Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Kiều - Chương 056

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 056
Nâng Quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Hồ Ngọc Nương lại lăn một vòng, miệng la hét, "Ai da! Ai da!"

Thời gian này Hồ Ngọc Nương mập lên, theo như lời nàng ấy nói thì, "Cực khổ làm người ta ăn nhiều, ăn nhiều lại khiến người ta béo nhanh, cái này gọi là tích mỡ chống căng thẳng."

Cho nên bộ dáng Hồ Ngọc Nương chỉ mặc áo trong lăn lộn trên giường lúc này... giống một cái bánh chưng màu trắng, còn là cái loại dính đường...

Béo béo, mềm mềm, vừa chọc sẽ kêu oai oái...

Trường Đình dựa trên ghế cười tủm tỉm nhìn nàng ấy nói, "Ngươi ở Lục gia ta cũng không quá yên tâm. Ta đã để người đi tìm Hồ gia chú thím, bọn họ ở cách Bình thành không xa. Ta đã mua trăm mẫu đất ở thành nam để bọn họ đều qua đó ở. Ngươi là nữ nhân nên không thể sở hữu ruộng đất vì vậy ta để tên thúc thúc của ngươi. Chờ hôn sự của ngươi được định ra thì toàn bộ chỗ đất đai đó đều là của hồi môn của ngươi. Ta đã cho người cảnh cáo bọn họ rồi mới đưa ngươi qua đó, như vậy mới không sợ bị bắt nạt."

Ngọc Nương không thể ở mãi Lục gia được.

Trường Đình chịu nhưng Hồ Ngọc Nương lại không chịu. Nàng ấy ngừng lăn, vội bò dậy, mắt sáng ngời nói, "Tìm được rồi sao!? Gia gia chỉ nói ở Dự Châu, nhưng Dự Châu lớn như vậy sao ngươi tìm được?! Lúc này mới 2-3 ngày thôi mà!? Bọn họ nói sao!? Có hỏi gia gia không?" Sau đó nàng ấy lại nghĩ nghĩ, "Chờ việc nhà các ngươi giải quyết xong rồi ta trở về cũng được, nếu không trong lòng ta không yên, cũng không ở chung với chú thím cho tốt được."

Một câu hỏi cuối cùng của nàng ấy ... Trường Đình không biết phải đáp thế nào. Hộ gia đình kia quả thực có hỏi nhưng là hỏi Hồ gia gia có để lại tiền tài đất cát gì không...

Trường Đình không biết trả lời thế nào nên chỉ cười nói, "Ngươi nói Bình thành là địa bàn của Lục Phân sao? Vậy ta làm sao mà tìm được nhà chú thím ngươi đây? Hồ thúc thúc làm nghề săn bắn ở biên giới U Châu và Dự Châu. Ta phái người đi tìm đến ngày thứ hai đã tìm được. Sau đó ta mua đất, sang tên, làm vô số chuyện xong xuôi trong mấy ngày. Lục Phân..." Trường Đình nhẹ giọng cười nhạo, "Cánh tay của hắn còn chưa đủ dài, chưa đủ lớn đến thế đâu. Hắn cho rằng Dự Châu là của hắn sao? Vậy thì ta sẽ rửa mắt chờ mong."

Chuyện của Lục Phân còn chưa giải quyết xong thì đã có chuyện khó khăn khác tìm tới.

Đối với lễ tang của Lục Xước, người làm em như Lục Phân cực kỳ tích cực. Từ bố trí linh đường, mời cao tăng, làm điếu văn, lại chuẩn bị quan tài, vật chôn cùng, khảo sát nghĩa địa của Lục thị tìm chỗ đào huyệt...mọi việc đều được Lục Phân sắp xếp chỉnh tề trong ba ngày.

Trường Đình nghĩ hẳn Lục Phân đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi.

Ngày đưa tang định vào 23 tháng 2, từ Quang Đức Đường nâng quan tới nghĩa trang của Lục thị ở phía bắc Bình thành. Nghĩa trang đa phần ở ngoại ô, đường đi khá xa, đi một chuyến này phải mất một ngày, cả đi cả về cũng tầm ba ngày.

Người đưa tang, làm lễ là con trai cả của Lục Phân, tức Lục Trường Bình.

Tập tục xa xưa của bắc địa là con trai hoặc cháu trai trưởng sẽ quăng ngã bồn, lại ôm bài vị của người chết. Nhưng nếu người chết không có con trai hoặc cháu trai thì lấy lang quân thuộc hàng tiểu bối của một chi thân cận sẽ đảm nhiệm. Mà người được lựa chọn sẽ được thừa nhận là người kế thừa gia tài của người đã khuất.

Lục Phân im bặt không nhắc tới việc để bản thân gánh vác chuyện này mà ngược lại đẩy con trai cả của mình ra. Lúc đầu Trường Đình cho rằng Lục Phân sợ gặp báo ứng nhưng một kẻ như hắn sao có thể sợ hãi thứ hư ảo như báo ứng chứ. Chỉ có điều mọi việc cần chú ý một chữ danh chính ngôn thuận, việc con kế nghiệp cha mới là lẽ thường. Lục Trường Bình muốn kế thừa mọi thứ của Lục Xước nhưng cha hắn còn chưa qua đời vì thế những gì hắn được thừa kế sẽ do cha hắn nhận thay. Thế mới nói một động tác này của Lục Phân chẳng qua là đi vòng một chút.

Buồn cười thật, đúng là lừa mình dối người.

Để con của Lục Phân ôm bài vị của cha nàng ư? Chỉ nghĩ tới đã khiến Trường Đình tức giận đến tim đau đớn.

Trường Đình hận vô cùng, Chân Định đại trưởng công chúa tự nhiên cũng hiểu. Bà ta tự tay rót một chén trà cho nàng, sau đó chỉ nói một câu, "Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn."

Phải.

Hành động này của Lục Phân khó tránh mang theo chút thử, nàng và Chân Định đại trưởng công chúa nhịn không nổi thì chỉ có thể đón Trường Anh về Bình thành sớm. Nhưng thân thể anh nàng hiện tại gầy yếu, nếu trở về thì không khác gì dê vào miệng cọp. Nếu bọn họ nhịn, không hề có dị nghị gì về việc này...

"A Phân sẽ càng tin tưởng ta."

Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ nhấp một ngụm trà xanh, mặt không biểu tình nói: "Rốt cuộc chỉ có khi hắn mất cảnh giác thì chúng ta mới có thể hành động tiếp. Chưa giải quyết được Lục Phân thì Trường Anh tốt nhất là chưa cần về. Trời đất bao la, Lục Phân chung quy vẫn là trưởng bối của hắn, người đứng đầu Lục gia đời kế tiếp tốt nhất không nên mang vết nhơ nào trên người."

Nếu Trường Anh trở về mà Lục Phân tiêu vong thì dù Trường Anh có ra tay hay không người ngoài vẫn sẽ đặt hoài nghi lên người hắn. Lục Trường Anh sẽ vì thế mà mang tai mang tiếng, mất nhiều hơn được.

Trường Đình trầm mặc.

Một chữ nhẫn viết thì dễ nhưng làm thì khó.

Lục gia sớm đã giăng lụa trắng, đèn trắng và những thứ khác. Trước mái hiên treo từng trùm hoa trắng, người hầu kẻ hạ đều nghiêm trang, không ai dám cười.

Ngày đầu tiên phát tang người tới nối liền không dứt, Tạ gia phái Tạ Tuân cùng mấy vị trung niên trong tộc đến thăm hỏi, lại mang theo hai xe lễ. Vị a ma bên người Tạ lão phu nhân kéo góc áo Trường Đình mà khóc.

"Thái phu nhân muốn tới, lão gia cũng muốn tới nhưng thái phu nhân bị bệnh nặng, lão gia tới cũng không giúp được việc gì. Chỉ mắng đám kẻ cắp đáng chém ngàn đao kia! Đại cô nương hẳn cũng hiểu được một đường này không yên ổn thế nào! Nô tỳ trái lương tâm nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu Tạ gia cũng lung lay sắp đổ thì đại cô nương còn có thể dựa vào ai? Lục công qua đời, thái phu nhân dặn nô tỳ trộm hỏi đại cô nương có muốn về Tạ gia ở không? Những thứ khác không dám nói, nhưng đảm bảo không khiến cô nương phải tủi thân! Nếu cô nương muốn rời khỏi nơi thị phi này thì thái phu nhân sẽ lập tức phái người tới đón ngài!"

Tạ Tuân là cháu trai trưởng của đại phòng, hắn đã đích thân tới thì coi như Tạ gia đã làm đủ lễ!

Trường Đình quay người đi, lau khóe mắt rồi cầm tay a ma nói, "Ta không đi đâu hết! Mong ngoại tổ cứ yên tâm, A Kiều còn nhịn được thời điểm khó khăn nhất thì hiện tại không có lý nào không chịu nổi!"

Ở bên trong linh đường a ma ôm Trường Đình khóc, cái này hòa với tiếng khóc của mọi người xung quanh đúng là càng thêm sức nặng.

Khuôn mặt Trường Đình bình tĩnh nhìn muôn vàn sắc thái của những kẻ ngồi dưới đường. Cứ vậy nhìn ba ngày, ngực nàng đột nhiên cảm thấy ghê tởm.

Trên linh đường là bốn cái quan tài của Lục Xước, Phù thị, Lục Trường Anh và Lục Trường Mậu. Trong linh đường lui tới mấy chục người, nhưng đến tột cùng có ai là người thật sự thương tâm đây?

Con người thật đúng là dối trá.

Đến ngày cuối cùng người của Thạch gia mới tới. Thạch Mãnh không phái đứa con nào tới, chỉ để vài vị tâm phúc còn đang ở Dự Châu chưa kịp đi tới bái kiến. Thường tướng quân xung phong đi, Mông Thác theo phía sau, Nhạc lão tam cùng Nhạc Phiên không đủ tư cách nên cũng không tiến đến.

Trường Đình đội mũ tang, trên người là quần áo bằng vải bố. Nàng khoanh tay đứng bên người Chân Định đại trưởng công chúa, lẳng lặng mà nhìn sắc mặt Mông Thác ngưng trọng trầm mặc. Hắn chắp tay cầm ba nén hương kính cẩn uốn gối hành lễ sau đó chậm rãi cắm hương vào lư đồng.

Hắn thật sự thương tâm đúng không?

Ánh mắt Trường Đình nhìn thấy đầu ngón tay của Mông Thác run lên khi cầm hương.

Mông Thác thật sự thương tâm đúng không?

Hắn chưa từng rơi lệ, cũng không nhắc tới cha nàng trước mặt nàng nhưng Trường Đình cảm thấy Mông Thác thật sự thương tâm. Ít nhất hắn sẽ không bỉ ổi đến mức lấy nước hành tỏi bôi lên cổ tay áo chỉ vì muốn nhỏ vài giọt nước mắt giả tạo.

Chân Định đại trưởng công chúa giữ mấy nhà lại nghỉ ngơi, Tạ gia tự nhiên cũng ở trong đó. Tạ Tuân tạm ở Quang Đức Đường, trước khi nâng quan một vị tộc thúc của Tạ thị đã đóng cửa trò chuyện với đại trưởng công chúa hồi lâu. Trường Đình để Mãn Tú đi tìm hiểu thì Nga Mi chỉ cười hì hì chắp tay chúc mừng nói có một chuyện cực tốt đang tới.

Trường Đình suy nghĩ sau đó lập tức hiểu rõ.

Bốn cái quan tài, hai hàng người đi.

Trường Đình mặc áo tang đi phía sau Lục Trường Bình, phía trước là đoàn kèn nhạc, cờ quạt hai hàng phấp phới. Gió thổi qua vải bố trắng lập tức tung bay, giống cánh buồm dương cánh.

Trường Đình cầm linh vị của Phù thị, Trường Ninh ngây thơ mờ mịt mà khóc, trong tay cầm chặt bài vị của Lục Trường Anh. Tên hắn được viết bằng chữ nhỏ, mộc bài khắc rất sâu, nhuộm màu son thực trang nghiêm.

Chờ Trường Anh trở về nhất định phải mời đại sư tụng kinh Phật mấy ngày để xua đi đen đủi...

Cũng không biết thế này có phạm vào kiêng kị hay không.

Chân Định đại trưởng công chúa an ủi nói, người còn sống là quan trọng nhất, cho dù phạm phải kiêng kị thì ông trời cũng không mù, luôn biết được khó khăn của chúng ta.

Có lẽ mời đại sư tụng kinh Phật là không đủ, nghe Ngọc Nương nói dân gian còn có cách tạt máu chó xua đen đủi...

Trường Đình cúi đầu suy nghĩ miên mang, chân nàng đạp lên tiền giấy mềm mại. Phía sau nàng là tiếng khóc, nhưng nàng híp mắt nghẹn mãi vẫn không rơi nước mắt.

Hai bên đường đã có người đi trước dẹp đường nhưng vẫn có người thò đầu khỏi lầu hai của các nhà ven đường xem náo nhiệt.

Kèn đám ma dẫn đầu đội ngũ đưa linh cữu đi từ đầu đường tới cuối đường.

Lúc tới nghĩa trang trời đột nhiên trời âm u giống như sắp có mưa. Lục Trường Bình cầm xẻng, đào một buổi chiều, đến khi chui lên thì sấm sét ầm ầm. Mưa xuân xôn xao lả tả khiến đám người đưa linh sôi nổi né tránh. Lục Trường Bình tay cầm xẻng không dám nhúc nhích sau đó xoay người tìm Lục Phân.

"Đào tiếp đi." Trường Đình nhẹ giọng nói, "Nhân lúc mưa còn chưa to nên đào thêm, đừng chậm trễ giờ lành."

Từng giọt mưa rơi xuống, mũ tang trên đầu Trường Đình đã sớm ướt nhẹp, đôi mắt nàng cũng bị nước mưa che khuất. Nàng cúi đầu đốt vàng mã, lại nghe thấy phía sau có người kinh hô, "A! Bạch xà! Vừa mới có một con bạch xà chui từ trong bùn ra!"

Trường Đình vội ngước mắt.

"Đào được bạch xà là điềm lành đó!"

"Mồ có rắn, bầu trời có rồng, thật là điềm lành cực lớn! Quá may mắn!"

Người ở phía sau dầm mưa tới xem nhưng bạch xà đã sớm không thấy. Lão nhân của Lục thị chống quải trượng vui vẻ nói, "Lục gia lại có một thế hệ anh tài xuất hiện rồi! A Phân! Vinh nhục của Lục gia đều nhờ cả vào ngươi đó, đừng cô phụ ân tình bạch xà ngàn dặm tới trợ giúp ngươi, cũng đừng cô phụ Lục gia!"

Trường Đình liếc xéo thấy Lục Phân vui vẻ khó kiềm chế, đám người phía sau cũng sôi nổi thảo luận, không khí vui mừng dạt dào.

Tiểu Trường Ninh ngửa đầu khóc lớn, cả người dựa vào Trường Đình.

Quá tuyệt vời.

Những người này thậm chí không thèm giả thương tâm.

Trường Đình ôm lấy A Ninh, từ xa thấy có người chạy nhanh tới, tiếng hô vang vang.

"U Châu loạn rồi! U Châu loạn rồi! Nhị gia, U Châu nổi loạn rồi!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-178)