Thẳng thắn (2)
← Ch.145 | Ch.147 → |
Edit: huyền béo
Beta: Nhisiêunhân
Ánh mắt Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, khó mà tin được hắn ta lại thừa cơ cướp thê tử của mình.
Lúc hắn rời Vô Song thành tâm trạng vốn vui mừng, giờ khắc này lại mây đen u ám, trong lòng lo lắng.
"Thế tử, chúng ta ra phía trước nói chuyện được không?" Sư Anh lại gọi danh hiệu của Ngu Nhiễm, tay áo dài lay động tựa như nước sông xanh biếc.
"Được." Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, cùng hắn đi đến phía trước, thật muốn nghe xem hắn có thể nói ra những gì?
Tô Mặc định đi theo nhưng lại nghe nam nhân bên cạnh lạnh lùng nói: "Tô tiểu thư, đôi khi chuyện của nam nhân, nam nhân tự giải quyết mới là phương pháp tốt nhất."
Tô Mặc chuyển tầm mắt, không ngờ Cơ Bạch lại nói ra lời như thế.
Cơ Bạch đã chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói, "Tô tiểu thư."
"Cơ công tử có chuyện gì sao?"
"Tô tiểu thư, ta có chuyện muốn nói một mình với ngươi." Ba nghìn sợi tóc như chỉ bạc của Cơ Bạch thả xuống như thác nước, dung mạo tuấn mỹ độc nhất vô nhị.
Tô Mặc hơi kinh ngạc, không biết chuyện quan trọng gì mà Thần Sử Cơ Bạch lại yêu cầu nói chuyện với một mình nàng?
Tô Mặc định đứng dậy, nàng quay lại phía sau nhìn thị nữ đứng cách đó không xa, ôn nhu nói: "Ta biết Cơ công tử muốn hỏi ta rất nhiều chuyện, nơi này không tiện, tai vách mạch rừng, chúng ta nên đi phía trước thì tốt hơn."
Nữ nhân này thật thông minh, Cơ Bạch thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi cùng nàng đi tới trong đình không người.
"Cơ công tử có chuyện gì sao?"
Cơ Bạch nhàn nhạt nói: "Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng không phải thật sự là Tô gia tứ thiếu, Tô gia Tứ thiếu và Yêu Cơ là cùng một người."
Tô Mặc hào phóng nói: "Cơ công tử nói không sai, ta nhất định là không qua mắt được các hạ."
Mặt Cơ Bạch không chút thay đổi nói: "Đa tạ ngươi đã chăm sóc ta mấy ngày qua."
Mặt Tô Mặc đỏ lên, đầu ngón tay như bị phỏng: "Ngươi biết?"
"Ta và Sư Anh đều hôn mê, Dung Túc bị thương, tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng ngươi luôn chăm sóc chúng ta." Cơ Bạch lạnh lùng nói. Dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Tô Mặc, lúc sau trong ánh mắt chỉ còn vẻ lạnh nhạt hờ hững, "Tuy rằng hiện tại ngươi ở cùng Sư Anh, nhưng Cơ Bạch ta chưa từng muốn nợ ai. Lần này coi như ta nợ ngươi một lần nhân tình, ngày sau nhất định sẽ hồi đáp."
"Không thể nói là nhân tình, Cơ công tử quá khách sáo rồi. Hơn nữa đá Tam Sinh kia nếu không nhờ các hạ ra tay, ta và Sư Anh cũng sẽ không lấy được." Ánh mắt Tô Mặc nhìn về phía Cơ Bạch, "Hơn nữa A Anh ngày đó nói thiếu ngươi một chuyện, lần này coi như đã hoàn trả rồi đi."
Đá Tam Sinh? Cơ Bạch nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, lại như xuyên qua khuôn mặt nàng mà nhìn thứ gì đó.
Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, hắn nợ ta, ta nợ ngươi."
Tô Mặc giật mình, cười nói: "Ngươi nói cái gì thì là cái ấy."
Cơ Bạch nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ gìđó, Tô Mặc nhịn không được nói: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì. Ta chỉ là cảm giác trên người của ngươi có loại hơi thở nhân gian mà đã lâu Cơ mỗ không ngửi thấy." Cơ Bạch mặt không biểu cảm chậm rãi nói.
"Thật không?" Tô Mặc biết khứu giác hắn linh hoạt, ai biết được lại ngửi thấy mùi gì.
Đôi mắt Cơ Bạch xoay chuyển, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Tô tiểu thư, linh thực của ta đâu rồi?"
"Ngươi nói vật này sao?" Tô Mặc chần chừ một chút, lấy từ trong Thiên Thư ra một cây thực vật, không còn lá, chỉ có thân cây nhỏ màu xanh biếc thuần túy. Là chủ tử của con băng hồ kia, hai gò má Tô Mặc không nhịn được xấu hổ đỏ ửng lên.
Ánh mắt Cơ Bạch chăm chú, thân hình dưới ánh mặt trời trang nghiêm thánh khiết như thần, ống tay áo màu đen rộng thùng thình bị gió thổi từ từ bay lên, tuy mặt vẫn không chút thay đổi nhưng khóe môi không nhịn được co lại.
Tô Mặc đương nhiên biết tâm tình đối phương nhất định rất bực bội, bất chấp nguy hiểm, thậm chí còn hôn mê mấy ngày, kết quả chỉ còn lại một cọng cỏ màu xanh biếc vô dụng này. Nghĩ đến chuyện tốt con hồ ly thối kia đã làm, thật khiến cho Tô Mặc không biết phải ăn nói thế nào.
Gió núi đúng lúc thổi qua trong lúc hai người đang đứng đó, hắn trầm mặc thật lâu, rồi mới đưa tay tiếp nhận.
Phải nói rằng tu dưỡng của vị Thần Sử đại nhân này rất tốt, có thể nói là vô cùng vô cùng tốt.
"Đúng rồi, linh thực này có ích lợi gì vậy?" Tô Mặc đột nhiên hỏi.
"Có thể cứu người, cũng có thể tăng thực lực."
"Ngươi là vì... giúp Phương phu nhân kiếm dược liệu sao?"
"Tô tiểu thư nghĩ sai rồi! Thứ này rất quý, ta làm sao có thể tùy tiện đưa cho một nữ nhân gần đất xa trời dùng! Ta đương nhiên là có quyết định riêng của mình." Cơ Bạch không khách khí nói thẳng, "Tuy nhiên hồ ly kia lại trở thành cửu vĩ hồ, nói vậy tác dụng của gốc thảo dược này rất lớn, quay về thì lấy máu nó cho Phương phu nhân uống, hẳn là có hiệu quả, kéo dài tuổi thọ đương nhiên không thành vấn đề." Không biết sao Tô Mặc lại dường như nghe ra được vẻ nghiến răng nghiến lợi trong giọng nói hắn, nếu đối phương không phải là Thần Sử đại nhân, Tô Mặc chắn chắn cho rằng hắn là người nhân cơ hội báo thù.
"Không ngờ có thể như vậy." Tô Mặc không nhịn được co quắp, nàng vẫn nghĩ rằng đối phương là người hảo tâm, thần sử đại nhân nên cứu vớt thế nhân khỏi nước lửa, cứu tính mạng con người mới đúng chứ.
"Ta là thần sử, không phải thánh nhân." Cơ Bạch dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, chậm rãi cất kỹ linh thực, thản nhiên đứng khoanh tay trong đình, khép mắt dưỡng thần.
"Đúng rồi, Cơ công tử muốn dùng gốc cây cỏ linh chi này để tăng thực lực lên Nguyên Anh kỳ đúng không?" Tô Mặc nói.
"Không sai, đáng tiếc trước mắt đã mất đi cơ hội này." Cơ Bạch lắc đầu.
"Mất đi còn có thể tìm phương pháp khác bù lại phải không?" Tô Mặc cười.
"Có vài số thứ một khi mất đi, sẽ vĩnh viễn biến mất, bởi vì hiện tại ta đã không cần nữa." Cơ Bạch hơi rũ mí mắt xuống, chậm rãi đi ra ngoài đình, tay áo màu đen bay lên theo gió, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như băng.
*
Thiên Không thành, ngự hoa viên.
Diệp Tranh và Diệp Song Song lướt nhanh trở về, hai người vừa tới đất liền là lập tức đi thẳng đến Thiên Không thành.
"Nhị điện hạ, công chúa điện hạ." Mọi người xung quanh đều cúi người hành lễ.
Hai người vốn không để ý tới sự cung kính của họ mà chạy nhanh, trong lòng vô cùng vui mừng.
Đến lúc hai người đi qua ngự hoa viên, tới trước ngự thư phòng thì mới thu lại vẻ mặt hung phấn, sửa sang quan phục.
Lúc này hoàng đế tuy chưa băng hà nhưng cũng là thùng rỗng kêu to, toàn bộ chính vụ đều do một mình đại hoàng tử gánh vác, tấu chương và sách tổ tông đều phải qua tay hắn phê duyệt. Đại hoàng tử Tạ Thiên Dạ hiện đang ở trong ngự thư phòng.
"Hai vị điện hạ đã trở về, hơn nữa còn có phong thái thật tốt a, đi ra ngoài rèn luyện một lần quả thật khác biệt!" Ánh mắt một vị hoạn quan nhìn hai người, hài hước nói.
Diệp Tranh, không, Tạ Tranh, lúc này nhịn không được khẽ cười: "Tinh thần của lão nhân gia người mới khỏe mạnh, năm đó đi theo bên cạnh phụ thân đã hăng hái phấn chấn rồi, hiện tại đi theo đại ca tinh thần vẫn như thế. Đại ca cả ngày bận rộn rất nhiều việc, đều là nhờ ngài giúp đỡ, hai người chúng ta làm sao so sánh được?"
"Ha ha... Nhị điện hạ ra ngoài một lần quả nhiên trưởng thành không ít, chuyến này coi như có giá trị! Phải không?" Hoạn quan hỏi.
"Không sai, hai người chúng ta ẩn danh tiến vào Mặc Môn, không nghĩ rằng lại trải qua không ít chuyện." Tạ Tranh chỉ Tạ Song Song đứng bên cạnh hắn, cười híp mắt nói, "Ngươi xem bộ dáng con bé trước kia nũng nịu, yểu điệu, hiện tại một đao có thể chém mười mấy dị thú. Hơn nữa chúng ta mang về được không ít linh thạch, chúng ta phát tài rồi."
"Tốt, tốt." Hoạn quan không nhịn được cười cười.
"Đại ca hiện đang có việc sao?" Diệp Song Song dè dặt hỏi, phụ hoàng bọn họ năm đó lúc ở nơi này, tuyệt đối không ai dám tiến vào.
"Nhiều việc bề bộn, hơn nữa người ngài ấy muốn thu về dưới trướng lần này lại bỏ trốn, tâm tình ngài có chút buồn bực." Hoạn quan thấp giọng nói.
"Ngươi nói Sư Anh?" Tạ Tranh nhíu mày.
"Không sai, chính là Sư Anh." Hoạn quan gật đầu.
"Hóa ra hắn bỏ trốn, ta đã gặp hắn rồi." Tạ Tranh dường như suy nghĩ xong rồi mới nói.
"A? Hai người gặp Sư Anh? Đây là đại sự." Hoạn quan vội vàng nhắc Tạ Tranh, "Lát nữa báo cho đại điện hạ."
Lúc này, trong ngự thư phòng truyền đến thanh âm nam tử không giận mà uy, "Ai ở bên ngoài?"
Hoạn quan lập tức xoay người hành lễ, nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm đại điện hạ, nhị điện hạ và công chúa đã trở lại."
"A? Cho bọn họ tiến vào."
Hoạn quan còn chưa đáp lời, Tạ Tranh và Tạ Song Song đã lập tức xông vào, "Đại ca, đại ca, đệ và muội muội ra ngoài thu hoạch được rất lớn, huynh có lẽ không tưởng tượng được đâu, chúng ta vừa mới trở về từ Yêu giới."
"A?" Nam tử trong phòng chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt tuấn mỹ vân đạm phong khinh, dung mạo cùng khí chất trời sinh như thiên nhân, tác phong cũng rất tốt, một thân tử y hiển lộ thân hình cao ngất, chất hiên ngang, đôi mắt hẹp dài như lá liễu, trong mắt mang hơi thở sắc bén như hàn băng nhiễm huyết, càng hiện rõ quang mang sâu kín ngầm.
"Đại ca, huynh xem, đây là linh thạch mà bọn đệ lấy được từ Yêu giới, rất nhiều tam phẩm tứ phẩm. Thiên Không thành tuy không thiếu tiền của nhưng khắp Yêu giới đều là bảo vật có ích đấy."Tạ Song Song nũng nịu nói.
"Không tệ, chúc mừng các ngươi."
"Đúng rồi, đại ca, lúc này cửa Yêu giới mở ra, không biết đại ca rốt cuộc định làm như thế nào?" Tạ Tranh đã cảm giác nhạy bén được hướng đi Tạ Thiên Dạ âm thầm che dấu.
Tạ Thiên Dạ mỉm cười, "Không sai, Yêu giới là do ta yêu cầu mở ra."
Tạ Song Song ngẩn ra, "Vì sao? Chẳng lẽ đại ca không sợ sinh linh nhân giới kêu than sao?"
"Trên đời vốn là nơi kẻ mạnh tồn tại, loại bỏ kẻ yếu, con người nhỏ bé cũng như con kiến, mà con kiến là sinh linh dù có kêu than cũng không sao, sinh mệnh bọn họ vốn ngắn ngủi, sống lâu hơn một chút với sống ít đi một chút cũng không có gì khác biệt." Môi Tạ Thiên Dạ dù lúc đang cười cũng ít khi giương lên.
"Đại ca sao lại có thể khinh thường người thường, con kiến cũng có sinh mạng của nó mà!" Tạ Song Song là một nữ tử đa sầu đa cảm, hiền lành thiện lương như rất nhiều nữ nhân khác, tâm tư nam nhân với lòng dạ phụ nữ vĩnh viễn không giống nhau.
"Đại ca rốt cuộc có ý định gì?" Tạ Tranh hỏi, Hắn tin tưởng Tạ Thiên Dạ không phải người tùy ý.
"Các ngươi nhìn Thiên Không thành lúc này cao cao tại thượng, nhưng không biết còn có thể trông xuống thiên hạ bao lâu." Tạ Thiên Dạ chậm rãi nói.
"Chúng muội không biết." Tạ Song Song lắc đầu, bỗng cảm thấy vấn đề này rất sâu sắc thâm ý.
"Giống như phụ thân vậy, tuy từng rất cường đại cũng không thể thăng thiên, nửa người nửa tiên, bởi vì nguồn sinh lực cạn kiệt của Nhân giới, cuối cùng ông chỉ có thể buồn đau lưu lạc dẫn đến kết cục hiện tại. Liệu mỗi cường giả đều phải đi theo gót ông hay sao?"
"Đệ hiểu, đại ca muốn nguồn sinh lực của Yêu giới, phải không?" Tạ Tranh lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Tạ Thiên Dạ mỉm cười.
"Đúng rồi, đại ca, chúng ta lần này đến Yêu giới còn quen biết được một thiếu niên, thiếu niên này thật sự rất lợi hại, trên đường đi đều là hắn bảo vệ chúng ta, linh thạch này là do hắn tìm ra đấy." Tạ Song Song tuy không hiểu ý đồ của Tạ Thiên Dạ nhưng nàng lại vội vã muốn thể hiện thực lực của mình, lấy ra vô số linh thạch từ trong túi Càn Khôn, từng hạt lóng lánh, rực rỡ vô cùng.
"Đúng vậy, thiếu niên đó rất thú vị, hơn nữa chỉ một mình hắn đã có thể khiến toàn quân Hạ gia bị tiêu diệt." Tạ Tranh cũng khen không dứt miệng.
"A? Mạnh như thế sao?" Tạ Thiên Dạ khoanh tay nhìn vẻ mặt của đệ đệ muội muội.
"Đại ca, đây là đá ghi hình muội dùng để ghi lại tình hình lúc Hạ gia bị giết, huynh muốn xem không? Thiếu niên này không chừng có thể thay thế được Sư Anh, trở thành một thực khách dưới trướng đại ca." Tạ Tranh nửa thật nửa đùa nói.
"Đá ghi hình quý giá như thế lại bị ngươi dùng để làm việc này?" Tạ Thiên Dạ không nhịn được lắc đầu.
"Tình hình lúc đó đại ca không chứng kiến, ta cảm thấy có điều quan trọng cần ghi lại, huynh xem sẽ rõ."
Nói xong Tạ Tranh lập tức mở đá ghi hình ra, hòn đá phóng hình ảnh lập thể, một cảnh tượng đẫm máu lập tức chiếu khắp thư phòng, làm người ta cảm giá như đang tham gia vào nó.
Tạ Thiên Dạ vốn không để ý lắm, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Tô Mặc, mắt hắn sáng quắc, "Thiếu niên này là của gia tộc nào?"
"Thiếu niên Tô gia, Tứ thiếu, mĩ thiếu niên tuyệt sắc." Trên mặt Ta Song Song hiện vẻ đắc ý.
"Tô gia?" Tạ Thiên Dạ nhìn thiếu niên cưỡi chồn bạc chạy nhanh trong cốc, thấy hắn dẫn đến vô số dị thú, lại thấy hắn dụ người Hạ gia tiến vào bên trong sơn động lạnh lẽo, còn bản thân mình lướt nhanh ra, làm cho toàn bộ kẻ thù trong động đều về chầu trời, đúng là người thông minh.
"Thiếu niên rất thú vị, ta thích." Tạ Tranh ôm hai tay, tùy ý cười.
"Muội cũng thích." Tạ Song Song cười nói, lúm đồng tiền ở hai gò má phơi phới làm cho người ta say mê.
"Đúng rồi, thiếu niên này có tỷ muội không?" Tạ Thiên Dạ nhìn một lúc lâu, bỗng nhẹ giọng hỏi.
Không biết vì sao, Tạ Thiên Dạ nhìn thấy hắn, trong lòng không hiểu sao lại nhớ tới một nữ tử, thậm chí dâng lên cảm giác quen thuộc thân thiết, tựa như đã gặp trong mơ.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |