Ai là thiên tài
← Ch.015 | Ch.017 → |
Trên đường phố, đèn sáng ngàn trượng, ánh trăng soi tỏ.
Ánh mắt Tô Mặc lóe lên, thầm nghĩ hắn đại khái đã biết một chút thông tin về mình, hắn đương nhiên là có tra qua rồi.
Nàng biết rất rõ chuyện mình là Yêu Cơ của Tề quốc không thể gạt được nam tử trước mắt này.
Người này cực kỳ thông minh, cơ trí, không dễ đối phó, nếu không kiếp trước cũng sẽ không có nhiều quý tộc bị hắn bẻ gãy cánh như vậy.
Huống chi Nhiễm công tử còn có quan hệ vô cùng tốt với hắn, cho dù nàng giấu được nhất thời thì cũng không thể gạt được cả đời.
Xem ra nàng phải cực kỳ cẩn thận ứng đối với nam tử áo trắng này! Nghĩ như vậy, nàng khe khẽ thở dài.
Phía bên kia, đại trưởng lão cực kì kích động triệu tập các đệ tử Mặc Môn trước mắt lại, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái, hiển nhiên cực kì bất mãn với nàng. Sau đó ông ta từ ái nhìn về phía Tô Ngọc Hồ, tựa như nhìn đệ tử đắc ý nhất của mình.
"Chư vị, lần này chúng ta triệu tập đệ tử Mặc Môn lại đây là vì chúng ta phát hiện ra một thiên tài tu luyện." Ông cực kì đắc chí nói.
"Thiên tài tu luyện sao, là ai vậy?" Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm phỏng đoán.
"Người này... chính là Tô Ngọc Hồ." Đại trưởng lão dùng ánh mắt khích lệ nhìn về phía Tô Ngọc Hồ.
"Cái gì?" Tô Ngọc Hồ hé miệng, cánh môi hơi run rẩy, ánh trăng chiếu trên gương mặt mỹ lệ của nàng, soi rõ vẻ ngạc nhiên và sửng sốt, một hồi lâu nàng mới khó tin hỏi lại: "Là ta sao?"
"Không sai, qua đánh giá của các trưởng lão, thể chất của con vô cùng thích hợp để tu luyện, thậm chí có thể bước vào Tiên Thiên khi mười sáu tuổi."
"Thật vậy sao?" Đôi mắt Tô Ngọc Hồ lóe sáng như ngọn đèn.
Đại trưởng lão gật gật đầu, híp mắt cười. Trong cảm nhận của ông, Tô Ngọc Hồ chính là viên minh châu vô giá của Mặc Môn, ông nói tiếp: "Không sai, loại thể chất độc đáo của con rất hiếm thấy, đúng là thiên tài tu hành hiếm thấy trên thế gian, ngày sau con hẳn sẽ là niềm tự hào của Mặc Môn ta."
Ông đánh giá Tô Ngọc Hồ cực cao, toàn là tán dương bằng những từ như "kỳ tài", "hiếm thấy", "khó cầu".
Tô Ngọc Hồ vốn vẫn có chút khó tin, khi nàng nghe thấy những lời đánh giá này, nàng kích động đến không thể kiềm chế, hai tay trong ống tay áo siết chặt, vẻ mặt vô cùng vui mừng, miệng lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá, hóa ra ta là thiên tài, không ngờ ta lại là thiên tài!"
Trời xanh thật sự đối đãi với nàng không tệ, lại cho nàng thứ mà người khác không thể đạt được, khiến nàng vui mừng khôn kể.
Tô Ngọc Hồ nhanh chóng bị hơn mười thiếu nam thiếu nữ vây quanh, tất cả đều nói lời khen tặng nàng.
"Ngọc Hồ sư tỷ quả nhiên rất tài giỏi, lần đầu tiên ta nhìn thấy tỷ, ta đã cảm thấy tỷ không phải vật trong ao rồi."
"Đúng đó! Sư tỷ xinh đẹp như vậy, lại còn là thiên tài tu luyện, về sau nhất định sẽ rất nổi bật!"
"Ngọc Hồ sư tỷ, sau này tỷ nhớ phải dìu dắt chúng muội đấy!" Một thiếu nữ nịnh nọt kéo tay áo của nàng.
Tô Ngọc Hồ nghe thấy những lời này thì càng sung sướng hơn nhiều lần, tràn ngập khát khao và kỳ vọng với tương lai tươi sáng.
Những lời khen tặng qua đi, mọi người bắt đầu phê bình Tô Mặc, khinh thường nói: "Ngọc Hồ sư tỷ, vừa rồi Tô Mặc kia thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Rõ ràng là vị hôn phu bỏ nàng, nàng lại còn nói Ngọc Hồ sư tỷ như vậy! Hiện tại nàng đúng là không bằng cả một ngón tay của tỷ nữa!"
Có người trào phúng nói: "Khó trách Vô Ngân sư huynh thích tỷ nhiều như vậy, nàng ta so với sư tỷ đúng là khác nhau một trời một vực!"
"Phải đó! Chỉ sợ sau khi biết sư tỷ là thiên tài, nàng ta sẽ xấu hổ đến không dám gặp người nữa."
"Sư tỷ, tiểu nhân chính là tiểu nhân, không cần phải chấp nhặt với nàng."
Nghe vậy, Tô Ngọc Hồ cười đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc tràn đầy vẻ khinh thường.
Chỉ riêng Tô Mặc nhếch khóe miệng lên cười nhạt, lẳng lặng đứng đó, trong lòng âm thầm khinh thường những người ở Mặc Môn chưa trải đời này. Kiếp trước nàng đã thấy qua vô số thiên tài, trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, Tô Ngọc Hồ trước mắt thật sự chẳng là gì cả. Chẳng qua, vị thiên tài Tô Ngọc Hồ này tuy là chết trẻ, nhưng ít nhất cũng đã được phong quang mấy ngày, không ngờ sau khi trọng sinh nàng phải nhìn thấy một màn nhàm chán như vậy.
Đương nhiên, kiếp trước sau khi Tô Ngọc Hồ được cho là thiên tài tu luyện, gia tộc Tô thị bắt đầu đối đãi khác với nàng ta.
Nhị thúc Tô gia bất luận đi đến đâu cũng mang theo "thiên tài" này, kết giao càng thêm nhiều quý tộc.
Giá trị của Tô Ngọc Hồ tăng lên gấp trăm lần, không ai bì nổi, được vô số tiền tài của Mặc Môn giúp đỡ.
Ngày sau, chi thứ hai của Tô gia liên thủ với Mộc gia, hung hăng giẫm Tô gia đại phòng dưới chân, hận không thể làm bọn họ cả đời không thể xoay người.
Nếu kiếp này để nàng may mắn chứng kiến cảnh tượng này, như vậy Tô Ngọc Hồ còn có thể trở thành "thiên tài" được nữa sao?
Một người đứng càng cao, mới có thể bị quật ngã càng ngoan độc. Tô Mặc từ trước đến nay chưa bao giờ nhân từ nương tay với địch nhân cả.
Tô Mặc mỉm cười nhìn đám người trước mắt, nụ cười vẫn ôn hòa tao nhã vô cùng.
Sau đó, đại trưởng lão vô cùng hữu lễ nhìn Văn Nhân Dịch, cúi người hành lễ với hắn, "Văn Nhân công tử, Mặc Môn chúng ta hiếm khi phát hiện được một đệ tử thiên tài khác có thể kế vị công tử, cho nên lão phu khẩn cầu Văn Nhân công tử vui lòng chỉ giáo, tự mình dạy bảo vị cô nương này."
Ban đêm yên tĩnh, không còn một tiếng động nào.
Ông thân là trưởng lão Mặc Môn mà lại cúi người như vậy, đủ để mọi người thấy mức độ coi trọng của ông với Tô Ngọc Hồ.
Nghe thấy mình có thể được Văn Nhân Dịch tự tay dạy bảo, Tô Ngọc Hồ gần như rơi nước mắt.
Ngày trước nàng từng nghe nói Văn Nhân công tử là một kỳ tài, sau này vẫn ẩn môn ở núi Côn Luân, thực lực trác tuyệt.
Nếu bây giờ nàng là thiên tài của Mặc Môn, tương lai sau này nhất định sẽ rất khả quan, nam nhân xuất sắc đó tất phải kính trọng nàng vài phần!
Nói không chừng nàng và hắn thật sự là một đôi trời đất tạo nên trong Mặc Môn. Nghĩ như vậy, hai gò má của Tô Ngọc Hồ hưng phấn ửng hồng.
Đến lúc đó, Tô Mặc có là gì nữa? Đối phương chỉ có thể ngước mắt lên nhìn mình trên cao, trong mắt nàng, nàng ta chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Sắc mặt Tô Ngọc Hồ biến ảo kỳ lạ, vừa vui sướng vừa đắc ý.
Ánh trăng sáng nhàn nhạt, Văn Nhân Dịch chuyển mắt, ánh mắt lộ ra một tia khó lường.
Y phục của hắn trắng như mây, hơi thở băng lạnh lượn vòng quanh thân, lớp lông cáo trắng không nhiễm một hạt bụi. Hắn bỗng nhiên nhấc chân, chậm rãi bước tới. Từng bước của hắn cứ như đạp tuyết mà đi, lúc đi đến bên người Tô Ngọc Hồ, mang tai Tô Ngọc Hồ đỏ ửng lên, hô hấp bất ổn, nàng đã bắt đầu có chút tâm viên ý mã*, mất hồn mất vía, chỉ còn chờ câu hỏi của đối phương.
(*) Tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa. Nói chung là tim đập thình thịch, ý nghĩ loạn xạ ấy.
Nào ngờ nam tử không hề chớp mắt đi lướt qua nàng đến trước mặt Vu trưởng lão, thản nhiên nói: "Đại trưởng lão nói đùa rồi, nếu như muốn ta tự thân dạy bảo thì xin miễn, ngược lại ta cảm thấy Mặc Môn có một người còn tốt hơn."
"Người nào?"
"Là nàng." Ánh mắt Văn Nhân Dịch chuyển về phía Tô Mặc.
"Cái gì? Không thể nào." Đại trưởng lão kinh ngạc nói.
Tô Ngọc Hồ không nhịn được nghiến răng, cảm thấy không thể tin được, biểu tình của mọi người đều trở nên cực kì cổ quái.
Mĩ nam băng sơm khoanh tay, nhàn nhạt đáp: "Trên đời này tuy có vài người có thể chất tu luyện không tệ, nhưng ta càng coi trọng người có tâm trí hơn."
"Tâm trí? Tâm trí thì có lợi ích gì?" Đại trưởng lão lắc đầu, giọng điệu khinh thường: "Ta thấy Tô Mặc chỉ là một đệ tử ngu ngốc không có đầu óc, dám quyến rũ sư thúc trước mặt mọi người, thật sự quá không lý trí rồi."
"Có người dám làm, có người không, nhưng hai ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng." Mĩ nam băng sơn im lặng một lúc, bỗng nhiên nói tiếp: "Cô nương, vừa rồi cô nói muốn quyến rũ ta phải không?"
Tô Mặc cúi đầu, vẻ mặt không có biểu cảm gì, thấp giọng nói: "Phải, mà cũng không phải."
"Ồ? Cho ta một lý do hợp lý đi." Nam tử lạnh nhạt nhìn nàng, ánh mắt trong veo như tuyết.
Tô Mặc ngân nga nói: "Lòng thích cái đẹp thì ai cũng có, phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ*, không chỉ có quân tử mới thục nữ hảo cầu**, mà ta còn thưởng thức công tử nhiều hơn, cái gọi là quyến rũ chẳng qua chỉ là lợi dụng công tử làm một thanh kiếm sắt bén trong tay ta để đi đâm tên nam tử vô sỉ kia thôi. Loại người như công tử, Tô Mặc tự biết mình không xứng, cho nên hiện tại ta mới nói 'không phải'." Kiếp trước nàng luôn có cảm giác kính nhi viễn chi*** với nam tử giống như quỷ thần Tu La kia. Hiện tại nàng chỉ có thể hạ mắt nói ra những lời này, không tự tại như lúc quyến rũ hắn vừa nãy nữa.
(*) Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ: Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa.
(**) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: Một đoạn trong bài thơ Quan Thư 1, nằm trong tập Kinh Thi của Khổng Tử.
Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu.
Nghĩa là: Người con gái đẹp, dịu dàng, nết na, luôn là người các quân tử mong lấy về làm vợ.
(***) Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không thể gần gũi.
Nam tử áo trắng chậm rãi đánh giá Tô Mặc, vẻ mặt hắn không hề tức giận. Hắn phát hiện Tô Mặc rất gan dạ sáng suốt, quả thật bất phàm.
Đôi mắt nhìn Tô Mặc của hắn vẫn tối đen, vừa xa cách vừa mị hoặc.
Hắn thản nhiên nói: "Được, không bằng hai người tỷ thí một trận với nhau đi, như thế vị cô nương này, nếu như cô thắng, cô sẽ sẽ là một thực khách* của ta."
(*) Giải thích của bạn song tử 94. Thực khách có nghĩa giống như là quân sư. Người đóng góp ý kiến đưa ra những ý tưởng mới lạ. Giúp việc đại sự cho quân chủ. Những người có thực khách hay khách khanh này thường là vương hoặc hoàng tử. Vương gia. Ở tại trong phủ của quân chủ.
Lần này, cho dù Văn Nhân Dịch không nói, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Ngọc Hồ, huống chi trở thành người của Văn Nhân Dịch, cho dù chỉ là một thực khách bình thường thì theo như hung danh kiếp trước của hắn sẽ càng được hắn che chở, còn có thể kéo gần quan hệ lại. Chuyện Yêu Cơ của Tề quốc đại khái cũng sẽ không giải quyết được gì, việc tốt thế nào sao nàng lại không làm chứ?
Nhưng đại trưởng lão lại lắc đầu: "Văn Nhân công tử, cái này... Tô Ngọc Hồ hiện tại là Hậu Thiên cấp tám, nhưng Tô Mặc chỉ là Hậu Thiên cấp bốn, hai người họ vĩnh viễn không thể so sánh được." Tô Mặc so với Tô Ngọc Hồ có thể nói là cái gì cũng tệ, hắn chưa bao giờ cảm thấy Tô Mặc có gì đặc biệt, hắn cũng thật sự không rõ Văn Nhân công tử vì sao lại có đối đãi khác với nữ tử này.
Tô Mặc nhẹ bước lên lá sen, chậm rãi đi đến, đôi mắt thanh lệ như nước, khó tô lại khó họa, toàn thân có một loại khí phách nói không nên lời.
Nàng cong khóe môi, nhàn nhạt nói: "Đại trưởng lão, nếu như ta có thể thắng thì sao?"
← Ch. 015 | Ch. 017 → |