← Ch.05 | Ch.07 → |
Ngọc Lưu Thương nhìn Hoa Bế Nguyệt chằm chằm, khóe môi gợi lên ý cười, "Vì sao ngươi nghĩ mình bị bệnh bất trị?"
Tuy Hoa Bế Nguyệt và Ngọc Lưu Thương quen biết nhau chưa lâu nhưng nàng biết hắn không phải là người thích nói dối.
Nàng hơi nhíu mi, trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc xuất hiện một tia sầu bi, thở dài nói, "Ta từng mơ một giấc mơ, trong mộng là thời điểm ta hai mươi tám tuổi, sức khỏe như đèn đã cạn dầu, cho dù có tìm danh y khắp thiên hạ tới cũng không thể chữa khỏi cho ta, nhưng cũng không ai biết ta đã bị bệnh gì."
Ngọc Lưu Thương đăm chiêu nhìn nàng, trong mắt rất mênh mông vô định, chuyện nàng ta nói về căn bệnh trong giấc mơ kia là một chuyện không bao giờ xảy ra. Hắn trầm mặc một lát, thản nhiên nói, "Thật ra cô nương cũng không bị bệnh bất trị gì cả! Phàm là bệnh trên thế gian này thì đều có cách chữa khỏi, như vậy thì không bao giờ có khái niệm bệnh bất trị."
Nghe lời nói của hắn, trong lòng nàng thoáng chút hi vọng.
Nàng nhịn không được hỏi, "Ngọc công tự, vậy rốt cục thì ta bị bệnh gì?"
Ngọc Lưu Thương ngước mắt, đôi mắt phượng vân đạm phong khinh nhìn nàng, "Bệnh của ngươi đúng là rất kì lạ, trên thế gian này chỉ có ba người biết về căn bệnh này."
Trong mắt Hoa Bế Nguyệt tối lại, thì ra trên đời này chỉ có ba người biết về bệnh của nàng, hèn chi kiếp trước không ai có thể trị khỏi.
"Thân thể cô nương bị mắc bệnh gọi là khúm núm rất hiếm thấy (ta không biết đó là bệnh gì, ai biết giải thích giùm ta với), còn có tên gọi khác là âm cốt, là thân thể chí âm chí hàn, loại thân thể này rất khó có thai!"
"Khúm núm? Không lẽ bệnh này có thể làm giảm tuổi thọ con người xuống?" đây là lần đầu tiên Hoa Bế Nguyệt nghe thấy có căn bệnh như thế, nhưng trong lòng nàng không có chút hoài nghi, dù sao Ngọc Lưu Thương cũng nói đúng, kiếp trước nàng chưa từng có thai.
"Muốn sống lâu trăm tuổi cũng không phải là không thể, chỉ cần cô nương gả cho một nam tử thuần dương là được rồi."
"Thuần dương?" Hoa Bế Nguyệt thì thào lặp lại lời của Ngọc Lưu Thương, kiếp trước nàng gả cho Bắc đế, hoàng đế đương nhiên phải có tam cung lục viện, sao có thể là nam tử thuần dương được, huống chi trước khi nàng gả cho hắn thì hậu viên nhà hắn đã có biết bao nhiêu là nữ nhân, nhớ tới quân ân bạc như tờ giấy, tâm tình không nhịn được mà chùn xuống.
Thử nghĩ trên đời này nam nhân nào mà không ba vợ bốn nàng hầu? Hơn nữa ở Hoa gia này nàng lại càng không có quyền lựa chọn.
Nàng nhiều lắm cũng chỉ là một thứ nữ dư thừa không nơi nương tựa mà thôi! Sao có thể như nguyện mà gả cho một nam tử thuần dương được chứ?
Ngọc Lưu Thương không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng, tiếp tục nói, "Còn nữa... nam tử thuần dương phải sinh vào sinh vào ngày dương, tháng dương, năm dương, trên thế gian này nam nhân thuần chí dương như thế cũng có khối người!"
Hoa Bế Nguyệt trầm mặc, nàng biết loại nam tử như thế có thể gặp nhưng không thể cầu, khuôn mặt thanh lệ không khỏi đóng thành một tầng băng mỏng.
Ngọc Lưu Thương chỉ lặng lặng đứng nhìn, hắn thoạt nhìn phong trần như ngọc, vừa rồi nàng thất vọng tất nhiên là được hắn thu vào trong mắt, giọng nói của hắn có một chút an ủi, "Cô nương đừng lo, chỉ cần có duyên thì ngươi nhất định sẽ gặp được, nhưng cô nương vẫn nên sớm lập gia đình thì hơn, chứng bệnh này tuy là hiếm gặp nhưng nó lại có lợi đối với cô nương, vật cực tất phản, gần đây thân thể của cô bắt đầu phản kháng rồi, chỉ cần ăn uống đầy đủ một chút, ăn nhiều vật bổ như nhân sâm, lộc nhung, linh chi, tuy chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc nhưng có còn hơn không."
Giọng nói nhu hòa của hắn truyền đi trong không gian, trong phòng tỏa ra mùi hương mai thanh mát, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy mùi hương này hoàn toàn khác với hương liệu, nó có mùi thanh nhã giống như trúc vậy.
Hương vị này giống với mùi mà ngày đó nàng ngửi được trên người hắn, có tác dụng giống như hương an thần.
Vì thế nàng cười yếu ớt hỏi, "Ngọc công tử, ngươi có thể cho ta nhìn hương liệu trong phòng ngươi một chút được không?"
Ngọc Lưu Thương thản nhiên nói, "Loại thuốc này mặc dù có nhưng ta cũng không mang theo bên người, nhưng mà có dùng một chút bôi vào đồ trong phòng."
Hoa Bế Nguyệt gật đầu, "Đây cũng là biện pháp hay!"
Bất tri bất giác, sắc trời đã dần tối lại, trên trời ánh trăng đã bắt đầu ló dạng.
Hoa Bế Nguyệt tự biết không nên làm phiền nữa nên đứng dậy từ biệt hai người.
Nàng biết chuyến đi này cũng không hẳn là vô ích!
Chậm rãi đi ra ngoài vài bước, Hoa Bế Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn Ngọc Lưu Thương, sóng mắt thanh lệ mà thấy triệt, "Ngọc công tử, chuyện ta là thiên mệnh nữ tử hi vọng hai vị không tiết lộ cho người thứ tư biết!"
Tiếng cười của nam tử áo trắng vang ra từ sau rèm, "Vì sao ngươi lại tin ta?"
"Đương nhiên là tin ngươi, vì ngươi là bằng hữu của Ngọc công tử, nhất định ngươi cũng không tầm thường!"
"Đúng là một nữ nhân cá tính sắc sảo! Cảm ơn lời khen của ngươi, ta không dám nhận!"
Nghe vậy Hoa Bế Nguyệt hơi nghiêng người về phía hắn, sau đó xoay người rời đi, tiếng bước chân xa dần theo từng dấu chân của nữ tử.
"Nữ nhân này rất thú vị, đúng không nào?" nam tử áo trắng bấy giờ mới chịu ra khỏi màn trướng, khoanh tay nhìn Ngọc Lưu Thương, giọng nói kia tao nhã như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua.
"Có chút thú vị!" Ngọc Lưu Thương lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ, trong đôi mắt trong veo kia xẹt qua một tia sáng. Ngày đó hắn bắt mạch cho nàng chỉ là vì nhất thời cảm thấy hứng thú mà thôi, cũng không để ý gì lắm, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại gặp được thiên mệnh nữ tử, biết được bí mật của Hoa gia... hơn nữa còn biết thứ dược trong truyền thuyết kia cũng chỉ là thuốc dịch dung bình thường mà thôi.
Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn khác với những nữ nhân hắn từng gặp, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tò mò với một người khác phái.
"Thật ra nam tử thuần dương cũng không hiếm gặp, không phải Ngọc huynh cũng là một trong số đó sao?" nam tử áo trắng nọ đứng thẳng người, trong đôi mắt đen bóng như ngọc kia ẩn hiện ý cười.
"Vậy... ý ngươi là gì?" Ngọc Lưu Thương lạnh lùng nhìn về phía bạn áo trắng kia nói.
"Không phải người ta nói lương y như từ mẫu sao, Ngọc huynh không phải nên giúp cho trót, đi cưới nữ tử kia hay sao?" bạn áo trắng nháy nháy mắt với Ngọc Lưu Thương.
"Buồn cười! Ngươi cũng là thuần dương, sao ngươi không cưới nàng?" Ngọc Lưu Thương lạnh lùng liéc người nào đó.
"Ngọc huynh, nữ tử kia từ đầu là tới tìm huynh, nàng có muốn gặp ta đâu!"
"Nàng đánh giá ngươi rất cao, hơn nữa trên đời này có mấy nữ nhân không muốn gặp ngươi đâu"
"Ngọc huynh nhầm rồi, nàng chính là một trong số ít đó đó" nam tử áo trắng mỉm cười, đôi mắt hoa đào càng diễm lệ, hắn phất tay áo xoay người đi vào phòng trong, bòng lưng của hắn giống như là một tia sáng ẩn trong màn đêm, một giây sau đã bị màn đêm che khuất.
Tuy trời đã nhá nhem tối nhưng cảnh sắc của hậu viện vẫn rất xinh đẹp, hồ nước mênh mông, ngân hà ảnh động.
Khi Hoa Bế Nguyệt bước chân xuống lầu thì lập tức nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ, ánh mắt của mấy người xung quanh sắc như dao phóng về phía nàng, không ngờ mấy người này lại kiên nhẫn thế, còn chờ ngoài này nữa cơ, nếu không phải có người xúi giục thì mấy nàng tuyệt đối sẽ không làm thế, nàng nhíu mày, bỗng nhiên một bóng dáng xinh đẹp chạy tới, lớn tiếng kêu lên, "Nguyệt Nha Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lâu quá vậy? Trương ma ma đang giận kìa!"
Giờ phút này giọng nói của nàng ta cục kì lớn, động tác như thể đang rất lo cho nàng.
Lời vừa dứt, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt muốn xuyên thủng nàng, nàng biết Hoa Mị Nhi cố ý.
Lúc này trong vườn xuất hiện một phụ nhân khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, người này chính là đại tổng quản của Hoa phủ, người này chuyên đi quản giáo các nữ tử chưa lấy chồng trong phủ, bà ta lạnh lùng trừng Hoa Bế Nguyệt, "Ngươi đúng là một cô nương không hiểu chuyện, Ngọc công tử là khách quý của Hoa phủ, sao ngươi có thể phá hỏng quy củ mà đi làm phiền hắn?"
Hoa Bế Nguyệt chầm chậm cười một tiếng, còn mời cả Trương ma ma tới đây cơ à, xem ra Hoa Mị Nhi muốn nàng phải có một bài học nhớ đời.
Nhưng ánh mắt của Hoa Mị Nhi lại làm ra vẻ đau buồn, níu tay áo nàng nói, "Tỷ tỷ đừng trách, Trương ma ma do ta mời tới, tỷ tỷ lâu quá không ra làm ta rất lo lắng."
Lo lắng? Hoa Bế Nguyệt hơi nhướng mày, nàng không nói gì, khóe miệng cong lên thành ý cười không dễ phát hiện.
Hoa Mị Nhi thấy nàng không có vẻ gì là sợ hãi thì không khỏi khó hiểu.
Giờ phút này Trương ma ma thấy Hoa Bế Nguyệt có vẻ kiêu căng thì tức giận, "Nha đầu chết tiệt, ngươi biết sai chưa?"
Biết sai? Sai chỗ nào chứ? Kiếp trước Hoa Bế Nguyệt chinh chiến sa trường, tư thế hào hùng, trải qua biết bao nhiêu trận mưa máu, sao có thể sợ một ma ma như Trương ma ma chứ? Song... giờ phút này... trong đầu nàng lại hiện lên một cảnh tượng, tất cả tổng quản của Hoa phủ xuất hiện trước mặt nàng, bỗng nhiên nàng nhớ tới khi hắn say rượu nói ra một câu, trong lòng đột nhiên đảo loạn.
Nàng lập tức điềm đạm đáng yêu nhìn Trương ma ma, dùng âm thanh mà tất cả mọi người đều nghe được, lạnh lẽo nói, "Trương ma ma đừng trách, ta biết sai rồi! Nguyệt Nha Nhi không nên mơ tưởng tới Ngọc công tử, ta nguyện ý úp mặt vào tường xám hối, xin Vương ma ma đừng đưa ta ra từ đường hậu viện chịu phạt".
← Ch. 05 | Ch. 07 → |