← Ch.09 | Ch.11 → |
Edit: Song Tử (LTTU156)
Tìm một vòng chung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng Hoa Thanh Vũ đâu, Mạnh Hoài Cẩn có chút sốt ruột, lập tức quay về phủ tướng quân, nghĩ không biết nàng đã trở về chưa.
"Hoa cô nương trở về được một lúc, sau đó cầm hành lý chạy đi rồi."
"Chạy!" Mạnh Hoài Cẩn tức giận.
Mộng Điệp hoảng sợ, vội hỏi: "Nô tỳ sợ có chuyện gì, lập tức dặn dò thủ vệ không cho nàng cho đi, nhưng mà Hoa cô nương chưa quay lại phòng, chắc là vẫn còn ở trong phủ."
Nghe Mộng Điệp nói như vậy, Mạnh Hoài Cẩn mới yên lòng, lập tức sai người tìm kiếm, lại tự mình chạy đến vườn hoa đào thường ngày nàng thích ngẩn ngơ nhất tìm.
Nhưng mà không nghĩ tới, vừa vào trong sân hắn lại được nhìn thấy một trò hay.
Hoa Thanh Vũ đang trèo tường!
Thật ra trước khi quyết định chạy trốn, Hoa Thanh Vũ rất do dự.
Mạnh đại công tử đối với nàng rất tốt, nàng vẫn muốn được ăn thật nhiều bánh ngọt Phù Dung. Nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện sẽ bị gả cho tên công tử đó, nàng sợ tới mức phát run.
"Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ân tình của ngài, sau này ta sẽ trả lại.."
Hoa Thanh Vũ vung móc câu lên, kéo dây thừng, cảm thấy sợi giây vẫn còn rất chắc chắn lập tức nắm lấy leo lên trên. Nhưng rõ ràng Hoa Thanh Vũ đã quá đề cao mình, vừa leo được vài bước đã ngã xuống..
"Ôi!"
Mạnh Hoài Cẩn vốn muốn đỡ nàng, lúc đang chuẩn bị ra tay, lại nghĩ đến nàng muốn trèo tường làm việc xấu, trong lòng không nhịn được tức giận, dứt khoát ôm cánh tay nhìn nàng tiếp tục lăn qua lăn lại.
Hoa Thanh Vũ xoa xoa mông, nhe răng trợn mắt đứng dậy, sau đó lại tiếp tục cầm lấy dây thừng leo lên trên.
Cứ như vậy lặp lại đến mấy lần, rốt cục Mạnh Hoài Cẩn không nhìn nổi nữa, nắm lấy cổ áo của Hoa Thanh Vũ, xách nàng đặt lên bức tường, sau đó lấy móc câu quay lại trong viện.
"Ôi chao! Ngươi thả ta xuống đi!" Hoa Thanh Vũ nóng nảy, bức tường này không cao không thấp, nhưng dù sao cũng không nên để nàng nhảy xuống chứ!
Mạnh Hoài Cẩn ôm tay đứng dưới chân tường, vứt móc câu trong tay xuống, trừng mắt nói với Hoa Thanh Vũ: "Tại sao ngươi lại trèo tường, ngươi muốn xù tiền của ta?"
"Ai muốn xù tiền của ngươi!" Nhưng mà Hoa Thanh Vũ nghĩ đúng là mình vẫn chưa trả tiền cho Mạnh Hoài Cẩn, cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, đại tướng quân, ngài thả ta đi đi, coi như chưa từng nhìn thấy ta, được không?"
"Tại sao ta phải giả vờ không quen biết ngươi, rõ ràng ta biết ngươi."
"Vậy là ngươi nhất định phải giao ta cho tỷ tỷ!"
Tỷ tỷ? Sao nàng biết mình đã nói chuyện với Hoa Trảm Nghiên? Chẳng lẽ nàng đã nghe thấy hết rồi sao?
Thấy Mạnh Hoài Cẩn không nói lời nào, Hoa Thanh Vũ nghĩ mình đã nói trúng tâm tư của hắn. Nhìn nhìn bức tường này, thật sự rất cao! Nhưng nàng có chết cũng không muốn quay về nhà, khẽ cắn môi, không quan tâm bức tường này cao bao nhiêu, nhảy xuống rồi nói sau!
Mạnh Hoài Cẩn không nghĩ tới Hoa Thanh Vũ thật sự sẽ nhảy xuống, vội vàng nhảy lên trên tường kéo nàng xuống nhưng đã chậm, vừa cúi đầu đã thấy Hoa Thanh Vũ nằm dưới đất, ôm cái chân bị đau lăn lộn trên mặt đất, dường như sắp khóc.
"Ngươi nhảy cái gì? Ngươi cho là nhảy xuống thì ta sẽ không đuổi kịp sao?"
"Vậy cũng không thể chờ ngươi đuổi theo nha, nhỡ đâu xuất hiện kỳ tích thì sao! Tỷ như võ công của ngươi bỗng nhiên hoàn toàn biến mất.." Hoa Thanh Vũ càng nói thanh âm lại càng thấp, cảm thấy mình thật là khờ.
"Tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy!" Nhìn bộ dạng này của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn dùng sức vỗ đầu nàng tức giận nói: "Đầu óc của ngươi thông minh lên một chút có được không, nếu ta thật sự muốn bán đứng ngươi, trong Trung thu yến gặp được tỷ tỷ ngươi sẽ trực tiếp nói với nàng, sao có thể giúp ngươi lừa gạt nàng ta?"
Hoa Thanh Vũ suy nghĩ, cái này có vẻ đúng, nhưng vẫn không yên tâm hỏi: "Ngài thực sự không bắt ta trở về?"
Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu, hắn sao có thể để nàng trở về, để bị người khác bắt nạt chứ.
Hoa Thanh Vũ nhìn gương mặt thành khẩn của Mạnh Hoài Cẩn biết mình đã hiểu lầm hắn, nàng thật sự là một cô nương xấu xa, không biết tri ân báo đáp, còn hiểu lầm người ta, còn muốn trốn nợ, còn vay tiền không trả..
"Ngươi không sao chứ?" Thấy Hoa Thanh Vũ cúi đầu không nói lời nào, Mạnh Hoài Cẩn có chút lo lắng.
Thấy Mạnh Hoài Cẩn không những không trách mình chạy trốn, mà còn quan tâm đến nàng, bỗng nhiên Tiểu Hoa muội muội cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng lại cảm thấy có chút tủi thân nói: "Hôm nay ta nhìn thấy ngài và tỷ tỷ của ta nói chuyện."
"Ta biết."
Hoa Thanh Vũ hấp hấp cái mũi nói: "Kỳ thật ta không muốn làm một cô nương xấu xa, tuy rằng ta đào hôn, nhưng mà ta không muốn làm một cô nương xấu xa đâu.. Ta chỉ là không muốn gả cho cái tên thiếu gia kia thôi, vì sao tỷ tỷ không muốn gả cho người ta, lại bắt ta phải gả cho người ta chứ.. Ta cũng không có thói xấu nào tính tình cũng không âm u.. Là bọn họ không thích quan tâm ta.. Ta chưa bao giờ tìm cách làm hỏng quần áo của tỷ tỷ, ta cũng không có ghen tị với tỷ tỷ, nhưng mà bọn họ không ai tin tưởng ta.."
"Ta biết, Hoa Thanh Vũ là cô nương tốt, là bọn họ bắt nạt ngươi."
Hoa Thanh Vũ dùng sức gật gật đầu, lại liều mạng lắc đầu, lệ trong mắt theo đó cũng rơi xuống.
"Bọn họ không thích ta.. Bởi vì ta khó coi.. Bởi vì ta không phải là cô nương tốt.." Nàng khóc thút thít nói: "Ta cũng không muốn bỏ nhà ra đi.. Ta không muốn làm cô nương xấu xa.."
"Bộ dạng của ngươi không hề xấu, ngươi cũng không xấu xa."
Hoa Thanh Vũ lắc đầu, đau thương buồn bã nói: "Ta xấu xí.. Ta hư hỏng.."
"Ta bộ dạng khó coi, còn không có ích, cũng không biết làm người khác vui vẻ. Cũng bởi vì ta như vậy, nên cha nương ta mới vội vàng ta gả ra ngoài.. Tỷ tỷ nói ngoại trừ tên thiếu gia kia, căn bản sẽ không có ai cưới ta.. Ta còn đào hôn, không nghe lời bọn họ, khiến bọn họ mất mặt.."
Mạnh Hoài Cẩn không biết nên an ủi nàng như thế nào, trong lòng vô cùng sốt ruột, chỉ có thể lúng túng giúp nàng lau lệ nói: "Bản tướng quân nói ngươi không xấu, ngươi chính là không xấu! Nói ngươi không xấu, chính là không xấu!"
Hoa Thanh Vũ vẫn lắc đầu, nói: "Ta biết ta không tốt chút nào, nếu ta tốt mẫu thân và phụ thân sẽ không ghét ta. Nhất định là do ta không tốt.."
Mạnh Hoài Cẩn thở dài nói: "Ngươi không tốt cũng không sao, ta không chê ngươi."
Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, Đại tướng quân ngài tốt như vậy, ta không nên hoài nghi ngài, còn muốn quỵt nợ chạy trốn."
"Không có việc gì, ta không giận ngươi."
Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm quả nhiên là người tốt, Hoa Thanh Vũ cảm thấy rất xấu hổ, lúc trước nàng không nên vì dáng vẻ đẹp mắt của hắn, mà không thích hắn, về sau nàng sẽ không bao giờ như vậy nữa!
Thấy tâm tình của Hoa Thanh Vũ đã bình tĩnh, Mạnh Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm nói: "Ngươi an tâm ở lại phủ của ta đi, làm tốt bổn phận nha hoàn, ta cam đoan sẽ không có ai dám đối xử với ngươi như thế."
Cuối cùng Hoa Thanh Vũ cũng vui vẻ ra mặt, lau lệ nơi khóe mắt, cười tủm tỉm nói: "Cái đó, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."
"Chuyện gì?"
Hoa Thanh Vũ chỉ chỉ chân mình nói: "Vừa rồi khi nhảy xuống, chân của ta giống như đã bị gãy.."
Nha đầu kia quả thật là một phiền toái!
Hôm nay thanh nẹp trên chân Hoa Thanh Vũ đã có thể lấy xuống, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ Hoa Thanh Vũ lâu rồi không xuất môn, mỗi ngày đều sống trong tiểu viện phỏng chừng buồn bực đến hỏng rồi, muốn mang nàng ra ngoài đi dạo. Hoa Thanh Vũ nghe thấy đề nghị này thì vô cùng vui vẻ, cẩn thận tính toán, nàng ở kinh thành lâu rồi cũng chưa đi chơi lần nào, vô cùng cao hứng theo Mạnh Hoài Cẩn ra cửa.
Bất quá rất nhanh, Hoa Thanh Vũ đã cảm thấy hối hận với quyết định của mình..
Đây mà là dạo phố sao? Nếu không tại sao trên đường, lại có nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm như vậy chứ?!
Không đúng, nói chính xác là nhìn chằm chằm vào Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, sau đó hai mắt thuận tiện nhìn nàng..
"Ngươi xem, ngươi xem! Kia không phải Đại tướng quân sao?"
"Làm sao bây giờ, cái áo hắn mặc trên người chính là áo lông chồn thượng hạng, thật sự là vô cùng anh tuấn.."
"Người phía sau hắn là ai? Nha hoàn mới sao?"
"Ta thích nha hoàn này!"
"Ta cũng vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy, trước đó có Lục Diên kia thắt lưng quá nhỏ ánh mắt quá sáng!"
"Còn có Bạch Lộ ta cũng không thích, khuôn mặt nhỏ nhắn ngực lại rất lớn, thật sự là kẻ thù của phụ nữ mà!"
"Cô gái này thật bình thường, thật giỏi!"
Mạnh Hoài Cẩn mắt điếc tai ngơ với những lời bàn tán xung quanh mình, còn lộ ra dáng vẻ rất hưởng thụ.
Hoa Thanh Vũ cẩn thận suy nghĩ một chút, trước lúc xuất môn Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm còn đặc biệt thay một bộ đồ khác, cho nên hôm nay có vẻ đặc biệt phong lưu phóng khoáng, phong thái như vậy đi ở trên đường hoàn toàn là tiêu điểm chú ý của mọi người, hơn nữa người dân ở kinh thành rất cởi mở, nhóm cô nương, bác gái kia ánh mắt nhìn thẳng tắp, khiến Hoa Thanh Vũ cảm thấy da đầu tê dại..
Đây quả nhiên là dạo phố!
Hoa Thanh Vũ vốn có chút sợ người lạ, vừa vặn chân lại bị thương, đi trên đường vốn không thể đi nhanh được, hơn nữa có rất nhiều cô nương cố ý đụng vào Mạnh Hoài Cẩn, nhưng không biết vì sao lại luôn đụng vào Hoa Thanh Vũ!
Vì thế suốt một quãng đường Hoa Thanh Vũ đi nghiêng nghiêng ngả ngả ngã trước lộn sau, không đụng vào người khác thì cũng bị người khác đụng vào, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy nàng phiền toái muốn chết, không kiên nhẫn kéo tay nàng bước đi.
"Mạnh đại tướng quân anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài kéo ta làm chi?"
"Đỡ phải nhìn ngươi đi cũng không xong, chọc cho mọi người trên đường ai cũng nhìn chúng ta."
Rõ ràng là nhìn ngươi! Ta vô tội bị liên lụy, còn luôn bị các cô nương muốn dụ dỗ ngươi va vào!
Hoa Thanh Vũ rút tay mình về nói: "Ta sẽ tự đi! Chỉ cần ngài cách ta xa ra một chút, ta cam đoan sẽ không bị ngã!"
"Ngươi nha hoàn là của ta, vì cái gì ta phải cách ngươi xa một chút?" Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ cửa hàng bên đường nói: "Đi, chúng ta vào y phường (cửa hang may quần áo) này nhìn một chút, ngươi chọn mấy bộ quần áo mình thích đi."
Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, mím miệng nói: "Quên đi, ta mặc bộ này cũng được.."
Nàng không có tiền mua, còn thiếu Đại tướng quân rất nhiều tiền chưa có trả được đây!
"Ta nói đi thì đi đi, ngươi cảm thấy bản tướng quân không có tiền giúp ngươi mua hai bộ quần áo sao!"
Sau thời gian một nén nhang, Hoa Thanh Vũ vui vẻ mặc quần áo mới đi ra, hôm nay không biết vì sao Mạnh đại công tử đặc biệt hào phóng!
Bất quá Hoa Thanh Vũ là cô nương rất thức thời, chỉ chọn một quần áo kiểu dáng mộc mạc không đắt tiền. Nàng có muốn cũng không thể bởi vì người ta hào phóng với nàng, mà quá đáng có phải không?
"Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài thật sự là người tốt! Còn cho ta quần áo.. Thì ra ta đã hiểu lầm ngài, ngài thật sự là một người tốt vô cùng hào phóng!"
"Ai nói ta cho ngươi?" Mạnh Hoài Cẩn quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, không hề xấu hổ nói: "Ta chỉ nói là trả tiền cho ngươi mà thôi, chưa nói sẽ cho ngươi, ngươi muốn trả tiền lại, ta sẽ ghi rõ ràng từng mục vào sổ, ngươi muốn trả nợ thì tốt nhất, nên làm thân trâu ngựa báo đáp cho Mạnh gia biết không?"
".."
Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy, quả nhiên nàng vẫn không hiểu cái gì gọi là lòng người khó lường, thế gian nguy hiểm..
Hai người đi dạo đến chạng vạng, Hoa Thanh Vũ không nghĩ tới Mạnh đại tướng quân lại thích mua đồ như vậy, nàng mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, chân mệt muốn đứt lìa, đang muốn chạy nhanh vào phủ nghỉ ngơi, vừa vào cửa lập tức có gã sai vặt báo lại.
"Lão gia phu nhân và tiểu thư của Hoa gia đến quý phủ chờ tướng quân rất lâu rồi."
Cha mẹ còn có tỷ tỷ!
"Làm sao bây giờ! Có phải bọn họ tới bắt ta trở về không?"
"Chắc là không phải.." Mạnh Hoài Cẩn đuổi gã sai vặt đi, nhận lấy đồ trong tay Hoa Thanh Vũ, sau đó nói với nàng: "Trước tiên ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi gặp người của Hoa gia, đuổi bọn họ đi rồi ta sẽ tìm ngươi."
"Được!" Hoa Thanh Vũ lập tức trốn sau sư tử đá, phất tay với Mạnh Hoài Cẩn nói: "Ngài đi nhanh về nhanh!"
Mạnh Hoài Cẩn như lâm đại địch, gật đầu một cái xong lập tức bước vào phòng, nhưng Hoa Thanh Vũ không nghĩ tới, nàng đợi cho đến khi trời tối cũng không thấy Mạnh Hoài Cẩn quay về
← Ch. 09 | Ch. 11 → |