Chiết Hoa công tử
Ch.02 → |
Hoa Thanh Vũ vốn cho rằng tỷ tỷ của nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thì nàng chính là thiên hạ đệ nhị, nhưng mà sau này mới phát hiện hai người không hề có quan hệ huyết thống.
Nàng không phải là thiên hạ đệ nhị, thậm chí thiên hạ thứ hai trăm cũng không được tính.
Ngay từ nhỏ phụ thân và mẫu thân đã yêu thích tỷ tỷ hơn, tỷ tỷ giống như một viên dạ minh châu đang tỏa ánh sáng, ngay từ đầu con đom đóm Hoa Thanh Vũ đã không có ai chú ý tới.
Năm ấy bảy tuổi cả nhà đi xem hội hoa đăng, ngay cả bà vú và nha hoàn trong nhà cũng đi ra ngoài, nhưng lại quên mất một mình tiểu Hoa muội muội.
Mỗi gian phòng trong nhà lớn đều đã bị khóa, ngay cả cửa chính cũng bị khóa, lúc Hoa Thanh Vũ từ nhà xí đi ra mới phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình nàng.
Ngày đó đặc biệt lạnh, lạnh đến độ không biết nên hình dung như thế nào, tiểu Hoa muội muội một mình ngồi ở trong viện, lạnh đến ngất xỉu, sau này đại phu nói, nếu tối nay cha mẹ nàng trở về trễ, tiểu Hoa muội tử nhất định sẽ chết ở trong sân.
Cũng vào năm mười tuổi ấy, mọi người trong nhà đi Bảo Mã tự cầu phúc, ở trên núi mấy ngày, lúc về lại quên mất nàng, đợi đến khi người nhà nhớ ra quay lại đón nàng thì đã qua một tháng.
Còn có mấy lần bị quên ở Tĩnh An tự, vài lần về quê cũng bị.
Bị lãng quên bị coi thường, những chuyện này nhiều không kể xiết, khiến Tiểu Hoa muội muội hoài nghi thật ra nàng không phải là con gái ruột thịt của cha mẹ, nếu không tại sao lại khác biệt với tỷ tỷ như vậy, nếu không tại sao bọn họ lại không thích nàng đây?
Hoa Thanh Vũ cứ như vậy lớn lên, lúc nào cũng bị lãng quên, nhưng thỉnh thoảng nàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, bởi vì như vậy vĩnh viễn sẽ không có ai thúc giục nàng, cũng không có ai trách nàng mắng nàng, nàng giống như là một cái bóng vậy.
Thỉnh thoảng cha mẹ cũng sẽ thể hiện một chút dịu dàng với nàng, như vậy cũng đủ khiến Hoa Thanh Vũ cảm thấy rất thỏa mãn, dựa vào một chút dịu dàng như vậy, là nàng có thể hạnh phúc vui vẻ thật lâu thật lâu.
Nếu... Nếu như không phải là cha mẹ muốn gả nàng cho cái tên thiếu gia bị mắc bệnh lao đó làm tiểu thiếp, nàng nhất định sẽ vẫn tiếp tục sống như vậy!
Vì thế tiểu Hoa muội muội quyết không chịu gả cho tên thiếu gia bệnh lao, nàng bắt đầu cuộc sống trèo tường...
Tối nay Hoa Thanh Vũ vác trên lưng của bọc nhỏ hành lí của nàng tiến hành kế hoạch trèo tường không biết đã là lần thứ mấy, kết cục dĩ nhiên là giống nhau, trong không gian lại vang lên một tiếng một tiếng bịch bịch.
Cũng không biết vì cái gì, từ nhỏ đến lớn Hoa Thanh Vũ rất ốm yếu, giống như một cái ấm sắc thuốc, nhưng cũng không giống mắc bệnh nặng, chính là tay chân vô lực, vô cùng gầy yếu.
Cho nên tuy rằng nội tâm mạnh mẽ điên cuồng nàng chỉ có thể chuyên tâm đánh đàn, viết chữ, ngâm thơ...
Kết quả là bức tường này tuy không cao nhưng lại giống như cột trụ trời, khó có thể vượt qua...
Nhưng mà Tiểu Hoa muội muội vẫn luôn tin rằng, không có sức thắt cổ lên xà nhà, không đủ khả năng leo qua tường! Nàng nhất định sẽ từ sân sau của Hoa gia nhảy ra ngoài, hôm nay so với hôm qua không phải đã khá hơn một chút rồi sao?
"Với cái cánh tay và bắp chân nhỏ bé đó của ngươi, cả đời cũng không vượt qua được đâu, vẫn là trở về thêu hoa đi?"
"Ai?" Hoa Thanh Vũ hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ngồi trên tường là một người mặc áo đen che mặt, vóc người mi thanh mục tú, chẳng qua là có một đôi mắt tràn đầy dâm tà, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt!
Người mặc áo đen nhìn Hoa Thanh Vũ từ trên xuống dưới một phen, thất vọng nói: "Ngươi chính là con gái của Hoa gia? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, không phải đồn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao? Thật sự là kém xa lời đồn..."
Tiểu Hoa muội muội đã đoán được người tới là ai.
Hết hy vọng đi, hàng năm hái hoa tặc tới nhà nàng có hàng trăm hàng ngàn, nhưng không có một ai thành công. Phải biết rằng cha mẹ nàng vô cùng yêu thương tỷ tỷ, mời bốn hộ vệ bảo vệ nàng, còn cộng thêm hai thị nữ võ công cao cường. Muốn trộm hương? Ngay đến cả một đống cứt ngươi cũng trộm không được đâu! Nhưng mà nếu là hái hoa tặc, nàng cũng lười nhắc nhở hắn, tiếp tục cố gắng leo tường.
"Quên đi, đến cũng đến rồi, lấy ngươi cũng được." Nói xong hái hoa tặc làm bộ muốn nhảy từ trên tường xuống, dọa Hoa Thanh Vũ sợ tới mức co rụt lại lui về phía sau, vội vàng xua tay nói: "Ta không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tỷ tỷ của ta mới đúng."
Hái hoa tặc lại đánh giá nàng một phen, cười tủm tỉm nói: "Nhìn ngươi như vậy tỷ tỷ ngươi chắc cũng không khá hơn chút nào, nếu không vẫn là ngươi đi."
"Không không không, tỷ tỷ của ta thật sự là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Là do ta không chịu nổi hào quang của nàng mới leo tường chạy trốn."
"Ô? Tại sao?"
Vì thế Hoa Thanh Vũ thêm mắm dặm muối biến mình thành một kẻ đáng thương nói cho hắn biết, nàng từ nhỏ không được đối xử tốt, ăn trấu ngủ lều, chưa tròn mười năm tuổi sẽ bị gả cho tên thiếu gia bị mắc bệnh lao nổi tiếng toàn thành xung hỷ ...
Hái hoa tặc này cũng là người đa cảm, quả thực nghe Hoa Thanh Vũ nói xong liền rơi nước mắt đầy mặt nói: "Các cô gái trong thiên hạ ai cũng muốn được trân trọng, bất kể đẹp xấu, sao có thể đối đãi với ngươi như vậy chứ? Giống ta, chính là đến truy đuổi tình yêu và cái đẹp!"
Xem ra hái hoa tặc này vẫn còn là một người thương hoa.
Hoa Thanh Vũ đã có hảo cảm với hái hoa tặc hơn rồi: "Ta tên là Hoa Thanh Vũ, còn huynh?"
"Đi không thay tên ngồi không đổi họ, tại hạ "Chiết Hoa công tử"."
"Hóa ra là Chiết Hoa công tử!" Chiết Hoa công tử là ai? Hoa Thanh Vũ không biết, mặt vẫn không đổi sắc ôm quyền nói: "Thật sự là ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"
"Hoa cô nương, nếu không ta giúp cô một phen, đưa cô qua bên kia bức tường?" Chiết Hoa công tử hỏi.
"Vậy phiền công tử."
Không hổ là tập võ người, hắn chỉ dùng một bàn tay đã đưa Hoa Thanh Vũ qua bên kia bức tường. Hoa Thanh Vũ ngơ ngác nhìn mặt tường cao, nhất thời không có phản ứng.
"Bây giờ cô có thể chạy trốn." Chiết Hoa công tử nói.
Hoa Thanh Vũ đứng một chỗ nhìn bức tường thật cao kia, không thể tin là mình cứ như vậy bỏ nhà ra đi...
Thời điểm khi ở bên kia bức tường nàng luôn nhớ lại cái đêm bị bỏ quên ở ngoài trời lạnh như băng, nhớ lại cái sân vắng vẻ chỉ có cỏ khô, nhớ lại ánh mắt chán ghét và vứt bỏ của cha mẹ khi nhìn nàng, còn có khuôn mặt chỉ lộ ra tươi cười khi nhìn tỷ tỷ.
Nhưng hôm nay nàng sẽ rời khỏi đây, nàng cũng không muốn điều này, nàng muốn chính là vào ngày sinh nhật bàn tay to ấm áp của phụ thân từng vỗ đầu nàng, muốn quay lại ngày nàng khóc ngã vào trước giường bệnh của mẫu thân, khi mẫu thân ánh mắt ôn nhu cầm khăn lau nước mắt cho nàng.
Chắc đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bức tường thấp như vậy mà nàng lại không vượt qua được, hóa ra là có một chút luyến tiếc.
Có lẽ Hoa Thanh Vũ đang có rất nhiều cảm xúc, nhìn dáng vẻ giống như sắp khóc của Hoa Thanh Vũ, hái hoa tặc nhịn không được hỏi: "Không bỏ được? Có muốn ta đưa cô quay trở lại không?"
Hoa Thanh Vũ lắc đầu, lấy khăn tay nghẹn ngào lau lệ, sau đó nặng nề quỳ xuống hướng về phía bức tường dùng sức dập đầu ba cái.
"Bọn họ đối đãi với cô như như vậy, cô còn dập đầu để làm chi?"
"Công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ lớn hơn trời biển." Nói xong Hoa Thanh Vũ lấy tay áo xoa mặt ngừng khóc, chuyển hướng hỏi hái hoa tặc: "Chiết Hoa công tử, huynh còn muốn hái hoa sao?"
"Dĩ nhiên là muốn hái, cô yên tâm, ta cam đoan sẽ khiến tỷ tỷ của cô sẽ bằng lòng, đợi ta trở thành tỷ phu của cô, cô hãy quay lại ta sẽ tìm cho cô một mối hôn nhân thật tốt!"
Hoa Thanh Vũ cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu nói: "Huynh đã giúp ta, ta đây cũng sẽ giúp huynh một phen. Phòng của tỷ tỷ là gian trong cùng phía Tây viện, trăm ngàn lần không được đi nhầm."
"Đa tạ!" Chiết Hoa công tử vô cùng vui mừng, lập tức nhảy vào bên trong bức tường.
Nhìn bóng dáng của hắn biến mất, Hoa Thanh Vũ bỏ chạy, hy vọng sau khi hắn phát hiện ra nơi mình tiến vào chính là "Khuê phòng" của nhũ mẫu có võ công cao cường nhà nàng, vẫn có thể giống như lúc trước yêu hoa tiếc hoa.
Không phải hắn đã nói? Nữ nhân bất kể là xấu hay đẹp nên được yêu thương, chiều chuộng. Như vậy là tốt rồi, để hắn thử một chút lợi hại của nhũ mẫu nhiều năm thủ tiết nhà nàng đi!
...
Hoa Thanh Vũ thoát được tuyệt không gấp gáp, nàng ở nhà giống như người vô hình vậy, đợi đến khi người nhà phát hiện nàng mất tích cũng đã qua mười ngày nửa tháng, nàng ung dung đi tìm nhà trọ, an tâm ngủ một giấc dài, sau đó thay một thân nam trang bôi đen mặt mới ra đi.
Chẳng qua là còn chưa có lên đường Hoa Thanh Vũ đã gặp phiền toái...
Thân thể không tốt, không cưỡi ngựa được.
Thân thể không tốt, không chịu nổi xe ngựa xóc nảy.
Thân thể không tốt, mướn không nổi một cỗ kiệu.
A không, phải là tiền không nhiều lắm, mướn không nổi một cỗ kiệu.
Hoa Thanh Vũ nhìn tay chân yếu đuối của mình, lần đầu tiên chán ghét thân thể mình như vậy, bình thường là đủ rồi, tốt xấu gì cũng phải có chút sức khỏe chứ? Bất đắc dĩ rơi vào đường cùng Hoa Thanh Vũ đành mua một con lừa già.
"Tuy rằng ngươi vừa trọc lại vừa xấu, nhưng mà ta rất vừa lòng diện mạo của ngươi, cho nên kêu ngươi là Uy Vũ Đại tướng quân đi!" Hoa Thanh Vũ vỗ đầu lão lừa ngốc vừa lòng nói: "Ngươi có biết Uy Vũ Đại tướng quân không? Chính là người bách chiến bách thắng, chinh phục tất cả, anh tuấn tiêu sái, nhưng mà tính tình Uy Vũ Đại tướng quân rất không tốt! Khà khà, có phải rất uy phong không? Gọi ngươi bằng cái tên này nhất định sẽ không có người xấu nào dám khi dễ chúng ta!"
Lão lừa ngốc giống như là hiểu được tiếng người kêu lên hai tiếng, cứ như vậy, Hoa Thanh Vũ vừa lòng lưng đeo hành lý, thét to: "Này Vũ Đại tướng quân".
Trong ánh mắt hoảng sợ của người qua đường chậm rì rì đi về phía kinh đô Thượng Lương...
Vừa đến kinh đô Hoa Thanh Vũ giống như nhà quê lên phố, gặp cái gì cũng ngạc nhiên, tuy rằng quê nhà Cẩm Quan thành cũng rất phồn hoa nhưng là cũng không thể so với kinh đô.
Ngay tại thời điểm Hoa Thanh Vũ một tay dắt con lừa một tay cầm cái chân gà lớn điên cuồng gặm cắn, đám người cách đó không xa lại hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Vậy mà lại có người bán mình chôn cha!
Hoa Thanh Vũ lập tức cảm thấy hứng thú, dắt "Này Vũ Đại tướng quân" chạy vội qua.
Khi Hoa Thanh Vũ nhìn thấy gương mặt của cô nương đó nàng thực sự bị hoảng sợ, từ khi sinh ra trên đời cho tới nay nhân sinh quan của nàng hoàn toàn bị đảo điên, đó là lần đầu tiên cuộc sống của nàng trải qua rung động như vậy...
Như vậy cũng có thể bán mình mai táng cho cha!
Cô nương bán mình có một cái mũi lớn hướng thẳng lên trời, khi khóc lỗ mũi hé ra khép lại có thể nhìn thấy lông mũi ở bên trong, Hoa Thanh Vũ nhìn nàng trong lòng cảm thấy rất là chua xót, nàng nhìn túi tiền của mình, tuy rằng số tiền còn lại của nàng không tính là nhiều, nhưng mà giúp cô nương kia một tay cũng đủ.
Hoa Thanh Vũ cầm lấy tiền túi đi về phía trước, nhưng mà khi nàng còn chưa chen được tới phía trước cô nương bán mình kia, thì đã nhìn thấy một vị công tử áo tím đi tới, đi theo phía sau còn có hai vị đại hán và một gã sai vặt.
Dáng vẻ công tử áo tím kia tuấn lãng phi phàm, tư thái tao nhã cao quý, giống như là tiên nhân, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái toàn thân cảm thấy sảng khoái giống như là uống một ly trà mới sau cơn mưa.
Bất quá trong đám người cảm thấy sản khóai không bao gồm Hoa Thanh Vũ, nàng chán ghét những người có dáng vẻ đẹp mắt...
Công tử áo tím cái gì cũng chưa hỏi đã thả một túi bạc ngay trước mặt cô nương bán mình.
Người qua đường đều chấn kinh, bao gồm cả Hoa Thanh Vũ.
Người qua đường nghĩ, không phải chứ, xấu như vậy cũng có người mua!
Hoa Thanh Vũ nghĩ, không phải chứ, tiền dễ kiếm như vậy sao!
Một túi bạc kia thoạt nhìn cũng không ít, ánh mắt Hoa Thanh Vũ nhìn thẳng tắp! Sớm biết kiếm tiền dễ như vậy, nàng cũng muốn đi thử một chút.
"Ân công!" Cô nương kia bùm bùm dập đầu với công tử áo tím nói: "Đa tạ ân công! Thúy Hồng từ nay nguyện làm nô tì, quyết một lòng hầu hạ bên cạnh người!"
Người qua đường không tự chủ sợ hãi than.
Oa, cái lỗ mũi lớn như vậy, tử y công tử thật sự chịu nổi ...
"Vô liêm sỉ!" Gã sai vặt đứng một bên mắng: "Ngươi là thôn cô sơn dã từ nơi nào đến, nô tỳ bên người công tử nhà ta người người đều được lựa chọn kỹ càng tỷ mỉ, dáng vẻ thô bỉ như ngươi cũng xứng..."
"Nam Sơn, im miệng."
Công tử áo tím đánh gãy lời nói của gã sai vặt nhà mình, nâng Thúy Hồng dậy nói: "Cô nương không cần để ý lời nói của Nam Sơn, về phần làm nô tì cũng không cần thiết, chẳng qua Thẩm mỗ cũng chỉ cố gắng hết sức mà thôi, cô nương mau đưa phụ thân đi an táng đi."
Công tử áo tím mỉm cười ấm áp giống như mặt trời trên cao, mặc dù bộ dạng Thúy Hồng xấu như vậy nhưng nét mặt cũng không lộ ra sự ghét bỏ.
Quả thực Hoa Thanh Vũ rất khâm phục hắn, nếu dáng vẻ của hắn không đẹp như vậy, nàng cảm thấy bản thân hẳn là sẽ vô cùng thích hắn.
May là Thúy Hồng cũng không phải là cô nương thích dây dưa, nàng hướng về phía công tử áo tím dập đầu nói: "Xin hỏi tên họ của ân công, Thúy Hồng không thể làm gì để báo đáp, nhưng vẫn mong được đặt tên của ân công trong nhà, sớm chiều lễ bái."
Không phải chứ, chưa chết đã thờ, không được tốt lắm...
Tử y công tử còn chưa mở miệng, gã sai vặt đứng một bên đã nói chuyện trước.
"Công tử nhà ta là cửu Vương gia Thẩm Ký Ngôn, ngươi hãy nhớ cho kĩ!"
Thẩm Ký Ngôn? Hoa Thanh Vũ cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi...
Quên đi, nghĩ không ra, Hoa Thanh Vũ xem náo nhiệt xong rồi chân gà cũng gặm xong rồi, dùng bàn tay bóng nhẫy bôi lên quần áo, quay đầu muốn kéo con lừa của mình đi đến nhà trọ trước mặt, nhưng ngay khi xoay người nàng phát hiện một chuyện vô cùng kinh thiên động địa...
Đại tướng quân của nàng không thấy đâu!
Ch. 02 → |