Một cái tát
← Ch.039 | Ch.041 → |
Đêm, ánh trăng sáng tỏ, lấp lánh ánh bạc, xung quanh yên tĩnh.
Tô Mặc chậm rãi trở lại bến tàu, mắt nhìn về phía chiếc thuyền lớn đang được chỉnh sửa, tính đại khái một chút thì còn hơn hai ngày nữa mới có thể làm xong.
Bởi vì tiến triển nhanh nên Tô Mặc chưa bao giờ thúc mọi người đẩy nhanh tiến độ. Từ trước đến nay đều là làm từng bước, lúc này trên thuyền cũng yên tĩnh, không người.
Nàng ngồi một mình trên thuyền, đánh bóng một kiện pháp khí vừa luyện xong gần đây.
Pháp khí nàng chế tạo ra này thuộc loại cơ quan thuật, thân kiếm đã là thành phẩm cho nên cũng không cần phải rèn qua lửa.
Cái được gọi là phương pháp luyện khí có rất nhiều loại, quá trình đúc cũng có nhiều lựa chọn khác nhau, thứ mà nàng đang làm chính là loại đơn giản, bình thường nhất. Nhưng đa số quá trình luyện khí đều cần dùng lửa để thao tác, hơn nữa bản thân nhất định phải khống chế được linh lực, để linh lực xuyên thấu trong và ngoài khuôn. Dùng thần thức khống chế linh lực khắc hoa văn trận đồ, nghe nói chỉ riêng văn trận đồ đã có hơn một ngàn loại, có thể sử dụng vào luyện khí cũng có rất nhiều loại, nhưng một luyện khí sư nếu nắm vững được một hai loại đã là hiếm thấy rồi.
Sau khi luyện chế thành công, văn trận đồ trên pháp khí còn cần phải có linh lực và thần thức để điều khiển.
Mặc dù thần thức của Tô Mặc cũng đủ cường đại, có thể sử dụng cả bộ pháp khí, nhưng pháp khí giá trị xa xỉ lại hiếm có, vì vậy nàng chỉ có thể thừa dịp nhàn rỗi tự chế tạo trước cho mình hai kiện.
So với chế phù và luyện đan thì luyện khí lại phức tạp hơn. Thiên phú, thần thức, ngộ tính, thể lực, thực lực dù chỉ thiếu một thứ cũng không được, nếu không sẽ gặp thất bại trong gang tấc.
Lúc này, nàng đã khắc ra hoa văn trận đồ cuối cùng, chỉ một thoáng trong tay đã có hai thanh kiếm nhỏ có sinh mệnh giống nhau, phát sáng lóng lánh động lòng người.
Đây là song kiếm Thư Hùng, lúc bình thường có thể hợp hai thành một, là một thanh lợi khí công thủ vẹn toàn.
Sau khi hoàn thành, Tô Mặc hạ mi xuống, đôi môi đỏ mọng mê người nở ra một nụ cười vừa lòng, rồi thu vào trong Thiên Thư.
Rảnh rỗi không có gì làm, nàng lại đứng ở mũi thuyền, khép mắt, quay đầu về phía mặt trăng long lanh, trong đầu nhớ lại từng bước vũ đạo của Ngu Nhiễm.
Một lúc sau nàng mở mắt ra, ống tay áo vung lên, mở rộng hai tay, nhanh nhẹn múa.
Lúc này, Tô Mặc thay một thân nam trang thật có chút phong thái nam nhi, đổi y phục làm nàng càng lộ ra vẻ cao gầy, lạnh nhạt.
So với kỹ thuật múa của Ngu Nhiễm thì nàng lại hơn ba phần xinh đẹp, ba phần mị hoặc, đúng là cơn gió mát quyến rũ lòng người.
Y phục nàng phấp phới như mây, thân thể lồng vào ánh trăng như tiên tử, trong nhanh nhẹn lại có vẻ tao nhã vô song.
Đầu ngón tay nàng hơi chuyển, lần lượt bắt chước động tác của hắn, nàng muốn tìm kiếm một số quy luật, đáng tiếc đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn không có kết quả.
Ngay sau đó, Tô Mặc bay lên không, xoay tròn vòng eo mềm mại rồi hạ eo xuống, ngửa đầu ra sau, vòng eo cong như cầu vồng lộ ra một độ cong mê người. Ngay lúc tầm mắt đang đảo ngược, nàng lại nhìn thấy một nam tử đang dựa vào mạn thuyền, vẻ mặt biếng nhác, ánh mắt thản nhiên, không biết đã nhìn nàng bao lâu.
Nàng chớp mắt nhìn hắn, trước mắt rõ ràng là Ngu Nhiễm bị Văn Nhân Dịch đánh ngất lúc sáng. Tô Mặc không ngờ người này thật sự là âm hồn không tan, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
"Tô tiểu thư." Nam tử áo xanh nhìn nàng, tay áo bềnh bồng, thiên chất phong lưu như tẩm gió xuân.
"Nhiễm công tử sao lại đến đây?" Tô Mặc đứng thẳng dậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn.
"Ban ngày ta ngủ nhiều quá nên ban đêm muốn ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác đi đến nơi đây." Ngu Nhiễm duỗi lưng, cái mà hắn gọi là ngủ quá nhiều Tô Mặc đương nhiên biết ý hắn là chỉ chuyện hôn mê lúc sáng.
"Các hạ không mời mà tới, chỗ này của ta không có gì có thể chiêu đãi ngươi." Nàng mân mê môi, khuôn mặt lúc này bình tĩnh, tự nhiên.
"Tô tiểu thư thật khách khí." Ngu Nhiễm đứng thẳng dậy, gương mặt trong suốt như quân tử, chậm rãi nói: "Ta với nàng không phải người dưng, hơn nữa ban đêm được thấy mỹ nhân khiêu vũ cũng là một loại hưởng thụ lớn lao."
"Công tử quá khen!" Tô Mặc nhìn hắn, cười nhạt, xem như tiếp nhận lời khen của hắn.
"Nhưng mà vũ đạo của nàng có rất nhiều chi tiết không đúng." Hắn không nhanh không chậm tiến đến, dùng tay đè cổ tay của nàng xuống.
"Chỗ này... Động tác vừa rồi... Cổ tay cao lên một chút... Lại một lần nữa."
Đôi mắt đẹp của Tô Mặt lưu chuyển nhìn hắn, thân mình lại xoay tròn, nâng cổ tay trắng ngần lên, liên tiếp, mạch lạc xoay ra sau, múa ra một góc độ rất khó.
Nàng xoay tròn như du long, như phi phượng, nhanh nhẹn như tiên tử, khi thì quay, khi thì cúi đầu.
Ngu Nhiễm cẩn thận nhìn nàng, không để sai bất cứ một động tác một chi tiết nào, nếu như hắn thấy chỗ nào không đúng thì sẽ lập tức chỉ ra.
"Tô tiểu thư, đầu nâng cao, hơi nghiêng sang bên phải một chút."
"Tô tiểu thư, lưng hơi thẳng quá, nghiêng về trước một chút."
"Tô tiểu thư, tay phải nâng ngang, mũi chân thẳng."
Bộ vũ đạo này không hề có cảm giác là đang múa ra trận văn, nhưng thực tế là không được phép sai lệch một chút nào. Ngu Nhiễm đứng sau lưng nàng, tùy theo dáng múa của nàng mà cử động.
Hắn mơn trớn cánh tay nàng, hơi thở phả bên tai nàng. Tay hắn như có lửa, từng tấc từng tấc thiêu đốt thân thể nàng.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, giữa hai người vẫn cách nhau ba tấc. Lúc nam nhân nghiêm túc thật sự là lúc đẹp nhất, mỗi một động tác của hắn đều mang theo cảm giác khiến người ta mềm lòng, lan ra da thịt nàng, thậm chí ngứa vào tận trong tim. Hai người kết hợp vô cùng ăn ý.
Dưới ánh trăng, hai bóng người linh hoạt múa, cứ như đang dựa sát vào nhau.
Ngón tay hắn chạm vào lưng nàng, đầu ngón tay mát rượi từ từ vạch đến eo Tô Mặc, "Thả chậm động tác một chút."
Eo nàng lập tức chậm lại, đầu ngón tay hắn tiếp tục vẽ xuống, chạm nhẹ vào mông nàng: "Nâng cao lên thêm nữa."
Tô Mặc múa theo lời hắn, bỗng nhiên dưới mông cảm thấy nóng bỏng khác thường, nàng đã biết hắn không mang kiếm tùy thân, cũng biết đại khái quan hệ giữa Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch, vật này đương nhiên là thứ kia của hắn. Khi hỏa nhiệt chạm vào mông nàng, nàng cảm thấy nơi đó như bắt lửa, trong đầu "Ong" một tiếng, gần như trống rỗng.
Tô Mặc vô thức trở tay tung một chưởng lên mặt hắn, nàng quay lại trừng mắt nhìn, gương mặt và sau gáy ửng hồng, môi đỏ như nhiễm máu.
Ngu Nhiễm nhìn nàng, mi mục như họa, ánh mắt băng lãnh long lanh, trong mắt không còn vẻ trêu tức như ngày thường.
Sau đó, đồng tử hắn co lại, ánh mắt rét lạnh, chưởng ấn trên mặt đỏ lên.
Trên đời này, bất luận nam nhân nào cũng không bằng lòng bị nữ nhân đánh vào mặt, nhất là loại nam nhân cao cao tại thượng này.
Huống chi, vừa rồi hắn cũng không suy nghĩ lung tung cái gì, tuy có hưng phấn, nhưng tuyệt không có ý nghĩ dâm loạn.
Ánh mắt Ngu Nhiễm trầm xuống, hơi thở bất ổn, đối mắt nhìn nàng. Hắn nhướng mày kiếm, vẻ mặt băng lạnh khiến người ta sợ hãi, bỗng hắn nâng tay giữ chặt tay nàng, đáy mắt dường như bừng lên một ngọn lửa.
Không đợi Tô Mặc phục hồi tinh thần, Ngu Nhiễm đã cúi đầu giữ lấy môi đối phương.
Nụ hôn này có chút đột ngột, khác với nụ hôn lướt qua lần trước, vừa ôn nhu vừa khí thế rào rạt.
Tô Mặc cảm nhận được hơi thở thanh nhã nóng bỏng của nam tử, như trúc như tùng, như cúc như lan, nhiệt độ trên môi nam tử cực nóng. Đối phương đặt tay sau đầu giữ chặt búi tóc nàng, dùng sức lực nam nhân ôm lấy nàng. Sau đó hắn lăn một vòng trên đất, Tô Mặc bị hắn áp dưới thân.
Môi hắn dán trên môi nàng, hôn sâu.
Đột kích như một cơn mưa xuân, hơi thở nam tử từng chút từng chút tràn vào môi nàng.
Vừa dịu dàng, vừa bá đạo, không để nàng kháng cự.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |