đình nhìn Mông Thác, có chút không hiểu. Thần sắc trên mặt hắn lúc này giống hệt biểu tình của nàng khi dạy dỗ Trường Ninh và Ngọc Nương!

Hắn đang coi ai là tiểu cô nương mà ngu ngốc dỗ dành chứ?!

Trường Đình vừa tức giận vừa buồn cười liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó nàng rũ mắt vuốt phẳng dải lụa, guốc gỗ tiếp tục bước về phía trước, khó khăn lắm mới đáp lại lời hắn.

"Trước tiên vứt một miếng mồi ra rồi xem đám người này xâu xé nhau. Lúc ấy chúng ta sẽ nâng một bên, giống người Miêu Cương dưỡng cổ, ai có thể cắn chết những kẻ còn lại thì người đó thắng. Kẻ nào thắng thì cũng chẳng thể vượt qua được ca ca đúng không?!"

Mông Thác rũ mắt gật đầu, ở một góc độ nàng không nhìn thấy được hắn nở nụ cười.

Bước chân của nàng hơi ngừng lại.

Nhưng ai làm mồi này đây?

Trường Đình đột nhiên nghĩ tới cách thứ tư để kẻ khác nhân cơ hội thượng vị.

"Lục Trường Bình."

Trường Đình thả nhẹ giọng nói, sắc mặt dần trầm xuống, "Con cả của Lục Phân. Từ góc độ của người ngoài thì đại phòng của Lục gia đã chẳng còn ai, vì thế con cả của nhị phòng là Lục Trường Bình chính là người thay thế tốt nhất... Hắn còn nhỏ, Trần thị lại nhu nhược không nơi nương tựa cũng không có vướng bận..."

Nàng đánh bàn tính trong lòng, "Ở trong mắt kẻ có tâm thì hắn chẳng khác gì ấu đế Phù Cù! Lục Trường Bình còn chưa trưởng thành, chờ hắn chậm rãi trưởng thành thì kẻ khác đã nắm chặt quyền lực, sắp xếp thỏa đáng mọi việc. Cứ thế cách một thế hệ nữa thì Quang Đức Đường sẽ đổi toàn bộ người. Nếu người của Lục gia cũng đủ thông minh thì bọn họ hoàn toàn có thể đi theo con đường này, nếu lại thông minh hơn thì có thể lấy lý do Lục Trường Bình đã qua 10 tuổi còn không có thành tựu nổi bật để đẩy Lục Trường Hưng mới 4, 5 tuổi lên đảm đương vị trí gia chủ."

Trường Đình chậm rãi xoay người lại nói, "Lục Trường Bình có thể làm mồi."

Đúng vậy.

Lục Trường Bình làm mồi là hoàn hảo nhất.

Đầu tiên Quang Đức Đường sẽ đẩy hắn ra, một miếng thịt non như thế có ai không muốn đoạt? Nhưng một khi tranh cướp sẽ có mâu thuẫn, chờ các nhà bắt đầu đánh nhau sẽ không kẻ nào có thể toàn thân mà lui. Độc trùng ở trong lu cắn xé nhau thì chỉ có người dưỡng cổ là được lợi.

Vậy ai là người dưỡng cổ?

Đương nhiên là Lục Trường Anh.

"Ngài đã quên tính đến thái độ của Chân Định đại trưởng công chúa rồi." Mông Thác chậm rãi đi lên trước cắt ngang lời của nàng.

Trường Đình ngây ra!

Đúng rồi!

Mồi này sẽ không thể sống.

Chân Định đại trưởng công chúa hạ lệnh đánh chết Lục Phân đã là cho Trường Đình và Trường Anh một lời công bằng, cũng coi như có qua có lại, bọn họ hẳn là phải cách xa con cái của nhị phòng một chút. Ân oán tới đây kết thúc, không thể liên lụy người khác —— đây là ăn ý và khí tiết hẳn phải có.

Trường Đình tán thành lời của Mông Thác, nhưng chỉ một điều này đã lật đổ hết thảy khiến nàng phải nghĩ lại từ đầu.

Hành lang này được lợp đá đen san sát để phòng nước dột xuống, nhưng khi mưa rơi gõ lên đó lại vang lên tiếng cực thanh nhã. Giữa những viên đá có khe hở trồng tùng bách, lá xanh từ đó xà vào hành lang vừa lúc rơi lên búi tóc của nàng.

Thần sắc nàng lúc này chăm chú, mày nhíu lại nhìn Mông Thác.

Mông Thác không nhịn được nhếch khóe miệng, cúi người duỗi tay nhẹ nhàng lấy cái lá trên búi tóc của nàng xuống. Đầu ngón tay hắn vừa buông lỏng thì cái lá kia đã xoay vài vòng và rơi trên mặt đất.

Trường Đình ngây ra, chỉ thấy Mông Thác trầm thấp nói, "Có đôi khi con mồi đưa ra và cổ còn sống đến cuối có thể là cùng một kẻ."

Cùng một kẻ!

Đúng rồi!

Đúng rồi!

Lòng Trường Đình rung lên, ngước mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Mông Thác.

Người nhà binh có cách nghĩ của riêng họ.

Mông Thác cá tính nặng nề, không giỏi ăn nói nên hay trầm mặc, cũng không tranh cường háo thắng. Hắn nhìn thật thà chất phác phúc hậu nhưng lại có lập trường rõ ràng. Một khi đã đi theo Thạch nhị ca Thạch Khoát mà hắn vẫn có thể nói ra được những lời như "Kẻ không tranh giành là kẻ vô dụng", "Thắng lợi tức là chính nghĩa" thì chứng tỏ hắn không phải kẻ vô dục vô cầu.

Hắn biết rõ mình muốn cái gì, muốn làm cái gì vì thế hắn lý trí mà trầm mặc đối mặt với tất cả sau đó đúng lúc xuất kích nhưng không tự loạn đầu trận tuyến. Bởi vì bình tĩnh cho nên khách quan, bởi vì khách quan cho nên chuẩn xác, bởi vì chuẩn xác nên không bước nhầm.

Trường Đình ngửa đầu nhìn hắn sau đó nở nụ cười.

Bọn họ thật sự đúng là không giống nhau.

Nàng trải qua một hồi biến cố nên cả người rộng rãi thông suốt hơn nhiều. Nàng đã hiểu thế sự vô thường cho nên sáng nay có rượu sáng nay say. Nàng hành động bướng bỉnh cố chấp, không tiếc trả giá hết thảy mà đạt được mục đích, thậm chí chỉ cần Lục Phân chết nàng cũng có thể bồi mạng theo.

Còn Mông Thác thì sao?

Cũng từng chịu biến cố, cũng hiểu được đạo lý cầu sinh từ cảnh ngàn cân treo sợi tóc nhưng hắn tính toán mọi việc cực rõ ràng, một năm một mười có trật tự. Thông thường hắn có thể nhanh chóng lựa chọn trong các biện pháp khả năng có lợi nhất và giảm tối đa thiệt hại.

Nàng lại vì quá cảm tính nên nhất định phải thông minh còn hắn lại vì thông minh nên mới cảm tính.

Hai người cực kỳ khác biệt.

Từ xuất thân đến trải nghiệm, từ cá tính đến thái độ, từ cách thức làm việc đến cách xử sự hai người vốn có bản chất khác nhau.

Nhưng ngạc nhiên là nàng lại có thể nói với hắn mọi việc, và hắn cũng chỉ cười với mình nàng.

Cho nên con người đúng là kỳ diệu.

Theo lời dặn của Chân Định đại trưởng công chúa, tới khi sắc trời tối muộn thì tang của Lục Phân mới được báo, bắt đầu từ nội trạch của Quang Đức Đường.

Mãn Tú ra ra vào vào vài lần, thần sắc nghiêm túc khẩn trương. Cuối cùng ở trước lúc báo tang nàng ta mới dán tai nhẹ nói với Trường Đình, "Tần Đổ đã giục ngựa rời Bình thành, nên làm như thế nào, khi nào làm nô tỳ đã nói rõ với hắn để hắn không được kéo chân sau."

Trường Đình gật gật đầu, "Đây là việc rất nhỏ, Tần Đổ đã có năng lực có thể từ U Châu phóng gấp trở về thì chút việc nhỏ này hắn có thể làm được."

Mãn Tú đáp vâng, lúc này có tiểu nha hoàn tới tìm nàng ấy vì thế Mãn Tú lại lập tức bước nhanh ra ngoài phòng.

"Sao nàng ấy vội thế..." Ngọc Nương vừa nhét bánh táo vào miệng nhai ngon lành vừa oán trách, "Một ngày này ta chỉ thấy nàng ấy ba lần, ăn cơm sáng, ăn trưa, ăn tối. Hiện tại trong đầu ta đều là bộ dáng Mãn Tú đang ăn cơm..."

Ngọc Nương chép chép miệng, ý vị thâm trường nói, "Cũng không phải hình ảnh đẹp gì cho cam."

Có lẽ là khi còn nhỏ bị đói kinh quá nên hiện tại tới Nghiên Quang Lâu này Mãn Tú vẫn giữ thói quen ăn nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn. Theo lời Ngọc Nương nói thì chính là "Giống con chuột đất chỉ biết nhét đồ vào miệng".

Vốn dĩ không khí thực khẩn trương nhưng Trường Đình vừa nghĩ tới hình ảnh kia đã không nhịn được phì cười.

*****

Đèn lồng màu trắng treo trên hành lang lay động sáng lên.

Trường Đình vừa cười vừa chậm rãi thu lại ánh mắt từ mấy ngọn đèn lồng đó. Đèn lồng trắng này treo ở Quang Đức Đường thật lâu, đến tột cùng là tới khi nào mới có thể gỡ xuống đây?

Lục Xước, một nhà 34 mạng người của Tam thúc công, Lục Phân... Giống như người của Lục gia chuẩn bị chết hết vậy.

Có phải qua một thời gian nữa toàn bộ Bình thành sẽ trở nên vắng vẻ hay không?

Hết đám tang này tới đám tang khác, hết tiếng khóc này tới tiếng khóc khác, từng nhà rơi vào cảnh tan nát.

Trường Đình giống như một kẻ đứng ngoài cuộc, biểu tình đạm mạc nhưng vẫn thân bất do kỷ bị cuốn vào trong đó. Nàng nỗ lực muốn tránh khỏi lốc xoáy, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình chính là trung tâm của lốc xoáy. Chân cẳng nàng bị kéo dần xuống, cả người chìm dần, nước xông vào miệng mũi khiến nàng mấy lần không thở nổi.

"Không có khả năng!"

Dưới đường có tiếng nữ nhân gào đến tê tâm liệt phế.

Trường Đình hít sâu một hơi và dần dần hoàn hồn, đôi mắt nhìn phía dưới. Trần thị cả mặt là nước mắt, thân thể gầy yếu của nàng ta gục trên mặt đất, đầu ngửa lên nhìn Chân Định đại trưởng công chúa. Dù đã cực kỳ nhẫn nại nhưng người khác vẫn có thể thấy người nàng ta đang run lên.

"Không có khả năng... sao Nhị gia lại cứ vậy mà chết chứ... sao lại cứ vậy mà chết?! Không phải ngài ấy mang theo 6000 người ư?! 6000 tinh binh cường tướng của Lục gia đó! Sao nói đi là đi như vậy?!"

Trần thị khóc cực kỳ bi thương, "Sao ngài ấy lại chết được? Ngài ấy nói chờ ngài ấy quay về cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn cơ mà!"

Giọng nói nghẹn ngào lặp đi lặp lại những câu hỏi kia. Lệ trào khóe mắt, ánh mắt nàng ta nóng bỏng bức thiết mà nhìn Chân Định đại trưởng công chúa, "Mẹ... Ngài nói rõ đi, ngài nói rõ với ta đi, Nhị gia chỉ mất tích thôi đúng không... chỉ tạm thời không tìm ra thôi... Trên chiến trường chuyện này không ai nói rõ được cơ mà..."

Trường Đình rất rõ Trần thị muốn nghe đáp án gì. Nàng nhìn Trần thị hiện giờ giống như nhìn thấy chính mình ngồi trong căn nhà gỗ kia ôm A Ninh muốn khóc lại không dám khóc, chỉ có trộm lau nước mắt lên áo khoác của mình.

Áo khoác thấm nước mắt, chỉ chốc lát đã ướt đẫm một mảng.

Trần thị có phúc hơn nàng vì bà ta còn có thể không hề cố kỵ mà khóc thống khoái.

"Quan tài của lão nhị đang trên đường trở về." Giọng của Chân Định già nua nhưng bình đạm: "A Trần, ngươi trước tiên là một người mẹ, ngươi phải chăm sóc cho ba đứa con của mình thật tốt. Trường Khánh tạm thời cứ ở trên núi đã, chờ linh đường của lão nhị được dựng xong lại đón con bé về."

"Vì sao?! Con muốn lập tức cho người đi đón A Khánh! Nhị gia cũng chưa về, A Khánh là trưởng nữ của ngài ấy, A Khánh nên..."

"A Trần." Chân Định gọi một tiếng sau đó mới kiên định nói, "Việc này đừng vội bàn, quan trọng bây giờ là chăm sóc tốt cho hai đứa con trai của ngươi! Trù Sơn cách Bình thành tới trăm dặm, qua lại quãng đường dài như thế ngươi muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ư!?"

Trần thị tức thì ngừng tiếng khóc, rụt bả vai, rũ mắt cúi đầu nhưng nước mắt vẫn rơi xuống lã chã.

Trường Đình im lặng nhìn qua.

Nàng nên vui sướng nhưng lúc nghe tin Lục Phân chết nàng không hề có vui mừng khôn xiết mà theo bản năng nàng chỉ thấy như trút được gánh nặng.

Trần thị đáng thương, Trường Hưng đáng thương, Trường Bình cũng đáng thương, nhưng có ai không đáng thương đâu!

Trần thị yếu ớt bất lực đều lộ ra trong mắt nàng. Nhưng nàng không tin Trần thị không biết Lục Phân đã làm gì —— ngày ấy lúc bọn họ về Bình thành Chân Định đại trưởng công chúa đã giữ hai người bọn họ lại nói chuyện!

Dù sao đều là đánh cược một phen!

Vậy ai thắng ai thua kẻ ấy phải chịu.

Trường Đình cứ thế an ủi bản thân ở trong lòng như vậy, nhưng vừa ngước mắt nàng lại thấy Trường Ninh nhìn chằm chằm Lục Trường Hưng và Lục Trường Bình lúc này đang ngây thơ mờ mịt quỳ phía sau Trần thị mà khóc.

Trường Đình duỗi tay kéo con bé tới gần để A Ninh vùi đầu vào lòng nàng.

"A tỷ ——" Trường Ninh gọi một tiếng mềm như bông, giọng mang theo nức nở. Trường Đình khẽ vuốt lưng cho con bé sau đó chậm rãi vỗ về.

"A Ninh không phải sợ."

Trường Đình ôn nhu trấn an em gái.

Trong chính đường to rộng như thế chỉ có nàng và Chân Định đại trưởng công chúa là không rơi nước mắt. Lão nhân gia đã sớm khóc hết nước mắt rồi, còn Trường Đình cũng biết bản thân cần phải khóc, ít nhất cũng phải nhỏ vài giọt nước mắt. Nhưng nàng không khóc được, lòng nàng khó chịu nhưng đầu óc lại tỉnh táo.

Nàng không muốn nhỏ một giọt nước mắt nào cho Lục Phân.

Trần thị nén tiếng khóc ở trong lòng, trăm ngàn hồi trôi qua chỉ có đau thấu tâm phế.

Chân Định đại trưởng công chúa rũ mắt nói, "A Trần... đừng đánh mắt khí khái trước mặt con trẻ... lão thái bà ta liên tiếp mất hai đứa con mà còn chống được. Người đã chết có bi ai không? Có, nhưng ngươi phải ngẫm lại con mình, cho dù có khổ cũng phải cắn răng mà nhịn..."

Chân Định ngửa đầu nhắm mắt, một lúc lâu mới để Nga mi đi đỡ Trần thị. Trần thị vịn tay Nga Mi cố gắng đứng lên nhưng chân lại mềm nhũn không có sức, cả người lảo đảo suýt thì ngã. Trường Đình lập tức vươn người qua đỡ, ai biết mới chạm tới cánh tay Trần thị thì nàng ta đã nhanh chóng rụt tay lại, vừa vặn tránh khỏi tay nàng.

Tay Trường Đình cứ vậy treo giữa không trung. Nàng rũ mắt thu tay về, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích sau đó nàng than khẽ, "Thím..."

Ba chữ "nén bi thương" nàng không sao thốt nên lời. Trường Đình nhìn Trần thị nước mắt sau đó quay đầu đi nói, "Thím chăm sóc tốt cho Trường Bình và Trường Hưng đi thôi, coi như để lại huyết mạch cho thúc phụ."

Nàng đã tận tình tận nghĩa.

Nói thật thì một Lục Phân chết sao đủ trả mối thù giết cha của nàng?

Không có khả năng.

Đại trưởng công chúa giận dữ lên đã giết sạch cả nhà 34 mạng người của Lục tam thái gia. Ánh lửa tận trời cùng chưa thể bình ổn cơn giận của bà ấy thì một mình Lục Phân làm sao có thể khiến ân oán này được giải quyết hết?

Nàng muốn phế Lục Trường Hưng và Lục Trường Bình. Lý trí nói rằng nàng cũng nên làm như vậy bởi vì nếu để Lục Trường Anh ra tay thì khó tránh khỏi thanh danh lạnh bạc tàn nhẫn. Tiếng xấu để nàng mang, thêm một cái cũng có sợ gì?

Nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa mới tốt.

Nhưng nàng không thể.

Nàng cố kỵ Chân Định đại trưởng công chúa đã già, không, cũng không hẳn là cố kỵ mà là thương hại và thành toàn.

Nàng cũng cố kỵ ước định ngầm với Chân Định đại trưởng công chúa. Nhiều năm chịu giáo dưỡng của sĩ tộc làm nàng không sao làm được việc thất tín bội nghĩa.

Nàng hận Lục Phân nhưng không có cách nào phân ranh giới rõ ràng với Trần thị, Trường Bình và Trường Hưng. Có lúc nàng cực kỳ hận bọn họ, có khi lại cảm thấy mình hẳn không nên hận bọn họ, có lúc lại hận bản thân thay đổi thất thường, do dự không quyết đoán.

Đèn lồng trắng vẫn đong đưa ngoài song cửa. Trường Đình cảm thấy bóng của cái đèn lắc lư như con sóng lan ra kéo nàng chìm xuống.

"Lão tam đâu?" Chân Định đại trưởng công chúa vô lực mở miệng hỏi, "Báo tang còn chưa truyền tới Tây Uyển sao?"

Trường Đình liếc mắt nhìn Mãn Tú thấy nàng kia nhẹ gật đầu thế là nàng nhẹ giọng trả lời, "Sợ là đã tới nhưng sự tình quá lớn, bọn họ cần thời gian nắm giữ tình huống."

Chân Định đại trưởng công chúa vẫn ôn hòa nhìn Trường Đình một cái sau đó không nói gì. Bà ta ta nhìn cây quân tử cao cao ở đối diện sau đó mang giọng bi thương mà nói, "Có đôi khi mang họ Lục cũng là một tai họa."

Trường Đình chỉ thấy lòng chua xót.

Lúc này đèn đuốc trong Tây Uyển vẫn sáng trưng, a ma truyền tin mặc áo tang quỳ gối trước đường khóc sướt mướt nói, "Nhị gia đi... Tin tức từ U Châu báo tới Bình thành nói là do đám người Hồ tạo nghiệt! Vinh Hi viện bên kia nghe nói công chúa ngất xỉu, hiện tại Nhị phu nhân đang ở đó khóc lóc..."

A ma kia nói một đống dài nhưng Lục Tân lại chỉ nghe thấy có một câu đầu tiên, bàn tay cầm chén trà men trắng run lên, trà bên trong rớt ra ngoài nóng tới độ hắn vội "Ai da" một tiếng.

Thôi thị không nhìn hắn mà trở tay đập lên bàn, cả người rướn về phía trước, giọng điệu khẩn thiết, "Ngươi lặp lại lần nữa đi!? Nhị gia cũng qua đời rồi ư!?"

A ma kia run lên, vừa khóc vừa hít hít mũi nói, "Bẩm Tam phu nhân, đúng vậy! Rơi xuống vực ở biên giới U Châu! Tiểu Tần tướng quân cho cháu trai về đưa tin do đích thân ông ấy viết thì sao mà giả được?"

Thôi thị ngây ra một lát sau đó khóe miệng không nhịn được nhếch lên thành một độ cong cực nhỏ rồi chậm rãi lớn hơn, càng lúc càng rõ.

Lục Tân phồng má thổi tay bị bỏng rồi mới vô cùng đau đớn mà khóc gào, "Ta đã sớm khuyên nhị ca đừng đi... Đám người Hồ kia làm gì có nói đạo lý! Ai thèm nói đạo lý với chúng ta chứ?! Một đao đi xuống chính là một vết sẹo lớn! Ban đầu là người Sở, sau lại là người Nam có ai là đối thủ của người Hồ đâu..." Lục Tân vừa nói vừa khóc, "Đại ca mới đi chưa được mấy ngày thì nhị ca cũng đi, hiện tại Lục gia phải làm sao đây!"

Thôi thị dùng khuỷu tay huých hắn, nha hoàn phía sau lấy từ tay áo ra mấy đồng tiền Ngũ Thù đưa cho a ma kia sau đó nhẹ giọng khen ngợi, "... Lại phải làm thêm mấy đóa hoa lụa tới góp tang, qua một chút nữa cũng phải tới Vinh Hi viện chi buồn với đại trưởng công chúa."

A ma kia nhận tiền sau đó được tiểu nha hoàn đỡ đứng dậy đi ra ngoài hành lang chờ.

Lục Tân vẫn còn đang khóc, hắn đặt chén trà qua một bên rồi đào khăn lụa trong ngực ra lau nước mắt, "... Thế sự khó liệu, thế sự khó liệu... Ta vốn tưởng đại ca qua đời thì trời sẽ sụp, hiện tại nhị ca cũng đi, đây là trời muốn diệt Lục thị Bình thành mà!"

"Là ông trời muốn chấn hưng tam phòng chúng ta!"

Ánh mắt Thôi thị nóng bỏng mà đẩy đẩy Lục Tân sau đó hạ giọng nói, "Đại phòng không có người, nhị phòng chỉ còn hai đứa nhỏ tóc còn dể chỏm, ở Quang Đức Đường này ngài chính là con trai của lão Quốc Công gia. Ngài nói xem Đại trưởng công chúa sẽ cất nhắc ngài hay đám lang quân cách mấy tầng quan hệ ở bên ngoài?"

Lục Tân nhìn Thôi thị, tiếng khóc cũng yếu dần.

Bóng a ma kia vừa lúc hắt lên giấy dán cửa sổ ở bên ngoài, Thôi thị nhanh chóng liếc mắt sau đó chắp tay trước ngực thấp giọng niệm "A di đà phật" sau đó nàng ta lại huých Lục Tân, "Chúng ta chịu khổ, bị khinh bỉ nửa đời người là vì cái gì? Vốn chính là vì một chữ 'thứ' trên người ngài! Không bò ra từ trong bụng đại trưởng công chúa là do chúng ta nguyện ý ư? Đều cùng một cha, đều là họ Lục, hai đứa con trai của nhị ca chẳng phải hạng châu báu gì, nếu cứ thế đương nhiên là tới lượt tam phòng chúng ta làm chủ!"

Nước mắt của Lục Tân vẫn còn treo trên má, cả người ngây ra nhìn Thôi thị.

Đôi mắt Thôi thị khẩn trương nhưng sắc mặt lại ôn hòa hơn.

Lục tân hơi hơi hé miệng, ngập ngừng nửa buổi mới nói được một từ "Được" nhẹ như lông hồng.

Đã có kẻ chui đầu vào lưới.

Đúng như A Kiều suy nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-178)