Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Kiều - Chương 012

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 012
Chạy Trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Lazada


Trong thâm cốc u tĩnh, gió lùa từ bắc đến nam tới đây lại bị nén lại, vì thế nó cứ rít lên như khóc như than.

Trường Đình vẫn luôn thở dốc, khí từ lồng ngực của nàng dâng lên khiến cả người đau đớn, cổ họng như bị ai đó siết lấy, miệng há to cũng không nói được lời nào.

Phù thị và Trường Ninh không thấy được cảnh bên ngoài.

Lúc này Phù thị duỗi một tay đỡ lấy Trường Đình, ánh mắt nôn nóng tìm kiếm biểu tình trên mặt nàng.

Đợi móng tay bà ta cào lên cánh tay nàng mới hoàn hồn quay lại nhìn.

Nhưng lúc này ánh mắt nàng trống rỗng, hai mắt đỏ ngầu.

Làm sao vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?

Phù thị há mồm muốn hỏi nhưng lại bị Trường Đình lập tức bịt kín miệng.

Bà ta nhìn Trường Đình, ánh mắt tiểu cô nương lúc này dần có hồn, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, sắc mặt trầm trọng ra hiệu yên lặng.

"... Đại nhân, có cần các huynh đệ lục soát không? Đám nữ nhân Lục gia đều ở trong xe ngựa, chỉ thiếu hai nha đầu và Lục gia đại phu nhân là không thấy đâu!"

Tiếng của đám người bên ngoài cực kỳ thô ráp, nhưng lại rõ ràng vang khắp sơn cốc, tạo thành từng tiếng vang.

Giọt nước từ nhũ đá rơi xuống nhỏ trên mặt đất.

"Tí tách... Tí tách... Tí tách..."

Từng giọt rơi xuống, giống như đang đòi mạng.

Trong chớp mắt Phù thị đã hiểu ra, hai hàng nước mắt bà ta cứ thế rơi xuống.

Bà ta ngẩng đầu nhìn Trường Đình, đôi môi ngập ngừng, bàn tay run rẩy đỡ lấy vai nàng.

Trường Đình cũng lật tay đỡ lấy bà ta, một tay che miệng, một tay lại chỉ ra bên ngoài.

Kẻ địch ở bên ngoài còn chưa đi, bọn chúng muốn đuổi tận giết tuyệt Lục gia, mà những người khác của Lục gia đều đã chết.

Tần phó tướng luôn dùng chén sứ uống rượu, Chu quản sự luôn tính toán tỉ mỉ, Bách Tước mềm mại cười nhẹ gọi nàng "Cô nương, trà của ngài được rồi nè", và cả Trần Ẩu mặt đầy nếp nhăn lúc nào cũng nghiêm túc...

Có cả cha nàng, người cha cao lớn phong hoa tuyệt đại của nàng vừa bị người ta đâm một kiếm bỏ mạng nơi đất khách quê người.

Trường Đình cắn chặt răng, nhắm mắt nghiêng người dựa vào vách đá.

Sau đó nàng khom người ôm lấy ngực.

Nàng không khóc, Phù thị cũng chưa từng lên tiếng nhưng mọi người đều hiểu người kia chẳng thể trở về được nữa.

Phụ thân, ngài có thể mở mắt nhìn A Kiều, nhìn nữ nhi đáng thương của ngài được không... Con đau, A Kiều đau quá, phụ thân... Phụ thân...

"Lục soát! Tìm hết mấy con điếm đó ra đây! Phải nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!"

Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, xuyên qua khe đá ánh lửa càng ngày càng gần.

Kẻ địch sắp xuyên qua rừng cây đi tới đây, khoảng cách có khi chưa tới một cây số.

Trường Ninh dùng cả hai tay che miệng, mặt giàn giụa nước mắt nhìn mẹ và chị gái.

Thân thể đứa nhỏ mềm ấm, đầu vai run lên, lưng dựa vào người Phù thị như con thỏ con run rẩy rúc trong lòng mẹ.

Trong nháy mắt Phù thị nín khóc, bà ta phát hiện đời này chưa có lúc nào bà ta tỉnh táo như bây giờ.

Trong phút chốc mọi suy nghĩ đều rõ ràng, trong lòng cũng quả quyết.

Bà ta nhanh chóng khom người rồi duỗi tay đẩy mạnh Trường Đình vào bên trong.

"Đi vào... Trốn..."

Phù thị nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trường Đình sau đó đẩy Trường Ninh vào lòng nàng, miệng lại há ra dùng khẩu hình nói, "Trốn!"

Kẻ địch sắp tới, cửa động này tuy có mấy đường rẽ nhưng chỉ cầm chậm rãi tìm thì hẳn sẽ tìm thấy.

Đến lúc đó cả ba người đều sẽ không thể sống sót! Không, làm nữ nhân thì điều khó chịu đựng được nhất không phải chết mà là lăng nhục! Con gái bà, con gái của Lục Xước, Lục gia cô nương cần phải sống sót, cần phải mang theo tôn nghiêm của Lục gia mà sống sót.

Sau lưng có đường thủy thông ra bên ngoài, chỉ cần bà ta có thể giữ chân kẻ địch, chỉ cần hai đứa nhỏ có thể bình an bơi ra ngoài...

Bọn họ sẽ sống sót!

Trường Ninh bị đẩy mạnh thì ngã trong lòng Trường Đình.

Bản thân Trường Đình cũng ngã ngồi, trong nháy mắt nàng hiểu Phù thị muốn làm gì vì thế vội duỗi tay ôm lấy Trường Ninh thật chặt.

Nàng khóc như mưa, vừa khóc vừa lặng lẽ lắc đầu, cố gắng dùng sức mà xua tay.

Chỉ vô dụng thôi, chỉ phí công thôi, Phù thị chỉ là một nữ nhân, một người muốn giữ chân cả trăm kẻ địch thì làm sao được?!

Chỉ hy sinh vô ích mà thôi!

Trường Đình kiên quyết không đi, Phù thị thì cực kỳ nôn nóng nhìn ra bên ngoài, sau đó lại quay đầu xô đẩy hai đứa nhỏ đi mau.

Trường Đình kéo tay Phù thị lặng lẽ khóc, nước mắt rơi không ngừng lên tay bà.

Mắt thấy ánh lửa ngày càng dày đặc, Phù thị cắn răng lấy từ trong tay áo ra một cục đá lửa và một cái bình men sứ màu xanh.

Bà ta vừa mở nút gỗ thì mùi hoa quế đã tỏa ra.

Đây là dầu hoa quế để bôi tóc mà ngày ấy bọn họ mua ở chợ đêm Dịch thành!

Bà ta mang theo đá lửa là để lấy thêm can đảm, còn dầu là để chỉnh sửa dung nhan, nhưng lúc này chúng chính là để cứu mạng.

Trường Đình vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa động, để che đậy nơi này Chu quản sự đã chất rất nhiều cỏ tranh và nhánh trúc phía trước.

Nàng vừa nhìn đã biết Phù thị định làm gì, thế là nàng càng không chịu buông tay để bà ấy đi.

Nếu Phù thị cũng đi thì Trường Ninh sẽ không cha không mẹ!

Trường Đình lặng lẽ khóc, tay lại vẫn bướng bỉnh túm chặt lấy Phù thị.

Tiếng động bên ngoài ngày càng lớn, Phù thị cũng khóc nước mắt đầy mặt, ánh mắt nhìn từ Trường Ninh tới Trường Đình.

Sau đó bà ta nhẫn tâm kéo tay Trường Đình ra, lại dùng sức lực mạnh mẽ đẩy mạnh hai chị em nàng vào sâu bên trong động.

Sau đó bà ta nói cực nhỏ: "Trưởng tỷ như mẫu, A Ninh phải giao cho ngươi.

Lúc trước ta có đối xử với ngươi không tốt chỗ nào thì kiếp sau ta sẽ trả lại."

Trường Đình lập tức khóc thảm thiết, răng cắn đến rách môi bật máu.

Vị ngọt tanh này không khác gì mùi dầu hoa quế.

Nàng vừa khóc vừa lắc đầu không nói nên lời.

Cả người nàng run lên, một tay ôm chặt lấy Trường Ninh, một tay liều mạng kéo Phù thị nhưng lại bị đẩy ra.

Đôi tay Phù thị nặng nề đặt lên vai nàng, gằn từng chữ một, "A Kiều, bình tĩnh một chút! Ba người cùng trốn thì không sống được đâu... Hai đứa có thể sống..

Ai cũng biết rõ chuyện này nên không cần phải do dự nữa!"

Một lời này nói xong bà ta lại nở nụ cười, ánh mắt trở nên cực kỳ ôn nhu, "Cầu ngươi để ta đi làm bạn với lão gia đi thôi."

Một câu này như trống chiều, như chuông sớm, là phát ra từ đáy lòng.

Trường Đình ngửa đầu khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn giọt nước trong thâm cốc chảy xuống từ thạch nhũ, nàng thấy như đã qua mấy đời.

Tiểu cô nương ngửa mặt mà khóc nhưng không có một tiếng động nào phát ra.

Tay nàng dần dần buông ra, Phù thị nhắm đôi mắt đẫm lệ, lại duỗi tay ôm Trường Ninh một lát sau đó quyết đoán buông ra, xoay người mà đi.

"Mẫu thân..."

Trường Đình cong người ôm lấy Trường Ninh, hai tiểu cô nương đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái thật mạnh.

Lúc Trường Đình ngẩng đầu lên chỉ có nước mắt rơi như ngọc, nàng vừa khóc vừa thề, "Mẫu thân... A Kiều dùng mệnh của mình bảo hộ A Ninh."

Phù thị ngây ra, sau đó bước chân lại nhanh hơn, tay bà xách tà váy đi ra ngoài.

Chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng bà ấy đâu nữa.

Trường Đình quỳ trên mặt đất, tàn nhẫn hít mấy hơi thật sâu sau đó đứng dậy, nửa quỳ gối trên mặt đất nhìn Trường Ninh chằm chằm.

Sau đó nàng nén nước mắt, ôm em gái vào lòng và đỡ vách đá đứng dậy đi nhanh vào trong động.

Tiếng nước càng ngày càng gần.

"Tí tách... Tí tách... Tí tách..."

Trường Ninh khóc thành tiếng, "Tỷ tỷ... có phải muội sẽ không còn được gặp mẫu thân nữa hay không?"

Một tay Trường Đình che miệng, lập tức khóc không thành tiếng.

"Oanh!"

Không khí như run lên, trong thâm cốc đột nhiên có mùi hoa quế lan ra, cửa hang động hừng hực ánh lửa.

Ngọn lửa vừa gặp dầu đã như pháo hoa bùng cháy rực rỡ.

Chỉ một lát toàn bộ cỏ khô đã cháy, đống cỏ tranh và thanh trúc khô dựng bên ngoài cửa động cứ thế cháy bùng lên cực cao!

Lấy lửa chặn cửa động, lấy mệnh bảo hộ con gái.

Trường Đình đỡ lấy vách đá ẩm ướt, lại thấy cách đó không xa có một đầm nước lấp lánh.

Nàng vững vàng cởi áo khoác trên người Trường Ninh ném vào đầm nước đánh lạc hướng sau đó lại dắt Trường Ninh đến dòng suối phía bên trong.

Nước rất sâu, dòng suối ngầm như con rắn lớn mang theo hơi lạnh thấu xương.

Trường Đình gian nan một tay ôm Trường Ninh một khua nước.

Nàng vừa bám vào vách đá vừa dốc hết sức bơi về phía trước.

Nàng chỉ có một mục đích duy nhất: sống sót.

Dù gian nan, dù cho hy vọng xa vời nhưng nàng và Trường Ninh cần phải sống sót, mang theo kỳ vọng của biết bao nhiêu người của Lục gia mà sống sót.

Gió bắc thổi tới, lửa càng ngày càng bốc cao hơn.

Trường Đình nhẹ nhắm mắt, nàng như thấy Phù thị đứng trong ánh lửa uyển chuyển cười nhạt với mình, giống như đóa hoa sen lửa, mặt mày rõ ràng như cũ.

Trường Đình ôm Trường Ninh, nhân lúc lửa bốc ngùn ngụt phát ra tiếng ầm ầm nàng rốt cuộc đã có thể khóc thành tiếng.

Thiếu nữ khóc cũng không dễ nghe, giống như một bài phúng điếu bi ai..

*****

Nước quá sâu, con đường này quả là hiểm trở.

Dòng nước từ bên trên chảy qua thấm xuống vách núi, qua trăm năm tạo thành một dòng sông ngầm.

Lúc này đã là đầu mùa đông, nước sông lạnh buốt mang theo hơi lạnh xuyên qua quần áo mùa đông dày nặng cào lên da thịt lạnh cóng đến tận xương —— cả người bọn họ như rơi vào hầm băng, không, so với hầm băng còn khổ sở hơn.

Nước từ vạt áo, từ cổ tay cứ vậy luồn vào thân thể, dùng hơi lạnh vĩnh hằng bao lấy lục phủ ngũ tạng của người ta.

Sự yên lặng thật đáng sợ, Trường Đình trừng mắt thật to nhìn phía trước nhưng không thấy gì hết.

Liệu phía trước có mãng xà không? Có con cá lớn dữ tợn nào đó không? Liệu có xương người chết theo dòng nước chảy tới đây hay không?

Nước đọng lâu nên xung quanh đều là mùi hôi ẩm ướt, gió quét vào trong động giống như ác quỷ gào thét rên rỉ.

"Hô ——"

Trường Đình run rẩy cả người, lưng dựa vào vách đá không dám quay lại nhìn.

Nàng dùng nước lạnh lau mặt, lại cúi đầu nhìn Trường Ninh.

Nha đầu vẫn khóc, cả người dán chặt lấy nàng run rẩy, sắc mặt ửng hồng.

Một người bi thương là đủ rồi, Trường Đình cố ép bản thân trấn định lại.

"A Ninh! A Ninh!"

Trường Đình thấp giọng gọi, Trường Ninh há miệng thở dốc, nỗ lực mở mắt nhưng chỉ thấy nước mắt rơi không ngừng còn lời thì không nói được gì.

Trường Đình vội vàng duỗi tay sờ trán em gái thì chỉ thấy lạnh như băng!

"A Ninh..

A Ninh! Muội cố chịu một chút!" Trường Đình bám vào vách đá, gian nan đẩy nhanh tốc độ, lại ôm Trường Ninh vào lòng, lấy nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm con bé.

Nhưng nước quá lạnh, Trường Ninh lại mới vừa khỏi phong hàn, nếu lại ngâm nữa thì sợ con bé không chịu nổi mất.

Trường Đình dám mặt lên mặt em gái, lại nheo mắt nhìn về phía trước, trong lúc ấy nàng chỉ thấy mặt nước vốn lấp lánh nay có chút tối sầm lại ở phía trước.

Bên ngoài trời đang tối, vậy điểm tối sầm kia chính là cửa ra!

"A Ninh, chúng ta sắp ra ngoài rồi!"

Trường Đình hô lên rồi dùng sức khua tay, nhưng trong vách đá có nhũ đá sắc nhọn nhô ra, trong lúc khua tay ấy nàng bị cục đá cắt qua một vết sâu vừa đụng tới là đau rát.

Trường Đình cắn răng một cái sau đó nhúng tay vào trong nước, cảm giác lạnh băng khiến nàng không còn tri giác gì nữa.

"A Ninh, chúng ta sắp ra ngoài rồi... Chúng ta sắp ra ngoài rồi..."

Trường Đình nỗ lực đi về phía trước, nếu không tránh được đá nhọn thì chẳng cần tránh, dù sao thì chút vết thương này cũng có là gì? Nếu đã không thể trốn thì chi bằng không trốn, lấy máu thịt này chống lại trời đất để xem đến cùng là ai thắng ai thua.

"Chúng ta sắp ra ngoài rồi..."

Trường Đình vẫn luôn mặc niệm những lời này, giọng nàng thấp thấp vang vọng trong hang động sau đó tiêu tan đến nơi nào đó —— nàng biết dù có nói cỡ nào thì cũng sẽ chẳng có ai đáp hết.

Tiểu cô nương còn niên thiếu nên còn chưa biết thế gian này có một thứ gọi là dũng khí lúc cô đơn.

Điểm đen kia càng lúc càng gần, ngón tay Trường Đình dùng lực một cái vậy là cả người bọn họ lập tức tiến xa mấy mét.

Cửa động phía này cũng rất ẩn mật, cỏ lau mọc cao, bọn họ vừa duỗi người ra đã thấy bờ!

Nước dần nông hơn, Trường Đình sờ soạng đứng thẳng người lên.

Dưới chân lầy lội ẩm ướt toàn bùn khiến chân nàng bị hút vào, cả người lập tức trầm xuống dưới.

Nàng "A" một tiếng, nhanh tay luống cuống bám lấy vách đá mà nhào về phía trước.

Cả người Trường Ninh nghiêng theo ngã đè lên người nàng, Trường Đình cắn răng, một tay túm lấy bụi cỏ lau, một tay ôm chặt em gái.

Nàng dò xét rút chân ra khỏi đám bùn lầy nhưng bùn dâng lên khiến nước đục ngầu và đương nhiên nàng cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

Trường Đình thầm mắng mình ngu ngốc, lại nỗ lực để bản thân đừng hoảng loạn.

Cỏ lau sắc bén, không tới một lúc lòng bàn tay Trường Đình đã bị cắt tung tóe, đau đớn vô cùng.

"A Ninh..." Trường Đình nhẹ giọng gọi nhưng không có ai đáp lại.

Nàng gian nan quay đầu lại mơ hồ thấy môi Trường Ninh tím lại.

Lòng nàng hoảng hốt, vội dùng sức bẻ một cây cỏ lau.

Cuối cùng chân nàng cũng rút được ra, sau đó nàng nhanh chóng đi vào bờ.

Nàng ghé vào trên bờ mà thở dốc, lại nghỉ ngơi chưa tới nửa khắc nàng đã dùng cả tay và chân lôi cả người em gái lên hẳn trên đất, bản thân cũng trèo lên theo.

Trời vẫn đổ tuyết, mặt đất lúc này đã có một tầng tuyết mỏng, Trường Đình không kịp thở dốc đã nhéo lòng bàn tay để ngón tay có thể hoạt động được.

Sau đó nàng nhanh nhẹn đỡ Trường Ninh dậy, lại cởi áo ngoài của mình hung hăng vắt khô rồi lại vỗ vỗ để nó khô một chút.

Sau đó nàng phủi sạch những hạt tuyết dính trên người em mình, lại khoác áo của mình lên người con bé.

Một tay nàng xốc Trường Ninh lên lưng, một tay cầm lấy tay cô nhóc rồi gian nan đi về phía trước.

Trời rất lạnh, cả người Trường Đình ướt đẫm, gió thổi qua khiến nàng run lập cập.

Tuy vậy cả đời nàng chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.

A Ninh cần quần áo, cần lửa, cần đồ ăn, cần nước ấm, và một chỗ tránh gió tuyết.

Con bé còn cần thuốc, bọn họ cần sống sót sau đó bàn bạc thật kỹ xem nên đi về phía nam hay tiếp tục đi về phía bắc.

Đêm đã rất sâu, nhân lúc ánh trăng còn chưa tan nàng cố gắng nhìn và đánh giá quang cảnh xung quanh.

Đây là nơi nào?

Đêm đen gió to, mọi thứ đều tĩnh lặng, căn bản không nhìn thấy đường.

Trường Đình nhắm mắt sau đó mở ra thì thấy mọi thứ rõ ràng hơn nhiều.

Bốn phía là bóng đen lay động, rừng cây cao chót vót, dày đặc.

Xuyên qua nhánh cây nàng chỉ có thể nhìn thấy rừng cây mênh mông và tuyết tích ở bên dưới.

Tuyết trên mặt đất không quá dày nhưng trên đó không có dấu chân người qua lại.

Vậy chứng tỏ chỗ này đã ở sâu trong rừng già.

Trường Đình nhấc chân muốn đi theo con sông về phía trước, phía bắc mưa không nhiều nên dân cư thường tụ lại cạnh sông suối để lấy nước cho dễ.

Cứ theo con suối này đi về phía trước thể nào cũng có thôn làng.

Nhưng vừa định đi thì nàng lại chấn kinh nghĩ: bọn họ là hai tiểu cô nương kinh hồn chưa định, cả người lại ướt đẫm, lai lịch còn không rõ ràng...

Trường Đình cúi đầu nhìn nhìn vạt váy may bằng gấm nạm tơ vàng của mình, lại nhìn đôi giày thêu làm bằng vân cẩm đất Thục khó mà giấu kia.

Hai tiểu cô nương gia đình giàu có lại lai lịch không rõ ràng chính là hai khối thịt mỡ, nàng sợ gặp phải sơn quỷ, nhưng càng sợ gặp phải kẻ bất lương.

Không được dễ dàng đặt kỳ vọng lên người kẻ khác – Đây là điều Lục Xước đã dạy nàng.

Ngực Trường Đình căng lên, nàng nhắm mắt lặng lẽ một lúc mới gian nan xốc Trường Ninh lên, chân cất bước đi theo bờ suối đi sâu vào trong núi rừng.

Nàng duỗi tay ngắt một cành cây, vừa đi vừa xóa sạch dấu chân phía sau.

Nàng không biết kẻ địch là ai, nhưng nếu bọn chúng đã nói tới đuổi tận giết tuyệt, nhổ cỏ tận gốc thì chứng tỏ khi phá được động và chỉ phát hiện một khối thi thể hẳn bọn chúng sẽ không bỏ qua.

Đám người đó sẽ hạ lệnh tìm bằng được hai tiểu cô nương Lục gia, có lẽ bọn chúng sẽ tìm được dòng suối ngầm kia.

Cũng có thể bọn chúng sẽ theo suối ngầm đuổi tới đây.

Nàng phải vô cùng cẩn thận, Phù thị dùng mệnh kéo dài thời gian, nàng không thể vì sơ hở của bản thân mà để mọi việc thất bại trong gang tấc được.

"Trưởng tỷ..."

Trường Ninh dựa vào trên người Trường Đình nỗ lực mở mắt, miệng nhỏ giọng kêu.

Trường Đình suýt nữa khóc thành tiếng, vội đáp, "Tỷ đây! Tỷ ở đây! A Ninh, muội sao rồi?!"

"Chúng ta đang đi đâu?" Trường Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt, sau khi cố mở mắt tiểu nha đầu lại chỉ vô lực nói, "Muội tự đi được..."

"Trong núi sâu rừng già hẳn có người gác rừng, mà nhà của bọn họ hẳn không xa nguồn nước là mấy..." Trường Đình lại nắm tay em gái không cho con bé lộn xộn, nàng cố gắng tìm trọng tâm, vừa nói vừa híp mắt nhìn khắp nơi.

Nhưng lúc này chân nàng lảo đảo một cái, cả người theo sườn dốc đầy tuyết lăn xuống dưới vài mét.

Nàng luống cuống túm lấy một cành cây, vết thương trên tay bị động tới thì đau tới hít hà.

Nhưng vừa ngẩng đầu nàng lại thấy một nóc nhà phủ tuyết, đó là một căn nhà gỗ đã có nước tuyết đọng thành băng trên mái hiên.

Lòng nàng rung lên, vội kéo Trường Ninh đến một chỗ đất trống không có tuyết đọng sau đó nàng cong eo nhặt lấy một cành gỗ, nhẹ nhàng đi tới chỗ nhà gỗ kia.

Bậc thang ướt trượt, Trường Đình bám vào tay vịn gỗ đi lên.

Nàng vừa sờ vào lan can đã thấy tay mình đầy bụi, vì thế trong lòng càng kiên định hơn.

Nàng gõ cửa không thấy có người đáp nên lập tức đẩy cửa nhưng nó không mở, có lẽ bị khóa bên trong.

Vì thế nàng vòng tới cửa sổ nhìn, song cửa được dán giấy dai, gió thổi qua giấy tạo thành khe hở.

Nàng nhìn qua khe hở thì thấy bên trong đen sì, không có gì cả.

Nàng cắn răng dùng sức vung gậy gỗ lên đập vào lan can.

"Phanh phanh phanh" ba cái cuối cùng gậy gỗ cũng cũng bị tách ra thành hai mảnh so le không đều.

Nàng dùng hai mảnh gậy này xé giấy trên cửa sổ sau đó thò đầu vào bên trong nhìn, lại ném một mảnh gậy gỗ vào trong nhưng chỉ thấy bên trong trống rỗng.

"Không có người ở!"

Trường Đình vui quá mà khóc lên sau đó quay đầu hô to..

*****

Cửa chính bị khóa nhưng cửa sổ lại thủng một lỗ to.

Nếu bọn họ muốn đi vào tránh gió tuyết thì đạp lên ghế con trên mái hiên sau đó vạch lỗ thủng kia ra mới có thể chui vào.

Từ cửa sổ chui vào phòng của người khác...

Lúc này Trường Đình bắt đầu cảm thấy khuỷu tay bị thương và lòng bàn tay bị cắt mấy vết cực kỳ đau.

Nàng khẽ cắn môi, lại xách tà váy ướt đẫm đạp lên ghế con, bàn tay bám lên bệ cửa sổ, vừa chống một cái nàng đã thấy cực kỳ đau.

Nàng dùng sức chân giẫm một cái sau đó cả người cứ vậy té ngã lăn vào căn nhà gỗ.

Nhà gỗ này bụi bặm đầy trời, không khí bị cú ngã này của nàng quấy lên bụi mù.

Trường Đình vội vàng lấy tay áo che miệng mũi nhưng vẫn bị sặc đến ho khan.

Nàng không kịp đánh giá nhiều, chỉ thấy cửa bị khóa bằng khóa sắt, không có chìa thì không thể mở.

Nàng vất vả lắm mới trèo được vào từ cửa sổ, nhưng Trường Ninh đang bệnh, cả người mềm như bún thì lấy đâu ra sức mà nhảy vào cửa sổ?

Cạnh cửa có một cái rìu, Trường Đình híp mắt đi qua lấy.

Cái rìu cực kỳ nặng nên tiểu cô nương cầm lấy đập một chút chỉ thấy ván cửa ầm một cái không động đậy.

Nàng lại dùng hết sức vung cái rìu, lắc lư lảo đảo mãi vẫn không có sức nhấc nó lên.

Cuối cùng nàng nâng được một nửa mà đập mạnh lên cánh cửa, sau đó cái rìu nặng trĩu lại tàn nhẫn rơi xuống.

Trường Đình thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm cái rìu kia, ngực lập tức thấy khổ sở cực kỳ.

Nàng thật vô dụng, không làm được việc gì hết, bọn họ cũng sẽ hãm sâu trong vũng bùn này mà không thấy phương hướng.

Cả người nàng cũng sẽ dần dần vết thương chồng chất...

Nàng vô dụng đến mức có cái cửa cũng không phá mở được!

Trường Đình rất muốn khóc, rất muốn khóc, nàng cong lưng chống tay lên đầu gối, sau đó đột nhiên nghĩ nếu nàng không bảo vệ được A Ninh thì làm sao đây?

Phù thị lấy mệnh đổi cơ hội sống sót cho bọn họ, hơn ngàn người của Lục gia tắm máu chiến đấu hăng hái, cha dốc hết sức sắp xếp...

Nếu nàng không bảo vệ được A Ninh thì phải làm gì bây giờ!?

Nhà gỗ yên tĩnh, ánh trăng mê mang xuyên qua lỗ thủng trên cửa sổ mà lắc rắc rơi trên sàn gỗ gồ ghề lồi lõm.

Trường Đình rất muốn khóc, nhưng nàng không dám khóc, lý trí nói cho nàng biết lúc này không thể khóc.

A Ninh có thể khóc, A Ninh có thể mềm yếu, A Ninh có thể bệnh đến không có sức lực bước đi nhưng nàng thì không thể.

Nàng là trưởng tỷ, trưởng tỷ như mẹ.

Trách nhiệm so với bi thương càng quan trọng hơn.

Trường Đình gian nan nuốt chua xót xuống, lại khom lưng vác rìu.

Đúng lúc này có gió thổi qua, một tiếng "kẽo kẹt" vang lên.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng nhẹ nhàng chậm chạp từ khe cửa chiếu vào bên trong.

Vừa rồi nàng đập một phát... Khoá cửa mở rồi...

Trường Đình bỗng nhiên sửng sốt, lại vui mừng chạy như bay ra ngoài đỡ tiểu Trường Ninh dậy rồi lại vịn lan can gỗ đi vào căn nhà nhỏ.

Sau khi đóng chặt cửa, gió lập tức bị ngăn ở bên ngoài, Trường Đình đặt tiểu Trường Ninh trên giường sau đó nhanh tay chân cởi quần áo ướt đẫm và giày da trên người con bé ra.

Nàng bất chấp bẩn, cứ vậy phủi phủi chăn bông sau đó bọc em gái thật chặt.

Sau đó nàng sờ được ở mép giường một viên đá lửa, còn có một cái đèn nhỏ.

Trường Đình mài đá lửa lên cây cột, sau khi nó bốc lửa lên nàng run rẩy bảo vệ ngọn lửa đi tới đốt lên dây bấc đèn ngắn tũn kia.

Cuối cùng cũng có ánh đèn.

"A Ninh, A Ninh..." Trường Đình cầm cây đèn nhỏ rồi gọi.

Trường Ninh "Ưm" một tiếng, gian nan mở mắt, cả người run rẩy nằm trên giường, vừa run vừa nhìn khắp nơi rồi lắp bắp, "Trưởng tỷ... hiện tại chúng ta đang ở đâu..."

Đến tận đây Trường Đình mới có thời gian đánh giá căn phòng nhỏ này.

Chỗ này có lẽ là nơi người gác rừng ở, nóc nhà cực kỳ thấp bé, cả căn nhà gỗ chỉ có một cái giường, một cái ghế con, một cái tủ gỗ nhỏ và một lu nước bằng sứ thô cộng thêm một đống đồ vật rối loạn lung tung.

Nàng híp mắt duỗi tay lật thì thấy dây thừng, xẻng chất đống bên cạnh một đống củi, còn có rất nhiều thứ linh tinh nàng chưa từng thấy.

Phòng ở cũng không giống bộ dạng lâu không có người ở bởi vì giường đất ấm.

Trường Đình cong người sờ thì thấy dưới giường đất còn có tro than —— mới bắt đầu mùa đông không bao lâu nhưng lúc này cần phải đốt giường đất lên cho ấm mới ngủ được.

Mép giường có một chồng quần áo, nguyên liệu thô ráp màu xanh đen, vạt áo phải có cúc áo, trong đó trộn lẫn mấy sợi chỉ màu bọc cúc.

Trường Đình như suy tư gì đó mà buông quần áo.

Căn nhà gỗ này không lớn, chỉ nhìn một vòng đã thấy hết.

Tính nết và tình huống thân thể của chủ nhân căn nhà này cũng theo đó mà để lộ ra cho nàng thấy.

Thậm chí nàng còn chắc chắn ngày mai chủ nhân căn nhà sẽ trở về —— trên tủ gỗ nhỏ ở mép giường có bày một cuốn sách nhỏ về thủ pháp thêu thùa may vá.

Bên trong cuốn sách không có chữ mấy, đa số đều miêu tả những kỹ thuật thô ráp.

Sách ở Đại Tấn này là thứ trân quý, Lục gia quý chính là vì có sách truyền mấy đời, cứ thế mà tích cóp ra thanh danh này.

Người bình thường sẽ không tùy tiện vứt sách ở chỗ mình không ở thường xuyên, vì thế sách này hẳn được chủ nhân lật xem trước khi ngủ.

Có lẽ chủ nhân căn nhà này bị một hồi tuyết lớn vây ở bên ngoài cánh rừng.

Chờ qua đêm nay, sáng sớm ngày mai có lẽ người đó sẽ trở về.

Trường Đình than thở, lại sờ sờ trán tiểu Trường Ninh.

Nàng vừa sờ thì đã lập tức luống cuống, con bé không còn lạnh băng nữa mà nóng bỏng! Trường Ninh nắm chặt lấy chăn, cả người run rẩy, môi cũng run, sắc mặt ửng đỏ, miệng mê sảng gọi.

"Mẫu thân... Mẫu thân!"

"... Phụ thân... Phụ thân... Ca ca..."

"Trưởng tỷ... Trưởng tỷ, đừng đi..."

Mỗi lần mê sảng giọng tiểu cô nương đều trở nên sắc nhọn thê lương.

Trường Đình cố nén nước mắt, nàng không biết phải làm sao bây giờ, cũng không biết có thể làm gì? Đứa nhỏ bì lạnh nên sinh bệnh thì phải làm sao? Trường Đình biết không thể để con bé tiếp tục nóng lên nữa, trẻ con dễ bị sốt đến hồ đồ.

Nhưng nàng sợ con bé sốt do bị nhiễm lạnh, nếu lại đắp nước đá lên sẽ chỉ càng khiến bệnh nặng hơn.

Nhưng nàng cũng không dám đốt giường đất, như thế sẽ khiến nhiệt độ càng tăng cao.

Giấy dán cửa bị rách nên gió thổi ào ào vào, Trường Đình lại sợ ánh sáng từ khe hở lọt ra ngoài nên đơn giản thổi tắt đèn.

Sau đó nàng cầm áo ngoài của Trường Ninh tới bên cửa sổ che chỗ gió lùa lại.

Lúc này căn nhà nhỏ lại chìm trong bóng tối khiến người ta sợ hãi.

Trường Đình lẻ loi đứng ở giữa nhà, cả người ướt đẫm, đuôi tóc vẫn nhỏ nước.

Nàng vùi đầu nhìn khắp nơi, sau đó kéo tủ gỗ và băng ghế tới chặn cửa, lại cắn môi duỗi tay sờ trán em gái.

Con bé vẫn sốt, nàng trầm mặc nghĩ một lát mới cởi xiêm y ướt đẫm trên người mình xuống sau đó run rẩy mặc đống quần áo ở mép giường lên.

Sau đó nàng cắt đồ của mình được một mảnh vải, tẩm ở lu nước cho ướt rồi đắp lên trán em gái.

Mảnh vải này xé không tốt, cũng không được gấp tử tế nên cứ trực rơi xuống.

Trường Đình rúc trên cây cột ở chân giường sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lúc ấy nàng thường xuyên tỉnh lại để đổi vải đắp trán.

Cứ vậy nhiệt độ của Trường Ninh cũng giảm dần.

Đây là một đêm khó khăn nhất mà đời này nàng từng trải qua.

Và nàng sẽ không bao giờ quên.

Không biết qua bao lâu ván cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, ánh nắng sớm mai từ khe hở chiếu trên mặt đất.

Trường Đình lập tức tỉnh lại, theo bản năng nàng dùng mu bàn tay che mắt, trái tim run rẩy, cả người che chắn cho em gái.

Nàng mím chặt miệng, vừa định cầm lấy một cây gậy gỗ lại nghe bên ngoài có một giọng nữ thanh thúy hùng hổ thét lên:

"Con mẹ nó! Con gấu mù mắt nào dám chiếm nhà của lão nương! Còn con mẹ nó là gấu thành tinh, thế mà biết dùng đồ vật chắn cửa!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-178)