← Ch.43 | Ch.45 → |
Edit: SONG TỬ
"Tại sao ông lại hủy dung mạo của Thanh Vũ?" Trầm Ký Ngôn hỏi: "Muội ấy đột nhiên té xỉu có liên quan gì đến chuyện này không?"
Địch Tam Thủy gật gật đầu nói: "Cả người nàng là màu đen, là bởi vì hơn mười năm trước ta đã hạ một loại cổ độc trên người nàng, đây là một loại tiểu trùng Miêu Cương hiếm có, tên là Hoa Mã. Hoa Mã này có màu sắc diễm lệ mê hoặc lòng người, nhưng khi xuất hiện thành đàn cảnh tượng kém xa so với cảnh sắc muôn hoa đua thắm. Nhưng mà trong Hoa Mã còn có một loài khác với những loài còn lại, loài này có hình dáng và màu sắc vô cùng xấu xí, không nói tới trên làn da có nhiều lỗ đen, đã thế mấy cái lỗ đó còn có mầu sám đen. Loài Hoa Mã màu xám đen này có lòng ghen tị rất nặng, khi nhìn thấy những thứ xinh đẹp hơn so với nó, loài Hoa Mã này sẽ tấn công loài khác, cuối cùng còn muốn ăn luôn loài đó! Loài Hoa Mã màu xám đen này sau khi ăn được loài Hoa Mã khác, màu sắc của nó sẽ trở nên rực rỡ hơn trong một khoảng thời gian, nhưng mà thời gian kéo dài không lâu, cho nên đến lần sau, nó lại muốn ăn những loài Hoa Mã xinh đẹp khác."
Nghe thấy mấy chuyện này Hình Nhạn Lai chậc chậc lắc đầu, "Sao lại có một loại trùng xấu xa như vậy!"
"Nhưng mà loài Hoa Mã rất thông minh, ngươi còn nói xấu nó một lần nữa, cẩn thận nó ăn ngươi!"
Hình Nhạn Lai lập tức sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Vì thế Địch Tam Thủy tiếp tục nói: "Cổ độc này được làm thành từ rất nhiều hạt bụi của Hoa Mã, loại trùng trong bụng tiểu muội muội của chúng ta là......"
"Còn có mẫu trùng, tử trùng chi phân sao?" Trái lại Lưu thái y cảm thấy rất hứng thú.
"Tất nhiên, ta nói Tiểu Xuân Xuân, ngươi mà là Thái y sao, làm sao lại thiếu hiểu biết như vậy! Bởi vì cho dù Hoa Mã ở trong bụng của nàng, Hoa Mã này sau khi ăn mỹ mạo của nàng, vẫn sẽ ở trên người nàng, không phải nàng ta rất xinh đẹp sao, cho nên sẽ phải có mẫu trùng, tử trùng." Vừa nói đến mấy thứ này, ánh mắt của Địch Tam Thủy lập tức tỏa ra ánh sáng, "Ta nói cho các ngươi biết, loài Hoa Mã này còn có một đặc thù, đó là vô cùng yêu quý con cái của mình! Cho nên ta lấy một con mẫu trùng, một con tử trùng làm thuốc, mẫu trùng kia ăn mỹ mạo của ký chủ, dĩ nhiên là sẽ cho đứa con của mình. Ta chỉ cần thả tử trùng kia vào trên người của một người khác trên người, như vậy không phải có thể ăn luôn dung mạo của ký chủ sao?"
Nói xong những chuyện này Địch Tam Thủy đắc ý dào dạt, Lưu thái y bừng tỉnh đại ngộ, Hình Nhạn Lai cái hiểu cái không, Hoa lão gia vô cùng phiền muộn, mà Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn lại liếc mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung, xác định bọn họ đều có hoài nghi giống nhau.
Vì thế Trầm Ký Ngôn mở miệng hỏi: "Vậy tử trùng ở chỗ nào?"
Địch Tam Thủy đắc ý nở nụ cười, nói: "Dĩ nhiên mẫu trùng phải ở gần tử trùng mới có thể cảm ứng được chứ!"
Mạnh Hoài Cẩn cười lạnh hỏi: "Ta không có đoán sai, tử trùng này chắc là ở trên người Hoa gia Đại tiểu thư."
"Thông minh!" Địch Tam Thủy đắc ý nói.
Nhưng khi Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn đang nghe thấy Địch Tam Thủy nói vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ lại liếc mắt nhìn đối phương một cái, phát hiện bên kia cũng có suy nghĩ giống mình......
"Nhưng mà loại cổ trùng này có kỳ hạn." Địch Tam Thủy nói: "Đến năm mười lăm hoặc mười sáu tuổi, dung mạo của ký chủ sẽ thay đổi, mẫu trùng không thể ăn được mỹ mạo nữa, tử trùng không còn được mẫu thân cung cấp nuôi dưỡng nữa sẽ chết. Mẫu trùng biết đứa con của mình sắp chết, sẽ phát uy, sẽ làm ầm ĩ, cho nên toàn thân tiểu muội muội của chúng ta mới có màu đen, tay chân cứng ngắc."
"Vậy làm sao bây giờ!" Mạnh Hoài Cẩn lập tức hỏi: "Sẽ hại đến của tính mạng nàng sao?"
"Đương nhiên! Đây chính là độc dược do ta làm! Sau bảy ngày, nếu không giải độc sẽ chết!" Địch Tam Thủy đắc ý hếch mũi lên trời.
"Nếu muội ấy chết, ta sẽ hủy dung của ông!" Trầm Ký Ngôn âm trầm nói: "Cho nên ông đừng có đắc ý, nhanh chóng nghĩ cách giải loại độc này đi!"
Ở trên núi Vô Nhai, Địch Tam Thủy đã được chứng kiến thủ đoạn của Trầm Ký Ngôn, cả người ông ta dựng hết cả tóc gáy lên, nháy mắt không còn khí thế nữa, vội hỏi: "Được rồi ta giải, ta cầm tử trùng đến cho tiểu muội muội ăn là xong rồi!"
"Đơn giản như vậy?"
"Không phải ta đã nói Hoa Mã yêu nhất là con của mình sao, Hoa Mã thấy con của mình sắp chết, sẽ đưa bản thân cho con của nó ăn, chờ mẫu trùng chết rồi, tử trùng đã quen được mẹ nuông chiều, bây giờ chỉ còn một mình làm sao có thể sống được, cũng sẽ chết mà thôi, tiểu muội muội không phải sẽ không còn việc gì nữa? Không chỉ có không có việc gì, dung mạo cũng sẽ trở lại!"
Nghe Địch Tam Thủy nói như vậy mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, Mạnh Hoài Cẩn vội hỏi: "Vậy ông mau chóng đi lấy mẫu trùng cho nàng ăn đi!"
Địch Tam Thủy nhìn nhìn Hoa Quý Lương đang im lặng không lên tiếng, kéo kéo tay áo ông ta hỏi: "Này, muốn giải sao?"
Hoa Quý Lương nặng nề gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, con người làm sao có thể sửa được thiên mệnh, lúc trước ta làm nhiều chuyện như vậy, không phải cũng không thay đổi được sao? Ta muốn gả nó cho thiếu gia mắc bệnh lao kia, dù sao người đó cũng sắp chết, ta cũng không muốn hại người, không ngờ nó lại đào hôn ...... Ta nghĩ nó đã không còn xinh đẹp, sao có thể hại nước hại dân? Nhưng dù vậy, Cửu Vương gia, Đại tướng quân và Hình Thị Lang vẫn đến nhà cầu thân, những chuyện lúc trước ta làm có thay đổi được cái gì? Thôi, ta cũng già rồi, mặc kệ ......"
"Được rồi!" Địch Tam Thủy đứng lên nói: "Ta đi tìm Hoa Trảm Nhan, lấy con sâu kia ra."
"Không!"
Lúc này từ cửa truyền đến một tiếng kêu thê lương, chỉ thấy Hoa Trảm Nhan đang gắt gao nắm lấy khung cửa, đang đứng ở trước cửa, chắc là những lời bọn họ vừa mới nói, nàng ta đã nghe thấy hết rồi......
"Đây là mỹ mạo của ta! Là của ta! Các ngươi ai cũng không được phép lấy đi!"
Sau khi nói những lời này, Hoa Trảm Nhan lập tức xoay người bỏ chạy, Hoa phu nhân đi theo phía sau nàng lập tức đuổi theo.
Mạnh Hoài Cẩn lập tức đứng lên nói: "Ta sẽ đi bắt nàng ta trở về!"
"Ta cũng đi!" Hình Nhạn Lai lập tức nói theo.
Ngay cả Trầm Ký Ngôn cũng đứng lên, chuẩn bị đi, hắn cảm thấy dùng bạo lực không tốt, nếu Hoa Trảm Nhan thật sự không theo, hắn sẽ dùng vương quyền buộc nàng ta đáp ứng là được.
"Không cần."
Ngay khi ba người đang muốn ra khỏi của, Hoa Thanh Vũ lại mở miệng.
Bọn họ đồng thời nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, lúc này nhận ra từ lúc bắt đầu Hoa Thanh Vũ không hề nói một lời, một câu cũng không nói, khiến cho bọn họ quên mất nàng vẫn đang ngồi ở trong phòng......
Cổ độc này ngay cả cảm giác tồn tại cũng cướp mất sao......
"Tại sao lại không cần? Muội không muốn sống nữa sao?" Trầm Ký Ngôn bình tĩnh lên tiếng hỏi.
Hoa Thanh Vũ cũng không trả lời, chỉ đứng dậy nói với mọi người: "Cám ơn mọi người đã quan tâm đến ta như vậy, nhưng hôm nay ta rất mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi, mọi người đi về trước đi."
Mọi người còn muốn nói cái gì đó, Địch Tam Thủy đã mở miệng trước tiên.
"Đúng đúng đúng, ngươi nên sớm nghỉ ngơi! Đi ngủ sớm một chút mới có thể nhanh khỏi hơn, ngươi khỏe lại chậm làm ta còn tưởng rằng y thuật của ta không tốt chứ, ngươi không thể hại ta biết không."
Hoa Thanh Vũ gật gật đầu, xoay người vén rèm lên đi vào nhà, không hề để ý đến ai.
Hoa Quý Lương bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bóng dáng của nữ nhi rồi bước đi, những người khác cũng mang theo vẻ mặt không vui lục tục rời khỏi. Chỉ còn lại Mạnh Hoài Cẩn, Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai.
Tử Điệp thấy thế nói: "Mọi người nên đi thôi, cô nương đã mệt mỏi rồi, nơi này có ta chăm sóc, cô nương sẽ không có việc gì."
"Tử Điệp ngươi cẩn thận một chút, đừng để cho nàng gặp chuyện không may." Mạnh Hoài Cẩn dặn nói.
"Yên tâm đi!" Tử Điệp liếc mặt xem thường nói: "Dù sao ta sẽ không bẻ gãy tay của cô nương!"
Mạnh Hoài Cẩn bị Tử Điệp làm nghẹn họng, một búng máu không thể phun ra!
Nhiều chuyện, các ngươi rõ rang là nắm lấy không buông mà!
Ba người đều nhìn thoáng qua màn trướng ngăn cách của Hoa Thanh Vũ, bất đắc dĩ đi ra cửa, nhiều ngày nay Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn cũng chưa rửa mặt, trước tiên vẫn nên trở về nghỉ ngơi xong rồi mới quyết định.
Lúc đi ra cửa, Trầm Ký Ngôn hỏi Mạnh Hoài Cẩn: "Ngươi cũng cảm thấy giống như ta sao?"
Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu nói: "Quả thật, ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ lại không tìm thấy vấn đề ở chỗ nào...... Chỉ sợ phải phái người điều tra lại chuyện năm đó mới được."
"Đúng vậy, " Trầm Ký Ngôn cũng gật đầu, "Hơn nữa ta cảm thấy, độc Hoa Thanh Vũ trúng phải hôm nay, không phải do Hoa lão gia hạ, ông ta yêu thương Hoa Thanh Vũ như vậy, bị nói là tai họa cũng không chịu thương tổn nàng, dùng nhiều biện pháp phức tạp như vậy vì bảo vệ nàng, bây giờ làm sao lại bỗng nhiên muốn giết nàng? Chỉ sợ là vì muốn bảo vệ người khác."
"Hừ......" Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ sợ có người giả mạo ý trời để giở trò hại người!"
Hình Nhạn Lai đứng bên cạnh nghe hai người nói rõ ràng hợp lý, không khỏi tò mò.
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy, thần bí như vậy, có liên quan đến Tiểu Hoa sao?"
Mạnh Hoài Cẩn và Trầm Ký Ngôn đồng thơi nhìn về phía Hình Nhạn Lai, đều quyết định không so đo, chuyện hắn vụng trộm cầu hôn Tiểu Hoa nữa, người này không có chút cạnh tranh nào......
Kẻ ngu ngốc!
← Ch. 43 | Ch. 45 → |