Phải có thành ý (1)
← Ch.171 | Ch.173 → |
Edit: huyền béo
Beta: Nhisiêunhân
"Nàng đừng nói vậy, ta sẽ rất khó chịu, có lẽ vì sống lâu quá nên ta thành người nghĩ một đằng nói một nẻo rồi, " hắn đột nhiên cầm hai vai nàng, sau đó cúi đầu xuống chậm rãi tiến tới gần, hôn lên môi nàng lần nữa, ngón tay mơn trớn da thịt nàng."Ta xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa! Lần này ta chẳng những nhận lỗi mà ta còn thổ lộ với nàng, ta thích nàng, rất thích nàng."
Nghe lời thổ lộ của hắn, ánh mắt Tô Mặc gợn sóng như nước, mềm mại mị ý nhàn nhạt, không biết vì sao, tim nàng đột nhiên đập chậm nửa nhịp.
Thời gian hai người ở cùng nhau rõ ràng không dài, nhưng cảm giác của nàng với nam nhân này không giống trước nữa, tựa như đã quen biết hắn từ lâu trước đây, rồi lúc bừng tỉnh đã cách mấy đời. Sau khi nàng chạm vào đá Tam Sinh, mỗi khi thân thiết gần gũi Cơ Bạch hoặc khi hắn tiếp cận, Tô Mặc liền có cảm giác tự nhiên như thế.
Hiện tại nàng bị nam tử đè không thể cử động, cũng không nói được gì.
Cơ Bạch nhẹ nhàng hôn khóe môi nàng, mũi hắn cọ chóp mũi nàng. Lông mi dày rậm cong cong xinh đẹp, rũ xuống che khuất một nửa đôi mắt mê người của nam tử.
Hắn cẩn thận thưởng thức, một cái, mổ một cái, vừa hôn vừa mút, nàng thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim hắn đập mạnh như trống đánh.
Sau khi hôn, môi hắn ma sát trên cằm nàng, trên chóp mũi, trên trán như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng lại than nhẹ một tiếng như vẫn chưa thỏa mãn, nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt nhàn nhạt mê ly.
Ánh mắt Tô Mặc trong veo, chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, không có cảm xúc gì.
Sau khi hắn ngồi dậy, khóe môi Tô Mặc đã hơi cong lên, thở nhẹ một hơi, vươn tay vuốt sợi tóc bạc của hắn, dịu dàng nói: "Rồi sao nữa?"
Cơ Bạch cũng cúi đầu thở, giật mình hỏi: "Cái gì sao nữa?"
Tô Mặc nhẹ nhàng bó tóc hắn lại, dịu dàng hỏi lại: "Ngươi nói thích ta, sau đó thổ lộ rồi muốn như thế nào đây?"
"Ta..." Cơ Bạch á khẩu, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
"Ngươi muốn ta cũng thích ngươi sao? Hay là muốn tiếp tục cười nhạo ta? Trêu chọc ta? Ức hiếp ta?" Nàng hơi liếc mắt, nói không chút khách khí.
"Mặc Nhi, ta không có." Cơ Bạch phủ nhận.
"Như vậy Cơ công tử sẽ lấy ta phải không? Tiểu nữ nguyện lắng tai nghe." Miệng lưỡi nàng sắc bén.
"Mặc Nhi."
"Cơ công tử gọi ta thì có ích gì? Bởi vì ngươi vốn không muốn lấy ta, có phải trong lòng cảm thấy ta như gân gà không?" Đôi mắt Tô Mặc xinh đẹp yêu mị chợt lóe, môi cong lên.
"Gân gà? Ăn thì vô vị, vứt thì tiếc*. Sao nàng lại nói vậy?" (Chỉ việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì. Ý của Tô Mặc là Cơ Bạch không định thành thân với nàng nhưng lại tiếc không muốn buông tay)
Lúc này, Tô Mặc chậm rãi ngồi dậy, nửa nằm trên giường, ngoắc ngoắc ngón tay, khẽ nói: "Vậy để ta nói rõ cho công tử đi! Thật ra Cơ Bạch công tử hiện tại cũng đang mờ mịt, hoàn toàn không rõ nên làm như thế nào, ngươi vừa muốn buông xuống nhưng lại không nỡ. Ngươi không biết bản thân muốn gì, ngươi rất mâu thuẫn, đơn giản là vì ta có bảy khế ước khiến Cơ Bạch công tử chùn bước do dự, ta nói vậy có đúng không."
"Ừ." Cơ Bạch xem như thừa nhận.
"Hơn nữa, nữ nhân ngươi thích kiếp trước có lẽ rất giống ta, nhưng thật sự có phải ta hay không ngươi có lẽ cũng không xác định được." Tô Mặc thở dài buồn phiền, cố ý bóp méo sự thật.
"Là nàng, điều này ta chắc chắn."
"Là ta?" Tô Mặc cười cười, sau đó khẽ hừ một tiếng.
"Ừ."
"Coi như là ta, nhưng thế sự luôn thay đổi thất thường, có một số chuyện chúng ta luôn không kịp chuẩn bị, tựa như bảy khế ước này, có từng thề non hẹn biển thì cũng không thể là vĩnh viễn, cho dù các hạ thật lòng thích ta, nhưng có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện khác, đúng chứ?" Tô Mặc cười quyến rũ như hồ ly.
"...."
"Hôm nay ngươi cõng ta trở về là vì ta lạnh nhạt với ngươi, ngươi đột nhiên sợ khoảng cách giữa ta và ngươi quá xa, tựa như lúc ngươi thấy ta gặp chuyện không hay thì trong lòng sẽ cực kì lo lắng." Tô Mặc nâng đôi mắt hẹp dài mê hoặc người lên, lạnh nhạt nói: "Nụ hôn và lời thổ lộ lúc nãy của ngươi chẳng lẽ không phải vì ngươi nhất thời xúc động hay sao? Cho dù xuất phát từ thật lòng nhưng ngươi lại chưa suy nghĩ kĩ, ngươi thổ lộ nhưng không nghĩ đến kết quả sau này. Nam nhân các ngươi bình thường rất khôn khéo, nhưng vừa gặp nữ nhân đều biến thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới dễ bị kích động, cũng là động vật có tâm tình mâu thuẫn, chuyện này ta biết rõ."
Có lẽ bị nàng nói trúng tim đen, đôi mắt Cơ Bạch buông xuống.
"Ta hỏi ngươi, nếu ngươi thích ta, như vậy ngươi có thể chấp nhận bảy khế ước hay không?"
"Ta..." Cơ Bạch lắc đầu, hắn quả thật khó có thể chấp nhận, hắn cũng đã từng thử thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không được.
Tô Mặc mở to mắt, khóe miệng cong lên diễm lệ, bỗng nhiên vươn tay đẩy hắn. Cơ Bạch không đề phòng, té lăn ra đất, tuy rằng ngã ngồi nhưng tóc bạch kim vẫn phiêu dật, tuyệt thế tao nhã.
"Mặc Nhi." Hắn không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
"Cơ công tử, nếu ngươi nói thích ta, rồi lại không chịu lấy ta, chẳng lẽ ngươi đúng là người nghĩ một đằng nói một nẻo? Nửa đêm nửa hôm ngươi đột nhiên thổ lộ với ta, ta cảm thấy không khác gì nói mớ hết, cho nên về sau công tử vẫn nên tới tìm ta vào ban ngày thì hơn, hơn nữa kết cục hai người chúng ta sau khi trở về từ Ma giới chỉ có một, vĩnh viễn không gặp nhau, vĩnh viễn quên nhau, như vậy là tốt nhất." Ánh mắt Tô Mặc lạnh như băng, đã không còn vẻ tức giận nữa.
Cơ Bạch nghe thấy nàng muốn đoạn tuyệt, lập tức nâng mắt nhìn, hắn biết thực chất nàng rất bướng bỉnh, kiều diễm động lòng người trời sinh, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều câu hồn đoạt phách, nhưng cũng là người nói một không nói hai.
Cơ Bạch chợt nhận ra hắn và nàng dù gần trong gang tấc nhưng cũng xa cách tận chân trời.
Lòng hắn không nhịn được hơi buồn bực, khó chịu.
"Mặc Nhi đừng nói lời tuyệt tình như thế." Cơ Bạch đứng lên đi đến trước mặt nàng, không kìm lòng được vươn tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt Tô Mặc, tay hắn vì luyện kiếm nên có vết chai mỏng, cuối cùng ngón tay hắn dừng lại trên môi nàng, lẩm bẩm: "Mặc Nhi, ta chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông thôi, ta biết ta không thể cự tuyệt nàng, bởi vì người trong lòng ta bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều chỉ có mình nàng."
"Thật sao!" Tô Mặc nhìn hắn, ưu mị cười: "Nhưng ta không có ký ức đó, không cò những hồi ức của chúng ta, chỉ có một mình ngươi chịu đựng tưởng niệm thống khổ lâu như vậy, tuy rằng ta cũng không biết đã bao lâu nhưng với ngươi mà nói thì cũng không công bằng."
Ánh mắt Cơ Bạch hơi lạnh, tư vị này như ly nước, ấm lạnh chỉ người uống mới biết.
Tô Mặc lại nhàn nhạt nói: "Nhưng ta hiểu loại cảm giác thống khổ này, bởi vì ta cũng đã từng phải chịu đựng, cho nên ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội, cũng cho ta một cơ hội, thời gian là một tháng, chỉ cần ngươi có thể nghĩ cẩn thận, nghĩ thấu triệt, hơn nữa phải có đủ thành ý làm ta cảm động mới được. Hiện tại thì ta thấy Cơ công tử ngươi không có bao nhiêu thành ý, trong lòng của ngươi chỉ có hình ảnh của người kiếp trước mà không phải ta bây giờ, cho nên ngươi đừng lừa mình dối người."
"Mặc Nhi, ta biết rồi, ta sẽ suy nghĩ thật kĩ." Cơ Bạch ổn định tâm tình, chậm rãi đứng dậy, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, chuyển mắt nói: "Đã muộn, nàng nên nghỉ ngơi đi!"
"Được." Tô Mặc nhìn bóng lưng nam tử, nhìn ba nghìn sợi tóc bạc trắng kia, kiếm màu đen, như tiên giáng trần.
Cơ Bạch và Sư Anh đều có khí chất tiên nhân, bắc Cơ nam Anh, có thể thấy được năm đó thanh danh hai người lan truyền rất rộng rãi, vang bóng một thời, không biết khiến cho bao nhiêu người say mê. Nhưng nàng biết Cơ Bạch không giống Sư Anh, hắn sẽ không chủ động nếu không có người dồn ép hắn.
Nàng lúc trước đã nếm trải thống khổ của mang trí nhớ một mình, nàng hoàn toàn có thể thông cảm với Cơ Bạch, nên mới nguyện ý cho hắn một cơ hội.
Nếu trong bảy khế ước thật sự có hắn, nàng cảm thấy ít ra mình có thể tiếp nhận được.
Xác định một khế ước đối với nàng là rất khó.
Tô Mặc duỗi lưng, cũng không thể an ổn ngủ được nữa. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, ánh trăng ảm đạm thê lương, nàng chậm rãi thả lỏng tâm tình.
Nàng đi qua bờ sông, xuyên qua núi rừng, bất giác đã đến trước lều của Hoa Tích Dung.
Đêm khuya chim mệt mỏi về tổ, sương trắng bao phủ, dòng sông trong veo, loại cảm giác mênh mông mơ hồ này có chút hoang mang bối rối, như thơ như họa, như ảo như mộng, chậm rãi nhập vào lòng người.
Nâng mắt lên, nàng nhìn thấy một nam tử yêu mị cầm đèn lồng, hắn cũng vừa lúc thấy Tô Mặc, khóe môi lập tức cong lên, mỉm cười mê hoặc lòng người, nốt ruồi son xinh đẹp. Mặc dù dạo này Tô Mặc thường gặp hắn, coi như đã quen biết nửa năm, nhưng vẫn cảm thấy hắn tà khí mị hoặc khác thường, làm người ta không chống cự được.
"Không ngờ ... trễ như thế này mà Hoa công tử còn chưa ngủ sao?" Tô Mặc hỏi.
"Ừm, trăn trở không yên, đêm không thể ngủ." Hoa Tích Dung nhẹ giọng đáp.
"Ồ, thật sao, không biết Hoa công tử sao lại khó ngủ như vậy, Tiểu Mạch nguyện lắng tai nghe."
"Cô độc tịch mịch, cho nên khó ngủ." Hoa Tích Dung lười biếng trả lời.
"Nếu khó ngủ, không bằng lấy một nương tử, ban đêm lên giường cùng nhau tạo người, vậy sẽ không tịch mịch nữa." Tô Mặc khinh thường trả lời.
"Lấy nương tử, không bằng nhận nuôi một đứa con, tương lai già đi cũng có người hiếu kính." Hoa Tích Dung cười tà mị.
Tô Mặc cười châm chọc.
"Gia cảm thấy gần đây ngươi kiếm được rất nhiều hiệp nghị tốt, gia rất vừa lòng, gia phát hiện thông minh như ngươi thật hiếm thấy, không bằng ngươi làm con nuôi ta đi, thế nào?" Nam nhân yêu nghiệt ngàn năm tiến lên trước, đưa tay vuốt ve sợi tóc của Tô Mặc, cả người phát ra sức quyến rũ mê hoặc không có chừng mực, thậm chí cặp mắt kia còn làm người ta không thể nhìn thẳng, ý cười gian xảo.
Vẻ mặt Tô Mặc hiện vạch đen, khẽ hừ một tiếng: "Gia có phải thấy làm cha nuôi của ta, muội muội ta cũng phải gọi ngươi là cha nuôi, Ngu Nhiễm, Văn Nhân Dịch, Sư Anh cũng vậy, ngươi sẽ có thân phận lớn hơn nhiều đúng không."
Hoa Tích Dung cười mê hoặc, "Xem ra gia đoán không sai, tiểu tử Sư Anh kia quả nhiên léng phéng với muội muội ngươi rồi."
Tô Mặc không nhịn được nhíu mày, vậy mà lại bị tên yêu nghiệt bóng gió moi móc thông tin.
"Tiểu Mạch, gia đã sống nghìn năm, muội muội ngươi và Ngu Nhiễm bọn họ làm tôn tử của ta cũng không thiệt, tuy rằng Sư Anh sống cũng lâu bằng ta, nhưng ta rất có hứng thú làm cha nuôi của hắn." Hoa Tích Dung cười quyến rũ, lấy hộp thức ăn, bày ra mấy món ngon của quý tộc Ma giới, đều được mang đến từ nơi rất xa.
"Con nuôi, chỉ hai chúng ta ăn thôi nha, đừng để Cơ Bạch biết."
Tô Mặc nhíu mi, "Hoa gia nếu bận rộn nhiều việc, cần gì nhọc công mang đồ ăn đến cho Tiểu Mạch, hơn nữa ta cũng không cần nhiều tiền lắm, chỉ cần tu vi tăng tiến cấp tốc là được.
"Ngươi là con nuôi gia, đương nhiên ta sẽ đối xử với ngươi khác chứ."
"Hoa gia thật là tâm tư khó đoán, lúc trước cho ta làm sai vặt, sau lại làm quản gia, hiện tại thành con nuôi, Tiểu Mạch không có phúc hưởng thụ đâu." Tô Mặc liếc xéo hắn một cái, cười cười nhận đồ ăn không chút khách khí, hương vị quả thật không tồi.
"Làm con nuôi của gia rất tốt, tương lai gia tài bạc vạn đều để lại cho ngươi."
"Cảm ơn Hoa gia, nhưng Hoa gia ngọc thụ lâm phong như thế, tiêu sái hào phóng, mặt trẻ thọ lâu, vẫn là cô độc thì tốt hơn. Kế thừa gia sản sao, ta sợ mình không sống được đến lúc đó." Tô Mặc ngồi trước gió, tóc còn chưa kịp buộc lên, gió thổi hơi rối.
"Không sao, gia sẽ làm cho ngươi sống lâu hơn, mấy trăm năm cũng không thành vấn đề." Hoa Tích Dung cười khẽ.
Xa xa, trong thôn chợt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Tô Mặc nhíu mi, "Hoa gia, nơi đó lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Lão phu nhân có lẽ đã biết ta ẩn náu ở đây, phái rất nhiều thám tử đi tìm ta nhưng lại bị gia phát hiện được, những quý tộc này thích làm trống da người* cho chùa, nếu chúng đã đếm, vậy thì cũng lột da bọn chúng làm trống gửi đến Đại Chiêu Tự của lão phu nhân đi, dùng danh nghĩa bà ta đưa qua, ta thật muốn nhìn xem mấy tên tự xưng là cao tăng cả ngày ăn thịt uống rượu mà nói là có thể siêu độ chúng sinh đó có thể cứu sống bọn họ hay không." Hắn như cười như không nói lời tàn nhẫn đẫm máu.
(*) Trống da người: Là loại trống hai mặt lớn bằng khoảng miệng bát cơm, màu vàng, trên mặt còn đường gân dính vào da. Đánh một cái, trống sẽ phát ra tiếng vang nặng nề. Loại trống này từng có ở trấn huyện An Tây trước giải phóng, do Thanh Thánh Tổ trừng phạt hai cha con tham quan ăn chặn tiền xây cầu, xử tử lột da chế thành, gác ở đầu phố để cảnh cáo quan lại. (baike)
Tô Mặc không chớp mắt, tóc đen nhánh buông xuống trước người, khuôn mặt mang ý cười lạnh lùng mị hoặc, nàng gặp biến không loạn, không quan tâm hơn thua, cử trọng nhược khinh, thong dong bình tĩnh, thời điểm cần ra tay tuyệt đối sẽ không chớp mắt, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng thủ đoạn mánh khóe đầy đủ khiến Hoa Tích Dung cực kì tán thưởng, cảm thấy thiếu niên này rất hợp khẩu vị hắn.
Hoa Tích Dung bóp nhẹ tay, hừ một tiếng.
Tô Mặc không có động tĩnh gì, vẫn cúi đầu thưởng thức đồ ăn.
Hoa Tích Dung lại hừ một tiếng.
Tô Mặc mới nâng mắt lên, "Cổ họng Hoa gia không thoải mái sao?"
Hoa Tích Dung mỉm cười lắc đầu, nói với Tô Mặc: "Mấy ngày nay gia rất vất vả, không lẽ ngươi không nhìn ra sao?"
"Cái gì?" Tô Mặc chớp mắt, biết ngay là hắn không dễ hầu hạ vậy mà.
"Xoa bóp cho gia, ăn của gia rồi thì phải báo đáp!" Hoa Tích Dung cởi áo ngoài ra, trung y màu trắng mỏng mặc bên trong, phong thái mị hoặc, nhưng trên khuôn mặt diễm lệ lại lóe có vẻ không kiên nhẫn.
"Gia thật keo kiệt, có chút đồ như thế này mà cũng tiếc rẻ."
"Gia sẽ cho ngươi thêm mấy viên linh dược có thể kéo dài tuổi thọ, thế nào?"
"Qúa ít!" Tô Mặc lắc đầu, "Ta cũng không phải là người dễ hầu hạ đâu."
"Toàn bộ Ma giới đều nói Tiểu Mạch ngươi thích sư tử ngoạm, quả nhiên không sai, vậy lại cho ngươi một viên Trú Nhan Đan của Ma giới, có thể bảo trì thanh xuân trong năm mươi năm."
"Hoa công tử, ta vốn sẽ đạt tới Ngưng Mạch kì, vật đó đối với ta vô dụng."
"Được rồi, gia sẽ giới thiệu cho ngươi rất nhiều bạn hàng, đều là đại quý tộc, mở rộng buôn bán của ngươi, vậy được chưa?"
"Việc này thì có thể." Tô Mặc rốt cuộc cũng cười, tùy ý lấy khăn lau tay, ngồi bên cạnh hắn, vén tay áo lên bắt đầu xoa bóp vai, Hoa Tích Dung khẽ hừ một tiếng thoải mái, tay nghề mát xa của Tiểu Mạch này quả thực rất thần kì.
Nghe nói lúc nam nhân động phòng sẽ rất thỏa mãn kích thích, còn lúc mát xa lại là một loại thỏa mãn dễ chịu khác.
"Khoan đã, để gia nằm xuống rồi ngươi từ từ làm tiếp." Hoa Tích Dung chỉ thoải mái nhất khi nằm trên giường
Tô Mặc liếc xéo hắn, nghĩ thầm hắn ta đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, từ khi thành thuộc hạ của hắn, hắn rõ ràng rất thích nàng xoa bóp, tuy rằng số lần không nhiều nhưng đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai. Tô Mặc nhẹ nhàng ừ, nhìn Hoa Tích Dung lấy dầu hương liệu đã chuẩn bị đầy đủ đặt bên cạnh, quả nhiên là có mưu đồ từ trước.
Nàng vươn tay xoa bóp lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt dọc theo cột sống của hắn.
"Tiểu Mạch, hay là ngươi ở lại đây hầu hạ gia đi, gia thật sự muốn nuôi ngươi luôn mà." Hoa Tích Dung bỗng nhiên nói.
"Ta là nam nhân, không phải nữ nhân, dù là nữ nhân thì cũng không cần nam nhân nuôi mình."
"Vì sao?" Hoa Tích Dung yêu mị cười.
"Dựa núi núi đổ, dựa cây cây đổ, dựa người người ngã, nếu dựa vào nam nhân mà sống, nam nhân rồi cũng sẽ ngã, nếu nam nhân không ngã thì cũng sẽ vì sắc mà lơi lỏng, cho nên nữ nhân tuyệt đối không thể dựa vào nam nhân. Người thông minh thời thời khắc khắc đều sẽ luôn suy nghĩ cho bản thân mình." Tô Mặc đổ dầu ra hai tay, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Hoa Tích Dung, nàng nhéo hai cái, tuy rằng thân thể hắn cực kì thả lỏng nhưng vẫn rắn chắc.
← Ch. 171 | Ch. 173 → |