Dốc lòng chăm sóc (2)
← Ch.138 | Ch.140 → |
Edit: Nhisiêunhân
Bóng đêm mờ mịt hư không, hai mặt trăng và các ngôi sao cùng chiếu rọi.
Dung Túc chống cằm ngồi trong xe ngựa, hơi nghiêng đầu. Hắn liếc nhìn Cơ Bạch và Sư Anh, miệng khẽ hừ một tiếng.
Chẳng biết vì sao mà hắn không có chút hảo cảm nào với hai người họ, Sư Anh thì càng khỏi nói, vì lúc tỉnh Sư Anh luôn ăn hiếp hắn. Nhưng cả thần sử Cơ Bạch này, không hiểu sao Dung Túc cũng không thích lắm.
Nhưng hắn đã đáp ứng với nữ nhân đáng giận kia phải chăm sóc bọn họ rồi, vậy cứ chăm sóc hết sức thôi.
Dung Túc lấy một ít băng tuyết Yêu giới bên ngoài vào, chậm rãi chà xát lên tay Cơ Bạch. Sư Anh đã bị hắn xếp xuống thứ hai, thậm chí hắn còn không muốn chăm lo gì cho tên đã uy hiếp hắn.
Băng tuyết lạnh tinh khiết được chà xát khắp người Cơ Bạch, dần dần làn da trắng bệt của hắn cũng khôi phục chút màu hồng, Cơ Bạch còn khẽ nhíu mày.
Dung Túc lập tức cười nhẹ, nhàn nhạt nói: "Băng tuyết quả nhiên hữu hiệu, may mà các ngươi gặp được bản công tử kiến thức uyên bác, nếu không còn không biết bao lâu mới hồi phục được."
Hắn lại dùng băng tuyết chà lên lồng ngực Cơ Bạch, tay chân hơi cứng ngắc, rối loạn. Dung Túc có chút không vui, hắn vốn là nhân vật cao quý, vậy mà phải đi hầu hạ người khác thế này.
Càng nghĩ càng khó chịu, vẻ mặt càng không được tự nhiên, Dung Túc hạ tay càng thêm nặng.
Đột nhiên "xoẹt" một tiếng, lưỡi kiếm lạnh băng kề vào cổ Dung Túc. Dung Túc khẽ giật mình, Cơ Bạch đã mở mắt, vẫn vẻ mặt lạnh băng như trước, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
Giọng nói hắn băng hàn cực điểm, ẩn chứa sát khí, khiến không khí chung quanh như có chút cứng lại.
Dung Túc không ngờ Cơ Bạch lại tỉnh lúc này, thật sự khiến hắn không biết phải nói gì.
Cơ Bạch tuy vẫn chưa thể động, nhưng vẫn có thể khống chế phi kiếm bằng ý niệm, kề sát vào cổ Dung Túc. Dung Túc hừ lạnh: "Đúng là lòng tốt bị coi thành lòng lừa, sớm biết ngươi thích kề kiếm vào cổ người khác như vậy ta đã không cứu ngươi rồi." Dứt lời, Dung Túc đột nhiên biến thành mèo đen, linh hoạt tránh đi.
Cơ Bạch nghe vậy thì đăm chiêu suy nghĩ, hắn thử cử động thân thể nhưng không được. Hắn liếc nhìn con mèo đen, nói: "Đây là đâu?"
Trong đôi mắt mèo thoáng chút khinh thường, lạnh nhạt nói: "Đúng là không biết tốt xấu, ngay cả cám ơn cũng không nói. Đây là xe ngựa, ta vừa mới cứu ngươi."
Cơ Bạch vẫn không nhúc nhích, há miệng muốn nói gì nữa nhưng lại phát hiện trên môi thoang thoảng mùi hương thiếu nữ như lan như xạ, không thuộc về hắn. Xem ra có người đã chạm vào môi hắn, thậm chí còn hôn hắn.
Hắn nhíu mày, rốt cục là ai lớn mật như vậy?
Tuy khứu giác hắn nhạy bén, nhưng không có nghĩa hắn có thể nhớ rõ mùi hương của một người, nhất là nữ nhân. Cho nên nhất thời hắn không nghĩ ra được là ai.
"Người nào đã chạm vào ta?" Cơ Bạch lạnh lùng nhìn mèo đen.
"Bản công tử chỉ chà lau cho ngươi, đương nhiên là ta chạm." Mèo đen nhỏ nhếch miệng.
"Còn ai nữa?"
"Còn ai?" Dung Túc chợt nhớ tới cái gì, vui vẻ cong môi, phì một tiếng: "Các hạ đừng tự mình đa tình, ngươi khẳng định cho là có người hôn ngươi, lợi dụng lúc ngươi bất tỉnh... Bản công tử chỉ có thể nói cho ngươi biết... Người ta hoàn toàn không có hứng thú gì với ngươi, chỉ dùng ngươi để thử thuốc thôi, để cứu người trong lòng của nàng."
Cơ Bạch nhất thời im lặng hồi lâu, hắn không ngờ lại là như vậy, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Sau nửa ngày, hắn mới nói: "Đỡ ta."
Dung Túc tức giận: "Dựa vào cái gì?"
Cơ Bạch suy yếu nói: "Ngươi phải biết rằng, lần này cửa vào Yêu giới có thể sẽ mở vĩnh viễn."
Dung Túc khẽ giật mình, vô thức nhíu mi: "Sao lại như vậy được?"
"Bởi vì Tạ Thiên Dạ của Thiên Không thành đã lập khế ước tam giới lưu thông, từ giờ về sau sẽ rất phiền toái."
Dung Túc biến sắc: "Điên rồi, hắn thật sự điên rồi."
"Ngươi đỡ ta ra ngoài xem."
"Được rồi, lần sau không thể viện cớ này nữa." Dung Túc biết rõ việc này có liên quan đến nơi mình sống, hắn khôi phục thành hình dạng thiếu niên, đỡ Cơ Bạch ra ngoài xe ngựa.
Cơ Bạch chỉ bọc một lớp lông cáo, được thiếu niên đỡ, ánh mắt hắn nhìn ra xa, chợt thấy một "thiếu niên" khác cưỡi bạch hồ, dáng người tiêu sái, thần thái tự nhiên. Gió đêm cuốn góc áo hắn lên, khí chất hoàn mỹ tuyệt thế, còn có vài phần xuất trần.
Chẳng biêt vì sao Cơ Bạch nhớ lại khoảnh khắc mình đã cầm đá Tam Sinh, đau đớn thấu xương.
Thì ra hắn đã từng yêu một nữ nhân, người đã đồng sinh cộng tử với hắn, nhưng lại cầu mà không được.
Vật đổi sao dời, hắn đã trở thành người vô tình, cho dù kiếp trước có yêu thì kiếp này hắn cũng sẽ vung kiếm sắc, chặt đứt tơ tình.
*
"Ngao ngao - -" Tiếng sói gầm và tiếng hét thảm không ngừng truyền đến từ dãy núi.
Bầy sói đối kháng với người Hạ gia đã lâu, sơn cốc rối loạn lộn xộn, cuối cùng là do Hạ gia có quá nhiều người, pháp khí xuất chúng nên chiếm ưu thế, bầy sói tuyệt vọng phát ra từng tiếng kêu thê lương.
Một người quỳ xuống bẩm báo: "Gia chủ, Hạ gia giết chết tám mươi sói hoang cấp ba, làm bị thương nặng một trăm năm mươi sói cấp hai. Lần này chúng ta tổng cộng xuất động ba ngàn tu sĩ, đã mất năm mươi tu sĩ Hậu Thiên, bị thương ba mươi tu sĩ Tiên Thiên."
Đại trưởng lão Hạ gia trầm ngâm: "Đàn súc sinh này quả là điên cuồng, nhưng những tổn thất đó cũng không thấm vào đâu, nguyên liệu còn có thể thu về bán lấy tiền."
Nhị trưởng lão cười lạnh: "Chỉ là một tên trẻ ranh, có gì lợi hại?"
Tam trưởng lão lạnh lùng nói: "Phía trước bất luận có bao nhiêu dị thú thì cũng không phải đối thủ của Hạ gia ta, vừa lúc săn bắn một lượt."
Thám tử lại báo: "Bẩm trưởng lão, tiểu nhi Tô gia đã chạy trốn."
"Đuổi, tiếp tục đuổi theo." Sắc mặt đại trưởng lão Hạ gia âm trầm.
Đoàn người Hạ gia trùng trùng điệp điệp truy đuổi, trên đường phát hiện hướng đi của đối phương dường như đều dẫn đến những nơi có dị thú. Bọn họ cảm thấy thật sự quá kỳ quái! Tuy sơn cốc này dị thú vô số, nhưng đối phương lại liên tục dẫn tới rắn kim văn, rết trăm chân, bò cạp đuôi dài khát máu, cóc xanh độc...
Dị thú tuy đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là những độc vật này.
Cho dù có khôi giáp bảo vệ thân thể, thì những phần da thịt lộ ra cho dù chỉ dính một chút độc cũng đủ phế hết cả người.
Càng đi, người Hạ gia càng chiến đấu đẫm mấu, không biết đã gặp bao nhiêu dị thú lớn nhỏ. Nếu ngày thường thấy bọn chúng xuất hiện, họ nhất định không sợ, còn hăng hái đối phí. Nhưng lúc này họ lại kinh hãi, đám dị thú cứ như biết rằng bầy sói bị tiêu diệt nên nổi giận tấn công bọn họ.
Tô Mặc cưỡi bạch hồ, dị thú không công kích đến nàng, yêu khí của bạch hồ chính là tấm chắn tốt nhất.
Lúc này, trong sơn cốc, độc vật và dị thú hai mặt công kích, không đơn giản như chiến đấu cùng tu sĩ, dù là trưởng lão Kim Đan kỳ thì cũng bị hỏa diễm của nhện phun vào mặt, lại thêm một đợt khí lạnh ập tới, suýt nữa trọng thương. Hôm này người Hạ gia không thoát được kiếp nạn này.
Động tĩnh trong sơn cốc lớn như đang có thiên quân vạn mã xuất hành, khiến người ta vô cùng sợ hãi. Đến khi Hạ gia rốt cục cũng biết sợ, muốn lui về sau thì Tô Mặc lại dẫn tới thêm một đám dị thú mới, bao vây bọn họ lại, cắt đứt đường lui. Một đàn tê giác hơi khụy người xuống, ầm ầm tông vào đoàn người Hạ gia, những người bị tông lập tức văng thẳng lên trời.
Tu sĩ Hạ gia nhiều người đã máu thịt mơ hồ. Quái vật mặt người mình sư tử cũng chạy ra, vươn tay xé người, sức lực vô cùng lớn, tiếng kêu bén nhọn, nếu không phải các tu sĩ Ngưng Mạch kì nhanh nhẹn thì đã bị chúng nó tóm được, dữ nhiều lành ít. Vô số người đã bị chúng nó xé thành hai nửa.
Chỉ trong chốc lát, vì những dị thú này là Hạ gia đã chết vô số, kinh hãi, chật vật, thê thảm vô cùng.
Mà đoàn người Mặc Môn trong trận pháp, nhìn cảnh tượng khủng bố máu thịt văng tung tóe, dị thú giẫm hàng trăm thi thể thành thịt nát bên ngoài cũng run rẩy cả người, mỗi người đều có cảm giác may mắn thoát nạn, mạng mình còn lớn.
Yêu giới thật sự quá đáng sợ, rất đáng sợ. Tay cầm đá ghi hình của Diệp Tranh cũng hơi run run.
Các trưởng lão Hạ gia luân phiên công kích, chém giết những dị thú khổng lồ, giận sôi gan sôi ruột, sắc mặt càng lúc càng âm lạnh.
Phóng mắt nhìn lại, cả sơn cốc chứa đầy xác độc vật, dị thú, và cả người Hạ gia, máu tươi nhuộm đỏ đất, vô cùng tanh hôi, chỉ cần ngã xuống là không còn đường sống.
Lão vốn tự tin có thể đối phó được dị thú, đối phí tiểu nhi Tô gia, nào ngờ lại thảm thiết thành thế này.
Hai bên cùng tổn hại, thật sự là hai bên cùng tổn hại. Lần thứ hay hao tổn sáu trăm năm mươi người, bị thương ba trăm người.
Lần thứ ba, chết một ngàn người, bị thương hai trăm người.
Hiện tại chỉ còn dư lại những tu sĩ từ Ngưng Mạch kỳ trở lên, mà thực lực Tiên Thiên, Hậu Thiên, Tôi Thể đều đã hao tổn toàn bộ.
Chẳng qua phần lớn những người có thực lực vẫn còn, nếu lúc này rời đi thì còn giữ được, trăm năm sau Hạ gia có thể tiếp tục đông sơn tái khởi.
Tô Mặc nhìn bọn họ, khẽ cười một tiếng, "Hạ gia các ngươi quả là mạnh mẽ, một đường san bằng mọi chông gai, chiến đấu hăng hái. Toàn bộ dị thú của núi này đều bị các ngươi tiêu diệt cả rồi, không biết chư vị cảm thấy thế nào?"
Trưởng lão Hạ gia đáp: "Tiểu nhi, ngươi đừng đắc ý, lần này ngươi hại chết nhiều người của ta như vậy, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tô Mặc lắc đầu: "Hại chết các ngươi không phải ta, mà là chính các ngươi tự rước diệt vong."
Nhưng bọn họ ngu xuẩn không chấp nhận, một gia tộc nếu đã quen tự đại thì dù đứng trước sinh tử cũng sẽ không hiểu đạo lý lấy lui làm tiến, chỉ biết cậy mạnh. Cái này giống như tâm lý của dân cờ bạc, càng thua càng đánh, nhất định muốn gỡ vốn trở lại, muốn nhìn đến lúc đối phương chịu tổn hại.
"Giết giết giết, giết hắn đi, báo thù cho huynh đệ chúng ta." Đoán người Hạ gia đỏ mắt, căm thù Tô Mặc tận xương, có người còn hận không thể tiến lên ăn sống nuốt tươi nàng.
"Chậc chậc, chẳng khôn ra được chút nào!" Tô Mặc vỗ vỗ băng hồ, tiếp tục chạy về vùng đất bằng phẳng phía trước.
Nàng thì thầm: "Băng hồ, ta thấy bọn chúng đã vô cùng mỏi mệt rồi, người thông minh nhất định sẽ giữ lại thực lực của mình. Nếu đã ngu xuẩn đến vậy thì chính là đang tìm đường chết. Ở đây bọn chúng sẽ không chiếm được lợi ích gì, mà ta cũng sẽ không bị tổn hao dù chỉ một chút."
Băng hồ kiêu ngạo, hôm nay thực lực của nó đã mạnh lên nhiều, nếu không phải thế thì chỉ sợ nữ chủ tử không đối phó bọn chúng dễ dàng như vậy!
← Ch. 138 | Ch. 140 → |