Oan gia ngõ hẹp
← Ch.047 | Ch.049 → |
Sương trắng mênh mông, hơi nước tràn ngập.
Viễn sơn Bích Hải, cảnh tượng mờ ảo, xa hoa như tiên cảnh.
Phàm phu tu tiên nửa đời, thành tiên không khó, nhưng tu tiên lại không dễ.
Chẳng biết từ lúc nào, tài nguyên tu tiên trong thiên hạ đều đã bị các môn phái chiếm hết. Một người nếu muốn tu hành tuyệt đối không thể rời khỏi tông phái, tán tu lại càng không có khả năng hay ưu thế gì. Cho nên bước chân vào giang hồ, việc cấp bách đầu tiên là phải trở thành đệ tử của môn phái, rồi sau đó thực lực tăng trưởng mới được môn phái tiến cử tiếp tục tiến vào ẩn môn, thậm chí có thể nhờ vào ẩn môn để tiến đến đỉnh cao của tu chân.
Tóm lại, tu tiên tất phải lựa chọn một môn phái, cho dù chỉ là môn phái nhỏ, nếu không toàn bộ chỉ là nói suông.
Ngay từ đầu, Tô Mặc đã là đệ tử Mặc Môn, đương nhiên có đủ điều kiện. Nhưng ai ngờ, bất tri bất giác nàng đã có được bốn thân phận độc lập.
Một là đệ tử Mặc Môn, một là luyện khí sư, một là Yêu Cơ, một là Ngũ thiếu của thế gia buôn bán - Tô gia.
Nhưng Tô Mặc cũng không ngờ, sau này thân phận tu tiên trong môn phái của nàng lại là thấp nhất, không bắt mắt nhất, ba thân phận còn lại đều khiến thế gian phải nghẹn họng, khó có thể nhìn theo bóng lưng.
Đương nhiên, đây là nói sau.
Làm đệ tử Mặc Môn, lúc này Tô Mặc đang bình tĩnh ngồi trên nham thạch.
Nàng cong khóe môi, im lặng nhìn phong cảnh chung quanh.
Bỗng nhiên trước ngực truyền đến giọng nói khinh thường của thiếu niên: "Nữ nhân, Mặc Môn này chẳng qua chỉ là một môn phái phổ thông thôi mà lại nhiều quy củ như vậy, ba ngày hai bữa gọi các ngươi tới đây giáo huấn, thật trì hoãn thời gian, không bằng ngươi đi Thanh Vân tông đi."
Tô Mặc cười nhạt, khép hờ mắt nói: "Điểm này ngươi không hiểu, đại môn phái càng phiền toái hơn."
"Hừ, ta không hiểu mấy thứ này, bản công tử là quý tộc, quý tộc tu hành không có nhiều phiền phức như vậy."
"Cho nên đệ tử quý tộc thường không có tiền đồ." Tô Mặc chế nhạo.
Một con mèo đen nhanh chóng ló đầu ra khỏi ngực nàng, nói: "Nữ nhân, ngươi dám xem thường quý tộc?"
Tô Mặc cười khẽ: "Hoa trong nhà ấm vĩnh viễn không chịu được bão cát, ngàn kiến tha lâu cũng đầy tổ, làm việc phải làm từng bước, cũng như xây một tòa lầu vậy. Nếu như ta đi Thanh Vân tông, thực lực trước mắt có thể khiến đối phương coi trọng cũng chỉ có luyện khí thuật. Nếu ta ham lễ vật, vậy sau cùng chỉ có thể trở thành công cụ luyện khí của môn phái thôi, ngay cả thời gian tu hành cũng không có."
Thiếu niên nghe vậy thì im lặng không đáp, hắn biết luyện khí sư mặc dù được người người kính ngưỡng, nhưng chuyện riêng cũng phân tán không thể tập trung được.
Chỉ có luyện khí sư không có thiên phú tu hành mới phải hạ mình làm luyện khí sư cho môn phái.
Nếu gia tộc có người có thiên phú tu tiên, thì con đường tu tiên sẽ vững vàng hơn.
Không thể không nói, Hạ gia chính là gia tộc luyện khí như vậy.
"Được rồi, các hạ xuất hiện như vậy rất không tốt." Tô Mặc thuận tay nhấc Ngục Thất thiếu niên huyễn hóa ra lên, cực kì không khách khí chỉ vào trán nó, dùng thần thức truyền âm nói: "Về sau tuy các hạ có thể tùy ý ra ngoài, nhưng nhớ rõ đừng nên nói chuyện, nếu người ta nhìn thấy một con mèo đen biết nói tiếng người thì bản cô nương sẽ thêm phiền toái."
Thiếu niên đảo mắt xem thường, duỗi móng cào: "Dừng tay, bản công tử không phải là mèo con gì cả!"
Tô Mặc nhấc cổ hắn lên, lắc lắc: "Ngươi hiện tại đang là hình dạng gì thì ta đương nhiên sẽ đối xử với ngươi như vậy."
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến giọng nói thanh thuần của thiếu nữ: "Mèo đen xinh quá! Sư huynh, đây là sủng vật của huynh sao?"
Tô Mặc quay đầu nhìn lại, một cô gái đáng yêu đang mở to đôi mắt ngập nước đi tới bên người nàng, kìm lòng không được vươn tay xoa đầu Ngục Thất, ngây thơ cười nói: "Mèo con này thật đáng yêu. Đúng rồi, muội là Diệp Song Song, đích nữ của Diệp gia, sư huynh có thể cho muội mượn con mèo này chơi một chút không?"
Tô Mặc biết tính tình kiêu căng của thiếu niên nên túm cổ Ngục Thất: "Đừng sờ loạn, con mèo này rất hung dữ."
Thiếu nữ bĩu môi, lúc này một thiếu niên đi tới: "Tiểu tử, ta tên là Diệp Tranh."
Tô Mặc ngẩng đầu thản nhiên đáp: "Diệp huynh có chuyện gì?"
"Ta là huynh trưởng của Diệp Song Song."
"Có gì chỉ giáo?"
Hắn bước lên vài bước, trầm giọng nói: "Tiểu nhi, đừng tưởng mang theo con mèo bên người là có thể hấp dẫn nữ hài tử, loại kỹ xảo này rất không đáng tin."
Tô Mặc cười nhạt, "Xem ra các hạ hiểu lầm rồi."
Thiếu niên nhíu nhíu mày, hắn cho rằng Tô Mặc là nam tử, dáng vẻ hắn ta mị thái dạt dào, phong lưu quyến rũ, tuấn tú yêu mị, nên đương nhiên vô cùng lo lắng, thiếu niên mỹ lệ thế này tất nhiên không phải thứ tốt gì. Một lúc sau, nhóm thiếu niên đi theo Diệp Tranh cũng bước đến vây quanh Diệp Song Song, bảo hộ nghiêm ngặt, kín không kẽ hở, tựa như để người khác nhìn nàng một cái cũng là tội lỗi.
Tô Mặc như cười như không, lập tức đổi một chỗ yên tĩnh hơn, không để ý đến hai huynh muội họ.
"Hừ, đám người ngu xuẩn, lão tử không phải là mèo." Thiếu niên nhịn không được nhô đầu ra.
"Đừng nháo." Tô Mặc đưa lưng về phía đám người, nhấc Ngục Thất lên, chân mèo quơ loạn mấy cái lại bị ném vào trong Thiên Thư.
"Nữ nhân, ngươi phải dịu dàng với bản công tử một chút, chưa từng có nữ nhân nào đối đãi với bản công tử như thế. Thân phận bản công tử rất cao quý, không phải loại người mặc ngươi tùy ý bài bố, nhớ cho kỹ."
"Được, thành thực một chút." Tô Mặc gõ gõ Thiên Thử, cảnh cáo nói.
Một bên khác, Diệp Song Song không còn hứng thú với đồ chơi mới nữa, hoàn toàn đắm chìm vào đề tài mọi người đang thảo luận, nàng kinh ngạc nói: "Đại ca nói sao, lần này Mặc Môn lại đi cùng Kim Ngu Đường về Yến Quốc sao, thật sự quá tuyệt vời."
Một thiếu niên tiếp lời: "Đúng vậy! Trên đường có để xem Kim Ngu Đường biểu diễn, về sau có thể khoe khoang với người khác được rồi."
Diệp Song Song cười hồn nhiên ngây thơ, vỗ tay nói: "Thật tốt quá tốt quá, mỗi lần muội đều không mua được vé gần hàng đầu, lúc này có thể tận mắt xem biểu diễn và đào kép xinh đẹp."
"Nhưng mà, ta nghe nói Đinh đại gia bị thay thế rồi, lần này đổi thành một Yêu Cơ mới."
"Vậy quá đáng tiếc, Đinh đại gia là người thích hợp với vai Yêu Cơ nhất, nếu đổi thành người khác thì ta cũng không muốn xem nữa."
"Phải đó, ngoại trừ Đinh đại gia, những người khác đóng vai Yêu Cơ ta hoàn toàn không muốn xem."
"Thật không biết Kim Ngu Đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại bỏ Đinh đại gia chứ?"
"Ta còn nghe nói sau khi Đinh đại gia bị Kim Ngu Đường cự tuyệt, nàng ta đã qua cái gì Bách Hoa Đường, cùng nhiều người ăn cắp ý tưởng của Kim Ngu Đường, cố ý bắt chước Kim Ngu Đường. Kim Ngu Đường biểu diễn ở đâu, Bách Hoa Đường cũng sẽ xuất hiện ở đó. Rất nhiều đào kép nghiệp dư và lâu năm đi theo Đinh đại gia, nghe nói diễn xuất cũng không kém."
"Lần này rất nhiều quý tộc đều đã chuẩn bị tạo thanh thế muốn áp Yêu Cơ mới kia xuống, thật sự rất thú vị."
"Đinh đại gia khẳng định là tràn đầy tự tin, tình cảnh của Yêu Cơ kia sẽ rất khó khăn."
Tô Mặc nghe đám người bàn tán, nàng nhếch môi, hóa ra lần này Kim Ngu Đường cùng đến Yến quốc với Mặc Môn, lại không ngờ còn xuất hiện đối thủ cạnh tranh thú vị như Bách Hoa Đường.
Chỉ tiếc, thứ nhất: đối phương chèn ép sai đối tượng rồi, nàng từ trước đến nay đều không ngại âm mưu nham hiểm gì cả.
Thứ hai: Ngu Nhiễm tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tình hình, như thế khẳng định Kim Ngu Đường đã có đối sách.
Thứ ba: Thuyền cơ quan của Tô gia không phải sân khấu tầm thường có thể so sánh, không ai bắt chước được hết.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc chậm rãi cong môi, đáy mắt lóe lên ý nghĩ sâu xa, âm thầm phản bác trong lòng.
Nhìn thấy một nữ tử mặc y phục đỏ nhỏ nhắn như liễu, eo cong lả lướt, bộ bộ sinh liên đi tới, ý cười trên môi Tô Mặc càng sâu, thật đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng*!
(*) Nhân sinh hà xử bất tương phùng: Trong đời, thiếu gì nơi để gặp lại nhau.
Lúc nhìn thấy rõ Tô Mặc, nữ tử áo đỏ không khỏi hít sâu một hơi.
Nàng ta nhịn không được kêu lên: "Tiểu nhi, lại là ngươi."
"Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."
Đệ tử chung quanh thấy thế, vội vàng nịnh nọt hỏi: "Hạ Ngọc Nhi sư tỷ biết hắn sao?"
Hạ Ngọc Nhi tức giận hừ một tiếng, mặt trầm như nước: "Biết, đương nhiên biết, hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra."
Những lời này hơi có mùi hỏa dược, như một tia lửa rơi vào nồi chảo đang sôi, mọi người lập tức nhìn về phía bọn họ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Đám người nhốn nha nhốn nháo, chỉ trỏ, nhao nhao nghị luận. Hạ Ngọc Nhi giận dữ, nghiến răng căm hận nói: "Giỏi giỏi giỏi lắm, tiểu nhi hóa ra là người mới của nội môn, ngươi chờ đó, chuyện ngươi đã làm với ta, mỗi một đồng tiền ta đều sẽ đòi lại gấp bội."
Tô Mặc nhàn nhạt châm chọc: "Hi vọng là trong tay Hạ tiểu thư vẫn còn dư chút bạc vụn."
Sắc mặt Hạ tiểu thư càng đen hơn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Mặc, "Ngươi đừng đắc ý, bạc của Hạ gia sẽ không công tổn thất lấy một văn tiền."
Tô Mặc cười nhạt, đối mắt nhìn lại nàng ta. Hạ tiểu thư chà chà chân, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ.
Lúc hai bên đang giằng co thì nơi đây đã tụ tập vô số đệ tử nội môn, chi chít hơn hai trăm người. Ba trưởng lão nội môn Mặc Môn từ bên ngoài đi vào, sau lưng còn có mấy nam tử áo trắng trẻ tuổi nữa.
Trong đó có một nam tử khoanh tay, lạnh lùng đứng, vẻ mặt băng lãnh không chút thay đổi.
Một nữ tử huých Hạ Ngọc Nhi một cái: "Hạ sư tỷ, Văn Nhân sư thúc kìa."
Hạ Ngọc Nhi vốn đang nổi nóng, nhưng sau khi nhìn thấy Văn Nhân Dịch thì bĩu môi một cái, gương mặt không kìm được đỏ lên.
"Hắn chính là Văn Nhân công tử, là sư thúc băng sơn nổi danh của núi Côn Luân đó sao?" Hạ Ngọc Nhi mềm mại nhìn đối phương, đôi má càng ngày càng hồng, không nhịn được nhớ đến hai đường huynh của mình. Hạ Phong và Hạ Trạch đều là mỹ nam tử nổi danh trong chốn giang hồ, nhưng so với Văn Nhân Dịch thật sự không là gì cả, quả thực khác nhau một trời một vực.
Tô Mặc nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, trào phúng cười nhạt, cảm thấy vô cùng buồn cười. Nếu như Hạ tiểu thư này biết ngực nàng là bị băng hồ của đối phương cắn thì không biết sẽ có biểu tình như thế nào?
Nam tử vẫn luôn đăm chiêu nhìn Tô Mặc, vẻ mặt khiến nàng suy xét không ra. Đến khi Tô Mặc hạ mắt xuống mới nghe thần thức truyền âm của Văn Nhân Dịch vang lên bên tai: "Tô Mặc, ta tìm ngươi có việc thương lượng."
Tô Mặc cũng dùng thần thức đáp: "Khi nào?"
"Đêm nay."
"Được!" Tô Mặc lập tức đáp ứng.
Ban đêm, lúc nàng về thuyền thì nhìn thấy trong phòng mình có đặt một chiếc hộp tinh mỹ, nàng hơi ngẩn ra.
Sau một lúc lâu nàng mới hiểu ra đây là vì sao, lẩm bẩm nói: "Thì ra là vũ phục Nhiễm công tử đưa tới."
Nhưng khi Tô Mặc mở ra, sắc mặt nàng không khỏi trầm xuống.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |